Bạch Nhị trợn mắt liếc nhìn Bạch Hoa một cái, khuôn mặt hồng hào vô cùng đáng yêu.
 
Bạch Hoa cười "ha ha" mấy tiếng, Trương Long cùng Triệu Mạnh vẫn đang cầm bát to uống rượu.
 
- Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi đã dự định đi cùng chúng ta, trước hết ta nói với ngươi một chút nhiệm vụ của chúng ta lần này. Thực ra huynh muội ta cùng hai vị huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ tại thành Bạch Thanh. Trong bốn người ta lớn tuổi nhất cho nên mọi việc đều do ta quyết định. Lúc này bốn người chúng ta tiếp nhận một nhiệm vụ bảo hộ dong binh.
 
Bạch Hoa sau khi cười xong bắt đầu nghiêm túc nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
- Mấy tên đệ tử đời sau của Lục gia thành Bạch Thanh muốn đi lịch lãm Tội Ác Sâm Lâm, bọn họ ở đại sảnh Công hội dong binh tuyên bố nhiệm vụ thuê lính đánh thuê bảo hộ mấy đệ tử đời sau đó. Bởi vì tiền thù lao có hạn cho nên những đoàn dong binh khá lớn sẽ không nhận nhiệm vụ này. Hiện tại nhận nhiệm vụ này đều là một số dong binh nhàn hạ hoặc là đoàn thể nhỏ như bốn huynh đệ chúng ta vậy. Thù lao cho nhiệm vụ lần này tổng cộng chỉ có hai trăm kim tệ. Hạ Ngôn huynh đệ nếu cũng gia nhập chúng ta vậy tự nhiên ngươi cũng có một phần, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ trả kim tệ thù lao cho ngươi.
 
Bạch Hoa nói ra nội dung nhiệm vụ cùng với số lượng tiền thù lao, còn có cả người nào nhận nhiệm vụ nào đều rất rõ ràng.
 
Nghe đến đó Hạ Ngôn càng kính nể đối với thái độ làm người của Bạch Hoa. Nếu là người bình thường căn bản không có khả năng đề cập đến chuyện tiền thù lao, mà Bạch Hoa lại coi như Hạ Ngôn cũng là một thành viên, hơn nữa tiền thù lao vốn thuộc về bốn người bọn họ giờ phải chia ra thêm một phần.
 
Phẩm hạnh như vậy khiến Hạ Ngôn thoáng cảm động trong lòng.
 
Mấy người Bạch Nhị cũng đều biểu tình tự nhiên, không có bất cứ bất mãn nào đối với quyết định của Bạch Hoa.
 
Hạ Ngôn nở nụ cười nói:
 
- Bạch Hoa đại ca! Nhân cách của huynh khiến đệ thật nể phục, tuy nhiên đệ chỉ đi cùng mọi người, cũng không tham dự vào nhiệm vụ. Cho nên tiền thù lao này đệ không có khả năng nhận.
 
Mười kim tệ nếu là ở một năm trước, đối với Hạ Ngôn mà nói quả thật là một khoản tiền tài rất lớn. Nhưng với Hạ Ngôn bây giờ mà nói, mười kim tệ cũng chỉ như hạt mưa bụi mà thôi.
 
Trong phòng Hạ Ngôn ở Hạ gia còn có mười hai vạn kim phiếu cùng một ngàn kim tệ.
 
Đương nhiên Hạ Ngôn không phải cự tuyệt vì mười kim tệ quá ít, mà là hắn cảm thấy được mình quả thật không thể nhận tiền thù lao này.
 
Bạch Hoa lại xua tay nói:
 
- Vậy không thể được! Tiền thù lao này cũng không phải chúng ta cho Hạ Ngôn đệ, mà là Lục gia cho.
 
- Đại ca! Hạ Ngôn huynh đệ! Các người cũng đừng vì chuyện kim tệ này kim tệ kia nói không ngừng nữa, chúng ta uống chút rượu nói chuyện mới xuất hiện ở Tội Ác Sâm Lâm tốt hơn.
 
Trương Long nhăn lông mày đen sẫm lên tiếng nói.
 
- Hắc hắc! Các vị cũng muốn đi Tội Ác Sâm Lâm sao?
 
Lúc này từ một chiếc bàn cách đó không xa một hán tử trên mặt lộ ra một vết sẹo, ánh mắt lấp lóe, đứng dậy lảo đảo đi vài bước về phía mấy người Hạ Ngôn.
 
Bốn năm người cùng ngồi với hắn đều đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người Hạ Ngôn, thời điểm nhìn Bạch Nhị trong ánh mắt một mảnh rực cháy.
 
- Đúng vậy!
 
Bạch Hoa liếc mắt nhìn hán tử kia một cái, nghiêm mặt trả lời.
 
- Ha ha! Vậy thật tốt quá! Hắc, mấy huynh đệ ta cũng đang muốn đi Tội Ác Sâm Lâm, không bằng hai đội chúng ta hợp làm một, cùng đi thế nào?
 
Hán tử trên râu còn dính rượu, ánh mắt đỏ lên thỏ ra toàn mùi rượu nói.
 
- Điều này chỉ sợ không quá thích hợp, chúng ta đang có nhiệm vụ. Ha ha! Vị huynh đệ này, không bằng để lần sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác được chứ?
 
Bạch Hoa cũng đứng lên, khách khí nói.
 
Trương Long ở bên cạnh mắt trợn trắng đã sắp không kiên nhẫn nổi, dường như chuẩn bị tùy thời động thủ vậy. Mà Triệu Mạnh thì mặt không chút thay đổi, cúi đầu quan sát.
 
Bạch Nhị mặt cười lạnh lại, ngồi bên cạnh Hạ Ngôn người vẫn không nhúc nhích nhưng thân thể mềm mại hơi hơi rung động.
 
- Sao? Như thế nào? Ngươi xem thường huynh đệ ta sao? Tiểu tử kia có thể đồng hành cùng các ngươi còn chúng ta lại không được sao?
 
Hán tử mặt sẹo nhổ một ngụm nước miếng, quay bước trở lại, nắm binh khí trên bàn chỉ vào Hạ Ngôn.
 
Mấy người ngồi cùng bàn với hắn cũng đều đứng lên, tay nắm binh khí.
 
Trong quán rượu vốn ồn ào náo động cũng chợt nhỏ xuống, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía hai đám người, có ý chuẩn bị xem náo nhiệt.
 
Hồng y bà chủ lúc này từ trong quầy đi ra, thân hình uyển chuyển như rắn nước vậy, ngón tay nhỏ bé trắng nõn quơ quơ trước mặt mọi người nói:
 
- Mấy vị đại gia à! Các ngươi đừng có gây sự ở trong quán rượu, Ngưu Xà Trấn này tuy rằng là địa phương nhỏ, nhưng nơi này gần Tội Ác Sâm Lâm, mọi người cũng đều lần đầu tiên đến đây, cũng còn đến lần thứ hai nữa chứ.
 
Hồng y bà chủ tiếng nói tuy rằng không lớn, hơn nữa lại còn dịu ngọt, nhưng hương vị trong đó mọi người tự nhiên có thể nghe ra được.
 
Ngưu Xà Trấn này tuy rằng chỉ là địa phương nhỏ, nhưng không phải nơi người bình thường có thể giương oai. Nếu gây chuyện ở trong này, cho dù ngươi chạy thoát một lần này, nếu không ngươi vĩnh viên không thể quay lại nữa.
 
- Hắc hắc! Bà chủ! Huynh đệ ta cũng không dám gây sự, chỉ là thương lượng với mấy vị huynh đệ cùng cô bé xinh đẹp kia thôi. Tất cả mọi người đều muốn đi Tội Ác Sâm Lâm, nếu cùng đường thì đi cùng nhau không phải có thể chiếu cố tốt lẫn nhau sao.
 
Đại hán thấy bà chủ đi ra lập tức mặt tươi cười nói.
 
- Hừ! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng đòi đi cùng chúng ta?
 
Bạch Nhị từ chỗ ngồi đứng lên, trợn mắt lườm hán tử kia mắng.
 
Hạ Ngôn mặt nhăn mày nhíu, lúc này vừa mới dự định đi cùng mấy người này giờ đã có biến cố phát sinh.
 
- Mụ đàn bà thối! Đại ca chúng ta muốn đi cùng các ngươi đó là vinh hạnh của các ngươi. Hừ! Không biết điều như vậy ta chặt bỏ đầu các ngươi!
 
Trong mấy tên cùng ngồi với hán tử mặt sẹo, một hán tử thấp bé mặt ngựa chỉ vào Bạch Nhị mắng.
 
Bạch Hoa nghe được mặt ngựa kia không ngờ dám mắng muội muội mình, sắc mặt lập tức sa sầm lại, khuôn mặt tuấn tú cũng nhăn lại một mảnh.
 
Hắn vốn cưng chiều muội muội này nhất, ai cũng không thể khi dễ nàng, Thiên Vương lão tử cũng không được.
 
Hán tử mặt sẹo nghe Bạch Nhị mắng mình, vốn ý cười trên mặt lập tức cứng đờ lại, tuy rằng hắn ở Ngưu Xà Trấn không tính là nhân vật to lớn gì, nhưng ở trước mặt mấy tiểu đệ nếu bị mắng liền bỏ qua như vậy, thì quả thật cũng không nhịn được.
 
- Mấy tiểu tử các ngươi nghe cho ta, không đi cùng mấy huynh đệ ta cũng được, nhưng cô bé kia phải theo bồi mấy người huynh đệ chúng ta cả đêm. Chậc chậc! Cô nàng này thật đúng là tươi ngon mọng nước nha! Thoạt nhìn xinh xắn, hai trái đào kia cũng không nhỏ đâu.
 
Hán tử mặt sẹo cười dâm nhìn về phía ngực Bạch Nhị.
 
Bạch Nhị hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt đại biến, rút trường kiếm ra "keng" một tiếng.
 
Mấy tên khốn nạn này cũng dám nói với mình như vậy.
 
Hán tử mặt sẹo cùng mấy người đều "ha ha" cười lớn, ánh mắt dâm tà nhìn Bạch Nhị.
 
Hạ Ngôn cũng không nhịn được đưa ánh mắt nhìn lướt qua hai quả đào mềm mại trước ngực Bạch Nhị, quả thật cũng không nhỏ. So với Nhã Phân ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến kia cũng kém chẳng bao nhiêu.
 
- Mẹ nó, muốn chết!
 
Trương Long mạnh mẽ ném chiếc bát xuống đất, từ chỗ ngồi liền xông lên.
 
Hồng y bà chủ sắc mặt lúc này cũng trở nên sương lạnh, nụ cười vốn đọng trên mặt hoàn toàn biến mất, lặng lẽ lui trở lại sau quầy. Hạ Ngôn nhìn thấy nàng phất phất chiếc khăn trong tay về phía cửa sau, rồi sau đó có thân ảnh nhoáng một cái phía ngoài cửa đó.
 
" Phốc"!
 
Trương Long còn chưa kịp động, Bạch Nhị đã xuất trường kiếm trực tiếp đâm tới hán tử mặt sẹo.
 
Kiếm kỹ của Bạch Nhị quả nhiên không tệ, cước bộ dưới chân cũng rất linh hoạt, chỉ trong nháy mắt trường kiếm chứa đầy hàn ý đã tới trước ngực hán tử mặt sẹo kia.
 
Mặt sẹo trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Bạch Nhị, hắn không nghĩ tới cô bé trắng trẻo xinh đẹp này cũng dám động thủ, đến khi trường kiếm mang hàn khí kinh người tới trước mắt rồi, hắn lúc này mới phản ứng lại, bối rối đưa vũ khí trong tay lên muốn ngăn cản.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play