Địa vực ngoài vòng Thực Lực rất rộng lớn, trên địa vực rộng lớn này còn có không ít gia tộc lớn nhỏ phân bố, lại có vô số thôn làng phân chia khắp nơi, nhưng nói về thực lực chân chính thì chỉ có mười thành. Trong mười thành đều có một gia tộc lớn cai quản, gia tộc lớn này cũng quản lí khu vực xung quanh thành trì mình cai quản, như tự trị, có quyền tự chủ tuyệt đối, giữa mười thành không can thiệp vào chuyện của nhau, càng không hữu hảo gì với nhau
Địa vực này cho các gia tộc quy mô tương đối lớn, tính lưu động không nhỏ, thường cách một thời gian khá dài sẽ diễn ra bình chọn, giúp các gia tộc một bước lên trời. Ngược lại trong Nội vực cũng sẽ có gia tộc bị đuổi ra, có thể nói địa vị của các gia tộc lớn trong mười thành cũng thường xuyên thay đổi, không một gia tộc nào chấp nhận ở nguyên vị trí cũ, họ đều muốn vào Nội vực, nhất là những gia tộc từng ở trong đó càng là vậy.
Mười thành đó có vài thành là do các gia tộc bị trục xuất khỏi Nội vực nắm giữ, có vài thành thì là do các gia tộc bản thổ nắm giữ, các gia tộc bản thổ hầu như đều ngứa mắt những gia tộc bị trục xuất ra Nội vực, cũng xem thường họ, nói trắng ra là tự xem mình cao hơn những gia tộc đó một bậc, Khương gia ở Khương thành chính là một gia tộc bản thổ như vậy.
Khương gia là gia tộc bản thổ ở đây, gốc rễ cũng bắt nguồn từ nơi này, dù là thực lực hay nhân mạch thậm chí tích luỹ, đều cao hơn những gia tộc mới đến, xem mình cao hơn kẻ khác một bậc.
Khương gia sinh sống ở đây ít nhất đã mấy trăm năm, nhiều đời sinh sôi nẩy nở phát triển càng thêm khổng lồ, chuyện mấy trăm năm nay chưa dám nghĩ tới cũng bắt đầu rục rịch. Lần bình chọn này Khương gia rất tự tin, cho rằng nhà mình chắc chắn sẽ vào được Nội vực, một khi vào được Nội vực rồi chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.
Đang lúc Khương gia chủ chờ mong lần bình chọn này mau bắt đầu, thì có tin tức truyền ra. Chu gia ở Mộ Ải thôn trong một đêm bị giết sạch. Tin này làm Khương gia chủ chau mày, Chu gia ở Mộ Ải thôn chỉ là một con chó của Khương gia, bị giết sạch cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Khương gia, chó mà, chết một con vẫn còn con khác thế.
Khương gia chủ nghe xong không thèm quan tâm khoát tay, người báo tin lui xuống, một thanh niên chậm rãi bước vào, dáng vẻ cực kì nhu hoà, mang theo cảm giác mềm mại của nữ tử, ngũ quan là nam lại tựa như nữ tử, thậm chí lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng nghe giống nữ.
Nói trắng ra gã ta là một thằng ẻo lả đúng nghĩa.
“Phụ thân, người biết tin Chu gia ở Mộ Ải thôn chưa?” Nam tử mở miệng, thuận thế ngồi lên ghế, tư thế, động tác hệt như nữ nhân, thậm chí ngón tay còn hơi cong lên làm động tác lan hoa chỉ.
Khương gia chủ ngồi trên chủ vị nhìn gã ta, lòng thầm than, nếu không phải người này là con ruột của lão ta, nếu không phải đây là người chủ lực trong cuộc bình chọn lần này của Khương gia thì lão ta thật muốn tát chết nó! Rõ là nam, sao lại thành bất nam bất nữ như bây giờ chứ.
“Kiến Bình, con thay quần áo đi được không? Nam nhân sao suốt ngày cứ mặc đồ của nữ nhân thế này?”
Khương Kiến Bình cười, tay che miệng: “Phụ thân, con nói không biết bao nhiêu lần rồi, con thích.”
Khương gia chủ thở phì phì, ráng nhịn cơn tức trong lòng xuống mới mở miệng: “Chuyện Chu gia ta biết rồi, chỉ chết một con chó mà thôi, không cần để trong lòng, giờ con phải chuyên tâm chuẩn bị chuyện bình chọn, đến lúc đó Khương gia vẫn phải dựa vào đám trẻ các con!”
Khương Kiến Bình lại cười: “Chuyện này phụ thân yên tâm, nhưng con thăm dò được vài chuyện rất khác thường, có liên quan với việc Chu gia bị giết sạch trong một đêm.”
Khương gia chủ không kiên nhẫn nhướn mày, Chu gia chết thì chết, nhi tử sao cứ bấu lấy hoài vậy?
“Còn có thể vì nguyên nhân gì chứ! Chết thì chết thôi!”
“Phụ thân, đêm hôm đó người trong Mộ Ải thôn đã nghe được tiếng ma thú gầm rất rõ.”
“Con nói cái gì? Ma thú!” Khương gia chủ biến sắc.
Mộ Ải thôn nhỏ xíu đó sao lại xuất hiện ma thú! Địa vực đó không phải chỗ ma thú thường lui tới. Hoàn toàn không thể có ma thú xuất hiện ở đó, cho dù đi lạc cũng là chuyện không tưởng
“Phải, chắc chắn là tiếng của ma thú, ngay sau đó Chu gia đã bị một ngọn lửa thiêu rụi, phụ thân không thấy vậy rất lạ à? Còn nữa… Ngày hôm đó, có người lạ mặt tới Mộ Ải thôn.”
“Con nói có người lạ tới?” Khương gia chủ nheo mắt lại.
Khương Kiến Bình gật đầu, lan hoa chỉ khoác lên vạt áo, vuốt ve: “Ba người hoàn toàn xa lạ xuất hiện ở Mộ Ải thôn, ngay sau đó tiếng ma thú gầm vang lên, rồi sau nữa Chu gia bị giết sạch...”
Khương gia chủ nheo mắt lại, vẻ ác độc lướt qua: “Nói như vậy… Trong ba người tất có một người là Triệu hồi sư!”
“Cái này thì khó nói, nhưng ba người sợ là không có ý tốt.”
Khương Kiến Bình ẻo lả nói xong, Khương gia chủ suy tư một lúc: “Đi Mộ Ải thôn hỏi thăm rõ tướng mạo ba người đó, rồi lùng tìm khắp địa vực Khương thành, phải tìm cho bằng được ba người đó.”
Khương Kiến Bình đứng dậy, cười lả lướt: “Phụ thân yên tâm, con đã sai người đi làm rồi.”
Khương gia chủ gật đầu, lại nghĩ tới gì đó mặt hơi cười, Khương Kiến Bình đang định đi, thấy vậy hiếu kỳ mở miệng: “Phụ thân có chuyện vui gì ạ?”
Khương gia chủ gật gật đầu: “Vừa rồi ta nhận được tin, Vân gia hình như còn chưa gom đủ người tham gia bình chọn.”
“Thật ạ?” Khương Kiến Bình nghe vậy cũng vui vẻ.
Khương gia chủ cười ha hả: “Hừ! Ngay cả người còn góp không đủ, ta muốn xem Vân gia làm sao tham gia bình chọn. Bị đuổi ra còn dám bày cái thái độ cao cao tại thượng đó, đời này bọn chúng đừng mơ bước vào lại Nội vực!”
Khương Kiến Bình cũng bật cười, người ưỡn ẹo vài cái: “Phụ thân yên tâm, lần này Khương gia vào được Nội vực, chúng ta sẽ không thiếu cơ hội trả đũa Vân gia.”
Khương gia chủ nhếch miệng, hiện vẻ hung ác: “Đến lúc đó… không chỉ Khương gia chúng ta hả được cơn giận này!”
Khương gia chủ và Khương Kiến Bình lại không biết người bọn họ muốn tìm đã đi tới gần Khương thành, ba người Vân Phong rời khỏi Mộ Ải thôn trực tiếp chạy đến Khương thành. Lúc này cả ba đang đứng trước cửa Khương thành. Quả nhiên giống như lời ông lão đó nói, muốn vào thành nhất định phải có giấy thông hành, không có giấy thông hành không thể vào được, cho dù lén vào cũng là chuyện không tưởng, Vân Phong thăm dò thử, người thủ thành thậm chí có cả Tôn Hoàng cấp bốn!
Ngũ trưởng lão đã từng khuyên Vân Phong không đến Tôn Hoàng cấp tám không nên liều lĩnh đi Nội vực. Nội vực trong miệng ngũ trưởng lão hẳn là bên trong vòng Thực lực, nhưng vòng ngoài thì không cần như thế vì Vân Phong chỉ là Tôn Hoàng cấp tám ở đây đã xem như cường giả đứng đầu.
Bên cạnh cửa thành người qua kẻ lại tấp nập, có một kiến trúc, một bên dán bản cáo thị rất to rõ, không ít người chen chúc đứng xem rồi bàn tán náo nhiệt. Ba người Vân Phong đứng ở rất xa cũng nhìn thấy rõ trên cáo thị viết gì, họ đều bất ngờ vô cùng.
“Không ngờ tốc độ của Khương gia nhanh như vậy.” Mộc Thương Hải cau mày, trên đó là tranh vẽ ba người họ, có thể nói giống như đúc.
“Vốn nghĩ Chu gia chỉ là một con chó của Khương gia, giờ xem ra cũng có địa vị.” Khúc Lam Y châm chọc.
Vân Phong cười: “Chu gia ở trong mắt Khương gia đích thật là một con chó, chỉ có điều cái chết của con chó này dẫn ra vài thứ khiến Khương gia phải đề phòng.”
Khúc Lam Y nhướn mày nhìn Vân Phong: “Nàng nói Khương gia từ trận hoả hoạn đêm đó tra được thứ gì sao?”
Vân Phong cười khẽ: “Ta không biết Khương gia tra được cái gì nhưng tốc độ của họ vượt xa tưởng tượng của ta, xem ra phải dùng cách cũ để vào thành thôi.”
“Chuyện nhỏ.” Khúc Lam Y cười, tiện tay lấy mặt nạ Thiên Ảnh mỏng như cánh ve ra.
Vân Phong cười, có thứ này họ giảm được không ít phiền phức. Mộc Thương Hải thấy chỉ có hai cái mặt nạ, bèn nói: “Ta dùng không gian phong toả là được.”
“Không được, chúng ta chưa rõ nội tình Khương gia, nhưng có thể khống chế cả một toà thành chắc chắn có cường giả ẩn náu bên trong, dù thực lực của huynh bây giờ tương đương Tôn Hoàng cấp bảy nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.”
“Không phải chỉ có hai cái mặt nạ thôi à?” Mộc Thương Hải khó hiểu hỏi lại.
Khúc Lam Y cười: “Ngươi cho rằng ta đi ra ngoài không chuẩn bị gì cả à? Phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để phòng ngừa mọi việc chứ.” Vừa nói xong lại lấy thêm cái mặt nạ ra, Vân Phong chỉ có thể chậc luỡi, có một cái đã quá tốt rồi, rốt cuộc hắn cầm bao nhiêu cái đi ra vậy? Nhà hắn sản xuất cái này số lượng lớn hả?
Khúc Lam Y thấy cả hai ngạc nhiên nhìn mình, bật cười: “Ta chỉ có ba cái, hết rồi.”
Ba người dán mặt nạ lên mặt, sau cảm giác mát lạnh, ba gương mặt xa lạ xuất hiện, che dấu hoàn toàn dung mạo cũ, người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện trên mặt ba người Vân Phong có mang mặt nạ, nhìn dung mạo xa lạ của nhau, cả ba gật đầu, mới đi tới chỗ dán cáo thị.
Đằng trước chỗ dán tờ cáo thị mọi người đang chỉ trò bàn tán về ba người Vân Phong, ba người đã dịch dung xong, bình tĩnh đứng lẫn bên trong, lòng thấy buồn cười vô cùng. Trên cáo thị dán rất nhiều tin tức, Vân Phong nhìn lướt qua, bên trên có cả tiêu chuẩn để lấy được giấy thông hành. Có vài cách, một là thực lực đạt tới tiêu chuẩn nhất định sẽ tự lấy được giấy, còn có tiêu chuẩn về nghề nghiệp, Vân Phong cười nghiền ngẫm, trên đó viết phàm là Triệu hồi sư dù thực lực nào cũng sẽ lấy được giấy thông hành.
“Khương gia này cũng biết tính toán quá.” Khúc Lam Y lạnh lùng mở miệng: “Triệu hồi sư sẽ có được giấy thông hành? Là muốn lung lạc tất cả Triệu hồi sư à?”
Vân Phong cũng cười khẩy, ý đồ của Khương gia không nhỏ chút nào, nàng thử nhìn sang những điều kiện khác, đơn giản là thay Khương gia làm một số việc, từ đó tích góp đổi giấy thông hành. Cái này bị Vân Phong loại trừ ngay, nàng không rảnh làm gì giúp Khương gia, không muốn bại lộ thực lực càng không muốn làm việc cho Khương gia, cũng không thể lộ thân phận Triệu hồi sư của mình, lựa chọn của Vân Phong chỉ còn một, cũng là cái nàng đồng ý nhất, giao nộp khoáng thạch.
Ba người đi tới kiến trúc bên cạnh, chỗ đổi giấy thông hành ở ngay đây, không ít người ra ra vào vào nơi đó, có người mặt đầy thất vọng, có người mặt vui vẻ cầm giấy thông hành đi ra, Vân Phong đẩy cửa vào, trong kiến trúc là ba bộ phận, một cái là đo tiêu chuẩn thực lực, một là chỗ giao nhận nhiệm vụ, ba là chỗ nộp khoáng thạch.
Trước mỗi chỗ đều có không ít người, Vân Phong nhìn chung quanh, ở đây không ai là Triệu hồi sư, cho dù Khương gia ra điều kiện rất tốt nhưng số lượng Triệu hồi sư thu về vẫn không nhiều, Triệu hồi sư đâu phải cải trắng, nắm cái là cả bó.
Vân Phong trực tiếp đi tới chỗ nộp khoáng thạch, người đằng trước vừa xoay người bỏ đi, mặt đen thùi, hiển nhiên khoáng thạch của người nọ không đủ. Vân Phong có độ tuổi không lớn, lại còn có gương mặt cực kì bình thường nên không làm ai chú ý.
Người tiếp đãi chỉ nhìn cái rồi nói: “Muốn dùng khoáng thạch đổi giấy thông hành? Nếu như không đủ khoáng thạch thì đừng ra đây cho xấu mặt, giống gã vừa rồi, ỉu xìu bước về, làm lãng phí thời gian của ta.”
“Một tờ giấy thông hành cần bao nhiêu khoáng thạch?” Vân Phong mở miệng hỏi.
Người tiếp đãi lười biếng giơ tay hướng chỉ sang bên: “Ở đây viết rất rõ, không biết nhìn hả?”
Thái độ này quá qua loa ngạo mạn, Vân Phong không thèm để ý, cũng hoàn toàn không chấp nhặt. Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y cũng cũng giống thế, ba người cùng nhau nhìn qua, một tờ giấy thông hành cần ba mươi miếng khoáng thạch cao cấp.
Ba mươi miếng khoáng thạch cao cấp? Với Vân Phong có vô số khoáng thạch cực phẩm thì con số này chẳng là gì cả. Nhưng với người khác, đây là một con số khá lớn, nếu không có gia tộc để dựa vào thì ai lấy ra nổi?
“Ba tờ giấy thông hành.” Vân Phong mở miệng.
Người tiếp đãi giương mắt nhìn: “Ba tờ? Cần chín mươi miếng khoáng thạch cao cấp, lấy đủ số khoáng thạch ra rồi hãy nói, thiếu một miếng cũng không được, cũng đừng mơ viết giấy nợ, càng đừng nói các người là người của gia tộc nào. Ở Khương thành không có gia tộc nào lớn hơn Khương gia cả!”
“Ngươi bớt nói đi, ta nói đổi ba tờ giấy thông hành.” Vân Phong lạnh lùng nhìn người nọ.
Người tiếp đãi bị trừng cho lạnh run, ngồi thẳng dậy: “Hừ! Lấy khoáng thạch ra, ta phải kiểm tra!”
Vân Phong lật tay, một miếng khoáng thạch cực phẩm xuất hiện, khoáng thạch cực phẩm vừa xuất hiện năng lượng tinh thuần phát ra từ nó khiến mọi người đều chấn động. Còn nữa, bề ngoài của khoáng thạch cực phẩm lấp lánh ánh sáng như đá quý, làm người ta không thể dời mắt được!
“Mẹ nó! Khoáng thạch cực phẩm kìa!” Có người hô lên, mọi người đều quay sang nhìn, chớp mắt cả sảnh người đều nhìn chằm chằm miếng cực phẩm khoảng thạch trong tay Vân Phong.
“Mẹ nó, là khoáng thạch cực phẩm thật kìa! Thứ này cũng lấy ra được, đám người này không phải kẻ tầm thường gì đâu!”
“Nếu như ta có một miếng khoáng thạch cực phẩm, ta giàu to rồi!”
Vô số tiếng la ngạc nhiên vang lên, người tiếp đãi đã sớm choáng váng, ngơ ngác nhìn khoáng thạch cực phẩm trong tay Vân Phong nói không nên lời.
Vân Phong nhếch môi: “Một khoáng thạch cực phẩm tương đương một trăm miếng khoáng thạch cao cấp, đã đủ rồi, mười miếng khoáng thạch cao cấp còn lại không cần thối.”
Nói rồi nàng tiện tay ném miếng khoáng thạch cực phẩm lên bàn, người tiếp đãi luống cuống đứng dậy chụp, sợ không cẩn thận làm nó rơi xuống đất. Mẹ ơi, là khoáng thạch cực phẩm, khoáng thạch cực phẩm hàng thật giá thật luôn! Xem ra là gã không có mắt nhìn người rồi!
“Vị… Tiểu thư này! Đây là ba tờ giấy thông hành!” Người tiếp đãi cầm ba tờ giấy thông hành ra ngay, tốc độ rất nhanh.
Vân Phong cầm ba tờ giấy trong tay xoay người bước đi, không nói thêm một chữ nào, mọi người đều nhìn theo bóng nàng đi, ngay sau đó ồ lên, người tiếp đón thì nhìn miếng khoáng thạch cực phẩm trên tay, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong đại trạch của Khương gia, Khương Kiến Bình lười biếng ngồi trên ghế, nhếch lan hoa chỉ lật sách xem, không lâu sau có người chạy vội vào: “Nhị thiếu gia!”
“Ừm, hôm nay có mấy người lấy được giấy thông hành?” Khương Kiến Bình thỏ thẻ hỏi một câu, thân người đổi một tư thế thoải mái hơn, trong rất giống nữ nhân.
“Hồi nhị thiếu gia, hôm nay chỉ có ba người lấy được giấy thông hành, cách lấy là thông qua việc đổi khoáng thạch!”
“Ồ? Ra tay hào phóng nhỉ.” Khương Kiến Bình cười, tay gãi nhẹ lên mặt.
Người tới thấy vậy cúi đầu mở miệng: “Nhị thiếu gia, họ nộp lên không phải khoáng thạch cao cấp.”
“Không phải khoáng thạch cao cấp chẳng lẽ là khoáng thạch cực phẩm?” Khương Kiến Bình cao giọng cười, cho dù là Khương gia cũng không có bao nhiêu khoáng thạch cực phẩm, không cao hơn một trăm miếng, làm gì có ai tuỳ tiện ra tay lấy một miếng ra đổi giấy thông hành chứ, nói có chín mươi miếng khoáng thạch cao cấp gã còn tin, còn khoáng thạch cực phẩm ấy à... Không thể nào!
“Hồi nhị thiếu gia, ba người kia nộp khoáng thạch cực phẩm thật đó!”
“Cái gì?” Khương Kiến Bình nhướn mày: “Khoáng thạch cực phẩm? Ba người kia nộp khoáng thạch cực phẩm thật à?”
“Là thật, khoáng thạch cực phẩm đã được cất vào nhà kho rồi.”
Khương Kiến Bình im lặng, người tựa lên ghế, im lặng một lúc mới nói: “Dẫn ba người kia đến Khương gia ngay. Ta muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại ra tay hào phóng như thế!”
“Vâng!”
Ba người Vân Phong dễ dàng lấy được giấy thông hành vào nội thành làm không ít người không vào được hâm mộ. Sau khi vào thành, Vân Phong liếc mắt nhìn tờ giấy thông hành trên tay. Nói là giấy thông hành nhưng thực chất là một miếng ngọc bài, chỉ có điều sau lưng ngọc bài khắc tên dòng họ một vài gia tộc, trong đó có một chữ Khương.
“Giấy thông hành này thú vị đó.” Khúc Lam Y vuốt ve một hồi, nhìn dòng họ mấy gia tộc được khắc trên ngọc.
Vân Phong gật đầu: “Xem ra mấy nhà này đứng chung thuyền với Khương gia, cả giấy thông hành cũng có liên hệ.”
“Ba nhà này cộng thêm Khương gia nối thành một mạch, là bốn nhà tỏ thái độ đối địch rõ ràng.” Mộc Thương Hải nhìn lướt qua rồi mở miệng nói ra.
Vân Phong gật đầu: “Bốn gia tộc ở ngoài sáng còn dễ, vẫn còn năm gia tộc vẫn chưa rõ có thái độ gì với Vân gia, đây mới là rắc rối lớn nhất.”
“Vân gia chắc cũng nên biết rõ ràng thái độ của mọi người với mình chứ nhỉ?” Khúc Lam Y nhướn mày.
Vân Phong lại lắc đầu: “Có lẽ biết cũng có lẽ không biết, ở cái thế giới này, ai cũng có thể ở sau lưng đâm chàng một đao.”
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đều im lặng, Vân Phong cười: “Tất nhiên, ta tin hai người, chỉ cần là người Vân Phong ta nhận định, ta đều sẽ tin tưởng!”
Khúc Lam Y nhếch môi cười, Mộc Thương Hải thì nhìn chăm chú vào Vân Phong, ở trong lòng Vân Phong không phải ai cũng có thể trở thành bằng hữu, có người chỉ cần gật đầu chào hỏi, có người thi thoảng gặp mặt là đủ, có người lại phải đối xử chân thành, những người đó chính là bằng hữu ngươi nhận định.
Vân Phong nhận định không nhiều người, Mộc Tiểu Cẩm, Cung Thiên Tình, U Nguyệt, Mộc Thương Hải, thêm một Khúc Lam Y làm bạn bên nàng từ đầu tới giờ, còn cả thiếu niên Trạch Nhiên người đầu tiên đứng ra bảo vệ nàng thuở ấu thời, nghe nói gã đã tự ra ngoài rèn luyện không biết giờ thế nào rồi, và đương nhiên còn cả Sắc Kim đại thúc, vị Long tộc này rất đặc biệt, rất che chở Kim Long của mình.
Một đường đi tới này, Vân Phong gặp được vô số người, không phải ai cũng có thể thành bằng hữu với nàng, chỉ có người nàng nhận định, mới có thể xem là bằng hữu chân chính.
“Ba vị, nhị thiếu gia Khương gia cho mời.”
Đột nhiên có người đi tới trước mặt cản ba người lại. Vân Phong giương mắt nhìn, đám người chặn trước mặt tuy nói rất khách khí, nhưng ngữ khí và hành động lại tỏ rõ không cho phép cự tuyệt.
Vân Phong nhướn mày: “Nhị thiếu gia Khương gia? Ba chúng ta mới đến, dường như không ân oán gì với Khương gia.”
“Ha ha, ba vị đừng hiểu lầm, nhị thiếu gia Khương gia chỉ muốn gặp ba vị, không có ý khác. Ba vị, mời.”
Một động tác ra hiệu, một ánh mắt, ba người Vân Phong cười, đã có người mời, muốn gặp, vậy thì đi gặp thôi, nàng cũng đang muốn xem thử người của Khương gia ra sao, nhân tiện thăm dò chi tiết của họ luôn.
Đại trạch của Khương gia nằm ở nơi có địa thế cao nhất Khương thành, từ chỗ Khương gia nhìn xuống có thể nhìn trọn cả Khương thành, rất giống thổ hoàng đế. Vân Phong cười thầm, chỉ có gia tộc bụng dạ hẹp hòi mới coi trọng cảm giác Bá Vương như thế. Ba người nhìn nhau, ăn ý thu khí tức của mình tối đa, người ngoài cho dù dò xét cũng chỉ cho rằng ba người là người bình thường thực lực cũng bình bình mà thôi.
Đi theo người dẫn đường đi vào Khương gia, ba người Vân Phong nhìn đại trạch Khương gia khí phái phi phàm cũng không tỏ vẻ gì, như thể đã nhìn quen mắt rồi, người dẫn dường phía trước liếc thấy thầm than thở, đừng nhìn ba người này thực lực chẳng ra sao, nhưng gia thế chắc chắn không tệ.
“Ba vị, đã đến, nhị thiếu gia đang chờ ở trong.” Người đến nói một câu rồi lui ra.
Vân Phong giương mắt nhìn, hơi ngạc nhiên không hiểu sao phòng vị nhị thiếu gia này lại trong như phòng nữ nhân, đây rõ ràng chỗ các tiểu thư ở mà.
“Ba vị, vào đi.”
Có giọng nói truyền ra, Vân Phong nghe rùng cả mình, đây là giọng nam nhân à? Nghe cứ bất nam bất nữ thế nào ấy!
Khúc Lam Y chán ghét nhíu mày, Mộc Thương Hải cũng chịu không nổi, Vân Phong đẩy cửa ra, mùi hương xông vào mũi, một bóng hồng lười biếng ngồi tựa trên ghế. Vân Phong vừa bước vào đã cảm thấy có người đang thăm dò mình, nàng nhìn qua, thả lỏng thân thể cho đối phương thăm dò, bóng hồng kia đột nhiên cười khẽ, như rất hài lòng với kết quả mình thử ra.
“Ba vị ra tay hào phóng như thế chắc hẳn đều là người của đại gia tộc, có phải là gia tộc nào trong mười thành không? Ngồi đi.” Cánh tay gầy gò trắng nhợt từ trong vươn ra vung một cái.
Ba người Vân Phong ngồi xuống, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải không muốn mở miệng nói chuyện, Vân Phong cười: “Khương nhị thiếu, chúng ta chỉ là người tới từ vùng hẻo lánh, lần này đi ra ngoài chỉ là vì muốn xem đại hội bình chọn.”
“Ồ, hóa ra là vậy, người từ chỗ hẻo lánh tới, không biết người từ chỗ hẻo lãnh này tên là gì?”
Vân Phong nhếch môi: “Phong Vân, tên này rất tầm thường không đáng nhắc tới, về phần hai người họ, chỉ đi chung với ta.”
Khương Kiến Bình nhìn sang, không thấy Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải có gì đặc biệt, cũng không chú ý họ nữa. Vân Phong vừa báo tên đã nghe ngoài cửa sổ có tiếng động, trong lòng cười khẩy, nàng biết tỏng Khương gia nhị thiếu đang tính làm gì.
Khương Kiến Bình không quá để bụng ba kẻ này, thực lực thường thường hoặc có lẽ như họ đã nói, tới từ chỗ hẻo lánh nào đó, lấy khoáng thạch cực phẩm ra chỉ vì thể diện. Khương Kiến Bình vốn có hơi mẫn cảm với cái tên Phong Vân, Phong Vân… Đảo lại còn chẳng phải Vân Phong? Chẳng lẽ lại là người của Vân gia? Nếu là thật, vậy dám can đảm đạp vào chân vào địa bàn của Khương gia coi như là có can đảm!
Khương Kiến Bình tùy tiện nói thêm vài câu, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng động nhỏ, Khương Kiến Bình hơi đổi sắc mặt, đuổi ba người Vân Phong đi. Vân Phong cũng không nói thêm gì đẩy cửa bước ra, nhìn lướt sang kẻ đang dùng không gian phong toả cho là không bị ai phát hiện kia.
Lúc đi ngang qua người nọ, Vân Phong hất tay, tinh thần lực xảo diệu xuyên thấu qua vách ngăn không gian đánh lên người người nọ, người nọ hoảng hồn nhìn Vân Phong. Vân Phong lại nhìn sang chỗ khác: “Trời hôm nay đẹp quá.”
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đều buồn cười, ba người cứ như vậy đi ra ngoài, người bị đánh giật mình không thôi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tay ôm ngực đầu óc lộn xộn cả lên, chuyện gì xảy ra? Lấy thực lực của ba người đó chắc chắn không nhìn thấy gã, nhưng đòn tấn công vừa rồi là sao!
“Vào đi!” Khương Kiến Bình nói vọng ra.
Nam nhân lấy lại tinh thần bước vào: “Nhị thiếu gia, Vân gia không có người tên Vân Phong, thuộc hạ đã thăm dò thử, trong các gia tộc nổi tiếng không có Phong gia.”
Khương Kiến Bình nghe xong khinh thường hừ một tiếng, khoát tay: “Đi xuống đi, chỉ là vài kẻ tầm thường.”
Nam nhân ngẫm nghĩ lát không nói chuyện vừa rồi ra, chỉ lui xuống, Khương Kiến Bình vuốt môi dưới: “Đại hội bình chọn lần này, Khương gia nhất định phải giành chiến thắng!”
Ba người Vân Phong ra khỏi Khương gia, không thèm quay lại nhìn lấy một lần, Khúc Lam Y cười lạnh: “Khương gia nhị thiếu này đúng là loại bất nam bất nữ đáng tởm.”
“Vân Phong, muội định làm thế nào?” Mộc Thương Hải đi cạnh hỏi.
Vân Phong cười, đôi mắt đen nhìn về phía lữ điếm rộn ràng, đi qua đó: “Đương nhiên là tìm một người hỏi xem đại hội bình chọn này bình chọn cái gì, còn nữa… Ai dám ức hiếp Vân gia, ta cũng sẽ trả lại cho bằng hết!”
Lấy tờ giấy thông hành ra, nhìn tên của bốn gia tộc trên đó, Vân Phong cười khẩy, nếu họ lấy Khương gia cầm đầu, vậy hiển nhiên phải bắn con chim đầu đàn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT