Người dịch: vbi (A Bì)

Biên: dangneo (A Nèo)

Đường Hạo phóng túng quát to:

- Tiểu Tam, nhìn cho rõ. Đây mới là uy lực chân chính Hạo Thiên Chuy của Hạo Thiên tông chúng ta.

Vừa nói, Đường Hạo bước lên, toàn thân giống như một cơn gió lốc, Hạo Thiên Chuy trong tay cấp tốc lao ra, phóng thẳng đến Kim Ngạc Đấu La (Cá Sấu Chúa). Nếu như nói Kim Ngạc Đấu La lúc này giống như là một vầng mặt trời mầu vàng chói mắt thì Đường Hạo lại giống như là một một vầng mặt trời mầu đen quỷ dị, tràn ngập khí phách cuồng ngạo tà dị và thôn phệ.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Tam duy nhất một lần chứng kiến Đường Hạo ra tay, chính là lần tại Vũ Hồn Điện, Đường Hạo chỉ bằng lực lượng của một kích, đã chặn đứng mấy tên Phong Hào Đấu La của Vũ Hồn Điện, cứu hắn và Tiểu Vũ. nhưng khi đó thì vết thương cũ trên thân thể Đường Hạo vẫn chưa lành, bản thân thực lực đã giảm mạnh. Đường Tam vẫn chưa bao giờ chứng kiến thực lực chân chính của phụ thân, lúc này mắt thấy phụ thân ra tay. Vốn vừa ăn xong đại hương tràng cũng như điều tức khôi phục thực lực, hắn đứng một bên tập trung tinh thần quan sát.

Lúc này, vị Hàng Ma Đấu La kia cũng đã khôi phục lại, nhưng hắn lại không nhúng tay vào, mà là rất nhanh lùi sang một bên, từ vẻ mặt, thái độ cung kính của hắn với Kim Ngạc Đấu La là có thể nhìn ra, địa vị của gã cung phụng này trong Vũ Hồn đế quốc cao quý cỡ nào.

Đường Tam lúc này yên tĩnh, trong đầu thoáng nghĩ nhanh, hắn biết, lúc này Thiên Đấu Đế Quốc đã không còn khả năng công phá Gia Lăng quan nữa. Sáu đại cung phụng của Vũ Hồn đế quốc cùng với năm nghìn tên hồn sư đến tăng viện, đã khiến cho thực lực song phương hoàn toàn nghịch chuyển. Tính cả Thiên Quân Đấu La đã đánh bay hắn thì Phong Hào Đấu La cấp bậc cung phụng trong Gia Lăng quan đã có tới bốn người, đại bá dẫn đầu đệ tử Hạo Thiên tông có thể che chở cho đại quân Thiên Đấu Đế Quốc rút lui được cũng đã không hề dễ. Muốn công kích một lần nữa đã là không có khả năng. Cơ hội tốt nhất đã trôi qua. Bất quá, trận này, mặc dù Thiên Đấu Đế Quốc tổn thất không nhỏ, nhưng quân thủ thành Gia Lăng quan của Vũ Hồn đế quốc cũng tổn thất thảm trọng. Dựa theo số lượng đến tính toán mà nói thì hai quân đoàn hồn sư là thiên sứ, thánh long nếu cộng lại mà còn được hơn vạn người thì cũng là không tệ, quân đội thì tử thương hằng hà sa số.

Còn Thiên Đấu Đế Quốc mặc dù tổn thất cũng lớn, nhưng ít ra Đường gia quân không có tổn thương, số lượng hồn sư tổn thương cũng ít hơn so với đối thủ. Thiên Đấu Đế Quốc quốc tiềm lực vẫn cường thịnh, từ trên tổng thể mà nhìn, hôm nay đánh một trận mặc dù khó có khả năng công phá địch nhân một trận nữa, nhưng mơ hồ, ưu thế khống chế cục diện vẫn là của Thiên Đấu Đế Quốc. Bỉ Bỉ Đông mặc dù không chết, nhưng trong vòng một tháng, nàng không thể có năng lực chiến đấu. Điểm mấu chốt chính là sau khi trận chiến này chấm dứt, chỉ cần tính toán như thế nào để chống lại sáu gã đại cung phụng trước mắt này thôi.

Nghĩ tới đây, Đường Tam đưa mắt ra hiệu cho các đồng bọn ở bên kia. Một đám cường giả vốn đang chiếm cứ thượng phong liền chỉ lưu lại một mình Kiếm Đấu La áp trận, những người khác đều lui lại tường thành, còn Kiếm Đấu La thì đi tới chỗ Đường Tam để bảo vệ hắn. Lúc này, trong mắt vị Phong Hào Đấu La chín mươi bảy cấp này cũng tràn ngập vẻ cuồng nhiệt. Hắn đương nhiên là biết rõ Đường Hạo, vị này từng là vị Hạo Thiên Đấu La sáng tạo quá nhiều kỳ tích trong giới hồn sư. Nhưng hắn cũng từng nghe nói qua về Kim Ngạc Đấu La, vị Kim Ngạc Đấu La này từng nổi danh cùng thời với tổ phụ của Kiếm Đấu La. Bối phận cực cao, thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối là một trong những người xuất sắc của thế hệ trước. Hai đời cường giả cũ mới đối đầu nhau, đối với Kiếm Đấu La vốn đã rất khó có thể đột phá tiếp mà nói, không nghi ngờ gì chính là tuyệt đối đặc sắc. Hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội như vậy. Hắn chỉ còn một cánh tay, nói không chừng là có thể từ trong trận đỉnh cao đại chến này mà học được điều gì đó. Phải biết rằng, hồn lực cao thấp cũng không đại biểu cho toàn bộ thực lực. Từ Đường Tam vốn chỉ có thực lực chín mươi ba cấp nhưng lại đánh bại đông đảo cường giả là có thể nhìn rõ điều này.

Đối mặt với thân thể biến hóa của Kim ngạc Đấu La, Đường Hạo vẫn không lộ ra bất kỳ biểu tình gì, vẫn chỉ dùng Hạo Thiên Chuy khổng lồ của hắn mà chỉ thẳng vào đối phương. Bởi vì bản thể của Hạo Thiên Chuy vốn cực lớn, lúc này, hắn thậm chí còn không nhìn thấy thân thể của đối phương. Nhưng từ trên người hắn, cỗ hơi thở hùng bá thiên hạ lại không chịu chút ảnh hưởng nào bởi thực lực và thân phận của đối thủ.

Dưới sự trợ giúp của Đường Tam, Đường Hạo đã đả thông kì kinh bát mạch, hồn lực của hắn đã đạt tới chín mươi bảy cấp, mặc dù khác biệt giữa hồn lực chín mươi bảy cấp và chín mươi tám cấp phải gấp đôi, hắn vốn phải ở vào tình thế kém hơn mới đúng. Nhưng Đường Hạo từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ chính thức bị bại, cỗ khí thế cường thịnh, dáng vẻ hùng bá thiên hạ của hắn khiến cho ngay cả Đường Tam ở sau lưng cũng phải tự nhận là còn kém xa.

- Đến đây đi.

Đường Hạo hét lớn một tiếng.

Kim Ngạc Đấu La trong lòng tức giận tăng lên mấy phần, hắn cao hơn Đường Hạo tới ba bậc, tự phụ thân phận, vốn chờ Đường Hạo công kích trước, cũng không nghĩ đến là Đường Hạo lại kiêu ngạo như thế, thậm chí xem thường chút tiện nghi đó. Đã nhiều năm qua chưa từng giận dữ đến thế này. Hắn cũng không nhiều lời, toàn thân kim quang đại phóng, thân hình trong nháy mắt quay ngược lại, cái đuôi dài rất lớn phía sau lưng giống như roi thép quất về phía Đường Hạo.

Đây đương nhiên không phải là một quất đơn giản, chỉ thấy chiếc đuôi cá sấu rất lớn vừa vung ra, nơi đi qua, không khí hoàn toàn bị vặn vẹo trở nên hư ảo, khiến cho người khác căn bản không thể thấy rõ vị trí chính thức của cái đuôi, luồng khí lưu kinh khủng kích thích không khí phát ra liên tiếp tiếng rít và tiếng khí nổ. Mà đây cũng không phải sử dụng hồn kĩ, chỉ là công kích thân thể một cách thuần túy nhất.

Động tác của Đường Hạo cũng đồng dạng đơn giản, chân trái tiến lên một bước, nặng nề đạp xuống mặt đất, trong tiếng ầm ầm nổ vang, lấy chân trái của hắn làm trung tâm, mặt đất của tường thành kiên cố Gia Lăng quan nhất thời xuất hiện một vết nứt rất lớn, cánh tay phải của Đường Hạo đang giữ Hạo Thiên Chuy trong nháy mắt duỗi về phía sau lưng, cơ nhục toàn thân trong nháy mắt hoàn toàn căng lên, hắc sắc quang mang mãnh liệt khiến cho cả người và chuy cùng hoàn toàn hợp thành một thể, chân trái lại nhấc lên, hoàn toàn chỉ lấy mũi chân điểm xuống chống đỡ trên mặt đất, ống quần chỗ bắp chân trái trong nháy mắt hóa thành bụi phấn, lộ ra cơ chân so với đá hoa cương còn cứng hơn. Sau một khắc, Hạo Thiên Chuy đã lặng lẽ không một tiếng động bắn ra.

Không sai, là không có bất kỳ thanh âm gì, phảng phất như tất cả thanh âm đều bị hút vào trong một chuy này. Cự đại Hạo Thiên Chuy ngang trời xuất thế, mặc dù không hề có bất cứ thanh âm gì bộc lộ sự cường đại của nó. Nhưng ở trong mắt Đường Tam, một chuy này chính là toàn bộ tinh, khí, thần của Đường Hạo đã hoàn toàn kết hợp, thậm chí ngay cả khí thế oai chấn thiên hạ của hắn cũng hoàn toàn dung nhập vào trong Hạo Thiên chuy.

Nhìn thì chỉ như một chuy đơn giản, nhưng lại mang đến cho Đường Tam một nhận thức mới về cách sử dụng chuy. Giống như Đường Hạo nói, đây mới là chính thức là Hạo Thiên chuy!

Hạo Thiên Chuy cùng đuôi cá sấu mãnh liệt va chạm tại một chỗ, từng đợt từng đợt sóng không khí kinh khủng bắn tung tóe khắp nơi. Đường Tam rõ ràng có thể cảm giác được trong một chuy này của phụ thân bộc phát ra lực lượng kinh khủng cỡ nào, khiến cho ngay cả hắn cũng phải sinh ra một loại cảm giác ngay cả hắn có sử dụng Hải Thần tam xoa kích cũng không thể chống đỡ nổi.

Khi Đường Tam còn nhỏ, Đường Hạo từng dạy hắn là bắp chân mới là căn nguyên nơi phát lực của con người, cơ nhục của hai bắp chân chính là chỗ thứ hai, chỗ thứ ba là trái tim.

Trước ngày hôm nay, Đường Tam tự nhủ là đã làm rất tốt. Nhưng lúc này, nhìn thấy tận mắt phụ thân đánh ra một chuy này thì hắn mới phát hiện là hắn vận dụng lực lượng vẫn còn kém xa. Cơ nhục bắp chân trái của phụ thân là nơi đột ngột bộc phát lực lượng, giống như trái tim đột ngột kịch liệt đập vậy, hắn toàn thân đều lấy bắp chân làm khởi điểm, giống như một cây cung lớn bung ra, lực lượng của thân thể, lực lượng của Hạo Thiên chuy, lực lượng của tinh thần, cộng với cả hồn lực, đã hoàn mỹ dung hợp thành một thể. Từng được vinh danh kỳ tài trăm năm khó gặp của Hạo Thiên tông, Đường Hạo tại trước mặt nhi tử rốt cuộc đã thể hiện thực lực thực sự của hắn.

Đuôi cá sấu của Kim Ngạc Đấu La tại trước mặt Hạo Thiên Chuy dĩ nhiên là bị rung lên ầm ầm, ngay sau đó thì bản thể của Kim Ngạc Đấu La cũng bị xoay tròn nửa vòng.

Hắn phóng thích ra hồn lực tuyệt đối không thấp hơn so với Đường Hạo, nhưng ngay cả trong tình huống hồn lực của hắn đã hoàn toàn áp chế Đường Hạo, tại một kích giao thủ này, hắn đã hoàn toàn lâm vào thế hạ phong.

Động tác của Đường Hạo không dừng lại, một chuy quét ngang, đánh bay đuôi cá sấu. Hắn lấy chân trái làm trụ thân thể nhanh chóng xoay tròn xuyên vào trong lòng đất cứng rắn, tựa như một mũi khoan. Hạo Thiên Chuy bị thân thể mạnh mẽ đến mức tận cùng của hắn kéo xoay tròn theo, như một cây cung lại được kéo căng hơn nữa, sức bộc phát cũng càng thêm mãnh liệt, đệ nhị chuy đã lập tức nối tiếp đệ nhất chuy oanh về phía Kim Ngạc Đấu La.

Kim Ngạc Đấu La không hổ là Phong Hào Đấu La chín mươi tám cấp, mặc dù lần va chạm đầu tiên chịu thua thiệt đã khiến cho hắn thất kinh, nhưng phản ứng của hắn vẫn cực nhanh, thân thể xoay tròn theo chiều ngang giữa không trung, đồng thời đệ thất hồn hoàn trên người đã lóe sáng, toàn thân cơ nhục, kinh mạch trong nháy mắt tăng vọt, Kim Ngạc chân thân phóng thích. Toàn thân đã biến thành một con Cá Sấu khổng lồ dài hơn mười thước. Vẫn là một đuôi quất đến, nhưng lần này, khí thế của hắn đã trở nên hoàn toàn khác trước. Lực lượng khổng lồ, khiến cho Gia Lăng quan một mảnh cát bay đá chảy, tạo nên một cỗ kình khí kinh khủng tựa như mây che kín bầu trời.

Đối mặt đối thủ đột nhiên lực lượng biến mạnh, thế nhưng Đường Hạo căn bản vẫn không hề lay động, đệ nhị chuy này của hắn oanh ra vẫn được nện xuống. Nhưng ngay khi Hạo Thiên Chuy sắp va chạm với Kim Ngạc Đấu La trong trạng thái Vũ Hồn chân thân thì trong nháy mắt, đột nhiên, cả Hạo Thiên Chuy hoàn toàn biến thành màu trắng. Đường Hạo tự thân khí phách trong nháy mắt biến thành khí phách điên cuồng. Tựa như gầm thét, tựa như Kim Cang La Hán trợn mắt. Kình khí mênh mông khiến cho dưới thân hắn, toàn bộ đất đá đều bị vỡ tan.

Oanh --.

Song phương va chạm lần thứ hai. Lần này, Đường Hạo không thể tiếp tục đánh bay đuôi cá sấu nhưng chiếc đuôi cá sấu cũng không thể lay động thân thể hắn.

Đường Hạo nhún người lên, hung hăng lao thẳng tới, chân trái lần nữa đạp trên mặt đất. Lần này, cả tường thành đều bị một cước của hắn dậm thành một cái rãnh sâu, trong tiếng nổ ầm ầm, Hạo Thiên Chuy một lần nữa đón gió biến lớn, thân chuy vốn đã rất lớn lúc này giống như một đám mây đen, đám mây đen cuồng nộ đập xuống Kim Ngạc Đấu La.

Từ đệ nhất chuy đến đệ tam chuy, Đường Hạo cũng không hiển lộ ra cái dáng vẻ nước chảy mây trôi, nhưng ba chuy này hắn nối tiếp nhau, lại tràn ngập mỹ cảm của lực lượng. Cỗ khí thế cuồng phách khiến cho hắn trông tựa như là một cây Hạo Thiên Chuy vậy, cuồng hãn trước mặt đối thủ. Hồn lực, tu vi rõ ràng là vượt qua hắn, kinh nghiệm lại càng nhiều hơn hắn, nhưng Kim Ngạc Đấu La lại hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Đệ tam chuy chính là hạo thiên chân thân. Lần trước, Đường Hạo chính là dựa vào một chuy này để cứu Đường Tam và Tiểu Vũ trước Vũ Hồn điện. Lần này, đối thủ của hắn không phải là Giáo Hoàng điện, mà là đệ nhị cung phụng của Vũ Hồn đế quốc. Ba chuy liên tiếp, đã khiến cho khí thế toàn thân hắn hoàn toàn tăng tới trạng thái đỉnh cao, đó là khí thế kinh khủng không thể diễn tả bằng ngôn từ. Kim Ngạc Đấu La mặc dù tu vi cao hơn hắn nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác không thể chống lại.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Vũ Hồn Hạo Thiên Chuy thật sự cường đại như vậy sao? hay là nói, gã trung niên nam nhân này thân thể cũng đã cường đại tới trình độ như vậy.

Kim Ngạc Đấu La từng chứng kiến tông chủ đời thứ nhất của Hạo Thiên Tông là Đường Thần. Nhưng khi Đường Thần giao thủ với Thiên Đạo Lưu, hắn sử dụng Hạo Thiên Chuy lại khác hoàn toàn so với Đường Hạo. Đường Thần mặc dù cũng thập phần bá đạo, nhưng nhiều hơn vẫn là dựa vào một thân hồn lực cường đại kết hợp với tuyệt thế kĩ xảo bất tận công kích khiến cho đối thủ không thể nào chống đỡ.

Nhưng Đường Hạo trước mắt này lại không đi theo con đường của Đường Thần khi xưa, hắn thể hiện ra, hoàn toàn là lực lượng, lực lượng vô tận, cường đại đến dị thường. Cho dù hồn lực của đối thủ cao hơn hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn lựa chọn lấy lực lượng để áp đảo đối thủ.

Giờ phút này, đường chủ Lực đường của Đường môn là Thái Thản đã lệ rơi đầy mặt. Hắn sở dĩ tôn kính Đường Hạo như vậy, nhận Đường Hạo là chủ không phải là vì khí phách thuần lực lượng ấy của Hạo Thiên Chuy sao?

Đồng dạng thoát khỏi trạng thái hoàng kim thánh long, Phất Lan Đức toàn thân phát lạnh, hắn bây giờ vẫn nhớ kĩ khi trước hắn cùng Triệu Vô Cực tại trước mặt Đường Hạo vốn không hề sử dụng bất cứ hồn kĩ gì thậm chí không có phóng thích Vũ Hồn nhưng vẫn bị lực lượng tuyệt đối đó áp chế. Hắn thật sự may mắn, lúc đầu chính mình không dám đối nghịch với Đường Hạo.

Dẫn các đệ tử Hạo Thiên tông che chở đại quân rút lui, bản thân thì ngăn cản ba tên cung phụng, khi rời khỏi Gia Lăng quan, Đường Khiếu nhìn thấy một màn này, ánh mắt của hắn có chút mờ đi, nhưng Hạo Thiên Chuy trong tay lại càng trở nên cường hãn, không nhân nhượng đánh cho ba tên cung phụng chỉ ở trong cửa thành không thể lao ra.

Hạo Thiên, Hạo Thiên Đấu La của Hạo Thiên tông rốt cuộc đã trở về. Cái danh hiệu Hạo Thiên Đấu La này, tại Hạo Thiên tông không phải đại biểu cho người có hồn lực mạnh nhất, mà là người chính thức mạnh nhất. Từng là Đường Thần, đến bây giờ lại thuộc về Đường Hạo. Khí thế hùng bá thiên hạ, đứng ngay trên Gia Lăng quan, một chuy Hạo Thiên nở rộ với vô hạn uy thế oanh kích xuống, cũng đồng dạng tuyên cáo là Hạo Thiên tông đã trở về.

Rốt cuộc, Kim Ngạc Đấu La đối diện với uy thế áp lực đến tận cùng thì cũng không dám trực tiếp đón đỡ, thân cá sấu trong nháy mắt lui lại đằng sau, cái đầu cứng rắn của nó nặng nề đánh vào bên cạnh của Hạo Thiên Chuy Hạo Thiên chân thân. Tuy nhiên thân thể của hắn cũng trong va chạm mà bị bắn ngược, bị bắn mạnh đến bay vọt ra. Còn Hạo Thiên Chuy thì vẫn không dừng lại, oanh thẳng vào tường thành Gia Lăng quan.

Hắc quang chợt lóe, cả không gian phảng phất như bị chấn động kịch liệt, tất cả mọi người đều có cảm giác trống ngực chợt dừng lại một chút, rồi lại đập nhảy dựng lên với tốc độ nhanh gấp đôi. Đúng lúc trái tim của bọn họ đập nhảy dựng lên thì đồng thời, một tiếng nổ vang truyền xa tới cả trăm dặm vang lên từ phía Tường thành Gia Lăng quan.

Không bị cản trở, Hạo Thiên Chuy hắc quang bay tứ tán oanh thẳng vào tường thành dày tới cả trăm thước, đất đá nổ tung ra, xuất hiện một cái lỗ hổng sâu tới hơn mười thước.

Kim Ngạc Đấu La đột nhiên phát hiện, hắn có thể đã già. Mặc dù hắn bình an rơi xuống đất, cũng không bị một chuy này của Đường Hạo ảnh hưởng quá lớn, nhưng khi nhìn thấy lỗ thủng cự đại kia, cảm thụ được hơi thở chấn nhiếp thiên hạ của đối thủ, hắn hiểu được là hắn đã bại.

Đường Hạo không truy kích tiếp, giơ chuy mà đứng. Lúc này hắn nhìn qua không hề kém Đường Tam lúc đánh bại Bỉ Bỉ Đông cầm hoàng kim tam xoa kích trôi nổi giữa không trung. Hắn thì bá đạo còn Đường Tam thì ưu nhã, hình thành một sự đối lập, nhưng không nghi ngờ gì đều tác động sâu sắc đến tâm can của các chiến sĩ Thiên Đấu Đế Quốc.

- Kim Ngạc Đấu La, vừa rồi quên nói cho ngươi, ta tên Đường Hạo, phong hào Hạo Thiên. Chính là Hạo Thiên Đấu La thế hệ này của Hạo Thiên tông. Khi xưa Thiên Tầm Tật chính là bị ta đánh cho thương nặng, sau hộc máu mà chết. Khi đó hồn lực của hắn đã đạt tới chín mươi lăm cấp, còn ta vừa mới tiến vào cảnh giới Phong Hào Đấu La.

Sắc mặt Kim Ngạc Đấu La đại biến, thất thanh nói:

- Ngươi chính là Đường Hạo.

Hắn mặc dù đã rất lâu không rời khỏi Trưởng lão đường, nhưng vẫn không thể không biết đại danh Đường Hạo?

Thiên Tầm Tật, chính là giáo hoàng đời trước của Vũ Hồn Điện, cũng là con trai duy nhất của đại cung phụng Thiên Đạo Lưu, năm đó hắn cũng từng được vinh danh là nhất đại kỳ tài của Vũ Hồn Điện, năm mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Phong Hào Đấu La, sau đó lại liên tiếp đột phá. Nhưng ngay cả vậy, hắn vẫn bị Đường Hạo đánh trọng thương, không lâu sau khi trở về Vũ Hồn Điện thì đã chết. Cái tên Đường Hạo từng khiến cho Thiên Đạo Lưu suýt lâm vào điên cuồng, nỗi đau của tuổi già bị mất con khiến cho Thiên Đạo Lưu tự thân xuất mã đuổi giết Đường Hạo. Nhưng năm đó hắn mấy lần giao thủ với Đường Hạo nhưng vẫn không thể đánh chết Đường Hạo, sau đó thì Đường Hạo mất tích. Hơn hai mươi năm trôi qua, không nghĩ tới là Hạo Thiên Đấu La khi xưa từng khiến cho cả Vũ Hồn Điện bị chấn động lại trở về đúng vào lúc này. Còn xuất hiện tại trước mặt hắn.

Đường Hạo giơ tay trái lên, chỉ ngón trỏ vào Kim Ngạc Đấu La, lắc lắc ngón tay, lãnh khốc nói:

- Muốn báo thù cho Thiên Tầm Tật, ngươi vẫn chưa đủ, gọi Thiên Đạo Lưu đến đây.

Vừa nói, hắn xoay người đi tới cạnh Đường Tam, nâng con trai lên, vỗ vào lưng Đường Tam, rót một cỗ hồn lực cường đại vào trong cơ thể Đường Tam.

- Tiểu Tam, ngươi nhớ kĩ, cho dù có chết trận, cũng tuyệt đối không thể ngã xuống.

Vừa nói, hắn hướng Kiếm Đấu La bên cạnh gật đầu một cái, hét lớn một tiếng:

- Chúng ta đi. Xem ai dám đuổi theo.

Đường Hạo mang theo Đường Tam, cùng Kiếm Đấu La đều phóng người lên, cả ba người bay thẳng đến chỗ đại quân của Thiên Đấu Đế Quốc. Lúc này, toàn bộ sáu gã đại cung phụng đều tụ tập tại tường thành, nhưng giống như Đường Hạo nói, sáu vị đỉnh cao Đấu La, vẫn không có một ai dám đuổi theo. Tâm khí của bọn họ đã bại, bại bởi cỗ khí thế hùng bá thiên hạ của Đường Hạo. Ba chuy của Đường Hạo không chỉ chấn nhiếp Kim Ngạc Đấu La, mà còn chấn nhiếp tất cả cường giả của Vũ Hồn đế quốc. Mặc dù thực lực mà hắn hiển lộ ra không huyễn lệ như Hải Thần tam xoa kích của Đường Tam, nhưng đây tựa hồ lại áp chế hết thảy. Ngay cả Đường Tam cũng không có được cỗ khí phách như vậy.

- Đại ca, để cho bọn họ đi sao?

Lúc trước bị Đường Tam oanh ra khỏi thành, Thiên Quân Đấu La không nhịn được phẫn nộ mà hỏi.

Kim Ngạc Đấu La lúc này tâm tình không tốt, cả giận nói:

- Ngươi có bản lãnh thì đuổi theo đi! Ngươi cũng không nhìn ra lúc này là lúc nào à, Gia Lăng quan đã trở thành như vậy. Các ngươi lập tức đi triệu tập tất cả tướng lĩnh chỉ huy bên trong thành. Ngay cả Thiên sứ quân đoàn, Thánh Long quân đoàn cũng không được nghỉ ngơi, lập tức lên thành thủ hộ, phòng ngừa Thiên Đấu Đế Quốc lần nữa phát động công kích. Gia Lăng quan bị tàn phá như thế này, có thể an toàn thủ thành ở đây đã không tồi rồi.

- Dạ.

Năm vị cung phụng khác dĩ nhiên là tuân lệnh hắn, cung kính đáp một tiếng, lập tức đi hạ lệnh.

Đường Tam cùng phụ thân trở lại chỗ đại quân Thiên Đấu Đế Quốc, không khỏi quay đầu nhìn lại, toàn là một biển máu. Một trận này, song phương cùng bị thương vong thảm trọng, nhất là tại bên trong và bên ngoài cửa thành Gia Lăng quan, thi thể chất đống như núi. Nếu tính chuẩn thì con số thương vong của cả hai bên phải vượt qua hai mươi vạn. Trong đó người chết chiếm hơn năm mươi phần trăm. Hai bên tổn thất gần tương đương. Mặc dù rút lui không quá muộn, nhưng cái kết cục lưỡng bại câu thương này cộng với chứng kiến nhiều người chết ở trên chiến trường như vậy, Đường Tam vẫn cảm giác trong lòng nặng trĩu.

Tuyết Băng đón hai huynh đệ người Đường Hạo, Đường Khiếu cùng các đệ tử Hạo Thiên tông mà bọn họ dẫn theo đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, nếu không phải là viện binh của Hạo Thiên tông tới kịp, tổn thất không biết còn lớn đến mức nào. Không cần phải nói đến chuyện khác, nếu hôm nay Đường Tam chết trận thì trận này cũng không cần phải đánh nữa. Từ lúc bắt đầu chiến tranh đến giờ, đây là lần đầu tiên Tuyết Băng nhận ra là đế quốc đã quá ỷ lại vào Đường Tam. Ở trên loại chiến trường như thế này, tác dụng của cường giả không chỉ là thực lực mà quan trọng hơn là ảnh hưởng tinh thần đối với toàn quân.

Hôm nay công kích Gia Lăng quan công sắp thành nhưng cuối cùng lại bị tổn thất không nhỏ. Tuy nhiên xét toàn cục mà nói thì vẫn có thể chấp nhận được.

- Sư phụ, quốc sư, hôm nay đều là ta bất tốt, liều lĩnh tham công. Cho nên đã khiến nhiều ưu tú chiến sĩ chết như vậy.

Tuyết Băng hơi rơi lệ cúi đầu trước mặt Đường Tam.

Đường Tam bị thương không nhẹ, thân thể thật suy yếu, than nhẹ một tiếng, nói:

- Nếu là ta, có lẽ ta cũng có quyết định giống ngươi. Bệ hạ không cần tự trách, mắt thấy sắp đại công cáo thành, có chút nôn nóng thì cũng là thường tình của con người. May mà hôm nay đánh một trận, chúng ta cũng không phải không có thu hoạch. Trước hết hãy thu binh quay về quân doanh, dọn dẹp chiến trường cái đã.

Tuyết Băng gật đầu, hướng Qua Long nguyên soái nói:

- Nguyên soái, thu dọn chiến trường, kiểm kê số lượng thương vong, thu binh.

- Rõ, bệ hạ.

Thời gian của trận đại chiến kịch liệt này cũng không phải là quá dài, nhưng bởi vì vô số hồn sư gia nhập đã khiến cho trận chiến này trở nên cực kì thảm liệt, các binh lính bình thường đóng vai trò là vật hy sinh, mà ngay cả các hồn sư của Vũ Hồn đế quốc cũng bị tử thương thảm trọng.

Song phương cơ hồ cùng đồng thời thu dọn chiến trường, các thi thể tại phụ cận hộ thành hà cũng như là ở trong Gia Lăng quan thì Vũ Hồn đế quốc tự động thu dọn, còn ở chiến trường bên ngoài cơ hồ thì cũng không có quá nhiều thi thể sót lại, Thiên Đấu Đế Quốc thu dọn chiến trường cũng dễ dàng hơn, chủ yếu là chăm sóc người bị thương.

Cũng không phải là Vũ Hồn đế quốc vì thiện tâm mà phái ra đại lượng nhân lực thu dọn chiến trường mà là bởi nếu bọn họ không làm vậy thì một khi vô số thi thể hóa thành ôn dịch sẽ trở thành đại nạn thật sự.

Trở lại nơi đóng quân, Đường Tam không hề nghỉ ngơi ngay, hắn cần phải an bài một chút cho phụ thân và đại bá, dù sao, trong Đường môn bốn đại đơn tính tông tộc thù hận Hạo Thiên tông quá sâu, ngoài Lực chi nhất tộc thì nhất định phải trấn an ba đại tông tộc khác. Đồng thời cũng phải đem Hạo Thiên tông an bài ở trong đại quân. Về phía Tuyết Băng đại đế thì đơn giản, biểu hiện của Đường Hạo tại trên tường thành Gia Lăng quan, đủ để chinh phục vị đế vương cầu người tài như khát nước này.

Đại quân tu chỉnh, Tuyết Băng đầu tiên là tổ chức hội nghị quân sự, tổng kết được và mất trong trận chiến này. Đường Tam cùng đại sư và đám cao tầng đều đi vào trong đại quân trướng.

Thân thể của Đường Tam quả là cường hãn, lúc trước mặc dù bị thương không nhẹ, hồn lực tiêu hao cực lớn, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi quay trở lại doanh này thì hắn đã khôi phục vài phần. Nhìn từ bên ngoài, giống như là không hề có bất kỳ tiêu hao gì. Đây mới là ưu thế chính thức của Đường Tam: đả thông kỳ kinh bát mạch, hơn nữa bản thân lại có được mười hai cái hồn hoàn cao cấp cùng với sáu khối hồn cốt tăng phúc, thân thể của hắn so với đồng đúc sắt luyện còn cường hãn hơn. Cộng thêm với kỹ năng "Lửa rừng thiêu bất tận, Gió xuân lại thổi" của hồn cốt chân phải từ Lam Ngân Hoàng. Chỉ cần không phải trực tiếp bị mất mạng, ngay cả bị tàn phế cũng có thể tự động khôi phục. Thương thế sẽ theo thời gian mà tự chữa khỏi. Sau khi hồn lực của hắn đột phá chín mươi cấp, tốc độ khôi phục lại càng trở nên kinh khủng.

Trong đại trướng, các tướng lĩnh ít nhất cũng phải là cấp quân đoàn trưởng trở lên, đã thay đổi thái độ so với lần đầu tiên Đường Tam tham gia hội nghị quân sự, khi Đường Tam cùng đại sư, phụ thân và đại bá tiến vào đại trướng thì gần như tất cả tướng lĩnh đều cung kính hướng mà khom người thi lễ, thậm chí cả vị Qua Long nguyên soái kia cũng vậy.

- Sư phụ thân thể của ngài có khỏe không.

Tuyết Băng tự thân nghênh tiếp.

Đường Tam gật đầu, nói:

- Không việc gì. Bệ hạ ta giới thiệu với ngài một chút: Đây chính là cha ta, Hạo Thiên Đấu La- Đường Hạo. Vị này chính là đại bá của ta, tông chủ Hạo Thiên tông, Đường Khiếu.

Tuyết Băng mắt sáng ngời, hơi hơi thi lễ, không chút do dự hướng Đường Hạo nói:

- Ra mắt sư tổ, sư bá tổ, xin mời ngồi.

Đường Hạo lắc đầu, nói:

- Không thể, mời bệ hạ. Chúng ta chỉ là đến ủng hộ bệ hạ.

Chưa cần nói đến quan hệ của Đường Hạo, Đường Khiếu với Đường Tam, chỉ bằng vào thực lực cấp bậc Phong Hào Đấu La của bọn họ thông qua việc hai đại Phong Hào Đấu La cường đại hôm nay đã ở trên chiến trường ngăn cơn sóng dữ cũng đã đủ khiến Tuyết Băng toàn tâm với họ.

Tuyết Băng cũng không giữ kẽ quá mức, liền ra hiệu cho binh lính mang ghế đến cho ba người. Đại sư cũng được đối đãi trọng thể như vậy. Hội nghị quân sự lúc này mới bắt đầu. Đối với việc bốn người này ngồi ở trong đại trướng, không có bất kỳ một vị tướng quân nào sinh ra dị nghị. Thực lực phô bày trên chiến trường có hiệu quả hơn bất kỳ ngôn ngữ nào. Có thể nói, nếu hôm nay không có bốn người này thì trận chiến giữa Thiên Đấu Đế Quốc với Vũ Hồn đế quốc tuyệt đối sẽ không có kết quả như thế này.

Nhất là Đường Tam, hắn đã chiến thắng cường giả mạnh nhất của đối phương, Đường môn ám khí Chư Cát thần nỏ đã ở trên chiến trường lập kì công. Đối với đại quân Thiên Đấu Đế Quốc mà nói, tác dụng của Lam Hạo vương là quá lớn.

- Nguyên soái, thương vong thống kê xong chưa?

Tuyết Băng hướng Qua Long nguyên soái hỏi.

Qua Long nguyên soái có chút trầm trọng nói:

- Con số cụ thể vẫn chưa tính hết, nhưng tổng số thương vong phải vượt qua mười vạn. Nhất là chiến sĩ xông vào bên trong Gia Lăng quan chỉ rút được không tới một phần ba. Trận chiến đều là do lão thần, là lão thần tham công liều lĩnh không nghe lệnh lui binh của lam điện bá vương, thỉnh bệ hạ xử trí theo quân pháp.

Tuyết Băng thở dài một tiếng, nói:

- Không, sai lầm không phải do nguyên soái. Lúc đó là ta hạ lệnh. Liều lĩnh tham công phải là ta mới đúng. Trẫm sẽ tự phát chiếu nhận tội, trẫm xin lỗi các dũng sĩ của đế quốc đã tử trận!

Vừa nói, ánh mắt hắn đã có chút ửng đỏ.

Mặc dù Đường Tam biết rõ Tuyết Băng có vài phần giả bộ, nhưng hắn thân là đế vương, có thể dũng cảm nhận lỗi như vậy cũng không phải là dễ. Chẳng qua, từ đó cũng có thể thấy được, năm đó hắn đã ẩn nhẫn sâu đến thế nào. Rất khó có thể tưởng tượng là người trước mắt này lại chính là vị tứ hoàng tử càn rỡ ngang ngược năm xưa.

Tuyết Băng vừa nói dứt lời, trên gương mặt lại toát ra vẻ uy nghiêm của bậc đế vương:

- Mặc dù cuộc tổng tiến công này bởi vì sai lầm của trẫm mà có nhiều tổn thất, nhưng trong trận chiến này, tổn thất của Vũ Hồn đế quốc chỉ có hơn chứ không thể kém. Đây đều là công lao của Lam Điện bá vương, Lam Hạo vương cùng với các vị hồn sư cường giả. Là bọn họ đã phá tan sự phong tỏa của đối phương, ngăn chặn quân đoàn hồn sư cường đại nhất của Vũ Hồn đế quốc. Đối với quân đoàn hồn sư đế quốc, Đường gia quân, sau này trẫm sẽ luận công ban thưởng.

Ánh mắt chuyển hướng đại sư:

- Quốc sư, trước mắt thì viện quân của Vũ Hồn đế quốc đã đến, ngài xem, chúng ta nên đối phó như thế nào?

Thần sắc của Đại sư cũng có chút uể oải, sau khi nhìn thấy Bỉ Bỉ Đông, hắn cũng không thể kiềm chế được cảm xúc:

- Về chiến lược thì vẫn do bệ hạ cùng Qua Long nguyên soái nghị định an bài là được. Từ một trận hôm nay có thể phán đoán ra: quân tăng viện của Vũ Hồn đế quốc hẳn là lực lượng cường đại nhất của bọn họ. Năm nghìn tên hồn sư hẳn là từ đế đô của Vũ Hồn đế quốc- Vũ Hồn thành, quan trọng nhất là sáu gã Phong Hào Đấu La, nếu như không có hai vị Hạo Thiên, Khiếu Thiên Đấu La kịp thời chạy tới, sợ rằng trận chiến hôm nay, tình thế của chúng ta đã không được lạc quan như lúc này. Vũ Hồn đế quốc tăng viện sáu gã Phong Hào Đấu La, hẳn là sáu gã cung phụng của Trưởng lão điện bên trong Vũ Hồn đế quốc, cũng là Phong Hào Đấu La cường đại nhất trong Trưởng lão điện, hồn lực của mỗi người đều vượt qua chín mươi lăm cấp. Ở trên tổng thể thực lực của hồn sư, chúng ta vốn là kém hơn, bây giờ thì lại càng kém xa. Bất quá, nếu như Lam Hạo vương có thể khôi phục lại, chúng ta cũng không phải là không có sức đánh một trận. Tuy nhiên nếu muốn ung dung như lúc bắt đầu bắt đầu đánh vào Gia Lăng quan hôm nay, chỉ sợ là không thể. Hơn nữa, hôm nay đánh một trận, quân ta cũng đã tổn thương thảm trọng, từ góc độ cá nhân ta đề nghị, cần phải tạm thời tĩnh dưỡng.

- Mặc dù lực lượng hồn sư cao nhất của Vũ Hồn đế quốc đã đại tăng, nhưng qua vài trận đại chiến vừa rồi, về tổng thể bọn chúng cũng bị tiêu hao cực kì thảm trọng, nhất là tường thành Gia Lăng quan đã bị phá hư cũng như số lượng binh lính tử trận. Bọn chúng nhất định sẽ không dễ dàng xuất quan cùng chúng ta quyết chiến, xác suất cao nhất sẽ là lựa chọn phòng ngự, ngăn chặn chúng ta. Mà phương thức phi hành công kích của Đường gia quân hôm nay, chắc chắn đã bị đối phương nghiên cứu phòng bị. Sau này sẽ rất khó làm lại như vậy.

Tuyết Băng gật đầu:

- Qua Long nguyên soái, ý kiến của ngài thì thế nào?

Qua Long nguyên soái nói:

- Quốc sư nói rất đúng, trước mắt chúng ta muốn công phá Gia Lăng quan, tạm thời là khó có khả năng. Quân đội cần phải tu chỉnh. Hơn nữa số lượng hồn sư của quân ta và quân địch khác biệt quá lớn. Nếu công thành thì rất bất lợi. Trừ phi có thể dụ được đối phương xuất quan trực tiếp giao chiến, chúng ta mới có cơ hội. Cho nên ta đề nghị là củng cố công sự phòng ngự, nghỉ ngơi lấy lại sức, đồng thời đề phòng quân Gia Lăng quan ban đêm tập kích quân doanh của chúng ta. Cần phải bàn tính kĩ hơn, đồng thời cũng phải phái sứ giả đến Tinh La đế quốc bảo bọn họ đẩy nhanh giao chiến với Vũ Hồn đế quốc. Trước mắt thì đám hồn sư chủ lực của Vũ Hồn đế quốc đều bị chúng ta lưu lại tại Gia Lăng quan này. Nếu bên kia bọn họ có thể tạo áp lực nhất định lên Vũ Hồn đế quốc thì chúng ta mới có cơ hội tốt.

Tuyết Băng nhíu mày, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Đường Tam:

- Sư phụ, ngài có biện pháp nào tốt hơn không?

Đường Tam cười khổ lắc đầu, nói:

- Qua Long nguyên soái và sư phụ nói đều rất đúng. Trước mắt chúng ta tuyệt đối không thể nóng vội. Muốn công phá Gia Lăng quan, việc đầu tiên là phải giải quyết sáu gã đại cung phụng của Vũ Hồn đế quốc. Hơn nữa thì đây cũng mới chỉ là giải quyết trước mắt mà thôi, gã đại cung phụng mạnh nhất của bọn chúng là Thiên Đạo Lưu vẫn chưa xuất hiện. Dựa theo hiểu biết của chúng ta mà nói thì thực lực của Thiên Đạo Lưu còn ở trên Bỉ Bỉ Đông. Nếu như hắn cũng tới thì tình hình của chúng ta không hề đơn giản chút nào. Đạt tới cấp bậc Phong Hào Đấu La này, đã không thể dựa vào số lượng mà đối phó.

Đường Khiếu mỉm cười, nói:

- Nếu Thiên Đạo Lưu thật sự tới, vậy giao hắn cho ngươi. Sáu gã cung phụng, ta cùng Hạo đệ liên thủ, ít nhất sẽ không để bọn họ uy hiếp đến đại quân. Nhưng để công thành mà nói thì rất khó. Dù sao thì số lượng hồn sư của chúng ta quá ít.

Tuyết Băng nói:

- Nếu như có thể có thêm cái loại hồng quang của sư mẫu hôm nay.

Đường Tam lắc đầu nói:

- Không dối gạt bệ hạ, cái mà hôm nay Tiểu Vũ sử dụng ở trên chiến trường chính là ám khí cao cấp nhất của Đường môn ta- Phật Nộ Đường Liên. Là do ta tạo ra bản vẽ, rồi nhờ thần tượng Lâu Cao tiền bối chế tạo thành. Lâu Cao tiền bối hao tổn tâm lực năm năm, cuối cùng thậm chí phải hy sinh tính mạng của mình mới chế tao ra thứ ánh sáng đó, tổng cộng có ba đóa Phật Nộ Đường Liên. ở trong chiến đấu trên phạm vi hẹp, ta thậm chí nắm chắc có thể dùng nó uy hiếp đến tính mạng của Phong Hào Đấu La, nhưng tổng cộng cũng chỉ còn lại có hai đóa, không đủ để thay đổi tình thế trên chiến trường. Phật Nộ Đường Liên có cường thịnh thì phạm vi sát thương cũng có hạn. Muốn công phá Gia Lăng quan, xem ra trước mắt, cũng chỉ có một biện pháp.

Câu nói sau cùng đã khiến cho mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play