Hạ Ngôn trong kinh các của học viện xem bí điển bản đầu tiên mất nửa canh giờ mà từ khi cầm quyển bí điển thứ hai đến bỏ xuống, không ngờ chỉ dùng thời gian một nén nhang.
Hứa lão ở một bên nhìn, không kìm nổi lắc đầu thầm than một tiếng. Thầm nghĩ: "Vốn tưởng rằng tiểu tử kia không giống người thường, xem ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi".
Tuy rằng trong lòng thầm than nhưng Hứa lão cũng không nói gì. Theo nhìn nhận của ông, Hạ Ngôn đọc xong quyển bí điển nhanh như vậy, căn bản là không có khả năng thực sự xem kỹ. Mà Hạ Ngôn lúc này hoàn toàn đắm chìm trong các loại võ kỹ, trong đầu một khắc cũng đang diễn luyện không ngừng nghỉ, tự nhiên cũng không quan tâm tới biểu tình biến hóa của Hứa lão.
Buông bản bí tịch thứ hai, ngay sau đó Hạ Ngôn lại cầm lên bản bí điển thứ ba.
Nhìn bản bí điển thứ ba này, Hạ Ngôn lại chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, tốc độ nhanh hơn so với hai bản bí điển trước.
Trên những bí điển này, chỉ là nói về các loại võ kỹ, con đường vận công cùng một số bản vẽ tu luyện. Trong đầu Hạ Ngôn diễn luyện võ kỹ nhanh, hành động múa tay tự nhiên cũng nhanh, từng lần diễn luyện rất nhanh. Toàn bộ những bí tịch bất nhập lưu đều bị Hạ Ngôn hấp thu, tự nhiên dung nhập vào trong Linh La kiếm pháp. Những võ kỹ bất nhập lưu này tuy rằng đối với uy lực của Linh La kiếm pháp không quá gia tăng, tuy nhiên hơn trên số lượng khổng lồ, Hạ Ngôn tự nhiên không lãng phí. Phải biết rằng, Linh La kiếm pháp lúc ban đầu, cũng là bí điển bất nhập lưu đơn giản hóa. Hạ Ngôn còn nhớ rõ, lúc đầu bí điển hắn tu luyện chính là "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm" mà Tam gia gia Hạ Trường Hà đưa cho hắn!
Thời gian quả thật qua thật nhanh, vô tình đã tới chính ngọ. Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết vẫn luôn ở trên lầu ba cũng từ trên lầu đi xuống, thấy Hạ Ngôn vẫn đang nhìn bí điển bất nhập lưu ở lầu một. Vương Thiên Hà lắc đầu rất nhẹ cười thầm trong lòng, mà Mễ Tuyết lại nhăn mặt nhíu mày với dáng vẻ có chút ngây dại. Hai người đi tới bên cạnh Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa mới hoàn toàn xem xong một quyển bí tịch, theo bản năng có người đến gần, liền từ trong quá trình diễn luyện bí tịch tỉnh lại, đôi mắt tự nhiên nhìn về phía Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết.
- Hạ Ngôn! Đệ làm sao còn ở tầng một chứ? Những bí tịch này không có tác dụng với chúng ta.
Mễ Tuyết nói thẳng. Bí tịch bất nhập lưu cho dù người tu luyện hậu thiên đỉnh, cũng không tu luyện nữa, càng đừng nói là Linh sư. Trên lầu có bí điển nhân cấp và thiên cấp, ai còn thích xem bí điển bất nhập lưu chứ?
- Hạ Ngôn có thể không thấy qua nhiều bí tịch như vậy, muốn nhìn lại nhiều hơn.
Vương Thiên Hà cười nói ở bên cạnh.
Hạ Ngôn cũng mỉm cười, gật đầu nói:
- Đệ quả thật chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bí tịch như vậy. Trước kia trong gia tộc tuy rằng cũng có kinh các nhưng không cách nào so sánh với kinh các của học viện.
Khi nói chuyện, đôi mắt Hạ Ngôn nhìn lướt qua những bí tịch mà buổi sáng hắn đã xem qua. Thoáng tính sơ một chút, cũng có hơn hai chục quyển.
Bí tịch ở tầng thứ nhất trong kinh các này đại khái có bốn năm trăm quyển. Với tốc độ của Hạ Ngôn, ít nhất cũng cần phải có hơn mười ngày mới có thể hoàn toàn xem hết bí tịch ở tầng một. Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không vội. Thời gian còn rất dư thừa.
- Ha ha, Hạ Ngôn. Đã chính ngọ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau khi ăn xong, liền đi cơ quan trận.
Đôi mắt Vương Thiên Hà hơi hơi chớp động, lại nhìn về phía Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết gật gật đầu, nàng không ý kiến.
Hạ Ngôn tự nhiên cũng sẽ không dị nghị, dựa theo kế hoạch tu luyện lúc đầu, đúng vậy buổi sáng xem bí điển, buổi chiều đi cơ quan trận luyện.
Sau khi ba người rời khỏi kinh các, liền vào trong tửu lâu trong học viện ăn cơm, rồi sau đó cũng không tiến vào cơ quan trận gần quảng trường.
Vương Thiên Hà dừng thân lại, đôi mắt đảo qua, dừng trên người Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn, đệ vẫn chưa tiến vào cơ quan trận trung cấp sao? Ha ha, không bằng cứ đi vào xem thử như thế nào?
Hạ Ngôn tự nhiên có thể nghe ra, tuy rằng Vương Thiên Hà này nói lời khách khí, tuy nhiên lại hiển nhiên mang theo một phần đắc ý. Có lẽ, theo cách nhìn của hắn, mặc dù Hạ Ngôn dám tiến vào cơ quan trận trung cấp, cũng không thể duy trì được bao lâu rồi sẽ đi ra.
Vương Thiên Hà đối với Hạ Ngôn cũng không nói lời cố ý. Nhưng có thể là trong lòng hắn có chút đố kỵ. Hắn cũng có thiên tư trác tuyệt, nhưng cũng không thể được viện trưởng thu làm đệ tử. Nói đến là hắn thật sự có chút cảm xúc ganh tị với Hạ Ngôn, tất cả khó tránh khỏi có đôi khi so sánh mình với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn gật gật đầu cười nói:
- Tốt! Vậy đệ sẽ tiến vào cơ quan trận trung cấp để xem thử.
Thật ra, Hạ Ngôn vốn là muốn tiến vào cơ quan trận trung cấp. Đối với Hạ Ngôn mà nói cơ quan trận sơ cấp không còn giá trị nữa. Cơ quan trận không phải các loại bí điển, hiện tại cơ quan trận sơ cấp đối với Hạ Ngôn căn bản là không có bất cứ uy hiếp gì, tự nhiên cũng không có giá trị. Mặc dù ở tu luyện trong cơ quan trận sơ cấp một tháng, thân pháp của Hạ Ngôn cũng không có bất cứ gia tăng gì.
Thấy Hạ Ngôn không ngờ đáp ứng, khóe miệng Vương Thiên Hà hơi hơi co giật. Trước đây bọn họ cũng bắt đầu từ cơ quan trận sơ cấp tiến hành luyện tập. Vương Thiên Hà nhớ rất rõ lúc trước mình tu luyện trong cơ quan trận sơ cấp đúng một năm rưỡi, mới có thể tiến vào cơ quan trận trung cấp. Mà lần đầu tiên khi hắn tiến vào cơ quan trận trung cấp, chỉ duy trì trong đó không đủ thời gian nửa chén trà nhỏ liền bị bức ra ngoài.
"Hạ Ngôn này hẳn là khi ở khảo hạch học viên đặc biệt tiến qua cơ quan trận một lần. Hừ! Mặc dù dựa vào thân pháp an toàn ra khỏi cơ quan trận sơ cấp nhưng cơ quan trận trung cấp so với cơ quan trận sơ cấp khó hơn mười lần. Ngươi đã muốn thử một lần, vậy thử đi".
Vương Thiên Hà cười lạnh trong lòng.
Mà Mễ Tuyết nhíu nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Hạ Ngôn, chiếc miệng đỏ thắm khẽ mở nói:
- Hạ Ngôn, cơ quan trận trung cấp quá khó, đệ có lẽ luyện tập một thời gian ở trung cấp cơ quan trận nhiều hơn, rồi mới tiến vào cơ quan trận trung cấp.
Hạ Ngôn đương nhiên rất rõ ý của Mễ Tuyết, tuy nhiên Mễ Tuyết làm sao biết thực lực hắn chứ? Ảo Ảnh thân pháp tuy rằng mới có chút thành tựu nhưng Hạ Ngôn tự tin mặc dù là cơ quan trận trung cấp, cũng có thể ứng phó. Cho dù có chút khó khăn, nhưng duy trì nửa canh giờ, hẳn là không có vấn đề gì.
Lắc đầu, Hạ Ngôn lạnh lùng nói:
- Đa tạ Mễ học tỷ quan tâm, đệ còn muốn nhìn sự lợi hại của cơ quan trận trung cấp này một chút. Nếu như duy trì trong đó không được đệ sẽ ra ngoài.
Thấy Hạ Ngôn duy trì ý niệm muốn đi vào cơ quan trận trung cấp, Mễ Tuyết cũng không nói thêm gì nữa. Với tính cách của nàng, có thể khuyên một câu cũng xem như nàng phá lệ rồi.
Vương Thiên Hà nhìn Hạ Ngôn, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng run lên, lập tức truyền ra một trận tiếng động với tư thế hào hùng.
- Hai vị! Ta đây liền đi vào trước.
Linh lực dưới chân Vương Thiên Hà bỗng nhích lên. Một tiếng "Phù" thân thể liền hóa thành bóng mờ, rất nhanh nhảy vọt tới cửa vào của cơ quan trận trung cấp.
Ầm!
Lối vào của cơ quan trận, có một người cơ quan ngăn cản. Cơ quan trận trung cấp này mặc dù là cửa vào, nếu không có thực lực linh sư trung kỳ, đều không thể xông qua.
Đôi mắt Vương thiên Hà đột nhiên trợn tròn, một kiếm hung mãnh chém ra, trực tiếp bổ trường côn của người cơ quan đang ngăn đón kia ra, sau đó thân thể liền biến mất ở lối vào. Mà người cơ quan kia lại đứng ở vị trí cũ.
- Hạ Ngôn! Người hãy cẩn thận nha.
Mễ Tuyết nói với Hạ Ngôn, tiếp theo, dáng người yểu điệu cũng liên tiếp bước đến trên mặt đất, thân thể cao cao thẳng lên, giống như một con chim én linh hoạt trên không trung, ngay sau đó liền xông vào lối vào.
Hạ Ngôn nhìn thấy Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết thi triển thân pháp, trong lòng hơi động.
"Bọn họ quả nhiên rất mạnh, khó trách viện trưởng cho hai người tham gia hội giao lưu học viện."
Mễ Tuyết đang đập ba cái thiết côn của người cơ quan, tốc độ thiết côn chợt hạ xuống như dừng lại, rồi sau đó thân thể đột nhiên biến đổi khéo léo nhiễu loạn gã cơ quan này, nhanh nhẹn tiến vào trong trận.
Hiện tại bên ngoài cơ quan trận này, chỉ còn lại một mình Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhìn hai bên, bên trái là cơ quan trận sơ cấp, bên phải là cơ quan trận cao cấp, phía sau là cơ quan trận đặc thù. Cơ quan trận đặc thù dường như đã lâu rồi không có ai mở ra.
Nghe nói, viện trưởng và phó viện trưởng ngẫu nhiên cũng tiến vào cơ quan trận đặc thù.
Đôi mắt hơi hơi nhíu lại, Thần Hi kiếm trong tay Hạ Ngôn chậm rãi chắn về phía trước, chậm rãi hướng tới lối vào cơ quan trận trung cấp. Thẳng đến trước cửa cơ quan trận, người cơ quan kia mới dùng côn đánh tới Hạ Ngôn.
- Vù!
Tiếng côn mang theo tiếng gào thét xé gió, trực tiếp quét về phía ngực của Hạ Ngôn.
- Lực đạo này, e rằng cũng có uy lực sáu trăm độ. Không khác với linh sư trung kỳ lắm.
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn rất nhanh chợt lóe, thân thể lại cũng không có xuất hiện hành động né tránh nào. Nhưng một côn của người cơ quan lại thất bại một cách khó hiểu. Nếu Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà thấy cảnh như vậy, trong lòng nhất định hoảng sợ. Bọn họ tuy rằng nghe nói Ảo Ảnh thân pháp của Hạ Ngôn nhưng lời đồn cùng tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau. Nhất là, đối với hai thiên chi kiêu tử này.
Chờ khi người cơ quan này múa thiết côn đánh về phía Hạ Ngôn, hắn đã tiến vào trong trận. Tốc độ bước đi của Hạ Ngôn thoạt nhìn cũng không nhanh, nhưng trên thực tế lại rất nhanh chóng.
"Tốc độ người cơ quan trong cơ quan trận trung cấp này, cũng nhanh hơn tốc độ của người cơ quan trong cơ quan trận sơ cấp rất nhiều. Tuy nhiên thân pháp của ta ở trong cơ quan trận trung cấp này chắc hẳn có thể ứng phó!"
Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn chuyển động, đôi mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối chung quanh.
Keng!
Hạ Ngôn nghe được, một tiếng gào lớn từ phía bên phải truyền tới, cũng tràn ngập không gian chung quanh.
Vù vù.
Âm thanh thiết côn múa trong không khí, theo bốn phương tám hướng truyền đến.
"Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đã giao thủ với những người cơ quan này!"
Đôi mắt Hạ Ngôn nhẹ nhàng nhắm lại, ngũ giác quan mở ra, cảm thụ tất cả biến hóa của môi trường chung quanh.
- Thối lui.
Giọng nói của Vương Thiên Hà từ phía bên phải truyền đến, tiếp theo một tiếng nổ "rầm", tiếng kim loại va chạm nặng nề, sau đó.
"Người cơ quan bị đánh bay đi!"
Hạ Ngôn với sự linh mẫn cảm giác được người cơ quan công kích Vương Thiên Hà bị va chạm mạnh mẽ đánh ra ngoài.
"Người cơ quan này dường như cũng có cảnh giới linh sư trung kỳ. Tuy nhiên, những người cơ quan này đều phối hợp công kích, sử dụng thân pháp!"
Mắt Hạ Ngôn mở to, cũng không khác lắm nghênh đón chung quanh, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đang né tránh trên dưới trong sự vây công của những người cơ quan.
"Cơ quan trận trung cấp quả thật lợi hại cơ quan trận sơ cấp nhiều. Sự phối hợp của những người cơ quan này càng chặt chẽ tinh tế. Nếu như linh sư trung kỳ tiến vào, e rằng chỉ một lát cũng bị đánh ngã!"
Hạ Ngôn nghiêm túc trong lòng, nhìn kỹ sự phối hợp của những người cơ quan này. Đúng lúc này, một tiếng gió rít sắc bén chợt vang lên phía sau Hạ Ngôn. Đôi mắt Hạ Ngôn chợt nghiêm túc, thân hình đại chấn, tiếp theo bóng người hơi hơi xê dịch. Cây côn đánh úp từ phía sau, liền tới phía trước Hạ Ngôn.
"Đánh lén!"
Hạ Ngôn cười một tiếng, Thần Hi kiếm trực tiếp đập về phía đầu của người cơ quan đánh lén mình.
- Ầm!
- Ầm!
Hai tiếng vang liên tiếp, người cơ quan kia bị Hạ Ngôn đập vào phải lui ba bước mới đứng vững, thân thể hơi hơi dừng, lại ngang nhiên xông về phía Hạ Ngôn.
Khi thiết côn của người cơ quan kia phóng tới, bên người Hạ Ngôn có bốn gã cơ quan xông tới. Bốn gã cơ quan này dường như đồng thời cầm trong tay thiết côn màu đen xuất ra, tiếng khí bạo linh lực đều nổ vang chung quanh, chỉ là dòng khí hình thành bởi thiết côn, khiến cho người thường khó thể chống đỡ.
Tuy nhiên Hạ Ngôn với vẻ mặt thoải mái, Thần Hi kiếm bên tay phải thỉnh thoảng mạnh mẽ chém trên thiết côn, phát ra tiếng vang trong trẻo, đốm lửa bắn ra bốn phía.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng phát hiện Hạ Ngôn đã tiến vào, tuy nhiên tinh thần bọn họ cũng phải toàn bộ cho việc ứng phó người cơ quan dày đặc, căn bản không rảnh quan tâm bên Hạ Ngôn.
"Nhìn ngươi có thể duy trì bao lâu, nếu cậy mạnh mà bị thương, vậy có thể mất nhiều hơn được!"
Vương Thiên Hà cười lạnh trong lòng, đột nhiên mở miệng hét lớn lên một tiếng, hào quang trong mắt chợt lóe, trường kiếm trong tay đánh lên trên thiết côn gần như sát bên hông hắn một tiếng "keng".
Mà Mễ Tuyết với thân pháp nhẹ nhàng, đại đa số thời gian nàng đều né tránh thiết côn bốn phương tám hướng bổ về phía mình, thân hình mềm mại giống như con bướm bảy màu. Thiết côn này thoạt nhìn uy thế mười phần, chân chính có thể tạo ra uy hiếp nàng, trên thực tế chỉ có khoảng một thành.
Phòng viện trưởng.
Hai gã phó viện trưởng, vẻ mặt ngưng trọng bước vào phòng của viện trưởng.
Viện trưởng Liễu Vân đang ngồi trong phòng nhìn phong thư màu vàng, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu nhìn về phía hai gã phó viện trưởng, trên mặt hiện lên một chút biểu tình sớm đã dự đoán.
Chậm rãi từ trên ghế đứng lên, Liễu Vân cười nói:
- Hà phó viện trưởng, Mã phó viện trưởng, các người đến đây nhất định là có chuyện gì chứ?
Liễu Vân chỉ ghế dựa bên cạnh, ý bảo hai người ngồi xuống, đồng thời mở miệng hỏi hai người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ tiến đến, quả thật là vì có một việc muốn rõ ràng. Chuyện này chính là chọn người cho hội giao lưu học viện lần này. Tuy rằng quyền chọn người cho hội giao lưu học viện là nằm trong tay viện trưởng Liễu Vânn, tuy nhiên dù sao bọn họ cũng là phó viện trưởng học viện Tử diệp. Đối với sự phát triển của học viện cũng đồng dạng có trách nhiệm và quyền quan tâm.
Hai người cũng vừa mới biết được, viện trưởng Liễu Vân đã chọn ra danh sách ba học viên tham gia hội giao lưu học viện, chính là Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết, còn có Hạ Ngôn, đệ tử mười lăm tuổi của viện trưởng. Đối với Vương thiên Hà và Mễ Tuyết, hai vị phó viện trưởng cũng không có bất cứ dị nghị gì. Hai người này đều là học viên xuất sắc nhất khó được trong những năm gần đây của học viện Tử Diệp, tham gia hội giao lưu học viện lần này cũng không có gì đáng nói. Nhưng gã Hạ Ngôn kia, vừa mới tiến vào học viện Tử Diệp mới nửa tháng, tuy rằng thiên tư trác tuyệt, hơn nữa còn lĩnh ngộ Ảo Ảnh thân pháp trong truyền thuyết. Nhưng hội giao lưu học viện không chỉ có dựa vào thân pháp xảo diệu là có thể thắng lợi.
Phải biết rằng, học viên của học viện khác tham gia hội giao lưu, tất nhiên cũng đều là người tu luyện có thiên phú cực cao. Thân pháp tốt thế nào, đụng tới cường giả chân chính, cũng sẽ mất đi ưu thế vốn có.
Hai người bọn họ cảm thấy quyết định của viện trưởng có chút độc đoán. Thậm chí, bọn họ cảm thấy viện trưởng Liễu Vân đang dùng quyền để thiên vị, cho Hạ Ngôn một danh ngạch mà không quan tâm đến vinh dự của học viện.
- Viện trưởng. Chuyện này quan hệ đến danh tiếng học viện Tử Diệp chúng ta, người cần phải thận trọng lựa chọn.
Giọng nói Mã phó viện trưởng đột nhiên lớn hơn một chút.
- Ha ha. Các người quá lo lắng. Hạ Ngôn quả thật có đủ thực lực.
Liễu Vân khoát tay, nói với hai người với giọng điệu lạnh nhạt.
Hà phó viện trưởng và Mã phó viện trưởng lại liếc nhìn nhau, hai người lộ ra biểu tình bất mãn.
- Viện trưởng. Có rất nhiều giảng sư trong học viện cũng bắt đầu nghị luận chuyện này. Rất nhiều người đều không hài lòng với chuyện chọn người.
Hà phó viện trưởng lại nói, trong tay hơi hơi siết chặt lại.
Mới vừa rồi hai người trên đường đến phòng viện trưởng, gặp mấy gã giảng sư, bọn họ đều đang nghị luận vấn đề chọn người trong hội giao lưu học viện lần này.
Tuy rằng buổi sáng viện trưởng mới xác định tên người được chọn, tuy nhiên thời gian buổi sáng, đám người giảng sư đều nghe được tin tức này. Tin tức này vốn cũng không phải bí mật gì phải dấu, học viên tham gia hội giao lưu học viện mọi người biết cũng là bình thường. Tuy nhiên, lần chọn người này, rõ ràng tất cả mọi người dị nghị không hề ít.
Mặc kệ Hạ Ngôn tiến vào học viện với biểu hiện ưu tú như thế nào, nhưng chung quy hắn chỉ mới mười lăm tuổi, thời gian tu luyện rất ngắn, như thế nào có thể tranh đấu với người tu luyện ba mươi tuổi chứ?
- Các người không cần phải nói, ý ta đã quyết. Hạ Ngôn có thực lực hay không, sớm hay muộn sẽ rõ.
Trên khuôn mặt Liễu Vân lộ ra vẻ tươi cười tự tin.
Mã phó viện trưởng và Hà phó viện trưởng thấy Liễu Vân như thế, trong lòng cũng thầm than một tiếng. Tuy nhiên bọn họ cũng nhìn thấy trên mặt Liễu Vân lộ ra vẻ tự tin, bất giác có chút mê hoặc, thầm nghĩ: "Có lẽ Hạ Ngôn thật sự có tài nghịch thiên?"
- Nếu viện trưởng đã hạ quyết tâm, chúng tôi liền không nói nhiều. Viện trưởng, chúng tôi đây cáo từ trước.
Hai người đồng thời nói với Liễu Vân.
Liễu Vân gật đầu, liếc mắt nhìn bóng dáng hai người biến mất ở phía sau cửa, mắt nửa nhắm nửa mở, thì thào nói với không khí: "Hạ Ngôn, con ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng đấy. Lúc này đây học viên Tử Diệp có thể có tư cách đó hay không liền nhìn con đó".
Sau khi nói xong, đôi mắt Liễu Vân nhìn lên thư tín trên mặt bàn.
Quảng trường học viện Tử Diệp.
Cách Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết từ giữa cơ quan trận đi ra, đã có khoảng một canh giờ. Mà Hạ Ngôn vẫn chưa từ cơ quan trận đi ra.
Hai người hao phí rất nhiều linh lực trong cơ quan trận, đến cuối cùng, linh lực hai người đều có chút khó thể tiếp tục, cho nên mới từ trong cơ quan trận bị bức phải đi
ra. Mà thời điểm bọn họ đi ra, thấy Hạ Ngôn vẫn đang giao thủ với phần đông người cơ quan. Hai người cũng không có thời gian nói chuyện, rất nhanh vận chuyển thân pháp từ trong đó chạy ra.
Hiện tại, hai người bọn họ ở bên ngoài chờ một canh giờ, mà Hạ Ngôn vẫn không từ trong cơ quan trận đi ra. Năng lực của Hạ Ngôn khiến cho hai người hoảng sợ.
Nhất là Vương Thiên Hà, càng là giật mình thật sâu, vốn hắn nghĩ rằng Hạ Ngôn khẳng định truy trì thời gian không được bao lâu. Nhưng hiện tại xem ra, Hạ Ngôn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. Thậm chí, thực lực còn mạnh hơn hai người. Tuy nhiên, Vương Thiên Hà cũng không muốn thừa nhận điểm này. Bọn họ tu luyện trong học viện Tử Diệp hơn mười năm, làm sao bại bởi một học viên vừa mới tiến vào học viện? Thiên phú hai người cũng rất ưu tú. Nếu không, cũng không thể tuổi còn trẻ mà đạt tới cảnh giới Linh sư hậu kỳ.
- Thân pháp của Hạ Ngôn thật sự khó tin. Ở trong cơ quan trận trung cấp, mà có thể duy trì lâu như vậy.
Vương Thiên Hà đứng bên cạnh Mễ Tuyết lắc đầu nói.
Trong đôi mắt Mễ Tuyết lộ ra vẻ thản nhiên với tia sáng kỳ dị:
- Ảo Ảnh thân pháp thật là mạnh như trong truyền thuyết.
- Không biết Hạ Ngôn có đồng ý truyền thân pháp của hắn cho chúng ta hay không?
Lông mày Mễ Tuyết nhíu nhẹ, trong miệng nói.
- Ha ha, Ảo Ảnh thân pháp, trước kia ta còn chưa bao giờ gặp qua. Chờ Hạ Ngôn từ trong đó đi ra, nhất định phải hỏi đến cùng. Tuy nhiên, chỉ sợ Hạ Ngôn sẽ không thật sự dạy chúng ta.
Vương Thiên Hà cười nói.
Mặt trời phía xa xôi, dần biến thành màu đỏ.
Bóng người chớp động, bóng dáng Hạ Ngôn rốt cục từ trong cánh cửa cơ quan trận trung cấp xuất hiện. Chỉ thấy vẻ mặt Hạ Ngôn thoải mái, ngay cả quần áo màu trắng trên người cũng không hỗn loạn.
Sau khi Hạ Ngôn đi ra, mắt nhìn thấy hai người đứng trước cửa, trên mặt lập tức cười cười, Thần Hi kiếm hơi hơi nhoáng lên, đổi qua cầm bên tay trái.
Vương Thiên Hà thấy Hạ Ngôn từ trong cơ quan trận đi ra không ngờ mặt không đỏ, không thở dốc, biểu tình lập tức có chút cứng ngắc.
Mễ Tuyết cũng buồn bực há to chiếc miệng nhỏ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn thấy biểu tình hai người khác thường, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Hai vị vì sao nhìn đệ như vậy?
Hạ Ngôn quả thật ngay cả hơi thở cũng không hỗn loạn, thật giống như vừa mới tản bộ về.
Ở trong cơ quan trận, nhưng lại có thể giống như đi tản bộ sao? Hơn nữa, đây vẫn là cơ quan trận trung cấp. Nếu đúng là vậy, vậy lấy năng lực của Hạ Ngôn cũng có thể đi vào cơ quan trận cao cấp.
- Hạ Ngôn, thực lực của đệ mạnh như thế nào? Chúng ta ở trong cơ quan trận một canh giờ, linh lực cũng hao hết, mà ngươi ở trong hai canh giờ thái độ còn không có chút mỏi mệt.
Mễ Tuyết giật mình trong lòng, hỏi với vẻ không kìm nổi. Như vậy xem ra, Hạ Ngôn dường như thật sự còn mạnh hơn hai người nhiều lắm.
Hạ Ngôn lắc lắc đầu, cười nói:
- Thân pháp của ta, chỉ né tránh trong phạm vi nhỏ, cho nên cũng không cần duy trì linh lực bao nhiêu, tự nhiên có thể duy trì càng nhiều thời gian.
Mễ Tuyết lại nhìn Hạ Ngôn thật sâu, lộ ra một vẻ cổ quái, dường như lại phát hiện điều gì.
Vương Thiên Hà từ trong kinh ngạc tỉnh lại, cười nói ha ha:
- Hạ Ngôn, Ảo Ảnh thân pháp của ngươi lợi hại như vậy, không bằng diễn luyện một chút cho chúng ta xem như thế nào?
Mày của Hạ Ngôn thoáng giương lên, đôi mắt nhìn Vương Thiên Hà, nghĩ lại mới hiểu rõ ý của Vương Thiên Hà. Không khỏi cười cười, Hạ Ngôn nói:
- Không thành vấn đề, Vương đại ca công kích ta, sau đó ta dùng Ảo Ảnh thân pháp tránh né.
Vương Thiên Hà sửng sốt, tuy nhiên sau đó lui lại phía sau mấy bước, nói:
- Được. Tuy nhiên, Hạ Ngôn đệ nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị thương.
Sau khi hắn cách Hạ Ngôn bảy tám thước mới dừng lại, Mễ Tuyết cũng lui ra xa.
Hạ Ngôn tùy ý đứng ở phía xa, đôi mắt nhìn Vương Thiên Hà:
- Vương đại ca. Huynh chỉ lo công kích thôi.
Vương Thiên Hà hơi hơi hít thở, ngực hơi ưỡn về phía trước, rồi sau đó một kiếm mang theo vỏ kiếm đâm về phía Hạ Ngôn. Tốc độ Vương Thiên Hà này rất nhanh, chỉ thấy chân hắn liên tục biến hóa, thân thể đã tới gần Hạ Ngôn, kiếm trong tay đâm ra, mang theo một luồng gió xoáy sắc bén, lao thẳng về phía ngực của Hạ Ngôn.
Mà Hạ Ngôn cũng không có tư thế tránh né, chỉ là khuôn mặt ngưng trọng một chút, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm mỗi động tác thân thể Vương Thiên Hà tạo ra.
- Hả?
Tốc độ thân thể Vương Thiên Hà chưa giảm, không chậm lại, kinh nghi một tiếng.
Mễ Tuyết đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Vì sao Hạ Ngôn vẫn còn không bày tư thế tránh né chứ? Nếu tiếp nữa, hắn cũng khó thể tránh né rồi. Lúc này, vỏ kiếm đã cách ngực Hạ Ngôn không đến một thước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT