Thành Tử Nguyệt
 
Trong một tửu lâu ở khu vực ngay cạnh phủ viện Hạ gia. Hôm nay đã là ngày thứ bảy từ khi trọng tâm gia tộc di chuyển đến thành Tử Nguyệt, rất nhiều con cháu Hạ gia cũng đều dùng cơm ở mấy tửu lâu cạnh đó. Bởi vì những tửu lâu này có chút gần trạch viện gia tộc nên rất thuận tiện.
 
- Muội muội! Đừng có lúc nào cũng trông như mất hồn vậy, có thể Hạ Ngôn đang bế quan.
 
Trong tửu lâu, có bón người ngồi xung quanh một chiếc bàn, đúng là bốn người Bạch Hoa, Bạch Nhị, Trương Long và Triệu Mạnh. Bốn người này cũng dời theo Hạ gia đi tới thành Tử Nguyệt lần này. Bạch Hoa là tổng quản ngoại viện, phụ trách đa số đường lối kinh doanh sinh ý của Hạ gia, đương nhiên phải dời đi theo trọng tâm gia tộc
 
- Ôi dào! Ăn một bữa cơm mà cũng thở ngắn thở dài!
 
Trương Long lắc lắc chiếc đầu lớn của mình ánh mắt nhìn Bạch Nhị bĩu môi nói
 
- Ta nào có!
 
Bạch Nhị lập tức trợn mắt, hung hăng liếc nhìn Trương Long.
 
Trương Long vội vàng cúi đầu, rồi sau đó lại nguớc mắt nhìn Bạch Hoa ngồi bên cạnh nói:
 
- Đại ca! Lần này chúng ta tới thành Tử Nguyệt, cách Thánh thành khá gần nha. Hẳc hắc! Khi nào thì Hạ Ngôn dẫn chúng ta tới Thánh thành xem đây?
 
- Đại ca! Nguyện vọng lớn nhất cả đời này của ta chính là phải đi dạo tại Thánh thành. Nếu có thể tới Thánh thành xem, cho dù lập tức chết vậy cũng không tiếc nuối
 
Khi Trương Long nói những lời này, ánh mắt tỏa sáng.
 
- Không được nói loạn! Thân phận Hạ Ngôn hiện tại là loại nào chứ? Chúng ta làm sao có thể lãng phí thời gian của hắn được.
 
Bạch Hoa ngưng thanh nói
 
- Đại ca nói đúng. Hạ Ngôn giờ là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, công việc khẳng định rất bận rộn. Hơn nữa hắn còn phải tu luyện, sao có thể bớt thời gian cho chúng ta được.
 
Triệu Mạnh mặt không đổi sắc lên tiếng tiếp lời.
 
- Sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn tới Thánh thành xem à?
 
Trương Long chuyển mắt nhìn về phía Triệu Mạnh lớn tiếng nói
 
- Ca! Muội cũng muốn đi Thánh thành! Chờ muội gặp Hạ Ngôn sẽ bảo hắn dẫn muội đi Thánh thành chơi, nhìn xem Thánh thành rốt cuộc là bộ dạng gì. Dù sao nơi này gần Thánh thành như vậy, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
 
Bạch Nhị vẻ mặt chờ mong nói
 
Bạch Hoa nhìn Bạch Nhị một chút, bất đắc dĩ lắc đầu cũng không nói gì nữa.
 
- Hừ! Tên Hạ Ngôn đó thật quá tự đại!
 
Trên một chiếc bàn khác bên cạnh bốn người, một người tu luyện tuổi trẻ mặc y phục màu lam chợt lên tiếng. Trên bàn đó ngồi tất cả ba người, đều mang theo vũ khí tùy thân.
 
- Cam Túc! Đứng nói bừa.
 
Một người tu luyện khác mặc y phục trắng lên tiếng trách mắng.
 
Tuy nhiên, mặc dù hắn lớn tiếng quát, nhưng biểu tình trên mặt cũng không khác mấy so với tên gọi là Cam Túc kia. Ba người này đều là con cháu trực hệ của Cam gia. Trạch viện Cam gia cách nơi này cũng không xa.
 
- Đại ca! Chẳng lẽ đệ nói sai sao? Tất cả trưởng lão gia tộc chúng ta mỗi ngày đều đi tới trước của gia tộc bọn chúng, thỉnh cầu gặp Hạ Ngôn kia. Nhưng Hạ Ngôn đó không ngờ lần nào cũng cự tuyệt không gặp.
 
Cam Túc tức giận nói:
 
- Thứ đồ gì chứ, chỉ là tiểu nhân đắc chí! Tưởng rằng trở thành Điện chủ rồi là thiên hạ đệ nhất sao? Chờ thực lực ta đủ mạnh nhất định sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho tộc trưởng! Ta còn muốn bằm thây hắn thành vạn đoạn, để người trong thiên hạ đều biết!
 
Bốn người Bạch Hoa nghe được những lời tên mặc y phục màu lam nói, sắc mặt đều biến đổi, trợn mắt nhìn lại. Ba người này cũng dám nhục mạ Hạ Ngôn!
 
- Nói khoác mà không biết ngượng!
 
Trương Long nghe vậy lập tức đứng lên chỉ vào ba người đó, cười nhạo nói:
 
- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết Hạ Ngôn? Ha ha ha, nực cười!
 
- Ngươi là ai?
 
Tên áo trắng nhìn Trương Long một chút, nhíu mày hỏi
 
- Ta là Trương Long, Chấp sự ngoại viện Hạ gia!
 
Trương Long liếc tên áo trắng một cái, lập tức báo ra thân phận mình.
 
Tên áo trắng nghe được tên Trương Long này, tâm tình liên buông lỏng, vẻ mặt lập tức mỉm cười.
 
Nếu là con cháu trực hệ của Hạ gia, Cam Tùng hắn có lẽ còn sợ ném chuột vỡ đồ, tuy nhiên chỉ là một Chấp sự ngoại viện, không ngờ cũng dám kiêu ngạo như thế, khiến cơn tức giận trong lòng hắn càng tăng.
 
- Hạ gia vốn chỉ là một tiểu gia tộc quận thành, sau đó bởi vì thực lực Hạ Ngôn tăng lên, Hạ gia mới có cơ hội phát triển. Hiện tại Hạ gia quả nhiên là không ai bì nổi nha, không nghĩ tới một Chấp sự ngoại viện nhỏ bé cũng hống hach như thế!
 
Cam Tùng cười lạnh nói, ánh mắt nhìn về phá Trương Long.
 
- Tên khốn! Ngươi nói ai hống hách?
 
Trương Long hét lớn một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Cam Tùng.
 
Nếu là trước kia, sợ là Trương Long đã trực tiếp xông lên xung đột với mấy người này rồi. Hiện tại Trương Long đã trầm ổn hơn nhiều so với trước kia, làm việc không hề lỗ mãng như trước kia nữa.
 
- Nói chính là ngươi!
 
Tên Cam Túc áo lam cũng đứng lên, nhìn Trương Long cười giễu nói:
 
- Ngay cả con cháu trực hệ Hạ gia cũng không phải, vậy mà dám khoa tay múa chân với chúng ta, ngươi chán sống rồi phải không?
 
Cam gia tuy rằng Tộc trưởng bị giết, nhưng vẫn là một trong những đại gia tộc thành Tử Nguyệt, mấy người này đều là con cháu trực hệ Cam gia, ngạo khí cũng không phải một ngày hai ngày mà hình thành.
 
Hiện tại bị một Chấp sự ngoại viện Hạ gia chế nhạo, bọn họ đương nhiên không muốn nhường nhịn.
 
- Tiểu tử khốn nạn này, ngươi chính là con cháu. Cam gia chó má gì đó phải không? Trương Long ta thật muốn nhìn một chút ngươi có cái thực lực gì, giám nói muốn giết Hạ Ngôn!
 
Trương Long vốn tính tình rất táo bạo, tuy rằng hiện tại đã trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng bản tính một người cũng rất khó thay đổi.
 
- Ha ha! Ngươi muốn so đấu với ta sao? Hừ, chỉ sợ ngươi còn không có tư cách đó!
 
Cam Túc khinh thường nhìn Trương Long một chút, khinh miệt nói:
 
- Chờ ngươi đạt tới Linh Sư hãy nói!
 
Cam Túc và Cam Tùng này đều là con cháu kiệt xuất của Cam gia, hai người đều đã bước vào cảnh giới Linh Sư!
 
Hai nhóm người đấu khẩu, lập tức khiến cho nhũng người khác chú ý.
 
Trong tửu lâu này còn chỗ mấy tên con cháu Hạ gia, lập tức đều vây lại, như hổ rình mồi nhìn ba người Cam Túc!
 
- Dám mắng Điện chủ Hạ Ngôn, phải giáo huấn hắn!
 
- Để cho bạn họ biết con cháu Hạ gia chúng ta lợi hại!
 
Mấy tên con cháu Hạ gia đương nhiên ủng hộ Hạ Ngôn!
 
Nghe xong câu nói của Cam Túc, mấy tên con cháu Hạ gia đều trong lòng cả kinh, thầm nghĩ thì ra tên này đã là Linh Sư. Một con cháu Hạ gia trong đó lặng yên lui ra ngoài, chạy về gia tộc báo tin. Những người bọn họ ở đây cũng không có ai đạt tới cảnh giới Linh Sư, nếu hai bên xảy ra động thủ, vậy khẳng định mình sẽ bị thiệt
 
- Linh Sư giỏi lắm sao!
 
Bạch Nhị mắt hạnh trợn lên, vòng eo thon thả cong lại, nhìn về phía ba người kia tức giận nói
 
- Dù sao cũng mạnh hơn đám phế vật các ngươi!
 
Ba người Cam Túc vừa thấy Bạch Nhị, ánh mắt sáng ngời, ba người liếc nhau nhếch miệng cười.
 
- Vừa rồi là ngươi mắng Hạ Ngôn ca phải không?
 
Bạch Nhị nhìn Cam Túc hỏi
 
- Phải thì thế nào, ta mắng chính là tên Hạ Ngôn đó! Hừ, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ khiến hắn chết dưới kiếm của ta! Hắn chỉ là tiểu nhân đắc chí!
 
Cam Túc hừ lạnh một tiếng, tin tuởng vạn trượng nói. Trong bạn bè cùng lứa hắn coi như là người nổi bật. Toàn bộ thành Tử Nguyệt có được bao nhiêu Linh Sư? Nhất là Linh Sư trẻ tuổi như hắn lại càng ít. Địa vị của hắn ở trong gia tộc cũng khá cao, đã được các vị trưởng lão yêu quý.
 
"Xiu"
 
Kiếm quang chợt lóe, trường kiếm trong tay Bạch Nhị đột nhiên ra khỏi vỏ, quần trắng tung bay, hung hãn xông về phía con cháu Cam gia Cam Túc kia
 
- Dám nhục mạ Hạ Ngôn ca, đi chết đi!
 
Thân ảnh Bạch Nhị chớp động, trường kiếm trong tay rất nhanh đâm tới trước ngực Cam Túc. Lúc trước ở Ngưu Xà trấn khi Hạ Ngôn lấn đầu tiên gặp đám người Bạch Hoa, Bạch Nhị ngay tại quán rượu xuất thủ chặt đứt một cánh tay của một gã cường đạo. Tính cách Bạch Nhị cũng không phải nữ nhi ôn hòa. Lúc nổi giận cũng phi thường đáng sợ.
 
- Chỉ là Hậu thiên đỉnh phong, cũng dám xuất kiếm trước mặl ta.
 
Cam Túc thấy kiếm Bạch Nhị đâm tới, lạnh lùng cười không chút hoang mang. Vừa nói vừa nhấc cánh tay lên, liền chấn bay trường kiếm của Bạch Nhị, sau đó bàn tay chộp về trước ngực Bạch Nhị.
 
Bạch Nhị thất kinh, tuy rằng trải qua hơn một năm cố gắng tu luyện, nhưng cảnh giới của nàng vẫn chưa bước vào Linh Sư. So với Cam Túc này nàng còn kém rất xa, căn bản không phải đối thủ. Lúc này thu thế đã không kịp, mắt thấy núi đôi sắp bị Cam Túc kia chụp một trảo.
 
Ánh mắt Cam Túc lộ ra vẻ dâm tà.
 
"Bộ dạng quả thật nhất lưu, chỉ là tính tình có chút nóng nảy. Ừ, phải cẩn thận dạy dỗ một phen!"
 
Lúc này, cánh tay Bạch Hoa vung lên, chân bước lên trước một bước, kéo Bạch Nhị trở lại, ánh mắt nhìn về phía ba người Cam Túc.
 
- Khốn nạn, hạ lưu, đáng chết!
 
Thân thể mềm mại của Bạch Nhị rung động mặt cũng trắng bệch!
 
Nếu không phải được ca ca Bạch Hoa kéo lại, núi đôi của nàng hẳn là đã bị tên ác ôn này vồ một trảo.
 
Cuòng giả Linh Sư quả thật không phải nàng có thể đối phó.
 
- Ha ha, quả nhiên rất thú vị!
 
Cam Tùng cười cười, nhìn về phía Cam Túc:
 
- Cam Túc! Một trảo vừa rồi của đệ chỉ thiếu một chút nữa là thành công rồi. Có muốn thử lại một lần nữa hay không? Chậc chậc.tư vị đó khẳng định không tệ.
 
Bởi vì biết mấy người Bạch Hoa không phải con cháu trực hệ Hạ gia, cho nên mấy người Cam Tùng căn bản không quá để ý. Bọn họ cũng không biết quan hệ của mấy người này với Hạ Ngôn. Nếu là biết, bọn họ tuyệt đối không dám như thế. Cam Túc tuy rằng miệng nói đợi thực lực đủ mạnh sẽ giết chết Hạ Ngôn, nhưng hắn cũng chỉ là nói ngoài miệng, nếu thật sự Hạ Ngôn đứng ở trước mặt hắn, khẳng định hắn một chữ cũng không dám nói.
 
- Ba vị, ta gọi là Bạch Hoa, tổng quản ngoại viện Hạ gia!
 
Bạch Hoa giữ chặt Bạch Nhị đang còn muốn tiếp tục xông lên, vừa nói với ba người.
 
- Sao?
 
Ba người Cam Túc lại liếc nhìn nhau, không nghĩ tới trong mấy người trước mặt này còn có tổng quản ngoại viện Hạ gia trong đó.
 
"Tổng quản ngoại viện Hạ gia tại sao lại là một người ngoài?"
 
Ba người có chút nghi hoặc, ngoại viện nhìn chung đều là chức vụ quan trọng tại sao có thể yên tâm giao cho một người ngoài nắm giữ được?"
 
- Vừa rồi Hạ Ngôn mà ba người các ngươi mắng chính là Hạ Ngôn Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt sao?
 
Bạch Hoa cũng không thèm để ý tới sự kinh ngạc của ba người, lại lên tiếng hỏi.
 
- Đúng vậy, ta mắng chính là hắn!
 
Cam Túc nói.
 
- Hạ Ngôn là bằng hữu của chúng ta, hắn cũng là Điện chủ Thánh điện, địa vị tôn quý, ngươi không sợ khi hắn biết các ngươi ở nơi này nhục mạ hắn sẽ xuất thủ giáo huấn ngươi sao?
 
Bạch Hoa cười cười, hơi thở trầm xuống, thấp giọng nói.
 
- Ngươi vừa rồi nói cái gì? Các ngươi là bằng hữu của Hạ Ngôn? Ha ha ha, thật nực cười, quá nực cười! Bằng vào các ngươi? Đám phế vật Hậu Thiên? Tự nhận mình là bằng hữu của Hạ Ngôn sao? Cam Tùng ca! Huynh có nghe nói tới chuyện nào đáng buồn cười hơn so với chuyện này chưa? Ha ha ha.
 
Cam Túc sau khi hơi sửng sốt một chút, lập tức cười nghiêng cười ngả.
 
- Thực sự buồn cười, chẳng lẽ cho rằng cứ gặp mặt Hạ Ngôn hai lần, chính là bằng hữu của Hạ Ngôn sao?
 
Cam Tùng cũng cười lăn nói.
 
Ba người bọn họ căn bản không tin những lời Bạch Hoa nói
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play