Vân Phong vô cảm nhìn những mẩu vụn vỡ li ti phân tán trong không trung, vang lên vài tiếng kêu nhỏ, Ngụy Nham bị nam nhân nắm ở bên cạnh mặt mày căng thẳng, hớp một ngụm khí vào mồm, thật lâu vẫn không nhả ra, Ngụy Nham bị xách như một con gà dè dặt nhìn sang, thấy sắc mặt nam nhân thâm trầm, khiếp đảm nói, "Tam, Tam thúc, thế nào?"

Con ngươi nam nhân đảo sang, ý lạnh nới khóe mắt khiến Ngụy Nham lập tức ngậm chặt miệng. Hắn như có điều suy tư nhìn đầu ngón tay của mình, một sợi chỉ trong suốt người thường khó có thể thấy đang ở trên đầu ngón tay hắn, chỉ là đầu bên kia của sợi chỉ đã bị người cố tình cắt đứt.

"Hừ!" Nam nhân hừ một tiếng, nắm lấy Ngụy Nham tung người nhảy đi mất, hắn ta đã khắc thật sâu bộ dáng của Vân Phong vào đầu, một khi nàng tiến vào Trung Vực, nợ mười con ma thú này, hắn nhất định sẽ đòi lại.

Đám người Vân Phong rời khỏi quyết đấu trường, bên trong đấu trường mặc dù trải qua một hồi sóng nhiệt, nhưng sau khi họ đi ra thì cũng chẳng xôn xao gì mấy, quyết đấu trường vẫn không ngừng có người cuồn cuộn tiến vào, Vân Phong ra ngoài cũng không thu hút nhiều ánh nhìn, đoàn người cứ vậy một đường đi tiếp, U Nguyệt không nhịn được nhỏ giọng nói, "Vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đúng vậy chủ nhân, vừa rồi có âm thanh thứ gì bị đứt, chẳng lẽ lão già kia giở trò gì với chủ nhân sao?" Tiểu Hỏa phẫn nộ gầm gừ, Lam Dực và Yêu Yêu nghe vậy bối rối nhìn Vân Phong.

Nàng cười, thả chậm cước bộ, nói, "Hắn quả thực có động tay động chân trên người ta, chỉ là ý thử rất nồng nặc, thứ vừa rồi ta cắt chính là một sợi dây Tinh Thần Lực nhỏ nối giữa ta với hắn."

Tiểu Hỏa nghe xong hừ một tiếng khinh thường, nam nhân kia lại dám dùng Tinh Thần Lực dò xét chủ nhân, "Thực lực của người kia cao hơn cấp tôn giả, nhìn cái bộ dạng khúm núm của Ngụy Nham, hẳn không phải là một nhân vật nhỏ." Lam Dực ngưng trọng, Vân Phong gật đầu, "Mặc dù không rõ Ngụy gia ở Trung Vực ra sao, nhưng xem mối quan hệ của bọn họ với ma thú, lại còn có thủ đoạn khống chế ma thú, ta ngược lại nghĩ tới một loại nghề nghiệp."

"Ý muội là Thuần Thú Sư?" U Nguyệt nói khẽ, Vân Phong nhìn lại hắn, nàng không phải chưa từng thấy qua Thuần Thú Sư, nhớ ngày đó ở Đông Đại Lục nàng cũng từng chạm phải không ít Thuần Thú Sư, lúc này ở Trung Đại Lục, năng lực của Thuần Thú Sư rõ ràng cao hơn nhiều, so với Đông Tây Đại Lục, hai bên căn bản không cùng trên một trục hoành.

"Tuần Thú Sư có năng lực thuần phục ma thú, nhưng chung quy cũng chẳng thuần túy, Triệu Hồi Sư mới là chính thống." U Nguyệt mỉm cười với Vân Phong, nàng nhìn mặt hắn, khẽ sửng sốt, "Bây giờ muội muốn tới Trung Vực sao?" U Nguyệt dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.

Vân Phong khẽ giật mình, lập tức lắc đầu, "Không, ta còn muốn ở lại Trọng Nguyên thêm một khoảng thời gian nữa."

"Muội tử, nếu như muội không ngại, có thể gọi ta là ca ca không." U Nguyệt ấm áp cười, Vân Phong cứng đờ cả người, hai chữ ca ca tắc nghẹn trong cổ họng, thế nào cũng không thốt ra được, ba ma thú thức thời im lặng, đứng sang bên.

"Là ta hơi không tự lượng sức chút, muội coi như chưa có gì đi." U Nguyệt cười nhẹ, trên mặt có chút lúng túng, không hiểu sao hắn có cảm giác khá thân thiết với cô nương này, rõ ràng là lần đầu hai người gặp nhau, nhưng lại có cảm giác thân cận khó hiểu, yêu cầu này của hắn với cô nương này thực sự rất đường đột, từ thực lực đến cách nhìn, hắn hoàn toàn không xứng làm ca ca nàng.

"Không phải!" Vân Phong đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt giống y chang Vân Khải của U Nguyệt, "Trước đây ta có một người ca ca kề, nếu ca không để ý, có thể làm nhị ca của ta không?"

Ba ma thú đồng loạt nhìn về phía Vân Phong, U Nguyệt đang thẫn thờ nghe vậy khẽ run lên rồi bật cười, nụ cười kia khiến trái tim Vân Phong chợt thót lên, ôm chặt lấy hắn, gọi một tiếng “ca ca”, gọi một tiếng “Vân Khải”.

"Được, vậy làm nhị ca của muội!"

Vân Phong đè nén kích động trong lòng, gật đầu một cái, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nở rộ một nụ cười thật lớn với hắn, bộ dáng y hệt như trẻ con, U Nguyệt sững sờ mấy giây, từ từ đưa tay xoa nhẹ đầu của nàng, phì cười, vừa rồi còn mang tư thái cường giả, nhưng bây giờ đã biến thành một đứa trẻ rồi.

"Lần này nhị ca vào Trung Vực để làm gì vậy? Du lịch à?" Vân Phong đi song song cùng với U Nguyệt về nhà trọ trong Trọng Nguyên, càng đi về phía tây thành bên này, dòng người ngày càng ít, không gian nhờ vậy mà yên ắng hơn rất nhiều.

U Nguyệt nghe câu hỏi của Vân Phong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hồi lâu mới mở miệng trả lời, "Lần này trở về Trung Vực, là vì muốn về nhà."

Về nhà? Vân Phong ngạc nhiên, "Nhị ca, ca không phải người Ngoại Vực?"

U Nguyệt cười khổ, lắc đầu, "Không, ta không sinh ra ở Ngoại Vực, chính xác mà nói, ta là một kẻ bị gia tộc ném ra ngoài lãnh thổ."

Vân Phong kiềm nén nhìn U Nguyệt, chẳng lẽ thân phận của hắn giống như Diêm Minh? Hay là tình huống của hắn giống như Lăng Khiếu Vân, cũng bị gia tộc lấy thân phận con rơi ném ra ngoài? U Nguyệt thấy vẻ mặt đó của nàng thì phì cười, bàn tay vuốt mái tóc của nàng, "Nghĩ gì thế? Không phải như muội nghĩ đâu!"

"Trong Trung Vực có rất nhiều tiểu gia tộc bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn lựa phương thức như thế, không có năng lực gia tăng sức mạnh của huyết mạch, đành phải vứt bỏ huyết mạch đi, tàn khốc hơn là trong hoàn cảnh sống và lớn lên, khôn sống dại chết, nếu như có thể lại trở lại Trung Vực, dĩ nhiên là theo phép tắc có một phần được lưu lại (Mavis: Chỗ này bản convert nói gì ta không hiểu lắm, có gì sai nghĩa bỏ qua nhá:3)."

U Nguyệt nói tới chỗ này thở dài, "Tất nhiên, có một số người không chịu được quy tắc này chết ở ngoài, nhiều đếm không hết. Chỉ là cũng không còn cách nào, một gia tộc cần phát triển thì huyết mạch chính là mấu chốt, chỉ có không ngừng phát triển sức mạnh huyết mạch, sức mạnh gia tộc mới có thể không ngừng đi lên."

Vân Phong gật đầu, nhưng phương pháp này quá mức tàn nhẫn, so với tiểu gia tộc mà nói, nội tình không đủ tiền bạc, căn bản đã khiến tất cả trách nhiệm bồi dưỡng đời sau thành một gánh nặng, thay vì để ở bên người mà ngày càng hoang phế, chi bằng thả vào Ngoại Vực, để huyết mạch tự động lớn lên, để tự nhiên lựa chọn ai sẽ là người ở lại.

Tàn nhẫn, nhưng cũng là bất đắc dĩ.

"Muốn tồn tại được ở Trung Vực, nhất định bản thân phải trở nên mạnh hơn." Sắc mặt U Nguyệt nghiêm túc hơn rất nhiều, bàn tay bất mãn nắm lại, sau đó chậm rãi buông ra, "Với năng lực và tư chất của muội, ở Trung Vực chắc chắn sẽ thuận buồn xuôi gió, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Vân Phong khẽ nhếch khóe miệng, từ chối cho ý kiến, "Nhị ca, ca nói chuyện của ca đi."

U Nguyệt cười, "Chuyện của ta? Đơn giản lắm, lúc bảy tuổi đã bị gia tộc đưa ra ngoài cùng với nhiều đứa trẻ khác, đã nhiều năm như vậy, chúng ta cũng đã sớm thất lạc, lúc đầu số người bị đưa ra khoảng hai mươi mấy, không biết có thể trở về được bao nhiêu."

"Đưa ra Ngoại Vực? Nói như vậy, nhị ca đã hơn tram tuổi rồi à?" Vân Phong kinh ngạc nhìn U Nguyệt, hẳn mỉm cười, "Thế nào? Rất kinh ngạc sao? Tuổi của ta như vậy ở đây được coi là trẻ rồi đấy."

Hơn một trăm tuổi! Vân Phong nhìn U Nguyệt thêm một lần nữa, bộ dáng của hắn rõ ràng chỉ lớn hơn mình chẳng bao nhiêu, sao lại hơn tới tận cả trăm tuổi rồi?

"Ở mảnh đại lục này mọi người đều không nói số tuổi của mình, thời gian trôi qua đã dần dần trở thành một loại hư vô, nghe nói sau khi đột phá tôn giả sẽ vĩnh viễn giữ lại hình dáng lúc đó, mặc kệ về sau có bao nhiêu năm đều sẽ không thay đổi." U Nguyệt chuyển tầm mắt lên người Vân Phong, "Muội chắc cũng hơn năm mươi tuổi rồi nhỉ?"

U Nguyệt thầm tính toán trong lòng, với tư chất yêu nghiệt của nàng, chắc khoảng năm mươi năm là được tôn giả rồi. Nhưng Vân Phong nghe thấy vậy thì vẻ mặt rất cổ quái, Yêu Yêu không phục ngửa đầu lớn tiếng nói, "Tiểu Phong đâu có già dữ vậy! Tiểu Phong mới hai mươi tuổi!"

Lam Dực phì cười, đưa tay vuốt đầu Yêu Yêu, "Sai rồi, chủ nhân hai mươi mốt tuổi mới đúng."

U Nguyệt nghe vậy bật cười, "Ta biết ta biết, bề ngoài nàng trông như hai mươi mấy tuổi, tuổi ta hỏi là tuổi tu luyện kia!"

Tiểu Hỏa lườm U Nguyệt, "Ngươi nghe không hiểu sao? Chủ nhân ta hai mươi mốt tuổi!"

U Nguyệt trầm mặc mấy giây, nụ cười trên mặt cứng đờ, nửa ngày sau mới hồi thần lại, bắt đầu bộc lộ biểu cảm, "Ý ngươi là… số tuổi muội ấy thực là hai mươi mốt tuổi? Hai mươi mốt năm, muội đã đột phá được đến tôn giả?"

Vân Phong gật đầu, nàng nhận ra rằng, ở Trung Đại Lục này, thời gian trôi qua chỉ tính bằng một nửa, nếu không với thời gian cỡ đó con người không thể nào phát triển chậm như vậy được, U Nguyệt ít nhất cũng phải có bộ dáng của một nam nhân trung niên, không thể nào còn trẻ như vậy.

"Chẳng trách…” U Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, đáy lòng dâng lên một cảm giác kiêu ngạo, "Không tệ, muội muội chính là một thiên tài!"

Vân Phong được khen thoáng ngượng ngùng, nhất là sự khích lệ này của hắn giống y hệt như Vân Khải dành cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi đỏ, U Nguyệt thấy gương mặt hồng hồng của Vân Phong, trong lòng cảm thấy ấm áp, tại sao vậy nhỉ. Từ đáy lòng hắn rất muốn yêu thương nàng, đối xử tốt với nàng. Nếu như là một người không quen, ngay cả khi người khác đối xử tốt với hắn, trong lòng hắn vẫn sẽ giữ lại mấy phần cảnh giác, nhưng đối với nàng, đối với tiểu nha đầu mới gặp lần đầu này, hắn thật tâm muốn đối xử tốt với nàng, cảm xúc không hề lẫn tạp thứ gì khác.

"Nhị ca, ca muốn tới Trung Vực liền sao?" Đoàn người Vân Phong tới trước cửa quán trọ, U Nguyệt nhìn Vân Phong, nàng vẫn đè nén kích động trong lòng, nếu như hắn muốn rời đi trước, nàng đương nhiên không có ý kiến, chỉ là…

"Chuyện trở về cũng không gấp, vẫn còn ba tháng nữa." U Nguyệt cười, Vân Phong thầm thở nhẹ trong lòng, "Được, vậy nhị ca ở đây cùng với muội đi. Trong khoảng thời gian này muội cũng đang chờ bằng hữu, nếu như bọn họ đến, sẵn tiện giới thiệu với ca luôn!"

U Nguyệt gật đầu, ma thú khế ước của nàng nghe vậy trong lòng cảm thấy khá băng khoăn, dù sao nam nhân trước mắt này cũng không phải Vân Khải, hắn chỉ có nhiều đặc điểm giống Vân Khải mà thôi, hắn thật sự là một người khác, nhưng đối với Vân Phong mà nói, xem U Nguyệt tách biệt với Vân Khải, thực sự là một chuyện rất khó, có nhiều lúc Vân Phong còn hoảng hốt, cứ như U Nguyệt trước mắt thực sự là Vân Khải vậy.

U Nguyệt ở lại nhà trọ, thời gian ba tháng trong nháy mắt đã trôi qua hai tháng rưỡi, Vân Phong kiên nhẫn chờ nhưng vẫn không thấy được bất kỳ bóng dáng quen thuộc nào, may mà có U Nguyệt ở đây, hắn giống như huynh trưởng của nàng, đại ca cũng đối xử với nàng giống vậy, Vân Phong cũng từ U Nguyệt trải nghiệm những thứ nàng chưa biết ở Trung Đại Lục.

Trung Đại Lục bất luận là Ngoại Vực hay Trung Vực, diện tích đều vô cùng rộng lớn, phương thức truyền thông phổ biến nhất là dùng Truyền Tống Trận, cái này là sử dụng sức mạnh không gian xây dựng thành một lối đi nhanh, ở ngoài Ngoại Vực thì không phổ biến, nhưng ở Trung Vực, không gian Truyền Tống Trận có thể nói ở đâu cũng có. Để di chuyển từ khu vực này sang khu vực khác ở Trung Vực đa phần toàn dùng Truyền Tống Trận này, mà mỗi lần di chuyển mỗi khu vực đều có mỗi thời gian khác nhau.

Vân Phong mới đầu thấy hơi khó hiểu, nhưng U Nguyệt giải liền thích cho nàng, giống như ở Ngoại Vực, mỗi lần Trung Vực mở lối đi thông tới Nội Vực, tình trạng bên trong Trung Vực cũng sẽ đổ xô chảy về Nội Vực giống như thế này, ai nấy đều muốn hướng tới vị trí cao, chẳng ai muốn ở một chỗ mãi. Mà yêu cầu để vào Nội Vực cũng vì vậy mà cao hơn, U Nguyệt mặc dù không rõ cấp bậc chính xác là gì, nhưng biết chắc là cao hơn Tôn Giả rất nhiều. Dù sao cấp bậc Tôn Giả ở Trung Vực chỉ là một vị trí khởi đầu.

Người ở Trung Vực sẽ đi về Nội Vực, mà người ở Ngoại Vực sẽ chảy về Trung Vực, chỉ là thời gian để Trung Vực thông với Nội Vực lâu hơn, thời gian cụ thể thì U Nguyệt không rõ, chỉ là cuộc sống sau khi tiến vào Nội Vực đối với người Trung Vực mà nói, không thể nghi ngờ là hạng nhất, giống y hệt như tư tưởng của người Ngoại Vực khi muốn vào Trung Vực.

Vân Phong nghe U Nguyệt giảng giải xong, nhận ra rằng Trung Đại Lục chính là một khối đại lục hoạt động tuần hoàn, cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện tình trạng gián đoạn, khi thế hệ sau ở nơi này biến mất, lập tức liền có lực lượng mới bổ sung lên, đây có lẽ là nguyên nhân vì sao Trung Đại Lục lại phát triển nhanh đến vậy, ở đây chưa bao giờ ngừng trah đấu lẫn nhau, không bao giờ nhụt ý chí nỗ lực phấn đấu.

So với Trung Đại Lục, Đông Tây Đại Lục quả thực an nhàn hơn rất nhiều, mặc dù cũng có tranh đấu, nhưng chẳng ác liệt như thế này.

Truyền âm ngọc bài của Đông Tây đại lục không thể dùng ở đây, Vân Phong nếu đi tới Trung Đại Lục, đương nhiên cần phải biết phương thức liên lạc ở đây, lúc Vân Phong hỏi về vấn đề này, U Nguyệt mỉm cười, lật tay lấy ra một ngọc bội khá giống với truyền âm ngọc bài, "Ta cho là muội sẽ có cái này. Đây là Âm Bài, chỉ cần ghi chép hơi thở, sẽ tự động lưu lại, dùng để liên lạc."

Vân Phong cầm lấy Âm Bài, quan sát cẩn thận, nguyên lý y hệt như Truyền Âm Ngọc Bài, chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi. Nàng trả Âm Bài lại cho U Nguyệt, "Nhị ca, ở trong Trọng Nguyên có thể mua thứ này được không?"

U Nguyệt cười, đặt lại Âm Bài vào tay Vân Phong, "Cho muội cái này."

“Còn nhị ca thì sao?"

"Trở lại Trung Vực, ta dĩ nhiên là về lại gia tộc, mặc dù U gia chỉ là một tiểu gia tộc không nổi tiếng, nhưng không đến nỗi mua không nổi Âm Bài."

Vân Phong nghe thấy vậy, cẩn thận đưa lại Âm Bài cho U Nguyệt, "Nhị ca cầm lại đi, muội muốn sẽ tự đi mua, vật này cũng không dễ có, nếu nhị ca cho ta… sau này làm sao ta có thể liên lạc được với ca?"

U Nguyệt nghe vậy thu lại Âm Bài, hắn biết nàng chắc chắn sẽ không nhận, "Mặc dù Âm Bài không phải là thứ hiếm gì, nhưng người thường khó mà mua nổi, thứ này không phải gia tộc cho ta, là trời xui đất khiến ta có được thôi. Thời gian lãnh thổi mở ra chỉ còn có nửa tháng, người muội đợi vẫn chưa tới sao?"

Vân Phong lắc đầu, "Vẫn chưa, cho dù chỉ còn nửa tháng, muội vẫn sẽ chờ. Nếu như nửa tháng vẫn không thấy, muội sẽ tới thẳng Trung Vực luôn."

U Nguyệt gật đầu, "Trọng Nguyên này vô cùng tiêu điều, Âm Bài không có ở đây được, nếu muội không vội, chờ sau khi tới Trung Vực thì cùng ta đi mua."

Vân Phong cười lớn, "Được, hứa rồi nha!"

Lại nửa tháng thong thả trôi qua, Khúc Lam Y, Mộc Thương Hải, Lăng Khiếu Vân, Mặc Trường Ca vẫn không có dấu hiệu gì ở Trọng Nguyên, nhưng Vân Phong vẫn không lo lắng, năng lực của bốn người họ đều bất phàm, cho dù có gặp phiền toái chắc cũng đủ sức bảo vệ bản thân, nhưng nếu chỉ có mình nàng vào Trung Vực, bọn họ thì không tới, vậy thì sẽ đợi thêm một trăm năm nữa.

"Khúc Lam Y, sao chàng còn chưa tới vậy..." Trong đêm cuối cùng chờ người, Vân Phong đứng ở nơi cao nhất trong Trọng Nguyên, bóng lưng mảnh khảng mang vài tia cô đơn, nàng chờ   ba tháng, qua buổi tối này, nàng sẽ phải bước vào Trung Vực, nếu như bỏ qua thì sẽ mất thêm trăm năm. Cho dù Khúc Lam Y có năng lực cũng chẳng thể nào sẽ lối đi không gian giữa các địa vực, hắn không có năng lực này.

Vân Phong đứng rất lâu, gió đêm lạnh lùng thổi qua thân nàng, đôi mắt đen trong suốt nhìn về nơi xa, trong lòng mong chờ một người, cái tên từ ngày đầu tiên đã đòi làm nam nhân của nàng, nhưng bây giờ lại không có bên cạnh nàng.

"Khúc Lam Y..." Vân Phong chậm rãi ngồi xuống, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn thân thể thành một khối, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm, nhỏ giọng thì thào tên của ai đó, "Khúc Lam Y…." Tiếng gọi mờ ảo theo gió tản đi, tan vào bầu không khí lạnh lẽo.

"Nương tử, nàng đang gọi vi phu sao?"

Cả người Vân Phong run bắn lên. Tiếp đó, cả người nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp, bao kín nàng tứ phía, sự ấm áp khiến cả người nàng tê dại.

"Trời vừa tối vừa lạnh thế này còn ở đây ngồi xàm, vi phu sẽ lo lắng lắm có biết không?" Khúc Lam Y ôm chặt nàng trong ngực, ấm áp bàn tay vuốt ve thân thể lạnh ngắt của Vân Phong, còn nàng thì cả người cứng đờ, nàng không nghe lầm chứ, Khúc Lam Y… tới rồi à?

"Khúc Lam Y?" Vân Phong hỏi lại, cả người vẫn trong trạng thái cứng đơ, Khúc Lam Y ôm chặt tiểu nữ tử trong lòng thêm một chút, hơi thở ấm áp phun lên tai Vân Phong, "Thế nào, lâu rồi không thấy ta nên không nhớ nữa à? Ta đang muốn bám chặt lấy nàng đây."

Vân Phong đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt xinh đẹp quen thuộc, bên trong nó tràn đầy sự ấm áp, "Chàng quay lại làm gì?" Nhỏ giọng hỏi một câu, Khúc Lam Y khẽ giương môi mỏng, bàn tay lớn leo lên cổ nàng, trụ lấy cái cằm nhỏ xinh xắn, gương mặt tuấn tú áp xuống.

"Trả lời vấn đề này thì được thôi, nhưng phải đợi qua cái này đã."

Vân Phong ngẩn ra, muốn nói gì đó nhưng đôi môi đã bị chặn lại, ngay cả hô hấp của mình cũng bị nuốt vào, Khúc Lam Y yêu thương hôn lấy nàng, khiến cả người Vân Phong từ từ nóng lên rồi nhũn ra, gương mặt trong bóng đêm lộ ra sắc ửng đỏ mê người.

Tiếng nhịp tim ngày càng to và nhanh, Vân Phong cảm thấy môi mình có chút đau, nhưng tên nam nhân kia dường như không có ý định dừng lại, nàng khẽ đẩy lồng ngực của hắn, dưới bàn tay nàng là nhịp tim cuồng loạn của hắn, cách lớp quần áo truyền tới một cỗ nhiệt.

Khúc Lam Y từ từ mở hai mắt, để lộ đôi mắt đỏ như bảo thạch, hắn từ từ rời môi đi, hô hấp nóng bỏng của hai người vẫn còn lởn vởn.

Khúc Lam Y ôm Vân Phong vào ngực, bàn tay vuốt ve sống lưng nàng, chậm rãi như đang vuốt một chú mèo con, nàng thả lỏng người rúc vào lòng hắn, rất muốn hỏi trong khoảng thời gian qua hắn đang ở đâu, làm gì, sao lại tới Trọng Nguyên, nhưng khi toàn thân đều tràn đầy tư vị quen thuộc kia, nàng chẳng còn biết mình muốn hỏi gì nữa.

Cùng lúc đó ở bên ngoài phòng của Vân Phong, U Nguyệt đứng ở ngoài gõ cửa hồi lâu không thấy ai đáp lại, không khỏi có chút khẩn trương, cuối cùng đứng xoay vòng bên ngoài nửa ngày hắn quyết định bước vào, vừa vào thì đã thấy hình thái ma thú của Lam Dực và Tiểu Hỏa.

"Chủ nhân không ở nơi này." Tiểu Hỏa lười biếng nói, ngáp một cái, lại tiếp tục đặt đầu xuống, bởi vì vẻ ngoài giống y hệt Vân Khải, giờ lại trở thành nhị ca của Vân Phong, giọng nói hòa hoãn hơn đối với người khác rất nhiều.

U Nguyệt thoáng sửng sốt, tầm mắt quét một lượt quanh phòng, quả nhiên không thấy nàng, "Vậy… muội muội đi đâu rồi?" Mặc dù biết nàng cường đại, nhưng trong lòng U Nguyệt vẫn khó mà yên tâm.

"Chủ nhân ở nơi cao nhất của Trọng Nguyên." Lam Dực bên cạnh nhàn nhạt trả lời, U Nguyệt nói cảm ơn rồi xoay người rời đi, Tiểu Hỏa ai oán lườn Lam Dực, "Nói cho hắn biết chủ nhân ở đâu làm gì?"

Lam Dực bật cười, "Hỏa huynh, ở trong lòng chủ nhân, có lẽ hắn chính là nhị ca rồi."

"Hừ! Vậy thì làm sao? Vẫn chỉ là đồ giả mạo." Tiểu Hỏa khinh thường hừ mấy tiếng, khẽ giật giật người, Lam Dực bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ tới lời Diệu Quang nói, có thể hồi sinh lại Vân Khải, ma chủ nhân cũng quyết tâm không từ bỏ, khi hồi sinh lại đượcVân Khải, thì U Nguyệt sẽ ra sao đây? Nghĩ đến tướng mạo của U Nguyệt, hắn không khỏi nhíu mày, bộ dáng của hắn y hệt như Vân Khải, thật chỉ là trùng hợp sao?

Ở chỗ cao nhất trên Trọng Nguyên, hai người lẵng lẽ tựa vào nhau, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào, U Nguyệt vừa tới nơi thì thấy Vân Phong đang ở cùng một nam tử xa lạ, hắn lớn tiếng gầm lên.

"Ngươi là ai? Muội muội, mau sang chỗ ta mau!"

Tiếng gầm kia phá tan sự yên tĩnh, cả người Vân Phong run lên, sao U Nguyệt lại biết nàng ở đây, còn Khúc Lam Y lại chậm rãi quay đầu lại, tay vẫn không hề buông Vân Phong, đôi mắt vẫn còn là một màu đỏ. Khi U Nguyệt thấy đôi mắt của hắn, cả người lập tức căng cứng.

"Muội muội…!"

"Muội muội?" Khúc Lam Y nhẹ nhàng lặp lại xưng hô kia, mắt nhìn về phía Vân Phong, nàng cười, "Nhị ca, hắn chính là người muội đang đợi."

"Nhị ca?" Khúc Lam Y nghe cách gọi của nàng thì sửng sốt, ánh mắt lại chuyển sang người U Nguyệt, sau một hồi quan sát tỉ mỉ thì quả thực thấy có tướng mạo có chút tương tự như Vân Phong, nhưng Khúc Lam Y vẫn cảm thấy thật khó tin, "Tiểu Phong Phong, nhị ca của nàng không phải đã…"

"Chuyện đó sau này nói sau.” Vân Phong nói thầm, Khúc Lam Y đứng dậy khỏi mặt đất, U Nguyệt nhìn thấy bộ dáng phòng bị của Khúc Lam Y, nam nhân mắt đỏ này là người muội muội đang đợi?

"Đây là nhị ca ta vừa mới quen U Nguyệt, nhị ca, đây là …"

"Ta là hôn phu của Tiểu Phong Phong, Khúc Lam Y." Nghe lời giới thiệu của Vân Phong, đáy mắt Khúc Lam Y thoáng qua ám quang, nam nhân trước mắt này rõ ràng không phải Vân Khải, nhưng có thể nhận thấy rằng tướng mạo của hắn giống y hệt như Vân Khải, Vân Phong nghe lời tự giới thiệu đột ngột của Khúc Lam Y, cũng không phản bác, có điều gương mặt hơi ửng đỏ.

U Nguyệt nghe vậy sửng sốt, vị hôn phu? Thì ra là muội muội muội đã có hôn phu? Trong lòng U Nguyệt xẹt qua một cỗ cảm xúc phức tạp, nhưng nhanh chóng mỉm cười, "Vậy… các ngươi cứ việc tán gẫu, cứ việc tán gẫu." (Mavis: Yên tâm, họ là huynh muội, không có tình cảm gì hơn nhá:v “Nhị ca” này của chúng ta sẽ nhanh chóng có tiểu tình nhân thôi!)

U Nguyệt cười lớn xoay người rời đi, Khúc Lam Y đột nhiên dẫn ra một tia quang nguyên tố xâm nhập vào người hắn, Vân Phong kinh ngạc nhìn Khúc Lam Y, mà trong khoảng khắc quang nguyên tố vừa vào cơ thể U Nguyệt, Khúc Lam Y đột nhiên trừng lớn mắt.

"Mặc dù hắn thực sự không phải nhị ca, nhưng sẽ không làm gì bất lợi cho ta đâu." Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, trong giọng nói lộ ra sự kiên định, đôi mắt của Khúc Lam Y đã trở về màu đen, sau một hồi trầm mặc, hắn lên tiếng.

"Tiểu Phong Phong, ta có chuyện này muốn nói, nàng phải chuẩn bị sẵn tinh thần."

Vẻ mặt Vân Phong căng thẳng, "Nàng tính nói gì? Liên quan tới ai sao?"

Ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng, "Vừa rồi ta dùng hơi nguyên tố để thử dò xét, nhưng có một chuyện ta không ngờ là, trong linh hồn của người này… có một bộ phận không thuộc về hắn."

Đôi mắt đen đột ngột trợn to, tay Vân Phong đột nhiên vung lên.

Giọng nói trầm thấp của Khúc Lam Y lại vang lên, "Nếu như ta đoán không sai, tướng mạo này của hắn, rất có liên quan tới phần linh hồn kia."

"Không thể nào, cái này là không thể nào!" Vân Phong gào lên, bàn tay nắm chặt lại, Khúc Lam Y đau lòng nhìn nàng, "Đối với sinh mạng, thứ gọi là linh hồn này, không ai hiểu rõ hơn Quang Ma Pháp Sư."

Vân Phong cắn chặt môi, Khúc Lam Y lại ôm lấy nàng vào lòng, "Tiểu Phong Phong, phần linh hồn kia trong cơ thể hắn, rất có thể là của nhị ca Vân Khải của nàng."

"Oanh ——!" Một thứ gì đó trong đầu của Vân Phong như nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play