"Không gạt các ngươi, vài năm này cả Mộc gia đều là do ta lo liệu, là một nữ nhân như ta thì áp lực cũng rất lớn, may mà cũng có thể sống qua những năm nay. Lão gia chết sớm, hai đứa con của đại tỷ cũng mất tích, chúng ta tìm khoảng một năm cũng không thể tìm được, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện." Tử phu nhân mang vẻ mặt đau thương nói, nếu không phải Vân Phong đã sớm biết nội tình, e rằng cũng sẽ dễ dàng bị người nữ nhân này lừa gạt.

"May mà Anh Hoa đã đến được tuổi kế thừa, ta cũng có thể gở bỏ trách nhiệm trên vai xuống rồi." Tử phu nhân nhìn về phía Mộc Anh Hoa như tìm được sự an ủi, Mộc Anh Hoa cười cười.

"Nương, người yên tâm đi, nhất định con sẽ gây dựng Mộc gia thật tốt." Mộc Anh Hoa nhìn về phía Vân Phong và Khúc Lam Y, hai người đều tự giác làm như không thấy.

"Tử phi nhân, nói đến hai đứa con của chính thất kia, sao bà biết sẽ không thể trở về được? Nếu bọn họ trở về, không phải là bà đã bao đồng làm thay việc của người khác rồi sao?"

Sắc mặt Tử phu nhân cứng nhắc một chút: "Chuyện này... Tìm cả một năm nhưng vẫn không tìm được, hai đứa trẻ kia cũng chưa từng trở về, ta cũng không còn cách nào."

"Vậy thì sao lúc bọn họ vẫn còn không cử hành đại hội kế thừa đi?" Vân Phong lại hỏi một câu, rõ ràng ràng sắc mặt của Tử phu nhân lại trở nên âm u hơn rất nhiều: "Hai đứa bé kia đều nhỏ hơn Anh Hoa rất nhiều, tuổi nhỏ như thế sao có thể xử lý tốt Mộc gia! Lão gia cũng sẽ không tên tâm giao gia nghiệp vào trong tay bọn chúng."

Vân Phong có vẻ đăm chiêu gật đầu: "Nếu vậy thì lỡ bọn họ lại trở về vào đại hội kế thừa, các người nên làm thế nào?"

Đột nhiên Tử phu nhân ngẩng đầu, sắc mặt đã tắc đến mức không thể tắc nghẹn hơn được nữa, Mộc Anh Hoa vừa thấy lập tức mở miệng: "Nếu bọn họ có thể trở về, tất nhiên sẽ càng tốt, có phải không nương?"

Tử ohu nhân sửng sốt một chút, lập tức mở miệng: "Đúng vậy! Dù sao cũng là con của chính thất, có thể trở về thì tất nhiên phải là chuyện khác rồi..."

Vân Phong cũng không đặt thêm câu hỏi nào nữa, nàng tin tưởng mấy vấn đề này cũng đã đủ để khiến Tử phu nhân đứng ngồi không yên mấy ngày, Mộc Anh Hoa cảm thấy không khí có chút xấu hổ, vội mở miệng: "Vân Phong, lần này cũng tiện thể mời ngươi làm người chứng giám, ngươi thấy có được không?"

Tử phu nhân nghe thấy không khỏi thở ra, sắc mặt lại dịu đi lần nữa, mang khuôn mặt tươi cười đi nghênh đón người: "Đúng vậy Vân Phong, làm người chứng giám cho Mộc gia, tránh việc sau này sẽ có biến cố gì."

Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong nhếch lên: "Ta rất thích ý này, về sau nếu có bất kỳ biến cố nào, cho dù người khác có bất kì nghi vấn nào thì cũng phải qua được của này của ta."

Tử phu nhân cùng Mộc Anh Hoa đều cười, Khúc Lam Y và Vân Phong cũng cười, bốn người đều nhìn nhau cười, nhưng suy nghĩ trong lòng lại trái ngược với nhau.

Trong vòng ba ngày trước đại hội kế thừa, cả Mộc thành đều vô cùng náo nhiệt, đại hội kế thừa của Mộc gia phải nói là một chuyện lớn với cả Mộc thành, có lẽ còn lớn hơn chuyện đế vương cầm quyền thay đổi, trong lòng người Mộc thành, ai là kẻ kế thừa của Mộc gia mới là chuyện quan trọng nhất.

Mộc Anh Hoa đã trở thành người kế thừa của Mộc gia, ván đã đóng thành thuyền, bên trong thành cũng có người nhớ đến hai đứa con do chính thất của Mộc lão gia sinh ra, những quả thật hai đứa trẻ này đã biến mấy hơn một năm, nhiều người trong thành cũng đã hiểu rõ chuyện gi đã xảy ra rồi.

Mấy ngày này Vân Phong và Khúc Lam Y cũng mặc sức đi tới lui trong thành trấn, bỏ qua mọi người Mộc gia, tất nhiên cũng phải nhận lấy rất nhiều ánh mắt soi mói, nhưng dù sao hai người cũng đã quen, trên đừng đi cũng nghe được không ít chuyện thú vị.

Ví dụ như Tử phu nhân đã làm thế nào để phế đi những đứa con khác do tiểu thiếp sinh ra của Mộc lão gia, những đứa nhỏ hơn Mộc Anh Hoa đều bình yên vô sự, nhưng lớn tuổi hơn Mộc Anh Hoa thì toàn bộ đều chết không rõ nguyên nhân hoặc là mất tích.

Đi một đường này, Vân Phong cũng hiểu được thủ đoạn tàn nhẫn của Tử phu nhân, đúng là xuống tay không lưu tình, giết người không thấy máu, lòng của nữ nhân này đúng là đủ tàn nhãn, đủ độc ác, cũng đủ đủ để khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Việc phòng thủ trong Mộc thành mấy ngày nay cũng trở nên nghiêm ngặt hơn rất nhiều, rất nhiều binh lính ra ra vào vào, tựa hồ như đang lục soát cái gì, Vân Phong cười lạnh, quả nhiên Tử phu nhân này đã bị mấy câu nói của nàng làm cho hoảng sợ, sợ Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải sẽ nhảy ra từ chỗ nào đó, lần dò soát này của bà ta xem ra là đã uổng phí sức lực rồi.

Mấy ngày nay Mộc gia cũng giăng đèn kết hoa, rất nhiều hậu bối cũng đã bắt đầu vuốt mông ngựa với Mộc gia, cũng vội vàng muốn mượn cơ hội này để mượn sức chủ tử tương lai của Mộc gia một chút, mấy ngày này Mộc Anh Hoa cũng rất bận rộn, cũng không còn thời gian để trò chuyện cùng Vân Phong và Khúc Lam Y nữa, rất nhanh, đã đến ngày đại hội kế thừa.

Sáng sớm Vân Phong đã nghe thấy tiếng bận rộn ở bên ngoài, hôm nay là ngày lớn của Mộc gia, đại hội kế thừa được cử hành trước cửa sân Mộc gia, đến lúc đó phần lớn mọi người trong Mộc thành đều sẽ tiến đến vây xem, chứng kiến một thế hệ gia chủ mới ra đời.

Vân Phong sắp xếp xong tất cả, đẩy cửa ra đã nhìn thấy Khúc Lam Y đã sớm đứng ở nơi đó, lập tức thân thể hai người đã đứng nơi không trung, nhìn đại trạch Mộc gia ở phía dưới chân, Vân Phong nhìn khoảng sân phía trước Mộc gia, tuy vẫn còn cách đại hội kế thừa một khoảng thời gian, nhưng đã có không ít người tụ tập rồi.

Đột nhiên thân thể Vân Phong lướt qua bàu trời, lấy tốc độ mà mắt thường không thể nào thấy được đi đến bên ngoài cửa thành Mộc gia, ngọc bội hình rồng hiện ra, Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm ra khỏi Long Điện, sau khi hai người ra ngoài, Vân Phong đã cảm thấy được khí tức không hề giống với trước kia.

"Đại ca, chúc mừng." Vân Phong cười khanh khách nói một câu với đại ca, Vân Thăng cười cười: "Mới chỉ là cấp bậc thống lĩnh mà thôi, muốn đuổi kịp muội muội của ta, vẫn còn một khoảng cách rất lớn."

Vân Phong cười ha ha, xoa đầu Mộc Tiểu Cẩm: "Tiểu Cẩm, tốc độ tăng cấp thực lực của ngươi còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta đấy."

Mộc Tiểu Cẩm nở một nụ cười tươi tắn dịu dàng, bây giờ nàng đã là ma pháp sư bát cấp, đã có thể xem như một cao thủ rồi.

"Đã chuẩn bị tốt rồi sao?" Đột nhiên vẻ mặt của Vân Phong trở nên nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm cũng trở nên nghiêm trọng hơn, hít một hơi thật sâu, con ngươi đen của Mộc Tiểu Cẩm chuyển về phía Mộc thành, nơi đó, từng là nhà của ca ca và nàng, từng là nơi tránh gió của bọn họ, nhưng bọn họ đã sai rồi.

Nhưng cho dù có thế nào, thứ thuộc về bọn họ, bọn họ đều phải lấy về!

"Ta đã chuẩn bị tốt rồi, những thứ thuộc về ta và ca ca, nhất định ta phải lấy lại!" Ánh mắt của Mộc Tiểu Cẩm đã thay đổi, sự sắc bén chưa bao giờ có thoáng qua, khiến cho vẻ nhu nhược bên ngoài của nàng lại trở nên mạnh mẽ hơn không ít, Vân Thăng vui mừng cười: "Yên tâm, còn có ta đi cùng muội."

Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, Vân Phong ho khan một tiếng, cắt ngang lời hai người, Mộc Tiểu Cẩm đỏ mặt ngay lập tức, có chút thẹn thùng nhìn về phía Vân Phong.

"Khụ khụ! Tạm thời không nói đến chuyện sao tình cảm của hai người lại trở nên tốt như vậy, để đại ca đi với ngươi! Ta sẽ ở đó chờ ngươi đến, Tiểu Cẩm!" Khoé mắt Vân Phong cong lên, cho Mộc Tiểu Cẩm một nụ cười trấn an, sau đó lại lướt qua không trung mà đi cùng Khúc Lam Y, Khúc Lam Y lại gần Vân Phong, thấp giọng hỏi một câu: "Giữa đại ca ngươi và Mộc TiểuCẩm, có gian tình phải không?"

Huyệt thái dương của Vân Phong giật giật vài cái: "Đó không gọi là gian tình!"

Khúc Lam Y lại áp sát vào một chút: "Hiểu rồi, chỉ có giữa ta và tiểu Phong Phong thì mới có thể gọi là gian tình."

Vân Phong không nói gì, chỉ có một quả cầu nguyên tố bay về phía Khúc Lam Y, một lá chắn màu trắng chắn trước người Khúc Lam Y, ngăn cản công kích của Vân Phong: "Không nói, không nói nữa."

Khoảng sân trước của Mộc gia đã có rất nhiều người Mộc thành tụ tập, vẫn còn sáng sớm mà của Mộc gia đã có chút không thể chui lọt, tất cả mọi người Mộc thành đều đang chờ đại môn của Mộc gia được mở ra, cùng đợi cái được gọi là đại hội kế thừa.

Lúc Vân Phong và Khúc Lam Y trở về, vừa kịp lúc Tử phu nhân và Mộc Anh Hoa cũng tới tìm bọn họ, trang phục từ đầu đến chân của Tử phu nhân và Mộc Anh Hoa đều được chăm chút tỉ mỉ, trên mặt đều là đắc ý dào dạt, Vân Phong và Khúc Lam Y cười cười, đi ra ngoài cùng hai người, trên người có một người thấp giọng nói gì đó bên tai Tử phu nhân, Tử phu nhân lại càng cười vui vẻ, sau khi người kia đi, Tử phu nhân mở miệng: "Chúng ta đi thôi, đại hội kế thừa đã sắp bắt đầu rồi, đừng để cho người Mộc thành phải chờ lâu."

Vân Phong gật đầu, truyền tâm niệm cho Lam Dực và Tiểu Hoả mang theo Nhục Cầu trở về, sau đó Vân Phong cùng Khúc Lam Y đi theo Tử phu nhân bước ra khỏi đại môn Mộc gia.

Đại môn vừa được mở ra, một sự hoan nghênh nhiệt liệt đã vọng tới, trong khoảng sân nhỏ trước Mộc gia này, tất cả mọi người của Mộc gia đều đã tham sự, y phục cũng rất chỉnh tề, nhìn thấy Tử phu nhân ra ngoài, người Mộc gia đều đứng lên, dáng vẻ vô cùng cung kính, người Mộc thành lại ở bên ngoài, cách một khoảng với người Mộc gia.

"Nhìn đi, đó chính là triệu hồi sư đại nhân đấy!"

"Có thể nhìn thấy, đời này cũng không còn gì để hối tiếc rồi!"

"Ma thú của nàng đâu? Nếu có thể nhìn thấy ma thú của nàng thì ta cũng có thể khoác lác với kẻ khác rồi!"

Hiện tại tâm điểm của đại hội kế thừa cũng không phải là Mộc gia, ngược lại là một người khách như Vân Phong, Tử phu nhân ngồi trên vị trí chủ vị, Mộc Anh Hoa ngồi bên cạnh, Vân Phong và Khúc Lam Y lại ngồi ở một bên khác, có thể thấy thái độ đối đãi của Mộc gia là vô cùng coi trọng hai người.

Tiểu Hoả và Lam Dực cũng đã tới, sự xuất hiện của hai ma thú khiến cho rất nhiều người không nhịn được mà phát ra những tiếng kêu rất nhỏ, muốn tiến lên để nhìn cho rõ lại sợ hai ma thú sẽ làm mình bị thương. Nhục Cầu nhảy bật lên bả vai Vân Phong, yên lặng ngồi xuống, mấy đứa trẻ nhìn thấy Nhục Cầu, lập tức ánh mắt lộ ra chút khát vọng.

Tử phu nhân vô cùng hài lòng nhìn tình huống trước mặt, lập tức vẫy tay, lúc này tiếng bàn tán mới hơi dừng lại một chút, Tiểu Hoả cùng Lam Dực đứng sau lưng sau lưng Vân Phong, Tử phu nhân cũng cảm thấy một chút áp lực, sợ Hoả Vân Lang vĩ đại kia sẽ đập cho mình một phát. Cố gắng ổn định lại tinh thần của mình, Tử phu nhân mang theo vẻ mặt trắng bệch cố gắng ra vẻ bình tĩnh mở miệng.

"Hôm nay là ngày quan trọng của Mộc gia. cũng là ngày lớn của Mộc thành! Mọi người đều đã biết, sau khi Mộc lão gia qua đời, toàn bộ Mộc gia đều do ta gánh vác! Mà hôm nay, rốt cuộc Mộc gia cũng đã có người thừa kế chân chính của nó, gánh nặng trên vai ta cũng có thể được buông xuống rồi!"

Lúc Tử phu nhân nói những lời này cũng có chút kích động, Mộc Anh Dũng ngồi bên cạnh Mộc Anh Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoả, mang vẻ mặt bất an, mắt Tiểu Hoả đảo qua, đột nhiên mặt Mộc Anh Dũng trắng bệch.

Người Mộc thành phát ra tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét đúng lúc, Tử phu nhân nhấc tay lên ý bảo Mộc Anh Hoa ở bên cạnh đứng lên: "Hôm nay, Mộc gia có một vị khách vô cùng tôn quý! Đó chính là triệu hồi sư đại nhân của Phong Vân đế quốc, Vân Phong! Nàng sẽ làm chứng cho thời khắc này của Mộc gia!"

Vân Phong cười cười, mắt nhìn Tử phu nhân cùng Mộc Anh Hoa, Tử phu nhân lấy một cái ngọc phù, bày ra trước mắt mọi người: "Đây là ngọc phù tượng trưng cho toàn bộ quyền lợi của Mộc gia, hiện tại, ta giao lại cho Mộc Anh Hoa, chủ nhân mới của Mộc gia!"

Mộc Anh Hoa đưa tay lên tiếp nhận, đột nhiên lúc này trong đám đông lại vang lên một tiếng quát vang dội: "Chờ một chút!" Tử phu nhân cùng Mộc Anh Hoa đều sửng sốt, còn Vân Phong và Khúc Lam Y lại mang ý cười dạt dào nhìn nữ tử đang chậm rãi tách đám người ra mà đi tới kia.

Đám người tản ra, nữ tử chậm rãi tiến lên, một gương mặt còn non nớt pha lẫn chút bướng bỉnh và kiên trì, đôi mắt to nhìn về phía Tử phu nhân và Mộc Anh Hoa trên cao, Tử phu nhân cùng Mộc Anh Hoa đều sửng sốt, hai người đều không nhịn được mà trợn tròn mắt.

Thiếu nữ mang theo bước chân kiên định mà chậm rãi tiến lên phía trước, dịu dàng mỉm cười với Tử phu nhân: "Di nương, hẳn người không quên ta là ai chứ?"

Cả người Tử phu nhân hơi run lên, Mộc Anh Hoa vội vàng đỡ lấy mẫu thân của mình, mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ dưới đài: "Ngươi là..."

Đột nhiên Tử phu nhân nắm chặt tay Mộc Anh Hoa, bỗng nhiên có người của Mộc thành ở bên cạnh xem kích lại hô lên: "Đây không phải... Là Mộc Tiểu Cẩm sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, quả thật là nàng! Sao nàng lại trở lại! Mộc Thương Hải kia đâu?"

Môi Tử phu nhân run lẩy bẩy, cười cười với Mộc Tiểu Cẩm dưới đài: "Tiểu Cẩm, đã hơn một năm chưa trở lại, bây giờ trở lại thật đúng lúc."

Mộc Tiểu Cẩm cười, Vân Thăng bên cạnh cổ vũ nhìn nàng, Mộc Tiểu Cẩm hít sâu một hơi, con ngươi đen trầm xuống: "Ta trở về, tất nhiên là muốn đòi lại những thứ thuộc về ta và ca ca!"

Tử phu nhân nghe đến đó thì đột nhiên cười lên, đẩy Mộc Anh Hoa ra, híp mắt nhìn Vân Thăng ở bên cạnh nàng dưới đài: "Ngươi là ai? Sao nào? Cho rằng tìm được một người thì sẽ có thể giúp ngươi lấy lại được Mộc gia sao? Ngươi cũng không tự xem trình độ của mình là gì! Còn có kẻ ngươi tìm lại là một nam nhân, đúng là xấu hổ chết người mà.

Đột nhiên Vân Phong vẫn ngồi ở phía sau đứng lên, sắc mặt đã hoàn toàn trở nên âm trầm: "Tử phu nhân." Vân Phong gọi một tiếng, Tử phu nhân vội quay đầu, có lẽ là do quá mức gấp gáp mà đã coi nhẹ sắc mặt của Vân Phong, tiếp tục mở miệng: "Vân Phong, may là có ngươi ở đây, nha đầu kia còn vọng tưởng tìm người giúp đỡ! Tên nam nhân không đứng đắn kia vừa nhìn đã thấy là một tên 'tiểu bạch kiểm rồi!"

Vân Phong nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt Tử phu nhân, sự lạnh lẽo bên trong đôi mắt kia khiến Tử phu nhân không dám nói thêm điều gì: "Tiểu bạch kiểm? Nam nhân không đứng đắn? Không có trình độ?" Vân Phong lặp lại từng câu vừa rồi của Tử phu nhân, dưới ánh mắt nhìn của Vân Phong, Tử phu nhân đã bắt đầu run lên, bà ta không biết khi nào thì mình đã chọc đến vị tổ tông này, nhìn dáng vẻ của nàng xem ra là rất tức giận.

"Vân Phong, nương ta nói cũng không sai..." Mộc Anh Hoa ở bên cạnh nói một câu, Vân Phong vung tay lên, cả người Mộc Anh Hoa vừa lảo đảo một chút đã bay xuống mặt đấy, người Mộc gia bị cảnh tượng này doạ đến mức không dám nhúc nhích, Tử phu nhân cũng chỉ có thể la lên một tiếng rồi đứng yên tại chỗ, ngay cả sức lực để chạy cũng không có.

"Thật sự là không khéo, tên nam nhân mới vừa rồi theo lời của bà, là ca ca của tôi, Vân Thăng." Những lời này của Vân Phong khiến Tử phu nhân run lên, hai đầu gối như nhũn ra mà khuỵ xuống đất, sắc mặt tái mét, chỉ hận không thể cắn nát lưỡi của mình.

Vân Phong nâng mắt, nhìn lướt qua người Mộc gia: "Từ trước đến nay tính tình của ta đều không tốt, nhất là khi người thân của ta phải chịu sự khinh miệt như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play