Hạ Ngôn tiến về phía trước một bước, trường kiếm trong tay tùy ý chỉ trên không trung một chút, trong không khí liền truyền ra một tiếng không khí bùng nổ.
- Bốp!
Sắc mặt Tịch Thu Thủy biến thành màu đen, lông mày dựng ngược, thấp giọng nói:
- Không ngờ tới phế vật cũng có một ngày vùng lên.
- Thiếu gia không cần lo lắng, tiểu tử này để cho ta tới thu thập hắn.
Gã cao thủ cầm thương đứng bên cạnh Tịch Thu Thủy nói, trong mũi hừ một tiếng, ngân thương trong tay nhoáng lên, nhìn Hạ Ngôn cười lạnh một tiếng.
Tuy rằng một kiếm vừa rồi Hạ Ngôn biểu hiện ra khí thế bất phàm, nhưng Tịch Thu Thủy cũng không cho rằng Hạ Ngôn là đối thủ của hắn. Theo Tịch Thu Thủy xem ra, hắn đã là đệ nhất cao thủ trong những người trẻ tuổi ở thành Ngọc Thủy, làm sao có thể cúi đầu trước mặt Hạ Ngôn chứ?
Ngày hôm nay gặp phải Hạ Ngôn, nghe nói là đệ tử tỏa sáng xuất sắc nhất trong tuyển chọn con cháu ưu tú Hạ gia, đương nhiên phải đấu một trận. Nếu đánh bại Hạ Ngôn, vậy Tịch gia càng có thể đè đầu cưỡi cổ Hạ gia tại thành Ngọc Thủy này.
Trong lòng tính toán như thế, tự nhiên Tịch Thu Thủy không chịu buông tha cơ hội tự tay đánh bại Hạ Ngôn.
"Keng" một tiếng, Tịch Thu Thủy cũng rút trường kiếm ba thước trong tay ra.
- Hạ Ngôn! Ngày hôm nay ta để cho ngươi biết cái gì mới gọi là võ kỹ! Người Hạ gia các ngươi, toàn bộ đều là vô dụng. Hừ, ở trong mắt ta, toàn bộ người Hạ gia các ngươi đều không chịu nổi một kích.
Tịch Thu Thủy lớn tiếng hét lên.
Xung quanh có rất nhiều hộ vệ Hạ gia, nghe Tịch Thu Thủy huênh hoang như vậy, tất cả đều phẫn nộ mắt trừng thẳng Tịch Thu Thủy, hận không thể xông lên mỗi người một bãi nước bọt dìm hắn chết đuối. Tuy nhiên, hiện giờ Trưởng tuần tra phường thị ở đây, bọn họ chỉ có thể giận mà không nói, tất cả phải để Trưởng tuần tra xử lý.
Hạ Ngôn cười khẽ, bộ pháp đảo liên tục, chợt thoáng cái đã cầm kiếm tới trước người Tịch Thu Thủy. Tịch Thu Thủy vội vã quán chú nội lực vào trường kiếm, trường kiếm trong tay "vù vù vù" đâm ra ba kiếm, đâm thẳng vào các điểm yếu hại trên người Hạ Ngôn.
Võ kỹ Tịch Thu Thủy tu luyện cũng coi như đứng đầu ở trong số các bí tịch bất nhập lưu, lúc này toàn lực thi triển ra liền thấy kiếm ảnh phủ khắp bầu trời, thanh thế thoạt nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra mấy lỗ thủng trên người Hạ Ngôn.
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Hạ Ngôn cùng Tịch Thu Thủy. Lúc này trong lòng Hạ Tử Hân vô cùng khẩn trương, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh Hạ Ngôn.
Tịch Thu Thủy hắc hắc cười lạnh một tiếng, tìm đúng cơ hội, trường kiếm trong tay liên tục đâm ra, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta hoa cả mắt.
- Hắc hắc! Nhìn xem ngươi làm sao chống đỡ được kiếm kỹ của ta!
Tịch Thu Thủy tự tin một kiếm của mình Hạ Ngôn tuyệt đối không thể đỡ được. Một kiếm này là tập hợp tinh hoa của "Lục Hợp Tấn Lôi Kiếm", kiếm ảnh như thủy triều, kiếm khí bức người, cực khó chống đỡ.
Thế nhưng, đột nhiên thân thể Hạ Ngôn chợt lóe. Chỉ thấy một đạo tàn ảnh dần dần tan biến ở chỗ cũ, tiếp đó thân thể Hạ Ngôn đã tới phía sau Tịch Thu Thủy. Trong nháy mắt này, Hạ Ngôn giống như bóng ma né tránh công kích của Tịch Thu Thủy, đồng thời khiến Tịch Thu Thủy hoàn toàn mất đi mục tiêu.
Trong lòng Tịch Thu Thủy bỗng nhiên kinh hãi, không ngờ tới tốc độ Hạ Ngôn nhanh như vậy, bộ pháp dưới chân hoàn toàn không thể nắm bắt. Chẳng qua rốt cuộc Tịch Thu Thủy là người mạnh nhất trong hàng trẻ tuổi Tịch gia, trở tay liền đâm ra một kiếm sắc bén, tiếp đó thuận thế lướt về phía trước, muốn giật lại khoảng cách với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn làm sao có thể để hắn chạy thoát chứ? Hắn cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay dễ dàng cản phá công kích của Tịch Thu Thủy, trường kiếm thuận thế chém xuống, trong nháy mắt liền chạm đến làn da Tịch Thu Thủy.
Tịch Thu Thủy chỉ cảm thấy phần da trên cỗ chợt phát lạnh, kiếm quang chớp động, hắn biết đây là cảm giác trường kiếm đã tiếp xúc với da mình. Trong lòng Tịch Thu Thủy lạnh lẽo, Hạ Ngôn này thật quá giảo hoạt, lại ỷ vào thân pháp quỷ dị thừa cơ trục lợi thuận thế chém giết mình.
Xong rồi, đầu sẽ bị chém, cả người Tịch Thu Thủy run lên.
- Thiếu gia.
Nam tử cầm ngân thương vừa mới thối lui cách đó không xa hô to một tiếng, sắc mặt kịch biến. Bởi vì hai người Hạ Ngôn cùng Tịch Thu Thủy giao chiến quá nhanh, từ khi hai người dùng ra kiếm kỹ công kích lẫn nhau cho đến giờ cũng chỉ mới thoáng một hơi thở. Hắn còn chưa phản ứng lại, đã thấy thiếu gia nhà mình sắp bị chém giết.
Hắn phụ trách bảo hộ an toàn cho thiếu gia, nếu như thiếu gia bị giết ngay trước mắt của hắn, làm sao hắn còn mặt mũi gặp Tộc trưởng đại nhân nữa? Thế nhưng, lúc này muốn ngăn cản Hạ Ngôn đã không kịp rồi, dù là tốc độ hắn có nhanh đi chăng nữa cũng không cách nào ngăn cản được trường kiếm Hạ Ngôn đã gác lên cổ Tịch Thu Thủy.
Hộ vệ cùng thương nhân vây xem ở xa xa nhìn thấy Tịch Thu Thủy sắp bị Hạ Ngôn một kiếm giết chết, sau một giây thất thần ngắn ngủi chợt hưng phấn vung tay múa chân. Các khách hàng khu phường thị này càng kinh ngạc đối với thân pháp Hạ Ngôn vừa sử dụng, thân pháp Hạ Ngôn quá mức quỷ dị, dù bọn họ lấy thân phận người xem cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc Hạ Ngôn làm sao lẩn ra phía sau Tịch Thu Thủy.
Ở trong những khách hàng này, phần lớn là người tu luyện, trong đó không thiếu người thực lực tương đối cao, nhưng bọn họ cũng khẽ lắc đầu không thể nhìn thấu. Chẳng qua bọn họ cũng nhìn ra được, vừa rồi một kiếm của Tịch Thu Thủy dùng ít nhất cũng có uy lực sáu mươi độ. Sáu mươi độ, uy lực võ kỹ như vậy cũng không nhỏ.
Bốp~
Trường kiếm Hạ Ngôn rơi trên cổ Tịch Thu Thủy, đột nhiên dừng lại, sau đó tung ra một cước đá lên mông hắn. Tịch Thu Thủy lập tức giống như một con cóc bị đá bay lên, bay vòng giữa không trung xa bảy tám thước mới rơi xuống.
"Phịch" một tiếng nặng nề.
Tịch Thu Thủy ngã lăn trên mặt đất, trường kiếm trong tay cũng lăn lóc sang một bên. Lần ngã này không nhẹ, làm hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt.
- Ha ha ha.
Đoàn người bốn phía nhìn một màn như vậy, đều cười to.
- Thiếu gia!
Nam tử cầm ngân thương kia vội vàng bước lên nâng Tịch Thu Thủy dậy, trong lòng lại thầm thở phào một hơi.
Nếu như Tịch Thu Thủy bị Hạ Ngôn giết chết, vậy thì sẽ thật sự phiền phức rồi! Hiện giờ chẳng qua chỉ bị đá một cước, nhưng thật ra lại không sao!
- Đáng hận! Hạ Ngôn, tên khốn nạn đê tiện nhà ngươi, dám ỷ vào ta sơ ý dùng quỷ kế thắng ta!
Tịch Thu Thủy nghĩ Hạ Ngôn thắng không phải dùng võ, mà là Hạ Ngôn dựa vào thân pháp quỷ dị mới thắng lợi. Hắn không phục.
Hạ Ngôn cười nói:
- Nếu ngươi không phục thì có thể tái chiến một lần nữa. Lúc này ta sẽ không tránh né!
- Thiếu gia! Nên để cho ta lên đi?
Nam tử cầm ngân thương nghiêm mặt nói với Tịch Thu Thủy.
Tịch Thu Thủy ánh mắt đỏ lên, bị Hạ Ngôn một cước đá bay mà không biết rõ vì sao, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn còn gì là mặt mũi nữa. Nếu như truyền vào trong tai đám con cháu Tịch gia, còn không biết ở sau lưng Tịch Thu Thủy hắn bàn tán thế nào. Cho nên, hắn nhất định phải chiến thắng trở lại.
- Ngươi lui ra một bên!
Tịch Thu Thủy đẩy nam tử cầm ngân thương kia, nhặt lấy trường kiếm trên mặt đất, xoay người đối diện với Hạ Ngôn.
- Hừ! Hạ Ngôn, xem kiếm!
Tịch Thu Thủy hét lớn một tiếng, xông mạnh về phía trước, tốc độ nhanh vô cùng. Hai chân hắn phát lực đạp mạnh trên mặt đất, thân thể giống như một con báo săn nhào về phía Hạ Ngôn. Kiếm quang không ngừng biến hóa ở không trung, tàn ảnh lòe lòe chớp động.
- Cừ thật! Một kiếm này, sợ rằng cũng phải có uy lực bảy mươi độ!
Một gã tu luyện trừng lớn mắt than thở.
Muốn phát huy võ kỹ ra uy lực bảy mươi độ, như vậy ít nhất cũng phải đả thông khoảng một trăm đường kinh mạch, hơn nữa bí tịch kiếm kỹ sử dụng cũng phải đứng đầu trong bí tịch bất nhập lưu.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng lại, nhìn Tịch Thu Thủy hung tàn vọt tới, khóe miệng cong lên một nụ cười. Trường kiếm trong tay chậm rãi kéo lên, sau đó tùy ý đẩy về phía trước. Nhìn như thong thả, kỳ thật lại cực nhanh.
Theo nàng thấy, tốc độ một kiếm của Hạ Ngôn quá chậm, căn bản là không có khả năng đỡ được trường kiếm của Tịch Thu Thủy. Ngày ấy ở quảng trường Tinh Võ, nàng cũng thấy qua kiếm kỹ Hạ Ngôn sử dụng, so với hiện tại tinh diệu và nhanh hơn nhiều.
Kỳ thật nàng nào biết rằng, kiếm kỹ của Hạ Ngôn hiện tại càng mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc đó.
Hạ Ngôn hơi bước ra phía sau nửa bước, tốc độ vẫn không nhanh không chậm. Mà trường kiếm trong tay Tịch Thu Thủy, đã bao trùm hoàn toàn kiếm ảnh của Hạ Ngôn, lập tức sẽ đâm lên trên người Hạ Ngôn.
Trên mặt Tịch Thu Thủy nhe răng hung ác, trong lòng cười lạnh, một kiếm này nhất định phải khiến ngươi nằm xuống!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT