Khách điếm tại Nhạc thành mà Vân Phong ở trọ cũng không lớn lắm nên cũng không có nhân vật lớn nào lui tới, nhưng hôm nay lại là một cảnh tượng khác. Lão bản của khách điếm vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mấy vị gia chủ nổi tiếng trong Nhạc thành đang đẩy cửa vào, điều kỳ lạ hơn là Cung gia chủ cũng tự mình tới đây.
“Các vị gia chủ đại giá quang lâm tới đây vì chuyện gì thế ạ?” Lưỡi lão bản khách điếm hơi líu lại. Cũng không còn cách nào, ai bảo địa vị của mấy vị này quá lớn, cái nơi rách nát này của ông ta làm sao có thể thu hút mấy nhân vật này chứ, không chừng ngày mai khách điếm của ông ta sẽ nổi tiếng khắp Nhạc thành luôn.
Tiền sảnh không rộng lớn bao nhiêu của khách điếm đã có vài người ngồi, họ nghe thấy lời lão bản nói thì cả người run lên. Một đám mang vẻ mặt kinh hoàng nghiêng đầu nhìn lại, dùng ánh mắt quái dị nhìn mấy vị có khí thế phi phàm xuất hiện ở đây, thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Cung gia chủ dẫn đầu phía trước. Cung gia là một trong bốn gia tộc lớn, thân phận lại đứng đầu Nhạc thành. Khí thế của Cung gia chủ rất mạnh nhưng cũng không phải là kiểu hùng hổ dọa người, ngữ khí nói chuyện lại không hề cao cao tại thượng, so với mấy vị đi phía sau thì bình dị và gần gũi hơn nhiều.
“Chúng ta đến đây là vì muốn tìm người thôi, không có gì phải lo lắng như vậy. Ngươi cứ làm việc của mình đi.” Cung gia chủ khoát tay, lão bản khách điếm gật đầu liên tục: “Vâng, vâng ạ.”
Cung gia chủ dẫn đầu, dựa theo tin tức được đưa về mà đi thẳng lên lầu, mấy vị gia chủ khác cũng yên lặng đi theo đằng sau. Lão bản khách điếm khom lưng với dáng vẻ tận tụy, đợi cho tới khi mấy người kia đi lên hết thì mới dám thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.
“Lão bản, lão bản! Đó đều là mấy nhân vật lớn của Nhạc thành đấy. Sao lại chạy đến nơi này của ngươi hết vậy? Bọn họ đến tìm ai à?” Đám người trong sảnh chạy tới như đàn ong vỡ tổ, vây quanh lão bản khách điếm. Mà lão bản khách điếm cũng chỉ có thể cười khổ, dù cho thêm mấy lá gan thì ông ta cũng không dám nói ra mấy vị nhân vật lớn này tới đây tìm ai đâu.
“Đi đi đi! Mấy vị nhân vật lớn này tới tìm ai thì sao ta biết được.” Lão bản khách điếm nói xong cũng đi vào phía sau, cuối cùng cũng thanh tĩnh được một chút, ông ta vừa sờ trái tim đang không ngừng đập thình thịch vừa cảm thán: “Nãi nãi của con ơi, mấy vị kia là đến tìm vị Phong tiểu thư… Khủng khiếp quá! Cung gia chủ còn tự mình tới đây nữa, xem ra khách điếm nhỏ của mình sắp nổi danh rồi!”
Không bao lâu sau, mấy vị gia chủ kia cũng đã tìm được phòng của Vân Phong, mặc dù khách điếm này không lớn nhưng vẫn khiến mấy vị gia chủ bất mãn. Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên họ tới chỗ thế này để nói chuyện nên có chút khó chịu, nhưng Cung gia chủ thì lại là người bình thản nhất, vẻ mặt không có bất kỳ sự thay đổi nào.
“Nếu muốn chúng ta tự mình tới đây thì cũng phải biết lựa chọn nơi nào tốt một chút chứ.” U gia chủ không nhịn được mà oán trách một câu.
Trong lòng mấy vị gia chủ khác cũng không khác cảm giác của U gia chủ bao nhiêu: “Ta nghĩ nàng ta cũng chỉ có một lọ đồ tốt như thế thôi, không chừng là may mắn mới có được nên các vị cũng đừng hi vọng nhiều quá.”
“Mặc kệ nàng ta có được như thế nào, chúng ta tìm hiểu nguồn gốc của nó một chút không chừng biết thêm gì đó thì sao.” Dáng vẻ của Triệu gia chủ cứ như là đang vì tình thế bắt buộc, người cuồng nhiệt với lọ thuốc kia nhất lẽ ra là ông ta. Mặc kệ người đưa ra đấu giá có thân phận gì thì ông ta cũng chỉ để ý tới bình thuốc kia nhất thôi, còn những thứ khác cứ áp trước rồi nói sau, nhưng hiện giờ có vẻ như những người khác kỳ vọng quá cao đối với người đưa ra đấu giá kia rồi. Nếu người đưa ra có chút địa vị thì sẽ không ở cái nơi nghèo nàn thế này, còn bắt bọn họ phải tự mình đến đây nữa.
“Két…!” Một cánh cửa lặng lẽ mở ra cách đó không xa, Cung gia chủ dừng bước chân, trong mắt lóe lên tia sắc bén rồi biến mất, mấy vị gia chủ khác tất nhiên cũng đã ngừng thì thầm to nhỏ, ánh mắt họ nhìn qua.
Khúc Lam Y lười biếng dựa lên cánh cửa, một nửa gương mặt tuấn tú bị che bên trong bóng tối, chỉ có cặp mắt đen kia để lộ ra tia sáng, ánh mắt cười như không cười mà nhìn mọi người. Cung gia chủ không khỏi nhắm mắt lại, tiểu tử trước mặt cũng có vài phần bản lĩnh, trước mặt những nhân vật như bọn họ mà còn giữ dáng vẻ thả lỏng như thế, thậm chí còn có chút khinh thường nữa. Đúng vậy, chính là khinh thường! Cả người Khúc Lam Y đều toát lên một ý, chính là “ta khinh thường các ngươi”.
“Chậc chậc, ở nơi nghèo nàn như thế này nên phải xin lỗi các vị rồi. Nếu ai cảm thấy không xứng với thân phận cao quý của mình thì mời quay đầu trở về đi.” Môi mỏng nhếch lên, dáng người cao gầy, dáng vẻ lười biếng, bộ dạng hoàn toàn không để vào mắt khiến mấy vị gia chủ kia muốn xông lên. Trong mắt Cung gia chủ lại có vài phần ý cười, ông không nhịn được mà quan sát Khúc Lam Y vài lần.
Mấy vị gia chủ tức tới mức bốc khói nhưng lại không thể tiết ra, nếu như người này là người đưa ra đấu giá mà họ muốn tìm thì hậu quả chọc giận hắn sẽ không thể tưởng tượng được, vì vậy tất cả đều nhẫn nhịn không nói gì. Cung gia chủ cười ha ha nói: “Người trẻ tuổi, xem như là mấy người có tuổi chúng ta phát giận một chút thôi mà.”
Khúc Lam Y không khỏi nhìn Cung gia chủ thêm vài lần, từ khí thế toàn thân và phong độ thì cũng không khó đoán ra thân phận và địa vị của ông. Theo lý thuyết thì người như vậy không nên có tính cách như thế mới đúng, người này đúng là có chút thú vị đấy.
“Các vị gia chủ vẫn nên vào đi.” Trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hai mắt Cung gia chủ lóe sáng, đó là nhóc con kêu bọn họ tự mình tới đây mà. Còn mấy vị gia chủ khác cũng chấn động trong lòng, xem ra người bọn họ muốn tìm đang ở trong căn phòng kia.
U gia chủ không nhịn được mà nhíu mày, ông ta cảm thấy không đúng lắm, giọng nói này… Sao lại quen quá vậy, đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Rốt cuộc là nghe thấy ở đâu? Sao lại cảm thấy có chút quen tai như vậy?
“Nếu đã mời thì chúng ta xin tuân theo vậy.” Cung gia chủ cũng khiêm tốn đáp lại một câu, với thân phận bậc này của ông ta thì có chút quá mức khiêm nhường, nhưng Cung gia chủ lại không cảm thấy có gì không ổn. Có thái độ của Cung gia chủ làm gương, mấy vị gia chủ kia cũng không dám tự cao tự đại, làm cao làm giá. Lão đại của Nhạc thành là Cung gia chủ còn có thái độ khiêm tốn như vậy thì bọn họ sao dám làm cao, như thế thì sẽ khiến bản thân xuống đài không được.
Đi theo sau lưng Cung gia chủ, từng vị gia chủ nối đuôi nhau vào phòng, đập vào mắt họ là một căn phòng không lớn lắm, có vài vị gia chủ đã bất mãn nhăn mặt. Khi nhìn thấy thấy người đang đứng ở chỗ cửa sổ đưa lưng về phía họ, ai cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn qua.
Phản ứng của U gia chủ là buồn cười nhất, khi mắt ông ta đụng phải người này thì đã không dời mắt được, sao người này quen mắt như vậy? Đừng nói là người ông ta quen biết. Nếu thật sự như vậy thì… không phải U gia sẽ có phần thắng nhiều hơn sao? Cho dù người này không có bản lĩnh gì, nhưng dựa vào lời nói vừa rồi của Triệu gia chủ thì cũng có thể tìm hiểu được chút gì đó, chỉ cần có liên quan một chút tới vị Dược tễ sư kia cũng là tốt rồi.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi vào, Khúc Lam Y đóng cửa phòng lại. Vân Phong cũng chậm rãi xoay người, một gương măt xinh đẹp trẻ tuổi, một đôi mắt đen trong suốt lóe lên tia sáng khác thường, mấy vị gia chủ tại đây thấy gương mặt của Vân Phong non nớt hơn họ rất nhiều, nhưng khí thế toàn thân lại không hề thua kém họ.
Khi U gia chủ nhìn thấy gương mặt của Vân Phong thì lập tức cảm thấy có thứ gì đó phun trào trong đầu mình.
“Ầm.” Mắt ông ta nổi đom đóm, tầm nhìn không còn rõ ràng, trong lồng ngực dâng lên một hơi, một tiếng hô lớn lao ra khỏi yết hầu: “Là ngươi!”
Mấy vị gia chủ khác đều đồng loạt nhìn sang U gia chủ, trong ánh mắt mang theo tia kinh ngạc. Họ quen biết nhau à? Vẻ mặt U gia chủ cứng ngắc nhìn về phía Vân Phong, mặt mũi căng thẳng, ông ta muốn nói gì đó như lại không nói ra thành lời, chỉ có thể thở dồn dập, cố gắng bình ổn sự khiếp sợ trong lòng.
Là nàng ta, không ngờ lại là nàng ta!
Ánh mắt Vân Phong quét về phía U gia chủ, nàng cười nhạt một tiếng: “U gia chủ, đã lâu không gặp, không biết nhị ca U Nguyệt của ta ở U gia sống có tốt không?”
Câu nói này của Vân Phong có chút ý tứ âm trầm, U gia chủ nghe xong thì chảy mồ hôi lạnh, nhị ca U Nguyệt của nàng ta sao? Phải phải phải rồi, chính là hậu bối vừa mới từ bên ngoài trở về, còn việc gã sống có tốt hay không thì làm sao ông ta biết được chứ. Cho tới bây giờ ông ta cũng chưa từng quan tâm tới mà…
“Khụ khụ! Nếu là người U gia thì tất nhiên là sống tốt rồi.” Da mặt U gia chủ giật giật, âm lượng khi nói câu này hơi nhỏ. Vân Phong nhướn mày, nhìn U gia chủ một cái thật sâu. U gia chủ khẽ ho khan một tiếng, quyết định lát nữa về phải xử lý thật tốt chuyện của U Nguyệt, chỉ cần có thể lấy lòng người trước mắt này là được, dù sao họ cũng có mối quan hệ chung với U Nguyệt mà.
“Nhị ca? Mối quan hệ của ngươi và U gia cũng phức tạp nhỉ?”
Triệu gia chủ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn U gia chủ, ánh mắt của mấy vị gia chủ còn lại cũng liếc qua. U gia chủ đắc ý nhếch môi nhưng nụ cười còn chưa kịp hiện lên thì Vân Phong lại mở miệng: “Các vị gia chủ đừng hiểu lầm, Phong Vân ta và U gia không có chút quan hệ gì với nhau cả.”
Nụ cười đắc ý của U gia chủ cứng ngắc trên khóe miệng, ông ta lúng túng đứng một bên. Mấy vị gia chủ như đã nghĩ ra gì đó mà “a” một tiếng, ánh mắt như đang hả hê trước nỗi đau của người khác. Triệu gia chủ gấp gáp mở miệng: “Các vị gia chủ, xin cho Triệu mỗ nói một câu. Hôm nay chúng ta đến đây vì ai thì tất cả đều quá rõ rồi, nhưng với Triệu mỗ lại khác, hai khuyển tử của ta đã bị một tên vô liêm sỉ đánh trọng thương, thuốc sinh mệnh này là dùng để cứu mạng, ta nghĩ các vị gia chủ sẽ không tranh đoạt với với ta chứ!”
Khúc Lam Y đi tới bên cạnh Vân Phong, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại: “Tên vô liêm sĩ đánh trọng thương hai nhi tử của ngươi à?”
Vừa nhắc tới việc này là trong lòng Triệu gia chủ lại giận dữ, trong lòng không nhịn được nên nói không ngừng, ngữ khí hết sức tức giận. Vân Phong và Khúc Lam Y ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, khi nghe Triệu gia chủ nói tới có tên vô liêm sỉ, điếc không sợ súng ở trong bến cảng ra tay tàn nhẫn ra sao, tên đó lại tàn bạo thế nào, rồi ông ta sẽ không bỏ qua cho tên đó ra sao. Vừa nghe, Vân Phong và Khúc Lam Y đều gật đầu hùa theo, Triệu gia chủ lòng đầy căm phẫn nói thêm một câu: “Đợi hai khuyển tử khôi phục thương thế, ta nhất định sẽ đánh tên kia tàn phế, làm chó cho Triệu gia ta, cả đời chỉ có thể bò qua bò lại trên mặt đất.”
U gia chủ ở bên cạnh nghe xong thì vẻ mặt có chút quái dị, giống như đang cố kiềm nén điều gì đó, vì ông ta biết người đả thương hai nhi tử của Triệu gia chính chính là Vân Phong đang ngồi trước mặt. Lời Triệu gia chủ nói càng lúc càng khó nghe thì U gia chủ lại càng thêm vui vẻ. Nói đi, nói nữa đi! Chọc giận nàng ta càng tốt, nếu vậy thì ngươi cũng đừng mơ mà lấy được bình thuốc cứu mạng kia nữa.
“Được rồi! Nói đi nói lại thì Triệu gia các ngươi cũng không phải không có chút trách nhiệm nào. Tính cách của Triệu Kiến Trung và Triệu Kiến Nhân nóng nảy đã vang danh khắp Nhạc thành trước giờ rồi.”
Cung gia chủ lạnh lùng nói một câu, Triệu gia chủ không nhịn được mặt sắc mặt cũng đỏ bừng lên, cố cãi lại: “Cho dù tính tình tùy hứng một chút, nhưng tên kia ra tay cũng quá ngoan độc rồi. Hiện tại hai nhi tử của ta, một đứa đã bị đánh nát xương sống, còn một đứa thì cứ thế mà ngã xuống vách đá thành nửa tàn phế.”
Trong lòng mấy vị gia chủ khác cũng run lên. Ai ôi, thủ đoạn này thật sự không phải là ác độc bình thường mà. Cung gia chủ nghe xong lại cười ha ha: “Người đó cũng có ý tứ cả, gia tộc khác thì không trêu chọc, sao lại đi trêu chọc mỗi Triệu gia ngươi thế?’
Triệu gia chủ mấp máy môi, vì sao người kia tìm tới Triệu gia thì ông ta biết rõ ràng hơn cả người khác. Triệu Kiến Trung khiêu khích trước, sau đó lại do Triệu Kiến Nhân tài không bằng người. Thật ra cũng chẳng thể trách người khác, nếu không thì sao đang yên đang lành lại đánh với Triệu gia? Đều là do bên Triệu gia gây chuyện trước, đến cuối cùng lại không cam lòng mà đổ hết tội lỗi lên người Vân Phong, biến thành Vân Phong có ý đả thương người mà thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn, độc ác.
“Đúng vậy đó Triệu gia chủ. Nếu không phải Triệu Kiến Trung khiêu khích trước thì ta đây cũng chẳng thèm ra tay với hắn ta.”
Vân Phong cười nói một câu xong, gương mặt của Triệu gia chủ cứng lại, mắt trợn trừng như mắt trâu: “Ngươi, ngươi nói cái gì… Là ngươi, là ngươi đã…”
“Tiểu Phong Phong ra tay còn nhẹ đấy, lẽ ra phải để hai tên tiện chủng kia không còn thở nữa mới đúng!” Khúc Lam Y ở kế bên thản nhiên bổ sung thêm một câu.
Triệu gia chủ lập tức bị chọc điên: “Tiểu tử, ngươi nói gì hả, ta sẽ phế ngươi!”
“Dừng tay!” Cung gia chủ quát lớn, bước lên một bước, đạp mạnh lên mặt đất, một chấn động vô hình lan ra trong không gian khiến cho thân thể Triệu gia chủ phải lui về sau vài bước.
Triệu gia chủ thở dồn dập vài cái, hai mắt đỏ ửng nhìn Cung gia chủ: “Mặc dù Cung gia là một trong bốn gia tộc lớn dứng đầu Nhạc thành nhưng đây là chuyện nhà của Triệu gia ta, không ai được phép xen vào!”
Vân Phong nhìn về phía Cung gia chủ ra tay ngăn chặn Triệu gia chủ, nàng cũng không ngây thơ cho rằng Cung gia chủ chỉ là muốn giúp mình thôi. Cung gia chủ lạnh mặt nói: “Việc nhà của Triệu gia thì tất nhiên ta sẽ không xen vào, ngươi muốn giải quyết thì hãy đợi sau khi chuyện ở đây xong xuôi đi.”
Triệu gia chủ sững người, đột nhiên nhớ tới gì đó. Là Vân Phong đánh tàn phế hai nhi tử của ông ta, mà muốn chữa trị cho hai đứa thì phải dùng tới thuốc sinh mệnh, thuốc sinh mệnh lại do Vân Phong trùng hợp mang tới đấu giá. Trong lòng Triệu gia chủ bỗng có một cơn giận, một sự mỉa mai dâng lên, ả cố ý làm khó ông ta đây mà!
“Vân Phong, lão phu thà rằng hai nhi tử bị tàn phế cũng không cầu xin ngươi một câu nào. Món nợ này lão phu sẽ ghi nhớ trong lòng, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu.” Triệu gia chủ cũng là một người có khí phách nên ông ta lập tức phất tay áo rời đi.
Trong lòng mấy vị gia chủ khác cũng có chút băn khoăn. Triệu gia và Vân Phong xem như là chắc chắn kết thù rồi, nếu họ qua lại thân mật với Vân Phong thì Triệu gia sẽ bất mãn với họ. Triệu gia tại Nhạc thành cũng không phải là kẻ ăn chay, mặc dù Triệu gia không sánh bằng Cung gia, nhưng xét trong mấy gia tộc bọn họ thì thực lực cũng không yếu.
“Ngươi cố tình tiết lộ hung thủ là ngươi, vì sao lại muốn làm như thế?” Cung gia chủ nhìn Vân Phong rồi hỏi. Nếu như nàng không nói thì Triệu gia chủ sẽ không biết là ai.
Vân Phong cười cười: “Nếu đã làm rồi thì cũng không cần sợ thừa nhận, việc gì đúng thì ta làm. Huống hồ, ta không nói thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biết thôi.”
Cung gia chủ lại cười ha ha: “Cô nhóc này rất thú vị!”
“Ta muốn các vị gia chủ tự mình tới đây là vì muốn thấy thành ý của các vị. Các vị muốn biết gì thì ta cũng đã đoán được.”
“Nếu ngươi đã đoán được thì bây giờ chắc là nên nói ra đáp án rồi đấy.” Cung gia chủ mở miệng nói, mấy vị gia chủ khác cũng nhìn về phía Vân Phong với ánh mắt đầy mong đợi, có Cung gia chủ ở đây thì tất cả bọn họ đều trở thành phông nền rồi.
“Đã vậy thì ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Nếu được thì ta muốn có danh ngạch vào Tụ Tinh học viện.”
Lời này vừa được thốt ra khỏi miệng nàng thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên, thậm chí Khúc Lam Y cũng kinh ngạc nhìn Vân Phong. Hắn tưởng rằng nàng sẽ có yêu cầu khác, nhưng không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu này. Với tiêu chuẩn tu luyện của Vân Phong hiện tại thì trừ phi có học phủ cấp cao cung cấp trợ giúp cho nàng, nếu không thì những nơi khác cũng vô ích thôi. Tụ Tinh học viện này là một trong ba học viện nổi danh nhất trong Trung vực, rất có tiếng tăm, nhưng Vân Phong thật sự cần vào đây sao?
Mấy vị gia chủ khác nghe xong thì vẻ mặt như đang nói “đừng giỡn”. Tụ Tinh học viện nói vào là có thể vào sao? Tụ Tinh học viện là một trong ba học viện lớn nhất Trung vực nên hiển nhiên nó sẽ có chế độ nhập học rất nghiêm khắc, muốn nhập học thì phải, thi nhưng hiện tại vượt qua thời gian khảo thí lâu rồi, chen ngang vào lớp cũng không phải là không được, nhưng cần có lời mời của Tụ Tinh học viện hoặc là đề cử của các gia tộc lớn mới được. Mà Cung gia chính là một trong bốn gia tộc lớn, tất nhiên là sẽ có danh ngạch đề cử.
Cung gia chủ nghe xong cũng không lên tiếng, Vân Phong cũng không gấp gáp, yên tĩnh chờ, Khúc Lam Y đứng bên cạnh đang suy đoán mưu tính của Vân Phong. Mặc dù hắn còn chưa hiểu rõ yêu cầu của Vân Phong nhưng cũng biết chắc rằng nàng sẽ không làm chuyện vô ích. Hiện tại bọn họ nhất định phải mở ra một lỗ hổng ở Nhạc thành này, nếu không thì con đường tương lai của họ sẽ bị phá hỏng ở ngay chỗ này.
“Danh ngạch vào Tụ Tinh học viện quả thực xứng đáng với tin tức chúng ta muốn có.” Cung gia chủ nói nhỏ một câu, sắc mặt mấy vị gia chủ khác có chút quẫn bách. Đúng là bọn họ không có thực lực khoe khoe khang, khoác lác để cho Vân Phong vào Tụ Tinh học viện nên họ chỉ còn cách là tìm một cái cớ đề rời khỏi đó. Nhưng trong lòng U gia chủ lại có suy nghĩ khác, nếu Vân Phong là nhân tố quyết định thì U Nguyệt tất nhiên sẽ trở thành một người quan trọng của U gia.
U gia chủ trở về với vẻ mặt mừng rỡ khó nén được, mấy vị gia chủ khác cũng đoán được trong lòng ông ta nghĩ gì nhưng cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, ai bảo U Nguyệt kia có liên hệ với Phong Vân chứ, sớm biết thế thì bọn họ cũng kêu mấy hậu bối đi nhận Phong Vân làm muội muội rồi.
Mấy vị gia chủ khác đều đứng dậy rời đi. Lần này đến không có bất kỳ thu hoạch nào, thời điểm Cung gia chủ xuất hiện ở đây thì họ cũng đã đoán trước được kết quả này, dù trong lòng cũng còn một chút oán khí nhưng cũng thua cam tâm tình nguyện.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cung gia chủ, ông nhìn Vân Phong: “Danh ngạch vào Tụ Tinh học viện thì ta có thể có cho ngươi, nhưng ta cũng nói trước với ngươi một điều quan trọng là Cung gia kiếm được một danh ngạch như thế này không phải là dễ, có thể nói nó là danh ngạch mà Tụ Tinh học viện đặc biệt để cho bốn gia tộc lớn, ta lại đưa nó cho ngươi…”
Vân Phong cười khẽ, tiếp lời Cung gia chủ: “Cung gia chủ yên tâm, danh ngạch này và tin tức ta nói với người có giá trị tương đương.”
Tại thời khắc đó, Cung gia chủ hoàn toàn thả lòng, thân là người đứng đầu một gia tộc thì hiển nhiên là ông không thể cứ cho đi danh ngạch như thế, điều kiện cũng phải lên cao bằng với giá trị của nó: “Hiện tại, ta muốn tăng thêm điều kiện là vị Dược tễ sư có cấp bậc đại sư kia phải làm việc cho Cung gia một năm!”
Chân mày Vân Phong nhíu lại, hay cho một Cung gia chủ, đúng là một lão hồ ly! Ở thời điểm này mà thêm điều kiện thì cũng coi như là dụng tâm lương khổ rồi, có điều cái giá này hơi cao rồi, làm vệc một năm à?
“Cung gia chủ, không phải là ông không biết một vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư có địa vị cỡ nào, mặc dù Cung gia là một trong bốn gia tộc lớn nhưng Trung vực có tới tận ba đảo, trong ba đảo này có tất cả bao nhiêu Dược tễ sư thì chắc trong lòng Cung gia chủ cũng nắm rõ. Làm việc một năm à? Có phải là điều kiện của ông hơi cao rồi không?” Vân Phong cười lạnh, bắt nàng làm việc miễn phí cho họ một năm thì cũng quá lỗ cho nàng rồi.
“Điều này tất nhiên là ta biết, nếu không thì ta cũng sẽ không dùng danh ngạch để đổi. Nếu như ngươi có thể chờ thì lần khảo thí lần tiếp theo của Tụ Tinh học viện là vào mấy chục năm sau, đến khi đó thì với trình độ của ngươi chắc cũng sẽ không có vấn đề gì.”
“Mặc dù danh ngạch này là Tụ Tinh học viện cung cấp cho bốn gia tộc lớn nhưng dùng nó để đổi một năm tự do của một Dược tễ sư thì Cung gia chủ có cảm thấy hai thứ này sẽ cân bằng được không?” Khúc Lam Y hơi nheo mắt lại. Lão đầu tử này cũng dám nói lắm, bảo Tiểu Phong Phong làm việc cho họ một năm à, dù nằm mơ cũng đừng hòng!
Cung gia chủ nghe vậy trong lòng có chút bồn chồn. Lần này ông đúng là đang mạo hiểm, danh ngạch của Tụ Tinh học viện tất nhiên là không thể sánh bằng một năm tự do của Dược tễ sư cấp bậc đại sư, nên biết rằng trong một năm Dược tễ sư có thể làm ra vô số tài phú.
“Cung gia chủ, nếu như đây là điều kiện của ông thì chúng ta cũng không cần bàn bạc nữa.” Vân Phong lạnh giọng nói.
Cung gia chủ nghe xong có chút nôn nóng, ông ấy lập tức đổi giọng: “Mọi thứ đều có thể thương lượng mà, điều kiện có thể thay đổi.”
Vân Phong nhìn về phía Cung gia chủ, trong cuộc đàm phán này nàng là ngươi nắm giữ lợi thế, điều kiện thì tất nhiên phải để nàng ra: “Hai lọ thuốc cấp bậc đại sư đổi lấy danh ngạch của Tụ Tinh học viện.”
“Cái gì?” Cung gia chủ sững người, hai lọ thuốc cấp đại sư chênh lệch với một năm làm việc lớn lắm đấy.
“Hai lọ thuốc cấp đại sư căn bản không thể bằng giá trị của danh ngạch.” Cung gia chủ hiển nhiên không muốn nhường. Thật ra đối với Cung gia, danh ngạch này là thứ có cũng được, không có cũng không sao. Lần nào Tụ Tinh học viện cũng giữ lại vài danh ngạch cố định cho bốn gia tộc lớn, nói trắng ra chính là đi cửa sau. Người trong bốn gia tộc lớn có thực lực thì có thể dùng thực lực để thi vào, cho nên danh ngạch này có thể vứt bỏ không cần, rất ít khi được sử dụng.
Cung gia chủ dùng một danh ngạch gần như là vô dụng để đổi lấy hai lọ thuốc cấp đại sư là vẫn có lời, nhưng dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, tất nhiên Cung gia chủ là muốn có thêm nhiều lợi ích hơn nữa. Dược tễ sư cấp bậc đại sư không phải là dễ gặp, cho dù là Cung gia thì cũng thế, không lấy thêm lợi ích thì chẳng phải là ông lỗ vốn sao?
“Đáng hay không thì Cung gia chủ cũng tự hiểu, còn cần chúng ta nói rõ ra sao?” Khúc Lam Y đừng kế bên lạnh lùng nhìn Cung gia chủ một cái, một cái nhìn này tựa như có thể nhìn thấu Cung gia chủ, ông có cảm giác như suy nghĩ của mình đã bị người ta biết.
Cung gia chủ ngồi thật lâu mà không tiếp tục lên tiếng, hai lọ thuốc cấp bậc đại sư đổi lấy danh ngạch thì ông ấy cũng không lỗ, nhưng mà… trong lòng ông luôn có chút không cam tâm. Vậy nhưng đứa nhóc kia lại cắn chặt như vậy, chưa kể mấu chốt còn nằm trên người nàng, vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư kia thậm chí còn không hề lộ diện, nếu như không đồng ý với nàng thì ông chắc chắn sẽ không gặp được vị đại sư kia. Cuối cùng, sau khi tranh đấu một phen, Cung gia chủ cũng cắn răng một cái, thôi vậy, như thế cũng được.
“Được rồi, ta đồng ý.”
Vân Phong thấy Cung gia chủ cuối cùng đã đồng ý, môi đỏ hơi cong lên, ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, nàng chậm rãi mở miệng: “Cung gia chủ, ta muốn ba danh ngạch.”
Cung gia chủ ngây người: “Ba danh ngạch thì là sáu lọ…”
Vân Phong nghe thế lại nhẹ giọng cười một tiếng, nàng khẽ lắc đầu: “Cung gia chủ chắc không nghe rõ. Vừa rồi ta đã nói điều kiện với Cung gia chủ là hai lọ thuốc cấp bậc đại sư đổi lấy danh ngạch của Tụ Tinh học viện, ta không có nói là hai đổi một.”
Cung gia chủ lập tức hiểu ra là mình rơi vào bẫy, ông có chút dở khóc dở cười, già rồi, ông đã già rồi! Không ngờ ông lại thua một nhóc con như thế này. Cung gia chủ không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Điều kiện mà ngươi nói tới thì đúng là ta không chiếm được chút lợi nào. Thôi vậy, cho ngươi thì cho vậy, chỉ ba danh ngạch thôi. Nhưng mà…” Ánh mắt Cung gia chủ lóe lên: “Chúng ta đã bàn xong điều kiện thì ngươi có thể giới thiệu vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư cho ta gặp mặt một chút không?” Bàn xong điều kiện rồi thì ông ấy phải gặp một lần mới được.
Khúc Lam Y cười ha ha: “Cung gia chủ, ông đã gặp từ lâu rồi.”
Cung gia chủ lại ngây người, ông nói chuyện với hai người trẻ tuổi này sao cứ luôn cảm thấy như đang đi trong sương mù vậy: “Gặp từ lâu sao? Chẳng lẽ là ngươi?”
Cung gia chủ nghi hoặc nhìn Khúc Lam Y, trong lòng có chút không chắc lắm. Tiểu tử kia có một khí thế mơ hồ, nếu hắn là vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư thì không phải là không có khả năng.
Khúc Lam Y lắc đầu: “Cung gia chủ, vị Dược tễ sư cấp bậc đại sư này vẫn luôn bàn điều kiện với ông nãy giờ đấy, không phải sao?”
Cung gia chủ đột nhiên thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn Vân Phong, trong lòng chấn động không nói ra thành lời. Là nàng ta, nàng ta là Dược tễ sư cấp bậc đại sư? Không hổ là người từng nhìn thấy nhiều việc đời, Cung gia chủ lập tức đè nén lại cảm xúc trong đáy lòng: “Phong Vân, năm nay người bao nhiêu tuổi?”
Vân Phong cười nhạt một tiếng: “Tuổi tác chỉ là thứ ảo mà thôi, không đại diện cho điều gì cả.”
Cung gia chủ nhìn Vân Phong, nhìn rất lâu, càng nhìn càng cảm thấy chấn động, thực lực Tôn vương cấp năm, Dược tễ sư cấp đại sư, nếu như tất cả là sự thật thì cô nhóc này… không khỏi quá kinh người! Ngay cả mấy hậu bối của Cung gia kia… sợ là cũng không sánh bằng.
“Quả nhiên là hậu sinh khả úy…” Cung gia chủ nói nhỏ.
Vân Phong lại cười khẽ: “Cung gia chủ quá khen, ta còn kém mấy vị thiên tài của Cung gia xa lắm. Chỉ là có chút kỹ xảo nhỏ ở phương diện nào đó thôi.”
Cung gia chủ nghe xong thì tán thưởng trong lòng, có năng lực như thế mà vẫn giữ được tính cách khiêm tốn thì đúng là đáng quý, đặc biệt là ở cái tuổi hay bồng bột, thích khoe khoang thế này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh, lạnh nhạt, như thế cũng đã siêu việt hơn người cùng thế hệ rất xa rồi. Cho dù là mấy hậu bối Cung gia kia thì cũng kém xa tâm tính của cô nhóc này, tuy thực lực và tư cách hai bên không chênh bao nhiêu.
“Danh ngạch này cho ngươi cũng không lỗ, khi nào ngươi cần?” Cung gia chủ đứng lên, hào phóng hỏi một câu.
Vân Phong cũng đứng lên, thản nhiên cười một tiếng: “Ta sẽ tự đưa hai lọ thuốc tới Cung gia. Đến lúc đó, Cung gia chủ giữ đúng lời hứa là được.”
Cung gia chủ cao giọng cười một tiếng: “Được, ngươi cũng rất sảng khoái. Vậy ta sẽ chờ ngươi.” Cung gia nói xong thì xoay người rời đi, có một khí phách của bá chủ. Chỉ là sau khi rời đi, sắc mặt ông lại chút thay đổi, cuối cùng lại khẽ cười một tiếng: “Tụ Tinh học viện sắp náo nhiệt rồi. Cũng không biết mấy đứa nhóc Cung gia kia và cô nhóc vừa rồi, ai cao tay hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT