Edit: Mavis Clay

“Ý của nàng là Liên Minh đã có sự thay đổi không nhỏ?” Hai người trên đường trở lại, sau khi đi được một khoảng khá xa, lúc này mới phát hiện họ đang ở trên Vô Tận Hải mênh mông. Khúc Lam Y và Vân Phong ngạc nhiên. Sao họ lại có thể ở tít trên cao của bầu trời Vô Tận Hải?

“Chuyện này là sao… Vô Tận Hải…?” Vân Phong nhìn mặt nước biển đen kịt bên dưới, hai người không khỏi dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, ngoại trừ mặt biển thì chẳng còn gì cả.

“Nơi mà chúng ta tới, nếu không phải Thạch Mẫu đồng ý, e rằng không thể tìm lại được nữa.” Khúc Lam Y nói nhỏ, nhìn sương trắng nhàn nhạt xung quanh hai người, có vẻ suy đoán khi nãy là đúng rồi.

“Chẳng trách cần phải có con chuột kỳ lạ kia dẫn đường, nếu là người bình thường, dù thực lực có cường hãn cỡ nào cũng không thể tìm được.” Vân Phong nhói nhỏ, “Ta thấy chúng ta còn có cơ hội nhìn thấy Thạch Mẫu, có lẽ đợi sau khi mọi thứ kết thúc.”

“Nói cũng đúng, chúng ta đi thôi.” Khúc Lam Y gật đầu, hai người bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Vô Tận Hải, sau khi đi được một quãng, hai người dừng bước, Vân Phong nhìn vào một chỗ hư không, nhàn nhạt nói, “Kẻ nấp ở kia, ta đã thấy ngươi rồi, đi ra đi, Huyết Hồn tạp nham.”

Vẻ mặt Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn xung quanh, hiện giờ thực lực của hắn vẫn chưa tới Thần Tôn, không thấy được xung quanh có gì khác thường, nhưng với lời nói của Vân Phong có thể khẳng định, lại một lần nữa chạm mặt với Huyết Hồn.

Không gian yên tĩnh một thời gian dài, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, “Cho là ta không thấy được các ngươi? Nếu đã không muốn tự mình ra ngoài, ta không ngại dùng biện pháp “mời”. Bàn tay nâng lên, từng quả cầu lửa nóng bỏng lơ lửng quanh thân, trong mắt Vân Phong, không gian này hoàn toàn trong suốt, ẩn sau đó là mấy cái bóng đen, vị trí cực kỳ chính xác.

“Vèo vèo vèo vèo!” Bàn tay Vân Phong vung lên, những quả cầu lửa xung quanh nàng cuồng mãnh đánh về phía trước, cùng lúc đó, bàn tay nàng nắm chặt vào hư không. Không gian lực sinh ra chấn động mãnh liệt.

“Rầm rầm rầm!” Quả cầu va chạm mãnh liệt với không gian lực, đánh xuyên qua không gian lên bóng người ở sau.

“Vụt vụt vụt!” Mấy bóng đen nhanh chóng lóe lên, trên người còn dính rải rác vài hỏa tinh, áo choàng đen bọc quanh người bị Hỏa Nguyên Tố không chút khách khí đốt một phần, trên mấy gương mặt tái nhợt tràn đầy kinh ngạc, tại sao Vân Phong lại phát hiện ra được bọn họ.

Vân Phong nhìn một bóng người trong đó, vẻ mặt nghiêm túc, Huyết Hồn ngày càng coi trọng nàng hơn, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng thực lực không hề tầm thường chút nào, một trong những người đó đã ngang hàng với nàng, đều là Thần Tôn. Nếu nàng đoán không nhầm, đây là tên trưởng giả khác sau Nham Tâm.

“Một trong tứ trưởng giả?” Vân Phong nói, trước đây đôi mặt với Nham Tâm không thể làm gì được, bây giờ nàng đã tới Thần Tôn, có thể liều mạng một phen với Tứ Trưởng Giả.

Một trong tứ trưởng giả? Khúc Lam Y ngạc nhiên, ký ức Nham Tâm lần trước cường thế tấn công vẫn còn như mới, nhưng bây giờ thì không còn như lúc đó nữa. Thực lực của Tiểu Phong Phong đã thay đổi, hắn cũng thế. Cho dù là trước mặt tứ trưởng giả cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.

“Tứ trưởng giả mà ngươi cũng biết, xem ra Nham Tâm đã nói cho ngươi biết rất nhiều thứ.” Một người trong đó chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, như có ngọn gió lạnh thổi qua, thân hình của hắn cũng không phải là cao lớn mà chỉ mức tầm trung, gương mặt tuấn lãng cương nghị, ngược lại tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, chỉ là đặt lên người Huyết Hồn lại có vẻ châm chọc.

“Ta còn biết nhiều hơn nữa, Nham Tâm cũng chẳng phải là Nham Tâm, mà ngươi… là ai?” Vân Phong nhíu mày chất vấn, hiện nay nàng không còn cảm giác không hiểu Huyết Hồn như trước nữa, tất cả những thứ về Huyết Hồn hiện giờ nàng đã bắt đầu rõ ràng, những thứ bọn chúng muốn giấu giếm, rồi có một ngày Vân Phong sẽ biết được. Kể cả vị Hồn Chủ kia.

“Thật là một câu hỏi thú vị, Nham Tâm lắm mồm ta đã biết, lần trước nàng không tuân theo lệnh đánh chết ngươi, bây giờ nhìn lại thấy rất đúng.” Nam nhân cầm đầu lên tiếng, khóe miệng treo nụ cười nhợt nhạt, “Vân Phong, ngươi lại có thể trở thành Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, Hồn Chủ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên và… vui sướng.”

Vân Phong nhíu mày, xem ra thân phận Dược Tề Sư này của nàng mới chính là thứ gợi lên hứng thú của Hồn Chủ Huyết Hồn.

“Hồn chủ bảo ta chuyển lời, nếu ngươi chịu ngoan ngoãn phục vụ cho Huyết Hồn, Hồn Chủ sẽ không so đo với những gì mà Liên Minh Đông Tây gây ra.”

“Sẽ không so đo? Vị Hồn Chủ này ngông quá nhỉ?” Khúc Lam Y tức giận, “Nếu gã không so đo thì Liên Minh Đông Tây cũng sẽ so đo với gã! Gã đã từng làm những chuyện kia, những người đã bị gã làm tổn thương sẽ không bỏ qua cho gã.”

“Tiểu tử, chưa tới lượt ngươi lên tiếng.” Giọng nói không vui mang theo sức mạnh cường hãn, Khúc Lam Y lập tức hừ lạnh nắm chặt tay lại, tia sáng lập tức ngưng tụ lại, bắn ngược lại sức mạnh kia.

Một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn không khỏi trợn mắt, thân mình lóe lên tránh thoát công kích của mình bị bắn ngược lại, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có vẻ như trong lúc không biết, hai người này không còn giống như trước đây.

“Như Lam Y nói, bảo Hồn Chủ kia thu lại những ý nghĩ tự đại này đi, Vân Phong ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho gã.” Huyết Hồn đã làm nhiều chuyện với Vân gia, với người thân của nàng, sao nàng có thể bỏ qua cho được? Bây giờ còn bày ra tư thái đó mà nói chuyện, thật quá đề cao mình.

“Ngươi lại dám dùng giọng điệu đó nói Hồn Chủ?” Nam nhân có chút nổi giận, Vân Phong cười mạnh, “Ta cũng có câu nhờ chuyển lại với Hồn Chủ, gã không cần phải lộ diện đâu, gã là ai trong lòng ta biết rõ.”

Khúc Lam Y ngạc nhiên nhìn Vân Phong, Tiểu Phong Phong biết Hồn Chủ Huyết Hồn là ai? Nam nhân kia cau chặt mày, sắc mặt như đao nhìn Vân Phong, dường như đang nghiên cứu xem có thể tin lời của nàng bao nhiêu phần, cuối cùng nhỏ giọng nói, “Ngươi đã không chấp nhận ý tốt của Hồn Chủ, vậy thì chỉ có thể giết chết ngươi.”

Vân Phong nhếch môi, “Muốn giết chết ta? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.”

Hắc bào trên thân nam nhân tung lên, từng luồng Ám Nguyên Tố trong cơ thể tuôn ra, mấy những kẻ khác cũng thế, Khúc Lam Y nói nhỏ, “Mấy người kia giao cho ta, Tiểu Phong Phong hẳn rất có hứng thú muốn so chiêu với gã ta nhỉ.”

“Tất nhiên rồi, ta muốn Huyết Hồn ý thức được, Vân Phong ta là đối thủ mà bọn chúng khó giải quyết nhất và cũng không có khả năng giải quyết nhất.”

Khúc Lam Y xoay người, chắn công kích của toàn bộ những người còn lại về phía mình, còn Vân Phong thì đối chiến với kẻ là một trong tứ cường giả, kể từ lúc hiểu được nguyên lý của cội nguồn nguyên tố, đây là lần đầu tiên nàng ra tay, cảm nhận sức mạnh của cội nguồn nguyên tố.

“Cơ hội khó kiếm như thế này, bỏ qua chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao?” Vân Phong nói nhỏ, gương mặt mỉm cười tự tin, trận chiến này nàng không hề thua được.’

“Cười đầy tự tin như thế, sau ra thực lực của ngươi từ sau lần của Nham Tâm đã tăng lên không ít.” Nam nhân nói, trong lòng đã đề phòng hơn vài phần, lần trước gã không cói trọng Vân Phong tới mức đó, nhưng mà bây giờ nếu khinh địch nữa thì người thua chắc chắn là gã.

Vân Phong không dây dưa nữa, đôi mắt chuyển động, thế giới trong mắt lại biến đổi, trong cơ thể nam nhân trước mặt toàn là màu đen, đó là Ám Nguyên Tố. Nhưng vài chỗ trong cơ thể gã lại trống không. Ánh mắt Vân Phong quét qua, không khỏi ngạc nhiên, những điểm trống này chẳng lẽ chính là nhược điểm?

“Phật!” Áo choàng tung lên, khói đen tung ra, hóa thành hai bàn tay to đánh về phía Vân Phong, thấy nàng vẫn bất động, nam nhân kia cười lên, “Ngươi đang nhìn đi đâu đấy! Để ta thắng quá sớm thì vô vị lắm!”

Khóe miệng Vân Phong giương lên, di chuyển trong hư không, nhẹ nhàng tránh đi. Mặc dù nàng vẫn chưa rõ những điểm màu trắng kia là gì, nhưng đã chuẩn bị ra tay, cách kết luận nhanh nhất là dùng thực tế chứng minh.

Đôi mắt khép chặt, cội nguồn thủy hệ trong không gian tinh thần chuyển động, năng lượng của Na Tà bao quanh chậm rãi tản ra, làn khói màu xanh dương tỏa ra từ cội nguồn thủy hệ thấm vào cơ thể Vân Phong. Cảm giác ẩm ước của nước lan ra toàn thân, Vân Phong cảm giác như cả người mình được tạo thành từ nước, mềm dẻo khác thường, kiên cường khác thường.

“Soạt soạt soạt!” Những mũi nhọn màu băng lam tạo thành, Vân Phong xòa tay ra, lướt qua hư không mang theo cái lạnh lẽo thấu xương. Mũi nhọn xanh dương với tốc độ cực cao, mang theo nhiệt độ cực thấp theo ý niệm của Vân Phong nhanh chóng bay về phía mục tiêu.

Một trong tứ trưởng giả Huyết Hồn tuy biết đâychỉ là thủy nguyên tố bình thường, nhưng pha lẫn cái rét lạnh kia, tuy nhìn nhỏ bé yếu ớt nhưng sức mạnh cực kỳ cường mãnh, nếu gã không tránh chắc chắn sẽ bị những mũi nhọn này đâm xuyên qua người.

Tránh thoát đợt công kích đầu tiên của Vân Phong, nhưng đợt công kích tiếp theo còn mãnh liệt hơn. Có cội nguồn thủy hệ trong người, đòn tấn công của Vân Phong cực kỳ thuận lợi, vô cùng tự nhiên. Tình thế nhanh chóng chuyển đổi, Vân Phong vốn là con mồi lúc này lại trở thành thợ săn sắc bén, mà tên trưởng giả Huyết Hồn kia lại là con mồi đầu tiên trong tay Vân Phong.

Vân Phong này rốt cuộc là sao? Thực lực của nàng tăng lên quá mạnh. Chỉ mới có ba năm, khi đối chiến với Nham Tâm nàng chỉ là cấp bậc Thần Hoàng, mới ba năm đã tới Thần Tông. Có thể ngang hàng với bọn họ. Hơn nữa sức mạnh hệ thủy quỷ quái này là sao đây?

Nam nhân kia căn bản không có cơ hội phản kích, thế công Vân Phong nhanh nhạy, dày đặc, hơi không cẩn thận là sẽ bị bắt được, nam nhân kia không ngừng tránh né, chỉ có thể tránh né.

“Tốc độ trốn chạy nhanh gớm nhỉ, ta cũng không nghĩ nhanh như thế đã có thể bắt được ngươi.” Vân Phong cười nhạt, bình tĩnh đứng trên không trung nhìn tên trưởng giả Huyết Hồn tránh né, đột nhiên câu ngón tay, mấy sợi màu lam cấp tốc đánh tới.

“Nhưng mà, tính nhẫn nại của ta cũng có giới hạn.” Đôi mắt Vân Phong trở nên thâm trầm, ngón tay động đậy, sợi dây lam đổi hướng đánh về phía cơ thể nam nhân, chính xác không chút sai lệch giáng lên vị trí rỗng tuếch.

“Cái gì?” Tiếng thét kinh hãi vang lên, nam nhân kia trợn tròn mắt, chật vật nhanh chóng lùi lại, tay che lấy nơi bị thương nghiêm trọng vừa rồi, chỉ thấy có những cỗ máu đen đang chảy ra từ đầu ngón tay của gã.

Vân Phong thấy thế, đôi mắt sáng ngời, tốt lắm, rốt cuộc nàng cũng tìm được nhược điểm của bọn chúng rồi.

“Làm sao lại… bị ngươi nhìn thấu được?” Trưởng giả Huyết Hồn che lấy vết thương ngẩng đầu lên, nghi hoặc lẫn kinh ngạc nhìn Vân Phong, nghĩa không ra được làm sao lại bị nàng nhìn thấu. Với thực lực của gã sao có thể bị nhìn thấu được?

Nụ cười nhợt nhạt treo trên gương mặt cô gái, nụ cười tự nhiên mà u nhã, lại ẩn chứa sức mạnh mê hoặc lòng người. “Người nào cũng sẽ có nhược điểm, bản thân cũng không ngoại lệ.” Vân Phong nói, nhìn máu đen đang chảy ra, nghĩ lại vừa nãy chắc chắn đã đả kích gã rất mạnh, khả năng phòng thủ giờ chẳng còn là gì, Vân Phong nổi sát ý, đây là cơ hội tàn sát rất tốt, nếu có thể giết chết được một trưởng giả Huyết Hồn, đó sẽ là một đả kích lớn với bọn chúng.

Nhận ra được sát ý của Vân Phong, trưởng giả Huyết Hồn lập tức biến sắc, tuy vết thương này trông như không đáng, nhưng thực sự có vài nhược điểm trên người gã. Vân Phong đã có sát ý, nếu gã còn không đi thì tình thế sẽ ngày càng tệ hơn.

Trưởng giả Huyết Hồn nghiến răng, bàn tay vạch lên hư không, khe nứt không gian nhanh chóng xuất hiện, không quan tâm tới kẻ khác nhanh chóng nhảy vào, bóng người biến mất hút trong không gian lực.

“Tốc độ nhanh đấy…” Vân Phong nói nhỏ, nàng không hề có bất kỳ hành động ngăn cản nào, để mặc gã chạy trốn, nhưng nếu có lần hai nàng sẽ không để yên như vậy đâu.

Phía Khúc Lam Y cũng nhanh chóng kết thúc, dù mấy người Huyết Hồn liên thủ lại cũng không đấu được với hắn, thấy thủ lĩnh đã chạy trước, chúng không ngu tới mức cố gắng chống chọi thêm, từng tên một chạy như bay, bỏ chạy theo vết nứt không gian vừa rồi, Khúc Lam Y đuổi tới, nhíu mày, “Trưởng giả dẫn đầu lại chạy trốn rồi?”

Vân Phong cười khẩy, “Nếu gã còn không trốn thì không có cơ hội trốn nữa.” Nhìn vết nứt không gian trước mặt, hai người biết đuổi cũng không kịp. Mấy giây sau, vết nứt hoan toàn khép lại, không gian trở lại yên tĩnh như lúc đầu, như chưa hề có trận chiến vừa rồi.

“Đánh nhau với Huyết Hồn nhanh thế đã kết thúc, lần đầu tiên thấy bọn chúng trốn chạy kiểu này đấy.” Khúc Lam Y không nhịn được cười, trước đây đánh nhau đủ kiểu với Huyết Hồn, hầu như là bị thực lực áp chế tuyệt đối, liều chết đánh nhau, cho tới bây giờ chưa từng nhẹ nhàng như thế, Huyết Hồn tháo chạy, tới lúc này thay đổi thật lớn.

“Sau này cũng thế thôi, bọn chúng sẽ không còn như ngày trước nữa, ta sẽ khiến tên Hồn Chủ kia biết sự trưởng thành của ta vượt xa dự liệu mà hắn biết được.”

Khúc Lam Y gật đầu, “Sự phát triển của nàng đúng là không ai đoán trước được, cả ta cũng giật mình, nhưng mà Hồn Chủ Huyết Hồn… nàng đã có manh mối sao?”

Vân Phong nhíu mày, kể chuyện về Thánh Giả cho Khúc Lam Y nghe, hắn nghe xong ngạc nhiên, “Nói như vậy… Hồn Chủ Huyết Hồn rất có khả năng chính là Thánh Giả kia?”

“Nếu thật sự là thế, kẻ địch mà chúng ta đối mặt thật sự khó giải quyết.” Khúc Lam Y không khỏi cười khổ, “Thánh Giả nắm trong tay tất cả sức mạnh nguyên tố, chủ nhân trước của Nhục Cầu… E rằng chúng ta không chỉ đối mặt với mỗi mình hắn.”

Bàn tay Vân Phong nắm chặt, đúng thế, không chỉ là Hồn Chủ, còn có cả Huyết Hồn. Cội nguồn nguyên tố, Huyễn Thú.

“Đi thôi, lần này dủ là Huyết Hồn cũng không tùy tiện phát động công kích chúng ta đâu, trừ phi là tên Hồn Chủ kia đích thân xuống.” Vân Phong nhếch môi, lần này trưởng giả Huyết Hồn tan tác sẽ cho Hồn Chủ một bài học nhớ đời, nếu còn nghĩ nàng là tiểu nữ hài có thể để mặc cho Huyết Hồn nắn bóp thì sai hoàn toàn rồi.

Hai người vượt qua Vô Tận Hải chạy thẳng tới Vân gia, sau khi tới Vân gia, Vân Phong và Diêm Minh lại trò truyện, tin nàng trở về tạm thời đừng công bố ra ngoài, nhân cơ hội này tìm hiểu thái độ thật sự của các thế lực trong Liên Minh Đông Tây, Liên Minh lớn như thế chắc chắn sẽ có lẫn người mang dị tâm, đây là một cơ hội để thầm điều tra rõ tất cả. Diêm Minh sau một hồi suy tư, đông ý với cách nghĩ của Vân Phong, hắn vốn đã sớm muốn thu xếp suy nghĩ mấy thứ trong Liên Minh, đại thụ che trời thì tốt, nếu không sớm trục xuất những nơi thối rữa, sớm muộn gì cũng gây mục hại tới toàn thân.

Vượt qua Vô Tận Hải, Khúc Lam Y trở lại Nạp Khê tộc, đối phó với lão đầu nhà mình, còn Vân Phong thì một mình trở lại Vân gia. Sau khi hai người chia tay, Vân Phong đeo Thiên Ảnh mặt nạ, tức tốc qua nửa ngày để về tới Vân gia, nàng vừa tới cửa, một bóng đen vọt tới, may mà nàng biết hơi thở này, không thể đã ra tay rồi.

“Cái nha đầu chết tiệt này. Con biết về nhà sao?” Vân Khải tiến lên, đầu tiên là ôm chầm lấy Vân Phong, sau đó nắm lấy vai nàng, ánh mắt cuồng nộ nhìn vào gương mặt đã đổi của Vân Phong, nàng nói, “Nhị ca… sao nhận ra được muội?”

“Một người ca ca như ra tất nhiên có thể nhận ra được muội muội duy nhất của mình là ai.” Vân Khải gầm lên, bàn tay hơi dùng sức, Vân Phong cười khanh khách, nhận ra được Cung Thiên Tình đang đứng bên cạnh, “Thiên Tình, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Cung Thiên Tình cười lúng túng, Vân Khải vẫn đang tỏ vẻ nổi nóng, nàng không muốn chọc hắn nóng thêm, “Khụ khụ, Vân Phong, bá phụ, đại ca và đại tẩu đều đang ở nhà, ta đi trước đây, ngươi… bảo trọng.” Cung Thiên Tình nói xong xoay người bỏ của, Vân Phong mở to mắt, tới hết á?

“Sao lại… tới hết?” Vân Phong lẩm bẩm, Vân Khải không nhịn được muốn xem thường, cái nha đầu này. Thực đúng là muốn chọc hắn tức chết à?

“Ba năm nay muội chẳng có tin gì cả, dưới tình hình thế này, nàng không biết người nhà điên tới cỡ nào rồi sao?” Vân Khải lắc mạnh Vân Phong, giọng nói trầm xuống không ít, dù sao thấy Vân Phong bình an trở về, trong lòng hắn cũng đã ổn, thở phào một hơi, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.

“Muội… mấy ngày nay ở một nơi, ở đó không có bất kỳ liên lạc không gian nào cả, nên mọi người không thể liên lạc với muội được.” Vân Phong nói, nhìn gương mặt vừa giận vừa vội của Vân Khải. “Nhị ca, thật sự xin lỗi.”

Nghe lời xin lỗi như thế, lòng Vân Khải lập tức mềm ra, không nói nặng được thêm lời nào nữa, không nhịn được thở dài, lo âu và luống cuosogn ba năm nay đều bị một câu xin lỗi của nha đầu này xóa sạch, thật đúng là không cam lòng mà, nhưng lại không thể làm gì.

“Muội đó…” Vân Khải cười bất đắc dĩ, ôm lấy vai nàng, nắm nàng đi vào trong. “Cái nhà đầu này, thật là hết cách với muội, chỉ cần muội không sao là tốt rồi. Nhưng mà chỗ phụ thân và đại ca, muội tự chịu đi nhé.’

Vân Phong nhếch môi, đáy lòng dâng lên dòng nước ấm, được quan tâm như thế, được lo lắng như thế, được nhớ thương, đây là những thứ mà nàng chưa từng cảm nhận, thân tình nồng đậm khiến nàng cảm thấy hơi đau đớn, nhưng lại là nỗi đau ngọt ngào, vui vẻ mà chịu đựng.

Hai huynh muội đi vào trong, Vân Phong gỡ Thiên Ảnh mặt nạ xuống, “Nhị ca, chuyện muội trở về huynh còn nói cho ai không?”

“Ta chỉ nói cho phụ thân và đại ca, ba vị trưởng lão Vân gia đang bận, ta không chắc muội chừng nào mới về nên vẫn chưa nói với những người khác.”

Vân Phong sửng sốt, “Chẳng lẽ nhị ca… đợi ở bên ngoài? Sau khi chúng ta nói chuyện xong?”

Vân Khải cười lớn, “Vậy thì sao, không chờ thì sao ta an tâm được? Mới đầu phụ thân và đại ca cũng muốn cùng chờ nhưng bị ta từ chối, hai người họ không thể so với con người da dày thịt béo như ta được.” Vân Khải nhe răng cười, đưa tay sờ đầu Vân Phong.

Nàng muốn nói gì đó, nhưng nhìn nụ cười xấu xa của hắn, Vân Phong vội chuyển ánh mắt, hai người đan ông có vẻ mặt giống Vân Khải đang đứng trước mặt nàng, chính là phụ thân mặt than và Vân Thăng.

“Phụ thân, đại ca, Phong nhi không sao.” Vân Khải lên tiếng, sau đó buông Vân Phong ra, “Ta đi trước.” Vân Khải nhanh chóng chạy vào trong đình viện, Vân Phong một mình đứng đó, nhìn hai nam nhân nghiêm túc khác thường trước mặt, cuối cùng chỉ có thể nói, “Đại ca, phụ thân, con về rồi đây.”

“Còn biết về cơ à?” Vân Cảnh nói, giọng nói lạnh lẽo khác thường, gương mặt vốn đã nghiêm túc lúc này âm u, toàn thân cứng ngắc như tảng đá lớn tỏa ra từng làn khí lạnh.

Vân Phong im lặng, nàng biết người nha lo lắng cho nàng, nếu đổi lại là nàng cũng sẽ thế thôi. Cho dù có nghiêm nghị trách mắng cỡ nào nàng cũng sẽ chịu đựng, vì đây là người nhà của nàng.

Vẻ mặt Vân Thăng cũng không nhẹ nhàng như thường ngày, chợt giãn mặt ra, “Phụ thân, Phong nhi không sao là tốt rồi, ba năm nay chắc chắn có chuyện gì đó giữ chân muội ấy, muội ấy trở lại là tốt rồi.” Tính tình Vân Thăng trước giờ vốn dịu dàng, lại càng như thế với muội muội duy nhất của mình.

“Phong nhi, phụ thân là lo cho muội quá thôi.” Vân Thăng đi tới vỗ vỗ vai nàng, thuận tay vuốt lại sợi tóc rối trên đầu, Vân Phong gật đầu, “Muôi hiểu.”

Vân Thăng cười nhu hòa, ánh mắt đánh giá Vân Phong từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không sao mới thầm thở phào trong lòng, “Được rồi, chúng ta vào trong trước đi.” Vân Thăng ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của Vân Cảnh thì không nói tiếp nữa.

“Vân Thăng, con vào trước đi.” Vân Cảnh nói, Vân Thăng muốn nói gì đó nhưng ánh mắt sắc nhọn của Vân Cảnh lườm tới, Vân Phong cũng không nhịn được đẩy đại ca của mình, nhỏ giọng nói, “Đại ca, ca vào trước đi.”

Vân Thăng nhìn Vân Phong lại nhìn phụ thân mình, cuối cùng thở dài một tiếng vào viện. Vân Phong đứng đó, “Phụ thân, Phong nhi không biết giải thích gì cả, thời gian ba năm khiến người thân lo lắng là lỗi của Phong nhi, phụ thân nói gì Phong nhi cũng sẽ không phản bác.”

Vân Cảnh căng mặt đứng đó, ánh mắt lườm nguýt Vân Phong từ trên xuống dưới mấy lần, tảng đá trong lòng đặt xuống, lúc này cơ thể mới thả lỏng phần nào. Nha đầu này không hề bị thương gì cả, thực sự không sao, như vậy là tốt rồi.

Hai cha con cứ đứng im lặng như thế, Vân Phong hơi cúi đầu, Vân Cảnh vẫn đứng đó căng mặt không nói lời nào, Vân Thăng và Vân Khải ở trong đình viện, “Rốt cuộc thì phụ thân tính cho Phong nhi đứng tới khi nào?” Vân Thăng có chút lo lắng, Vân Khải cũng không có ý kiến gì, “Đại ca, huynh đừng lo, phụ thân thương Phong nhi lắm, huynh cũng biết mà.”

Đột nhiên Vân Thăng nhớ lại ngày kia, khi muội muội trở lại đã không còn hơi thở, trong lúc hắn và phụ thân đang tuyệt vọng, Phong nhi đã mở mắt ra lại, khi đó… mắt phụ thân đã đỏ lên.

“Trở lại là tốt rồi.” Sau một hồi lâu, Vân Cảnh chỉ nói một câu này, chỉ năm chữ rồi xoay người vào trong đình viện, Vân Phong ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của ông, hốc mắt hơi cay, trở lại là tốt rồi, chỉ lần trở lại là tốt rồi.

Vân Phong mỉm cười bước chân tới gần đình viện, Mộc Tiểu Cẩm lao tới, đôi mắt ai oán nhìn Vân Phong, “Tiểu Phong, ba năm nay ngươi đi đâu thế?”

Vân Phong cười, đã làm mẹ rồi sao còn dễ dao động cảm xúc thế nhỉ? “Ta không sao, chẳng phải ta vẫn hoàn hảo đứng trước mặt ngươi sao?”

Mộc Tiểu Cẩm vội gật đầu, Vân Thăng bất lực lắc đầu, kéo thê tử của mình qua, “Không chỉ là rất tốt, Phong nhi không hề có việc gì cả, chẳng phải nàng đã nói là đã làm rất nhiều thức ăn ngon sao, bưng lên đi, Phong nhi chắc đói lắm rồi.”

“Đúng vậy, đại ca nói rất đúng, bây giờ muội đang nói rung rời cả người đây.” Vân Phong cười rộ lên, Mộc Tiểu Cẩm vội nói, “Vậy ta bưng ra ngay. Tiểu Phong nhất định phải ăn thật nhiều đấy.” Mộc Tiểu Cẩm chạy vào bếp, chạy đông chạy tây bưng từng món ăn tinh mỹ ra, Vân Cảnh vẫn đen mặt ngồi ở giữa, Vân Thăng ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn thê tử mình bận rộn, Vân Khải ngồi ở bên còn lại, Cung Thiên Tình đi giúp Mộc Tiểu Cẩm một tay, hai người vội vàng chia thức ăn.

“Phong nhi, còn nhìn gì nữa, nhanh ngồi xuống.” Vân Khải duỗi tay kéo Vân Phong ngồi xuống ở vị trí đổi diện Vân Cảnh, thức ăn trên bàn tỏa mùi thơm nứt mũi, làm dao động lòng người, bố trí thức ăn xong, Mộc Tiểu Cẩm ngồi bên cạnh Vân Thăng, Cung Thiên Tình ngồi bên cạnh Vân Khải, mọi người tươi cười nhìn Vân Phong, làm nàng có chút buồn bực, đều nhìn nàng làm cái gì? Cho tới khi phụ thân mặt than ở đối diện lên tiếng, “Còn không mau ăn đi, chẳng phải là đói lắm sao?”

Lúc này Vân Phong mới chợt hiểu ra, không nói gì thêm, cầm đũa lên, với thực lực hiện giờ của nàng sẽ không cần cảm thấy đói, nhưng lúc này nàng lại phải cực kỳ cực kỳ cực kỳ đói bụng.

Há to miệng ăn thức ăn, lúc này Vân Phong như đang lấp cái dạ dày trống rỗng, hận không thể nhét mọi thứ vào trong bụng của mình, nhét toàn bộ thân tình nồng đậm vào người mình.

“Ăn từ từ coi chừng nghẹn.” Vân Thăng không nhịn được dặn dò, Vân Khải cười ha hả, “Nha đầu này đói mà, ăn nhiều một chút.”

“Tiểu Phong, ăn cái này đi, đây là món ăn sở trường của ta đấy, lần trước ngươi đã nói rất thích ăn mà.” Mộc Tiểu Cẩm cười híp mắt gắp thức ăn cho Vân Phong, Cung Thiên Tình đứng dậy. “Ta đi lấy nước, khéo nàng bị nghẹn.”

Trái tim Vân Phong nóng lên, nhiệt độ lan lên trên não, theo hốc mắt hóa thành giọt nước đảo quanh tròng. Vân Cảnh gắp chút thức ăn vào chén Vân Phong, nàng ngẩng lên, ông nói, “Ăn nhiều một chút.”

Vân Phong cúi gằm đầu, trong lòng thầm vang, nàng phải bảo vệ họ, bảo vệ những người yêu thương của nàng, không tiếc bất cứ giá nào, nàng muốn họ phải được bình an, được hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play