Edit: Mavis Clay

Mở mắt ra lại, đập vào mắt là một cảnh tượng khác, chưa kịp định hình đây là đâu, Vân Phong đã cảm nhận được thực lực của mình đang thay đổi.

Đôi môi khẽ giương lên thành nụ cười, ngón tay từ từ co lại, “Qua thẳng luôn một cảnh giới, tới luôn cấp bậc Quân Chủ…” Cảm nhận Tinh Thần Lực thay đổi, nguyên tố lực tăng lên, nàng hít sâu một hơi, vượt thẳng qua thống lĩnh tới cấp bậc Quân Chủ, nàng đã khăp ma thú khế ước Tiểu Hoả của mình, xem ra cũng sẽ sớm gặp lại bốn con khác.

Ngọn gió thổi qua, Vân Phong hơi ngẩng đầu, nhìn toà hoàng cung nguy nga đã từng tồn tại trước mắt, đôi mắt hơi híp lại, nơi này… là Tạp Lan đế quốc đã sớm bị một tay nàng diệt hết, mà trước mặt nàng chính là lãnh thổ của Tạp Lan Hoàng thất đã sớm không còn tồn tại trên đời.

“Vân Phong!” một tiếng gầm dội xuống từ trên không, ngay sau đó là một thanh kiếm lao tới, Vân Phong nhón mũi chân nhảy lên không, một bóng người lao tới như gió cuốn, ánh mắt tràn ngập thù hận và già cỗi, Vân Phong nheo mắt, Liệt Đức Nhĩ?

“Xoẹt!” Ánh sáng trong tháp Niết Bàn lại sáng lên,  Khúc Lam Y đợi ở ngoài lại mỉm cười, không hổ là tiểu Phong Phong của hắn, nương tử của hắn sao lại khiến hắn thất vọng được chứ?

“Không ngờ chỉ mới một tháng ngắn ngủn, tháp Niết Bàn lại sáng lên tới mười mấy tầng.” Tộc trưởng Nạp Khê chậm rãi đi tới, nhìn ánh sáng loé lên trong tháp Niết Bàn, trong lòng cũng hơi rung động, “Lúc con vượt qua hơi thua nha đầu này một chút.”

Khúc Lam Y cười ha hả, “Nương tử của ta hiển nhiên khác với người khác rồi.”

Tộc trưởng Nạp Khê nhỏ giọng cười, “Huyết mạch Vân gia vốn khác với người khác, hơn nửa người kinh thế hãi tục là xuất thân từ Vân gia.” Tộc trưởng Nạp Khê nghiêm túc, “Lúc mới lập tức Tứ Đại Gia Tộc, Vân gia cũng là mạnh nhất trong bốn người, vị Triệu Hồi Sư toàn hệ kia cũng là xuất thân từ Vân gia, mặc dù cũng trở thành Tứ Đại Gia Tộc, nhưng vinh quang của ba gia tộc khác cơ bản không hề bằng được Vân gia.”

Tộc trưởng Nạp Khê nhỏ giọng thở dài, “Lúc mà nha đầu ra khỏi tháp Niết Bàn nhất định sẽ thay da đổi thịt, tặng cho chúng ta một sự vui mừng.”

Khúc Lam Y cười khẽ, chuyển ánh mắt, “Lão đầu, Bặc Nguyê gia và hiên gia sau lần đồng ý kết minh trước chắc chắn sẽ không cam lòng, ông vẫn ứng phó được chứ?”

Tộc trưởng Nạp Khê chắp hai tay sau lưng, phiêu dật nhìn về phía tháp Niết Bàn, “Hai gia tộc kia tổn thương nguyên khí nặng nề, một khoảng thời gian dài sẽ khó mà hồi phục được, họ đã giao ra mảnh bản đồ rồi, Nạp Khê tộc đã đáp ứng sẽ trợ giúp cho họ, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nhiều hơn nữa thì không thể không có yêu cầu.”

“Không hổ là lão đầu, hai lão của hai tộc kia không dị nghị gì về chuyện kết minh sao?”

Tộc trưởng Nạp Khê cười lạnh, “Hiển nhiên là có ý kiến rồi, đám lão già kia hiển nhiên không chịu bỏ tôn nghiêm gia tộc xuống, chỉ là tình hình đã khác rồi, cứng đầu nói tôn nghiên và địa vị rồi cũng sẽ đổi lấy sự diệt vong.”

“Hừ, đám lão già kia đúng là mù u tắc ké với mấy thứ này.”

Tộc trưởng Nạp Khê tộc cười ha hả, “Có điều phải nói, lúc trước các trưởng giả Nạp Khê tộc cũng có suy nghĩ như thế, dù sao bọn họ cũng đã trải qua thời gian không dài, kinh nghiệm không phải là người bình thường có thể so được.”

Khúc Lam Y nhếch môi, “Lão đầu, lần này kết minh ông đã tốn không ít sức lực, một người con trai ta đây không giúp đỡ được gì, thật là có chút xấu hổ.”

“Con vậy là được rồi, con không cần phải nhúng tay là đã giúp cho ta rồi, sau này sẽ có lúc con phải bận rộn đấy.” Tộc trưởng vỗ vai con trai mình, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, “Tiểu tử, con đã trưởng thành rồi, phụ thân rất tự hào về con.”

Khúc Lam Y ngẩn người, toàn thân cứng đờ trong chốc lát, Tộc trưởng nói xong cảm thấy hơi mất tự nhiên, cười lớn lên, “Phụ thân còn phải nói cho con biết một câu, cô nương mà con tìm được rất tốt, phụ thân cực kỳ thích đứa con dâu này.”

Vẻ mặt khẩn trương của Khúc Lam Y nháy mắt trở nên nhu hoà, Tộc trưởng Nạp Khê vỗ vai Khúc Lam Y, “Ở đây canh chừng đi, lão già ta đây nên bận rộn rồi.” Tộc trưởng xoay người rời đi, Khúc Lam Y quay đầu nhìn bóng lưng già dặn mà mạnh mẽ cứng rắn kia, ánh mắt rũ xuống, lão đầu, trước giờ ta chưa bao giờ nói với ông những lời này, sau này cũng sẽ không nói, ông là một người phụ thân vĩ đại.

Trong Niết Bàn Thông Thiên Lộ, Vân Phong vẫn đang tiếp tục tu luyện, mặc dù Liệt Đức  Nhĩ lòng tràn đầy sầu oán muốn chém giết Vân Phong, cuối cùng lại chỉ có thể lần nữa trở thành một con quỷ chết đi một cách không cam lòng, sau Tạp Lan đế quốc chính là Vạn Thú sơn mạch, gần như không có thời gian thở dốc, Vân Phong lần nữa gặp được một đối thủ mạnh mẽ, một con ma thú tương đối đáng ghét, Ngu Hưu.

Trải qua nhiều trận chiến, bản năng và ý chí chiến đấu của Vân Phong đã đạt tới mức đỉnh cao, bản năng phán đoán càng ngày càng chuẩn. Trong Niết Bàn Thông Thiên Lộ, không có cách nào đoán trước được đối thủ tiếp theo là ai, không thể đoán trước được sẽ gặp tình huống thế nào, điều duy nhất có thể làm được chỉ có bản thân tự quyết tâm, phát triển bản thân.

Cách đó không xa, cũng có một người đang không ngừng gia tăng thực lực bản thân, muốn khai phá giới hạn thực lực của mình, trở thành trợ lực cho nàng, Mộc Thương Hải một mình chạy trong Vạn Thú Sơn Mạch, nhanh chóng lách mình lao đi, ma thú xung quanh không dám lại gần, con nào cũng chỉ dám rụt đầu trong ổ, ngay cả thở cũng cẩn thận.

Mộc Thương Hải vô cảm lao qua không biết bao nhiêu cổ thụ, rừng rậm, cuối cùng tới được một mảnh đất rộng khá bằng phẳng, trên đó dựng một ngôi nhà gỗ, tiếng nước rõ ràng vang lên, hắn nhìn ngôi nhà gỗ, sải bước đi tới, đưa tay đẩy cửa ra, có người đang ngồi ở trong, khi thấy hắn tới không hề ngạc nhiên chút nào.

“Ngươi đã tới rồi.” Người ngồi đằng kia nhỏ giọng nói, Mộc Thương Hải nhíu mày, hồi lâu mới thốt lên, “Ngươi là… Trạch Nhiên?”

Người đang ngồi ở đó lạnh giọng cười, ngẩng mặt lên, vết sẹo dữ tợn cắt ngang mặt hắn, gương mặt đã từng tuấn tú như ánh mặt trời đã bị thù hận sâu đậm nhuộm dần, ánh mắt dấy lên ngọn lửa thù hận, “Là ta.”

“Ngươi sao thế?” Mộc Thương Hải ngạc nhiên, Trạch Nhiên bây giờ khác một trời một vực so với trước đây, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, rốt cuộc điều gì đã khiến hắn thành ra thế này? Mộc Thương Hải nhìn quanh, “Hoà tiểu thư đâu? Nàng không ở cùng ngươi sao?”

Vẻ mặt Trạch Nhiên u ám, cơ thể ngồi đó cứng đờ, bàn tay trên đầu gối siết lại, gần xanh nổi lên.

“Nàng ấy chết rồi.” Trạch Nhiên thấp giọng nói, Mộc Thương Hải kinh ngạc! Chết? Chết rồi á?

“Thể chất của Dật Phượng tộc là sau khi sinh hạ đời sau cũng là lúc cơ thể mẹ bỏ mạng.” Trạch Nhiên cúi thấp đầu lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn, Mộc Thương Hải thấp giọng xin lỗi, nhưng Trạch Nhiên lắc đầu, Mộc Thương Hải thở nhẹ ra, “Tới tìm ta nhưng có thể giúp ta một chuyện không?” Trạch Nhiên ngẩng lên, “Ngươi không nghi ngờ tại sao con của ta và nàng lại không có ở đây sao?”

Mộc Thương Hải nhíu mày, “Ý của ngươi là…?”

Ánh mắt Trạch Nhiên lại bùng lên sự thù hận, “Con bé bị người Huyết Hồn bắt đi rồi. Ngay tại đây, trước mắt của ta! Vết sẹo này chính là bằng chứng ta không thể cứu nó trở về.” Tay Trạch Nhiên phủ lên vết sẹo, vết thương kia hoàn toàn có thể tự nhiên khép lại, xung quanh là phần da thịt đã thối rữa, nhưng Trạch Nhiên không thèm trị.

“Lại là Huyết Hồn!” Trong lòng Mộc Thương Hải cũng không khỏi căm phẫn, từ gương mặt tới máu của Trạch Nhiên đều tràn ngập thù hận. Mộc Thương Hải thở dài, “Huyết mạch do con người và ma thú kết hợp mà thành, với Huyết Hồn mà nói cũng coi là đặc biệt, bọn chúng sẽ không bỏ qua, chỉ là các ngươi ẩn thân ở đây lại vẫn bị phát hiện, có thể thấy tin tức của chúng cực kỳ linh thông.”

“Điên cuồng thu thập lực huyết mạch, rốt cuộc bọn chúng tính làm gì? Cho dù bọn chúng tính làm gì, ta cũng phải giành con gái của ta lại.”

“Đừng vọng động, với thực lực của mình trước mắt chưa thể đối kháng với Huyết Hồn, không khác gì lấy trứng chọi đá cả.” Mộc Thương Hải nói, “Huyết Hồn có rất nhiều người chung kẻ địch, sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, người khác sẽ không như thế.”

Trạch Nhiên cười lạnh, “Như vậy thì tốt, ta cũng hiểu một mình mình không thể đối kháng với Huyết Hồn, nên mới tìm ngươi tới đây.”

“Tại sao không nói trực tiếp với Vân Phong?” Mộc Thương Hải nhíu mày, cơ thể Trạch Nhiên cứng đờ, cuối cùng cười khổ, “Ta đã không còn tư cách mở miệng yêu cầu nàng điều gì nữa rồi, cũng không thể để nàng vì chuyện của ta mà phân tâm, huống chi đây là lỗi của ta đã để mất con bé, chắc chắn phải do ta cứu nó về.”

Mộc Thương Hải nghe vậy không khỏi thở dài, “Thôi, trước mặt Vân Phong cũng có chuyện đang làm, có điều nàng đã kết hợp lực lượng Đông Tây Đại Lục thành Đông Tây Liên Minh.”

“Đông Tây Liên Minh?” Trạch Nhiên ngạc nhiên, Mộc Thương Hải gật đầu, “Liên minh này tồn tại là để đối kháng với Huyết Hồn, không chỉ có thứ lực Đông Tây Đại Lục, còn có thế lực ma thú Vân Phong đã kết giao, Trung Đại Lục đã có rất nhiều thế lực gia nhập, Ngao Kim khi nghe được tin này, Long tộc cũng đã gia nhập vào.”

“Không hổ là Vân Phong.” Trạch Nhiên không khỏi cảm khái, rất nhiều thế lực đều hướng về nàng mà gia nhập, cũng chỉ có nàng mới có thể thu hút được nhiều thế lực như thế này.

“Ngươi có thể gia nhập là một sự trợ giúp lớn với Liên Minh Đông Tây, thấy sao?” Mộc Thương Hải nhìn Trạch Nhiên, hắn cười lên đứng dậy, mấy năm ngắn ngủn lại khiến hắn trông già đi hẳn, gương mặt lại càng thế hơn.

“Dĩ nhiên là gia nhập rồi! Ta phải tự tay giết mấy kẻ Huyết Hồn đã bắt con gái ta đi!”

Mộc Thương Hải vỗ vai Trạch Nhiên, “Yêm tâm, Huyết Hồn rất tò mò với con gái ngươi, chắc chắn sẽ không làm hại tính mạng của cô bé, có điều… phải gặp khổ sở một tý.”

Quai hàm Trạch Nhiên bạnh ra, trái tim đau xót, Mộc Thương Hải lại nói, “Chỉ cần người không sao là tốt rồi, bây giờ ngươi cũng không thể làm được gì hơn.”

Trạch Nhiên cười đầy chán chường, hắn thật đúng là không xứng với chức phụ thân, ngay cả con gái mình cũng chăm súc không tốt được… trơ mắt nhìn con bé bị cướp đi… Phụ thân này thật vô dụng.

“Đi thôi!” Trạch Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm u không tan, Mộc Thương Hải thầm thở dài trong lòng, tay lại vỗ lên vai Trạch Nhiên, “Cô bé sẽ bình an trở lại bên cạnh ngươi thôi, yên tâm.”

Trạch Nhiên đẩy cửa ra ngoài, ánh mặt trời vẩy xuống, hắn có chút hoảng hốt khi đứng dưới ánh mặt trời, như thấy một cái bóng nho nhỏ vui đùa chạy về phía mình, “Phụ thân! Phụ thân!”

Trái tim Trạch Nhiên đau nhói, vết sẹo trên mặt như ngọn lửa, Duẩn Duẩn, đợi ta, phụ thân nhất định sẽ cứu con về.

“Phịch!” Một cơ thể lảo đảo vài cái cuối cùng ngã xuống, ánh mắt tràn ngập không cam nhìn thiếu nữ trước mặt, “Vân… Phong…” Không cam lòng! Nhưng chỉ có thể nhắm lại hai mắt, một lần nữa chết đi.

Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vung lên, mũi tên băng cắm trong ngực nhẹ nhàng nứt vỡ, hoá thành một làn sương tan biến trong không trung, Vân Phong vô cảm lướt qua thi thể dưới đất, vẻ mặt không chút thay đổi, con đường chiến đấu tới nay nàng đã gặp vô số lần chết, thậm chí đã dần chết lặng.

Lúc này Vân Phong đã được thăng tới cấp bậc Tôn Giả, tâm cảnh lại một lần nữa thay đổi. Vân Phong lẳng lặng chờ đợi, cảm thấy cơ thể mình đang bay cao lên, dừng lại ở một nơi nào đó, mắt đen mở ra, địa điểm đập vào mắt khiến nàng giật mình.

Trước mặt là một nam nhân cao lớn, khuôn mặt tuấn dật không chút thay đổi, bên mặt là dấu ấn màu xanh dương thần bí phức tạp, bốn chiếc cánh sau lưng chậm rãi vỗ, thi thoảng hiện ra dấu ấn của Sư Ưng.

“Ta còn đang nghĩ xem có phải tới lúc ngươi xuất hiện rồi không chứ.” Vân Phong bật cười, Phong nguyên Tố tuôn ra bao phủ toàn thân, “Lam Dực, lần đầu tiên gặp ngươi ngươi đã nói, chỉ có thắng ngươi mới có tư cách làm chủ nhân của ngươi.”

Nam nhân tuấn dật mở bốn cánh sau lưng, ánh sáng toả ra. Bản thể Sư Ưng to lớn xuất hiện.

Tiếng gáy vang dội cả hư không, bốn cánh vỗ mạnh, cuồng phong nổi lên. Gió lốc khổng lồ xuất hiện bức về phía Vân Phong.

Nàng lách né linh hoạt, tốc độ Sư Ưng cũng không kém, và Phong Nguyên Tố tăng tốc cho nàng cũng không kém.

Thêm một tiếng gáy nữa vang lên, bốn cánh của Sư Ưng vỗ tới, hai luồng gió như lưỡi hái cắt về phía Vân Phong, như muốn cắt không gian này thành hai nửa.

Bàn tay Vân Phong nắm chặt vào hư không, ngón tay cài vào nhau, không gian vô hình đột nhiên uốn éo, chặn ngang hai lưỡi đao gió. Vân Phong đã tới Tôn Giả, đã có thể nắm giữ được Không Gian Lực.

Sư Ưng thấy công kích bị cản lại, thân hình khổng lồ nhưng tốc độ di chuyển lại khiến người ta phải bất ngờ, móng vuốt sắc nhọn lao xuống chụp lấy vai Vân Phong muốn nâng nàng lên. Vân Phong bật cười nhảy lên, linh hoạt tránh né, mượn lực lao xuống của Sư Ưng mà leo lên lưng nó.

Tiếng ưng gáy vang dội. Sư Ưng cuồng nộ vỗ bốn chiếc cánh hòng hất Vân Phong xuống.

“Ha ha ha ha!” Vân Phong cười sảng khoái, gương mặt hiện đầy vết thương nhỏ, nhưng đôi mắt lại vô cùng lấp lánh sáng ngờ. Hai chân nhấc lên, Vân Phong ngồi lên cổ của Sư Ưng, cánh tay ôm về phía trước.

Sư Ưng tức giận luồn lên nhảy xuống, bất luận bốn cánh có vỗ thế nào, có thay đổi bao nhiêu hướng, quanh quẩn vòng vo ra sao Vân Phong vẫn ngồi vững trên cơ thể hắn.

“Không ngờ bình thường ngươi luôn dịu dàng hoà nhã lại có tính khí dữ dội như thế đấy.” Giọng Vân Phong đầy phấn khích, trận chiến máu tanh trước đây khiến nàng kiềm nén, chỉ có gặp ma thú khế ước của bản thân tâm mình nàng mới khá hơn một chút.

Sư Ưng không ngừng kêu to, giằng co hồi lâu làm mặt đất rơi xuống một đống lông vũ, nhưng vẫn không thể hất được Vân Phong, cơ thể lúc này còn tiến bộ vượt bậc đã dần trở nên yếu sức dần, nhìn lông vũ trắng noãn bay đầy trời, Vân Phong cảm thấy có chút đau lòng.

Sư Ưng bị giày vò tới mệt mỏi cuối cùng bay là là xuống dưới đất, bốn cánh thu lại, Vân Phong ngồi phía sau cổ nó, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, Sư Ưng rất khó chịu lắc lắc, Vân Phong vỗ thêm hai cái, nó lườm nàng một phát, sau đó nằm liệt xuống đất, thái độ người muốn làm gì thì làm đi.

Vân Phong đau lòng sờ vào lông vũ trên cổ nó, Sư Ưng không hề phản ứng lại, nàng thấy nó thực sự mệt mỏi nên nhảy xuống, tính nói vài câu nhưng ngay lúc nàng vừa đáp xuosng đất, sau lưng đột nhiên xẹt qua cảm giác rét căm, nàng xoay người lại, ánh mắt bén nhọn quét về một hướng khác.

Vân Phong chậm rãi nheo mắt, vừa rồi… hình như ở đó có người rình nàng?

Trong bóng tối một nơi nào đó, một cái bóng vội lùi về sau vài bước, “Nguy quá nguy quá, suýt thì bị phát hiện, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.”

Một cái bóng khác tới bên cạnh, mặt lạnh lùng, “Ai bảo ngươi tự dưng lại gần như thế.”

“Chậc chậc, không thể trách ta được, vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, nha đầu kia lại dùng cách đó giày vò ma thú khế ước của mình, thật đúng là thú vị. Ha ha ha ha, lần đầu ta thấy cách sung sướng như vậy đấy.”

“Hừ!” Người kia khẽ hừ lạnh, cái bóng ở trước khẽ nghiêng cười cười nói, “Vừa rồi ngươi kinh ngạc lắm sao? Hiếm thấy ai lại khiến ngươi ngạc nhiên đấy. Nha đầu này thật đúng là thú vị, thú vị hơn tên kia nhiều.”

“Sao nào, ngươi cho rằng nàng có thể so được với Nạp Khê Lam Y?”

“Tỷ thí không hề thua kém tiểu tử cà chớn đó. Ta thấy nha đầu này không tồi, nàng cũng không vấn đề gì.”

“Có thể vượt qua được hay không, còn phải xem nàng có thể tới được chỗ của chúng ta không, Niết Bàn Thông Thiên Lộ đâu hề dễ đi.”

Người đang cười đột nhiên dừng tiếng cười, thận trọng liếc nhìn, “Nha đầu này thật nhạy cảm, điểm này thật xứng đôi với tên tiểu tử kia.”

“Hay là ngươi đã nhìn tới mức quên mình rồi, bây giờ kết luận xứng đôi thì còn hơi sớm đấy.”

“Không thèm nói với ngươi nữa, thật đau đầu.” Tiếng nói oái ăm vang lên rồi biến mất trong vùng tối tăm, Vân Phong bân kia vẫn đang chăm chú nhìn thêm hồi lâu, cảm giác bị người khác quan sát đã biến mất, Vân Phong rũ mắt, chẳng lẽ trong tháp Niết Bàn này còn người khác nữa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play