“A!” Một tiếng kêu vô cùng thê thảm vang dội giữa rừng cây, khiến tất cả những ma thú khác toàn thân run lên. Thanh âm này bọn chúng cũng không xa lạ gì, là tiếng kêu của sư vĩ phí phí đã đạt tới cấp bảy, bây giờ kêu thê thảm như thế rốt cục là có chuyện gì? Tất cả những ma thú khác đều co rụt vào trong ổ của mình không dám ra, có thể làm sư vĩ phí phí kêu thê thảm như vậy nhất định là loại người không dễ chọc vào.

“Sao, thế nào rồi…” Hai huynh muội được thổ chi thuẫn bảo vệ, sau khi nghe thấy tiếng thét này thì cả người lạnh run, thiếu niên ngước mắt nhìn ra ngoài nhưng bị thổ chi thuẫn ngăn cản tầm mắt. Tiểu cô nương cũng lắc đầu một cái, không ngừng chữa thương cho ca ca mình, thấy vết thương của ca ca đã dừng chảy máu thì khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vui mừng.

Bạch mao sư vĩ phí phí bị một đâm của ma trượng Vân Phong đưa lên Tây Thiên, sau khi phát ra tiếng kêu thê thảm, thân hình khổng lồ vô lực ngã ầm xuống đất. Tất cả những sư vĩ phí phí còn lại bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, nhìn thủ lĩnh của mình bị nhân loại giết chết, nhóm sư vĩ phí phí sau khi hiểu ra sự tình thì ngửa mặt lên trời gào rống!

Mấy chục bóng đen sư vĩ phí phí đồng loạt cuồng mãnh tấn công về phía Vân Phong, tiếng kêu bén nhọn chói tai của chúng vang vọng khắp khu rừng.

Vân Phong nhìn đám sư vĩ phí phí không muốn sống lao về phía mình, môi đỏ lạnh lùng cười một tiếng, lật tay, ma trượng bay về phía đám sư vĩ phí phí, hỏa nguyên tố nhanh chóng đốt cháy sạch vết máu, ma trượng Vân Phong đột nhiên vung lên, một hỏa cầu cực lớn xuất hiện trên đỉnh ma trượng.

Hỏa cầu càng lúc càng lớn, mặc dù đám sư vĩ phí phí nhìn hỏa cầu có chút sợ hãi nhưng sự phẫn nộ điên cuồng trong người khiến chúng bỏ qua hết thảy, chỉ muốn tập trung trả thù Vân Phong!

“Nếu đã muốn chết, vậy thì hãy chôn cùng nhau đi! Hỏa chi cầu, bạo!” Vân Phong vung ma trượng, hỏa cầu phồng lên đến một độ lớn nhất định thì lại hóa thành vô số viên cầu lửa nhỏ, phóng về phía đám sư vĩ phí phí.

Tất cả các viên cầu hỏa nguyên tố cuồng bạo như những cái đầu mãnh thú nhỏ, cùng nhào tới đám sư vĩ phí phí. Sư vĩ phí phí bị trúng hỏa nguyên tố hét thảm một tiếng, da lông trên người bị thiêu cháy, thân thể vặn vẹo lăn lộn trên đất muốn dập tắt lửa trên người.

Số lượng cầu lửa nhiều hơn số lượng sư vĩ phí phí rất nhiều, không có một con sư vĩ phí phí nào có thể lại gần Vân Phong, tất cả đều bị hỏa nguyên tố bắn trúng lúc muốn nhào lên… Đám sư vĩ phí phí dưới sự tấn công của hỏa nguyên tố không hề có một chút năng lực phản kích nào, bạch mao sư vĩ phí phí cấp bảy còn chết dễ dàng trong tay Vân Phong như thế… Đám sư vĩ phí phí đang nhào lên không thể nghi ngờ gì đều có một kết cục giống như bạch mao sư vĩ phí phí.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, đám sư vĩ phí phí thống khổ lăn lộn trên đất, mà Vân Phong chỉ lạnh mắt nhìn cảnh tượng này. Có vài con sư vĩ phí phí không thể chịu nổi ngọn lửa hành hạ, trực tiếp tông đầu vào cây tự sát.

Chỉ một chốc, cả tộc sư vĩ phí phí hào khí ngất trời đã chết toàn bộ! Trừ xác của bạch mao sư vĩ phí phí còn được toàn thây, những con còn lại đều bị chết cháy, mặc dù không có nhiều mùi máu tươi nhưng cảnh tượng này vẫn làm người ta không tiếp nhận nổi. Vân Phong vung ma trượng, thổ chi thuẫn tan biến, hai huynh muội không rõ sự tình cũng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

“A!” Tiểu cô nương nhát gan nhìn thấy tình cảnh trước mắt, xác thú cháy xém tản ra mùi khét nồng nặc, còn có xác của bạch mao sư vĩ phí phí đang nằm đó trợn to mắt, khuôn mặt dữ tợn. Nhớ đến những tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, tiểu cô nương sợ hãi hô một tiếng, nhắm chặt hai mắt, thân thể run rẩy.

Nhục Cầu trên vai Vân Phong thấy bộ dạng của tiểu cô nương, có chút khinh thường khẽ hừ nhẹ.

Thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này cũng bị dọa sợ ngây người, ngơ ngác không biết nói gì cho phải. Khi thấy Nhục Cầu trên vai Vân Phong thì hoàn toàn biến luôn thành tượng đá. Vân Phong lấy ra một thanh đao nhỏ, tạm thời không để ý đến phản ứng của hai huynh muội, móc từng ma hạch của sư vĩ phí phí ra, những tinh hạch màu vàng đất phần lớn đều là từ cấp bốn đến cấp sáu. Vân Phong cầm trong tay, sau đó đặt tinh hạch trước mặt hai huynh muội, thiếu niên vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.

“Ngươi đây là… làm gì?”

Vân Phong cười cười, không nói gì, tiếp tục cầm đao đi tới bên người bạch mao sư vĩ phí phí, một đao mở lồng ngực nó ra, tinh hạch lóe sáng trong tim bị móc ra ngoài.

“Những thứ này đều là của các ngươi.” Vân Phong đặt tinh hạch cấp bảy lên trên đống tinh hạch. Tiểu cô nương hơi hé mắt nhìn Vân Phong, lúc thấy mười mấy tinh hạch, rồi lại quét mắt nhìn Nhục Cầu trên vai Vân Phong thì không khỏi trợn to mắt, nhìn chằm chằm thân thể lông nhung của Nhục Cầu thật lâu không dời đi.

“Những thứ này đều là của ngươi, chúng ta không lấy được.” Thương thế trên người thiếu niên cũng đã ổn định, tiểu cô nương đầu đầy mồ hôi ngồi thở hổn hển, thiếu niên miễn cưỡng ngồi dậy, vết thương trên người dù không chảy máu nữa nhưng vẫn có chút đau đớn.

“Nếu như không gặp ngươi thì chúng ta đã mất mạng, những thứ này chúng ta sẽ không lấy.” Thiếu niên nhìn những tinh hạch kia, đôi mắt đen trong suốt. Vân Phong cười cười, thiếu niên này cũng rất chính trực.

“Ngươi cầm đi, ta chỉ thuận tay giúp một chút thôi, súc sinh này sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt hết, chúng ta coi như là chiếm được một tiện nghi lớn.” Vân Phong cười cất đao nhỏ đi, rất có cảm tình với hai huynh muội này. Thiếu niên nhìn nụ cười của Vân Phong, không khỏi sững sờ, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.

“Nói gì đi nữa chúng ta cũng sẽ không lấy!”.

Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, tinh hạch này đối với nàng cũng chỉ là rác mà thôi. Nàng bây giờ tinh hạch cấp bậc gì mà không có nữa? Thấp nhất cũng đã là tinh hạch cấp bảy, hơn nữa còn có hơn ngàn cái… Tinh hạch này nàng cũng không để vào mắt.

“Nếu như các ngươi không muốn vậy thì vứt hết đi cũng được, những thứ này cũng vô dụng với ta.” Vân Phong thấy thiếu niên kiên quyết thì nói một câu như vậy, thiếu niên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Vân Phong: “Những ma hạch này ngươi không muốn sao? Ha ha, ta hiểu rồi, ngươi nhất định là con nhà phú quý, không trách được có khí phách cao như vậy, không trách được còn có ma thú trên vai…”

Thiếu niên nói tới đây thì sắc mặt lạnh xuống, tiểu cô nương cũng không nhịn được nhìn Vân Phong thêm mấy lần, vẻ mặt đề phòng. Vân Phong cười: “Ta là con nhà phú quý sao? Nhà chúng ta cũng chỉ là nhà bình thường ở một trấn nhỏ mà thôi. Ta và phụ thân, ca ca sống nương tựa lẫn nhau, không giống như ngươi nghĩ, còn con ma thú này… Ta nói thật, ta cũng không biết vì sao nó đi theo ta. Nếu ngươi đã kiên trì không muốn, vậy ta liền ném bỏ toàn bộ những thứ này.” Vân Phong nói xong thì làm bộ muốn vứt bỏ tinh hạch, thiếu niên thấy vậy, môi mím chặt, không nói một câu nào.

Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, thật sự là bướng bỉnh mà: “Ta cầm vài cái, còn lại ngươi hãy giữ đi, nếu như ngươi vẫn kiên trì thì ta sẽ thật sự vứt bỏ.” Vân Phong khẩu khí nghiêm túc, đưa tay cầm vài viên tinh hạch. Thiếu niên cũng khẽ cắn răng, cầm lấy những viên tinh hạch còn lại. “Cái này, cái này cho ngươi…” Một bàn tay trắng nõn vươn tới, đặt tinh hạch cấp bảy vào tay Vân Phong. Vân Phong giương mắt lên nhìn, tiểu cô nương dáng dấp nhỏ nhắn cũng ngượng ngùng nhìn nàng.

Vân Phong mỉm cười: “Được, ta nhận.”

Tiểu cô nương vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười khả ái, thiếu niên thấy thái độ Vân Phong như vậy thì cũng hoàn toàn yên lòng: “Đã như vậy thì chúng ta cũng không từ chối nữa, nói thật, chúng ta đúng thật là cần những thứ này.” Khẩu khí của thiếu niên có chút cô đơn, có chút lúng túng. Vân Phong cũng không hỏi thêm, đống ma hạch này là tài phú không nhỏ đối với họ. “Sao các ngươi lại chạy đến đây?” Vân Phong giúp thiếu niên cất ma hạch xong mới ngồi xuống, thiếu niên ho khan một tiếng, tiểu cô nương lập tức vỗ vỗ lưng cho ca ca: “Ca ca, huynh không sao chứ?”.

Thiếu niên lắc đầu, “Muội muội ta năm nay muốn đi tham gia cuộc thi của học viện Ma Tang ở Bách thành, ta là đi cùng muội muội, chẳng qua lúc đi tới nơi này thì nhất thời sơ suất nên mới bị ma thú kia tấn công.”

Vân Phong nhíu mi: “Phụ mẫu hai ngươi đâu? Các ngươi cũng đi đường xa mà đến, trưởng bối lại không theo sao?”

Thiếu niên cười khổ một tiếng, gương mặt có chút ảm đạm: “Thân nhân của chúng ta…”

“Đều chết cả rồi.” Thiếu niên lạnh lùng nói một câu, trong đôi mắt toát ra tia rét lạnh, tiểu cô nương cũng im lặng, không nói thêm gì nữa.

Vân Phong hiểu rõ nên không tiếp tục hỏi, “Đã như vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi, ta cũng muốn tham gia cuộc thi ở Bách thành, vừa khéo chúng ta thuận đường.”

Thiếu niên và tiểu cô nương nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, trong lòng thiếu niên còn đang lo phải đi qua cánh rừng này như thế nào, không ngờ thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này lại giúp bọn họ không ít, chỉ nghĩ là người ta nhất thời cứu giúp bọn họ thôi, không nghĩ tới nàng cũng cùng đường, thật sự là quá tốt!

“Có thật không?” Tiểu cô nương nhìn Vân Phong, mắt to lóe sáng, trong lòng Vân Phong ấm áp, gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

“Vậy thì tốt quá, ta tên là Mộc Thương Hải, đây là muội muội ta Mộc Tiểu Cẩm, thật sự rất đa tạ ngươi!” Thiếu niên thành khẩn thể hiện lòng biết ơn với Vân Phong, Vân Phong cười cười: “Ta tên là Vân Phong, vậy trên đường xin chiếu cố lẫn nhau.”

“Vân…? Chẳng lẽ ngươi là… Vân Phong của Vân gia đó sao?” Thiếu niên nghe thấy họ của nàng, hồ nghi nhìn Vân Phong, lúc thấy Nhục Cầu trên vai Vân Phong, đột nhiên trong đầu lóe sáng, Vân Phong cười cười: “Đúng vậy, ta là Vân Phong, Vân gia ở Xuân Phong trấn.”

Hai mắt thiếu niên trợn to, Vân Phong cười cười: “Ta chỉ là một người bình thường mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” Sau đó nói với Mộc Tiểu Cẩm: “Tiểu Cẩm, ngươi ở đây chăm sóc ca ca ngươi đi, ta đi tìm củi và thức ăn, xem ra hôm nay chúng ta không đi tiếp được nữa.”

Mộc Tiểu Cẩm ngơ ngác gật đầu, Vân Phong đứng lên vỗ vỗ y phục của mình, vừa đi mấy bước đã biến mất vào rừng cây, để lại huynh muội hai mặt nhìn nhau.

“Tiểu Cẩm, nàng kia là người Vân gia, chúng ta có tính là gặp được quý nhân hay không?” Thiếu niên ngơ ngác nói thầm một câu, Tiểu Cẩm ở bên cạnh cũng phì cười một tiếng.

“Muội rất thích nàng ấy đó, ca ca, để nàng làm tẩu tử của muội được không?”

Một câu không liên quan này làm thiếu niên hoàn toàn đỏ mặt: “Muội nha đầu này, muội đang nói linh tinh cái gì, gì mà tẩu tử với không tẩu tử hả!”.

Mộc Tiểu Cẩm che miệng cười vui vẻ: “Ca ca huynh đỏ mặt rồi, muội chưa từng thấy bộ dáng huynh đỏ mặt đâu nha…”

Thiếu niên không có khí lực dạy dỗ muội muội của mình, chỉ có thể chật vật ngồi đó, gương mặt tuấn tú đỏ rần không cách nào tan được. Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên nhớ đến một chuyện, thì thầm nói nhỏ: “Nếu như nàng có thể giúp chúng ta như lời nàng nói thì tốt rồi, nói như vậy…”

“Tiểu Cẩm, chuyện của mình thì phải tự mình giải quyết! Không thể động một chút là cầu người khác!” Thiếu niên cắt ngang lời muội muội, thần sắc có chút không tốt, có thể thấy là tính tình rất mạnh mẽ. “Muội biết…” Mộc Tiểu Cẩm cúi đầu, thanh âm thấp xuống, hai huynh muội không nói gì nữa ngồi đó, trong lòng đều suy nghĩ vài chuyện.

“Thế nào? Sao lại làm bộ dạng mặt ủ mày chau như thế?” Không lâu sau Vân Phong đã trở lại, mang về một ít trái cây thôn dã và củi đốt, mặc dù trong đai lưng không gian thức ăn và những thứ cần thiết đều có, nhưng Vân Phong cũng không dễ dàng lấy ra, mặc dù hai huynh muội này có vẻ không tệ, nhưng lòng người không thể không phòng.

“Tiểu Phong, ca ca khi dễ ta…” Mộc Tiểu Cẩm bẹt miệng mếu máo, bộ dạng ủy khuất kéo tay Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm chỉ mới cao đến vai Vân Phong, dáng vẻ xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, người khác không muốn thương yêu luyến tiếc cũng khó.

“Muội xú nha đầu này, ta khi dễ muội lúc nào hả!” Mộc Thương Hải thấy muội muội khóc lóc kể lể, có chút dở khóc dở cười, nhưng Tiểu Cẩm như tìm được núi dựa nên hai huynh muội cứ huynh một câu muội một lời nhao nhao lên. Vân Phong cười khanh khách nhìn, đại ca Vân Thăng của mình vẫn khỏe chứ? Còn không tới một tháng nữa là nàng có thể gặp đại ca rồi.

Ở trong rừng cây nghỉ ngơi hồi phục hai ba ngày, tình trạng thân thể Mộc Thương Hải đã khá hơn nhiều, mỗi ngày Mộc Tiểu Cẩm đều vô cùng chịu khó chữa thương cho ca ca, còn Vân Phong chỉ an tĩnh ngồi một bên, thỉnh thoảng trêu chọc Nhục Cầu vài câu.

Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải rất có hứng thú với Nhục Cầu, Mộc Thương Hải chỉ là nhìn một chút nhưng Mộc Tiểu Cẩm là một nữ tử, rất không có sức chống cự với sinh vật đáng yêu như Nhục Cầu. Nhìn Vân Phong và Nhục Cầu hòa thuận vui vẻ, Mộc Tiểu Cẩm cũng khát khao nói: “Tiểu Phong, ta có thể… sờ nó một chút không?” Mộc Tiểu Cẩm nhìn chằm chằm Nhục Cầu hồi lâu, rốt cục không nhịn được đỏ mặt thỉnh cầu. Vân Phong đương nhiên không ngại, xách cổ Nhục Cầu nhét nó vào trong lòng Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm vội vàng luống cuống chân tay nhận lấy, chỉ sợ Nhục Cầu bị ngã xuống đất. “Nana!” Nhục Cầu hết sức bất mãn kêu một tiếng, kháng nghị hành động ném nó cho người khác của Vân Phong. Vân Phong cười nhìn Nhục Cầu, Mộc Tiểu Cẩm cũng mở to mắt cẩn thận nhìn cơ thể lông nhung của Nhục Cầu, ánh mắt tràn ngập khát vọng, cẩn thận vươn tay ra muốn sờ một cái nhưng không ngờ Nhục Cầu đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên dữ tợn, răng nanh sắt nhọn nhe ra!

“Nhục Cầu!” Vân Phong vừa thấy, lập tức ôm nó trở lại, không hiểu tại sao nó lại bài xích người khác đến gần như thế, Tiểu Cẩm cũng không phải người xấu mà, sao nó lại phản ứng như vậy?

Nhục Cầu trợn mắt tố cáo Vân Phong, vô cùng ủy khuất, khiến Vân Phong nhìn cũng có chút hồ đồ. Nhục Cầu nhe răng với Vân Phong sau đó thân thể chợt lóe, trong nháy mắt chui vào vòng tay của nàng làm Vân Phong kinh ngạc không thôi.

Nó… đi vào vòng tay mình rồi sao? Nàng căn bản không gọi nó vào mà nó lại có thể tự vào!

Nhục Cầu đột nhiên biến mất khiến cả ba người trợn to mắt, Vân Phong là sững sờ Nhục Cầu có thể tự đi vào không gian trữ vật của nàng, mà hai huynh muội còn lại là kinh ngạc Nhục Cầu đã biến mất đi đâu rồi. “Tiểu Phong, nó đâu mất rồi! Có phải là nó tức giận nên chạy mất rồi không? Đều là lỗi của ta… Sau này ta sẽ không đến gần nó nữa…” Mộc Tiểu Cẩm lập tức nhận lỗi về phía mình làm Vân Phong có chút dở khóc dở cười, từ trước đến giờ nàng chưa giao Nhục Cầu cho người ngoài lần nào, Nhục Cầu vẫn ở bên cạnh nàng, nên nàng cũng không ngờ lần này Nhục Cầu lại tức giận như thế, giận đến mức nhe răng với nàng, chui vào vòng tay của nàng, đoán chừng lúc này nó cũng đang chu mông về phía nàng đây. “Vân Phong, thật xin lỗi…” Mộc Thương Hải thấp giọng ân hận, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để bồi thường lại cho Vân Phong, không biết… chừng này ma hạch có đủ mua một con ma thú không.

“Không sao không sao, nó không có chạy mất, chỉ là đi chơi một chút thôi…” Vân Phong lúng túng cười, miễn cưỡng giải thích một câu. Hai huynh muội đều rất đau lòng nhìn Vân Phong, ánh mắt này khiến Vân Phong không nhịn được cười lên, hai người này đúng thật là rất đơn thuần…

“Được rồi, nó thật sự không chạy mất, có lẽ là nó tức giận, chờ nó hết giận thì sẽ trở lại thôi.”

Vân Phong nói một câu, nghĩ lại bộ dạng cực độ bài xích người lạ của Nhục Cầu vừa rồi, Vân Phong cũng có chút áy náy. Aiz… Xem ra phải tìm cơ hội an ủi vật nhỏ này một chút thôi.

Ba người cùng nhau lên đường, chỉ còn chưa đến hai mươi ngày nữa là đến cuộc thi của học viện Ma Tang, Vân Phong thông qua hai huynh muội biết được, nơi này là phía tây Bách thành, nhà của hai người ở cách Bách thành khá xa, các hài tử trong trấn xung quanh Bách thành đều muốn được vào học viện Ma Tang, cũng là muốn tới Bách thành. Vân Phong hơi hơi hiểu được vì sao ba năm trước lúc nàng đi tham dự cuộc thi cùng đại ca lại có nhiều người như vậy.

Những hài tử của trấn nhỏ đều tràn vào Bách thành, không nhiều người mới là lạ. Về phần vì sao hai huynh muội một đường đi bộ thì Vân Phong không hỏi nhiều. Ba người đi chừng ba bốn ngày rốt cục cũng đến được một trấn nhỏ, đi qua trấn nhỏ này, ước chừng thêm năm ngày đường nữa là sẽ đến nơi. Vân Phong ngầm tính thời gian, như vậy là nàng có mười ngày trống, đủ để về Xuân Phong trấn một chuyến! Phụ thân mặt than của nàng chắc rất nhớ nàng, ba năm không gặp, cũng không biết gia nghiệp Vân gia đã phát triển đến mức nào rồi!

Ba năm nay mặc dù không liên lạc với phụ thân, nhưng với tính tình của cha mình, nhất định sẽ giấu tất cả tâm tư dưới đáy lòng… Vân Phong nghĩ đến phụ thân mặt than Vân Cảnh của mình thì không nhịn được mỉm cười ngọt ngào. Mộc Thương Hải đứng bên cạnh nhìn thấy, tim đột nhiên đập mạnh một nhịp.

Ba người đi vào trong trấn, tìm một khách điếm, đi liên tục mấy ngày nên họ cũng rất mệt mỏi, hai huynh muội chỉ cần một gian phòng, Vân Phong cũng tùy ý bọn họ, nàng muốn một mình một gian, ba người đều tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi đóng kỹ cửa, tinh thần lực của Vân Phong chậm rãi bao trùm căn phòng sau đó ngưng lại, tự tạo ra một không gian của riêng mình, đây là dấu hiệu rõ ràng của cấp bậc thống lĩnh, chế tạo không gian!

Tâm niệm vừa động, vòng tay hiện lên, nàng dò vào trong không gian, quả nhiên như dự đoán, Nhục Cầu đang đưa lưng về phía nàng, cái đuôi lông nhung vểnh cao lên, đưa mông ra, điều này có nghĩa là nó đang rất tức giận, vô cùng tức giận!

Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, lôi Nhục Cầu trong vòng tay ra, Nhục Cầu ngược lại cũng không phản kháng, để mặc Vân Phong xách, chẳng qua thân thể lộn vài cái rồi vẫn đưa mông về mặt Vân Phong, Vân Phong có chút dở khóc dở cười.

“Sao rồi? Tức giận sao? Được được, lần này là ta không đúng, ta không nên tùy tiện ném ngươi cho người khác, sau này ta không bao giờ làm thế nữa.” Vân Phong xin lỗi lấy lòng Nhục Cầu, Nhục Cầu hơi quay đầu nhỏ lại, vẻ mặt tràn đầy ai oán khiến Vân Phong không nhịn được phì cười một tiếng. Cả người Nhục Cầu rung lên, thở phì phò nghiêng đầu sang nơi khác, cái mông vẫn nhắm vào mặt Vân Phong như cũ. Vân Phong lắc lắc đầu, lật tay, một khối khoáng thạch cực phẩm xuất hiện, nàng cọ cọ khoáng thạch cực phẩm vào người Nhục Cầu khiến nó lại run lên, nhưng vẫn kiên định không chịu quay lại…

“Không ăn sao? Đây chính là cực phẩm khoáng thạch đó nha… Thật sự không ăn à?” Vân Phong tiếp tục dụ dỗ, nàng cũng không tin Nhục Cầu nhìn thấy khoáng thạch cực phẩm lại có thể kháng cự được hấp dẫn.

Nhục Cầu xoay xoay thân mình, thật là khiến Vân Phong thất vọng, cực phẩm khoáng thạch gần ngay trước mắt mà nó lại không hề dao động, vẫn chu mông về phía Vân Phong, ý là ngươi có cho ta nhiều hơn nữa thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.

“Nhục Cầu, ta thật sự không cố ý mà… Mới vừa rồi ta xin lỗi cũng rất thành tâm, chỉ là vẻ mặt của ngươi khiến ta nhịn không được…” Vân Phong thấp giọng nói, Nhục Cầu kêu một tiếng, vẫn không chịu để ý tới Vân Phong. “Aiz… Ta không để người khác đến gần ngươi nữa vẫn không được sao?”

Thân thể Nhục Cầu lại xoay xoay, kêu một chuỗi Na na dài, tựa hồ đang phát tiết bất mãn, Vân Phong nghe có chút choáng váng, trừ một chữ kia thì nàng căn bản không hiểu nó đang nói cái gì. Tâm niệm vừa động, hai nhẫn khế ước xuất hiện, Nhục Cầu vẫn đang không ngừng nói gì đó, Vân Phong nhức đầu gọi Tiểu Hỏa ra: “Tiểu Hỏa, Lam Dực, mau ra đây đi.”

Vừa dứt lời, hai ánh sáng một đỏ một xanh bay ra từ nhẫn khế ước, một con Hỏa Vân Sói to xuất hiện trước mặt Vân Phong, từ lúc Vân Phong tấn thăng đến cấp bậc thống lĩnh thì hình dáng bên ngoài của Tiểu Hỏa cũng có chút thay đổi, màu lông trên người biến hóa, vốn là màu đỏ sậm, nay đã xuất hiện thêm ấn ký màu đen tinh khiết, nàng có hơi bất ngờ nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp.

Lam Dực vẫn là hình dáng thanh niên tuấn tú, chẳng qua hoa văn màu lam bên mặt lại càng thêm xinh đẹp, màu sắc cũng sáng hơn.

“Chủ nhân.” Hai người kêu đồng thanh, Tiểu Hỏa quay qua nhìn Lam Dực, lúc này mới biết Vân Phong đã khế ước thêm một cái: “Ngươi là ma thú Phong hệ? Hoan nghênh ngươi gia nhập.”

Vân Phong nghe được câu này thì có chút kinh ngạc, Lam Dực cũng nghiêm túc trả lời: “Vinh hạnh.”

“Hai người các ngươi, nhanh phiên dịch cho ta một chút…” Vân Phong xách Nhục Cầu lên, Nhục Cầu vẫn còn đang nana không ngừng, thao thao bất tuyệt. Vân Phong đỡ trán, vô cùng nhức đầu, không nghĩ tới Nhục Cầu lại nói nhiều như thế. Ông trời của ta ơi…

“Chủ nhân, ta không hiểu nó đang nói gì cả.” Lam Dực bất đắc dĩ nói một câu. Vân Phong lại kinh ngạc, Tiểu Hỏa có thể nghe hiểu được nhưng Lam Dực lại không được sao?

“Ngươi nói chậm một chút đi!” Tiểu Hỏa bất mãn gầm nhẹ với Nhục Cầu, Nhục Cầu cũng tức giận, kêu lớn mấy tiếng với Tiểu Hỏa. Tiểu Hỏa rõ ràng hiểu được nó đang nói gì, bất mãn gầm: “Ngươi nói ta làm cái gì! Chủ nhân căn bản không hiểu lời ngươi, ngươi nói một mình thì được gì chứ!”

“Nana Nana Nana Nana Nana Nana Nana Nana!” Nhục Cầu đột nhiên ngẩng đầu lên cao giọng kêu loạn, cũng may Vân Phong đã phong tỏa không gian này, nếu không tiếng gào thét này sẽ kinh động rất nhiều người.

“Tiểu Hỏa, nó đang nói gì vậy?” Vân Phong thấp giọng hỏi, Tiểu Hỏa nhịn không được rên một tiếng: “Nó nói quá nhanh, quỷ mới biết nó đang nói cái gì!”

Vân Phong nhức đầu, chỉ có Tiểu Hỏa mới hiểu được lời Nhục Cầu nói mà bây giờ cũng không nghe được, vật nhỏ này sao lại khó dụ dỗ vậy chứ?

Lam Dực vẫn an tĩnh đứng một bên, đôi mắt màu xanh quan sát Tiểu Hỏa, sau đó hỏi nhỏ một câu: “Hỏa huynh, huynh đã đạt tới cấp bậc thống lĩnh rồi, tại sao vẫn dùng hình dạng ma thú, sao không thay đổi?”

Một câu này khiến tất cả âm thanh đều ngừng lại, Nhục Cầu mới vừa rồi còn la điên cuồng lúc này cũng im lặng, đôi mắt quả nho chuyển sang Tiểu Hỏa. Vân Phong cũng đột nhiên nghĩ ra, đúng vậy, theo lý thuyết Tiểu Hỏa sau khi đạt cấp bảy đã có thể hóa hình, nhưng cho tới giờ nó vẫn dùng hình dạng ma thú.

Tiểu Hỏa sững sờ đứng đó, phát hiện mọi ánh mắt đều đang nhìn mình thì có chút không được tự nhiên: “Ngươi hỏi nhiều làm cái gì! Lão tử chính là không muốn hóa hình đấy, thế nào!”

Hết chương 31

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play