Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân bóp xương cốt phát ra tiếng răng rắc, nhưng thấy Vân Phong lại chẳng hề để ý, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhưng lại không có cách nào để lên tiếng.
Dung Tâm tiến đến bên cạnh Vân Phong cười hì hì: “Tiểu sư muội, muội bình tĩnh quá rồi đấy, có phải định đánh cho tên gia hỏa này sợ chết khiếp không?”
Vân Phong liếc nhìn Dung Tâm một cách kỳ dị: “Chó sủa mà thôi, không cần quan tâm.”
Dung Tâm khẽ giật mình. Thiên Quy ở một bên cười khẽ: “Phong Vân nói rất đúng. Dung Tâm, không cần để ý tới loại người này.”
Dung Tâm gãi gãi đầu, cười hì hì: “Biết rồi, biết rồi.”
Dưới sự dẫn dắt của những đệ tử ở Hoa Phong, người dự thi của Tụ Tinh và Tinh Vân đều được dẫn đến một nơi yên tĩnh, ngụ ở hai viện tử cạnh nhau. Vân Phong thấy thế thì cười cười châm chọc, thật sự không biết có phải Hoa Phong cố ý hay không.
“Đây chính là nơi mà Hoa Phong đã sắp xếp cho hai học viện. Những ngày kế tiếp xin hãy ở đây, nếu có việc cần có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, chỗ chúng ta ở không xa nơi này.”
Sau khi nói xong, người của Hoa Phong vội vàng rời đi. Hai thùng thuốc nổ sắp phát nổ tới nơi rồi, vẫn nên nhanh chóng rút khỏi đây thì hơn.
“Hừ. Xui xẻo!” Phía Tinh Vân đột nhiên truyền đến vài câu. Chiến sĩ cấp chín nhìn thoáng qua những người bên Tụ Tinh rồi mang theo đoàn người của Tinh Vân vào viện, trên mặt đều là vẻ không tình nguyện.
Dung Tâm nhìn thấy không kiềm chế được ọe một tiếng thật to: “Thật là đáng ghét, làm như chúng ta muốn ở kế bên bọn họ không bằng.”
“Phải đó, mấy người của Tinh Vân dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế. Nhìn phát ghét.” Những người khác cũng bất mãn lên tiếng. Vân Phong không nói gì, chỉ đi thẳng vào trong viện.
Thiên Quy lắc đầu: “Mấy người các ngươi ra khỏi cửa lập tức quên mất lời dặn của các vị trưởng lão rồi à? Huống hồ nóng nảy khó làm nên đại sự.”
Ngay lập tức ba người ở bên trong, kể cả Dung Tâm đều không phản đối. So ra, Phong Vân vẫn luôn vững như bàn thạch và Thiên Quy đều khá là mẫu mực, khí chất và tâm tình cũng ở cảnh giới cao hơn.
Dung Tâm lại cười hì hì: “Nói cũng đúng, phân cao thấp với một đám cẩu làm gì, không nhắc tới thì không nhắc tới vậy.”
Mấy người lần lượt tiến vào trong viện. Viện không lớn lắm nhưng cũng đủ cho mười người ở, cách trang trí có hơi cổ xưa, ngoài những vật dụng cần thiết thì những thứ khác đều không có. Dung Tâm thấy thế thì bĩu môi: “Đúng là quá keo kiệt.”
Thiên Quy nhìn lướt qua mấy gian phòng, mở miệng nói: “Phòng chính giữa để cho ngũ trưởng lão, chúng ta tùy tiện chọn một gian. Nghỉ ngơi trước rồi đến trung đình, chúng ta cũng nên trao đổi một chút.”
Cả đám đều tự tìm lấy một gian phòng. Vân Phong tùy tiện chọn một gian rồi đi vào. Bên trong ngoại trừ giường, bàn ghế và một bộ tách trà thì chẳng còn gì khác, phòng cũng không lớn. Phong Hoa dùng căn phòng như vậy để tiếp đãi khách đến, dường như có chút không hợp tình hợp lý. Nhưng Vân Phong cũng không để tâm, vừa ngồi xuống lập tức nghe thấy bên trong Long Điện truyền đến tiếng gào thét.
“Vân Phong, thả lão tử ra ngoài. Thả lão tử ra ngoài.” Tiếng kêu phẫn nộ của Nhị Lôi vẫn không ngừng truyền ra.
Vân Phong chỉ khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng. Từ sau khi nhốt Nhị Lôi vào, nó vốn nghĩ rằng dựa vào sức mạnh của bản thân để xông ra ngoài, nhưng nghĩ mà xem, Long Điện mà sư tôn để lại lợi hại đến thế nào, Nhị Lôi hoàn toàn không thể ra được, trừ phi được Vân Phong cho phép.
“Ở yên đó đi, ta sẽ thả ngươi ra thôi. Nhưng nếu như ngươi còn tiếp tục kêu réo đánh thức Diệu Quang tiền bối thì chỉ có ngươi chịu thiệt thôi.”
Giọng nói lười biếng của Vân Phong truyền đến, Nhị Lôi đang ở tầng thứ hai của Long Điện hận không thể cào tường đột nhiên sửng sốt. Sau đó bỗng dưng không còn la hét nữa mà đứng đó như có điều suy nghĩ, không biết là đang nghĩ cái gì.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Nhị Lôi giật mình lập tức chạy vọt tới một bên, nhìn bóng người bay lơ lửng đến bên cạnh mình: “Lão tử nghĩ gì sao phải nói cho ngươi biết.”
Khúc Lam Y khoanh hai tay trước ngực, lười biếng liếc nhìn Nhị Lôi, giống như chẳng có chút hứng thú nào với nó: “Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
Nhị Lôi cảnh giác nhìn Lam Y, thân thể đứng ở nơi trống trải, khoảng cách cực kỳ xa. Khúc Lam Y ngồi xếp bằng, chậm rãi nhắm mắt: “Bổn thiếu gia muốn tu luyện, tốt hơn hết ngươi nên yên tĩnh một chút.”
Nhị Lôi siết chặt cổ họng, hai mắt cảnh giác nhìn Khúc Lam Y vài lần, thấy hắn có vẻ đã tiến vào trạng thái tu luyện, lúc này mới thở phào ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đột nhiên nó nhíu mày, đưa tay vén mái tóc rối che phủ gương mặt lộ ra đôi mắt hẹp dài, nốt ruồi nơi khóe mắt phảng phất tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Rốt cuộc đây là nơi nào? Thứ mà Vân Phong có rốt cuộc là của ai cho nàng? Nhị Lôi chậm rãi thả tay xuống, mái tóc rối lại lần nữa che phủ cặp mắt hẹp dài và cả nốt ruồi màu vàng kia nữa. Nó vô tình biết được cái tên này từ chỗ gia hỏa kia. Vốn cảm thấy có phải gia hỏa này hơi khoa trương không, nhưng hiện giờ xem ra không kém sự thật là bao.
“Vân Phong…” Nhị Lôi khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng nhớ kỹ tên này, ánh mắt không kiềm chế được nóng rực hơn một chút.
-----
Nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại trạng thái chút, Vân Phong đẩy cửa ra ngoài. Những người khác cũng thế, năm người cùng ngồi ở trung đình. Thiên Quy thấp giọng mở miệng: “Lần này ba viện giao lưu thi đấu, Tụ Tinh chúng ta ở vị trí bất lợi. Việc chủ động khiêu khích của Tinh Vân lần trước cũng đã thăm dò được vài phần thực lực của Tụ Tinh. Việc đó là để chúng ta thiếu đi cơ hội đánh đòn phủ đầu tại lần giao lưu thi đấu này.”
“Quả thực Triệu hồi sư đa hệ của tiểu sư muội đã sớm bại lộ, khiến Tụ Tinh chắc chắc bị tổn thất. Mấu chốt là chúng ta lại không hiểu rõ át chủ bài của Hoa Phong và Tinh Vân cho lắm.” Dung Tâm bình thường có chút thiếu tâm nhãn lúc này cũng trở nên ngiêm túc.
Thiên Quy gật đầu: “Ta nghĩ trước khi giao lưu thi đấu chính thức bắt đầu, chúng ta phải tận lực tránh động thủ, che giấu thực lực. Mặc dù Phong Vân đã bị thăm dò không ít, nhưng ta tin tưởng đó cũng không phải là toàn bộ thực lực của muội ấy. Lần trước cũng chỉ phát huy có nửa phần uy lực của Triệu hồi sư đa hệ mà thôi.”
Thiên Quy cười dịu dàng nhìn Vân Phong, Vân Phong cười ha hả: “Không đâu, ta cũng chẳng lợi hại như thế.”
“Tiểu sư muội, muội cũng đừng khiêm tốn. Tình hình bây giờ của Tụ Tinh coi như là nửa vui nửa buồn đi.” Dung Tâm cười hì hì, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Đúng là như vậy, cho nên lúc trước chúng ta đề xuất phải tìm cách tạo ra Kim Đỉnh dịch, chuyện này vô cùng cấp bách.”
Vân Phong nhíu mày, lẽ nào ý của Thiên Quy là dựa vào Kim Đỉnh dịch để thăng cấp hiệu quả của dược tễ đạt đến mức độ đáng kinh ngạc?
“Nhung mà Quy sư huynh, phải đi đâu để tìm được Dược tễ sư cấp bậc đại sư đây?”
“Đúng đó Quy sư huynh, huống hồ chúng ta còn chưa quen với cuộc sống ở đây, phải làm sao để ra tay đây.”
Thiên Quy nhíu mày. Dung Tâm suy nghĩ một chút cũng lắc đầu: “Huống hồ chuyện này cũng không thể cho người ngoài biết được. Một khi bị người của Hoa Phong hoặc Tinh Vân biết được thì phiền toái. Lén lút tìm kiếm như vậy cũng không phải là cách.”
Vân Phong liếc nhìn những người này, nàng biết cách tạo ra Kim Đỉnh dịch. Cách này đương nhiên không thể chia sẻ, nhưng cũng có thể tài trợ một ít Kim Đỉnh dịch. Một giọt là đủ, vài lọ thuốc cũng được vài giọt. Tụ Tinh muốn trổ hết tài năng ở lần giao lưu thi đấu của ba viện này, chiêu này cũng chưa hẳn là không thể. Còn chưa biết được át chủ bài của hai viện kia, nếu có thể bổ sung thêm một át chủ bài cho Tụ Tinh, thì cơ hội thắng cũng nhiều hơn một chút.
Có thể cho Kim Đỉnh dịch chứ không thể cho kỹ thuật, để không khiến người khác hoài nghi.
“Chuyện này giao cho ta.” Vân Phong lạnh nhạt lên tiếng.
“Thiên Quy, tiểu sư muội cũng không biết cách tạo ra Kim Đỉnh dịch. Phỏng chừng muội ấy muốn đi kiếm người. Tiểu sư muội, ta nói có đúng không?” Dung Tâm mở to hai mắt.
Vân Phong cười ha hả: “Đúng vậy, muốn tìm ra cách chế tạo Kim Đỉnh dịch quả thực rất khó, nhưng nếu là Kim Đỉnh dịch... Vậy thì lại không khó.” Vân Phong nói xong, bàn tay khẽ đảo, một cái bình nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Dưới đáy bình có một lớp dung dịch màu vàng vô cùng mỏng, toát lên vẻ đẹp rực rỡ.
“Đây, đây hẳn là Kim Đỉnh dịch.” Thiên Quy kích động nói. Dung Tâm ngây người, sao tiểu sư muội lại có thứ này.
“Ban đầu ở trong sơn động kia, ta cũng may mắn có được một ít, chỉ có điều cũng không biết là vật gì, cũng không lấy ra. Sau đó nghe Dược tễ trưởng lão nhắc tới mới biết đó chính là Kim Đỉnh dịch.”
“Lúc trước Ngọc Cẩm cũng từng có một ít, đã giao cho sư phụ rồi.” Thiên Quy nói, ánh mắt lại nhìn xuống bình nhỏ, lượng chất lỏng trong đó cũng chỉ có vài giọt, cho dù Vân Phong lấy ra cũng chẳng giúp ích được gì.
“Tuy không hữu dụng nhưng Dược tễ trưởng lão đã từng nói, một giọt cũng đủ nâng cao dược hiệu. Kim Đỉnh dịch trong này kiểu gì cũng có vài giọt, hẳn là có thể được.”
“Tiểu sư muội, thứ này trân quý như vậy mà cũng chỉ có vài giọt, muộn còn lấy ra cho chúng ta…” Dung Tâm nhìn Vân Phong, ánh mắt lóe sáng.
Thiên Quy cũng nhíu mày: “Phong Vân, muội…”
Vân Phong cười: “Không sao, thứ này cũng không phải của ta. Bây giờ có điều kiện góp sức cho Tụ Tinh tất nhiên là đáng giá.” Đương nhiên rồi, nếu Vân Phong muốn, để Kim Định thụ nặn ra tiếp là được rồi. Thế gian này người chẳng hề phiền não về Kim Đỉnh dịch chính là nàng.
“Nếu như lần này Tụ Tinh có thể chiến thắng, đó chính là công lao của muội.” Thiên Quy sâu sắc liếc nhìn Vân Phong.
Vân Phong lại bật cười: “Dược tễ này cũng chỉ nâng cao hiệu quả trong một thời gian ngắn thôi. Có thể khiến Tụ Tinh chiến thắng chính là sức lực của mấy người chúng ta, dược tễ cũng chỉ là thứ phụ trợ mà thôi. Nếu không có ta, các người cũng sẽ làm được.”
Trong lòng những người khác đều cảm kích không nói nên lời. Tất cả đều cảm thấy Vân Phong đúng là chí công vô tư, có thể chia sẻ món đồ cao quý như vậy, đổi lại là người khác sẽ làm như vậy sao? Không ai dám khẳng định như thế. Ai lại không muốn tự sở hữu thứ tốt? Hình tượng Vân Phong trong lòng mọi người ngay lập tức càng trở nên cao cả hơn.
Chia cho dược tễ của những người kia thêm một giọt Kim Đỉnh dịch, có bốn giọt, lớp dịch mỏng trong bình cũng chỉ vỏn vẹn bốn giọt. Đợi Dung Tâm lấy xong thì cũng đã hết, Dung Tâm lập tức đưa dược tễ trong tay cho Vân Phong: “Tiểu sư muội, chúng ta đổi.”
Vân Phong cười đẩy về: “Không cần, muội không cần cái này cũng được.”
“Nhưng mà…”
“Muội thật sự không cần cái này.” Vân Phong cười ha ha.
Thiên Quy cầm bình dược tễ nhét vào tay Dung Tâm: “Triệu hồi sư đa hệ còn cần dược tễ phụ trợ nữa sao? So với Vân Phong thì Dung Tâm ngươi mới là người cần dược tễ.”
Dung Tâm cười hì hì gãi tóc: “Nói cũng đúng, thực lực tiểu sư muội quả thực không cần dược tễ giúp, là ta quá lo lắng rồi.”
“Chuyện này không cần nói cho ngũ trưởng lão. Kim Đỉnh dịch đều đã dùng hết, coi như là cho ngũ trưởng lão kinh hỉ.” Thiên Quy lên tiếng, mấy người khác lập tức gật đầu. Kim Đỉnh Dịch đều dùng hết rồi, nói ra thì có ích gì?
Bọn họ đều hết sức cẩn thận cất kỹ dược tễ, đúng lúc này ngũ trưởng lão đi vào: “Đúng lúc các ngươi đều ở đây.”
“Ngũ trưởng lão.”
“Sư phụ.”
Năm người đứng dậy, ngũ trưởng lão sải bước đi vào ngồi xuống, hai mắt có chút nghiêm túc nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, chậm rãi mở miệng: “Vừa nãy ba viện đã trò chuyện với nhau một chút, quá trình giao lưu thi đấu lần này có rất nhiều quy tắc, ta cũng nói cho các ngươi một chút.”
Dưới sự tường thuật của ngũ trưởng lão, Vân Phong cũng đại khái hiểu được quá trình giao lưu thi đấu của ba viện lần này.
Lần này ba viện giao lưu thi đấu chia làm hai phần lớn. Một là thi đấu đoàn thể, hai là thi đấu cá nhân. Lần giao lưu quan hệ này có liên quan đến thứ hạng và thực lực của ba viện. Thực lực cá nhân mặc dù quan trọng, nhưng sức mạnh đoàn thể cũng không thể bỏ qua. Một người không thể nào chống đỡ cả một bầu trời, luôn cần phải có đồng đội. Thi đấu đoàn thể và thi đấu cá nhân đều áp dụng quy định điểm tích lũy. Cuối cùng điểm tích lũy của thi đấu đoàn thể và cá nhân sẽ cộng vào nhau, xếp hạng thứ tự.
Thi đấu cá nhân đơn giản chính là tỉ thí trên lôi đài. Áp dụng chiến đấu luân phiên để xếp hạng thứ tự. Sau hạng tám thì không có điểm, đứng hạng tám được một điểm, cứ vậy suy ra hạng thứ tư là năm điểm, hạng ba thì lại là mười điểm, hạng hai mười lăm điểm, còn hạng nhất tới hai mươi điểm. Xem ra muốn giành ưu thế thì phải liều mạng xông vào ba trị trí đầu bảng rồi.
Thiết lập quy định của thi đấu đoàn thể rất thú vị. Địa điểm thi đấu đoàn thể là một khu rừng tươi tốt có tên là Vô Vọng Chi Lâm. Quy tắc của thi đấu là tìm kiếm và thu hoạch. Có hai con đường có thể lựa chọn, thứ nhất là thu thập dược liệu được chỉ định, thứ hai là thu thập ma thú, mặc kệ là sống hay chết đều được.
Dược liệu được chỉ định chỉ có ba loại: Lũng Nguyệt Thảo năm điểm, Tinh Đường Biên mười điểm, Vô Ảnh Hoa mười lăm điểm.
Ma thú thì đơn giản hơn chút. Ma thú Tôn Vương cấp năm mỗi con một điểm, cấp sáu mỗi con hai điểm, cấp bảy mỗi con ba điểm, cấp tám là năm điểm, cấp chín là mười điểm.
So với thu thập ma thú mà nói, dường như thu thập dược liệu lại càng dễ có điểm hơn. Sau khi nghe ngũ trưởng lão nói xong mọi người đều cảm thấy thế, nhưng trong lòng Vân Phong lại không nghĩ như vậy. Điểm tích lũy của thảo dược cao thế kia, có thể thấy thảo dược này không phải là chủng loại tầm thường. Trước kia Vân Phong cũng chưa từng tiếp xúc với ba loại thảo dược này. Xem ra lát nữa phải xem lại ghi chép của sư tôn một chút.
Sau khi ngũ trưởng lão nói xong đại thể quy tắc, khẽ thở dài: “Lần giao lưu thi đấu này của ba viện, mấy người các ngươi phải nhớ kỹ, Tụ Tinh chẳng phải không giành hạng nhất thì không được. Trong lần giao lưu thi đấu này, hết thảy đều không được cậy mạnh. Cho dù không đứng hạng nhất thì có thu hoạch cũng đủ rồi. Cứ cho là Tụ Tinh đứng thứ ba đi, thì toàn bộ người của Tụ Tinh cũng vẫn tự hào vì các ngươi.”
Những người trẻ tuổi nghe vậy đều trầm mặc một lúc, Thiên Quy hỏi: “Ngũ trưởng lão, rốt cuộc thực lực bên phía Tinh Vân và Hoa Phong là như thế nào?”
Ngũ trưởng lão lắc đầu than nhẹ: “Hoàn toàn không thể dò xét được, chẳng qua cũng có thể đoán được chút ít rằng họ đều có át chủ bài của mình, còn phải xem át chủ bài này có mạnh hay không rồi.”
“Tính cách Tinh Vân nham hiểm như vậy đương nhiên át chủ bài cũng không lường được, chúng ta phải đề phòng. Phía Hoa Phong trầm lặng nhưng lại lộ vẻ quỷ dị, chúng ta cũng phải đề phòng.” Dung Tâm nhíu chặt lông mày lên tiếng.
Ngũ trưởng lão nhìn hắn một cái: “Cứ việc yên tâm thi đấu là được, nếu như có chuyện, chẳng phải là còn có sư phụ ở đây sao.”
Dung Tâm cười hì hì, ngũ trưởng lão đứng dậy: “Năm ngày nữa chính là thi đấu đoàn thể, mấy người các ngươi thảo luận một chút, hai con đường đều có ưu khuyết điểm, khó mà cùng lúc tiến hành.” Ngũ trưởng lão nói xong cũng đứng dậy rời đi, chỉ còn lại năm người trẻ tuổi ngồi ở đó.
“Tìm kiếm thảo dược và săn bắt ma thú hình như không mâu thuẫn. Nếu như lo cho cả hai bên chỉ sợ phải hao tốn tinh lực rất lớn.” Thiên Quy có chút nặng nề lên tiếng.
“Thiên Quy sư huynh, mặc dù điểm ma thú tương đối thấp, nhưng Tôn Vương cấp năm đối với chúng ta mà nói còn chẳng phải là hạ bút thành văn sao. Một khi số lượng săn được chiếm ưu thế, điểm số chẳng phải cũng được nâng cao lên sao?”
“Ta thấy thu thập thảo dược cũng có thể, một cây thảo dược còn tốt hơn mấy con ma thú Tôn Vương cấp năm, ngươi cho rằng Tôn Vương cấp năm giống tiểu bạch thỏ, không có chút năng lực phản kháng nào sao?”
Thiên Quy liếc nhìn Vân Phong: “Phong Vân, ý của muội thì sao?”
Mấy người khác lập tức im lặng, từng cặp mắt nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong trầm tư một chút rồi mở miệng: “Điểm thảo dược tuy cao nhưng chắc hẳn các loại đều có số lượng rất thưa thớt, muốn tìm cũng không dễ dàng, chỉ có thể dựa vào vận may. Về phần ma thú, muốn kiếm được điểm cao cũng chỉ có thể khiêu chiến với cấp cao. Nếu như đối thủ săn được một con Tôn Vương cấp tám, thì chúng ta phải săn được mười con cấp năm để bù vào sự chênh lệch đó. Thời gian và tinh lực hao tốn cũng không thể đánh đồng. Huống hồ dưới sự chiến đấu liên tục, chúng ta khó mà bảm đảm được trạng thái tốt trong một thời gian dài.”
“Tiểu sư muội, ta hiểu rồi. So với săn mấy con cấp năm cấp sáu, không bằng khiêu chiến cấp tám, cấp chín. Năm người chúng ta cộng lại đối phó cấp tám, cấp chín, mặc dù phí sức nhưng cũng không thành vấn đề, một khi có thể bắt được hai, ba con sẽ kéo được khoảng cách với người khác.”
“Ta thấy cũng không đơn giản như vậy. Tinh Vân và Hoa Phong đương nhiên cũng sẽ có ý định như vậy, không phải sao?”
Lời của Thiên Quy lại khiến cho không khí trầm xuống. Cuối cùng Vân Phong cười cười: “Vậy phải xem lúc săn bắt ma thú chúng ta có thể tìm được dược thảo hay không.”
Dung Tâm cười ha hả: “Vận may của Tụ Tinh trước nay đều không tệ, bằng không cũng sẽ không thu được đệ tử như tiểu sư muội.”
Những người khác cũng đều nở nụ cười. Những lời của Dung Tâm nói quả thực rất đúng.
“Như vậy xem ra chúng ta vẫn có được phần thắng nhất định.” Thiên Quy cười mở miệng, lập tức những người khác cũng đều tin tưởng gấp bội.
Nhưng vẻ mặt Vân Phong lại nghiêm túc, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Đừng vui mừng quá sớm, một khi thi đấu đoàn thể bắt đầu, chúng ta lại gặp phải tình huống khác.”
“Gì cơ?” Những người khác đều cất tiếng hỏi.
Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, ngón tay chỉ trên mặt bàn: “Cướp đoạt.”
Nét mặt Thiên Quy đột nhiên trầm xuống: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này. Một khi thi đấu đoàn thể bắt đầu, có thu hoạch đồng thời cũng đại biểu cho nguy hiểm và cướp đoạt. Tài nguyên nhiều như thế, tất nhiên ít nhìu gì cũng sẽ xuất hiện tình trạng chiến đấu.”
“Khốn khiếp, lẽ nào lại còn muốn ăn cướp trắng trợn sao?”
“Dung Tâm, bên trong quy tắc cũng không nói không được cướp đoạt, có thể thấy rằng đây là được cho phép.”
Lời của Thiên Quy lập tức khiến cho mặt Dung Tâm trắng bệch, thân thể rụt trở về: “Gì chứ, vậy mà còn cho phép hành vi như vậy.”
“Hành vi như vậy cũng không có gì không đúng. Ở thế giới này nếu như không có năng lực, đương nhiên sẽ có người khác thay thế huynh.”
Lời nói trong trẻo lạnh lùng của Vân Phong như một gáo nước lạnh hắt lên người Dung Tâm. Những đệ tử này từ đầu đến cuối vẫn chưa bước ra khỏi học viện, vẫn có quá ít kinh nghiệm ở thế giới này. Có lẽ họ biết về thế giới tàn khốc này, nhưng thực ra vẫn chưa từng tự mình trải qua.
“Tiểu sư muội…” Dung Tâm nhìn gương mặt lạnh như băng của Vân Phong, trong lòng nhói lên: “Phong Vân nói không sai, có rất nhiều người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Muốn thành công tại lần giao lưu thi đấu này, thủ đoạn nào cũng đều có thể thực hiện. Dược tễ có thể thì đương nhiên cướp đoạt cũng có thể.”
“Quy sư huynh, lẽ nào chúng ta cũng phải đoạt sao?”
“Không! Tụ tinh chưa bao giờ làm chuyện này. Chúng ta không đoạt của người khác, chỉ cần bảo vệ tốt đồ của mình.” Lời nói của Thiên Quy khiến cho tâm trạng của mọi người được nâng cao hơn: “Đúng vậy. Chúng ta bảo vệ tốt đồ của mình, ai dám đến cướp thử xem.”
Trong lòng Vân Phong vẫn chưa thả lỏng. Trong hoàn cảnh như thế kia, cho dù là tìm kiếm thảo dược hay săn bắt ma thú vẫn phải phí phần lớn tinh lực. Nếu như ngay lúc tinh lực cạn kiệt, yếu ớt, có người thừa lúc đó mà xông vào thì phải làm sao? Xem ra, giữ cho thực lực ổn định mới là mấu chốt.
“Năm người chúng ta muốn hành động tập thể hay là tách ra?”
Có người hỏi một câu, Thiên Quy nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong cười ha hả, dường như suy nghĩ của hai người đều nhất trí: “Ta cùng Phong Vân dẫn đầu, phân thành hai tổ. Dung Tâm, ngươi và Phong Vân đồng hành, hai vị Triệu hồi sư ở bên nhau tự nhiên là làm chơi ăn thật, ba người còn lại chúng ta là một tổ.”
Vân Phong gật đầu: “Chỉ sợ Tinh Vân và Hoa Phong cũng dự định như thế. Thi đấu đoàn thể lần này, liều không chỉ là thời gian, thực lực, quan trọng nhất vẫn là vận may.” Nói đến vận may, lại có ai có thể nói câu ta còn may mắn hơn so với Vân Phong?
Bàn bạc xong mạnh ai về phòng người đó. Mặc dù chỉ có thời gian năm ngày, nhưng có thể củng cố được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vân Phong lấy bản ghi chép của sư tôn ra đọc qua. Ba loại thảo dược đều được ghi chép trong sách. Vân Phong xem hết thì khẽ cười mỉa mai. Lần này Hoa Phong cũng có những ý tưởng không tệ. Mọi người đều đảm nhiệm vai trò tay sai tìm kiếm ba loại thảo dược này cho bọn họ. Ba loại này đều là cấp bậc đại sư, cách điều chế cần có dược liệu. Xem ra Hoa Phong đang muốn cố gắng tận dụng cơ hội này, chẳng qua Vân Phong cũng không định nhường, nàng tìm được đương nhiên là muốn giữ toàn bộ lại cho bản thân rồi.
Sau khi cất ghi chép của sư tôn đi, Vân Phong đột nhiên phát hiện trong vòng tay không gian có một quyển sách bị nàng quên lãng từ lâu. Cổ tay khẽ đảo, sách lập tức xuất hiện trong tay Vân Phong. Ba chữ thuần thú thuật được khắc giữa sách. Đây là thứ lúc trước Chính Nhiên tiên sinh của Dung Binh công hội đã trao cho nàng, vẫn chưa dùng qua, nếu không phải vô tình nhìn thấy chỉ sợ đã sớm bị Vân Phong quên mất.
Vân Phong nhìn quyển thuần thú thuật trong tay, đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng. Thi đấu đoàn thể săn bắt ma thú lần này cũng không nói nhất định phải là tử thi, nếu sống đương nhiên cũng có thể. Nếu có thể bồi dưỡng mấy người của Tụ Tinh thành Thuần thú sư, cho dù là gà mờ cũng được, đối phó với ma thú đương nhiên cũng thuận tay hơn. Dù sao nàng và Dung Tâm cũng cùng tổ, ba người đối phó với ma thú đơn giản chính là không có phương thức nào khác.
Thuần thú thuật xuất hiện khiến cho đầu óc Vân Phong nhanh chóng xoay chuyển, nụ cười trên môi càng nở rộ. Xem ra lần này Tụ Tinh sẽ ngoài dự liệu của mọi người rồi.
Trong vòng năm ngày kế tiếp, viện tử của Tụ Tinh đều đóng chặt cửa. Những tuyển thủ dự thi hoàn toàn không hề ló mặt. Tinh Vân bên cạnh thỉnh thoảng nhìn trộm một chút, cũng không có được bất cứ tin tức gì, không tránh khỏi khinh thường. Hừ! Còn có thể làm được cái gì, nhất định là nhốt mình trong phòng nhân lúc năm ngày này để tăng cường thực lực. Nhưng chỉ có năm ngày thì có thể tăng được bao nhiêu.
Trong viện tử của Tụ Tinh lại không phải như thế. Ngoại trừ Vân Phong, những người còn lại đều đang nghiên cứu sách, đúng là sách Thuần thú thuật mà Vân Phong đã cống hiến. Lúc Vân Phong lấy sách ra quả thực khiến những người đó sợ hãi, nhất là Dung Tâm, thật sự cảm thấy Vân Phong chính là bảo khố di động, vật gì tốt đều ở chỗ nàng.
Dung Tâm thân là Triệu hồi sư nên cũng không cần phải học, nhưng gã hết sức tò mò cũng qua nghiên cứu. Thuần thú sư tuy không cần Triệu hồi sư, nhưng cũng là một chức nghiệp khiến người ta mê muội. Năng lực gần như vô hạn của Triệu hồi sư cũng khiến cho người ta khao khát, Mấy người Thiên Quy tất nhiên là dâng trào cảm xúc, mặc dù thời gian quá ngắn, bọn họ cũng không học được nhiều lắm, nhưng nhiệt tình lại tăng cao hơn.
Mấy người Thiên Quy không hổ là nhân vật tinh anh của Tụ Tinh, thời gian một ngày ngắn ngủi cũng đã nghiên cứu ra một ít chiêu thức. Ngày thứ hai đã lập tức nhao nhao muốn thử. Vân Phong cười cười rồi thả ma thú Thổ hệ lần trước đấu giá được ra. Vân Phong cũng không thiếu ma thú, nhưng ba con khế ước đương nhiên là không được. Nhị Lôi thì khỏi phải nói. Nhục Cầu còn đang ngủ, phỏng chừng cho dù tỉnh cũng không có khả năng. Cũng chỉ có con Thổ hệ này so ra còn thích hợp.
Trong vòng mấy ngày kế tiếp, tại viện tử Tụ Tinh thỉnh thoảng phát ra những âm thanh nhốn nháo, còn truyền ra tiếng: “Ở đằng kia. Nó ở đằng kia. Nhìn ta này!”
“Ôi, lại để cho ngươi trốn thoát rồi. Ngươi trở lại cho ta.”
Ma thú Thổ hệ chạy tán loạn khắp nơi, động tác hết sức linh hoạt. Mấy người Thiên Quy và Dung Tâm truy đuổi quên cả trời đất. Vân Phong ở một bên vui cười hớn hở xem. Ma thú Thổ hệ đáng thương đã trở thành công cụ để luyện tập, suốt ngày bị mấy người này đuổi theo, gần như là liên thủ rồi. Cách luyện tập này chính là luyện đến quên cả trời đất, người bên ngoài lại chẳng hiểu ra sao, nhất là Tinh Vân bên cạnh, thật sự không hiểu nổi Tụ Tinh đang bày trò gì.
Cứ như vậy, thời gian năm ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày thi đấu đoàn đội. Cửa viện Tụ Tinh năm ngày không đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra. Khi năm người của Tụ Tinh từ bên trong bước ra, tất cả đều mang theo một nụ cười rõ ràng mà người ngoài không hiểu được, nhất là Dung Tâm cười vô cùng vui vẻ. Đúng lúc đó mấy người Tinh Vân cũng đẩy cửa đi ra, gặp người của Tụ Tinh lập tức cười khẩy: “Bế quan vài ngày còn tưởng sẽ thành cái gì, cũng không biết trở thành cái dạng gì.”
Mấy người Tụ Tinh cũng không tức giận, chỉ cười một tiếng, làm như không nghe thấy tiếng Tinh Vân ở bên cạnh, nụ cười trên mặt bọn họ không hề giảm đi. Người của Tinh Vân tất nhiên là đen mặt lại.
Người dự thi của ba viện đều đến địa điểm tập hợp đã chỉ định. Trưởng lão dẫn đội của ba viện đã sớm chờ ở bên trong. Mấy ngày nay ngũ trưởng lão vẫn chưa về viện tử Tụ Tinh, tất nhiên là đang bận làm gì đó ở bên ngoài. Lúc mấy người Vân Phong đi qua, ngũ trưởng lão nhìn thấy lập tức cười ha hả, ánh mắt tràn đầy ý cổ vũ.
Phong Lẫm dẫn đội Hoa Phong học viện thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, móc ra âm bài nói mấy thứ gì đó, rồi lên tiếng: “Yên tâm chớ vội, phải đợi một người đến rồi chúng ta mới khởi hành.”
Ngũ trưởng lão đi tới, nhìn mấy người Tụ Tinh đột nhiên nhận ra gì đó, lập tức thấp giọng hỏi: “Có phải đã có chuyện tốt gì không?”
Thiên Quy cười ha ha, chắp tay thấp giọng nói: “Đúng là Phong Vân đã cung cấp một biện pháp ngoài sức tưởng tượng. Lần thi đấu đoàn đội này, ngũ trưởng lão cứ yên tâm.”
Ngũ trưởng lão không kiềm chế được bất ngờ nhìn Vân Phong. Vân Phong cười ha ha cũng không nói gì. Ngũ trưởng lão chỉ nheo mắt cười: “Ha ha, khá lắm, khá lắm.”
Những người của Tụ Tinh cũng mang theo ý cười, trong lòng tràn đầy tin tưởng. Người của Tinh Vân và Hoa Phong thấy thế thì không tránh khỏi thì thầm. Trưởng lão dẫn đội của hai viện đều nhìn qua, ánh mắt mang theo sự thăm dò mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, có một người từ xa tới, trên không trung vang lên tiếng ma sát chấn động, một con ma thú phi hành xuất hiện trên đầu của mọi người. Đám người trẻ tuổi nhịn không được ngẩng lên nhìn. Dung Tâm phát ra tiếng sợ hãi, than phục: “Con ma thú phi hành này phỏng chừng có thể đứng trên tất cả chúng ta. Hình thể này…”
“Cũng không biết người thao túng ma thú này là ai.” Thiên Quy thấp giọng nói một câu.
Bên này Phong Lẫm ra nghênh đón, mà từ sau lưng ma thú khổng lồ có một người nhảy xuống. Sau khi người này tới gần, Vân Phong nheo mắt.
“Ngụy huynh, huynh đến rồi.” Phong Lẫm cười ha hả lên tiếng chào hỏi.
Người đến lạnh nhạt ừ một tiếng, ánh mắt nhìn ra sau lưng Phong Lẫm, lập tức thu hết dáng vẻ của các tuyển thủ vào mắt. Sau khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, y cũng giống Vân Phong lập tức nheo mắt lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Vân Phong chỉ có thể cảm thán trên đời lại có duyên phận kỳ lạ như thế. Ở chỗ này nàng lại đụng phải người Ngụy gia được gọi là tam thúc mà lúc trước gặp ở nơi quyết đấu ngoại thành.
Bước chân nam nhân nhẹ nhàng lướt qua Phong Lẫm, Phong Lẫm lập tức nhíu mày. Nam nhân vẫn luôn bước về phía trước, mục tiêu thẳng tiến đến chỗ Tụ Tinh học viện. Phong Lẫm thấy được, ánh mắt lập tức trầm xuống, mà người của Tinh Vân học viện nhìn thấy lại bắt đầu nghị luận.
Ngũ trưởng lão thấy nam nhân đi tới thì lập tức tiến lên ngăn cản. Nam nhân liếc nhìn ngũ trưởng lão, cười ha hả, mắt đen thâm trầm lướt qua ngũ trưởng lão và Vân Phong đối diện: “Đúng là lâu rồi không gặp, Phong Vân.”
Ngũ trưởng lão khẽ giật mình. Phong Lẫm kinh ngạc một hồi, Ngụy huynh quen biết Phong Vân? Còn gặp qua? Chuyện này xảy ra khi nào? Người Ngụy gia sao có thể có liên quan đến người của Tụ Tinh học viện.
“Ngụy huynh, đây là chuyện gì?” Phong Lẫm vội vàng chạy tới, nam nhân cười sâu xa: “Còn nhớ những gì ta đã nói lúc trước không?”
Ánh mắt Vân Phong trầm xuống. Ngũ trưởng lão lập tức cảnh giác, nam nhân trước mặt dường như có ý đồ riêng, chỉ mở miệng nói: “Phong Lẫm, đây là ai, không giới thiệu một chút sao?”
Phong Lẫm có chút lúng túng cười: “Đây là Ngụy Đình của Ngụy gia đức cao vọng trọng, là Thuần thú sư đệ nhất của Nguyệt Luân đảo, là lão tam của Ngụy gia, được người ta gọi là tam thúc.”
Thuần thú sư? Trong lòng Vân Phong cũng đã rõ tại sao trước đó những con thú khổng lồ kia chịu để cho người Ngụy gia điều khiển. Vậy mà lại là Thuần thú sư, thảo nào Phong Lẫm mời y đến. Từ trước đến nay, ma thú của Vô Vọng Chi Lâm vẫn phải có sự khống chế mới được.
“Ta mặc kệ ngươi đã từng nói gì, nếu muốn đụng đến người của Tụ Tinh ta, cũng phải xem ta có cho hay không.”
Ngụy Đình lập tức cười khẩy một tiếng: “PhongVân, được người khác bảo vệ ở phía sau, đây chính là bản lĩnh của ngươi sao? Vốn tưởng rằng ngươi là một hậu bối không tầm thường, xem ra là ta đã coi trọng ngươi rồi.”
Vân Phong khẽ cười, bước ra. Ngũ trưởng lão có chút khẩn trương, nhưng Vân Phong lại lắc đầu. Đối đầu với một người không cùng vai vế, Vân Phong lại chẳng hề lùi bước. Khí thế đó giống hệt lúc trước, khiến cho Ngụy Đình phải nhìn nhiều hơn.
“Ta nhớ những gì ngươi đã nói.”
“Tốt lắm. Nếu ngươi đã nhớ, bây giờ cũng nên trả lại rồi. Lúc trước ngươi làm hại Ngụy gia tổn thất nghiêm trọng, hiện giờ cũng nên hoàn trả lại đi thôi.”
“Hoàn trả lại không thành vấn đề. Chỉ có điều đây là ân oán cá nhân giữa ta và ngươi, sau lần khi thi đấu đoàn đội này, tất nhiên sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Ngụy Đình nhướn mày nhìn Vân Phong, kiểu gì cũng không nghĩ ra Phong Vân này sẽ là môn hạ của Tụ Tinh, bây giờ muốn bắt người đương nhiên là không thể rồi. Ngũ trưởng lão của Tụ Tinh cũng không đơn giản.
“Hừ! Tốt, lần này ta tin ngươi, chẳng qua nếu ngươi làm không được, thì phải lập tức tự động rút khỏi trận đấu trở lại Ngụy gia cùng với ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Ngũ trưởng lão lập tức quát lên một cách giận dữ.
Phong Lẫm cũng vội vàng khuyên giải: “Ngụy huynh, không cần cùng một tiểu bối như thế…”
“Việc này không cần người khác nói lời vô ích.” Ánh mắt nhìn về phía ngũ trưởng lão: “Nếu như nàng ta không làm được, mà lại có người muốn cản trở, Ngụy gia đương nhiên không dễ bị bắt nạt.”
Vẻ mặt ngũ trưởng lão vô cùng giận dữ, ở trước mặt ông lại dõng dạc nói muốn bắt đệ tử của ông. Vân Phong kéo ống tay áo của ngũ trưởng lão, cười ha ha với ông, có chút nghịch ngợm mở to hai mắt nhìn ông, cơn giận của ngũ trưởng lão lập tức tiêu tan. Nha đầu này lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì.
“Tốt, một lời đã định.” Vân Phong nở nụ cười. Chỉ thấy Ngụy Đình sắc mặt lạnh như băng, nhìn thoáng qua rồi quay người rời đi.
“Nha đầu, đã xảy ra chuyện gì?” Ngũ trưởng lão vội vàng hỏi thăm.
Vân Phong mím môi cười: “Đều là chuyện cũ năm xưa, không ngờ đụng phải y ở đây, sư phụ không cần lo lắng, con đều có biện pháp.”
Ngũ trưởng lão thấy Vân Phong nói như vậy cũng yên tâm. Gia hỏa này nói có biện pháp thì tức là có biện pháp. Chẳng qua nếu người đó thật sự dám động đến đệ tử của ông, đương nhiên ông cũng sẽ không để yên.
Ân oán của Ngụy Đình và Vân Phong chỉ thoáng qua nhưng đã để lại thắc mắc cho mọi người, mà ngay cả trưởng lão dẫn đội của ba viện cũng như vậy. Đệ tử và trưởng lão của ba viện đều đứng trên lưng ma thú phi hành. Theo sự điều khiển của Ngụy Đình, ma thú phi hành lập tức khởi động cánh bay lên trời. Phong Lẫm đứng đó thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Phong, cau mày nghĩ không ra rốt cuộc cả hai đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ chốc lát sau, Ngụy Đình điều khiển ma thú đưa mọi người tới địa vực trống trải. Xa xa là rừng cây rậm rạp trải dài như đại dương màu xanh lá. Theo tiếng sóng lên xuống, vậy mà lại không nhìn thấy được giới hạn. Ma thú phi hành đáp xuống ranh giới khu vực, mọi người cũng nhảy xuống.
“Nơi này chính là Vô Vọng Chi Lâm, quy tắc của thi đấu đoàn đội chắc các ngươi cũng đã rõ. Ở đây có ba tấm bản đồ, bên trên ghi chép địa hình và dấu hiệu cần thiết. Bản đồ đánh dấu khu vực ngoài ý muốn không được bước vào, một khi bước vào, có hậu quả gì tự mình chịu trách nhiệm.”
Một đám người trẻ tuổi đều trở nên khẩn trương. Mỗi học viện đều có một tờ, góc trái của bản đồ phía trên vẽ hình thù của ba loại dược liệu, dễ dàng cho việc tìm kiếm. Vân Phong nhìn lướt qua bản đồ, thăm dò một nửa được vẽ trên bản đồ của Vô Vọng Chi Lâm, nửa còn lại thì bị cấm.
“Thời gian thi đấu là một tháng, nếu qua một tháng vẫn chưa trở ra thì đại biểu cho việc tự động bỏ quyền.” Phong Lẫm nói xong vỗ tay một cái: “Nếu đã cầm bản đồ hết rồi thì chuẩn bị lên đường đi. Thời gian không chờ đợi ai, trưởng lão dẫn đội sẽ chờ ở đây, mong đợi tin tức tốt của các ngươi.”
Năm người bên Hoa Phong lập tức nhảy lên tiến vào trong rừng. Mấy người của Tinh Vân đương nhiên không cam chịu yếu thế, rất nhanh đi vào trong.
Thiên Quy gật đầu. Mấy người vừa xoay người đã tiến vào bên trong. Vân Phong nhìn lướt qua Ngụy Đình đứng một bên, vừa xoay người đi vào trong rừng. Người của Hoa Phong và Tinh Vân cách đó không xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bụi cây quẹt qua y phục, tốc độ đều rất nhanh. Tụ Tinh bên này cũng vậy, chỉ chốc lát sau năm người cũng đã vào sâu bên trong.
Thiên Quy ngừng lại, lấy bản đồ ra: “Chỉ một tấm bản đồ, để muội mang theo thì hơn.” Nói rồi đưa bản đồ cho Vân Phong, nhưng Vân Phong lại lắc đầu: “Không cần đâu, ta đã nhớ kĩ rồi.”
Thiên Quy ngạc nhiên nhìn về phía Vân Phong, lại cảm thán một phen. Vân Phong cười ha hả, vỗ vai Dung Tâm: “Đi thôi, chúng ta đi hướng bên này. Quy sư huynh, các huynh thì đi hướng bên kia đi. Nhớ có chuyện gì thì dùng âm bài liên lạc.”
“Được.”
Vân Phong và Dung Tâm quay người đi hướng bên cạnh. Thiên Quy rất muốn hỏi chuyện giữa Vân Phong và lão già kia, nhưng cuối cùng lại hỏi không được. Nhìn bản đồ trong tay, Thiên Quy nhắm ngay một hướng mà đi: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trong rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt truyền tới. Vân Phong và Dung Tâm chạy băng băng trong rừng, ánh mắt nhạy cảm liếc nhìn hai bên, không phát hiện bóng dáng của thảo dược, cũng không phát hiện tung tích của ma thú, xem ra phải vào càng sâu mới phát hiện được.
Hai người một đường đi về phía trước, cuối cũng Dung Tâm cũng nhịn không được thấp giọng hỏi: “Tiểu sư muội, vừa rồi lão già kia là chuyện gì vậy? Rốt cuộc muội và ông ta có ước định gì?”
Vân Phong liếc nhìn Dung Tâm: “Đơn giản chính là mấy con ma thú mà thôi.”
Dung Tâm mở to hai mắt: “Mấy con ma thú? Muội vẫn còn sao? Còn sống hay đã chết?”
Vân Phong cười ha hả: “Khẩn trương như vậy làm gì, huynh cho rằng muội không thể còn sao?”
“Đương nhiên không phải. Ta hiếu kỳ lúc trước đến cùng là xảy ra chuyện gì. Muội lại có thể quen biết loại người này à? Đệ nhất Thuần thú sư Nguyệt Luân đảo, lẽ nào trước kia muội đã tới Nguyệt Luân đảo?”
Vân Phong một đường hướng về phía trước, mặc kệ Dung Tâm ở một bên lẩm bẩm không ngừng, nghĩ đến lời nói hung ác trước đó của Ngụy Đình, Vân Phong nở nụ cười. Không phải là muốn ma thú sao? Nàng cho! Lần này chẳng những cho, còn phải cho thật hào phóng, cho thật sảng khoái. Mấy con? Không, nếu muốn cho đương nhiên phải cho một bầy rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT