Vân gia trở về Nội vực làm dấy lên một trận gió lốc. Mà trong thời gian ngắn trở về Nội vực, Vân gia lại dấy lên một trận gió lốc nữa, nhưng trận gió này là gió của chuyện vui, người xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Vân gia, người được xem như trụ cột của Vân gia là Vân Tường sắp thành hôn rồi.
Sau một thời gian yên ắng, Vân gia lại bắt đầu náo nhiệt trở lại. Bên trong ngôi nhà lớn mới tu sửa lại tràn đầy không khí vui tươi tốt lành, trong lòng mỗi người Vân gia đều vô cùng thích thú. Vân Tường thành hôn có thể nói là một chuyện lớn của Vân gia, hôn sự được sắp xếp khá long trọng và tinh tế. Là tân nương, Vân Tường cũng cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt của Vân gia đối với hôn sự của mình, trong lòng cũng vui vẻ.
Thiệp cưới của Vân gia phát đi khắp nơi, trong Nội vực cũng liên tục bàn tán về hôn sự này. Con rể của Vân gia này lại là người của Bạch gia - Bạch Khánh Phong. Ai mà không biết ân oán trước đây giữa Bạch gia và Vân gia, thật không thể ngờ Vân gia lại có thể độ lượng như vậy, chấp nhận một người Bạch gia làm con rể, điều này thật sự làm cho người ta ngạc nhiên.
Lời nói hươu nói vượn đương nhiên là không thể thiếu, nhưng cũng không dám nói một cách ngang nhiên. Trong lời bàn tán im lặng này, hôn sự của Vân Tường và Bạch Khánh Phong đang đến gần rất nhanh. Ngày thành hôn, trong Vân gia tiếng pháo tiếng trống vang khắp trời, dáng vẻ Vân Tường vui tươi hào sảng khác với ngày thường, sau khi mặc lên lễ phục tân nương lại lộ ra sự e thẹn và bối rối của một tiểu nữ nhân.
“Vân Phong, ta căng thẳng, làm sao đây?” Vân Tường ngồi ở đó với một thân màu đỏ của lễ phục tân nương, rất lo lắng bất an, tay không ngừng níu chặt lấy bộ y phục mặc trên người có phần không quen, nhìn khuôn mặt trang điểm của mình trong gương vẫn là có chút không thích ứng được.
“Tân nương, ngươi đừng có động đậy lung tung nữa, bằng không sẽ uổng phí công sức của chúng ta đó!” Mấy cô nương trẻ xung quanh Vân Tường đều lên tiếng quở trách, Vân Tường lập tức đỏ mặt và không còn động đậy nữa, mấy cô nương này mới vui vẻ.
“Trước nay Vân Tường đều mạnh mẽ như nam hài tử, không ngờ còn có một mặt nữ nhân vậy!” Tiếng cười đùa của mấy cô nương khiến cho Vân Tường càng ngại ngùng hơn, khuôn mặt càng ngày càng đỏ ửng ngồi ở đó, ánh mắt như cầu cứu nhìn Vân Phong. Vân Phong cũng chỉ đứng ở một bên cười thầm.
“Tiểu Tường tỷ!” Vân Tiêu Tiêu khỏe mạnh mũm mĩm xông vào, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Vân Tường lập tức há to miệng: “Tiểu Tường tỷ… tỷ đẹp quá! Nếu để Bạch Khánh Phong ca nhìn thấy chẳng phải là vui như hoa nở sao!”
Lời nói của Vân Tiêu Tiêu lại dẫn đến một tràng tiếng cười. Vân Tường tức giận liếc Vân Tiêu Tiêu một cái: “Nha đầu nhà muội không thể nói ít một chút sao!”
Vân Tiêu Tiêu nghịch ngợm thè lưỡi: “Tiểu Tường tỷ vốn dĩ rất đẹp mà… Lúc trước muội luôn xem tỷ là soái ca đó, haiz! Tiểu Tường tỷ cũng phải lấy chồng rồi…”
Nhìn dáng vẻ đầy tiếc hận của Vân Tiêu Tiêu, Vân Tường không nhịn được mà tiến lên phía trước cốc nhẹ một cái vào trán Vân Tiêu Tiêu. Vân Tiêu Tiêu cười hì hì: “Động tác của các người phải nhanh lên một chút, nếu Khánh Phong ca đợi không được nữa thì sao!”
“Biết rồi, biết rồi!” Mấy cô nương giúp Vân Tường trang điểm vội vàng trả lời. Vân Tiêu Tiêu lại cười hì hì: “Tiểu Phong tỷ tỷ với muội ra đằng trước đi, ở đó có rất nhiều người đến, muội thấy ba vị trưởng lão bận bịu quá rồi.”
Vân Phong gật đầu. Hôm nay cho dù gia chủ của các đại gia tộc khác không đích thân đến thì cũng phải phái mấy người đến. Hôm nay có chút hỗn loạn, đúng là ba vị trưởng lão bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, nàng cũng nên ra đằng trước giúp một chút.
“Vậy ngươi mau đi đi!” Vân Tường dặn dò một câu, Vân Phong gật đầu rồi bị Vân Tiêu Tiêu vui vẻ kéo đi. Vân Tường nhìn theo bóng lưng của Vân Phong khẽ thở dài, cuối cùng mấy cô nương ở bên cạnh cũng trang điểm xong: “Tân nương tử không được thở dài đâu. Vân Tường, ngươi phải cười!”
Tiếng cười khẽ của mấy cô nương biến mất, chỉ còn lại Vân Tường với trang phục lộng lẫy ngồi ở đó. Nghĩ đến hôm nay là ngày thành thân của mình, tim của Vân Tường lại bắt đầu đập loạn thình thịch, cũng không biết tên ngốc ấy có biểu cảm gì… Vân Tường đang suy nghĩ lung tung gì đó thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng như nước vang lên: “Tiểu Tường.”
Vân Tường ngẩng đầu lên, trước mặt là Bạch Khánh Phong với một thân y phục màu đỏ. Màu đỏ trên cơ thể hai người hòa lẫn vào nhau, dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời biến thành từng vầng sáng mĩ lệ, thân hình gầy yếu của Bạch Khánh Phong cũng được che lấp, nhìn qua không chê vào đâu được. Khuôn mặt vốn rất thanh tú ấy giờ đây lộ ra nụ cười dịu dàng như nước, làm cho người ta nhìn có chút mê mẩn.
Tim của Vân Tường run mạnh: “Đồ ngốc, sao chàng lại đến đây. Chàng không nên đến đây…” Vân Tường ngồi ở đó, có chút bối rối. Theo tục lệ thì bây giờ Bạch Khánh Phong không thể tự đến đây để gặp mình được, đồ ngốc này sao cứ thế mà đến rồi, cũng không sợ người khác nhìn thấy sẽ cười sao.
Nụ cười trên khóe miệng Bạch Khánh Phong càng dịu dàng hơn, nhìn mỹ nhân bối rối thẹn thùng trước mặt, đáy lòng cảm thấy dịu dàng, từng đợt ấm áp như nước mùa xuân không ngừng dội vào gã, làm cho từ bên trong cơ thể gã sinh ra một sự rối loạn mơ hồ, trực tiếp đi đến trước mặt Vân Tường.
“Chàng, chàng làm gì…” Vân Tường hoảng sợ muốn lùi về phía sau, nhưng y phục trên người quá rườm rà làm cho nàng có chút không thích ứng. Bạch Khánh Phong nhìn mỹ nhân thẹn thùng sợ hãi, lòng bỗng nhiên nóng ran, giang hai tay ra kéo người trước mặt vào trong lòng mình.
“Tiểu Tường…” Bạch Khánh Phong khẽ gọi, dần lộ ra một cảm giác mừng vui khôn xiết khi cuối cùng cũng có được người mà mình theo đuổi trong thời gian dài. Gã vốn cho rằng sẽ không có ngày này, gã vốn cho rằng cả đời này gã chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm nàng, lại chưa từng nghĩ tới gã cũng có ngày hôm nay, nàng là thê tử của gã.
Vân Tường mặt đỏ bừng bị Bạch Khánh Phong ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương nhẹ, lộ ra sự tươi mát khiến trái tim Vân Tường xao động và cũng bình tĩnh lại một chút, yên tâm để Bạch Khánh Phong ôm. Qua một lúc lâu, Vân Tường thấy gã vẫn chưa buông tay không tránh khỏi có chút buồn bực: “Đồ ngốc, còn không buông ra, chàng muốn làm ta ngộp chết sao?”
Khóe miệng Bạch Khánh Phong nhếch lên, nhẹ nhàng buông tay ra nhìn người như đang buồn bực, xấu hổ trong lòng mình, sự rối loạn dấu kín ở đáy lòng có xu hướng bộc phát. Chỉ cần nghĩ tới qua ngày hôm nay nàng chính là thê tử của mình, Bạch Khánh Phong bỗng nhiên cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhọn của Vân Tường lên. Vân Tường ngây người: “Làm, làm gì thế… Ưm!”
Bờ môi mềm mại được thoa lên màu sắc đẹp đẽ kia đã bị một bờ môi mỏng khác ngậm vào trong miệng. Hơi thở ngọt ngào hoàn toàn bị chiếm đoạt, đôi mắt Vân Tường thoáng qua một tia buồn bực, thế nhưng lại có càng nhiều hơn đó là sự nhút nhát và e thẹn. Bạch Khánh Phong dịu dàng hôn, hôn rất cẩn thận, hôn hết sức lưu luyến, giống như tất cả tình yêu đều dồn vào nụ hôn này vậy. Bóng dáng của hai người cứ quấn lấy nhau, đến cuối cùng hòa vào làm một, cho dù xung quanh có vui mừng biết bao nhiêu thì trên thế gian này cũng chỉ có nhịp tim đập của hai người bầu bạn.
Phía sau là một màn tình ý mật ngọt nồng nàn, phía trước lại là một bữa tiệc linh đình, ẩn dấu gió lốc. Vân Phong bị Vân Tiêu Tiêu kéo một mạch đến sảnh trước, trên đại sảnh rộng lớn đã bày ra rất nhiều bàn rượu. Vân Phong đi đến chỗ gần đó đã cảm thấy một hơi nóng ào tới, tiếng ồn ào văng vẳng bên tai không dứt.
Nhìn thoáng qua, ba vị trưởng lão Vân gia đang hàn huyên cùng những người khác, mà cái bàn ở vị trí gần phía trước nhất trên đại sảnh cũng đã có mấy người ngồi rồi. Vân Phong nhìn lên có chút ngạc nhiên, không ngờ những gia tộc khác cũng nể mặt Vân gia vài phần, trong sáu gia tộc thì có năm gia tộc đã đến. Quý gia chủ mấy hôm trước mới chào hỏi qua, còn có ba vị Bách Lý gia, Vu gia, Ngải gia, lại là đích thân gia chủ đến. Mà một bóng dáng lạ lẫm trong số đó chắc là một người khác trong gia tộc tam đẳng rồi.
Gia tộc tam đẳng, gia tộc nhị đẳng đều đã đến cả, quả nhiên là không thấy người nào của gia tộc nhất đẳng. Vân Phong cười nhạt, hôm nay vốn cũng không nghĩ rằng gia chủ của gia tộc nhất đẳng sẽ đích thân đến. Hắn vốn có ý chống đối Vân gia, trong lúc này cũng không dễ gì nể mặt Vân gia, nhưng ít nhiều cũng nên phái một người đến để góp mặt chứ. Xem ra đến việc này mà gia tộc nhất đẳng đó cũng không bằng lòng.
“Tiểu Phong tỷ, thật ra là ba vị trưởng lão bảo muội đến tìm tỷ.” Vân Tiêu Tiêu ở một bên khẽ nói: “Nhìn những người đó rất hung dữ, muội không qua đó nữa. Tiểu Phong tỷ, tỷ qua đó một mình đi.” Vân Tiêu Tiêu thè lưỡi rồi chạy đi nơi khác nhanh như chớp. Vân Phong bất lực lắc đầu, nhìn mấy người ở bàn kia, trong lòng có vài phần suy xét, rồi bước qua đó.
“Vân Phong tiểu hữu.” Quý gia chủ là người đầu tiên phát hiện ra Vân Phong, lập tức đứng dậy chào hỏi một tiếng nhiệt tình. Vân Phong cười nói: “Quý gia chủ khách sáo rồi, với vai vế của ta thì làm sao có thể cùng đứng cùng ngồi với các ngài được.”
Mấy người ở bàn này đều là những nhân vật có mặt mũi trong Nội vực, đương nhiên chỗ ngồi cũng sẽ cách xa với người khác, đây cũng là một chỗ tiêu điểm trong hiện trường. Các đại gia chủ đều tụ tập ở đây, đây là chuyện xảy ra lần đầu, có thể thấy Vân gia có bản lĩnh cỡ nào.
Người khác đều lén nhìn, nhưng không có người nào dám tới gần, đến cả những người dâng trà rót nước kia cũng cố gắng ít đi qua đó. Những người ấy chỉ ngồi ở đó mà đã có quyền uy trấn áp khiến cho những người khác hoàn toàn không dám bước tới, khi một thiếu nữ tuổi còn trẻ dung mạo kiều kiễm đi qua đó đã gây ra sự chú ý cho tất cả mọi người, đặc biệt là động tác đứng dậy chào đón của Quý gia chủ càng khiến cho những người xem âm thầm sợ rớt cằm. Sau khi Quý gia chủ mở miệng nói thì mọi người mới thấy nhẹ nhõm.
Vân Phong tiểu hữu, thì ra là Triệu hồi sư ngũ hệ Vân Phong, chẳng trách lại có thể thản nhiên ung dung đi qua đó, cũng chẳng trách sắc mặt của những người này lại như thế. Nếu là Vân Phong thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi. Sự xuất hiện của Vân Phong cũng làm cho ánh mắt của tất cả mọi người lặng lẽ dời khỏi người của mấy vị gia chủ này, tiêu điểm ngầm của tất cả mọi người đều biến thành Vân Phong, họ đều nhìn nàng với vẻ hiếu kỳ. Dù sao cũng chỉ là nghe nói về Triệu hồi sư ngũ hệ mà thôi, bây giờ là lần đầu tận mắt nhìn thấy, chỉ là tuổi của vị Triệu hồi sư ngũ hệ này cũng vượt quá sự dự liệu của mọi người.
Tiếng nói nhỏ thì thầm cũng bắt đầu vang lên khắp nơi, tất cả mọi người không tránh khỏi nghi ngờ rốt cuộc Vân Phong có phải là ngũ hệ hay không, dù sao cũng trẻ tuổi như vậy. Nghe nói Triệu hồi sư ngũ hệ này còn là Tôn Hoàng cấp chín, nếu chắc chắn là thật, e rằng những người trẻ tuổi tự xưng là nhân tài trong Nội vực không có chỗ dung thân rồi.
“Vân Phong, những lời này là khách sáo rồi. Dựa vào tư chất và thực lực của ngươi, cùng đứng cùng ngồi với chúng ta có gì là không ổn? Các ngươi nói có đúng không?” Bách Lý gia chủ khẽ cười, nhìn về phía Ngải gia và Vu gia, hai gia chủ của hai nhà này lập tức gật đầu tán đồng. Bách Lý gia chủ lại cười: “Nếu như Vân Phong không chê, thì ngồi với chúng ta một lúc được chứ?”
Vân Phong cười, xem ra lão già Bách Lý này muốn nâng nàng lên một vị trí khiến nàng không thể xuống được. Nếu đã như vậy thì nàng cũng không cần xuống nữa, ngươi cho ta một vị trí cao như vậy, đương nhiên ta phải ngồi cho vững rồi!
“Đương nhiên có thể.” Vân Phong phóng khoáng ngồi xuống, vẻ mặt cũng tự nhiên thoải mái. Bách Lý gia chủ lại không tự chủ mà ngây người, cuối cùng hừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
“Vân Phong tiểu hữu, vị này là gia chủ Phương gia.”
Đôi mắt Vân Phong nhìn qua, đây là một người mặt đen, có sắc mặt lạnh ngắt như hàn băng ngàn năm không thay đổi, biểu cảm này lại có phần giống với người cha mặt đen của mình, chỉ là còn cao hơn một bậc so với người cha mặt đen. Gia tộc tam đẳng Phương gia, có thể không bị Bách Lý gia, Quý gia lôi kéo gì, có thể nói là giữ vững lập trường và có cốt khí riêng của mình, Vân Phong cảm thấy khâm phục.
“Phương gia chủ.” Vân Phong chào hỏi thân thiết, Phương gia chủ đảo mắt một cái, quét qua Vân Phong, chỉ gật gật đầu không nói lời nào.
“Phương gia chủ chính là như vậy.” Quý gia chủ ở một bên khẽ nói. Bách Lý gia chủ lại nói: “Quý gia chủ, nhiều năm như vậy cũng không thấy ông qua lại với ai, bây giờ lại nhiệt tình đối với một hậu bối của Vân gia như vậy.”
“Đúng là Quý gia chủ có khả năng tính toán hơn người khác.” Vu gia chủ cũng nói một câu. Tiếng cười của Ngải gia chủ nối tiếp lời của Vu gia chủ: “Đây là Quý gia chủ muốn tìm đồng minh sao?”
Quý gia chủ cười: “Mấy vị gia chủ quá đề cao Quý mỗ rồi. Chỉ là ta đồng tình với Vân Phong mà thôi. Dù sao cũng là một nhân tài ưu tú khó gặp như vậy, mấy vị cũng nên có cảm giác như vậy chứ.”
Bách Lý gia chủ lạnh lùng nhìn lướt qua không nói gì nữa. Quý gia chủ vẻ mặt nhát gan, nhưng Vân Phong lại thấy được sự chán ghét sâu trong đáy mắt của ông ta. Gia tộc nhị đẳng có hai nhà, một nhà là Quý gia, còn một nhà khác là Bách Lý gia tộc. Bách Lý, Vu gia và Ngải gia qua lại thân thiết, đồng thời có chuyện liên quan đến gia tộc nhất đẳng. Quý gia giống như là biểu hiện ra sự khó xử, không cam tâm bị người ta lợi dụng, cũng giống như không cam tâm bị địa vị đè ép, càng không hy vọng trở thành cái đinh trong mắt người khác, con đường sinh tồn của Quý gia cũng rất khó khăn. Đối lập với Phương gia trong gia tộc tam đẳng luôn không đếm xỉa tới mọi chuyện, có lẽ là cuộc sống của Quý gia vất vả hơn rất nhiều.
Mấy người bỗng nhiên không nói nữa, Vân Phong muốn nói cái gì đó một chút, nhưng bên ngoài lại truyền đến sự xôn xao, dường như ba vị trưởng lão của Vân gia nghe được tin gì đó mà đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Chậc chậc, xem ra ta đến cũng không xem là muộn.” Một tiếng nói truyền tới từ bên ngoài, mang theo một sự ngạo mạn và nghênh ngang nói không nên lời, nhưng lại ngầm lộ ra vẻ uy phong trấn áp khiến cho người khác không thể xem thường, cũng khiến họ nghĩ rằng người nói chuyện có tư cách nghênh ngang. Mấy người ở bàn Vân Phong nghe thấy cũng không tránh khỏi ngây người.
“Hắn lại đích thân đến đây sao?” Quý gia chủ vẻ mặt khiếp sợ lẩm bẩm. Trong đầu Vân Phong xẹt qua một ý nghĩ, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, nhìn bóng dáng đang từ từ đến gần, nheo mắt lại, đó chính là một vị nào đó của gia tộc nhất đẳng sao?
Một bộ đồ dài màu nhạt trên người, hoàn toàn không hề đeo thêm những thứ phức tạp dư thừa khác, lộ ra một sự bất phàm sâu sắc. Nhìn tuổi tác có vẻ già, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân hoàn toàn không có dáng vẻ của một người già, đặc biệt là đôi mắt luôn lộ ra vẻ mạnh mẽ ác liệt rõ ràng.
“Ba vị gia chủ, chúc mừng.” Người đến đi vào, lập tức gây ra sự xôn xao ầm ĩ. Ba vị trưởng lão của Vân gia nhìn nhau rồi tiếp đón, đại trưởng lão Vân gia cười nói: “Chuyện vui lần này của Vân gia lại có thể làm phiền tới Thân Đồ gia chủ đại giá?”
Lão già đi đến gần khẽ cười: “Đều là lão bằng hữu cả, nếu ta không đến ngược lại mới có vẻ là không hợp với đạo làm người.”
Đại trưởng lão Vân gia khẽ cười không nói thêm gì nữa, lúc này Bách Lý gia chủ cũng đi đến trước mặt: “Thân Đồ đại nhân lại đích thân giá lâm, Vân gia cũng coi như là có phúc rồi.”
Ba vị trưởng lão của Vân gia đứng ở một bên mỉm cười, trong lòng Vân Phong lại hừ lạnh. Miệng của Bách Lý lão đầu có phải quá hèn hạ không, sao Vân gia lại cần lão ta lắm lời chứ? Nhưng mà người đến đây lại là gia chủ của gia tộc nhất đẳng Thân Đồ gia, có chút ngoài dự liệu của Vân Phong. Nàng cho rằng sẽ chỉ phái một người đến thay, lại không ngờ tới gia chủ lại đích thân đến.
Thân Đồ gia chủ mà lại có thể đích thân đến, chứng minh rằng lão ta rất trầm tĩnh, nội tâm sâu xa.
“Thân Đồ gia chủ.” Quý gia chủ cười chào hỏi, Phương gia ở một bên vẫn luôn mặt lạnh cũng hỏi thăm một câu. Dường như Thân Đồ gia chủ nghe tất cả mọi người nịnh bợ thì rất hài lòng, vừa nhìn một cái đã thấy Vân Phong: “Chắc hẳn đây chính là vị Triệu hồi sư ngũ hệ danh tiếng lẫy lừng của Vân gia phải không?”
Đại trưởng lão Vân gia gật đầu: “Đúng vậy”
Vân Phong thấy ánh mắt của Thân Đồ gia chủ dán chặt trên người mình, lúc này mới chậm rãi đứng dậy. Hai ánh mắt đối diện nhau, Vân Phong cũng không có một chút nhường nhịn nào: “Thân Đồ gia chủ.”
Ánh mắt Vân Phong sắc bén như vậy khiến cho Thần Đồ gia chủ khẽ nhăn mặt, sau đó lộ ra ý cười sâu xa: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Vân gia quả nhiên khác người.”
“Thân Đồ gia chủ quá khen rồi. Chắc hẳn Thân Đồ gia cũng không thiếu người trẻ tuổi tư chất tốt.” Vân Phong mỉm cười, câu nói này khiến cho Thân Đồ gia chủ nghe xong rất thoải mái: “Thế hệ trẻ của Thân Đồ gia đương nhiên cũng không phải chỉ là lời nói xuông.”
Nụ cười trên khóe miệng Vân Phong càng sâu: “Nếu như vậy ta phải cố gắng lãnh giáo thế hệ trẻ Thân Đồ gia một chút rồi.”
Thân Đồ gia chủ cười, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia hung ác, lúc này Quý gia chủ nói: “Nghe nói gia tộc Thân Đồ mới có một nhân vật tầm cỡ trở về, sao lại không nghe Thân Đồ gia chủ nhắc đến? Chẳng lẽ đây là đòn sát thủ của Thân Đồ?”
Lời nói vừa tuôn ra, sắc mặt Thân Đồ gia chủ đột nhiên thay đổi, ngũ quan đều cứng lại. Quý gia chủ mắt nhìn trong lòng đầy ý cười: “Thân Đồ gia chủ, không lẽ ta nói đúng rồi?”
“Chuyện nhà của Thân Đồ gia chủ ngươi cũng có thể tùy tiện nghe ngóng sao?” Bách Lý gia chủ lạnh lùng nói một câu. Nhưng mà nói cho cùng thì trong lòng ông ta cũng hiếu kỳ. Ông ta chưa từng nghe thấy Thân Đồ đại nhân nhắc tới chuyện này. Hai nhà bọn họ đã là quan hệ như thế rồi, lại còn có chuyện giấu giếm nhau sao?
“Chuyện này không phải là ta nghe ngóng, mà không biết sao tin tức này lại truyền ra ngoài, Bạch Lý gia chủ chưa nghe nói sao?” Quý gia chủ lạnh nhạt hỏi một câu, Bách Lý gia chủ ngây người. Quý lão đầu vô cùng gian trá, tin này làm sao có được, còn không phải ngươi nói là xong sao?
“Vân gia cũng từng nghe nói, bây giờ đúng lúc Thân Đồ gia chủ cũng có ở đây, không bằng Thân Đồ gia chủ giới thiệu về nhân vật tầm cỡ này một chút?” Tam trưởng lão Vân gia ở một bên nói, sắc mặt Thân Đồ gia chủ càng cứng đờ hơn. Vân Phong đứng ở một bên nhìn nét mặt thay đổi của Thân Đồ gia chủ, có chút đoán không ra sự ảo diệu bên trong. Xem ra chuyện này là thật, nhất định trong gia tộc Thân Đồ đã có nhân vật được cho là tầm cỡ trở về, chỉ là có lẽ nhân vật này còn một chút vấn đề, mới khiến cho sắc mặt Thân Đồ gia chủ cứng đờ như vậy.
Người của Vân gia đi lên phía trước đến chỗ ba vị trưởng lão Vân gia nói nhỏ vài câu, vẻ mặt ba người đều lộ ra tia vui mừng: “Chư vị, đôi tân nhân đã chuẩn bị xong rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu, chuyện này để sau hãy nói đi.” Một câu nói của đại trưởng lão Vân gia khiến sắc mặt Thân Đồ gia chủ dịu đi trong nháy mắt.
Mấy vị gia chủ cũng gật đầu rồi lần lượt ngồi xuống. Hôm nay là đến tham dự hôn lễ của Vân gia, có chuyện gì đương nhiên nên để sau hãy nói, còn có sau này hay không thì phải nói sau rồi.
Nhân vật có tầm ảnh hưởng trong Nội vực đã đều ngồi vào chỗ, những người khác đương nhiên cũng yên tĩnh lại. Đôi tân nhân Vân Tường và Bạch Khánh Phong tách nhau đi ra, một thiếu nữ diễm lệ, một nam nhân anh tuấn, hiện trường đồng thời vang lên những tiếng hoan hô. Vân Tường và Bạch Khánh Phong đứng trước mặt nhau không tránh khỏi đều có chút ngại ngùng.
“Nhất bái thiên địa!” Nghe theo giọng nói hô to, đôi tân nhân bắt đầu nghi thức hôn lễ. Người Vân gia trong hiện trường đều vô cùng xúc động, nhìn Vân Tường có thể tìm được chốn trở về đáng tin đương nhiên là xúc động vô cùng.
“Nhị bái cao đường!” Vân Tường và Bạch Khánh Phong quỳ lạy trước ba vị trưởng lão Vân gia, ba vị trưởng lão Vân gia cũng cảm thấy rất vui mừng.
“Phu thê giao bái!” Vân Tường và Bạch Khánh Phong quay người lại, mặt đối mặt. Vân Tường đội khăn đỏ che đầu có chút khẩn trương, thậm chí động tác cúi lưng đã có chút cứng đờ. Vân Phong ở dưới nhìn thấy chỉ muốn cười, đúng thật là đã khổ cho Vân Tường rồi.
Đúng vào lúc đôi tân nhân giao bái, một cơn gió mạnh bỗng thổi qua, cánh cửa đại sảnh đang đóng lập tức mở to ra trong nháy mắt. Mặt Vân Phong trầm xuống, tinh thần lực lập tức tuôn ra, không lẽ có người dám chọn vào lúc này để gây sự với Vân gia?
Ba vị trưởng lão Vân gia cũng nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt đều có chút đông cứng lại. Bạch Khánh Phong vội vàng kéo Vân Tường ra sau người mình, Vân Tường đội khăn đỏ che đầu có chút choáng váng. Không khí trong đại sảnh từ mỉa mai bất ngờ trở nên rất nghiêm túc, thậm chí là vô cùng căng thẳng.
Mấy vị gia chủ cũng nhìn thoáng qua. Đúng lúc mọi người căng thẳng tinh thần, thì có tiếng nói ngông cuồng hào sảng từ bên ngoài truyền vào: “Khuê nữ, chuyện lớn như vậy sao lại không đợi cha chứ!”
Khuê nữ? Ba vị trưởng lão Vân gia ngây người, Bạch Khánh Phong ngạc nhiên quay đầu lại, Vân Tường đã kéo khăn che đầu xuống. Cha gì? Rõ ràng cha nàng đã mất rồi! Cha từ đâu ra vậy?
“Là ai!” Ba vị trưởng lão Vân gia lập tức lạnh giọng quát to, thân hình Vân Phong biến thành bóng đen lách mình ra bên ngoài cửa lớn, Mộc Thương Hải ở một bên cũng nhanh chân theo vào, gã không thể nào để Vân Phong một mình đi mạo hiểm được.
Ba vị trưởng lão Vân gia xông ra ngoài, sắc mặt đều thay đổi. Vân Tường vừa nhìn cũng sốt ruột, lập tức nhấc váy lên đuổi theo ra ngoài. Bạch Khánh Phong thấy Vân Tường chạy đương nhiên cũng chạy theo, cục diện cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Hừ, chuyện vui này của Vân gia mà cũng có người dám đến làm loạn.” Bách Lý gia ở một bên lạnh lùng lên tiếng, gia chủ hai nhà Vu gia và Ngải gia thì lại cười: “Chỉ là tiếng khuê nữ này, người làm cha gọi đúng thật là thú vị.”
Thân Đồ gia chủ ngồi ở đó sắc mặt không ngừng căng thẳng. Quý gia chủ lén nhìn thoáng qua, không lẽ thật sự là người nhà Thân Đồ? không lẽ Thân Đồ gia chủ muốn động thủ ngay trong hôn lễ của Vân gia sao?
Vân Phong dẫn đầu xông ra có chút bất an trong long. Không ai biết được tâm trạng của nàng lúc này. Giọng nói vừa rồi có chút quen thuộc với nàng, khá là quen thuộc. Tuy từ lâu đã không còn nghe thấy, nhưng dám gọi nàng là khuê nữ còn tự xưng là cha, chỉ có người cha nuôi Triển Ly.
Vân Phong vừa xông ra ngoài đại sảnh, lập tức nhìn thấy một thân hình to lớn lướt qua, còn mang theo điệu cười sang sảng: "Khuê nữ, cha có đến muộn không? Vẫn chưa bỏ lỡ con động phòng chứ!”
Nghe tiếng cười này, nghe cách xưng hô không được tự nhiên này, Vân Phong giật giật khóe miệng. Đông đại lục gặp, Tây đại lục gặp, bây giờ ở trong Nội vực lại chạm mặt lần nữa. Người cha nuôi này… rốt cuộc là ai?
Sau Vân Phong, Mộc Thương Hải lao ra, Vân Tường và Bạch Khánh Phong cũng lao ra, sau đó là ba vị trưởng lão, tiếp đến là mấy vị gia chủ, còn sau đó nữa là một đám người xem náo nhiệt. Triển Ly cười hào sảng trên không trung, thân hình lao mạnh xuống, vững vàng tiếp đất: “Khuê nữ, có nhớ cha không?”
Vân Phong không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cười ha ha. Triển Ly rất không khách khí mà vò đầu Vân Phong. Tuy nhiên Vân Phong đã cao lên không ít, không còn là dáng vẻ mấy tuổi lúc hai người gặp nhau lần đầu, nhưng với chiều cao tuyệt vời của Triển Ly, cho dù là Vân Phong khi trưởng thành cũng chỉ cao đến ngực ông mà thôi.
“Cha biết là con nhớ cha rồi, không phải cha đến thăm con đây sao. Nhưng cha phải nói con, thành hôn là chuyện lớn như vậy sao lại không nói với cha tiếng nào? Nếu không phải cha nghe được tin tức thì chẳng phải sẽ phải bỏ lỡ rồi sao!” Triển Ly cứ tự nói, Vân Phong cũng yên lặng lắng nghe. Những người khác nghe cuộc nói chuyện giữa hai người đều choáng váng.
Mộc Thương Hải ngạc nhiên nhìn Vân Phong, khuê nữ? Cha? Cha của Vân Phong không phải là Vân Cảnh thúc sao? Từ bao giờ lại xuất hiện người cha thứ hai?
Vân Tường vừa nghe xong cũng có chút ngạc nhiên, không lẽ đây là cha của Vân Phong? Sao diện mạo lại trông… như thế này? Ba vị trưởng lão Vân gia cũng ngạc nhiên quan sát Triển Ly, đây là phụ thân của Vân Phong? Nhưng tướng mạo này khác xa với người Vân gia mà…
Vân Phong nhẹ nhàng gạt bàn tay lớn của Triển Ly ra, thản nhiên nói: “Người nhầm rồi, người hôm nay thành hôn là Vân Tường của Vân gia, không phải con.”
“Vân, Vân Tường? Vân Tường là ai?” Triển Ly khó hiểu hỏi một câu, Vân Tường ở đằng sau thò đầu ra: “Cha Vân Phong, là ta.”
Triển Ly cười cười, ông vô cùng hài lòng với cách xưng hô này. Khóe miệng Vân Phong không kiềm chế được giật khẽ một cái. Là nàng không tốt, chưa nói rõ ràng. Vân Phong bất đắc dĩ quay đầu: “Vân Tường, đây không phải cha ta. Cha ta tên Vân Cảnh, hơn nữa bây giờ cũng đang ở Trung đại lục.”
Vân Tường ngây người: “Không phải cha ngươi? Không phải cha ngươi sao lại gọi ngươi là khuê nữ? Vân Phong, đây là chuyện gì thế?”
Triển Ly cười ha ha, bàn tay to lớn lại vò đầu Vân Phong: “Nó chính là khuê nữ của ta!”
Vân Phong nhịn không được nhìn bằng nửa con mắt, lúc này Vân Tường và ba vị trưởng lão Vân gia đầu óc rối mù. Nhưng ngay sau đó có một người bước ra, vẻ mặt giận giữ, cặp mắt lạnh như băng nhìn vào Triển Ly không mời mà đến kia. Triển Ly cũng cảm nhận được ánh mắt kia, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người đó, đôi mắt hiện lên một tia ác liệt. Vân Phong thấy thế quay đầu nhìn, lập tức giật mình sửng sốt.
“Ngươi còn biết trở về?” Tiếng chất vấn đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác, không tự chủ được mà nhìn sang, người nói chuyện là Thân Đồ gia chủ.
Triển Ly lạnh lùng cười, tay sờ sờ đầu Vân Phong rồi thu về: “Ta có về hay không, liên quan gì đến ông? Ta là Triển Ly, không có chút quan hệ gì với Thân Đồ gia. Thân Đồ gia chủ, ông, ông bao đồng quá rồi đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT