Thời gian một năm này không dài nhưng cũng cũng không tính là ngắn, một năm có thể khiến cho tộc Sư Ưng thở phào nhẹ nhõm, cũng có thể khiến cho người khác ngóc đầu trở lại.

Từ sau khi Vân Phong, Lam Dực, Phi Vân rời khỏi tộc Sư Ưng, bốn vị trưởng giả của tộc Sư Ưng đều mong đợi bọn họ có thể trở về sớm một chút. Nguy cơ lần trước của Xích Ưng và Sát Ưng chỉ là tạm thời rút lui mà không có giải quyết, nếu như hai tộc này lại lần nữa hiểu rõ tình hình thực sự của tộc Sư Ưng, nhất định sẽ lại ra tay. Còn có Phi Lăng đã bỏ trốn, thời gian một năm đủ để y hồi phục thương tích đến bảy tám phần, y nhất định sẽ còn trở lại.

Bốn vị trưởng giả gặp phải hai vấn đề lớn này có chút sứt đầu mẻ trán, chỉ khi huyết mạch sáu cánh của Phi Vân được thức tỉnh thì tộc Sư Ưng mới có thể vĩnh viễn thoát khỏi nguy hiểm, bằng không ở trong Ưng Sào này tộc Sư Ưng sẽ không còn địa vị như trước nữa. Đây là điều mà toàn bộ tộc nhân của tộc Sư Ưng không thể chấp nhận được. 

“Phi Vân vẫn chưa về.” Lại là một ngày, tộc Sư Ưng yên bình trải qua, bốn vị trưởng giả cũng không khỏi thở phào một hơi. Mỗi một ngày Vân Phong, Lam Dực, Phi Vân chưa trở về, bọn họ đều phải nâng cao cảnh giác, phòng ngừa nguy hiểm chưa biết đến.

“Có lẽ lúc trước chúng ta không nên để cho Phi Vân đi.” Một trong bốn vị trưởng giả khẽ thở dài, ba người khác cũng im lặng không nói gì.

“Nhưng mà nếu Phi Vân không đi thì huyết mạch sẽ không thể thức tỉnh, tộc Sư Ưng nếu như không có Sư Ưng sáu cánh tọa trấn, lại là tình cảnh thế nào đây?” 

“Chỉ sợ là Sát Ưng và Xích Ưng sẽ nhân cơ hội mà tiến tới, tới lúc đó chúng ta sẽ mất đi tất cả.”

“Nhưng mà thời gian cũng trôi qua lâu như vậy rồi, tình hình càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm, điều mà chúng ta bây giờ gặp phải không chỉ đơn giản là Xích Ưng và Sát Ưng, các ngươi đừng quên, còn có một phản đồ Phi Lăng!”

“Ngươi nói không sai, thời gian càng lâu hắn càng có khả năng hồi phục lại, không có giết chết hắn cũng có nghĩa là có khả năng hắn sẽ ngóc đầu trở lại.” 

“Phi Lăng giết chết bốn người chúng ta cũng không sao, nhưng những người khác trong tộc Sư Ưng thì sao?”

Bốn vị trưởng giả đều trầm mặc, Phi Lăng chính là Sư Ưng sáu cánh cấp bậc Tôn Thần, nếu như thực lực của y hồi phục lại trạng thái ban đầu, cho dù là bốn người bọn họ liên thủ cũng có chút kiệt sức. Bọn họ nên mau chóng tìm được nơi Phi Lăng đang trốn, nhưng Phi Lăng dường như đã bốc hơi vậy, không tìm được chút dấu vết nào.

“Phi Lăng… Xích Ưng và Sát Ưng, đại nạn của tộc Sư Ưng đã đến rồi.” 

“Nếu như Phi Vân không mau trở về nữa, ta thấy vào thời điểm đại nạn ập đến cũng chính là ngày diệt vong của tộc Sư Ưng.” Bốn vị trưởng giả đều nghiêm túc nhìn nhau, nhưng vào lúc này, giọng nói hốt hoảng của thủ vệ Sư Ưng từ bên ngoài vọng vào: “Không ổn rồi bốn vị trưởng giả! Xích Ưng và Sát Ưng lại bao vây bên ngoài, lần này còn có rất nhiều tộc khác nữa.”

Bốn vị trưởng giả đều tối sầm mặt, tình huống tồi tệ nhất cũng không chỉ là như thế. Lần này Xích Ưng và Sát Ưng vậy mà làm đến mức độ như vậy, hiển nhiên là có chuẩn bị trước mới đến, có thể huy động nhiều tộc như vậy cũng không thể nào là sớm chiều có thể được. Bọn chúng mưu đồ đã lâu.

“Không ngờ lại nhanh như vậy…” Bốn vị trưởng giả cười chua xót, vừa rồi bọn họ còn đang bàn luận thì giờ đã xảy ra rồi, trở tay không kịp, thật sự trở tay không kịp. 

“Bất kể thế nào, chúng ta đều phải bảo vệ tộc Sư Ưng, dù cho phải liều hết tính mạng của mấy người chúng ta!”

Bốn vị trưởng giả đi ra, đi đến bãi đất bằng, bốn người hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng ưng kêu thật rõ to, lan truyền ra khắp địa bàn của tộc Sư Ưng. Đây là tiếng kêu gọi chiến đấu, toàn bộ tộc Sư Ưng chuẩn bị chinh chiến!

Vân Phong, Lam Dực, Phi Vân ba người rời khỏi Đề Cốc, xuyên qua tầng tầng mây mù, Phi Vân đang bàn về lão già quái dị trong Đề Cốc đó, trong lời nói có thêm chút nhẹ nhõm. Vân Phong và Lam Dực cũng yên lòng, xem ra lão già đó đối xử với Phi Vân đúng là không tệ, ít ra không có ra tay độc ác, xem ra sự giận dữ của lão già đó đều trút hết lên người Vân Phong. 

Ba người nhanh chóng bay về hướng địa bàn của tộc Sư Ưng, nhưng trên đường đi Vân Phong lại cảm nhận được một tia khác thường, trong Ưng Sào vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thoảng qua nhẹ nhàng và tư thái lười biếng lướt qua của mây, không còn gì khác nữa.

“Có cảm thấy một chút gì đó không đúng không?” Thân thể của Vân Phong dừng lại, đưa mắt nhìn núi non chập chùng ở xung quanh, Lam Dực và Phi Vân cũng cẩn thận nhìn khắp bốn phía, đột nhiên sắc mặt hai người thay đổi. “Tiếng ưng kêu ngày thường đi đâu hết rồi? Sao lại yên tĩnh như vậy?” Phi Vân lên tiếng, lông mày của Lam Dực nhíu chặt lại: “Không có tiếng ưng… bọn họ đi đâu rồi?”

Trong đầu ba người đều lóe lên, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng. 

“Chết tiệt!” Lam Dực khẽ mắng một tiếng, lập tức biến thành một luồng sáng màu lục lao thẳng về phía trước, Phi Vân liền theo sát phía sau, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn Lam Dực một chút. “Chủ nhân, ta và Phi Vân quay về trước!” Giọng nói của Lam Dực vang lên trong đầu, Vân Phong đáp lời, tốc độ của nàng không đuổi kịp được Sư Ưng bốn cánh, sáu cánh đang chạy hết sức.

Hai luồng sáng màu lục nhanh chóng biến mất ngay trước mắt, Vân Phong cũng chạy hết khả năng của mình, đột nhiên nghĩ đến gì đó liền dừng chân lại.

“Chủ nhân, làm sao vậy?” Bốn con ma thú khế ước phát hiện Vân Phong dừng lại đều tỏ ra khó hiểu. Nhục Cầu chẳng hề để ý mà ngáp một cái, cái đầu nhỏ cọ cọ lên má Vân Phong, trong mắt nó chỉ có Vân Phong mới liên quan đến nó, còn về những thứ khác thì nó không cần quan tâm. 

“Nếu như lần này không sai hẳn là Xích Ưng và Sát Ưng lại hành động lần nữa, ta chỉ đang nghĩ…” Mắt đen của Vân Phong trầm xuống: “Thời gian một năm đối với một con Sư Ưng sáu cánh bị trọng thương mà nói, rốt cuộc có thể hồi phục đến mức độ nào?”

“Mặc dù lần trước chưa giết chết tên đó, nhưng nguyên tố dung hợp của ngươi hẳn là đã khiến hắn bị thương rất nặng, bằng không cũng sẽ không chạy trốn chật vật như vây.” Giọng nói của Nhị Lôi truyền đến: “Mặc dù lão tử không hiểu rõ Sư Ưng lắm, nhưng Sư Ưng sáu cánh hẳn là vương giả, đối với ma thú có thể ngồi lên vương vị mà nói, năng lực hồi phục của chúng rất kinh người.”

“Dù kinh người đến cỡ nào đi nữa, cũng không thể khôi phục hoàn toàn.” Tiểu Hỏa nói một câu, Nhị Lôi hừ một tiếng: “Đây là tự nhận, thời gian một năm nếu như là ta thì… có thể hồi phục đến bảy phần thực lực đã là cực hạn.” 

Phi Lăng là Sư Ưng sáu cánh, huyết thống của Nhị Lôi cũng không đơn giản, Nhị Lôi có thể hồi phục đến bảy phần, Phi Lăng cũng sẽ có khả năng này. Sư Ưng sáu cánh hồi phục khoảng bảy phần thực lực, lại tấn công lần nữa không phải chuyện khó khăn gì, nhưng sau khi đạt đến cấp bậc Tôn Thần thì cơ thể bị tiêu tan sẽ còn tồn tại linh hồn. Nếu như linh hồn của Phi Lăng không thể cùng bị tiêu diệt, vẫn là họa lớn!

Nếu như có Thiên Tình ở đây thì tốt rồi… Vân Phong không khỏi nghĩ đến Cung Thiên Tình sở hữu Tử Hỏa, đó chính là loại lửa có thể trực tiếp gây tổn hại đến linh hồn, có Tử Hỏa ở đây, cho dù Phi Lăng có bao nhiêu cái mạng cũng vô dụng, y vẫn sẽ phải chết không có nghi ngờ gì nữa. Nhưng hiện tại Cung Thiên Tình không thể nào ở đây, Vân Phong muốn hủy diệt hoàn toàn linh hồn của Phi Lăng vẫn nhất định là có phiền phức.

Hủy diệt linh hồn và hủy diệt thân thể là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau, thân thể là loại tồn tại thực tế, rất có nắm chắc, mà linh hồn lại hoàn toàn là một chuyện khác nữa, muốn tiêu diệt linh hồn cần lực lượng lớn mạnh hơn. Phi Lăng nhất định phải bị tiêu diệt hoàn toàn, với tộc Sư Ưng còn có Phi Vân là chuyện tốt, bằng không thì… tộc Sư Ưng không ngừng gặp phiền phức, Lam Dực cũng không thể nào rời đi. 

Vân Phong tính toán thời gian một chút, bất tri bất giác thời gian năm năm đã trôi qua hơn bốn năm rưỡi, nàng không còn nhiều thời gian dư dả để lãng phí ở nơi này, nhất định phải mau chóng xử lý tốt chuyện của tộc Sư Ưng, hơn nữa phải hoàn toàn triệt để. Nàng còn phải trở về Nội vực, kịp thời quay về Vân gia.

Vân Phong chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức đột nhiên sầm xuống trong chớp mắt, dường như đã tách ra khỏi thân thể nhanh chóng rơi xuống, cho đến khi rơi vào trong một nơi tăm tối. Vân Phong mở hai mắt, thân thể nhanh chóng lướt đến phía trước, dừng lại ở một chỗ nào đó, Vân Phong lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng một đôi mắt lớn màu đỏ máu chậm rãi mở ra ở trước mặt nàng, cùng với âm thanh khóa sắt nhẹ nhàng sượt qua mặt đất.

“Ngươi hấp thu không tồi, chỉ một luồng khí tức thôi mà có thể nâng ngươi lên Tôn Thần cấp hai.” 

Vân Phong khẽ cười một tiếng, mắt đen trầm xuống: “Ta tới nơi này là muốn làm rõ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi có thể hấp thu khí tức của ma thú, ta muốn biết… linh hồn của ma thú thì sao?” 

Mắt đỏ khổng lồ khẽ ngẩn ra, cuối cùng bỗng phát ra tiếng cười vô cùng dữ tợn: “Khặc khặc khặc! Linh hồn ngon miệng!”

Vân Phong nheo hai mắt lại: “Nói vậy, ngươi có thể sao?”

“Khặc khặc khặc!” Một trận cười quỷ dị vang vọng khắp không gian rộng lớn này, kế tiếp là âm thanh cực lớn của xiềng xích vang lên, tựa như một vật thể lớn nào đó muốn giãy thoát: “Đương nhiên ta có thể!” 

Vân Phong khẽ cười ha ha một tiếng, đôi mắt đỏ tươi đột nhiên tới gần: “Vân Phong, ngươi còn gì muốn hỏi nữa?”

“Đáp án này đối với ta mà nói là đã đủ rồi.” Mắt Vân Phong mang theo ý cười, ngước lên đối diện với đôi mắt lớn này: “Đừng có giở trò, chỉ có ta mới có thể đem lại tự do cho ngươi. Chọc giận ta, ngươi không có lợi.”

Mắt đỏ khổng lồ hung ác lóe lên, ý thức của Vân Phong đã rời khỏi không gian tối tăm này, lúc mở mắt ra lần nữa, trong đáy mắt đều là sự tự tin đã nắm bắt được hết thảy trong lòng bàn tay. Phi Lăng, nếu như lần này ngươi xuất hiện, ta sẽ khiến cho ngươi biến mất khỏi thế giới này, hoàn toàn, triệt để! 

Trong Ưng Sào có tranh đấu, có thể nói là vì địa bàn và các tài nguyên khác, giữa các bộ tộc đều có mâu thuẫn lớn nhỏ khác nhau, nhưng hành động lần này của Xích Ưng và Sát Ưng lại không phải như vậy, đoàn thể bao vây tộc Sư Ưng lần này lại đông hơn rất nhiều, trong Ưng Sào có rất nhiều tộc khác đều tới đây, đều trừng mắt nhìn nhau.

Bốn vị trưởng giả và người có thực lực của tộc Sư Ưng đều đứng ở bên ngoài, nhìn đại quân đang bao vây trùng điệp ở trước mặt này. Tộc Sư Ưng đã võ trang đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến bất kỳ lúc nào, đối mặt với nhiều đối thủ như thế, tộc Sư Ưng đã có được giác ngộ.

“Hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng rốt cuộc muốn gì?” Bốn vị trương giả lạnh lùng mở miệng, nhìn các bộ tộc lớn nhỏ ở xung quanh, trên mặt đều là vẻ phẫn nộ, trong lòng bốn vị trưởng giả trầm xuống, bộ tộc và số người bao vây lần này gấp đôi lần trước. Lần này thật sự gặp phải họa lớn rồi. 

“Bốn vị trưởng giả, những lời này hẳn là nên hỏi tộc Sư Ưng, tộc Sư Ưng tự tiện dẫn nhân loại vào Ưng Sào, hơn nữa còn ẩn nấp lâu như vậy, các ngươi muốn gì đây?” Bộ tộc khác ở bên cạnh có người tức giận bất bình gào lên, ánh mắt của bốn vị trưởng giả đều trầm xuống, sao bọn họ lại biết được thân phận nhân loại của Vân Phong tiểu hữu? Chuyện này chỉ có người của tộc Sư Ưng mới biết được.

“Tộc Sư Ưng nhất định phải có lời giải thích!” Các bộ tộc khác kêu la phẫn nộ, gây ra một trận xôn xao lớn, tộc vương của hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng đều lạnh lùng nhìn, rất rõ ràng là đang hưởng thụ tình trạng bế tắc thế này của tộc Sư Ưng.

“Chúng ta không có giấu nhân loại!” Một trong các vị trưởng giả hét lớn: “Trong tộc Sư Ưng không hề có sự tồn tại của nhân loại!” 

“Các ngươi nói dối!”

“Chúng ta không nói dối!” Bốn vị trưởng giả bình tĩnh tỉnh táo. Hiện tại Vân Phong cũng không có ở trong tộc, nếu như những người này muốn dùng lý do này thì tất nhiên phải khiến cho họ tay không trở về.

“Chậc chậc, bốn vị trưởng giả nói những lời này thật mạnh miệng.” Tộc vương Xích Ưng cuối cùng cũng mở miệng, đôi mắt ác liệt đó lộ ra áp lực khiến người ta ớn lạnh, trong lòng bốn vị trưởng giả đều sầm xuống: “Theo ta được biết, bây giờ tộc Sư Ưng có chút hỗn loạn, không phải sao?” 

Sắc mặt của bốn vị trưởng giả ngưng trọng lại, tộc vương Sát Ưng ở một bên cười ha ha: “Tộc Sư Ưng cũng rất là biết giữ bí mật, nếu như không phải y, chúng ta cũng thật sự không biết được.”

Y? Bốn vị trưởng giả đều nghi ngờ, một bóng dáng chậm rãi đi ra từ sau lưng hai vị tộc vương, bốn vị trưởng giả đều trợn trừng mắt. Đó chính là Phi Lăng bị trọng thương đã bỏ trốn ngày hôm đó. Phi Lăng thấp giọng cười một tiếng: “Mấy lão già, đã lâu không gặp.”

“Tộc Sư Ưng chưa quên quy tắc của Ưng Sào chứ?” Tộc vương Xích Ưng lạnh nhạt nói một câu: “Nếu như có bộ tộc nào trong Ưng Sào tự ý dẫn nhân loại vào, bộ tộc này chính là kẻ thù của tất cả loài nhân ưng.” 

Lời vừa dứt, người của các bộ tộc khác đều nhìn tộc Sư Ưng một cách vô cùng phẫn nộ, trong mắt bọn họ tộc Sư Ưng chính là phản đồ của Ưng Sào không còn nghi ngờ gì nữa. Tự ý dẫn nhân loại vào Ưng Sào, còn che giấu lâu như vậy nữa.

“Tộc Sư Ưng không có che giấu nhân loại.” Bốn vị trưởng giả lạnh lùng mở miệng, nhưng Xích Ưng lại cười cười lạnh lẽo: “Có che giấu hay không, chúng ta đi vào là biết được.”

Bốn vị trưởng giả đều đứng chặn trước lối vào của tộc Sư Ưng, người có thực lực của tộc Ưng Sư đều vô cùng tức giận nhìn các bộ tộc ở xung quanh: “Không có sự cho phép của tộc vương Sư Ưng, không có người nào có thể tự tiện tiến vào địa bàn của tộc Sư Ưng ta.” 

“Y đã nói hết chuyện của tất cả mọi người cho chúng ta biết, tộc Sư Ưng bây giờ vốn không có tộc vương, một bộ tộc không có tộc vương, cũng không cần tồn tại.” Tộc vương Sát Ưng lạnh lùng nói đoạn, đưa mắt nhìn bốn vị trưởng giả: “Bốn vị trưởng giả nghĩ sao nào?”

Bốn vị trưởng giả đều nhìn Phi Lăng một cách giận dữ, Phi Lăng thì lại âm hiểm cười cười, thật đúng là một phản đồ cấu kết với ngoại tộc, y đã hoàn toàn phản bội tộc Sư Ưng. Trong lòng bốn vị trưởng giả đều nguội lạnh, phản đồ như vậy mà đã từng ngồi lên vị trí tộc vương thiêng liêng, đều là lỗi lầm của bọn họ. Tên phản đồ này đã sỉ nhục vương vị của tộc Sư Ưng, sỉ nhục sự tín nhiệm của tộc Sư Ưng giành cho y.

“Phi Lăng, tên phản đồ nhà ngươi!” Một trong các trưởng giả cuối cùng cũng thấp giọng mắng ra, Phi Lăng nghe xong cười ha ha: “Các lão già, hôm nay các ngươi đều sẽ chết trong tay của phản đồ này, không sót một người nào. Ta mới là tộc vương của Sư Ưng, là ta!” 

“Ngươi đừng hòng sỉ nhục tộc Sư Ưng nữa!”

“Ha ha ha ha ha!” Phi Lăng cười điên cuồng, vẻ âm hiểm trên mặt lại càng sâu hơn: “Hai vị tộc vương vẫn là nên sớm ra tay đi, tránh đêm dài lắm mộng.”

Tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng nhìn nhau, bọn chúng đã sớm bất mãn với tộc Sư Ưng, có cơ hội có thể diệt trừ bọn họ là chuyện tốt, nhưng cũng phải có lý do vững vàng, vào lúc này Phi Lăng chính là đã cung cấp một cơ hội cho bọn chúng, bằng không cũng sẽ không có nhiều bộ tộc hỗ trợ như vậy, tộc Sư Ưng nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. 

“Bộ tộc không có tộc vương cuối cùng sẽ đi đến bước diệt vong, vậy thì để bọn ta giúp các ngươi một tay.” Tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng lớn tiếng hét lên, bốn vị trưởng giả lạnh lùng cười cười, khí tức cấp bậc Tôn Thần đột nhiên bộc phát, nhiều bộ tộc khác cũng trở nên kích động, đều muốn trừng phạt tộc Sư Ưng, hết sức căng thẳng.

Bốn vị trưởng giả đều ôm suy nghĩ sẽ phải chịu chết, với lực lượng của bọn họ sẽ không thể nào ngăn cản tất cả mọi người, nhưng họ sẽ tận lực ngăn chặn, tranh thủ di tản huyết mạch của tộc Sư Ưng.

“Ai nói tộc Sư Ưng không có tộc vương!” Một tiếng quát giận dữ vang lên từ trên không, tiếp theo hai luồng sáng xanh lục xuyên qua bầu trời bay đến. Tất cả mọi người ở đây đều ngẩng đầu lên nhìn về không trung, hai luồng sáng xanh lục bay đến từ xa, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời mà tựa như hai sao băng sáng chói. 

“Đó là…!” Bốn vị trưởng giả nhìn thấy, tim không khỏi run lên. Phi Lăng ở phía dưới nheo hai mắt, là tên ranh con Phi Vân đó sao?

“Soạt…!” Hai bóng dáng dừng lại trên không trung, cánh dang rộng sau lưng, bốn cánh của Lam Dực xuất hiện, sau lưng Phi Vân chính là sáu cánh đang tỏa sáng ra bốn phía. Tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng đều ngây người, Sư Ưng sáu cánh! Hai người đều nhìn Phi Lăng với ánh mắt phức tạp, mắt Phi Lăng thì không ngừng lóe lên, sáu cánh… Ranh con đó vậy mà đã giải được phong ấn. Điều này sao có thể? Sáu cánh của tộc Sư Ưng chỉ có thể là ta!

“Đó là Sư Ưng sáu cánh!” Người của bộ tộc khác nhìn thấy không khỏi sợ hãi cảm thán một tiếng. Tộc vương của tộc Sư Ưng đều là Sư Ưng sáu cánh, nhưng mà tỷ lệ xuất hiện sáu cánh cùng một lúc không phải ai cũng có thể thấy được, cho nên vào giờ phút này người của các bộ tộc khác đều bị sáu cánh của Phi Vân chấn động đến nỗi nói không nên lời. Phi Vân và Lam Dực chậm rãi từ trên không hạ xuống, cánh sau lưng hai người đều tỏa ra ánh sáng đẹp mắt, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, đúng là sáu cánh. 

“Phi Vân!” Bốn vị trưởng giả đều lộ ra vẻ vui mừng và kích động trong mắt, sáu cánh, cuối cùng tiểu tử Phi Vân này cũng đã đánh thức được huyết mạch.

“Bốn vị trưởng giả, ta quay lại hẳn là chưa trễ.” Phi Vân hạ xuống từ trên không, khí chất rõ ràng có sự thay đổi so với lúc trước. Lam Dực vui mừng nhìn bộ dạng bây giờ của Phi Vân, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kiêu ngạo và tự hào.

“Không ngờ, ngoại trừ y ra, tộc Sư Ưng còn có người sáu cánh khác.” Tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng nhìn Phi Vân, trong lòng cũng không có kiêng kị gì gã ta, dù sao Phi Vân quá mức non nớt, trong mắt bọn chúng đây chỉ là một tiểu Sư Ưng miệng còn hôi sữa mà thôi. 

“Hai vị tộc vương này là có ý gì đây?” Phi Vân lạnh nhạt mở miệng, tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng nhướn mày: “Tộc Sư Ưng phạm phải tối kỵ, không nên đưa ra một lời giải thích sao?”

“Giải thích?” Phi Vân nhướn mày, hai vị tộc vương khác cười khẩy: “Hoặc là tộc Sư Ưng từ bỏ địa vị vốn có của mình, không thì giao nhân loại đó ra đây, xử tử tại chỗ!”

“Ha ha ha ha ha!” Tiếp theo trên không truyền tới một tiếng cười sang sảng, tất cả mọi người lại lần nữa ngửa đầu nhìn bầu trời, người đến lần này là một thân hình thon gọn, dược tễ biến hình trên người Vân Phong đã sớm hết tác dụng, lần này nàng cũng không cần phải che giấu thân phận nhân loại nữa. Xích Ưng và Sát Ưng đều cố tình khiêu khích, từ trong trứng gà cũng có thể kéo ra xương. 

“Nhân loại!” Tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng đều tối sầm mặt, sau khi khẽ dò xét thì sắc mặt có thay đổi lớn: “Thế mà lại là cường giả Tôn Thần!”

Phi Lăng nheo mắt lại, dưới đáy mắt là sự hận thù và nỗi âm hiểm muốn tự tay xử lý Vân Phong. Vân Phong lạnh nhạt nhìn thoáng qua, các bộ tộc trong Ưng Sào xem ra đã đến hơn phân nửa, Xích Ưng và Sát Ưng cũng thật là hao tổn tâm tư.

Vân Phong từ trên không đáp xuống đất, đưa mắt nhìn lướt qua hai vị tộc vương của Xích Ưng Sát Ưng: “Ta đến Ưng Sào không phải là do tộc Sư Ưng dẫn ta vào đây, nếu như tộc vương của hai tộc nhất định muốn lấy điều này làm cớ, thật là có lòng rồi.” 

“Hừ! Nhân loại, Ưng Sào không chào đón ngươi.” Giọng điệu của Xích Ưng và Sát Ưng cũng không biết tại sao lại trở nên khách khí hơn nhiều, vừa rồi còn là một thái độ muốn giải quyết Vân Phong ra sao, bây giờ lại yếu đi, thân là ma thú, bọn chúng cũng cảm giác được áp lực truyền đến từ trên người Vân Phong, nhân loại này là cường giả Tôn Thần, tốt nhất là không nên tùy tiện chọc đến.

“Ta xử lý xong chuyện của mình tự nhiên sẽ đi, hai vị tộc vương đây biết Phi Lăng này là phản đồ của tộc Sư Ưng chứ? Nghe lời của phản đồ, còn làm bạn với y nữa, rốt cuộc hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng muốn làm gì? Ví dụ như muốn xử lý tộc Sư Ưng cho thỏa thích à?”

Lời nói của Vân Phong khiến cho bầu không khí ở hiện trường có chút mơ màng, các bộ tộc khác đều ngạc nhiên, bọn họ đến đây chỉ vì vấn đề nhân loại này thôi, cũng không biết vậy mà trong đây còn có lý do khác. Tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng lập tức lúng túng cười cười: “Tất nhiên là không thể nào, lời của phản đồ sao có thể tin được.” 

“Hai vị tộc vương dẫn nhiều bộ tộc như vậy tới đây, chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì ta?” Mắt đen của Vân Phong nhìn lướt qua, các bộ tộc khác đều cảm giác được áp lực được tản ra từ Vân Phong, sắc mặt hoảng hốt. Phi Vân và Lam Dực đứng ở một bên không nói gì, khí thế của Vân Phong mà ngay cả hai tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng cũng cảm thấy căng thẳng.

“Nhân loại, lời nói xảo quyệt của ngươi cũng vô dụng, ai cũng nhìn ra được ngươi và người của tộc Sư Ưng có quan hệ tốt.” Các tộc khác có người hô lên, lập tức có được sự tiếp ứng, Vân Phong lạnh lùng cười cười, đảo mắt qua: “Ma thú khế ước của ta chính là Sư Ưng, ta có quan hệ tốt với tộc Sư Ưng không đúng sao?”

“Ngươi là Triệu hồi sư!” Tất cả các ma thú Ưng hệ đều hoảng sợ nhìn Vân Phong, hai tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng lại biến sắc. Triệu hồi sư, nhân loại này vậy mà lại là Triệu hồi sư! 

“Triệu hồi sư, ngươi sẽ không có được bất cứ thứ gì trong Ưng Sào.” Tộc vương Sát Ưng nghiến răng nghiến lợi khẽ quát, Vân Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Ta sớm đã có được thứ mình muốn rồi, Sát Ưng thì ta không để vào mắt.”

“Nếu như ngươi không phải Triệu hồi sư, ngươi cũng có thể đi ra ngoài một cách yên ổn, ngươi là Triệu hồi sư thì nhất định phải để lại cái mạng này.” Tộc vương Xích Ưng khẽ quát một tiếng. Triệu hồi sư đối với ma thú vốn là một loại phẫn nộ, nghề nghiệp này sẽ khiến cho ma thú hoàn toàn mất đi tự do, khiến cho ma thú trở thành công cụ của Triệu hồi sư. Sự tự tôn lớn mạnh bẩm sinh của ma thú không cho phép như thế, bọn chúng căm hận Triệu hồi sư.

Tiếng quát khẽ của tộc vương Xích Ưng kích thích sự giận dữ của tất cả ma thú Ưng hệ, tộc nhân của bọn chúng có người bị khế ước, chính là một công cụ trong tay Triệu hồi sư, không còn giá trị thì vứt bỏ. Nhưng bọn chúng lại không biết được Vân Phong là Triệu hồi sư như thế nào. 

Phi Lăng cười cười âm hiểm, Vân Phong, ta cũng muốn xem xem ngươi làm thế nào chạy thoát khỏi Ưng Sào. Lần trước ngươi hại ta trọng thương đến như thế, lần này ta sẽ khiến ngươi phải chôn xác tại Ưng Sào.

Lam Dực lách mình một cái di chuyển đến trước mặt Vân Phong, lúc này Phi Vân cũng lao người ra, bốn vị trưởng giả bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Tộc Sư Ưng nợ một ân tình của Vân Phong như vậy, vào thời khắc này không thể khoanh tay đứng nhìn, huống hồ Phi Vân đã tỏ rõ thái độ, tộc Sư Ưng cũng không có lý do gì phải lùi bước.

“Tộc Sư Ưng thông đồng với Triệu hồi sư nhân loại!” Tiếng rống giận vang lên, sự phẫn nộ của tất cả ma thú Nhân Ưng hệ bị kích động, tiếng kêu phẫn nộ của các loài ưng vang vọng khắp trời, tộc Sư Ưng và Vân Phong không còn đường lui, chỉ có thể chiến đấu một trận. Nhưng bọn họ thật sự có thể chống đỡ sự tấn công của hơn nửa bộ tộc trong Ưng Sào sao? Tộc trưởng của hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng cũng là cấp bậc Tôn Thần, còn có các bộ tộc khác nữa, cường giả cấp bậc Tôn Thần tổng cộng lại cũng có mười mấy con, và còn Phi Lăng đang chực chờ đánh lén, cho dù Vân Phong có ba đầu sáu tay, trận này cũng có vô vàn nguy hiểm. [bản dịch được cập nhất sớm nhất tại iread.vn] 

Trận chiến này, không thể tránh, không thể trốn!

“Cả đám các ngươi đều ồn ào cái gì?” Một giọng nói lại vang lên, đầu của tất cả lại lần nữa ngẩng lên, lần này lại là ai đến đây? Phi Vân nghe được giọng nói này không khỏi vui vẻ: “Là vị tiền bối đó.”

Nhưng mắt đen của Vân Phong lại sầm xuống, sao lão già đó lại ra khỏi Đề Cốc rồi? Lão đến đây để làm gì? 

Một bóng dáng cao gầy đáp xuống từ trên không, đầu tóc bạc phơ nhẹ nhàng phất phơ theo gió, đôi mắt trong veo đó lộ ra một áp lực vô cùng lớn. Hai tộc trưởng của Xích Ưng và Sát Ưng nhìn thấy lão nhân, lập tức kinh ngạc: “Tiền bối, sao người lại đến đây?”

Người tài giỏi của các tộc khác đều biến sắc, sự xuất hiện của lão nhân vượt quá dự tính của mọi người, Phi Lăng sững sờ nhìn lão nhân, thân thể không khỏi lùi về sau mấy bước. Đôi mắt sắc bén của lão nhân nhìn qua phía hai tộc trưởng của Xích Ưng và Sát Ưng: “Các ngươi ồn cái gì? Đều là tiếng ưng kêu, muốn ta phải yên tĩnh thế nào đây?”

Sắc mặt của tộc vương hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng đều có chút lúng túng, bốn vị trưởng giả cẩn thận nhìn vị lão nhân trước mặt này, chẳng lẽ đây chính là đại nhân vật mà Lam Dực đã nói đó sao? Nhìn thấy thái độ của hai tộc vương Xích Ưng và Sát Ưng cung kính như vậy, vừa nhìn đã biết. 

“Nhiều người lăng xăng bao vây ở nơi này như vậy là muốn làm gì?” Lão nhân nhướn mày, ánh mắt dời đi một cái, nhìn thấy Vân Phong: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Vân Phong cười ha ha: “Chưa xử lý xong chuyện, tất nhiên là không thể đi rồi.”

Đôi mắt của lão nhân sầm xuống: “Chuyện gì mà cần nhân loại như ngươi nhúng tay vào?” 

Vân Phong cười ha ha: “Tất nhiên là chuyện sống chết của tộc Sư Ưng rồi.”

Lão nhân chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt ác liệt nhìn qua hai tộc trưởng của Xích Ưng và Sát Ưng: “Hai tên các ngươi, lá gan cũng không nhỏ, muốn tiêu diệt tộc Sư Ưng sao? Cho rằng như vậy thì có thể xưng bá Ưng Sào à?”

Hai tộc trưởng của Xích Ưng và Sát Ưng không nói gì, ở trước mặt lão nhân mà thở mạnh chút cũng không dám, cứ như tiểu hài tử bị dạy dỗ vậy. Lão nhân nhìn lướt qua các bộ tộc khác: “Nhân loại này là ta dẫn vào Ưng Sào đấy.” 

Hai tộc trưởng của Xích Ưng và Sát Ưng đều khẽ sửng sốt, người của các bộ tộc khác đều hít sâu một hơi. Lão nhân nhướn mày: “Làm sao?”

Phi Vân và Lam Dực không khỏi ngạc nhiên, Vân Phong cũng không kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng. Lão già này nói là bản thân lão dẫn vào đây, đây rõ ràng là đang giúp tộc Sư Ưng, lão già này rốt cuộc có ý gì đây? Không lẽ ngày trước lão và tộc Sư Ưng có giao tình gì sao?

“Tiền bối, chuyện này…” Hai tộc trưởng của Xích Ưng và Sát Ưng đều trợn mắt há hốc mồm, làm thế nào cũng không ngờ sự tình sẽ tiến triển đến như vậy. Vị tiền bối trong Đề Cốc này lại bất ngờ xuất hiện, hơn nữa còn mở miệng chủ động thừa nhận là lão dẫn vào, nếu là lão dẫn vào thì cho dù là nhân loại, bọn họ cũng không dám truy cứu cái gì. 

“Nếu muốn truy cứu thì cứ tới tìm ta.” Lão nhân thốt ra câu nói này, hai tộc trưởng Xích Ưng và Sát Ưng đều chấn động cả người, bọn họ có mấy lá gan cũng không dám tìm lão. Các tộc khác đều không dám thở mạnh tiếng nào, lão nhân nói chuyện, không ai dám phản bác.

“Chúng ta đi!” Hai tộc trưởng Xích Ưng và Sát Ưng đều oán hận nhìn lướt qua người của tộc Sư Ưng, hôm nay bọn họ tay không mà trở về, bọn họ không nghĩ đến vị tiền bối ở trong Đề Cốc lại ra ngoài phá hỏng cục diện. Người của hai tộc Xích Ưng và Sát Ưng lục tục bỏ đi, các tộc khác cũng nhanh chóng rút lui, chỉ chốc lát sau, tất cả bộ tộc bao vây tộc Sư Ưng toàn bộ đều rời khỏi đây. Lão nhân yên lặng nhìn Phi Vân và bốn vị trưởng giả, ánh mắt thoáng qua một tia sáng mờ nhạt, tiếp theo tung người nhảy lên.

“Nhân loại, ngày nào ngươi còn ở lại đây, tộc Sư Ưng sẽ gặp phiền phức.” 

Vân Phong gật đầu: “Lời của tiền bối, Vân Phong ghi nhớ trong lòng sẽ lập tức rời đi, lần này cảm tạ tiền bối ra tay tương trợ tộc Sư Ưng!”

Lão già khinh thường cười cười: “Nếu nói đến cảm tạ, vẫn chưa tới lượt ngươi cảm tạ ta, đừng có gây phiền toái cho ta nữa.” Lão nhân nói xong, bóng dáng đã phiêu bạt đến mây mù sau đó biến mất hẳn, bốn vị trưởng giả đều nói nhỏ: “Lão ta chính là vị đại nhân vật trong Đề Côc đó đúng chứ?”

“Tại sao lão ta lại chủ động giúp đỡ tộc Sư Ưng?” 

Phi Vân nhìn bóng lưng rời đi của lão nhân mà cúi đầu khẽ cười: “Ai mà biết được, tính tình của vị tiền bối đó rất kỳ lạ.”

Bốn vị trưởng giả đều bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Đúng rồi, tên phản đồ Phi Lăng đó!”

Vân Phong lạnh lùng cười cười: “Hắn chạy không thoát!” Lòng bàn tay vừa lật lên, ngọc bội Chỉ Linh xuất hiện, điểm sáng lóe lên trên ngọc bội đang rời đi về phía trước với tốc độ nhanh nhất. 

“Ta đi với các ngươi!” Phi Vân mở miệng, bốn vị trưởng giả đều có chút lo lắng, Phi Vân cười nhạt: “Giữa ta và hắn nhất định phải làm cho rõ ràng.”

Lam Dực trầm mặc xong mở miệng: “Để nó đi đi.”

Bốn vị trưởng giả cuối cùng cũng bất đắc dĩ gật đầu, Vân Phong, Lam Dực và Phi Vân ba người lập tức khởi hành, đuổi theo điểm sáng trên ngọc bội Chỉ Linh. Vân Phong nhìn điểm sáng không ngừng tăng tốc trên ngọc bội mà lạnh lùng cười cười: “Phi Lăng cũng không tính là ngốc, vẫn còn biết chạy lấy mạng.” 

“Lần này hắn không trốn thoát được!” Phi Vân nắm chặt hai nắm đấm, nghĩ đến lúc nhỏ bản thân đã đau lòng khi biết tin phụ thân chết thảm, và còn huyết mạch sáu cánh bị y phong ấn lại, lửa giận trong lòng cháy hừng hực. Trong lòng Vân Phong và Lam Dực đều chùng xuống, điểm sáng trên ngọc bội Chỉ Linh chậm rãi giảm tốc độ, Phi Lăng sẽ không ngờ đến Vân Phong sẽ biết được hành tung của mình, cho nên cũng yên tâm giảm tốc độ lại. Vân Phong cười khẩy, Phi Lăng, lần này sẽ không để cho ngươi có cơ hội trốn thoát!

“Phù phù…” Phi Lăng thở hồng hộc dừng lại, cánh sau lưng vỗ chậm rãi, trong lòng sợ hãi không thôi, vừa rồi ánh mắt của vị lão nhân kia nhìn y khiến y hãi hùng khiếp vía, y mà ở lại thêm giây nào sẽ cảm thấy cái chết cách mình không xa nữa. Y biết vị lão nhân đó sẽ không ra tay, nhưng y có một nỗi sợ hãi vô danh, tự nhủ mình phải nhanh chóng rời đi. Cho nên lúc các bộ tộc rút lui, y cũng đi theo cẩn thẩn rời đi, sau đó bắt đầu tăng tốc chạy như điên. Hừ! Thật sự không thể ngờ được, vậy mà người trong Đề Cốc lại ra mặt giúp đỡ, bằng không hôm nay tính mạng của Phi Vân, Vân Phong còn có Lam Dực đều sẽ nằm trong tay y. [Nhóm dịch Thuyết Thư Các - iread.vn]

Lần sau, y chắc chắn sẽ có cơ hội. Hiện tại thực lực của y mới hồi phục bảy phần, chỉ cần đợi y khôi phục toàn hộ, tỷ lệ thành công của y sẽ càng cao hơn. Phi Lăng nghĩ đến đó liền cười cười tà ác, cho dù tiểu tử Phi Vân đó đánh thức huyết mạch cũng vô dụng. Chỉ cần giết nó, tộc vương của tộc Sư Ưng vẫn là y, y là Sư Ưng sáu cánh duy nhất. 

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!” Phi Lăng cười to điên cuồng, khuôn mặt cũng bởi vì phấn khích mà hoàn toàn méo mó, gân xanh trên trán nổi lên từng sợi, đôi mắt cũng bởi vì suy nghĩ trong đầu mà thoáng ửng đỏ.

“Phi Lăng, ngươi cười cũng rất vui vẻ nhỉ.”

Tiếng cười bỗng im bặt, Phi Lăng chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn thấy ba người ở trước mặt: “Vậy mà đã tìm được ta rồi sao?” 

Vân Phong cất kỹ ngọc bội Chỉ Linh lại, Phi Vân và Lam Dực đứng ở hai bên nàng, ánh mắt hai người đều thâm trầm nhìn Phi Lăng. Phi Lăng cười ha ha: “Chỉ bằng mấy người các ngươi, căn bản không giết được ta.”

“Vậy thì cứ thử xem sao.” Bốn cánh dang rộng sau lưng Lam Dực, biến thành một luồng sáng màu xanh lục lao về phía Phi Lăng, sau lưng của Phi Vân cũng mọc ra sáu cánh, ánh sáng màu lục cực sáng phát ra từ trên sáu cánh, kèm theo sự dao động lực lượng lớn mạnh. Vân Phong cũng hơi hơi cảm thán, Sư Ưng sáu cánh đúng là không giống người thường.

“Ha ha ha, muốn nộp mạng gấp như vậy, bổn vương cũng sẽ không làm ngươi thất vọng!” Phi Lăng cười dữ tợn, sáu cánh sau lưng cũng dang rộng. Vân Phong yên lặng đứng ở một bên, đây là một trận chiến mà nàng không thể ra tay, chuyện này có liên quan đến ân oán trong tộc Sư Ưng, tất cả những chuyện này nhất định phải do Phi Vân và Lam Dực tự tay giải quyết. 

Ba luồng sáng xanh lục quấn lấy nhau trên không trung, tiếng ưng kêu phẫn nộ xen lẫn vào nhau, từng luồng lực lượng khổng lồ va chạm vào nhau khiến cho cả không gian này đều rung lên. Năng lượng Phong hệ lớn mạnh hiện lên từ trên thân thể Sư Ưng vô cùng tinh tế, Vân Phong cẩn thận tránh né Phong nguyên tố được phóng ra, Phong nguyên tố đó ác liệt một cách kỳ lạ, nếu như đụng vào cơ thể sẽ lập tức bị chém mất một bộ phận.

Ba con Sư Ưng giao chiến kịch liệt trên không, Vân Phong đưa mắt thâm trầm nhìn, đây là lần chiến đấu không có cách nào dự đoán được, mặc dù thực lực của Phi Lăng chưa hồi phục hoàn toàn, mặc dù chỉ có bảy phần nhưng với thành tích phong phú và kinh nghiệm chiến đấu đã tích lũy được của y, thực lực của y cũng nổi bật. Bốn cánh của Lam Dực cộng thêm lực lượng sáu cánh vừa mới thức tỉnh chưa thuần thục của Phi Vân, đối mặt với Phi Lăng cũng chỉ nắm chắc được phân nửa.

Một nửa với một nửa, ai cũng có thể thắng, ai cũng có thể thua! 

Đột nhiên ba luồng sáng xanh lục khổng lồ nổ tung trong không gian, bản thể của Sư Ưng đều xuất hiện, thân thể to lớn xé xác lẫn nhau, vuốt nhọn, rang nanh còn có cánh sắc bén khổng lồ. Thân hình của Vân Phong đột nhiên lui ra phía sau vài trăm mét, hình thể của Sư Ưng khổng lồ giao chiến vô cùng nguy hiểm, nhưng mà hiện ra bản thể cũng có nghĩa là đã giải phóng hết tất cả năng lượng, đánh cược lần cuối cùng.

Phi Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, sáu cánh sau lưng dang rộng ra, Phong nguyên tố có màu sắc nồng đậm phân tán ra trong cánh, chậm rãi bao phủ toàn thân. Lúc này Lam Dực cũng lộ ra bản thể Sư Ưng, đường vân đẹp đẽ của Sư Ưng khổng lồ phát ra ánh sáng mê người, hai người một trước một sau, vây chặt Phi Lăng ở giữa.

“Hai người các ngươi không giết chết được ta. Ta chính là tộc vương Sư Ưng!” Tiếng rống giận dữ của Phi Lăng vang lên, mặc dù bị tấn công từ hai phía, nhưng y vẫn chiến đấu hăng hái, có thể thấy được lực lượng của y lớn mạnh cũng không phải là hữu danh vô thực. Vứt bỏ hết mọi thứ không nói đến, lực lượng sáu cánh của Phi Lăng hết sức hung hãn. 

“Dực thúc, giúp ta chặn đường lui của hắn!” Phi Vân ở trên không trung bỗng nhiên gào lên, con ngươi xanh lam của Lam Dực co lại: “Phi Vân, ngươi không thể…”

“Ta có thể!” Mắt ưng của Phi Van thoáng qua một tia kiên trì: “Ta muốn tự tay giết hắn!”

Lam Dực yên lặng một hồi, cuối cùng cũng gật đầu. Phi Lăng điên cuồng cười ha ha ha: “Oắt con, ngươi không giết được ta. Ngươi căn bản không giết được ta!” 

“Phi Lăng, ta sẽ tự tay giết ngươi, để an ủi linh hồn chưa thể yên nghỉ của phụ thân!” Một tia hung ác xẹt qua mắt Phi Vân, sáu cánh ở sau lưng dang rộng ra hoàn toàn trên không trung, từng đợt Phong nguyên tố như ánh sáng ngập trời phóng ra từ trong cánh. Cùng lúc đó, Lam Dực cũng tản phát ra từng luồng sáng Phong hệ, hai người một trước một sau, vô số cột sáng như thiên la địa võng giam hãm thân thể của Phi Lăng.

“Ha ha ha, ta không chết được!” Sáu cánh của Phi Lăng đột nhiên chấn động, thân thể nhanh chóng muốn lao ra, nhưng vào lúc này một ngọn lửa cháy rực rơi xuống trên đầu, ánh mắt của Phi Lăng kinh ngạc một phen, đỉnh đầu chính là cơ thể cực lớn tràn ngập lửa của Hỏa Vân Lang.

Nhân loại kia lại nhúng tay vào! Phi Lăng ngạc nhiên nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong lại chỉ mỉm cười đứng ở phía xa xa, vào phút cuối cùng nàng không ngại giúp một tay. 

“Ầm ầm ầm…!” Vô số cột sáng Phong hệ phóng ra loạn xạ, Phi Lăng ở chỗ sâu trong không gian lập tức bị Phong nguyên tố cuồng mãnh này khiến cho có chút vặn vẹo, và bởi vì bị Tiểu Hỏa cản trở mà cơ thể Sư Ưng sáu cánh khổng lồ của Phi Lăng bị giam chặt ở bên trong, dưới sự va chạm công kích của từng cột sáng, cơ thể đã không còn nguyên vẹn.

Cánh vỡ nát và lông vũ nhuộm máu tươi nồng đậm rơi xuống từ trên không, một mùi máu tanh nồng nặc tản ra từ không trung, sắc mặt của Phi Vân và Lam Dực đều có chút nặng nề. Ngay khoảnh khắc thân thể của Phi Vân vỡ nát, một ánh sáng lờ mờ thoát ra từ cơ thể, đó chính là linh hồn vẫn chưa chết của Phi Lăng.

Nhận ra Lam Dực và Phi Vân đều không phát hiện ra mình, linh hồn của Phi Lăng cong môi cười, cứ chờ xem, đợi sau khi y tái tạo cơ thể, hồi phục lại thực lực đỉnh cao, chắc chắn y sẽ hoàn toàn giết chết hai tên này, kể cả linh hồn! 

Linh hồn bay tán loạn trên không, bởi vì thân thể vô cùng trong suốt nhẹ bẫng, Phi Vân và Lam Dực cũng không có chú ý, linh hồn của Phi Lăng nhanh chóng trốn thoát ra không gian vừa rồi, chạy như điên về một phương hướng, y muốn rời khỏi trong thời gian ngắn nhất, tái tạo lại thân thể trong khoảng thời gian ngắn nhất.

“Ngươi muốn đi đâu?” Nhưng sau đó một giọng nói lạnh băng cảm thấy được, tiếp theo là một luồng tinh thần lực lớn mạnh nhanh chóng bay tới.

“Không…!” Linh hồn của Phi Lăng điên cuồng tránh né, nhưng cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi tinh thần lực của Vân Phong. Tinh thần lực giam chặt linh hồn này, dùng sức một cái đã được đưa tới trước mặt Vân Phong. 

Linh hồn của Phi Vân kinh ngạc nhìn Vân Phong, sao nhân loại này lại phát hiện được y? Phi Vân và Lam Dực đều không có phát hiện, rốt cuộc ả ta làm thế nào mà phát hiện ra y? Vân Phong nhìn linh hồn vẫn còn vùng vẫy điên cuồng ở trước mắt này, lạnh lùng cười cười: “Ngươi không trốn thoát được đâu.”

“Bằng Tôn Thần cấp hai của ngươi không thể tiêu hủy được linh hồn của ta đâu. Đừng có mà để ta trốn thoát được, bằng không thì… ta sẽ không tha cho các ngươi!” Phi Lăng hét lên, đôi mắt ưng nhìn chòng chọc vào Vân Phong, nhưng Vân Phong lại thấp giọng cười cười: “Tiêu hủy? Không, ta sẽ không tiêu hủy.”

Phi Lăng ngây người, tinh thần lực của Vân Phong hơi siết chặt lại, đầu lưỡi của Vân Phong nhẹ nhàng liếm môi, mắt đen lộ ra vẻ phấn khích nhìn linh hồn của Phi Lăng, cứ như nhìn thấy được một bữa tiệc ngon miệng. 

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Phi Lăng bị ánh mắt của Vân Phong làm cho sợ hãi, sự hưng phấn trong mắt nhân loại này khiến cho y cảm thấy sởn hết gai ốc.

Vân Phong trầm thấp cười một tiếng, tinh thần lực đột nhiên rút vào trong thân thể, mang theo cả linh hồn của Phi Lăng cũng bị kéo vào trong cơ thể của Vân Phong. Phi Lăng nhận ra được ý đồ của Vân Phong, lập tức hốt hoảng: “Nhân loại, ngươi muốn làm gì? Ngươi không sợ sau khi kéo linh hồn của ta vào trong cơ thể ngươi, sẽ khiến ngươi bạo thể mà chết sao?”

Mắt đen lóe lên tia sáng lờ mờ, khóe môi của Vân Phong chậm rãi nhếch lên, nụ cười nhẹ nhàng này lộ ra ý vị âm hiểm khiến cho Phi Lăng nhìn thấy mà linh hồn cũng chấn động. 

Sẽ không phải là ả ta muốn, không phải là muốn… Điều này không có khả năng, tuyệt đối không thể!

Tinh thần lực của Vân Phong lôi kéo mạnh mẽ, linh hồn của Phi Lăng xâm nhập vào trong cơ thể Vân Phong trong chớp mắt, một áp lực khổng lồ nổ ra từ linh hồn của Phi Lăng, Vân Phong chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức lập tức dẫn theo linh hồn nhanh chóng chìm xuống, trong bóng tối bất chợt truyền đến một tiếng thở dài tham lam, đôi mắt màu đỏ máu khổng lồ đột nhiên mở ra.

Lần này, nàng sẽ lại có được lực lượng gì? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play