Edit: Mavis Clay

Hai người lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thân rồi tới đình viện, Tộc trưởng Nạp Khê tộc mặt mày xám xịt ngồi đằng xa, không nói gì, vẻ mặt nói rõ hết mọi thứ. Khúc Lam Y thở dài, “Chuyện không như lão đầu nghĩ đâu, chúng ta không có gì cả.”

Tộc trưởng hừ lạnh, ánh mắt hiện rõ chữ có quỷ mới tin.

Khúc Lam Y thở dài não nề, chuyện này mà không giải thích rõ, cách nhìn của lão đầu với tiểu Phong Phong chắc chắn sẽ thay đổi, Khúc Lam Y nhăn nhó nói ra mọi chuyện, Vân Phong bên cạnh im lặng từ đầu với cuối, trong chuyện này nàng càng ít nói càng tốt.

Tộc trưởng từ vẻ mặt đen ngòm, nghe xong thì nhíu mày, Khúc Lam Y chốt chuyện hạ giọng, “Chuyện là như thế, nếu không phải tiểu Phong Phong kịp thời chạy tới, con trai ông sợ là bây giờ không biết giờ thành ra cái dạng gì rồi.”

Tộc trưởng Nạp Khê ngồi đó nhíu mày, trên trán dựng ba đường dọc rõ ràng, con mình nói thế không phải là ông không tin, nhưng mà… “Trong tháp Niết Bàn cơ bản không thể nào liên lạc được với bên ngoài, sao nha đầu biết được tình hình của tiểu tử này?Huống hồ con làm sao ra khỏi được tháp Niết Bàn?”

Vân Phong hít sâu một hơi, “Bị bá phụ bắt gặp tình trạng này thật đúng là xấu hổ. Vãn bối chỉ nghe được tiếng thống khổ của Lam Y mà thôi, mặc dù chỉ có một tiếng thoáng qua, nhưng vãn bối không yên lòng được.” Nàng dừng lại một thoáng, “Con cũng đã trải qua tình huống sinh tử, lần nào Lam Y cũng xuất hiện bên cạnh con, lần này dù thế nào con cũng phải trở về bên cạnh hắn.”

Mắt Tộc trưởng Nạp Khê hơi loé lên, tình cảm nha đầu này với con trai nhà mình đúng là sâu đậm, tiểu tử này nhìn đúng cô nương rồi.

“Không biết bá phụ có biết không, trong tháp Niết Bàn… có người khác.” Vân Phong dè dặt hỏi, nhưng Khúc Lam Y lại bật cười, “Xem ra tiểu Phong Phong từng biết hai lão kia?”

Vân Phong ngạc nhiên, “Lam Y chàng cũng biết?”

Khúc Lam Y cười gật đầu, Tộc trưởng Nạp Khê tộc cười khẽ, “Thì ra là thế, nếu như không phải hai vị kia đồng ý, có lẽ con không thể ra khỏi được tháp Niết Bàn.”

“Ta đã qua Niết Bàn Thông Thiên Lộ, lúc đầu cũng không biết nhiều, không qua thì cũng đã biết.” Khúc Lam Y cười thần bí, Vân Phong thầm nghĩ, thì ra trong tháp Niết Bàn thực sự có người khác.

“Hai vị trong tháp Niết Bàn đồng ý cho con ra ngoài, cũng chứng tỏ con còn cơ hội, ta từng nói Niết Bàn Thông Thiên Lộ đã mở ra thì không thể kết thúc, xem ra con giống như tiểu tử này, đều được ngoại lệ.” Tộc trưởng Nạp Khê cười rộ lên, nhớ ngày đó lúc tên nhóc này đi, hai lão kia đã cho hắn nếm không ít đau khổ.

“Lam Y cũng thế?” Vân Phong lại ngạc nhiên, Khúc Lam Y nhếch môi, “Đúng hơn thì… ta giống nàng, chưa đi hết Niết Bàn Thông Thiên Lộ, còn nhớ cái lúc chúng ta cách nhau một khoảng không, ta đã lập tức trở lại tộc vào tháp Niết Bàn, mở niết Bàn Thông Thiên Lộ, nhưng ta giống nàng, trong tháp Niết Bàn cảm nhận được nàng gặp nguy hiểm.”

“Ý chàng là lần dưới Vô Tận Hải?” Vân Phong chợt nhận ra.

Khúc Lam Y gật đầu, “Cảm nhận được nàng gặp nguy hiểm, dù thế nào ta cũng không thể tĩnh tâm tu luyện được nữa, Niết Bàn Thoogn Thiên Lộ còn chưa xong đã đi mất.”

Lòng của nàng nóng lên, Lam Y… hắn đã vì mình cắt ngang Niết Bàn Thông Thiên Lộ.

“Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời, quyết không nuốt lời.”  Đôi mắt hắn sáng lên đầy vững chắc, trái tim trong lòng Vân Phong đập lên đầy kích động, mãnh liệt tới mức gần như lan ra cả thế giới của nàng.

“Khụ khụ!” Tộc trưởng Nạp Khê tộc lúng túng lên tiếng, cắt đứt ánh nhìn nóng hổi của hai đứa thiếu niên trước mặt, “Tình cảm của mấy đứa… lão già ta đây đã được kiểm chứng rồi, tiểu tử, ánh mắt con không tồi, theo kịp ta năm đó rồi.” (Mavis: Cẩu lương tán mặt già đôm đốp:v)

Khúc Lam Y bất ngờ, sau đó bật cười ha hả, Vân Phong xấu hổ đỏ mặt, không ngờ tộc trưởng Nạp Khê cũng biết nói đùa.

“Niết Bàn Thông Thiên Lộ cả hai đứa đều đã tới một nửa, cắt ngang giữa chừng ít nhiều sẽ có chút tác dụng phụ, có điều hai đứa vẫn còn cơ hội đi hết, coi như vẫn may mắn.” Tộc trưởng nói, “Tình huống của tiểu tử rất có thể là do hậu quả của việc cắt ngang Niết Bàn Thông Thiên Lộ, có lẽ con nên đi hết con đường này.”

Khúc Lam Y gật đầu, “Vốn tưởng ta có thể khống chế, chỉ là có rất nhiều yếu tốt không thể ngờ tới được, khiến chuyện bất ngờ thay đổi liên tục.” Mắt đỏ đưa cội nguồn quang nguyên tố vào cơ thể hắn, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, còn có Hiên Dật dòm ngó Tiểu Phong Phong, mặc dù thực lực giữa hai người không phân cao thấp, nhưng nếu thực sự ra tay, hắn chưa chắc thắng được, như vậy thì không ổn chút nào.

Đối mặt với Hiên Dật, hắn muốn phải có phần thắng tuyệt đối. Dám có tâm tư dòm ngó nữ nhân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y.

“Nha đầu Vân Phong à, con thì sao? Có muốn đi hết Niết Bàn Thông Thiên Lộ không?” Tộc trưởng Nạp Khê nhìn Vân Phong, nàng gật đầu, “Hiển nhiên là phải đi hết rồi, nhất định phải đi hết.” Hiên Dật, Huyết Hồn, bây giờ nàng chỉ mới Thần Vương cấp năm, quá yếu!

Tộc trưởng Nạp Khê đứng dậy, “Nếu mấy đứa đã có suy nghĩ giống nhau thì theo ta, lần này không đi hết đường thì không đi được đâu đấy.”

Hai người theo tộc trưởng Nạp Khê tới tháp Niết Bàn một lần nữa, ông nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong con ngươi sáng lên một vệt, hai tay đang lại vào nhau toa ra tia sáng chiếu thẳng về phía tháp Niết Bàn.

“Gọi chúng ta có chuyện gì?” Một giọng nói mà Vân Phong từng nghe thấy vang lên, là giọng nói xuất hiện lúc nàng yêu cầu rời đi.

Giọng Tộc trưởng Nạp Khê tộc tỏ ra cung cung, có thể thân phận hai vị trong tháp không hề thấp, “Hai vị đại nhân, có thể để họ vào tháp lần nữa không?”

Nạp Khê Lam Y và Vân Phong có hơi căng thẳng, tuy rằng tộc trưởng nói họ còn cơ hôi, nhưng có thể bước lên lại được Niết Bàn Thông Thiên Lộ hay không không phải do họ định đoạt, không phải do tộc trưởng định đoạt, mà là do hai đại nhân trong tháp.

Tộc trưởng nhíu mày, Khúc Lam Y và Vân Phong không khỏi thấy lo lắng, giữa chừng bỏ ngang cũng không phải là do tuỳ hứng, không có ý nghĩa gì. Cho dù không thể bước vào lại, họ cũng không hề hối hận.”

“Hai vị đại nhân…” Tộc trưởng Nạp Khê muốn nói gì đó, nhưng âm thanh nghiêm nghị lại vang lên, “Nhiều lời vô ích! Người đã bỏ ngang giữa chừng thì không có tư cách vào tháp lại. Quay về đi.”

“Tiền bối!” Khúc Lam Y và Vân Phong cùng lên tiếng, hai người nhìn nhau, Khúc Lam Y nói, “Chúng ta không hề bỏ cuộc giữa chừng. Chỉ là không thể làm trái với mong muốn trong lòng, có lý do không thể không rời đi.”

“Lý do? Cho dù là lý do gì thì trong mắt ta cũng chẳng khác gì là bỏ cuộc cả. Để các ngươi đi là nể mặt lắm rồi, còn vọng tưởng muốn vào tháp lại?

“Tiền bối! Tại sao Niết Bàn Thông Thiên Lộ lại tồn tại?” Vân Phong đột nhiên lên tiếng, cả không gian yên lặng, âm thanh vừa rồi lại vang lên, “Ngươi đang chất vấn?”

Mắt Vân Phong sáng lên, giọng không hề mềm yếu chút nào. Cho dù đối phương là người Tộc trưởng Nạp Khê tộc phải nhượng bộ tới ba phần, nàng không hề lùi bước chút nào. “Niết Bàn Thông Thiên, tựa như Phượng Hoàng vậy, Dục Hoả Trùng Sinh. Tại sao phải trùng sinh, tại sao phải Niết Bàn Thông Thiên, chẳng phải là vì muốn có được sức mạnh cao cường sao?”

Trong tháp im lặng, Vân Phong đứng thẳng lưng, hắng giọng nói, “Tại sao lại đuổi theo sức mạnh đỉnh cao? Ta không biết những người khác nghĩ gì, ta chỉ biết ta theo đuổi sức mạnh là để bảo vệ người mình yêu quý. Bảo vệ người trong trái tim của mình.”

Sắc mặt Tộc trưởng Nạp Khê thay đổi, lòng dạ của nha đầu này… còn nhỏ mà thật bất ngờ.

“Trong tay có sức mạnh chỉ là để bảo vệ trái tim.” Khúc Lam Y mỉm cười, cất giọng quát to, “Hai vị đại nhân, với các người, sức mạnh sau khi Niết Bàn Thông Thiên mang ý nghĩa gì?”

Trong tháp lại chìm vào im lặng, nơi nào đó trong tháp Niết Bàn, người nói chuyện không lên tiếng nữa, đứng đó suy tư nhìn hai người ngoài tháp, mắt hơi loé lên.

“Tao lão đầu. Có phải thời gian đã trôi lâu quá rồi không, vậy mà cảnh giới của ngươi lại không bằng được hai hậu bối?” Người còn lại không khỏi nhạo báng, người kia nhíu mày một hồi mới thở hắt ra, “Không phải là ta không bằng, mà là hai người họ… khiến ta quá kinh ngạc.”

Người còn lại cười thành tiếng, “Ta cũng lần đầu gặp được một hậu bối như thế đấy, nếu bỏ qua e rằng sau này không gặp được nữa đâu, chẳng lẽ ngươi không muốn được nhìn thấy sao?”

“Hừ!” Bóng người kia hừ lạnh, chuyển người, “Bọn họ cũng đừng làm ngươi thất vọng thì hơn.”

“Thật đúng là một lão già rắc rối.” Người kia cười mắng, bàn tay vung lên, bên ngoài tháp Niết Bàn xuất hiện một Truyền Tống Trận.

Tộc trưởng Nạp Khê thấy thế, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, hai đứa trẻ này đạt rồi.

Khúc Lam Y và Vân Phong cũng thầm vui mừng, những lời chưa rồi nói ra không phải là để có thể vào lại tháp Niết Bàn, mà là những lời nói thật lòng. May mà họ vẫn tin tưởng.

“Mau vào đi.” Tộc trưởng Nạp Khê vội giục, hai người gật đầu tiến vào Truyền Tống Trận, ánh sáng loé lên, bóng hai người biến mất, nhìn tháp Niết Bàn lại sáng lên, ông cười vui mừng, ông tin rằng lúc hai đứa nhỏ ra ngoài chắc chắn sẽ giống như Phượng Hoàng, Dục Hoả Trùng Sinh.

“Lần này ta tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình với tụi nó.” Trong tháp Niết Bàn ở nơi nào đó, người khi nãy nói chuyện không tình nguyện lên tiếng, người kia cười bật lại, “Lão già họm hẹm,ngươi cứ mạnh miệng đi, bọn họ đã vào rồi, tuỳ ngươi thôi.”

“Hừ!” Người khác xoay người như đang hờn dỗi, người kia cười trộm, “Lão già họm hẹm, cứ mạnh miệng cho tốt đi.”

Khi Vân Phong mở mắt ra, biết mình đã đặt chân lên lại Niết Bàn Thông Thiên Lộ, mọi thứ đã trở lại trạng thái ban đầu, trở lại giai đoạn ngày ngày chiến đấu gian nan. Suy nghĩ không dừng lại lâu, chỉ chốc lát đã hiện ra cuộc chiến cho nàng.

Nơi này không còn là Vô Tận Hải nữa, hình ảnh trước mắt tới Trung Đại Lục, Vân Phong nhìn hơn mười người đứng trước mặt mình, tay ai nấy cầm trường kiếm, mặc y phục giống nhau, họ chẳng xa lạ gì, chính là người của học viện Hoa Phong.

Vân Phong cười khổ, ngày trước nhiều nhất chỉ là một địch năm, lần này lại để nàng một địch tới mười mấy sao? Nhìn đệ tử Hoa Phong vẻ mặt vô cảm lại toả ra sát khí, nàng cười khổ, tự khích lệ bản thân, một chọi mười thì một chọi mười.

Đối diện với mười thanh kiếm đang vung lên cùng tấn công về phía mình, Vân Phong tối mặt, nàng đã trải qua vô số trận chiến kiểu này. Mặc dù là một chọi mười nàng cũng không thể không có phần thắng.

Phong Nguyên Tố gia tộc bản thân, bóng người như ảo ảnh xuyên qua, một chọi với mười mấy, Vân Phong chính thức hoàn toàn tiến công.

Trong lúc bên này đang một đấu mười mấy, Khúc Lam Y ở bên kia thì cười khổ với cái cảnh tượng trước mặt. “Thật đúng là thù dai… với ta thực sự hơi khó giải quyết à.”

Khúc Lam Y ngẩng đầu lên, nhìn ba con ma thú khổng lồ trước mặt, cả ba rống lên lao tới, Khúc Lam Y tối mặt, đôi mắt dần nhuộm đỏ. Chiến đấu của riêng hắn cũng đã bắt đầu.

Niết Bàn Thông Thiên Lộ lần nữa mở ra, vận mạng hai người bên trong nhất định sẽ lại  chuyển đổi, Niết Bàn Thông Thiên, Phượng Hoàng Trùng Sinh.

“Diêm tổng quản!” Diêm Minh đang vùi đầu vào công việc ngẩng lên, một người vội vã đẩy cửa ra vọt vào, thở hổn hển, “Diên tổng quản, có khách tới.”

Diêm Minh lạnh nhạt nói, “Khách gì?”

“Nghe nói là… người trong Liên Minh Triệu Hồi Sư.” Người kia báo cáo xong cũng thấy nghi ngờ, “Là nhân viên tiếp tân của Liên Minh Triệu Hồi Sư.”

Diêm Minh hơi nhíu mày, nhân viên của Liên Minh Triệu Hồi Sư? Liên Minh Triệu Hồi Sư đã gia nhập Liên Minh Đông Tây, một nhân biên tới đâu cần phải hưng sư động chúng tới báo với mình? Diêm Minh suy nghĩ một thoáng, “Đưa nhân viên kia tới sảnh đợi ta… ta tới ngay.”

“Dạ!” Người báo cáo rời đi, Diêm Minh nhìn đống tài liệu trên bàn mình, cười khổ, hiện giờ hắn là tổng quản của Liên Minh Đông Tây, Vân Phong thì tất tay là chưởng quầy. Thở dài, mà hắn tự nguyện giúp nàng cơ mà, còn trách được ai.

Nhìn lại thứ gì đó trong tay, lúc này Diêm Minh mới đặt xuống đứng lên ra ngoài, trên đường suy nghĩ về nhân viên của Liên Minh Triệu Hồi Sư rốt cuộc là ai… Tới sảnh, một người đang ngồi nhàn nhã uống trà, Diêm Minh lại gần, người đó ngẩng đầu đứng lên, vẻ mặt treo nụ cười nhạt, “Diêm tổng quản.”

Diêm Minh lặng lẽ quan sát nam nhân trước mặt mình, toàn thân khoác đồng phục gọn gàng, gương mặt tiêu chuẩn phục vụ và nụ cười đúng lễ, rất phù hợp với nguyên tắc của một nhân viên tiếp tân. Có điều, người đàn ông này cho Diêm Minh thấy một sự áp bức không rõ, hắn chắc chắn y tuyệt đối không đơn giản chỉ là một nhân viên tiếp tân.

“Các hạ tội gì phải dùng thân phận này? Chắc chắn các hạ có thân phận khác đúng sự thật hơn.” Diêm Minh cười tươi ngồi xuống, nam nhân kia hơi sững sờ, sau đó cũng cười ngồi xuống, “Diêm tổng quản không hổ là người mà Vân tiểu thử nhìn trúng, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Y biết Vân Phong? Còn gọi nàng là Vân tiểu thư? Diêm Minh nghi ngờ, nam nhân mà nàng gặp cơ bản hắn từng gặp rồi, Ngao Kim Long tộc là hắn ngạc nhiên nhất, Tộc trưởng Giao Nhân tộc từ Vô Tận Hải, vậy mà hắn cũng biết Vân Phong, Diêm Minh không thể không cảm thán hành trình du ngoạn của nàng thật kỳ lạ, còn có Mộc Thương Hải, Trạch Nhiên, hắn đều đã gặp, những người này chỉ cần lần đầu gặp là hắn có thể xác định được là địch hay bạn, nhưng người trước mắt này khiến Diêm Minh rất nghi ngờ.

“Các hạ tới đây có việc gì?” Diên Minh mở lời, tui câu nói khách khí nhưng giọng không khách khí chút nào. Hiên Dật ngồi đó, ngoại từ những nhân tố khác, chỉ riêng về tâm cơ khó lường, tên Diêm Minh này có thể sánh ngang với y.

Vân tiểu như quả là một người có tầm nhìn sáng suốt, một nam nhân thực lực tầm thường nhưng tinh thông mưu lược như thế mà cũng phát hiện ra được.

Hiên Dật tươi cười, đối mặt với một nam nhân có thể làm đối thủ với mình như thế, y có thể trải nghiệm cũng tốt. Hiên Dật ngửa người ra lưng ghế dựa, “Ta không có việc gì cả, chỉ tới xem thử Liên Minh Đông Tây mà thôi, hơn nữa cũng khá tò mò với ngài.”

Diêm Minh nhíu mày, y nói tới là để xem Liên Minh Đông Tây? Sắc mặt hắn tối lại, “Các hạ là người Hiên gia hay Bặc Nguyên gia? Không ngờ người Tứ Đại Gia Tộc lại tới đây sớm như vậy đấy.”

Hiên Dật nhíu mày, “Ngươi biết Tứ Đại Gia tộc?”

Diêm Minh cười nhạt, không hề yếu thế khi đối mặt với người Tứ Đại Gia Tộc, “Liên Minh Đông Tây thành lập, nhiều thứ lực tập hợp lại với nhau, có một số thứ cũng nổi lên mặt nước. Huống hồ với thân phận của Vân Phong, đối mặt với Huyết Hồn nàng chắc chắn sẽ kết minh Tứ Đại Gia Tộc lại với nhau, mà đó cũng là chuyện hiển nhiên, trong Tứ Đại Gia Tộc sẽ có người tới cũng là chuyện sớm muộn.”

Ánh mắt Hiên Dật trầm xuống, người đàn ông này suy nghĩ sâu xa hơn y tưởng nhiều

Diêm Minh ngồi đó mỉm cười, “Nếu ta đoán không nhầm, các hạ tới từ Hiên gia?”

Hiên Dật ngạc nhiên, sau đó nhếch miệng, “Sao ngài biết?”

Diêm Minh cười, “Ta nói rồi, có một số thứ sẽ nổi lên, nếu ta đã đồng ý giúp đỡ Vân Phong thì sẽ giúp rất tích cực, những thứ có thể điều tra về Tứ Đại Gia Tộc không nhiều lắm, nhưng đủ để ta nhận ra ngươi là ai.”

Vẻ mặt Hiên Dật lạnh đi, lần đầu tiên y có cảm giác thất bại.

“Thiếu Chủ Hiên Gia hôm nay tới đây để làm gì?” Ánh mắt Diêm Minh sắc bén không khách khí nhìn Hiên Dật, mặc dù y gọi Vân Phong là Vân tiểu thư, nhưng hắn không cho nam nhân này là đồng minh.

“Ta đã coi thường ngài rồi.” Hiên Dật thật không ngờ chỉ vài câu ngắn ngủn Diêm Minh đã đoán ra được y là ai, có lẽ chỉ có người đàn ông này mới có thể tiếp quản được Liên Minh Đông Tây, mới có thể duy trì những thứ trong Liên Minh tới mức to lớn như thế này.

“Đa tạ đã khích lệ, Vân gia bên kia đã truyền tin Tứ Đại Gia Tộc đã liên hiệp, ngươi tới đây cũng như không rồi.” Diêm Minh cười nhạt, Hiên Dật lấy lại được nụ cười nhã nhặn ban đầu, “Lần này chỉ là tới để xem thử kích cỡ của Liên Minh Đông Tây mà thôi, có điều bây giờ ta đổi ý rồi.”

Diêm Minh nhíu mày, Hiên Dật cười rộ lên, nhìn thẳng vào Diêm Minh, “Tiếp quản Liên Minh Đông Tây thì uất ức cho ngài quá, tới Hiên gia ta thì sao?”

Diên Minh ngạc nhiên, sau đó cười nhạt, “Hiên gia?”

“Chính xác, Liên Minh Đông Tây chỉ là lúc tạm thời, sau khi đánh bại Huyết Hồn, Liên Minh không cần phải tồn tại nữa, chẳng lẽ ngài muốn trở lại Hạo Nguyệt Điện ở Tây Đại Lục nhỏ bé?”

Diêm Minh im lặng, Hiên Dật nói tiếp, “Một trong Tứ Đại Gia Tộc chính là không gian giúp ngài phát triển, thực lực của ngài… Hiên gia cũng có cách giúp ngài phát triển, thế nào?”

Diêm Minh nhíu mày, “Chỉ có tốt ở những chỗ đó?”

Hiên Dật cười, mắt loé lên một vệt sáng, “Hiển nhiên là chưa hết, Hiên gia rồi sẽ vào tay ta, ta thấy hứng thú với ngài, chỉ cần thứ ngài yêu cầu không quá phận, ta chắc chắn sẽ thoả mãn ngài.”

Diêm Minh cười rộ lên, “Xem ra những điều ngươi hứa hẹn là những điều vẫn chưa biết.”

Hiên Dật cười, “So với Liên Minh Đông Tây ngắn ngủi này, những thứ chưa biết kia lại càng thêm đáng tin hơn.”

Ngón tay Diêm Minh phất qua cằm mình, “Ta là một thương nhân, hiển nhiên sẽ không bỏ qua thứ có lợi cho mình, điều kiện của ngươi… quả thực rất hấp dẫn.”

“Thế nào, sao không suy tính thử xem? Bây giờ ngài vẫn là tổng quen của Liên Minh Đông Tây, sau khi Liên Minh kết thúc, ngài sẽ là quản gia của Hiên gia.”

Diêm Minh cười lớn, “Ngươi tin ta một cách vô điều kiện như thế?”

Mắt Hiên Dật hơi loé, “Dùng người thì sẽ không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì sẽ không dùng người.”

Diêm Minh cười, “Nói hay lắm, điều kiện của ngươi rất hấp dẫn… Chỉ là, Diêm Minh ta đã từng thề sẽ không bao giờ troẻ thành con cờ của người khác nữa, Thiếu Chủ Hiên gia, e là phải cô phụ sự thưởng thức của ngài rồi.”

Hiên Dật cười lớn, “Con cờ? Trong tay Vân Phong, ngài không phải là con cờ sao?”

Sắc mặt Diêm Minh hơi trầm xuống, Hiên Dật đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, “Ngài hãy hiểu rằng, từ chối ta thì sau này ngài chính là đối tượng ta phải diệt trừ.”

Diêm Minh đứng lên, ánh mắt đối chọi lại, “Có thể khiến Thiếu Chủ Hiên gia để ý là phúc phận của ta.”

Hiên Dật người xoay người ra khỏi sảnh rồi biến mất, Diêm Minh vẫn đứng đó, hắn nhếch môi, con cờ sao? Dù là con cờ hắn cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà Thiếu Chủ Hiên gia rốt cuộc có ý đồ gì? Chẳng lẽ y có dính dáng gì với Huyết Hồn?

Diêm Minh nhíu mày, nếu thực là thế, Vân Phong phải đối mặt… Mắt hắn hơi loé lên, bàn tay siết chặt, đối tượng cần diệt trừ sao? Ha ha, nếu cái mạng này có thể đổi lấy sự bình yên cho nàng cũng đáng lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play