“Chúc mừng Thạch huynh. Không ngờ tạo nghệ của ngươi trong lĩnh vực chế phù lại sâu đến thế. Sau này nếu có thời gian mong được chỉ điểm một hai.” Phùng Ly tiến tới, vừa cười vừa nói.

“Phùng huynh quá khen, mong rằng sau này có cơ hội học hỏi lẫn nhau.”

Thạch Mục khách sáo vài câu. Phùng Ly cũng cáo từ rời đi.

“Thạch sư đệ, xin mời đi theo ta. Ta muốn nói với ngươi một ít sự tình liên quan đến thạch thất Khôn Tự Hào.”

Chờ tất cả mọi người rời đi, Thanh Phong mới quay người nói với Thạch Mục một câu đồng thời cất bước đi về hướng thạch thất gần đó. Họ Thạch lập tức đáp ứng, đi theo Thanh Phong vào gian phòng kia. Khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy cửa đá có khắc một chữ ‘Khôn’ xanh biếc. Đẩy cửa bước vào, bên trong là một thạch thất lớn chừng mười trượng, ngoại trừ giường đá cùng một số vật dụng sinh hoạt còn có đầy đủ thiết bị chế tác phù lục. Ngoài ra vách tường còn khắc vô số phù văn. Xem ra chính là pháp trận Quy Nguyên mà Thanh Phong đã từng đề cập.

“Đây là tín vật biểu trưng thân phận tại cứ điểm Thử Sào, ngươi hãy cất kỹ. Ngoài ra, quá trình khởi động pháp trận Quy Nguyên cũng cần đến nó.” Thanh Phong nói xong, lập tức lấy ra từ trong lồng ngực một khối ngọc bội màu trắng, đưa cho Thạch Mục.

Họ Thạch gật nhẹ đầu, nhận lấy, thúc giục pháp lực rót vào trong đó. Lập tức một đạo bạch quang từ trong ngọc bội bắn ra, tán đi bốn phương tám hướng. Phù văn trên tường theo đó có chút sáng lên. Không khí trong phòng ẩn ẩn nổi lên cảm giác mát lạnh, đập nhẹ vào mặt Thanh Phong. Thoáng cảm nhận cỗ khí lưu này, Thạch Mục không khỏi chấn động tinh thần. Vô luận pháp lực hay thể lực đều khôi phục nhanh hơn một phần ba so với bình thường. Hắn nhẹ gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn với hoàn cảnh nơi này.

“Tốt rồi, sư đệ lần này lặn lội đường xa, lại tỷ thí một hồi, hôm nay có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi tính tiếp. Đợi đến mai sẽ có người truyền đạt nhiệm vụ cho ngươi.” Bàn giao mọi thứ, Thanh Phong cáo từ rời đi.

Thạch Mục xem xét thạch thất một phen rồi cũng đẩy cửa đi ra. Hôm nay vừa vặn có thời gian, hắn định nhìn ngó các nơi một phen.



Ban đêm, bên trong thạch thất Khôn Tự Hào.

Thạch Mục khoanh chân ngồi trên giường, yên lặng vận chuyển chân khí Thiên Tượng trong cơ thể một lúc lâu rồi mới chậm rãi hé mở hai mắt. Hôm nay, hắn đã ghé qua các nơi bên trong cứ điểm một lần, đại khái hiểu rõ tình huống nơi này. Địa phương này thông suốt bốn phương. Tại bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều lắp đặt cửa ra vào, thình lình rất giống hang ổ của loài chuột vì vậy mới có tên là ‘Thử Sào’. Bình thường, các phù sư chỉ cần hoàn thạnh nhiệm vụ chế phù do Phương thượng sư an bài, thời gian còn lại xem như tự do. Trong lúc rãnh rỗi, một vài phù sư ngoài việc tu luyện sẽ đến bức tường ngọc bích tại đại sảnh để tiếp nhân một ít nhiệm vụ nhỏ, đổi lấy điểm công huân.

Ngoài ra, cách nơi này không xa là Lam Thành, một cứ điểm cỡ lớn của liên minh. Ngoài việc có thể thu mua vật phẩm tiếp tế, còn có thể dùng điểm công huân đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu luyện, khá là tiện lợi. Hoàn cảnh như vậy rất hợp với tâm ý Thạch Mục. Bàn Nhược Thiên Tượng Công của hắn hôm nay đã chạm đến bình cảnh tầng thứ tư, cần một thời gian chuyên tâm tu luyện.

Chỉ là…

Thạch Mục nhíu máy, nghĩ lại hình bóng của Kim Tiểu Thoa, lại nhớ đến ánh mắt khác thường mà nàng nhìn hắn, nội tâm họ Thạch không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi. Cũng may hắn đã biết được, Kim Tiểu Thoa thực sự không phải trưởng lão được liên minh an bài tại cứ điểm này vì vậy mới cảm thấy an tâm hơn chút. Chỉ là hắn thật sự không rõ, bản thân có chỗ nào thu hút sự chú ý của vị cường giả Tiên Thiên này.

Trong khi Thạch Mục còn đang trầm ngâm suy nghĩ, bên ngoài cửa đá liên tiếp truyền đến tiếng đập. Hắn khẽ động ánh mắt, đứng dậy mở cửa phòng. Bên ngoài là một thiếu niên áo lam, đúng là Phùng Ly.

“Thì ra là Phùng huynh, mời vào.” Thạch Mục không hề tỏ vẻ khác thường, cười nhẹ nhích người nhường đường cho đối phương.

“Tại hạ mạo muội đến tìm không biết có làm phiền Thạch huynh đệ hay không?”

“Làm sao có thể, ta vừa mới đến, cũng đang có nhiều sự tình cần phải thỉnh giáo Phùng huynh.”

Sau khi hàn huyên một hồi, hai người khách khách khí khí ngồi xuống bàn đá gân đó.

“Ai, không thể ngờ được đám học đồ võ quán chúng ta lại có cơ hội gặp lại ở đây. Lại nói, ngươi lúc trước hạ sát Kim Điên của Kim gia, lại còn đắc tội Ngô gia. Hai nhà không chỉ bỏ ra số tiền lớn để treo thưởng, nghe nói còn từng phái đi võ giả Hậu Thiên trong tộc đuổi giết… Không nghĩ tới Thạch huynh đệ chẳng những thuận lợi đào thoát, còn gia nhập Hắc Ma Môn.” Phùng Ly tựa hồ nghĩ tới sự tình ở Phong Thành, giọng điệu có chút cảm khái.

“Hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp, tạo hóa trêu người.” Thạch Mục cũng hồi tưởng sự tình năm đó liền khẽ thở dài, trong đầu hiện lên một thân ảnh thanh tú.

Lại nói, hắn bất ngờ gia nhập Hắc Ma Môn, đã lâu chưa từng gặp lại Chung Tú. Theo lời Kha Nhi từng nói, sau khi được Diệp Hồng Dược mang về Diệu Âm Tông, cô gái này nhờ vào lực lượng huyết mạch của mình đã được tông môn coi trọng. Từ đó đến nay vẫn luôn bế quan tu luyện, sẽ không xuất hiện trong đại chiến Man tộc lần này. Kể từ đó, hắn ngược lại không cần phải lo lắng đến an nguy của nàng, nhưng nếu hai người muốn gặp nhau một lần thì khó rồi. Thạch Mục vừa hồi tưởng trong lòng vừa cùng Phùng Ly trò chuyện, đại khái kể thoáng một chút những chuyện trải qua dẫn đến việc hai người gia nhập môn phái.

Theo như Phùng Ly nói, một năm sau khi Thạch Mục rời khỏi Phong Thành, Hắc Hồ Hội bị một bang phái khác tiêu diệt, hơn phân nửa bang chúng gặp nạn, chỉ có vài người chạy thoát mà thôi. Họ Phùng may mắn trốn được, sau đó dấn thân vào một trại thổ phỉ trong rừng làm cướp, bởi vì thực lực không tầm thường nên đã trở thành tiểu đầu mục. Trong một lần chặn đường cướp đoạt một đội ngũ áp tiêu, hắn đã nhận được một miếng tín vật nhập môn Huyền Vũ Tông từ trên người một gã trẻ tuổi, từ đó ngơ ngơ ngác ngác gia nhập Huyền Vũ Tông. Thạch Mục nghe xong chuyện Phùng Ly trải qua thì bán tín bán nghi, nhất là đoạn y gia nhập Huyền Vũ Tông có chút mập mờ, chẳng qua Thạch Mục cũng không có ý muốn tìm hiểu sâu làm gì.

“Mấy năm trôi qua Thạch huynh đệ thay đổi nhiều quá, vừa gặp thiếu chút nữa ta không nhận ra đó.” Phùng Ly cười nói.

Phùng Huynh cũng vậy mà, Huyền Vũ Tông không hổ là một trong thất phái, không ngờ công pháp trong tông lại huyền diệu đến vậy, có thể khiến người ta phản lão hoàn đồng.” Thạch Mục nhìn như tùy ý hỏi một câu.

“Ha ha, đây là hiệu quả do ta tu luyện một môn công pháp tên là Húc Nhật Quyết mà có, ngoại trừ bảo trì thanh xuân thì cũng không còn tác dụng gì lớn nữa đâu.” Phùng Ly nghe xong cười khổ nói.

“Thì ra là vậy… Đúng rồi, Phùng huynh có biết Trân di có một cô con gái, là muội muội của ta không, hiện giờ nàng ra sao rồi? Năm đó ta gây ra đại họa, không biết có liên lụy đến các nàng chăng?” Thạch Mục gật gật đầu, sau đó hơi do dự hỏi.

Năm đó Trân di đối với hắn không tệ, Thạch Ngọc Hoàn xem như là người có quan hệ huyết thống duy nhất của hắn nên đương nhiên vô cùng quan tâm đến nàng.

“Năm đó Thạch sư đệ giết Kim Điền, coi như là chuyện đại sự của Phong thành, ngay cả lão tổ tông của Kim gia cũng bị kinh động. Trân di của ngươi kia hình như cũng chịu liên quan, có điều không nặng lắm, chỉ bị phạt cấm túc trong tộc mà thôi. Còn vị muội muội đó của ngươi thì thi vào võ viện Khai Nguyên, hôm nay tình hình ra sao ta cũng không rõ lắm.” Phùng Ly nghĩ nghĩ rồi nói ra.

Thạch Mục nghe xong, nhẹ thở ra một hơi. Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu được một lúc nữa thì Phùng Ly liền cáo từ rời đi.



Đêm khuya, bầu trờ yên tĩnh, trăng sáng treo cao. Chợt lúc này, lối đi mặt Tây của cứ điểm Thử Sào có bóng người lặng lẽ bước ra, rất nhanh xuyên qua một vùng núi, chính là Thạch Mục. Sau một nén nhang, hắn dừng lại nơi một sườn núi, tìm khoảnh đất bằng phẳng rồi khoanh chân ngồi. Ánh trăng êm ả phủ xuống, chiếu trên người hắn, Thạch Mục rất nhanh tiến vào mộng cảnh.



Giới diện Tử Linh.

Trên một mảnh đất rộng gần một ngọn núi cao ngất, thoạt nhìn gồ ghề, sát bên chân núi có một cái đầm nước nhỏ chừng một trượng. Cạnh đầm nước, hài cốt nằm ngổn ngang đầy đất, lớn nhỏ đều có, theo số lượng mà tính thì có khoảng sáu cỗ khô lâu còn nguyên vẹn. Mặt nước thỉnh thoảng toát lên từng đám bọt khí, ngoại trừ nước và những vật chất làm nước nhuộm màu đỏ tươi như máu ra thì không còn gì kỳ quái nữa. Lúc này Yên La nằm dưới đầm nước, miệng chậm rãi khép mở, dường như đang liên tục hút vào thở ra những huyết thủy này Mỗi một lần Yên La hút vào phun ra thì màu đỏ của nước dần nhạt bớt. Không biết qua bao lâu, nước đã trở nên trong suốt, vật chất màu đỏ cũng đã biến mất hoàn toàn.

Rầm!

Ngọn lửa Linh Hồn trong hốc mắt Yên La lóe lên, bỗng nhiên từ trong đầm nước đứng dậy. Từ lúc ban đầu bị Thạch Mục định ra khế ước, đến nay nhoáng cái đã qua hai năm. Thoạt nhìn Yên La so với trước kia cũng không thay đổi mấy, chỉ là thân thể kiên cố hơn rất nhiều, ngọn lửa Linh Hồn trong mắt cũng mạnh mẽ hơn xưa. Trên người Khô Lâu hiện giờ có một thanh cốt đao và một bộ cốt giáp đơn sơ, bao kín hai cánh tay, khớp xương và các nơi quan trọng. Lúc này, Khô Lâu cuối đầu nhìn đầm nước dưới chân. Mười hai vầng huyết nguyệt chiếu sáng mặt nước. Vốn là đầm nước trong suốt lại mơ hồ đỏ lên, có điều tốc độ rất chậm, không biết bao lâu mới lại giống như màu đỏ tươi ban đầu. Yên La thu hồi ánh mắt, quay người đi về hướng xa.



Sắc trời sáng tỏ.

Sườn núi gần cứ điểm Thử Sào, Thạch Mục khẽ động thân thể, từ trong mộng cảnh tỉnh lại.

Một tháng sau, trong thạch thất chữ Khôn. Thạch Mục ngồi trên giường đá, cầm trong tay một bình sứ bạch ngọc, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Trong khoản thời gian này, dựa vào tạo nghệ chế phù cao thâm của mình, hắn nhiều lần trợ giúp cứ điểm hoàn thành nhiệm vụ khẩn cấp của liên minh, dần dần nhận được sự tán thành của Phương Thượng Sư và các Phù Sư nơi đây. Được Phương thượng sư cho phép, hôm nay hắn có thể tùy ý tiến vào nhà kho của cứ điểm lấy tài liệu chế phù giống như hai Phù Sư khác, có điều muốn lấy để cho riêng mình dùng thì vẫn phải đổi bằng điểm công huân.

Mà mấy ngày trước, liên minh hạ xuống một nhiệm vụ màu đỏ, hắn lại phá kỷ lục hoàn thành nó, nhận được ban thưởng đặc biệt là một viên Phá Bích Đan. Phá Bích Đan tên cũng như ý nghĩa, là một loại đan dược phụ trợ đột phá bình cảnh, đối với võ giả Hậu Thiên càng có hiệu quả rõ rệt, chẳng qua muốn luyện chế nó rất khó, cho nên bình thường có tiền cũng mua không ra. Bằng viên đan dược này thì có hi vọng nhất cử đột phá bình cảnh tầng thứ tư của Bàn Nhược Thiên Tượng Công rồi. Thạch Mục trong lòng quyết định xong liền đặt bình sứ sang bên, sau đó ngồi trên giường, ngũ tâm hướng thiên, nhắm mắt điều tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play