thân nàng cũng cuồng liệt khởi động, dần dần trong không khí xuất hiện
một lốc xoáy nhỏ.
“Nha đầu này…” Thiếu niên nhịn không được cắn chặt răng, có chút căm tức nhìn Vân Phong. Lát sau thanh âm già nua cũng phát ra tiếng cười
thật thấp: “Diệu quang, đừng nóng vội…”
“Ngươi đương nhiên là không vội! Nhưng…” Thiếu niên còn đang muốn
nói gì đột nhiên trợn to mắt, con ngươi xám trắng rụt mạnh lại, “Nha đầu kia…”
“Diệu Quang, nha đầu này ngươi rốt cuộc tìm được từ đâu vậy?” Giọng
nói vang lên, thanh âm đột nhiên nghiêm túc, thiếu niên không lên tiếng, đột nhiên cười lớn: “Lão quỷ, người chúng ta chờ có thể chính là nàng!”
Vân Phong đứng đó, mắt nhắm chặt, cảm thụ thổ chi giới tuy đã làm
chậm tốc độ của phong nguyên tố nhưng chúng vẫn phóng nhanh đến vô ảnh,
thân thể Lam Dực đã hoàn toàn biến mất trong không gian, không thể thấy
được bất kỳ động tác nào của hắn. Vân Phong vẫn nhắm mắt, phong nguyên
tố quanh thân cũng chậm rãi ngấm vào không gian, cảm thụ từng dao động
rất nhỏ truyền đến từ không khí, không khỏi nhíu mày.
Nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức nàng không bắt được chút hành tung nào, nhanh đến một chút dấu vết cũng không hề để lại!
“Nha đầu, tĩnh hạ tâm lai.” Giọng nói lo lắng của tổ tiên vang lên,
tâm tư buồn bực của Vân Phong dần dần bình tĩnh lại rồi trầm xuống, vẻ
mặt kia tựa hồ mọi thứ đều là một khoảng không. (tĩnh hạ tâm lai: tĩnh
tâm để chuẩn bị làm một việc gì đó)
Một khoảng không gian này, lúc Vân Phong nhắm mắt lại dường như đã
biến thành vô hình, hết thảy đều chìm trong bóng tối, chỉ trừ những dao
động rất nhỏ mà Vân Phong cảm nhận được, nàng biết đó là quỹ tích hoạt
động của Lam Dực! (chẳng lẽ anh này cứ nhảy qua nhảy lại mà k chịu tấn
công???)
“Thổ chi thuẫn!” Vân Phong đột nhiên gầm lên một tiếng, nhắm mắt
vung ma trượng lên, thổ chi thuẫn nhanh chóng xuất hiện, một âm thanh ầm ầm truyền đến, sau khi va chạm vào thổ chi thuẫn thì hóa thành vô hình.
Như vậy cũng không phải là biện pháp, nàng không thể lại rơi vào thế bị động nữa, cho dù là phòng ngự cũng không thể kéo dài lâu. Vân Phong
chợt thoáng qua một ý nghĩ, mặc dù mình không đuổi kịp tốc độ của Lam
Dực nhưng cũng không có nghĩa thứ khác không làm được.
“Tiểu nha đầu, ý nghĩ này rất đúng, nói như vậy hắn sẽ bị thua bởi
tốc độ mà hắn kiêu ngạo nhất!” Tổ tiên cười nói, trong lòng Vân Phong
càng thêm một phần tự tin, vậy cũng tốt, Lam Dực, xem kế tiếp ngươi làm
thế nào để đón một chiêu này.
Ma trượng trong lòng bàn tay chuyển một cái, trên đỉnh ma trượng đột nhiên xuất hiện màu tím nhàn nhạt, mà màu tím đó hung bạo dị thường,
tản ra từng đạo quang mang như con rắn nhỏ đang không ngừng vặn vẹo gầm
thét.
Dần dần nguyên tố màu tím ngày càng tụ tập nhiều quanh ma trượng, không gian xung quanh cũng vang lên tiếng sấm mơ hồ.
Lam Dực đang không ngừng xuyên qua không gian đột nhiên dừng lại,
tiếp theo lấy tốc độ nhanh nhất phóng đi. Hắn không nhìn lầm chứ, nhân
loại này còn dùng cả lôi nguyên tố, thêm ba nguyên tố hắn gặp vừa rồi là bốn loại, tứ hệ!
“Lão quỷ, thấy không, nha đầu kia là tứ hệ, ha ha ha!” Thiếu niên
cao giọng cười to, thanh âm kia không trả lời, sau đó thì cười nhẹ,
“Diệu Quang, lần này e là ta thua ngươi rồi.”
Vân Phong nhắm chặt mắt, ma trượng trong tay dần được lôi nguyên tố
bao trùm, một tiếng sấm mơ hồ từ ma trượng truyền đến, Vân Phong chợt mở hai mắt ra.
“Kinh lôi!” Nàng nhẹ giọng hô một tiếng, lôi nguyên tố quanh ma
trượng ầm ầm mãnh liệt như từng con rồng cuồng bạo, tia chớp vặn vẹo từ
ma trượng phóng ra, chỉ một thoáng đã hiện đầy không gian.
“Ầm! Ầm!” Trận trận sấm sét vang lên, từng tia chớp như từng con rắn dài hẹp lần lượt mơ hồ xuất hiện.
Vân Phong nhìn kinh lôi, môi đỏ khẽ nhếch, tốc độ Lam Dực đúng là rất nhanh, nhưng tốc độ tia chớp lại càng nhanh hơn!Thiếu niên tên Lam Dực này vóc người cao hơn Vân Phong một cái đầu,
gầy gò nhưng cũng rất cường tráng. Tầm mắt Vân Phong quét sơ qua, thấy
một bên mặt Lam Dực có một hoa văn tương tự như cánh màu lam, hiện tại
nhìn kỹ thì thấy hoa văn kia tựa như kéo dài dọc theo cơ thể, vì y phục
ngăn che nên không thể nhìn rõ, nhưng trên cổ cũng có hình cánh màu lam
kia.
Vân Phong lặng lẽ đánh giá Lam Dực, đồng thời Lam Dực cũng trầm mặc
nhìn nàng, nhưng cặp mắt màu lam kia lại ánh lên vẻ nhiệt huyết đã lâu
không thấy, như băng sơn tiềm tàng bên trong hỏa diễm, bề ngoài thì lạnh như băng nhưng bên trong lại là nhiệt huyết sôi trào.
Lam Dực chậm rãi giơ tay ra, đầu ngón tay chỉ thẳng vào Vân Phong: “Nhân loại, tới quyết một trận phân thắng bại đi!”
Vân Phong nghe vậy thì cong môi cười, thiếu niên kia cũng cười: “Lão quỷ, tiểu tử Lam Dực này xem ra đang rất thích thú, hưng phấn đến nỗi
chủ động mở miệng nói chuyện, chậc chậc!”
Thanh âm già nua cũng phát ra tiếng cười khẽ: “Nhân loại, cuộc chiến này là một đối một, ngươi hiểu chứ?”
thân nàng cũng cuồng liệt khởi động, dần dần trong không khí xuất hiện
một lốc xoáy nhỏ.
“Nha đầu này…” Thiếu niên nhịn không được cắn chặt răng, có chút căm tức nhìn Vân Phong. Lát sau thanh âm già nua cũng phát ra tiếng cười
thật thấp: “Diệu quang, đừng nóng vội…”
“Ngươi đương nhiên là không vội! Nhưng…” Thiếu niên còn đang muốn
nói gì đột nhiên trợn to mắt, con ngươi xám trắng rụt mạnh lại, “Nha đầu kia…”
“Diệu Quang, nha đầu này ngươi rốt cuộc tìm được từ đâu vậy?” Giọng
nói vang lên, thanh âm đột nhiên nghiêm túc, thiếu niên không lên tiếng, đột nhiên cười lớn: “Lão quỷ, người chúng ta chờ có thể chính là nàng!”
Vân Phong đứng đó, mắt nhắm chặt, cảm thụ thổ chi giới tuy đã làm
chậm tốc độ của phong nguyên tố nhưng chúng vẫn phóng nhanh đến vô ảnh,
thân thể Lam Dực đã hoàn toàn biến mất trong không gian, không thể thấy
được bất kỳ động tác nào của hắn. Vân Phong vẫn nhắm mắt, phong nguyên
tố quanh thân cũng chậm rãi ngấm vào không gian, cảm thụ từng dao động
rất nhỏ truyền đến từ không khí, không khỏi nhíu mày.
Nhanh, quá nhanh, nhanh đến mức nàng không bắt được chút hành tung nào, nhanh đến một chút dấu vết cũng không hề để lại!
“Nha đầu, tĩnh hạ tâm lai.” Giọng nói lo lắng của tổ tiên vang lên,
tâm tư buồn bực của Vân Phong dần dần bình tĩnh lại rồi trầm xuống, vẻ
mặt kia tựa hồ mọi thứ đều là một khoảng không. (tĩnh hạ tâm lai: tĩnh
tâm để chuẩn bị làm một việc gì đó)
Một khoảng không gian này, lúc Vân Phong nhắm mắt lại dường như đã
biến thành vô hình, hết thảy đều chìm trong bóng tối, chỉ trừ những dao
động rất nhỏ mà Vân Phong cảm nhận được, nàng biết đó là quỹ tích hoạt
động của Lam Dực! (chẳng lẽ anh này cứ nhảy qua nhảy lại mà k chịu tấn
công???)
“Thổ chi thuẫn!” Vân Phong đột nhiên gầm lên một tiếng, nhắm mắt
vung ma trượng lên, thổ chi thuẫn nhanh chóng xuất hiện, một âm thanh ầm ầm truyền đến, sau khi va chạm vào thổ chi thuẫn thì hóa thành vô hình.
Như vậy cũng không phải là biện pháp, nàng không thể lại rơi vào thế bị động nữa, cho dù là phòng ngự cũng không thể kéo dài lâu. Vân Phong
chợt thoáng qua một ý nghĩ, mặc dù mình không đuổi kịp tốc độ của Lam
Dực nhưng cũng không có nghĩa thứ khác không làm được.
“Tiểu nha đầu, ý nghĩ này rất đúng, nói như vậy hắn sẽ bị thua bởi
tốc độ mà hắn kiêu ngạo nhất!” Tổ tiên cười nói, trong lòng Vân Phong
càng thêm một phần tự tin, vậy cũng tốt, Lam Dực, xem kế tiếp ngươi làm
thế nào để đón một chiêu này.
Ma trượng trong lòng bàn tay chuyển một cái, trên đỉnh ma trượng đột nhiên xuất hiện màu tím nhàn nhạt, mà màu tím đó hung bạo dị thường,
tản ra từng đạo quang mang như con rắn nhỏ đang không ngừng vặn vẹo gầm
thét.
Dần dần nguyên tố màu tím ngày càng tụ tập nhiều quanh ma trượng, không gian xung quanh cũng vang lên tiếng sấm mơ hồ.
Lam Dực đang không ngừng xuyên qua không gian đột nhiên dừng lại,
tiếp theo lấy tốc độ nhanh nhất phóng đi. Hắn không nhìn lầm chứ, nhân
loại này còn dùng cả lôi nguyên tố, thêm ba nguyên tố hắn gặp vừa rồi là bốn loại, tứ hệ!
“Lão quỷ, thấy không, nha đầu kia là tứ hệ, ha ha ha!” Thiếu niên
cao giọng cười to, thanh âm kia không trả lời, sau đó thì cười nhẹ,
“Diệu Quang, lần này e là ta thua ngươi rồi.”
Vân Phong nhắm chặt mắt, ma trượng trong tay dần được lôi nguyên tố
bao trùm, một tiếng sấm mơ hồ từ ma trượng truyền đến, Vân Phong chợt mở hai mắt ra.
“Kinh lôi!” Nàng nhẹ giọng hô một tiếng, lôi nguyên tố quanh ma
trượng ầm ầm mãnh liệt như từng con rồng cuồng bạo, tia chớp vặn vẹo từ
ma trượng phóng ra, chỉ một thoáng đã hiện đầy không gian.
“Ầm! Ầm!” Trận trận sấm sét vang lên, từng tia chớp như từng con rắn dài hẹp lần lượt mơ hồ xuất hiện.
Vân Phong nhìn kinh lôi, môi đỏ khẽ nhếch, tốc độ Lam Dực đúng là rất nhanh, nhưng tốc độ tia chớp lại càng nhanh hơn!
“Ầm!”
Một tia sét đột nhiên đánh xuống, Lam Dực trên không trung lảo đảo một cái rồi ngừng lại. Vân Phong cong môi cười, ma trượng trong tay lại chỉ tới
“Hỏa chi tiễn!”
Mũi tên lửa gào thét phóng về phía Lam Dực, đôi mắt xanh của Lam Dực nhíu lại, thân thể nhanh chóng né tránh rồi biến thành một tàn ảnh, nhưng trên không trung lại đánh xuống một tia sét nữa.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Mấy tia sét liên tục nhắm vào Lam Dực đánh xuống, Lam Dực chật vật vô cùng, tốc độ hắn vẫn luôn kiêu ngạo lúc nào không phát huy được một chút tác dụng nào.
Lam Dực khó khăn tránh né, Vân Phong vẫn đứng tại chỗ, cầm ma trượng chỉ huy Kinh Lôi chặn đường lui của Lam Dực lại, đồng thời lại phóng hỏa chi tiễn luân phiên tấn công. Mặc dù không thương tổn được hắn nhưng Lam Dực cũng không được tốt. Cục diện của hai người trong giây lát đảo ngược, hiện tại Vân Phong là người nắm cuộc chiến trong tay. Vừa xem cuộc chiến thiếu niên vừa không nhịn được thở dài
“Tiểu nha đầu này thật đúng là không tưởng được… Tiểu tử Lam Dực còn phải chật vật trong tay nàng. Tứ hệ. Ha ha, ta sống nhiều năm như vậy cũng chỉ gặp được vài người, đứa trẻ nhỏ tuổi này lại có tu vi như vậy cũng là lần đầu gặp.”
Lam Dực không ngừng chật vật tránh né, dường như cũng hiểu được Kinh Lôi này có ở khắp không gian, hơn nữa bị thổ nguyên tố ức chế nên tốc độ của hắn không có một chút ưu thế nào. Nếu còn cứ tiếp tục như vậy thì người thua sẽ là mình! Thân ảnh Lam Dực đột nhiên dừng lại, Vân Phong vừa thấy, nụ cười ở khóe miệng càng thêm mở rộng, ma trượng trong lòng bàn tay đột nhiên giơ cao, lôi nguyên tố đột nhiên phát nổ! “Ầm!” Một tia sét đánh xuống đỉnh đầu Lam Dực, đánh thẳng vào thân thể hắn. Đôi mắt xanh của Lam Dực nhíu lại, hoa văn bên gương mặt tuấn tú dọc theo cơ thể đột nhiên phát sáng chói mắt. Vân Phong hơi nheo mắt lại, lúc nàng mở mắt ra lần nữa đã thấy Lam Dực hoàn toàn thay đổi thành một hình dáng khác. Vẫn là tuấn dung kia, vẫn là hoa văn thần bí màu lam, vẫn là thân hình gầy gò thon dài, nhưng bất đồng là sau lưng Lam Dực đã mọc ra một đôi cánh chim cực lớn.
“Vù vù…!”
Hai cánh chim to lớn đột nhiên bọc cả người Lam Dực lại, mặt ngoài cánh chim tản ra quang mang lục sắc mãnh liệt tạo thành một vòng sáng quanh thân thể Lam Dực.
“Oanh!”
Kinh Lôi bổ mạnh vào vòng sáng xanh đó, thân thể Lam Dực hơi run lên một cái, cánh chim cũng hơi hơi dao động, vòng sáng xanh biếc nhạt dần, cuối cùng cũng chịu thua công kích của Kinh Lôi. Vân Phong đứng tại chỗ, nhìn đôi cánh to lớn màu xanh sau lưng Lam Dực thì có chút nói không ra lời, đôi cánh kia thật sự rất đẹp, không phải hoàn toàn là màu xanh mà có hòa lẫn với màu trắng tạo thành một hoa văn thần bí trên đôi cánh. Mắt xanh của Lam Dực nhìn Vân Phong thật sâu, đôi cánh sau lưng hơi chớp động khiến gió nổi lên. Trong lòng Lam Dực cũng rất rung động, nàng lại có thể ép hắn đến mức này, thật là… không thể tin được!
“Lam Dực, ngươi là ma thú?”
Vân Phong nhìn Lam Dực hỏi nhẹ một câu, Lam Dực sửng sốt một chút, tựa hồ đã hiểu được ý nghĩ của Vân Phong, gương mặt tuấn mỹ lại gợi lên một nụ cười, cánh chim sau lưng vỗ phành phạch.
“Không sai, ta là ma thú phong hệ.”
Trái tim của Vân Phong lập tức hăng hái lên, máu nóng trong người lập tức được đốt cháy. Mặc dù không biết hắn ta là loại ma thú gì, mặc dù không hiểu rõ tính tình của hắn như thế nào, nhưng hắn, nàng muốn! Nhẹ liếm môi mình một chút, đôi mắt đen của Vân Phong tràn đầy ý cười nhìn Lam Dực, ma trượng chỉ vào hắn
“Ngươi, ta muốn!”
Lam Dực sửng sốt, nụ cười trên khóe môi càng rộng hơn
“Muốn khế ước ta?”
Vân Phong nhìn Lam Dực, nhìn đôi cánh sau lưng hắn, tốc độ biến thái như vậy, tấn công thần tốc như vậy, nếu mình không phải là ma pháp sư đa hệ thì làm cách nào ngăn cản được?
“Muốn khế ước ta, phải hàng phục ta trước đã!”
Hai cánh khổng lồ của Lam Dực đột nhiên mở rộng ra, hoa văn trên đôi cánh cũng hoàn toàn mở rộng. Đó là một ma thú có bốn cánh cực lớn, đầu sư tử thân chim ưng, đôi mắt sư tử – vua của loài thú nhìn về phía Vân Phong, miệng thú mở ra phát ra một tiếng ngâm thật thấp. “Gràooo!” Lam Dực cao giọng rống, hoa văn trên cánh như vật sống, đôi mắt phát ra ánh sáng cuồng nộ, trên cánh đột nhiên tụ lại hơn ngàn tia sáng lục sắc, vận sức chờ phát động!
“Tiểu nha đầu, mau phòng thủ!”
Lời của tổ tiên kéo lí trí của Vân Phong lại, ma trượng Vân Phong vung lên, ánh sáng tản ra,
“Thổ chi thuẫn!”
Thổ chi thuẫn ngưng tụ thành tấm khiên đất vững vàng chắn trước mặt Vân Phong, một tầng lại một tầng không ngừng chồng lên. Nhìn Vân Phong phòng ngự, hai cánh của Lam Dực vung lên, từng tia sáng xanh biếc như sao băng ầm ầm bay về phía Vân Phong.
“Ầm ầm!”
Phòng ngự thổ chi thuẫn bị hơn ngàn tia sáng xanh công kích thì bị đánh nát trong khoảng khắc, quang mang lục sắc bao phủ cả người Vân Phong, vây chặt nàng trong đó.
“Tiểu tử kia qua…”
Con ngươi màu xám trắng của thiếu niên chuyển động, vừa muốn đi ra ngăn cản đã bị thanh âm già nua giữ lại
“Lam Dực chỉ phục người thắng được hắn, nhân loại kia nếu ngay cả hắn cũng thắng không nổi thì sao có thể là người chúng ta chờ?”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng trở lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Phong. Tiểu nha đầu, ngươi đừng làm ta thất vọng! Vân Phong chỉ cảm thấy thế giới xung quanh mình đều là phong nguyên tố xanh biếc, hơn trăm tia sáng xanh công kích vào mình, mà phòng ngự thổ nguyên tố của mình đã bị công phá. Đây là đại chiêu đi… Vân Phong suy nghĩ trong lòng, ma trượng trong tay vẫn không ngừng quơ múa, tấm khiên thổ nguyên tố lại xuất hiện lần nữa, hơn ngàn công kích đồng loạt, dù Vân Phong có tinh thần lực vô cùng hùng hậu cũng vẫn có chút quá sức. Kinh Lôi trên không trung lúc này chắc cũng không có tác dụng gì, mà ức chế của thổ nguyên tố cũng chỉ phát huy một chút, ngay khi Lam Dực xuất đôi cánh to ra thì lực ức chế này đã trở nên rất nhỏ bé, đây là một ma thú rất mạnh! Đối mặt với công kích của một ma pháp sư tứ hệ như Vân Phong mà vẫn có thể ép Vân Phong tới mức này, mạnh, quá mạnh! Vân Phong xuyên qua lớp quang mang màu xanh nhìn thân ảnh Lam Dực trên không trung, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào. Nàng nhất định phải khế ước hắn. Nhất định! Ma trượng vung lên, thổ nguyên tố tạo thành một đài cao nhỏ trước mặt Vân Phong.
“Tiểu nha đầu, con muốn làm gì?”
Thanh âm tổ tiên vang lên trong đầu, hành động của Vân Phong lúc này không khác gì tự sát, nhưng Vân Phong vẫn chỉ mỉm cười, vẻ mặt không hề sợ hãi. Thân thể nhỏ nhắn nhảy một cái lên đài cao, để lộ cả người dưới hàng vạn công kích của phong nguyên tố.
“Chậc, nha đầu này điên rồi!”
Thiếu niên nhìn thấy vậy, không khỏi thấp giọng rống một câu, chủ nhân của thanh âm kia cũng thấp giọng cười
“Nhân loại này, thật thú vị…”
“Lão quỷ, ngươi không ra tay nhưng ta phải xuất thủ!”
Thiếu niên nhìn Vân Phong đang liều mạng, tay áo bào đen vung lên, lực đạo vừa đi ra nhưng đã bị êm ái cản lại. Thiếu niên hung tợn nhìn lên không trung
“Lão già, nếu nha đầu kia xảy ra chuyện gì thì ta sẽ xốc hang ổ của ông lên, không kéo ông ra được không dừng!” “Diệu Quang, đừng nóng vội, ngươi xem.”
Thiếu niên quay đầu qua, thấy Vân Phong đứng trên đài cao đột nhiên nhảy lên, vọt vào dưới ngàn vạn công kích phong nguyên tố. “Ngươi…!” Lam Dực thấy Vân Phong liều mạng vọt tới thì không khỏi kinh ngạc. Vân Phong đột nhiên mỉm cười, vô số quang mang xanh biếc phóng về phía Vân Phong, hai tay Vân Phong nắm chặt vung về phía bên cạnh.
“Phanh!
” Từng cái phong nguyên tố dưới quả đấm Vân Phong, ầm ầm nát bấy! Con ngươi Lam Dực co lại, khó tin nhìn quang mang lục sắc đang không ngừng bay về phía mình, mà Vân Phong lại đánh công kích phong nguyên tố của mình thành mảnh vụn! Không thể nào, làm sao có thể! Nhục Cầu trên vai Vân Phong đột nhiên nhảy lên gào to một tiếng
“Nana!”
Lam Dực thấy trong quang mang màu xanh của mình bất ngờ bay ra một thân ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ mang theo nụ cười tự tin xuất hiện trước mặt mình, mặt đối mặt với hắn!
“Phanh!”
Quả đấm của Vân Phong đập vào bụng Lam Dực, thân thể Lam Dực run rẩy một trận, hai cánh lay động rồi rơi xuống đất, mà hơn ngàn phong nguyên tố vừa rồi cũng tiêu tan. Vân Phong nhẹ nhàng đáp xuống, ma trượng trong tay vung lên, tất cả nguyên tố lực tiêu tán trong khoảnh khắc, trong không gian ngoài trừ tiếng đá nứt vỡ thì cũng không còn biến hóa gì khác. Vân Phong chậm rãi đi tới trước mặt Lam Dực, nhìn hắn đang kinh ngạc nằm trên đất, đôi mắt đẹp lóe sáng
“Bây giờ ta đã có tư cách trở thành chủ nhân của ngươi chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT