Dịch: A Bẩn.

Biên: hạothiên (A Thiên)

Khi Đường Tam mở hai mắt, Đường Hạo và A Ngân rõ ràng thấy trong đôi mắt của nhi tử mình có một tia sáng nhàn nhạt, bề ngoài thân thể lại được phủ một tầng kim sắc quang mang, cả người tinh thần khí đã đạt mức độ kinh khủng.

Đường Tam đứng lên, trước tiên hướng phụ mẫu khom mình hành lễ, rồi lui về phía sau vài bước, tránh ra một khoảng chu vi năm mươi thước xung quanh, tạo ra một địa phương tương đối trông trải, từ Như Ý Bách Bảo Nang lấy ra thân thể Tiểu Vũ, để nàng nằm ngang trên đất trước mặt mình.

Sự việc lần này hắn đã xác định phải phi thường cẩn thận, đối với hắn mà nói, giờ khắc này thực sự quá trọng yếu, việc làm Tiểu Vũ sống lại so với sinh mệnh chính mình còn muốn trọng yếu hơn.

Ngẩng đầu nhìn phía bầu trời. Đường Tam trong lòng yên lặng thầm nói:

- Đại Minh, Nhị Minh, các ngươi biết chứ, hồi sinh Tiểu Vũ là kì vọng cuối cùng của các ngươi, nhưng lại là mong muốn duy nhất của ta. Tiểu Vũ sống lại cũng như việc ta tồn tại là như nhau, ta không cần cam đoan với các ngươi bất cứ điều gì cả, nếu như Tiểu Vũ không thể sống lại, thì sinh mệnh của ta cũng không còn quan trọng nữa, không ai có thể yêu nàng hơn ta, từ giờ khắc nhìn thấy nàng thì định mệnh đã khiến xui nàng trở thành người yêu của ta.

...

- Các ngươi khoẻ chứ? Ta là Tiểu Vũ, Vũ trong khiêu vũ.

...

- Võ hồn của ta là thỏ, là loại tiểu bạch thỏ đáng yêu, còn ngươi thì sao?

...

- Ca, ngươi có thể giúp ta chải tóc hay không? Tóc của ta có chút rối loạn!

- Cái lược này chất gỗ tốt lắm a!

- Đây là mẫu thân đưa cho ta, là chính tay mẫu thân làm, là điêu khắc từ gỗ cây đàn hương mà thành, tuy rằng không phải là loại trang sức gì, nhưng nó lại là kỉ vật lúc cuối mẫu thân lưu lại cho ta.

- Tiểu Vũ, ngươi đẹp quá!

- Ca, giúp ta chải tóc!

...

- Ca, ngươi thực ngốc quá đi, lẽ nào ngươi chết thì ta có thể sống một mình được sao? Ta không cho ngươi chết, ta muốn ngươi sống, ta hy vọng được cùng ngươi hảo hảo sống giống như trước kia vậy, thế nhưng, không được rồi, ta mất đi, ngươi phải tự bảo trọng chính mình, nếu không ta sẽ rất thương tâm.

...

Một chuỗi kí ức không ngừng hiện lên trong đầu Đường Tam, nhìn khuôn mặt bình thản của Tiểu Vũ nằm trên mặt đất, lòng hắn đau như cắt:

- Tiểu Vũ, rốt cục chúng ta sẽ có thể ở cùng một chỗ, ta nhất định giúp ngươi sống lại. Ta không cho ngươi cứ như vậy nằm xuống, ngươi vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta, cho đến khi chúng ta đều già đi.

Mạnh mẽ thở sâu, gạt đi nước mắt, Đường Tam tay phải cầm chặt Hải Thần Tam Xoa Kích bên cạnh, tay trái lấy từ trong Như Ý Bách Bảo Nang ra khối hồn cốt mà hắn đã thay thế của Tiểu Vũ.

Hồng sắc trong suốt từ hồn cốt lan tràn, khí tức từ mười vạn năm hồn cốt tản ra khiến hô hấp có chút loạn nhịp, nương theo Lam Ngân Hoàng phóng ra, chín cái hồn hoàn nối tiếp nhau xuất hiện trên người Đường Tam.

Huyền Thiên công trên người Đường Tam tốc độ vận chuyển điên cuồng chưa từng có, rõ ràng có thể thấy được kim sắc khí lưu xoay quanh thân thể Đường Tam. Trên người hắn chín cái hồn hoàn đồng thời lóe sáng, làm cho thân thể hắn sáng chói như một ngôi sao.

Đường Hạo đứng bên cạnh lúc này đã nắm chặt song quyền, A Ngân mỗi một căn Lam Ngân Hoàng đều run rẩy.

Đường Tam đem Hải Thần Tam Xoa Kích giơ cao lên, kim quang từ lạc ấn Tam Xoa Kích trên trán phun ra, cùng Hải Thần chi tâm hình thành một cây cầu.

Kim quang chói mắt trong nháy mắt chiếu sáng cả tòa sơn cốc, khí tức từ Hải Thần Tam Xoa Kích bộc phát bao phủ cả Đường Tam và Tiểu Vũ, bao phủ cả Đường Hạo cùng A Ngân, cũng bao phủ hết thảy mọi thứ ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

A Ngân đột nhiên giật mình phát hiện, chính thân thể mình được quang mang điên cuồng chiếu rọi mà sinh trưởng mạnh mẽ hẳn lên. Nhờ có linh hồn giao tiếp mà nàng có thể cảm thấy được nhi tử của mình khí tức rất cường đại, khí tức của Lam Ngân Hoàng trở thành thông đạo tốt nhất để giao tiếp với khí tức của Hải Thần chi quang. Khí tức khổng lồ không hề lưu lại bên ngoài mà lập tức tiến vào trong cơ thể nàng, làm cho tu vi của nàng điên cuồng tăng lên.

Thân thể Đường Tam mạnh mẽ giãy lên một cái, nhất thời, trên người hắn chín cái hồn hoàn đồng loạt bay lên, phiêu giật trên không trung, trong nháy mắt thống khổ mất đi hồn hoàn làm cho Đường Tam không khỏi phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng ánh mắt của hắn lại có thêm vài phần bất chấp.

Những lời của Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây nói Đường Tam đương nhiên không có quên. Cứu sống lại Tiểu Vũ đến tột cùng cần đến lực lượng của bao nhiêu cái hồn hoàn thì không ai có thể nắm rõ, Đường Tam tuyệt không cho phép bất cứ tỳ vết hoặc chuyện xấu nào có thể tồn tại. Cho nên, hắn không hề giữ lại mà trực tiếp phóng xuất toàn bộ chín hồn hoàn của Lam Ngân Hoàng ra ngoài, trong nháy mắt sản sinh ra cảm giác thống khổ tột độ, bên ngoài thân thể vô cùng cứng cỏi của hắn cũng bị bao trùm một tầng huyết vụ.

Hồn lực khổng lồ, cầm trong tay hồn cốt của Tiểu Vũ đưa vào không trung, cùng với đệ lục hồn hoàn trên cơ thể Đường Tam hợp nhất, hồng sắc quang ảnh nở rộ. Tinh thần lực khống chế đệ lục hồn hoàn thoát li khỏi đội ngũ, hồng quang rực rỡ gieo rắc trên bầu trời, thần quang trên Hải Thần Tam Xoa Kích chiếu rọi xuống chậm rãi ngưng tụ.

Hồng sắc nhân ảnh dần dần thành hình, một thân hình Tiểu Vũ trong suốt xuất hiện trên không trung, tuy không thể mở mồm nói chuyện, nhưng đây là linh hồn của nàng. Trong khí tức linh hồn tràn ngập bi thương và lo lắng, cặp mắt trong suốt như thủy tinh kia chăm chú nhìn vào Đường Tam, dường như muốn nói điều gì.

Đường Tam không có tránh lui, chấp nhất mà kiên định nhìn chăm chú vào đôi mắt trên hư ảnh kia, từng chữ rời rạc, âm thanh dường như gào rống:

- Sống…..lại…..đi… người …..yêu….. của….. ta!

Hải Thần chi quang bao phủ khắp đất trời chợt ngưng tụ lại, hóa thành một đạo kim sắc quang trụ thật lớn, đem linh hồn cùng bản thể của Tiểu Vũ bao trùm bên trong. Ngay sau đó, Đường Tam điều động thân thể, bốn cái hồn hoàn trước từ thân thể hắn bay lên, xoay quanh tại linh hồn Tiểu Vũ, bảo vệ nàng, dưới kim quang chiếu rọi hướng về bản thể nhẹ nhàng rơi xuống.

Thần lực cuồn cuộn như nước lũ bạo phát rót vào trên Hải Thần Tam Xoa Kích, thuần túy Hải Thần chi lực gieo rắc xuống. Tại nơi kim quang chiếu khắp, hư ảnh của Tiểu Vũ tràn ngập ý nghĩ yêu thương liếc nhìn về phía Đường Tam. Sau thời khắc đó, hư ảnh hồng sắc quang mang nọ đã hoàn toàn hợp nhất với bản thể.

Hoàng, hoàng, tử, hắc, bốn cái hồn hoàn dựa theo thứ tự thong thả dung nhập vào trong thân thể Tiểu Vũ, mỗi một cái hồn hoàn dung nhập là một lần thân thể sáng lên một đạo hồng quang.

Hải Thần chi quang trở nên càng thêm mãnh liệt, linh hồn phụ thể cùng linh hồn dung nhập là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Tiểu Vũ nhờ vào Tương Tư Đoạn Trường Hồng và Thủy Tinh Huyết Long Tham cải tạo lại thân thể để có thể cùng nguyên bản linh hồn của nàng triệt để dung hợp, chưa kể đến dưới năng lượng của hồn hoàn bên ngoài mà duy trì sự khôi phục một cách triệt để. Đây là phần tối quan trọng trong quá trình hồi sinh, Đường Tam căn bản là bất kể hậu quả phóng ra tinh thần lực của mình. Đệ thất hồn hoàn của hắn cũng bị điều động trôi nổi phía trên thân thể của Tiểu Vũ, một khi phát hiện thân thể của Tiểu Vũ còn có thể tiếp tục thừa nhận hấp thu năng lượng của hồn hoàn, Đường Tam tuyệt không có bất cứ cái gì do dự.

Đệ ngũ hồn hoàn của hắn là do Lam Ngân Hoàng tiến hóa mà thành, không thích hợp cùng Tiểu Vũ, nhưng đệ thất hồn hoàn là do Hải Thần ban cho, thuộc tính tuyệt đối không vì Tiểu Vũ mà sản sinh ra bất cứ xung đột nào.

Từng đợt hồng quanh mãnh liệt bao bọc lấy thân thể Tiểu Vũ, tinh thần lực của Đường Tam nồng đậm bao phủ khắp mọi ngóc ngách, kín đáo cảm thụ được sự biến hoá trong linh hồn cùng thân thể Tiểu Vũ.

Quá trình dung hợp rất thuận lợi nhưng lại đang không ngừng tiến hành, không có kinh nghiệm chính thức thì không thể nào tưởng tượng ra được khó khăn của quá trình. Ngay lúc này, Đường Tam ý thức sâu sắc rằng, nếu như cuối cùng dùng khối Thập Thủ Liệt Dương Xà nội đan kia để trợ giúp Tiểu Vũ linh hồn cùng thân thể hoàn toàn dung hợp, tỉ lệ thất bại ít nhất vượt qua năm thành..

Mà Hải Thần chi quang không thể nghi ngờ là thứ ánh sáng thần lực thanh khiết nhất, dưới sự chiếu rọi của nó, tất cả bài xích có thể xuất hiện đều bị hóa giải. Quá trình dung hợp mặc dù thong thả, nhưng không hề trở ngại.

Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây nói không sai, sau khi Tiểu Vũ hấp thu năng lượng hồn hoàn cùng hồn cốt thuộc về mình, thu lại của Đường Tam bốn cái hồn hoàn, thân thể của nàng đã bị hoàn toàn phình lên. Vốn trong thân thể của nàng bởi vì dùng hai đại tiên thảo cùng với ở trên Hải Thần đảo lịch lãm tích súc năng lượng cực kì khổng lồ, lúc này vừa lại từ bên ngoài đưa vào năng lượng cùng linh hồn chi lực thật nhiều như vậy, nếu như truyền thêm nữa thì tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi phát hiện điểm này, Đường Tam rốt cuộc yên tâm thu lại ngũ, thất, bát, cửu bốn cái hồn hoàn trên không trung thuộc về mình, mặc dù chỉ có bốn cái, nhưng bốn cái này đều là hồn hoàn cấp bậc mười vạn năm a! Nếu như chỉ nhìn mặt ngoài, hiện tại hắn như một hồn tông có tất cả hồn hoàn là muời vạn năm cấp bậc. Chẳng qua, đây cũng khẳng định là hồn tông cường đại nhất ở Đấu La đại lục từ trước tới nay.

Thực lực tăng lên tới phong hào đấu la cấp bậc, hơn nữa vì lý do năm khối hồn cốt biến thành sáu khối, Đường Tam phát hiện, chính mình mượn thần lực của Hải Thần Tam Xoa Kích nếu so với cùng Bỉ Bỉ Đông đánh một trận thì dễ dàng hơn nhiều. Đổi lại khi đó, như chính mình như bây giờ bất kể hậu quả toàn lực phóng thích tinh thần lực, sợ rằng đã sớm không chịu nổi, nhưng hiện tại khả năng lại hoàn toàn có thừa.

Cũng không phải nói tinh thần lực của hắn tăng cường nhiều lắm, mặc dù có tăng cường, nhưng tiến bộ của tinh thần lực khẳng định rằng so với hồn lực hắn không nhiều lắm. Dù sao, tinh thần lực của hắn sau khi Tử Cực Ma Đồng đạt tới Hạo Hãn cảnh giới đã tăng lên tới thực lực đỉnh cao đấu la, còn muốn tiến bộ trên diện rộng trừ phi là kế thừa thần lực, mà lúc này thần lực mượn dùng của Hải Thần Tam Xoa Kích biến hóa dưới sự phóng xuất tinh thần lực của hắn đưa vào cũng đều chuyển hóa mà thành một phần thần lực.

Nếu như nói trước kia đưa vào mười đơn vị tinh thần lực chỉ có thể chuyển hóa ra một đơn vị Hải Thần thần lực, như vậy, hiện tại đưa vào mười đơn vị tinh thần lực lại đủ để có thể chuyển hóa ra ba đơn vị Hải Thần thần lực, đúng là ở dưới tình huống này, Đường Tam mới có thể toàn diện chống đỡ quá trình dung hợp linh hồn cùng bản thể của Tiểu Vũ mà không có nửa phần cảm giác như trứng chọi đá. Ít nhất, lúc này tinh thần của hắn cực độ phấn khởi, là cái gì cũng không cảm giác được, cho dù là có, cũng bị hắn coi như không nhìn thấy.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nương theo một tiếng vù vù nhỏ, hồng quang trên người Tiểu Vũ nở rộ giống như biển rộng thu nạp trăm dòng nước hút vào trong bản thể của nàng. Chỉ có quang điểm màu đỏ trên trán đại biểu Hải Thần đảo một khảo cao nhất vẫn lóng lánh ánh sáng, quá trình khế hợp linh hồn cùng bản thể rốt cuộc hoàn thành toàn bộ.

Nếu như nói lần này vẫn không thể làm cho Đường Tam yên tâm, thế nhưng sau đó trong đầu hắn vang lên tiếng truyền âm làm hắn nội tâm hưng phấn lên tới đỉnh điểm.

- Hải Thần đệ bát khảo, hồi sinh đồng bọn, nhiệm vụ hoàn thành. Đệ bát khảo đã hoàn thành được một nửa, cần tiếp tục gia tăng thực lực, hấp thu hồn hoàn, hồn cốt, hoàn thành toàn bộ khảo hạch.

Đường Tam rất tin thần sẽ không gạt người, tất nhiên, Tiểu Vũ đã hồi sinh. Tiểu Vũ rốt cuộc dưới sự nỗ lực không ngừng của mình cũng đã hồi sinh.

Phù phù một tiếng, Đường Tam vịn Hải Thần Tam Xoa Kích quỳ rạp xuống đất, ngay lúc này, hắn mới cảm nhận được cảm giác kịch liệt thống khổ đến từ mỗi phần nhỏ trong cơ thể, mới cảm nhận được đại não giống như bị trống rỗng mà cực kỳ suy yếu. Nhưng là, điều đó quan trọng sao? Không, không quan trọng, so với việc hồi sinh Tiểu Vũ, chuyện này sao có thể tính là thống khổ chứ.

Kim sắc thần quang lặng lẽ biến mất, Đường Tam cũng đồng thời ngã xuống bên người Tiểu Vũ. Cho dù là như vậy, ngay sát na hắn hôn mê, vẫn không quên gắt gao cầm bàn tay nhỏ ấm áp của Tiểu Vũ một cái.

Vì làm cho Tiểu Vũ có thể hồi sinh hoàn mỹ, Đường Tam có thể nói là không tiếc tinh thần lực của mình tiêu hao mà phóng thích ra hết. Hơn nữa thể xác và tinh thần khẩn trương, quan trọng hơn là tách hồn hoàn tự gây nên thương tổn cho thân thể, lúc này mới làm cho khí lực hắn kiệt quệ như vậy liền lâm vào hôn mê.

Vốn hắn là không cần thừa nhận thống khổ lớn như vậy, muốn từ tự thân tách hồn hoàn, phải là người có uy năng thật lớn. Nếu như không phải có Hải Thần chi quang làm hậu thuẫn, khi hồn hoàn của Đường Tam tách đi ra ngoài, thậm chí sẽ không thể thông qua liệp sát thu hoạch trở lại được.

Võ hồn Lam Ngân Hoàng này coi như là phế đi, cho dù hắn có Hải Thần chi quang phụ trợ, nhưng hắn vì làm cho sự hồi sinh Tiểu Vũ có thể hoàn mỹ, một lúc đem chín cái hồn hoàn toàn bộ tách xuống, loại thống khổ này so với lột da rút gân còn muốn ghê gớm hơn.

Nhưng Đường Tam lúc ấy lại không có nửa phần phản ứng, thật sự là bởi vì tinh thần quá mức tập trung. Chín cái hồn hoàn kia tự nhiên là uy thế cường đại, bao gồm năm cái mười vạn năm hồn hoàn. Nhưng là, hồn hoàn càng mạnh, lúc tự thân tách ra ảnh hưởng lại càng lớn, có thể nói, hắn mạnh mẽ ép tách như thế, đã bị thương nguyên khí, cho dù là lúc sau đã thu hồi lại bốn cái mười vạn năm hồn hoàn, cũng không thể hồi phục.

Thân thể lại vừa trải qua một lần Hải Thần chi quang thẩm thấu vào, hơn nữa tự thân có sáu đại hồn cốt làm trụ cột, thủ hộ bản thể. Nếu không, tình huống hắn tự thân tách rời hồn hoàn trực tiếp sẽ tổn thương đến căn bản, vĩnh viễn cũng không có cách khôi phục.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc Đường Tam từ trong hôn mê tỉnh táo lại, lúc đó chung quanh đã là một mảnh đen kịt. Đau đớn kịch liệt từ tứ chi bách hài truyền đến, nỗi đau nhức co rút này làm người khác căn bản không cách nào nhẫn nại, Đường Tam không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

- A, Tiểu Tam tỉnh rồi!

Thanh âm của mẫu thân vang lên bên tai hắn.

Đường Tam muốn mở hai mắt, nhưng lại phát hiện chính mí mắt của mình nặng trĩu, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng kêu lên:

- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thế nào rồi?

Lời còn chưa dứt, Đường Tam cảm giác đã khôi phục vài phần, hắn phát hiện chung quanh thân thể của mình rất ấm áp, dường như tựa vào trong một bộ ngực mềm mại.

- Ca, ta ở đây, ngươi đừng động!

Tựa như âm thanh tự nhiên bình thường vang lên trong tai, tuy rằng hiện tại tình huống thân thể của hắn hết sức kém y như trước, nhưng thanh âm kia giống như là một cỗ lực hưng phấn cực mạnh, kích thích Đường Tam dĩ nhiên trực tiếp mở hai mắt ra.

Trăng sáng sao thưa, chung quanh ánh sáng hết sức lờ mờ, nhưng Đường Tam vẫn liếc mắt một cái thấy được đôi mắt rất gần, kiều nhan vô cùng mịn màng.

Nàng dường như so với trước kia đẹp hơn, dưới ánh trăng chiếu rọi, trên da lóng lánh một tầng oánh nhuận như dương chi bạch ngọc. Đuôi tóc thật dài buông xuống một bên, một đôi mắt to, đen bóng đang lo lắng nhìn mình, trong đôi mắt đẹp kia, không còn có nửa phần trống rỗng cùng mờ mịt, chỉ có vô tận thâm tình chăm chú nhìn mình.

- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ...

Nước mắt, mạnh mẽ từ trong mắt Đường Tam tràn mi mà ra, ngay cả chính hắn đều đã quên đi thời gian. Từ khi Tiểu Vũ vì hắn mà hiến tế, hắn chưa từng đuợc trải qua sung sướng, hiện tại mắt thấy Tiểu Vũ chân thực truớc mắt, Đường Tam trong cổ nhất thời như nghẹn lại, vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lúc này, một câu cũng không thể nói nên lời.

- Ca, ngươi thật ngốc, Đại Minh cùng Nhị Minh bọn họ...

Nước mắt từng giọt từ trong đôi mắt Tiểu Vũ rơi xuống, lúc Đường Tam vẫn hôn mê, sau khi nàng hồi sinh tỉnh lại, vẫn chiếu cố Đường Tam, chẳng quan tâm gì khác. Lúc này Đường Tam tỉnh dậy, nàng cũng không nhịn được nước mắt bi thương nữa, vì hồi sinh nàng, hai nguời đồng bạn đã hiến tế, người yêu vì mình cũng đã bị thuơng.

- Tiểu Vũ, đừng khóc, Đại Minh, Nhị Minh bọn họ cũng tuyệt không nguyện ý chứng kiến ngươi vì bọn họ mà thương tâm như thế, chờ sau khi ta trở thành Hải Thần, nhất định triệu hồi ra linh hồn bọn họ gặp lại ngươi.

Chống đỡ nói ra một câu nói dài như vậy, hưng phấn của Đường Tam bởi vì chuyện Tiểu Vũ rốt cuộc hồi sinh mà mang đến đã không đủ để duy trì thân thể hắn, thân thể liền mềm nhũn, lại hôn mê bất tỉnh. Chẳng qua, lần này hắn hôn mê trong thỏa mãn, Tiểu Vũ rốt cuộc hồi sinh, tâm nguyện lớn nhất đã thực hiện.

Tiếng nói đặc biệt trầm thấp của Đường Hạo vang lên:

- Tiểu Tam nói đúng, nguời chết thì đã chết, nguời sống thì phải tiếp tục sống. Hắn so với ta mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã giúp ngươi hồi sinh. Hài tử, nên quý trọng người trước mắt, không nên khổ sở cùng bi thương, quá khứ đều đã qua đi, các ngươi nên chào đón cuộc sống mới.

Tiểu Vũ hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hạo, nhẹ nhàng mà gật đầu:

- Cám ơn ngài, thúc thúc.

Đường Hạo mỉm cười, nói:

- Lần trước lúc ngươi cùng hắn tới nơi này, nhưng xưng hô với ta hình như không phải như vậy.

Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ lên, nàng không nghĩ tới như Đường Hạo người uy nghiêm như vậy cũng sẽ trêu ghẹo chính mình, nội tâm đau xót nhất thời giảm bớt vài phần, ngập ngừng thấp giọng nói:

- Phụ thân!

Đường Hạo xoa xoa đầu Tiểu Vũ, nhìn con trai trong lòng nàng nói:

- Tiểu Tam nguyên khí đại thương, chẳng qua thân thể của hắn kiên cường dẻo dai, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ chuyển biến tốt đẹp lại ngay.

Tiểu Vũ yên lặng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Tam:

- Phụ thân, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.

Sau khi Đường Tam lần nữa tỉnh táo lại, đã vừa lại đi qua một ngày thời gian, một ngày hòa hoãn, năng lực của Lam Ngân Hoàng xương đùi phải – dã hoả thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh- đã làm thân thể hắn khôi phục hơn phân nửa, mặc dù như trước toàn thân đau nhức, đại não như trước mê man, nhưng tinh thần của Đường Tam đã tốt hơn rất nhiều.

Cảm giác khôi phục lại rồi, Đường Tam nhất thời cảm giác được toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn phát hiện chính mình như trước tựa vào trong lòng Tiểu Vũ, nhưng trên người quần áo trên người cũng đã thay đổi, hơn nữa không có lưu lại một tia máu bẩn lúc hồi sinh Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đang cúi đầu, ngủ thiếp đi.

Đường Tam vẫn không nhúc nhích, hắn sợ làm thức tỉnh Tiểu Vũ. Hiển nhiên, Tiểu Vũ vẫn đều ở bên cạnh chiếu cố hắn, cho nên đã hết sức mệt mỏi.

Chậm rãi hít sâu một hơi, Đường Tam xốc lại tinh thần, cảm thụ được thân thể của mình có biến hóa, chỉ có khôi phục thân thể trước đã, mới có thể làm cho Tiểu Vũ an tâm.

Tinh thần dần dần thanh tĩnh trở lại, Đường Tam phát hiện, kinh mạch, xương cốt của mình cũng không có biến hóa gì, nhưng hồn lực đang nhận được có sự ba động nhất định, trong cơ thể có chút rối loạn, bị thương nặng nhất ngược lại chính là tinh thần lực. Tinh thần lực trong đầu rối rắm, sử dụng kĩ năng hồn hoàn phải do tinh thần lực khống chế, có thể nói cùng đại não nối liền ở cùng một chỗ. Mạnh mẽ ép tách năm cái hồn hoàn ra ngoài, đối với tinh thần lực của Đường Tam tự nhiên bị thương không nhỏ.

Chẳng qua, may là hắn còn có ấn kí Hải Thần Tam Xoa Kích, tinh thần lực mặc dù tán loạn, nhưng như trước xoay quanh tinh thần ngưng tụ tại trí tuệ đầu cốt, dường như bị Hải Thần chi quang hấp dẫn, mặc dù như là từng mảnh nhỏ tinh thần mảnh, nhưng lại cũng không có thoát ly khống chế.

Nhắm lại hai mắt, vận công phương pháp tu luyện Tử Cực Ma Đồng, Đường Tam bắt đầu tu bổ tinh thần thế giới của mình. Hồi sinh Tiểu Vũ, thân thể của mình chỉ bị tổn thương ít như vậy, đã làm Đường Tam ngạc nhiên vui mừng, đồng thời, hắn cũng không khỏi đối với Hải Thần chi quang tràn ngập cảm kích. Nếu như không phải Hải Thần chi quang, hắn hồi sinh Tiểu Vũ tuyệt đối khó có khả năng thuận lợi như vậy, cũng không có thể chỉ là tạm thời xuất hiện lại hồn hoàn.

Có lẽ, trở thành người được thần lựa chọn không phải chỉ có một mình hắn, nhưng là dám như hắn đem hồn hoàn của mình tách ra như vậy, sợ rằng không có ai. Trước khi hấp thu hồn hoàn trở lại, Đường Tam cũng không dám khẳng định chính mình có thể khôi phục các kỹ năng của Lam Ngân Hoàng hay không, nhưng không hề nghi ngờ, hồn lực của hắn cũng không có giảm bớt, vẫn như trước là đúng chín mươi mốt cấp. Chẳng qua chỉ tương đối suy yếu, cần phải có thời gian để dần dần khôi phục, hơn nữa, cho dù Lam Ngân Hoàng không thể khôi phục cũng không sao cả, còn thừa lại tứ đại mười vạn năm hồn hoàn mỗi một cái đều có hai cái kĩ năng tồn tại, chỉ cần bốn cái hồn hoàn này cũng mạnh hơn phong hào đấu la bình thường rồi.

Càng huống chi, Lam Ngân Hoàng bị hao tổn cũng không ảnh hưởng đến chính mình, chỉ cần hấp thu thêm hồn hoàn của Hạo Thiên Chuy, ưu thế của song sinh võ hồn hoàn toàn bày ra không thể nghi ngờ.

Dò xét rõ ràng tình trạng trước mắt của mình, Tiểu Vũ cũng đã hồi sinh, Đường Tam ổn định lại tâm tình, bắt đầu khôi phục tinh thần lực của mình. Thông qua chính mình có thể khống chế một phần nhỏ tinh thần lực, cẩn thận kích thích Hải Thần chi quang, lại lấy phương pháp tu luyện Tử Cực Ma Đồng thông qua Hải Thần chi quang đem tinh thần lực bị nghiền nát thành mảnh nhỏ tụ hợp hấp thụ ở cùng một chỗ chậm rãi mà dung hợp.

Lúc mới vừa có được Hải Thần chi quang, có cảm giác cái kĩ năng này rất là yếu ớt, dường như chỉ có thể uy hiếp hải hồn thú cùng hải hồn sư mà thôi. Nhưng theo thời gian trôi qua, Đường Tam lại càng ngày càng phát hiện nó tác dụng vô cùng, từ ý nào đó mà nói, thậm chí so với Hải Thần Tam Xoa Kích còn muốn quan trọng hơn. Dù sao, lấy năng lực của hắn hiện tại, Hải Thần Tam Xoa Kích cũng cần phải có Hải Thần chi quang mới có thể chính thức có đuợc hiệu quả.

Đường Tam dùng suốt ba ngày thời gian mới hoàn thành việc chữa trị tinh thần lực của mình, mà thân thể hắn cũng đã ở trong mấy ngày nay tự động chữa trị, khôi phục tới trạng thái vốn có. Bớt đi mấy cái hồn hoàn cùng hồn kĩ, cũng không có quá nhiều biến hóa, trên tổng thể mà nói, kĩ năng của hắn kì thật cũng chưa giảm bớt. Mất đi khối hồn cốt của Tiểu Vũ, lại đuợc bổ sung hai khối mạnh hơn. Mất đi năm cái hồn hoàn, rồi lại chiếm được hai cái mười vạn năm hồn hoàn, nhìn trên tổng thể, kĩ năng của hắn thậm chí so với trước kia còn nhiều hơn một cái.

Kim quang nhàn nhạt tràn ngập toàn thân, lúc này Đường Tam đã khoanh chân ngồi ở bên cạnh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cả người nhìn qua giống như là đúc từ hoàng kim, bảo quang lưu chuyển.

Đường Hạo đứng ở một bên nhìn chăm chú vào con trai, Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Đường Hạo, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ân cần. Mẫu thân của Đường Tam A Ngân Lam Ngân Hoàng bản thể sau khi được Hải Thần chi quang chiếu rọi từ hôm ấy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, thân thể khổng lồ lại được sinh truởng thêm một phần ba.

Đường Tam cùng Lam Ngân Hoàng của mẫu thân huyết mạch tương thông, Hải Thần chi quang kia đối với hồn sư bình thuờng mà nói, chỉ cho bọn chúng cảm thấy quang minh cùng ấm áp. Nếu như là tà ác võ hồn, còn có thể bị cường lực đả kích, nhưng đối với A Ngân đang không ngừng sinh truởng mà nói, giống như là ánh mặt trời đối với sự quang hợp của thực vật. Hơn nữa Đường Tam cùng nàng hơi thở nhất mạch tương thông, dưới sự chiếu rọi của Hải Thần chi quang đã chiếm được khá nhiều chỗ tốt, vốn Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nơi thiên tài địa bảo này làm cho tu vi của nàng gia tăng cực nhanh. Trải qua thần quang chiếu rọi, tu vi của A Ngân đã chính thức tiến nhập vạn năm cảnh giới. Ngắn ngủi mấy năm thời gian, lại có thể khôi phục đến trình độ như thế, đạt tới Lam Ngân Vương cấp bậc, chuyện này gần như là bất khả tư nghị.

Chẳng qua, điều này cũng cùng A Ngân có liên quan, nàng vốn là đã từng tu luyện thành mười vạn năm hồn thú, mà không phải từ bậc thấp nhất Lam Ngân thảo bắt đầu tu luyện. Có được Lam Ngân Hoàng huyết mạch đối với phương pháp tu luyện Lam Ngân Hoàng tự nhiên rất quen thuộc, có thể sử dụng phương thức đơn giản hữu hiệu nhất mà tiến hành tu luyện. Vừa lại được hưởng máu huyết đại bổ của nhi tử, cùng với Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Hải Thần chi quang phụ trợ, hồi phục lúc này cực nhanh, lúc này bóng dáng hư ảo ngưng tụ so với trước khi Đường Tam trở về rõ ràng hơn rất nhiều.

Kim quang ba lần nở rộ, lại ba lần thu liễm, rốt cuộc hoàn toàn từ ấn ký Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán Đuờng Tam hồi phục trở về bên trong bản thể. Toàn thân trên dưới quang mang màu vàng kim nhạt lặng yên biến mất, lúc Đường Tam mở hai mắt, trong đôi mắt bảo quang tái hiện, đã khôi phục lại bộ dáng ngày đó hắn tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

- Phụ thân, mẫu thân!

Đường Tam vừa mở mắt đã thấy được cha mẹ cùng người yêu, loại cảm giác này thỏa mãn so với tinh thần lực của hắn khôi phục còn làm cho hắn hưng phấn hơn.

- Ca …

Tiểu Vũ vành mắt lần nữa phớt hồng, bất chấp bên cạnh còn có Đường Hạo cùng A Ngân tồn tại, mạnh mẽ nhào tới, nhào vào trong lồng ngực của Đuờng Tam.

Đường Hạo mặt mang nét cười xoay người sang chỗ khác, biến ảo hư ảnh của A Ngân đã trong vẻ mỉm cười tan ra quay về trong bản thể, bọn họ biết, đôi tình nhân này rốt cuộc có thể một lần nữa ở cùng một chỗ, bọn họ trong lúc đó nhất định có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.

Gắt gao ôm nhau, lắng nghe lẫn nhau, bất luận là Đường Tam hay là Tiểu Vũ trong nội tâm đều kích động vô cùng. Cứ như sợ mất đi đối phương, ai cũng không có mở miệng, chính là ôm chặt lại như vậy, giống như muốn đem lấy nhau dung nhập lại làm một.

Cảm giác được Tiểu Vũ lúc trước so với hiện tại không khác nhau quá lớn, nhưng khi đó nàng lại không phải chính thức sống trên đời a! Ngay lúc này, đem Tiểu Vũ chân chính ôm vào trong lòng, cái loại cảm giác này làm Đường Tam trong cơ thể mỗi một cái tế bào tựa hồ đều hoan hô nhảy nhót.

- Tiểu Vũ, ta yêu ngươi!

Đường Tam dùng thanh âm gần như run rẩy nhẹ giọng nói bên tai Tiểu Vũ.

Thân thể của Tiểu Vũ cứng lại, đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Tam, bốn mắt nhìn nhau, thâm tình vô hạn vào lúc này đọng lại. Bất luận là Đường Tam hay là Tiểu Vũ, chờ đợi ngày này đến đều đã lâu lắm lâu lắm.

- Ca... Ta cũng yêu ngươi!

Lần nữa gắt gao ôm nhau, tình cảm lại lần nữa thăng hoa. Phân biệt trên ngón tay hai người tay trái cùng trong tay phải, giới chỉ do Lam Ngân Hoàng kim ti đông lại mà thành kia lấp lánh tỏa ánh sáng. Đó là tín vật bọn họ đính hôn, mà ở ngay lúc này, bọn họ mới thật sự cảm giác có được lẫn nhau.

Trải qua nhiều đau khổ như vậy, bọn họ rốt cuộc có thể một lần nữa ở cùng một chỗ, cũng chính là bởi vì đã trải qua nhiều như vậy, nhận thức được thâm tình bọn họ đối xử với nhau mới khắc sâu như vậy.

Nhẹ nhàng mà hôn lên trán Tiểu Vũ, Đường Tam nhẹ giọng nói:

- Tiểu Vũ, ngươi nguyện ý gả cho ta chứ? Ta rốt cuộc có tư cách đối với ngươi nói ra những lời này rồi!

- Ta nguyện ý, ta nguyện ý...

Tiểu Vũ không chút do dự đáp ứng, thanh âm của nàng đã nghẹn ngào. Trong đôi mắt của nàng đã tràn ngập nước mắt, nhưng một lần này không còn là thương tâm mà là nước mắt đầy hạnh phúc.

Đường Tam ôn nhu nói:

- Chờ chúng ta trở về Thiên Đấu thành, báo cáo sư phụ, ta sẽ chính thức cưới ngươi. Ta nhất định phải cho ngươi một cái hôn lễ long trọng, làm cho khắp thiên hạ cũng biết, ngươi là thê tử của ta, là hạnh phúc lớn nhất của đời ta, ta muốn yêu ngươi suốt đời suốt kiếp, đời đời kiếp kiếp. Dù là biển cạn đá mòn, lâu như trời đất, cũng vĩnh viễn không chia lìa.

Tiểu Vũ nghẹn ngào dùng sức gật đầu, nàng một câu cũng nói không nên lời, nàng chưa bao giờ cảm giác qua hạnh phúc như bây giờ.

Đường Tam ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân đang cách đó không xa nhìn mình cùng Tiểu Vũ mỉm cười, kéo tay Tiểu Vũ, nói:

- Hiện tại chúng ta trở về Thiên Đấu thành trước, còn có mấy chuyện quan trọng phải làm.

Tiểu Vũ vùi đầu trong lòng Đường Tam, nhẹ giọng nói:

- Bất luận ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ đi theo bên cạnh ngươi.

Đường Tam mang theo Tiểu Vũ đi tới mẫu thân Lam Ngân Hoàng thật lớn trước mặt:

- Việc ta đầu tiên muốn làm, chính là làm cho phụ thân cùng mẫu thân hạnh phúc giống như chúng ta.

Hai phiến lá cây Lam Ngân Hoàng thật lớn cuồn cuộn nổi lên, đem Đường Tam cùng Tiểu Vũ quây tụ ở bên trong, tình mẹ nồng đậm ở trong lá cây nhấp nhô:

- Hài tử, khổ cho các ngươi, bất luận trước kia phát sinh cái gì, hiện tại các ngươi rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ. Hãy thương yêu quý trọng lẫn nhau, chỉ cần các ngươi vui sướng, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của ta cùng phụ thân các ngươi.

Đường Tam đột nhiên lắc đầu, nói:

- Không, mẫu thân, ta muốn cho ngươi cùng phụ thân giống ta cùng Tiểu Vũ như vậy có thể chính thức ở cùng một chỗ, các ngươi so với chúng ta bị càng nhiều cực khổ hơn. Trước kia ta không có năng lực giúp các ngươi, hiếu kính các ngươi, nhưng hiện tại ta trở về, ta cũng tin tưởng chính mình có năng lực như vậy.

Kế tiếp, Đường Tam nói ra một câu làm Đường Hạo cùng A Ngân hoàn toàn rung động nói:

- Phụ thân, ta phải giúp ngài khôi phục cánh tay phải cùng chân trái. Mẫu thân, ta muốn cho ngài giống như Tiểu Vũ vậy hồi sinh thành người, mặc dù ta không có tuyệt đối nắm chắc, nhưng phương pháp của ta đối với các ngài khẳng định có ích,vô hại.

Đường Hạo dù là trải qua tang thương tâm tính sớm đã ôn hòa như nước nghe những lời hắn vừa nói ra sắc mặt không khỏi đại biến, đột ngột nhảy ra đến trước người Đường Tam, nắm tay bắt lấy bả vai Đường Tam, kích động nói:

- Tiểu Tam. Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể làm cho mẫu thân ngươi sống lại?

Đường Hạo cũng không có quan tâm thân thể của mình có thể khôi phục hay không, nhưng vừa nghe con trai nói phải giúp A Ngân khôi phục hình người, tin tức này đối với hắn thật sự kích thích thật sự. Cảm tình của Đường Hạo và A Ngân cùng cảm tình của Đường Tam và Tiểu Vũ lại không giống nhau, bề ngoài yêu nhau say đắm chưa bao giờ giảm bớt, còn có các loại tình cảm phức tạp ở bên trong.

A Ngân năm đó vì cứu hắn mà hiến tế, làm con trai mất đi mẫu thân, Đường Hạo nội tâm đối với mẫu tử bọn họ luôn áy náy, nếu như hiện tại có người nói cho hắn có thể dùng tính mạng đi trao đổi A Ngân hóa thành hình người, Đường Hạo cũng tuyệt sẽ không do dự.

Vốn hắn tưởng rằng trong cả đời này cũng không cách nào nhìn thấy A Ngân, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn cho hắn cơ hội, làm hắn có thể cùng A Ngân lần nữa trao đổi, chuyện này đã làm Đường Hạo mừng rỡ như điên.

Đổi lại một người nói cho hắn khả năng giúp đỡ A Ngân hồi sinh có lẽ Đường Hạo còn có thể bảo trì thái độ hoài nghi. Chuyện này đối với hắn mà nói quá trọng yếu, không có trăm phần trăm chắc chắn hắn sẽ không dám thử, hắn tuyệt không nguyện ý để A Ngân lại bị bất cứ thương tổn gì, nhưng lời này là từ trong miệng con trai nói ra, hắn lại có thể nào không tin chứ? Không nói về quan hệ thân tình, chỉ riêng việc Đường Tam sử dụng Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn làm A Ngân rất nhanh khôi phục đã làm Đường Hạo tin tuởng con trai có thể mang lại kỳ tích

Đồng dạng, nghe xong lời của Đường Tam, A Ngân cũng không kém kích động, mắt thấy bộ dạng tàn tật của trượng phu, nàng một mực đem nỗi đau chôn ở sâu trong lòng. Nàng rất rõ ràng, Đường Hạo là vì có thể vứt bỏ hết thảy chuyện ngoài thân, lúc này mới tự phế hồn cốt, an tâm làm bạn bên người mình, nhưng A Ngân cũng hiểu được, trong nội tâm Đường Hạo còn có quá nhiều chuyện không gỡ bỏ được. Nếu như chính mình có thể hồi sinh, nếu như cánh tay cùng chân của Đường Hạo có thể khôi phục, chuyện này hết thảy không thể nghi ngờ sẽ biến thành hoàn mỹ.

Nhưng là, điều này thật sự có thể sao? Một người là đoạn đi tay chân, một người là tu vi vừa qua khỏi vạn năm Lam Ngân Hoàng, Đường Tam thật sự có thể làm bọn họ khôi phục trở lại đỉnh cao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play