Vân Phong kéo Lam Yên và Kiến Bình đi thẳng về trước, hai người càng về sau càng im lặng, cả Lam Yên đang khóc ròng cũng ngậm miệng, như thể bị câm. Vân Phong đi rất nhanh, hai người bị kéo đi rất đau, Vân Phong lại không hề nghĩ gì tới họ, trên đường vấp ngã là chuyện thường, hai người bị giày vò tới mặt mũi bầm dập, trông cực kì chật vật. Vân Phong đi ngày càng nhanh, nhất là khi tới Phù Không đảo của Tụ Tinh, vì lo lắng hận không thể tới Tụ Tinh ngay, nàng quên cả việc mình có thể truyền âm, Vân Phong cũng không chú ý, bốn con ma thú khế ước không hề truyền âm báo cho nàng biết tình hình bên Tụ Tinh.
Càng đến gần Tụ Tinh, sắc mặt Vân Phong càng âm trầm, hai người bị bắt đi cũng càng hoảng sợ, nếu Tụ Tinh thực sự có gì, vậy mạng của hai người họ không giữ nổi nữa rồi. Bước vào khu vực trên không của Tụ Tinh, mùi máu xộc vào mũi, Vân Phong càng lo lắng hơn, nhanh chóng lao xuống, không nghe được tiếng chém giết, nàng biết trận chiến đã kết thúc rồi.
Trận chiến giữa Hoa Phong và Tụ Tinh đã kết thúc ngay khi bốn con ma thú khế ước của Vân Phong và Triển Ly đến, ba trưởng lão Hoa Phong thấy ma thú khế ước của Vân Phong xuất hiện tại thì trợn tròn mắt, nhất là Phong Lẫm, thậm chí toát cả mồ hôi lạnh. Ma thú khế ước của Vân Phong xuất hiện, tức là Vân Phong vẫn chưa rời khỏi đây. Dù không biết Vân Phong đang ở chỗ nào, nhưng ma thú khế ước của nàng đã tới thì sớm muộn gì nàng cũng xuất hiện thôi.
Ba trưởng lão Hoa Phong mặt biến sắc. Sở dĩ bọn họ dám kiêu ngạo tới Tụ Tinh gây chuyện là ỷ vào việc Vân Phong đã rời đi, bọn họ cũng từng kiên nhẫn chờ đợi một thời gian, chắc rằng Vân Phong không biết chuyện này mới dám làm, nhưng không ngờ mình đã tính sai.
Ba trưởng lão Hoa Phong đều hối hận, không còn muốn tiếp tục đánh nhau nữa, Phong Lẫm đột nhiên nghĩ tới lời uy hiếp của Vân Phong lần trước, sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Không phải nàng ta đi vòng qua Hoa Phong đó chứ. Nếu thật vậy, lần này họ sẽ phải tổn thất thảm trọng.
Ba trưởng lão Hoa Phong đều có ý rút lui, lý do của Viên bàn tử vừa hay cho họ một lối thoái, gây chiến với Tụ Tinh, Hoa Phong cũng có thương vong, huống hồ Vân Phong giết đệ tử Hoa Phong cũng là sự thật, cho dù có Triển Ly và bốn con ma thú khế ước làm chứng, lúc đó người nọ tự gieo gió gặt bão, nhưng ba trưởng lão Hoa Phong cắn hoài không tha. Mấy vị trưởng lão Tụ Tinh cũng có ý ngưng chiến, Tụ Tinh thương vong thảm trọng, còn đánh tiếp sẽ chỉ tệ hơn, nhưng hận thù giữa hai học viện cũng đã hình thành, sớm muộn cũng cần giải quyết dứt điểm.
Phong Lẫm lo Hoa Phong bị Vân Phong huỷ diệt, nên đám người Hoa Phong vội vã tìm cớ chạy về. Lúc Vân Phong tới vừa hay là lúc người Hoa Phong rời khỏi, trận chiến chấm dứt, trên không Tụ Tinh đầy mùi máu và phẫn nộ.
Vân Phong cảm nhận được không khí khác thường của Tụ Tinh, cơn tức trong lòng lại dâng lên, nàng lách người vào Tụ Tinh, từ xa đã thấy được bóng năm vị trưởng lão và ma thú khế ước của mình. Vân Phong đáp xuống, tuỳ tay quăng hai người đang cầm trong tay xuống, cả hai té rầm xuống đất.
Bốn con ma thú khế ước ngẩng đầu nhìn Vân Phong, cả đám sắc mặt khác thường, Vân Phong khó hiểu nhíu mày. Lam Dực thấy Vân Phong, muốn mở miệng nói gì nhưng Tiểu Hỏa bên cạnh đột nhiên ho khan, Yêu Yêu cũng kéo tay Lam Dực, ý bảo nó không được nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Phong bước qua, thấy bốn con ma thú khế ước khác thường như vậy. Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hỏa cũng im lặng, mở to mắt nhìn nàng, bên trong thậm chí có ý an ủi.
“Rốt cục là sao?” Vân Phong chất vấn, cảm giác mình sẽ mất đi thứ quan trọng đột nhiên ùa lên, khiến nàng càng tức tối, ngữ khí nghiêm nghị nôn nóng này làm bốn con ma thú càng thêm im lặng.
“Vân Phong, con về rồi.” Năm vị trưởng lão Tụ Tinh bước ra, Vân Phong ngẩng đầu, nhìn cả năm rồi nhìn sang ngũ trưởng lão: “Lão sư, các vị có chuyện giấu con.”
Ngũ trưởng nhếch miệng: “Nha đầu, chúng ta... có lỗi với con.”
Có lỗi? Vân Phong chau chặt mày: “Tụ Tinh thương vong thảm trọng, con còn dược tễ sinh mạng đây, chắc sẽ giúp được gì đó”
Năm vị trưởng lão Tụ Tinh đều xúc động, nha đầu này lo lắng cho Tụ Tinh như vậy... là họ có lỗi với nàng. Đại trưởng lão Tụ Tinh thở dài: “Vân Phong, có chuyện này... chúng ta...”
“Vân Phong!” Tiếng gọi nức nở vang lên, Vân Phong ngây người, quay qua nhìn thấy Cung Thiên Tình đang chạy vội ra, chỉ có điều hai mắt nàng ta đỏ bừng, nước mắt đầy mặt.
“Thiên Tình, ngươi...” Vân Phong chưa kịp hỏi gì, Cung Thiên Tình đã chạy tới sà vào lòng Vân Phong, ôm chặt nàng gào khóc.
Nước mắt nóng hổi và tiếng khóc nức nở hoà vào nhau, người Cung Thiên Tình run rẩy, tim Vân Phong đập thật nhanh: “Thiên Tình, rốt cục xảy ra chuyện gì?” Vân Phong cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng Cung Thiên Tình cứ khóc lớn không thôi, tiếng khóc của nàng ta làm mọi người đều gục xuống. Vân Phong dồn sức vào tay, kéo Cung Thiên Tinh ra khỏi lòng mình, Cung Thiên Tình khóc đỏ mắt, Vân Phong hỏi: “Thiên Tình, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Cung Thiên Tình ngẩng lên, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Vân Phong, Vân Phong... U Nguyệt, U Nguyệt…”
Tim Vân Phong bị bị bóp nghẹn: “Nhị ca của ta bị sao?”
Cung Thiên Tình hai mắt đẫm lệ, giọng khàn khàn, môi run rẩy nói: “U Nguyệt... đã chết, chết rồi...” Cung Thiên Tình nhắm mắt, như không muốn nhớ lại cảnh tượng đau lòng đó, nước mắt lại nhỏ xuống mu bàn tay Vân Phong, nhiệt độ đó như muốn xuyên qua bàn tay thấm vào máu thịt nàng.
Tim Vân Phong tê rần. Chết? U Nguyệt chết rồi? Không thể nào, không thể nào!
“Huynh ấy ở đâu?” Vân Phong nhìn Cung Thiên Tình, Cung Thiên Tình khóc nói không ra lời, Vân Phong đột nhiên hét lớn: “Huynh ấy ở đâu!”
“Vân Phong, U Nguyệt… được đặt trong viện chế dược.” Đại trưởng lão Tụ Tinh nói, Vân Phong nhún người lên, chạy thẳng vào viện chế dược. Cung Thiên Tình khóc đuổi theo sau, bốn con ma thú khế ước và cả Nhục Cầu cũng theo sát sau đó, đau đớn và bi thương trong lòng Vân Phong đã lan sang cả chúng.
Năm vị trưởng lão Tụ Tinh nhìn theo bóng Vân Phong thở dài, họ không ngờ U Nguyệt cũng lên tiền tuyến, trong lúc đánh nhau không biết bị ai... kết quả...
“Là chúng ta có lỗi với nha đầu đó.” Ngũ trưởng lão Tụ Tinh thở dài: “Nha đầu đó làm nhiều việc cho Tụ Tinh vậy, chúng ta lại không bảo vệ được người mà nó nhờ vả.”
Đại trưởng lão Vân gia cũng thở dài: “Có lẽ, đây chính là vận mệnh.”
Vân Phong chạy thẳng tới viện chế dược, trên đường nhìn thấy không ít đệ tử, đám đệ tử thấy Vân Phong đều tỏ vẻ thông cảm. Ai nấy trong Tụ Tinh đều biết quan hệ giữa U Nguyệt và Vân Phong, Vân Phong quan tâm U Nguyệt cũng là chuyện rất rõ ràng, giờ U Nguyệt chết, với Vân Phong mà nói là đả kích không nhỏ.
Vân Phong rất đau lòng, giống như bị kim đâm, chết rồi, nhị ca của nàng chết rồi, sao vậy được... Sao vậy được?! Vân Phong cắn chặt môi dưới, lập tức nhảy vào viện chế dược. Trên quảng trường viện chế dược có không ít người đang đứng, dược tễ trưởng lão cũng ở đó, Vân Phong vừa xuất hiện, đám đệ tử đang tụ ở đó tản ra, Vân Phong nhìn thấy người đang nằm đó, mắt trừng to.
“Nhị... ca...” Vân Phong khẽ gọi, đầu óc choáng váng. Dược tễ trưởng lão thấy Vân Phong như vậy, muốn nói gì rồi cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, phất tay, mọi người trong viện đều ra ngoài, chỉ có Cung Thiên Tình còn đứng cạnh Vân Phong, bốn con ma thú khế ước cũng đứng rất xa.
Dược tễ trưởng lão nhìn thoáng qua, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi. Vân Phong đứng trên quảng trường, chậm rãi ngồi xuống, nhìn người đang nhắm mắt ngủ yên trên đất, dường như gã đang im lặng ngủ, không hề đau đớn, vẫn là khuôn mặt anh tuấn giống Vân Khải như đúc đó.
Vân Phong vươn tay ra, Thuỷ nguyên tố trào ra, nàng cắn chặt răng đưa tay đè lên lỗ thủng trước ngực U Nguyệt. Cung Thiên Tình thấy vậy nước mắt lại tuôn trào: “Vân Phong... Vân Phong, ngươi đừng như vậy...”
Vân Phong không trả lời, Thủy nguyên tố vẫn không ngừng đưa vào người U Nguyệt, nhưng vẫn không thăm dò được dấu hiệu của sự sống nào. Vân Phong không tin, tiếp tục đưa Thủy nguyên tố vào, liều mạng đưa vào, vết thương bị xuyên thủng trước ngực U Nguyệt chậm rãi khép lại, nhưng đôi mắt của gã từ đầu tới đuôi vẫn nhắm chặt, không bao giờ mở ra nữa.
“Huynh ấy nói, huynh ấy là nhị ca của ngươi, là người thân của ngươi, huynh ấy nên làm vậy...” Cung Thiên Tình nức nở: “Huynh ấy nói, nếu như là ngươi, ngươi cũng sẽ ủng hộ quyết định của huynh ấy.”
Vân Phong nghe Cung Thiên Tình nói vậy, tim đau buốt, người thân của nàng lại lần nữa chết trước mặt nàng, nàng lại không làm được gì. Tại sao, tại sao lại như vậy?! Một người cứ thế bị rút ra, rút ra khỏi trái tim nàng. Nàng không cho phép! U Nguyệt dù đã chết, nhưng linh hồn vẫn còn tồn tại, huynh ấy có thể sống lại.
“Nhị ca sẽ không chết, ta sẽ không để cho huynh ấy chết!” Vân Phong nói xong liền rút tay về, Cung Thiên Tình đẫm nước mắt nhìn nàng: “Có thể... có thể không...”
“Có thể! Ta sẽ không để cho huynh ấy chết, tuyệt đối sẽ không!” Ngọc bội hình rồng xuất hiện trong tay, Vân Phong nhắm chặt mắt: “Diệu Quang tiền bối! Diệu Quang tiền bối!” Tiếng gọi của Vân Phong quanh quẩn trong Long Điện, nhưng không được đáp lại: “Diệu Quang tiền bối! Lần này ta cần người giúp, Diệu Quang tiền bối!”
“La hét làm gì...” Giọng khàn khàn của Diệu Quang vang lên, Vân Phong vui vẻ mở mắt ra, tức khắc Diệu Quang bay ra khỏi Long Điện, áo đen bọc kín toàn thân, chỉ chừa lại khuôn mặt non nớt và đôi mắt xám trắng ngập tràn tang thương.
“Ông ta, ông ta là...” Cung Thiên Tình thấy Diệu Quang đột nhiên xuất hiện thì giật mình. Diệu Quang nhìn U Nguyệt nằm trên đất, đột nhiên nheo mắt lại, đây là...
“Diệu Quang tiền bối, xin hãy nói cho ta biết cách sống lại huynh ấy!” Vân Phong mở miệng, Diệu Quang trầm mặc một lúc: “Ngươi muốn khiến người đang nằm trên đất sống lại?”
Vân Phong gật đầu: “Mặc kệ có khó khăn thế nào, kính xin Diệu Quang tiền bối nói cho ta biết, ta...”
“Đừng nghĩ nữa.” Một câu lạnh lùng này của Diệu Quang làm Vân Phong giật mình: “Diệu Quang tiền bối, ý của người là...”
Đôi mắt màu xám của Diệu Quang xoay chuyển, nhìn U Nguyệt đang nằm trên đất: “Người này không sống lại được, cho dù là ta cũng không thể làm được, đương nhiên Ám hệ ma pháp sư càng không thể. Nguyên tắc cơ bản nhất của việc phục sinh là linh hồn còn nguyên vẹn, người đang nằm trên đất, linh hồn vốn không hoàn chỉnh, muốn sống lại, nằm mơ đi.”
“Sao thế được...” Cung Thiên Tình ngã ngồi xuống đất, khóc nức nở: “Sao thế được... Sao thế được...”
“Không thể nào!” Vân Phong nhìn Diệu Quang: “Không thể nào! Lúc trước người hỏi ta muốn để Mộc Thương Hải hay là người nhà của ta sống lại, không phải người có ý muốn ta chọn giữa Mộc Thương Hải và Vân Khải à, trong cơ thể U Nguyệt có tàn hồn của nhị ca ta, nhị ca ta có thể sống lại, sao U Nguyệt không thể?”
Diệu Quang nheo mắt lại, cuối cùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Bởi vì tàn hồn của nhị ca ngươi đã bị cường giả Tôn Thần đóng băng lại, có thể nói là chưa tan biến, nếu như tìm được những tàn hồn khác thì có thể nói là hoàn chỉnh, nhưng người nằm trên đất...”
“Cường giả Tôn Thần... Nói vậy ta có thể đóng băng linh hồn huynh ấy lại, ta có thể...”
“Đã trễ rồi.” Diệu Quang lạnh lùng nói, ngắt ngang tất cả lời Vân Phong muốn nói: “Muốn đóng băng linh hồn phải làm ngay khi người vừa chết, dù giờ ngươi muốn đóng băng thì cũng đã trễ.”
Vân Phong giật mình, đã trễ... Nàng vẫn đến trễ một bước... đã trễ...
“Tiểu nha đầu, nhưng ngươi có thể nhân lúc này thu hồn phách của nhị ca ngươi lại.” Diệu Quang liếc nhìn Vân Phong, nàng trầm mặc. Diệu Quang cười: “Sao vậy? Không muốn à? Nếu ngươi không ra tay thì linh hồn nhị ca ngươi cũng sẽ tan biến, ngươi cũng đừng mong làm người thân của mình sống lại.”
Cái gì?! Vân Phong giật mình, Diệu Quang lại chậm rãi bỏ lại thêm một câu: “Nhưng làm vậy, hồn phách tiểu tử này đã tan thành mây khói, trên đời sẽ không còn người này nữa.”
“Hức!” Cung Thiên Tình che miệng, chỉ thấy tim đau tới khó chịu, tại sao có thể như vậy... Tại sao?! Vân Phong im lặng, im lặng nhìn U Nguyệt nhắm mắt nằm trên đất. Diệu Quang lơ lửng trên không: “Tiểu nha đầu, nói cho cùng là vì một phần nhỏ linh hồn của nhị ca ngươi trong người gã, gã mới thành người thân của ngươi, giờ ngươi xoắn xuýt cái gì?”
“Người không hiểu!” Vân Phong đột nhiên siết tay: “Người sẽ không hiểu...”
Diệu Quang lơ lửng trên không trung nhìn Vân Phong, mắt nhìn sang Cung Thiên Tình: “Ta nói nha đầu này, chỉ có ngươi có thể tách linh hồn ra, ngươi còn chưa ra tay à? Nếu không ra tay, linh hồn người thân của nha đầu này sẽ tan biến đó.”
Cung Thiên Tình giật mình, lúc này Vân Phong vẫn im lặng, không quyết định gì. Cung Thiên Tình quay đầu nhìn U Nguyệt nằm trên đất, chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú đó, vươn tay chậm rãi xoa lên gò má lạnh băng của gã: “U Nguyệt, ta có từng nói với huynh lời này chưa.”
Người đang nằm không trả lời, Cung Thiên Tình khẽ nhếch môi, nước mắt lăn dài vào miệng, đắng chát: “U Nguyệt, ta cũng thích huynh. Cho nên, ta biết nên làm như thế nào.” Cung Thiên Tình nói xong, tử hoả xuất hiện trong tay.
“Thiên Tình!” Vân Phong thấy Cung Thiên Tình định làm gì, tim như bị bóp nghẹn. Cung Thiên Tình cười: “Vân Phong, ta biết lựa chọn này với ngươi rất khó khăn, ngươi không thể lựa chọn, cho nên để ta làm, ta tin U Nguyệt cũng sẽ chọn như ta.”
“Không đâu...”
“Có!” Mắt Cung Thiên Tình loé lên vẻ kiên định nhìn Vân Phong: “Huynh ấy có, vì huynh ấy đã nói dù sau này xảy ra chuyện gì thì huynh ấy cũng sẽ không hối hận, vì huynh ấy có muội muội như ngươi, có thể lấy mạng bảo vệ huynh ấy, vì thế huynh ấy cũng sẽ đáp lại như vậy, vì ngươi, huynh ấy đồng ý làm bất kì chuyện gì.”
Mắt Vân Phong đỏ bừng, tim nàng như bị bóp nghẹn vô cùng đau đớn, như có người không ngừng rạch lên tim nàng. Cung Thiên Tình nhìn thật kỹ U Nguyệt đang an bình nhắm mắt, tử hoả trong tay nàng ta chui vào người U Nguyệt, mặt Cung Thiên Tình đẫm nước mắt. U Nguyệt, ta biết tâm ý của huynh, cho nên ta sẽ thay huynh hoàn thành, chắc chắn sẽ thế.
Linh hồn thể của U Nguyệt bị tử hoả của Cung Thiên Tình dẫn ra khỏi cơ thể, phần nào đó của linh hồn thể hiện ra màu sắc không đồng nhất, Vân Phong biết đó chính là tàn hồn của nhị ca Vân Khải. Mắt Diệu Quang lóe lên: “Ra tay đi!”
Cung Thiên Tình cắn môi tới nỗi rướm máu, mùi máu tươi thấm vào khoang miệng, Cung Thiên Tình cắn chặt răng vận dụng tử hỏa bắt đầu chia tách linh hồn thể. Vân Phong nhìn cảnh này, nàng không biết cảm giác hiện tại của mình là thế nào.
Phần khác biệt của linh hồn trong cơ thể U Nguyệt bị tử hoả cẩn thận tách ra, áo đen của Diệu Quang đột nhiên phất lên, dòng khí cuốn qua bao bọc lấy linh hồn thể. Theo thời gian trôi qua, linh hồn thể dần dần chuyển hóa thành một mảnh tinh thể nhỏ loé lên ánh sáng nhàn nhạt. Diệu Quang lại vung áo choàng đen lên, cuốn mảnh tinh thể nọ về phía Vân Phong, lúc Vân Phong giơ tay nhận lấy, nàng cảm nhận được cảm giác ấm áp lạ thường từ nó.
“Tiểu nha đầu, ngươi cần phải giữ thứ này thật tốt, nếu như để mất, ngươi sẽ hối hận không kịp.” Giọng nói khàn khàn của Diệu Quang truyền đến, ngay sau đó bóng ông dần biến mất. Vân Phong đứng tại chỗ tay siết chặt mảnh tinh thể, đôi mắt đen nhìn linh hồn thể còn lại đang dần tan biến, như sắp cuốn theo gió.
Cung Thiên Tình vừa khóc vừa cười, tử hoả trong tay dịu dàng sưởi ấm phần linh hồn còn lại. Nhìn linh hồn thể dần dần nhạt đi, Vân Phong đột nhiên tung chưởng, tinh thần lực nhanh chóng quấn lấy linh hồn thể gần như sắp tan biến đó, nhưng lại bắt hụt.
“Vân Phong, để cho huynh ấy đi đi...” Cung Thiên Tình khẽ nói, mắt Vân Phong loé lên, gục đầu xuống: “Ừ.”
Linh hồn thể tan biến hoàn toàn, không còn chút dấu vết gì, Cung Thiên Tình chậm rãi ngồi xuống, nhìn U Nguyệt nằm trên đất không nói thêm gì nữa. Vân Phong ngước mắt lên, nhìn bầu trời trên đầu mình, nàng đột nhiên nhớ tới lúc vừa gặp U Nguyệt. Trong cái đấu trường đấu thú chỉ có sống và chết ấy, gương mặt y hệt như nhị ca Vân Khải khiến nàng xúc động nhảy xuống, có lẽ từ giây phút đó, nàng đã thật sự xem huynh ấy là người nhà.
Trời đêm chỉ có vài ngôi sao, sau khi trải qua trận chiến đấu tàn khốc, cuối cùng Tụ Tinh cũng đạt được chút yên bình. Ở bên ngoài cách Tụ Tinh học viện không xa, trên một tán cây cao ngất ngưởng, một bóng người đang ngồi, mặc gió đêm lành lạnh thổi bay mái tóc dài của nàng, gương mặt nghiêng được ánh trăng soi rọi trông cực kì xinh đẹp, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm mãi mãi không nhìn tới điểm cuối.
Vân Phong ngồi đó, im lặng không nói gì, không ai quấy rầy nàng, chung quanh hoàn toàn im lặng. Nàng từ từ mở tay mình ra, nhìn mảnh vỡ tàn hồn của Vân Khải, Vân Phong chỉ thấy lòng đau như cắt, thế giới rộng lớn xa lạ này, vì nàng đến mà xảy ra biến hoá, U Nguyệt cũng thế... Sự gặp gỡ giữa nàng và huynh ấy chính là vì cướp đi tính mạng của huynh ấy sao... Nghĩ vậy, tim Vân Phong lại nhói đau, lật tay lại, ngọc bội màu đen xuất hiện trong tay, cảm giác ấm áp truyền ra, đó là Quang nguyên tố Khúc Lam Y để lại.
Thấy U Nguyệt chết, Vân Phong không khóc, thấy linh hồn thể của U Nguyệt tiêu tán, Vân Phong không khóc, nhưng trong đêm đen yên tĩnh, lúc này đây, hai mắt Vân Phong ướt đẫm, nàng không phát ra bất kì âm thanh gì, chỉ nắm chặt mảnh vỡ và ngọc bội trong tay, rất lâu sau, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng, rơi xuống lòng bàn tay.
Giọt nước mắt này lạnh như băng nhưng cũng nóng rực.
Sự lạnh lùng trong mắt nàng bay theo làn gió đêm, thay vào đó là ngọn lửa giận khó tả. Vân Phong chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt trong đêm đen hiện lên vẻ tà ác, Vân Phong cười lạnh lùng, dám động vào người của Vân gia, nàng sẽ trả lại gấp bội, không chết không ngừng! Phong Lẫm, chuyện lần trước ta nói, ta sẽ làm được.
“Các ngươi ở đây bảo vệ, Nhục Cầu ngươi cũng ở lại, ta đi một mình.” Vân Phong lạnh lùng mở miệng, bốn con ma thú khế ước ẩn mình đứng một bên đều gật đầu, Nhục Cầu an phận ngồi trên đầu Tiểu Hỏa. Lúc này, chúng đều biết cảm giác trong lòng Vân Phong.
Trong đêm tối, một bóng đen chạy ra khỏi Tụ Tinh, nhằm về phía Hoa Phong. Lần này, thứ Hoa Phong nghênh đón không chỉ là lửa giận, mà còn cả sự huỷ diệt.
“Sao Vân Phong lại xuất hiện?” Đại trưởng lão Hoa Phong tức giận quát. Ba trưởng lão của Hoa Phong đã về tới nơi, khi biết Hoa Phong chỉ thiếu hai người và không bị tổn thất nặng nề gì, bọn họ thở phào một hơi ngay sau đó lại nổi giận. Bọn họ ra rằng mọi chuyện đều là lỗi của Phong Lẫm, nên trút hết lửa giận lên hắn ta.
“Ta không hề đoán được chuyện này! Dựa theo lẽ thường, Vân Phong sẽ không xuất hiện. Chúng ta đã phải đợi bao lâu để xác định chuyện này chứ. Chỉ có điều... cẩn thận tới đâu, rồi cũng xảy ra biến cố.” Sắc mặt Phong Lẫm cũng không tốt gì. Sao Vân Phong xuất hiện, làm sao hắn ta biết được, hắn ta đâu phải con giun trong bụng Vân Phong mà nàng ở đâu hắn ta cũng biết chứ. Nếu không phải hai người họ nhất quyết đòi đi Tụ Tinh, hắn ta hoàn toàn không cần suy đoán gì cả, giờ hay rồi, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu hắn ta.
“Được rồi, lão tam suy tính không sai, nhưng Vân Phong quá khó đoán, Hoa Phong không sao cũng xem như may mắn, lần này Tụ Tinh thương vong thảm trọng, chúng ta không tính lỗ vốn.”
“Hừ! Tụ Tinh thương vong thảm trọng, ngươi cho rằng Hoa Phong chết ít à?” Đại trưởng lão tức giận nói. Nếu không phải trên dưới Hoa Phong đều kích động, bọn họ bị ép tới không còn cách nào, đương nhiên không bài trừ có người muốn nhân cơ hội trả thù riêng, bọn họ cũng sẽ không quyết định xông tới Tụ Tinh như vậy.
“So hai bên, Hoa Phong đã đỡ hơn nhiều rồi, lần này Tụ Tinh đại thương nguyên khí, cơn tức trong lòng chúng ta xem như tiêu tan bớt rồi.” Nhị trưởng lão Hoa Phong mở miệng, đại trưởng lão Hoa Phong cười: “Nói cũng đúng, cơn tức tiêu bớt cũng xem như không tệ.”
Phong Lẫm đứng một bên không nói gì, hắn ta có cảm giác chuyện này sẽ không dừng ở đây: “Vân Phong đó sẽ không tới báo thù à?” Phong Lẫm sầu lo cả buổi cuối cùng mới nói lo lắng của mình ra, kết quả hai vị trưởng lão còn lại đều cười nhạo: “Trả thù? Ả ta vốn đuối lý, Tụ Tinh thương vong thảm trọng như vậy, ả ta còn muốn trả thù à, trừ phi ả ta có bản lĩnh giết hết mọi người Hoa Phong một lần. Không thì kẻ chịu thiệt chỉ có thể là Tụ Tinh.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng nổ vang truyền tới, ba vị trưởng lão Hoa Phong đều kinh ngạc, Phong Lẫm run lên, chẳng lẽ người tới là... Vân Phong! Ba vị trưởng lão Hoa Phong chạy ngay ra ngoài, vừa lao ra xông lên trời đã suýt tức điên. Tiền viện Hoa Phong đã bị huỷ sạch. Cửa chính quan trọng của Hoa Phong, và cả một số đệ tử có thực lực đều ở tiền viện cả. Mà giờ tiền viện hoàn toàn là bị nổ banh, chỉ còn lại có một cái hố sâu thẳm tối đen.
Ba trưởng lão Hoa Phong trợn mắt há mồm, đệ tử Hoa Phong điên cuồng chạy trốn, cú nổ vừa rồi, không biết có bao nhiêu ngươi người mất mạng.
“Ba vị trưởng lão, là Vân Phong!” Một đệ tử chủ chốt nhận ra Vân Phong, cao giọng hô, ba vị trưởng lão Hoa Phong biến sắc, ả ta đến thật!
“Mau! Đưa hết các đệ tử còn lại tới sau nội điện!” Ba vị trưởng lão Hoa Phong căn dặn xong, mắt tối đen nhìn về phương xa, chỉ lát sau, một bóng người thon thả bay tới, sắc mặt lạnh lùng kèm theo nụ cười khát máu.
“Chuyển đi đâu cũng vô ích thôi, đều phải chết.” Vân Phong lạnh lùng nói một câu, nhị trưởng lão Hoa Phong đột nhiên hét lớn: “Ngươi cho rằng ngươi là ai. Ăn nói mạnh miệng vậy, để chúng ta dạy dỗ lại hậu bối không biết trời cao đất rộng gì như ngươi.”
Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, sắc mặt ba vị trưởng lão Hoa Phong căng cứng. Dù trước mặt bọn họ chỉ là hậu bối trẻ tuổi, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng Vân Phong yêu nghiệt thế nào, tuyệt đối không nương nay, nếu không người thua sẽ là bọn họ. Ba vị trưởng lão Hoa Phong vừa ra tay đã hợp lực tấn công, trong lòng ba người chỉ có một suy nghĩ, ba đòn tấn công cấp Tôn Hoàng tập hợp lại, Vân Phong không cách nào đỡ được, trừ phi nàng là cường giả Tôn Thần.
Nàng chắc chắn không phải cường giả Tôn Thần, cho dù nàng yêu nghiệt thế nào, thiên phú cao thế nào cũng không thể thăng tới cấp Tôn Thần trong mấy năm ngắn ngủi. Trước đây lúc tham gia thi đấu giao lưu Vân Phong chỉ mới cấp Tôn Vương.
“Ầm...!”
Ba đòn tấn công bị triệt tiêu ngay, sắc mặt đầy tự tin của ba vị trưởng lão Hoa Phong cứng lại. Sao có thể? Đó là ba đòn tấn công cấp hợp lực của Tôn Hoàng, sao nàng có thể dễ dàng triệt tiêu như vậy?
“Cẩn thận!” Phong Lẫm hô to một tiếng, đại trưởng lão nhảy sang bên, mà nhị trưởng lão lại chậm một bước, tinh thần lực hùng hậu từ sức mạnh còn lưu lại bắn ra, tốc độ rất nhanh, nó tới quá đột nhiên là ba trưởng lão Hoa Phong đều hoảng sợ.
“Á!” nhị trưởng lão Hoa Phong bị đánh trúng, người rung lên ngửa ra sau, nôn ra máu, tiếp sau đó lại bị mấy luồng tinh thần lực khác đập tới, như búa giáng thật mạnh vào người nhị trưởng lão Hoa Phong, liên tiếp không ngừng, da thịt nứt ra, xương cốt vỡ nát, người cũng nát theo.
Nhị trưởng lão không còn hơi thở, người như tấm vải rách ngã thẳng từ trên cao xuống. Phong Lẫm và đại trưởng lão Hoa Phong trợn mắt há mồm, tim đập thình thịch. Đòn tấn công này, đã đạt tới cách Tôn Thần, cường giả Tôn Thần!
Ánh trăng soi rọi lên người, Vân Phong nhếch môi: “Sau đêm nay, thế gian sẽ không còn Hoa Phong nữa.”
***
[Lời dịch giả: Thế là U Nguyệt chết rồi các đạo hữu ạ, có ai thấy tiếc không?]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT