Mấy phút trước, hộ vệ trước cửa phủ viện Tống gia đột nhiên đưa một tờ giấy tới tay Tống Lập. Khi Tống Lập mở tờ giấy đó, không khỏi cười lạnh. Bởi vì nội dung trên tờ giấy đó lại là: Đội xe dược liệu Tống gia bị cướp bóc ở thành đông Thanh Vân Sơn!
Nhìn nội dung này, Tống Lập đương nhiên cười nhạo. Thành đông Thanh Vân Sơn chỉ cách thành Tử Diệp mười dặm, có người nào lại dám cướp hàng hóa của Tống gia ở nơi gần thành Tử Diệp như thế? Chỉ là, vẻ cười lạnh vừa hiện lên trên mặt Tống Lập, liền lập tức đọng lại.
"Không đúng, đội xe dược liệu Tống gia hiện tại xác thật phải tới Thanh Vân Sơn, thế nhưng người đưa tờ giấy này sao lại biết được? Thời gian cùng lộ tuyến đội xe, người bình thường làm sao biết được?"
Nghĩ vậy, sắc mặt Tống Lập dần dần đen lại, hắn vội vàng chạy ra ngoài phủ viện, nhưng mà người đưa tờ giấy này đã rời đi.
"Mặc kệ thật giả, đều phải đi Thanh Vân Sơn nhìn thử, để ngừa vạn nhất! Dược liệu lần này, giá trị đến trăm vạn!"
Khí tức Tống Lập trầm xuống, sắc mặt tái mét:
"Nếu thật sự bị cướp đoạt, vậy thì Tống gia. "
Lắc đầu, Tống Lập thu liễm tâm thần, nhanh chóng đi vào phủ viện đưa tin tức này báo cho đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão ở trong phủ viện, đồng thời cũng để hai người lập tức mang người đi Thanh Vân Sơn.
Còn bản thân Tống Lập, lại dẫn đầu bằng tốc độ nhanh nhất đi về phía thành đông Thanh Vân Sơn. Lúc này, Tống Lập đã có thể nhìn tới Thanh Vân Sơn, hơn nữa ngay khi mới tới hắn đã có thể nghe được từ trong núi truyền ra từng đợt chém giết. Lửa giận trong lòng liền ầm ầm kích phát ra.
- Ở nơi này dám cướp đoạt dược liệu của Tống gia, muốn chết!
Tốc độ của Tống Lập lại một lần nữa tăng vọt. Thực lực Đại Linh Sư, nâng tốc độ lên tới cực hạn, vậy tốc độ kia nhanh cỡ nào?
Ngắn ngủi hai hơi thở, Tống Lập đã thấy thi thể đầy đất. Hắn nhìn thấy hai bóng người một trắng một đen, đang đánh giết Tống Phi, cường giả Linh Sư áp tải hàng hóa!
Đáng giận!
Tống Lập người còn chưa tới, trường kiếm trong tay liền phẫn nộ chém ra một đạo kiếm khí điên cuồng. Kiếm khí mang theo tiếng rít gào, chỉ nháy mắt liền đánh về phía hai người Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ.
Tống Phi đã bị đánh văng chùy bạc, cả người bị thương, máu không ngừng tràn ra từ vết thương, nhưng vẫn không ngã xuống.
"Không tốt! Là Tống Lập!"
Hạ Ngôn cũng thất kinh, hắn không ngờ tới Tống Lập tộc trưởng Tống gia lại có thể chạy tới vào thời khắc mấu chốt. Một đạo kiếm khí này, nháy mắt đã tới trước hắn cùng Mộc Vũ. Trường kiếm trong tay run lên, hai người đồng thời chém ra hai đạo kiếm khí, va chạm cùng kiếm khí của Tống Lập.
Ầm ầm!
Mặt đất, vách vúi xung quanh, cũng đều rung chuyển kịch liệt.
- Tộc trưởng!
Tống Phi trọng thương nhìn thấy Tống Lập, trong lòng buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra biểu tình mừng rỡ.
- Hai tên khốn kiếp các ngươi, giết nhiều hộ vệ Tống gia ta như vậy, ta muốn bầm thây các ngươi vạn đoạn.
Tống Lập hai mắt đỏ đậm, trường kiếm trong tay mang theo một cơn lốc, thân thể liên tục chớp động vài cái, đã tiếp cận Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ.
Hai người Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ bị một đạo kiếm khí vừa rồi đánh bay ra mười mấy thước mới đứng vững. Hai người bọn họ đều là Linh Sư, căn bản không đỡ được công kích của Đại Linh Sư.
Trong lòng Mộc Vũ cũng kinh hãi, liếc nhìn Hạ ngôn thầm nghĩ:
"Thực lực Hạ Ngôn đã rất mạnh, chỉ sợ cũng là Linh Sư hậu kỳ, nếu không một đạo kiếm khí vừa nãy, hắn tất nhiên không đỡ được".
Tống Lập là Đại Linh Sư, ra tay một kiếm toàn lực, tuy rằng chỉ là kiếm khí nhưng uy lực võ kỹ chừng một ngàn năm trăm độ. Mà hai người Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ, kiếm khí tối đa cũng chỉ có thể phát huy uy lực võ kỹ bảy trăm độ. Sở dĩ hai người bị thương, cũng là bởi vì thân thể trong quá trình lùi ra sau đã xảo diệu giảm bớt lực chấn động. Nếu không, một đạo kiếm khí này, cũng đủ làm hai người trọng thương.
Tống Lập nhìn thi thể hộ vệ mặc áo đen của gia tộc trên mặt đất, lửa giận trong lòng giống như phá thể bùng nổ ra ngoài, khí thế toàn thân không ngừng tăng lên! Những hộ vệ này đều là cường giả Hậu Thiên đỉnh do Tống gia thật vất vả bồi dưỡng ra, hiện giờ lại chết nhiều như vậy! Dù là ai cũng sẽ phẫn nộ!
Tống Lập rốt cuộc hành động lần nữa, thân thể nhanh như tia chớp, trong sát na người bình thường còn chưa kịp sinh ra tư duy, liền đi qua khoảng cách mấy chục thước tới gần Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ. Trường kiếm trong tay chợt lóe hàn quang, mũi kiếm mang theo âm thanh xé rách không khí, cuồn cuộn chém về phía thân thể hai người. Kiếm ảnh đầy trời bao phủ cả hai người ở bên trong.
Bước chân Hạ Ngôn nhanh chóng di động, thân thể tự nhiên làm ra một loạt phản ứng, nhanh đến mức không thể tin nổi. Còn Mộc Vũ, lại không có được loại năng lực tránh né này, gần như phương hướng có thể tránh, đều có kiếm ảnh của Tống Lập.
Xoạt!
Ngắn ngủi hai ba giây, trên người Mộc Vũ liền bị cắt trúng bốn năm vết máu.
"Không xong, Tống Lập này thực lực quá mạnh mẽ, ta căn bản không có lực đánh một trận!"
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn Hạ Ngôn còn có thể dựa vào Ảo Ảnh thân pháp kiên trì, thế nhưng nếu thời gian quá dài thì Hạ Ngôn cũng sẽ bị thương. Hơn nữa bây giờ còn có một Mộc Vũ chia sẻ áp lực, nếu như Mộc Vũ bị đánh chết trước.
Trong lòng Hạ Ngôn cũng bắt đầu lo lắng.
- Chết đi!
Tống Lập hét lớn một tiếng, thân thể bộc phát ra một trận linh lực điên cuồng, trường kiếm biến thành ngàn vạn đạo kiếm ảnh, đánh úp về phía mỗi một điểm yếu hại trên toàn thân hai người.
- A!
Mộc Vũ đột nhiên hét thảm một tiếng, tiếp đó Hạ Ngôn cảm giác có một bóng người chợt lóe, Mộc Vũ đã bị đánh bay ra ngoài, máu tung tóe giữa không trung hình thành một màn mưa máu đỏ chói! Một cái cánh tay thoáng cái rơi "bịch" trên mặt đất, một bàn tay dính đầy máu vươn tới chụp lấy cánh tay cụt này.
Hạ Ngôn khó khăn né tránh kiếm ảnh ùn ùn kéo tới này, Thần Hi kiếm trong tay thỉnh thoảng cũng đâm ra một kiếm, chỉ là căn bản không sinh ra được bất quá hiệu quả gì.
- Thân pháp thật quỷ dị!
Tống Lập cũng nhận thấy thân pháp của Hạ Ngôn cổ quái.
"Hả".
Tống Lập sững sờ.
"Chẳng lẽ là Ảo Ảnh Thân pháp trong lời đồn?"
"Sao có thể chứ?"
Tống Lập thất kinh.
"Ảo Ảnh thân pháp? Linh Sư làm sao có thể biết Ảo Ảnh thân pháp?"
Công kích trong tay Tống Lập hơi chút chậm lại.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng không cảm thấy áp lực giảm bớt, hắn đã kiệt lực tránh né. Tuy rằng mỗi một động tác tránh né không lớn, thế nhưng tần suất tránh né lại cao tới dọa người. Trong một khoảng khắc, Hạ Ngôn đã phải tránh né mấy trăm lần, lần này so với trong Cơ Quan trận phải khó hơn gấp mười. Hơn nữa lấy lực lượng của Tống Lập lên tới ba ngàn độ, Hạ Ngôn căn bản không thể ngạnh kháng.
"Còn có thể kiên trì bao lâu?"
Trong lòng Hạ Ngôn nhanh chóng suy nghĩ. Hạ Ngôn cũng không biết, lúc này trong Tụ Linh huyệt của hắn, linh lực điên cuồng tràn ra kinh mạch toàn thân. Mà Hạ Ngôn cũng cảm giác nhận được rõ ràng, linh lực đang tiêu hao rất nhanh.
"Tống Lập này làm sao biết được có người cướp đoạt nhóm dược liệu này? Là ngẫu nhiên tới mới phát hiện? Không có khả năng!"
Chuyện cướp bóc này, chỉ có người Lục gia, Mộc Vũ, bản thân mình, còn có mấy người Hạ Tử Hân biết. Mấy người Hạ Tử hân không có khả năng nói tin tức này cho Tống gia.
Như vậy.
Ánh mắt Hạ Ngôn híp lại, đột nhiên bắn ra lệ quang.
"Chẳng lẽ là người Lục gia?"
Lúc này, Hạ ngôn cũng không nghĩ những chuyện này nữa. Linh La kiếm căn bản không cách nào thi triển, lực lượng hai bên hơn kém quá lớn. Hơn nữa Tống Lập này hiển nhiên là sử dụng bí điển Thiên cấp, uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với Linh La kiếm.
"Nếu ta có thể bước vào Linh Sư hậu kỳ, không chừng có đủ thực lực bảo vệ mình!"
Trong lòng Hạ Ngôn không khỏi thầm than.
Đoàn Tử Vân trong Linh Hải không ngừng phóng ra thu lại, theo Tử Vân trong Linh Hải thu phóng, Hạ Ngôn cũng đnag không ngừng hấp thu linh lực bên ngoài. Thế nhưng, linh lực hấp thu được chậm hơn tiêu hao rất nhiều.
- Xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu! Hừ, Ảo Ảnh thân pháp, cũng phải chết!
Tống Lập cắn răng, một tiếng quát chói tai vang lên, trường kiếm trong tay công kích càng thêm sắc bén, thân pháp biến hóa, một bộ kiếm kỹ giống như sóng thần vùi dập không ngừng đổ xuống đầu Hạ Ngôn.
Lúc này Hạ Ngôn thật giống như một con thuyền nan giữa biển rộng.
Lá cây, đá tảng bốn phía đều bị lực lượng cường đại quét bay tán loạn. Một ít đại thụ cách hai người mười mấy thước, cũng bị kiếm khí điên cuồng chém đứt.
Ầm!
Kiếm khí quét trên vách đá, lập tức xuất hiện từng vết rách thật sâu.
Tống Phi đã sớm lảo đảo trốn ra xa trăm thước, nếu không thì chỉ riêng kiếm khí đã có thể tổn thương tới hắn. Nhìn tộc trưởng đánh giết người áo trắng mang mặt nạ kia, trong lòng Tống Phi rất thoải mái. Vừa nãy hắn đã thiếu chút nữa bị đánh chết, cho đến giờ vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu.
- Hả?
Tống Phi sững sờ, ánh mắt quét về một nơi trên mặt đất. Vừa nãy người mặc áo đen bịt mặt kia bị đánh bay ra ngoài ngã xuống ở chỗ kia, thế nhưng lúc này đã không thấy hình bóng.
- Sao lại không thấy đâu rồi?
Tống Phi vô cùng kinh ngạc.
- Lẽ nào vừa nãy không chết? Chỉ là bị đứt một tay, trọng thương nhưng không chết? Hiện giờ thừa cơ hỗn loạn đào thoát?
Tống Phi nhìn rừng núi bốn phía, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì.
- Chết tiệt, vừa nãy ta phải chú ý tới hắn mới đúng! Hiện giờ lại để hắn chạy mất!
Tống Phi muốn đuổi theo, tuy nhiên bản thân hắn bị trọng thương, chỉ còn cách thở dài một tiếng, nhưng mà vẫn phẫn nộ bóp chặt nắm tay. Ngân Chuy của hắn, vẫn rơi cách đó mấy chục thước.
- Chết đi!
Đột nhiên trong sân truyền tới một tiếng hét lớn, Tống Lập cũng phát hiện lúc này thân pháp quỷ dị của Hạ ngôn dần dần có chút không linh hoạt như ban đầu, tìm đúng cơ hội, bộc phát ra toàn bộ linh lực trong cơ thể. Lực lượng cuồng dã thế như chẻ tre đánh về phía Hạ Ngôn.
Sắc mặt Hạ Ngôn phát lạnh, vận chuyển tất cả linh lực toàn thân quán chú vào Thần Hi kiếm. Lúc này, thân pháp của hắn đã không thể tránh né được nữa. Thực lực của đối phương cao hơn bản thân nhiều lắm, thân pháp của Hạ Ngôn cũng không cách nào tránh né được công kích này.
Ong ong!
Thần Hi kiếm liên tục kêu vang, linh lực dâng trào cũng bộc phát ra. Lực lượng hai người trực tiếp va chạm một lần triệt để cứng đối cứng.
Ầm!
Một tiếng nổ còn lớn hơn vừa nãy, lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra rừng núi bốn phía. Rừng cây núi đá xung quanh đều rung động kịch liệt.
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ theo Thần Hi kiếm trong sát na liền đánh thẳng lên trái tim mình. Cổ lực lượng này liền hủy hoại kinh mạch bản thân, điên cuồng quấy phá xương cốt, cơ thể, từng cơn đau như những mũi dùi sắc nhọn cắm vào trong đầu óc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT