Đáy mắt Triệu Chu Minh lóe lên một tia tuyệt vọng, thế nhưng hắn cũng không xoay người chạy trốn, trái lại hét lớn thành tiếng, ánh lửa trên người đốt cháy rừng rực, hư ảnh Hỏa Phượng cực lớn hiện lên sau lưng ông.
- Đi!
Triệu Chu Minh quát khẽ, vươn tay chỉ về phía trước.
Hư ảnh Hỏa Phượng lập tức bắn ra, phát ra một tiếng Phượng minh bén chọn, công kích Hỏa Đồ cực kỳ hung ác.
Hỏa Phượng hé miệng lớn, hiện ra hàm răng lởm chởm, luồng hỏa diễm màu đỏ hơi mờ nhạt nhưng cực nóng lao tới Hỏa Đồ.
Đồng thời, hư ảnh Hỏa Phượng cũng há miệng cắn xuống.
Miệng Hỏa Đồ phát ra tiếng hừ lạnh khinh miệt, hai tay trống không nâng lên.
- Phụt!
Lòng bàn tay hắn hiện ra hỏa diễm kim sắc, hơn nữa chúng dâng lên nhanh chóng, hóa thành hai con hỏa xà kim sắc kích thước cỡ cánh tay, thân thể uốn éo tránh thoát hỏa diễm màu đỏ kia, sau đó chui tọt vào trong miệng hư ảnh Hỏa Phượng.
Động tác bổ nhào xuống của Hỏa Phượng lập tức dừng lại, sau đó thân hình nó căng phòng lên, một tiếng nổ “bành” vang lên, hóa thành hỏa diễm màu đỏ đầy trời.
Sắc mặt Triệu Chu Minh biến đổi liên hồi, tính làm điều gì đó.
Vào thời khắc này, trước người hắn lóe lên kim quang, hai con hỏa xà màu vàng bay ra khỏi đám hỏa diễm ngập trời kia, xuyên thủng thân thể của hắn.
Thân thể Triệu Chu Minh bị đánh bay ra ngoài, bụng dưới và ngực xuất hiện một động lớn đã cháy đen, máu tươi phun ra điên cuồng, cả người đập xuống mặt đất, không rõ sống chết.
Hỏa Đồ hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía kim bào nữ tử đang bị bao vậy bởi đám người tộc Thiên Phượng, thân thể hắn bắn ra, vừa lóe lên thì đã thuấn di xuất hiện ở gần đó.
Không thấy hắn có động tác gì, một luồng kim quang cực lớn hiện ra, ngưng tụ thành một chưởng kim sắc, vổ vào trong hỏa trận.
Một tiếng ầm ầm vang lên, hỏa trận lập tức chia năm xẻ bảy.
Thân thể đám Thánh giai tộc Thiên Phượng chấn động mạnh, phun đầy máu tươi, té trên mặt đất, sắc mặt uể oải, trong nháy mắt đã không còn khí tức.
Dù sao thì bọn họ chỉ có tu vi Thánh giai mà thôi, cho dù chỉ là một chưởng tùy tiện của Hỏa Đồ thì bọn họ cũng không ngăn cản được, thần hồn bị đánh tan, vẫn lạc ngay tại chỗ.
- Đa tạ Tiên Tướng Hỏa Đồ đã cứu giúp!
Kim bào nử tử bay ra khỏi hỏa trận, giọng điệu có chút hổ thẹn.
Bạch Hồng cũng bay ra từ trong đó, miệng cũng nói cảm ơn.
- Ngươi đi dò xét cửa Bí Cảnh thử đi, dùng tốc độ nhanh nhất mở nó ra.
Hỏa Đồ ra lệnh.
- Vâng!
Kim bào nử tử vội vàng đáp lời, bay vụt đến đáy hố, phất tay tế ra hơn mười loại pháp bảo, như cờ xí, viên châu, la bàn, bắt đầu tiến hành công việc của mình.
Hỏa Đồ quay người nhìn lên không trung, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Bốn người ở trên không nhìn thấy tình huống phía dưới, thần sắc khác nhau.
- Không xong!
Ánh mắt Thải Nhi biến đổi, Thân Ngoại Hóa Thân Thạch Mục chỉ biểu lộ sự đờ đẫn, chẳng nhìn ra bất kỳ sực biến hóa trong cảm xúc nào.
Sắc mặt của Bạch Phi và Triệu Tiển hết sức vui vẻ.
Hỏa Đồ hừ lạnh, thân thể phóng lên trời, đánh đến chỗ Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục.
Hào quang màu đỏ lóe lên trên tay hắn, pháp bảo quạt xếp nhanh chóng xuất hiện.
- Chết!
Hỏa Đồ quát lạnh, vung quạt xếp lên.
Mấy trăm lưỡi đao lửa bắn ra, bao phủ Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục.
Ầm ầm ầm!
Lưỡi đao lửa nổ mạnh, tiếng nổ vang cực kỳ kịch liệt vang lên, một thân thể tàn phế đã cháy đen rơi xuống từ không trung, chính là Thân Ngoại Hóa Thân Thạch Mục, rơi trên mặt đất, vùng vẫy hai cái rồi bất động.
Chuối tàn kiếm màu máu cũng rơi ở bên cạnh, nó cắm xuống mặt đất, tản mát ra tia máu nhàn nhạt, giống như vụ nổ vừa rồi đã tổn tương linh tính của mình.
- Thần thông của Tiên Tướng Hỏa Đồ thực sự vô lượng, bội phục!
Triệu Tiển thấy Thạch Mục vốn dĩ còn đang giằng co hồi lâu với hắn lúc nãy đã bị đánh tan tác bởi một chiêu của Hỏa Đồ, đáy mắt hiện lên sự kinh hãi, miệng khen.
Hỏa Đồ cười nhạt, không trả lời, quay đầu nhìn về phía Thải Nhi.
Thân thể Thải Nhi cứng đời, sau một khắc, nó tru lên thành tiếng, không dây dưa với Bạch Phi nữa, nó mở rộng hai cánh, phi động về phía xa.
- Muốn chạy trốn à! Mơ tưởng!
Hỏa Đồ hét lớn, vung pháp bảo quạt xếp lên.
Phụp phụp phụp!
Mấy trăm lưỡi đao lửa chằng chịt rậm rập được bắn ra, quét đến chỗ Thải Nhi, khí thế long trời lở đất, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đuổi được đến chỗ Thải Nhi.
Thải Nhi hoảng hồn, toàn thân bùng phát hỏa diễm lục sắc, tốc độ tăng lên gấp đôi, nhanh hơn một tia so với đám lưỡi đao lửa sau lưng nó, kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
- Hừ!
Hỏa Đồ hừ lạnh, kim sắc hỏa diễm trong tay hắn rực cháy, ngưng tụ thành một chưởng lớn bằng lửa, vung lên.
Phốc!
Hư không vỡ vụn ra, chưởng lớn màu vàng chui vào trong hư không.
Sau một khắc, hư không phía trước Thải Nhi vụn vỡ, kim sắc hỏa diễm ngưng tụ thành một chưởng cực lớn bỗng dưng xuất hiện muốn chộp lấy nó.
Vào thời khắc này, một tiếng nổ vang cực lớn truyền ra từ phía dưới!
Không biết Triệu Chu Minh sống chết thế nào, căn cơ Lưu Hỏa Đại Trận đã bị hủy, trận pháp này đã đình chỉ vận chuyển, trong hầm đã khôi phục bộ dạng trước kia.
Đáy hố đột nhiên hiện ra quang mạng màu đỏ, ngưng tụ thành một cánh cổng ánh sáng, bóng người khôi ngô bay ra.
Hỏa Đồ biến sắc, động tác trên tay ngừng lại, chưởng lớn bằng kim sắc hỏa diễm cũng hơi dừng lại đôi chút.
- Thạch Đầu!
Trong mắt Thải Nhi đầy vẻ mừng rỡ, thân thể uốn éo, hóa thành ảnh ảo lục sắc, tránh được một hồi tai nạn thảm khốc sắp sửa xảy ra, nhanh chóng bay đến chỗ bóng người vừa xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT