Vân Khải lạnh lùng nâng khóe môi, bàn tay vung lên, một đạo lực vô hình đánh lên vị trí nào đó, làm đám sương tản đi. “Phù!” Đám sương quanh thân hai người dần rút đi, một bóng dáng xinh đẹp như ẩn như hiện trong làn sương, cho tới khi hoàn toàn hiện rõ.
Đôi mắt Ẩn Nguyệt lần nữa trợn to, vô thức tiến về trước, lướt qua Vân Khải, hắn nhíu mày nhìn vẻ mặt của nàng ta, vẻ mặt vô cùng phức tạp, chẳng lẽ nàng biết nữ nhân này?
Áo choàng đen dài in hoa văn đỏ, che đi thân hình uyển chuyển nhưng không giấu được những đường cong, một gương mặt mà khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ dừng lại động lòng, gương mặt này Vân Phong không xa lạ gì, chính là một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn, kẻ đã cướp đi cội nguồn lôi hệ.
“Sư phụ… sư phụ?” Ẩn Nguyệt lẩm bẩm, cuối cùng không kiềm được thốt lên thành tiếng. Vân Khải nhíu mày, sư phụ? Vậy mà nàng gọi người của Huyết Hồn là sư phụ? Quả nhiên là nàng có liên quan tới Huyết Hồn.
Nữ nhân lạnh lùng nâng mắt lên nhìn Ẩn Nguyệt, Ẩn Nguyệt không khỏi tiến lên vài bước, “Sư phụ, con là Ẩn Nguyệt! Sư phụ, người còn nhớ con không?”
“Là ngươi sao?” Nữ nhân lạnh lùng nói, trong ánh mắt không hề có chút nhiệt độ nào, Ẩn Nguyệt không khỏi sững sờ, “Sư phụ, người…”
“Ngươi quả nhiên có liên quan tới Huyết Hồn.” Vân Khải nói, giọng lạnh lùng, Ẩn Nguyệt dường như không nghe thấy, toàn bộ tâm trí đều nằm trên nữ nhân trước mặt, ánh mắt nữ nhân nhìn Vân Khải, khẽ nói, “Ngươi còn sống nhỉ, suy cho cùng vẫn là Vân Phong làm hỏng chuyện tốt của ta.”
“Là ngươi…?” Vân Khải nhăn mặt, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, “Nếu ngươi là sư phụ của nàng, những gì mà nàng làm lúc trước đều là do ngươi bày mưu đặt kế nhỉ?”
Đối mặt với sự chất vấn của Vân Khải, nữ nhân kia cười lên, “Là thế thì sao? Tuy rằng lúc ấy ý định của hồn chủ là nằm ở linh hồn của ngươi, nhưng giết ngươi không cần tới ta động thủ.”
“Tại sao…? Sư phụ, người…” Vẻ mặt Ẩn Nguyệt khiếp sợ, lắc đầu, “Sư phụ không hề như thế. Sư phụ vẫn luôn rất hòa ái ịu dàng, sao có thể làm việc cho Huyết Hồn được?”
Nữ nhân vứt ánh mắt chán ghét sao, “Ngươi chỉ là con cờ của ta, điều này mà còn không hiểu sao?”
“Con cờ…?” Ẩn Nguyệt lung lay thân mình, trái tim bị nhéo đau đớn.
“Không sai, với ta mà nói, ngươi chẳng qua là một con cờ dùng xong là bỏ mà thôi.” Ngữ khí của nữ nhân không có bất kỳ nhiệt độ nào, như một mũi tên đột ngột bắn thẳng vào đáy lòng Ẩn Nguyệt.
Vân Phong nhìn bộ dáng bị đả kích của nàng, có thể cảm nhận được phần nào tâm tình của nàng, toàn bộ đều là âm mưu của Huyết Hồn, nàng cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi, lần này nàng chủ động tiến đến, hơn phân nửa là vì nữ nhân trước mặt này.
“Con coi người là sư phụ, coi người là người thân. Sao người có thể tàn nhẫn như thế?” Ẩn Nguyệt hét lên, nữ nhân đảo mắt tới, “Đã từng lợi dụng nhiều người, ngươi là kẻ tự mình đa tình nhất đấy.”
“Tự mình đa tình…. Ha ha, thì ra là ta tự mình đa tình!” Ẩn Nguyệt run rẩy, mắt đỏ lên, nén lại toàn bộ nước mắt trở về, Ẩn Nguyệt ngẩn đầu lên, “Ta không tin sư phụ lại trở thành dáng vẻ như thế này, chắc chắn Huyết Hồn đã làm cái gì đó với người.”
“Ha ha ha! Bây giờ mà vẫn chưa nhìn thấy sao? Ngươi là con cờ của ta, vì để cho ngươi trở thành con cờ của ta, cha mẹ lẫn người nhà ngươi ta đã một tay tiêu diệt toàn bộ.”
“Cái gì?” Ẩn Nguyệt tái mặt, “Cha mẹ của ta… ngươi thân của ta…?”
Nữ nhân nhếch môi, “Một con cờ tốt thì không nên có buồn phiền ở nhà, phải vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
“…Là ngươi, đều là ngươi? Lại là ngươi?” Ẩn Nguyệt nắm chặt đôi tay, toàn bộ những thứ trong đầu bị phá vỡ và đảo lộn. Người nàng coi là người thân thậm chí là mẫu thân lại là kẻ thù truyền kiếp của nàng.
“Để đạt được mục đích, các ngươi thật đúng là không chừa thủ đoạn nào!” Vân Khải nói, nếu đổi lại là hắn nghe được những lời này sẽ thế nào? Huyết Hồn thật khinh người quá đáng. “Đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, thật quá mức hèn hạ!”
“Hèn hạ?” Nữ nhân kia vô tâm nói, “Để có thể đạt được mục đích, không quan tâm thủ đoạn là gì.” Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Vân Khải, “Linh hồn của ngươi vẫn rất quan trọng với Hồn Chủ, ngươi đã chủ động đưa mình tới cửa cũng tốt.”
“Xoạt!” Một bóng người xuất hiện trước mặt Vân Khải, che hắn lại ở sau. Vân Khải ngạc nhiên, nàng đang làm gì?
“Ta sẽ không để ngươi làm được, từ giờ trở đi, ta sẽ phá hoại toàn bộ việc của ngươi, ta và ngươi không đội trời chung.” Đôi mắt Ẩn Nguyệt đỏ lên, trong lòng như có ngọn núi lửa đang bùng nổ, toàn bộ trộn chung lại với nhau, nàng không phân rõ được, mà cũng chẳng muốn phân rõ. Cảm nhận duy nhất chính là sự đau lòng, còn có tràn ngập thù hận.
Nữ nhân nhướng cao ngọn mày, lạnh lùng nhếch môi, “Không biết tự lượng sức mình.”
Vân Khải đưa tay đẩy Ẩn Nguyệt ra, “Ta không cần ngươi bảo vệ.” Đưa mắt nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh lùng nói, “Ngươi là một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn, hãy xưng tên.”
Nữ nhân ngạc nhiên, áo choàng đen trên người tung lên, một cánh tay ngọc từ trong vươn ra, lòng bàn tay cầm hai phiên đao đen tối khổng lồ không ngừng xoay tròn. Ám Nguyên Tố nồng nặc không ngừng quanh quẩn bên ngoài phiên đao, trông cực kỳ quỷ dị.
“Một trong tứ trưởng giả, Nham Dạ.”
Vân Khải nhếch môi, hơi thở trong người chậm rãi điều động như làn sóng, từ nhỏ tới lớn, từng lớp tới từng lớp, cuối cùng như ngọn sóng lớn đập về phía bờ biển.
Ẩn Nguyệt bất giác ngạc nhiên, ngay cả Nham Dạ cũng thế, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Vân Khải, đây chính là sức mạnh ẩn chứa sâu trong linh hồn? Chẳng trách Hồn Chủ lại để ý như thế… Nhưng mà muốn bắt tiểu tử này không còn dễ dàng như trước đây nữa. Vân Phong, Vân Khải… Người Vân gia các ngươi thật đúng là khó đối phó.
“Mối thù giết ta, hủy Vân gia ta, ta sẽ dùng đầu ngươi để tế trước.” Vân Khải gầm lên, nghĩ tới cái chết thảm của mình, nghĩ tới những điều Vân gia chịu, nghĩ tới sự khó khăn gian khổ của muội muội để cứu mình về, sự phẫn nộ của hắn cháy hừng hực trong lòng, không thể nào dập tắt nổi.
Màu đen trên phiên đao đang xoay tròn đột nhiên dừng lại, Ám Nguyên Tố bao phủ hoàn toàn, bàn tay của nữ nhân tung lên không, thanh đao khổng lồ rời khỏi tay xoay tròn trên không trung.
“Vụt vụt vụt vụt!” Hai thanh đao biến đổi quỹ đạo của mình di chuyển nhanh chóng trong hư không, Vân Khải và Ẩn Nguyệt lập tức dịch chuyển tránh né. Lòng bàn tay Vân Khải tung lên trước, sức mạnh bạo phát đánh về phía một thanh phiên đao, vừa tiếp xúc, Ám Nguyên Tố bọc ngoài phiên đao như mở to miệng cắn lấy sức mạnh của Vân Khải.
“Đừng tấn công, đừng lại gần vũ khí đó, vũ khí đó sẽ chuyển hóa toàn bộ sức mạnh của ngươi thành của nó, công kích của ngươi càng mạnh, sức mạnh của nó cũng càng mạnh.” Ẩn Nguyệt nói, Vân Khải gật đầu, đôi mắt Nham Dạ trên không hiện lên sát ý, “Xem ra người ta giết đầu tiên phải là ngươi.”
“Roẹt!” Sợi xích đen từ trong áp choàng Nham Dạ lao ra, như con rắn đen cuốn về phía Ẩn Nguyệt, nàng liền vội tránh, lúc sắp bị quấn lên thì sợi xích bị một sức mạnh cường thế bổ ra.
“Ầm!” Sợi xích đen hóa thành vụn tiêu tán trong không khí, Vân Khải thu tay lại, Ẩn Nguyệt nhìn hắn, “Đa tạ!”
Vân Khải hơi nhíu mày, “Ngươi và ta bây giờ có cùng một kẻ địch, tốt nhất là nên hợp tác, mục đích của chúng ta đều giống nhau.”
Ẩn Nguyệt cắn chặt răng, đôi mắt thâm trầm, không sai, mục đích của nàng chỉ có một, là bà ta phải chết.
“Hai chọi một? Các ngươi cũng không có bất kỳ phần thắng nào đâu.” Nham Dạ nhếch miệng, gương mặt tái nhợt nở nụ cười quỷ dị, lòng bàn tay mở ra, hai phiên đao khổng lồ trở lại tay nàng ta, hai tai Nham Dạ xẹt qua hư không, hai đạo Không Gian Lực vặn vẹo đánh tới, Vân Khải và Ẩn Nguyệt lập tức lách mình sang một bên, giữa hai người lập tức tạo ra một vách tường đen, hai bóng người bước ra từ trong vách tường.
Vân Khải và Ẩn Nguyệt nhìn hai cái bóng bước ra từ trong đó, không khỏi trợn to mắt. Vẻ mặt của hai cái bóng đi ra không có chút cảm xúc nào, cơ thể cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt như người chết. Trên người hai người đều mặc một bộ quần áo, trên quần áo của một người trong đó có thêu một chữ Ẩn. Người còn lại… chính là chữ Vân.
“Không thể nào, không thể nào!” Ẩn Nguyệt kinh ngạc thản thốt, Vân Khải nhìn gương mặt chẳng có tý cảm xúc nào trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, hô hấp căng thẳng. Người Vân gia… thực sự là người Vân gia sao?
“Tiểu tử Vân gia, đừng hoài nghi, đây chính là tử hồn thứ thiệt của Vân gia, có điều đối thủ của ngươi rất đặc biệt, nếu không phải Hồn Chủ đích thân sắp xếp, ta cảm thấy không thể nào có thể sử dụng được uy quyền của ngài ấy đâu.” Nham Dạ nói xong, cười lạnh, vung nhẹ tay lên, thanh niên đối mặt với Vân Khải liền có động tác.
“Xoạt!” Trên ngón tay tái nhợt xuất hiện một chiếc nhận. Ánh mắt Vân Khải ngây ra, chiếc nhẫn… Hắn là… Triệu Hồi Sư? Vân Khải nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tái nhợt kia, con ngươi co lại… Đây là Triệu Hồi Sư bảy hệ.
“Huyết Hồn, ngươi khinh nhục người Vân gia chúng ta quá đáng.” Vân Khải gầm lên giận dữ, “Rốt cuộc các ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì để cướp linh hồn người Vân gia đã chết của chúng ta, nói mau.”
“Tiểu tử Vân gia, muốn chất vấn chúng ta thì trước tiên ngươi cũng phải còn mệnh đã.” Nham Dạ lạnh lùng nhếch môi, “Dùng Triệu Hồi Sư toàn hệ mà Vân gia ngươi vẫn luôn kiêu ngạo để đối phó với người đặc biệt như ngươi, cũng không tính là dùng dao mổ trâu giết gà nhỉ, huyết thống biến dị của Vân gia với Triệu Hồi Sư toàn hệ, quả đúng là một cuộc chiến hay.”
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trái tim Vân Khải, hắn không thể tin được, Triệu Hồi Sư toàn hệ trong truyền thuyết vẫn luôn là kiêu ngạo của Vân gia lại rơi vào tay Huyết Hồn. Tự ái của Vân gia bị chà đạp. “Chết tiệt! Chết tiệt thật mà!” Vân Khải gào lên, nhìn thanh niên vô cảm trước mặt, nếu đổi lại là người khác hắn còn ra tay được, nhưng đối mặt với người trong nhà, mặc dù là linh hồn đã chết cũng là huyết mạch Vân gia.
“Phù!” Một ngọn lửa nóng rực đánh tới, Vân Khải lập tức tránh né, vị truyền kỳ Vân gia này đã bắt đầu tấn công rồi. Công kích Triệu Hồi Sư toàn hệ hiển nhiên chính là ma pháp nguyên tố, hơn nữa còn có thể công kích ở bất cứ nơi đâu, cho dù Vân Khải có mạnh tới mức nào, tốc độ nhanh tới mức nào, dưới sự chằng chịt của ma pháp nguyên tố đầy trời cũng không thể không bị thương được. Huống hồ, ma thú khế ước của Triệu Hồi Sư còn chưa xuất hiện.
Vân Khải đành phải chật vật tránh né, đôi mắt nhìn chằm chằm vào động tác không ngừng của đối thủ, chỉ ma pháp công kích thôi đã khiến hắn mệt mỏi rồi, nếu tung ra cả ma thú khế ước, hắn chắc chắn sẽ thua không phải hỏi.
“Ha ha ha ha! Tiểu tử Vân gia, không dám ra tay sao? Nếu ngươi không ra tay thì người chết chính là ngươi!” Nham Dạ thấy cảnh này lạnh giọng nói, Vân Khải nghiến răng, Huyết Hồn, chắc chắn phải giết toàn bộ các ngươi, không chừa lại một kẻ nào.
“Phừng!” Một ngọn lửa đỏ rực từ trong nhẫn khế ước bay ra. Trái tim Vân Khải chùng xuống, ma thú khế ước hệ hỏa xuất hiện rồi.
“Vân Khải! Bọn họ vốn là người chết, đều là tử hồn bị Huyết Hồn lợi dụng.” Giọng nói của Ẩn Nguyệt từ bên kia vách tường đen truyền tới, Vân Khải không thấy được tình huống bên kia, chỉ có thể nghe giọng nàng, “Ngươi cần gì cảm thấy không đành lòng? Ngươi còn không ra tay, chẳng lẽ đợi hắn gọi ra đủ bảy ma thú sao?”
Vân Khải thắt lòng, ra tay, nói thì dễ lắm. Hắn làm sao ra tay đây? Đây không phải là ai khác trong Vân gia, đây chính là người mà Vân gia kiêu ngạo. Ai có thể ngờ vào giờ phút nào lại xuất hiện dưới hình hài này, bị Huyết Hồn lợi dụng như thế?
“Ta không làm được!” Vân Phong hét lên, không sai, hắn không làm được.
“Vân Khải!” Ẩn Nguyệt đề cao giọng, “Ngươi không hiểu lời ta nói à? Bọn họ là người đã chết. Bây giờ lại hoàn toàn chịu đựng nằm trong tay Huyết Hồn, ngươi cho rằng những tử hồn này sẽ cam nguyện làm nô dịch sao? Bây giờ chỉ có chúng ta mới có thể giải phóng được cho bọn họ.”
“Ngươi nói nhiều quá!” Nham Dạ hừ lạnh, một đạo Ám Nguyên Tố bổ về phía Ẩn Nguyệt! “A!” Tiếng kêu từ phía Ẩn Nguyệt vang lên, lòng Vân Khải như bị nhéo, giải phóng…!
Nhìn gương mặt tái nhợt trước mặt mình, đôi mắt như tro tàn không có chút cảm xúc gì, họ là người chết,lúc này là linh hồn đã chết. Nếu họ thực sự có ý thức, thì sẽ không tấn công đồng tộc của mình, chắc chắn đó cũng là một hành động khổ sở.
“Nói không sai, thay vì để cho các ngươi bị khống chế như thế, chi bằng ta giải phóng cho các ngươi.” Vân Khải gầm lên giận dữ, nhanh chóng thay đổi thế công. “Ầm Ầm!” Máu trong người như trôi trào và thiêu đốt. Sức mạnh linh hồn đặc biệt lúc này hoàn toàn được kích phát.
“Linh hồn lực mạnh mẽ tới như thế?” Nham Dạ cảm nhận được không khỏi lẩm bẩm. “Chẳng trách Hồn chủ để ý tới như thế, chẳng trách Hồn Chủ ra tay sớm tới như vậy, thì ra là thế…”
“A!” Theo tiếng gầm, toàn thân Vân Khải hóa thành ánh sáng bắn ánh sáng ra bốn phía, tốc độ xẹt qua hư không xông về phía vị truyền kỳ của Vân gia.
“Ầm!” Năng lượng tinh thần cường đại đánh về phía Vân Khải, hắn sửng sốt vội vàng né tránh, hai tay quơ lên, sức mạnh của mình va mạnh với sức mạnh tinh thần kia, đợt sóng khổng lồ nhấc lên, phản lực đánh văng Vân Khải ra, từ trên cao nặng nề rơi xuống đất.
“Ưm!” Vân Khải than đau, ôm lồng ngực của mình đứng dậy, đối thủ của hắn vẫn không chút thương tổn nào.
Không hổ là truyền kỳ của Vân gia. Sức mạnh tinh thần cường đại hơn cả Phong nhi gấp mấy lần, nếu không đã không thể khống chế được cả bảy nguyên tố. Vân Khải hơi nhíu mày, cơ thể Triệu Hồi Sư yếu đuối, nếu có thể áp sát, hắn sẽ chiếm được lợi thế.
“Xoẹt xoẹt!” Tia sáng khác nhau từ nhẫn khế ước xuất hiện, Vân Khải thấy thế cảm thấy nặng nề, bảy ma thú khế ước… sắp xuất hiện rồi.
Bảy thân hình ma thú với những nguyên tố khác nhau dần hiện, Vân Khải nhíu chặt lông mày, ma thú bảy hệ… hắn phải làm sao mới có thể thắng được? So với Phong nhi ma thú còn nhiều hơn hẳn 2. Vân Khải cắn răng, bất luận thế nào hắn cũng phải thắng.
Hai quả đấm nắm chặt, cơ bắp toàn thân gồng lên, hình ảnh nói chuyện với Phong Thanh Huyền vọng lại trong đầu cực kỳ rõ ràng.
“Tiểu tử, ngươi nhớ một chuyện! Linh hồn lực trong cơ thể ngươi vô cùng cường đại, theo lý ngươi vốn có thể trở thành Triệu Hồi Sư, nhưng huyết mạch của ngươi biến dị, tạo thành một con đường hoàn toàn khác cho ngươi.”
“Con đường hoàn toàn khác?”
Phong Thanh Huyền gật đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Vân Khải, “Huyết mạch Triệu Hồi Sư biến dị, trên cõi đời này cũng chỉ có thể xuất hiện tại Vân gia, huyết mạch biến dị vốn đặc biệt, huống hồ còn là đặc biệt trong đặc biệt? Bổn tôn vốn là Triệu Hồi Sư, bản thân nghiên cứu rất nhiều về Triệu Hồi Sư, nhất là một khâu vô cùng quan trọng với Triệu Hồi Sư, khế ước.”
“Khế ước?”
Phong Thanh Huyền nói, “Đối với Triệu Hồi Sư mà nói, nếu không lĩnh ngộ được khế ước trận thì không thể nào khế ước được với ma thú, đối với Triệu Hồi Sư, khế ước trận chính là cánh cửa, cũng là cánh cửa không thể không bước vào, bổn tôn vốn cho rằng đây chính là cánh cửa duy nhất, sau đó nghiên cứu thì ta phát hiện, đây không phải là cách duy nhất.”
“Ý của Phong lão tiền bối là… không cần thông qua khế ước trận cũng có thể khế ước được với ma thú?”
Phong Thanh Huyền nhìn Vân Khải, trầm mặc một lát mới nói tiếp, “Bổn tôn cũng chỉ đoán thôi, nhưng bây giờ gặp được ngươi, bổn tôn khẳng định là có thể, suy nghĩ trước đây là chính xác.” Một ngọn gió thổi qua, y phục Phong Thanh Huyền đưa nhẹ. “Khế ước trận đối với Triệu Hồi Sư khác không thể không lĩnh ngộ, nhưng với ngươi thì không nhất thiết.”
“Phong lão tiền bối… Ý của người…” Vân Khải mở to mắt, Phong Thanh Huyền giương khóe môi, “Ngươi chính là huyết mạch Triệu Hồi Sư biến dị, chính là khế ước trận tự nhiên, tiểu tử, ngươi là Triệu Hồi Sư duy nhất không cần phải lĩnh ngộ khế ước trận, ngươi chỉ cần dùng máu của mình là có thể khế ước được với ma thú.”
“Chuyện… chuyện này thật khó tin.” Vân Khải ngjac nhiên, Phong Thanh Huyền khẽ hừ, “Ta tin chắc nếu huyết mạch này ở trên người đồ đệ ta sẽ phát huy được công dụng lớn hơn, nhưng mà huyết mạch biến dị có ưu cũng có khuyết điểm, mặc dù ngươi có thể sử dụng máu để đạt thành khế ước, nhưng không phải là vĩnh viễn mà chỉ là nhất thời.”
“Chuyện này… nghĩa là sao?” Vân Khải vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, Phong Thanh Huyền nói, “Nói cách khác, ngươi chỉ có thể triệu hồi ra được một lúc, hơn nữa ma thú ngươi khế ước gọi ra được như thế nào hoàn toàn dựa vào huyết mạch của ngươi quyết định.”
“Huyết mạch quyết định?”
Phong Thanh Huyền quay đầu, “Nói cách khác… Ngươi có thể gọi ma thú đã từng khế ước, nhưng chỉ có thể là ma thú đã từng được huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân gia khế ước, hơn nữa phải trước thế hệ ngươi.”
Vân Khải ngạc nhiên, ma thú khế ước đã từng được Triệu Hồi Sư Vân gia khế ước, hắn đều có thể triệu hồi? Nói như vậy… Hắn cũng có thể triệu hồi được ma thú của Triệu Hồi Sư cường đại nhất?
“Triệu hồi ma thú mạnh hay yếu cũng tiêu hao thể lực của ngươi theo mức độ khác nhau, tiểu tử, đừng không tự lượng sức mà sử dụng sức mạnh này, nếu không ngươi chết thế nào cũng không biết đấy.” Phong Thanh Huyền lạnh lùng nói, Vân Khải nhíu mày gật đầu. Hắn có thể sử dụng được sức mạnh của mình để đánh thức huyết mạch. Hắn… có thể được coi là một Triệu Hồi Sư rồi. Mặc dù cực kỳ ngắn ngủi.
“Lời dạy bảo của Phong lão tiền bối ta nhất định sẽ chú ý, ta…” Vân Khải ngẩng đầu, chợt phát hiện Phong Thanh Huyền đã ở trước mặt hắn, một ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm hắn, một thứ gì đó ấm áp từ mi tâm chảy vào cơ thể, Vân Khải nói, “Phong lão tiền bối, cái gì vào cơ thể ta thế?”
Phong Thanh Huyền dời ngón tay đi, lạnh giọng, “Là máu của bổn tôn, giờ máu của bổn tôn là hòa vào trong cơ thể ngươi, ngươi cũng có thể dựa vào máu của bổn tôn để gọi khế ước ma thú của bổn tôn.”
“Phong lão tiền bối!” Vân Khải ngạc nhiên, Phong Thanh Huyền nhàn nhạt nói, “Mọi thứ bổn tôn làm không phải vì ngươi mà vì đồ đệ, mặc dù Triệu Hồi Sư lợi hại của Vân gia có không ít, nhưng đối mặt với Huyết Hồn, có lẽ ma thú khế ước của bổn tôn có tác dụng hơn, ngươi có thể sẽ giúp đỡ được cho đồ đệ.”
“Đa tạ Phong lão tiền bối.” Vân Khải nói, “Phong nhi có được sư tôn như Phong lão tiền bối là may mắn đời này của muội ấy.”
Phong Thanh Huyền cười rộ lên, nói tới Vân Phong nở nụ cười hiếm có, “Bổn tôn có thể gặp được đồ đệ như thế cũng là may mắn của bổn tôn. Nhớ lấy, nếu như ngươi triệu hồi ma thú khế ước của bổn tôn thì cũng hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, ma thú khế ước bổn tôn có thể cũng không đơn giản gì đâu.”
Ký ức tới đây là chấm dứt, lòng Vân Khải cuồng loạn, đối thủ của hắn là truyền kỳ của Vân gia, Triệu Hồi Sư toàn hệ. Cũng là Huyết Hồn!
“Phụt!” Một vết thương xuất hiện ở lòng bàn tay, dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy ra thấm vào đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT