"Oan gia ngõ hẹp." Châm chọc chính mình một câu, Vân Phong nắm chặt trường kiếm, tựa hồ trường kiếm rất không hài lòng với Vân Phong, thân kiếm run rẩy khẽ vùng vẫy cũng phát ra những tiếng vang nhỏ, Vân Phong cắn chặt răng, hai tay dùng sức cầm chặt thanh trường kiếm này.
"An phận một chút cho ta! Hiện tại ta cần ngươi, ngươi nhất định phải để ta sử dụng!" Lớn tiếng quát, Vân Phong chưa từng thật sự sử dụng qua vũ khí của chiến sĩ, dù sao nàng cũng không phải chiến sĩ, nhưng mà hiện giờ, một người cho dù có không phải là chiến sĩ cũng phải nắm chặt trường kiếm, nghênh đón sự công kích của đối thủ!
Trong vùng không gian này, chỗ nào cũng có tiếng trường kiếm va chạm, hai bức tượng đá không có bất kì cảm tình gì cũng không biết mỏi mệt, đang không ngừng tuyên chiến với Vân Phong! Động tác né tránh của Vân Phong đã có phần chậm đi, trường kiếm cấp bậc quân chủ cho dù chỉ vung lên cũng đã cần sức lực rất lớn, huống chi là thanh trường kiếm không nghe lời này!
Mồ hôi trên trán rơi trên mặt đất, cho dù toàn thân mỏi mệt, cho dù bàn tay đã sắp bị thanh trường kiếm không nghe lời này mài tróc da, cho dù hai bức tượng đá trước mặt này vẫn không có dấu hiệu sẽ ngã xuống, trong mắt Vân Phong cũng chưa bao giờ xuất hiện ý lùi bước, trong cặp mắt đen trong suốt vẫn luôn để lộ một lòng tin, chỉ cần nàng vẫn đứng ở chỗ này, chỉ cần nàng vẫn đứng vững ở chỗ này, nàng tuyệt đối sẽ không chịu thua, tuyệt đối sẽ không!
Lưng lại thẳng lên một lần nữa, mồ hôi chảy xuống từ trên khuôn mặt vẫn còn non nớt, nếu có người nào đứng sau lưng Vân Phong thì sẽ phát hiện, nữ tử chỉ mới mười lăm tuổi này, bóng lưng của nàng đã đủ kiên cường, đã đủ... Mạnh mẽ.
Lòng bàn tay nắm chặt, đôi mắt đen của Vân Phong trở nên lạnh lùng, tay cầm trường kiếm xông ra ngoài, trường kiếm tại Vân Phong bàn tay phát ra những tiếng uông uông, lúc nãy vẫn không chịu hợp tác, giờ rốt cuộc cũng nghe lời, tùy ý để cho sức mạnh của Vân Phong xâm lấn thân thể của nó, sử dụng thân của nó, chém mạnh vào trên người hai bức tượng đá!
"Rắc rắc, rắc rắc, rắc..." Tiếng rạn nứt liên tục vang lên trong vùng không gian này, thân thể của Vân Phong đã vượt qua hai bức tượng đá, đối lưng với chúng, hai bức tượng đá không có dấu hiệu ngã xuống sau lưng nàng vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, sau khi từng tiếng rạn nứt vang lên, thân hình vẫn chưa từng nagx xuống, lại ầm ầm sụp đổ!
"Ầm!" Hai tiếng vang thật lớn, Vân Phong hơi xoay người, con ngươi đen nhìn hai bức tượng đổ trên mặt đất, quét về về mắt cá chân của bọn chúng, vừa rồi đó chính là nơi mà Vân Phong đã dùng một kích đập nát!
Đôi môi đỏ mọng gợi lên, bất luận là cái gì, cho dù là tượng đá, tất cả trọng tâm đều tập trung tại chân, muốn đánh đổ bọn chúng đương nhiên chỉ có cách khiến chúng mất trọng tâm hoàn toàn, không còn sức để trở tay!
Trường kiếm cầm trong lòng bàn tay phát ra những tiếng uông uông rất nhỏ, Vân Phong liếc mắt nhìn nó một cái: "Ta không phải chiến sĩ, không dùng được ngươi." Nói xong, thuhồitrường kiếm cầm trong tay, nhìn bàn tay vô cùng chật vật của mình, Vân Phong cười cười, hiện tại toàn thân nàng đẫm mồ hôi, mộthồidây dưa vừa rồi đã hao phí không ít thể lực của nàng, cũng không biết khi đẩy cánh cửa kia ra thì sẽ gặp những gì, nếu lại là một lần chiến đấu như vậy, thật sự nàng có chút không chịu nổi rồi.
Thời gian cấp bách, nếu bản thân hai bức tượng đá này có năng lực tự chữa trị, sẽ lại là mộthồichiến đấu không ngừng nghỉ, Vân Phong đẩycánh cửa đẩy mạnh cánh cửa kia ra, nghênh đón nàng, lại là một thế giới đầy bóng tối.
Cánh cửa phía sau bị đóng lại hoàn toàn, biến mất lần thứ hai, thế giới tối tăm này dần có ánh sáng, một chút ánh sáng ánh lên xung quanh Vân Phong, Vân Phong hơi nheo mắt, tinh thần lực chậm rãi tràn ra từ trong cơ thể, mới vừa trào ra, con ngươi đen củaVân Phong trầm xuống, vừa rồi là lực lượng vật lý thuần tuý, mà hiện tại, lại là một không gian đầy rẫy năng lượng nguyên tố!
Hai phần đối lập sao? Vân Phong không có bất kỳ một động tác dư thừa nào, chỉ dùng tinh thần lực cảm nhận xung quanh, điểm sáng càng ngày càng nhiều, cứ như một đàn đom đóm phát sáng, không ngừng hiện lên quanh người Vân Phong, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày!
"Tiểu tử kia, nhanh rời khỏi đây!" Giọng nói lo lắng của tổ tiên vang lên trong đầu Vân Phong, giọng nói cực kì mỏng manh, Vân Phong nghe rất mơ hồ, giọng của tổ tiên chỉ xuất hiện một lần, rồi lại trở nên yên tĩnh như cũ.
Rời khỏi? Vân Phong nhớ lại tiếng gọi đầy lo lắng của tổ tiên lúc nãy, thân thể mới vừa động lại phát hiện, nàng đã hoàn toàn không thể cửđược rồi!
Chung quanh quang điểm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, tại Vân Phong bên người từ từ tụ tập, Vân Phong nhíu chặt mắt, một điểm sáng đã chuyển động đến trước mắt nàng, cũng để cho Vân Phong thấy rõ ràng nó dáng vẻ thật sự của nó!
Không phải điểm sáng, lại tản ra ánh sáng nhẹ nhàng, phía trong ánh sáng kia còn có một loại vật tương tự như trùng có răng nhọn, miệng của nó đang đóng mở không ngừng, thậm chí Vân Phong có thể thấy được hàng răng nanh nhỏ của nó!
Vô số điểm sáng đã tụ tập bên người Vân Phong, vo cùng hiển nhiên là muốn bám vào trên người Vân Phong! Thân thể không thể nhúc nhích được một chút, bọn chúng muốn nhân cơ hội này mà xâm lấn cơ thể của nàng, địa bàn của nàng? Không, có, khả, năng!
Tinh thần lực mạnh mẽ trào ra từ trong cơ thể Vân Phong, như một tấm màng mỏng bao phủ toàn bộ mọi ngõ ngách trên người như lá Vân Phong, những điểm sáng cũng không phải là điểm sáng bình thường, đây đám sinh vật không biết tên đang dòm ngó, coi nàng như một bữa tiệc mỹ vị lớn!
"Tiểu tử kia, tiểu tử kia!" Tựa đã phá vỡ được giam, tiếng nói yếu ớt của tổ tiên truyền đến, bình thường có thể trao đổi như mặt đối mặt với tổ tiên, mà hiện tại lại giống như đang nói chuyện thông qua mấy bức tường dày.
"Tổ tiên, ta nghe được rồi!" Vân Phong không ngừng phóng thích tinh thần lực bao trùm một tầng ở phía trên, những sinh vật này còn chưa phát động tiến công, có lẽ chúng nó đang đợi một cơ hội nào đó,có thể đồng thời chui vào cơ thể nàng, vét sạch nàng!
"Tiểu tử kia, mấy thứ này là trùng nguyên tố!" Tiếng của tổ tiên lại rõ ràng hơn rất nhiều, bức tường dày ngăn cánh lại mỏng đi không ít, Vân Phong nghiêng tai lắng nghe, hiện gời mỗi một câu nói của tổ tiên rất quan trọng với nàng: "Trùng nguyên tố lấy năng lượng nguyên tố mà sống, thứ phát sáng bên ngoài chúng nó đều là năng lượng nguyên tố, sau khi đã nuốt năng lượng nguyên tố chúng nó sẽ lại sinh sôi nảy nở, đây là một loại trùng vô cũng nguy hiểm, chỉ xuất hiện ở những nơi có nguyên tố tập hợp, hoặc là nơi có nguyên tố day đặc, cơ hồ đã tuyệt tích trong thế giới của nhân loại, vì sao lại xuất hiện ở nơi này chứ!"
Vân Phong cười bất đắc dĩ, tinh thần lực vẫn không ngừng như cũ, bao trùm một tầng lại một tầng lên người, nàng đã có thể cảm giác được những thứ trùng nguyên tố này có chút không kiên nhẫn, chúng đã dần tập hợp lại, tựa hồ là đang dung hợp.
"Có cách nào có thể ngăn chúng nó xâm nhập không?"
"Hiện tại không thể nghi ngờ ngươi là một bữa tiệc lớn đặt trước mặt chúng nó, năng lượng nguyên tố trong cơ thể ngươi đã vô cùng dồi dào, nguyên tố trùng đã hưng phấn, chỉ có một cách để phòng ngừa trùng nguyên tố cắn nuốt: Phòng ngự tinh thần!"
Phòng ngự tinh thần! Xem ra nàng dùng tinh thần lực bao trùm chính mình quả là một lựa chọn chính xác!:"Nói như vậy, ta sẽ phải liều mạng với những thứ trùng này, tới cùng là răng nanh của nó lợi hại, hay vẫn là tinh thần lực của ta lợi hại sao?"
"Không sai, bình thường trùng nguyên tố đều chỉ biết phát động ba lần công kích, sau ba lần công kích sẽ tản đi, coi như là một loại sinh vật vô cùng tự mình biết mình."
Khoé môi Vân Phong giật nhẹ, nàng không rảnh để bận tâm rốt cuộc những con trùng này có thật sự có tự mình hiểu mình hay không, nàng chỉ biết là lần công kích đầu tiên của trùng nguyên tố đã sắp bắt đầu!
Những đốm sáng tập hợp xung quanh thân thể của Vân Phong đã tụ lại một chỗ, hóa thành một cái miệng trùng lớn, đó vốn là diện mạo vốn có của trùng nguyên tố! Tinh thần lực trào ra cuồn cuộn bao bọc toàn thân Vân Phong, trùng nguyên tố đã mở miệng lớn ra, cắn mạnh vào thân thểVân Phong!
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán Vân Phong, công kích hiện giờ không phải là công kích bình thường, thương tổn không đến từ trên cơ thể, mà là đến từ lực lượng tinh thần, miệng trùng nguyên tố này đã xé toang lớp phòng ngự tinh thần bao bọc Vân Phong, sắc mặt Vân Phong đã tái vô cùng.
"Tiểu tử kia, nhanh bổ sung!" Tiếng gọi đầy lo lắng của tổ tiên vang vọng trong đầu, Vân Phong chịu đựng này cảm giác vô cùng khó chịu này, thúc giục tinh thần lực dày đặc cứng rắn không không gian tình thần, một đám thể rắn hòa tan trong nháy mắt, toàn bộ bao trùm lên trên cơ thể Vân Phong, trở thành một lớp áo giáp chắc chắn.
Đòn công kích vừa rồi đã xé rách lớp phòng ngự của Vân Phong, nguyên tố trùng còn chưa kịp đắc ý, đã phát hiện Vân Phong lại nhanh chóng bổ sung lớp phòng ngự tinh thần, khiến chúng không có một cơ hội để tận dụng sơ hở!
Dường như trùng nguyên tố đã tức giận rồi, cặp mắt nhỏ bé kia hiện lên từng tia sáng, đó đó là biểu hiện cho sự tức giận của vô số trùng nguyên tố, miệng trùng lại mở ra, đợt công kích thứ hai đã đánh úp lại!
"A!" Một cơn đau đớn huỷ thiên diệt địa xông tới, Vân Phong không chịu được mà thấp giọng kêu một tiếng, cơn đau này tựa hồ như muốn lan tràn đến khắp mỗi dây thần kình trong cơ thể, mỗi thời mỗi khắc đều kích thích vào đầu óc của nàng!
"Cố chịu đựng!" Tiếng của tổ tiên truyền đến, mang theo sự run rẩy và đau đớn: "Tiểu tử kia, ngươi phải chịu đựng! Trùng nguyên tố chỉ công kích ba lần, qua ba lần nó sẽ tự động tản đi, tiểu tử kia!"
Môi của Vân Phong bị nàng cắn chặt đến chảy máu, chảy vào miệng lại có một loại mùi vị vừa tanh vừa đau đớn, Vân Phong không biết hiện giờ vẻ mặt của mình như thế nào, nhất định rất khó coi đi, vừa rồi khi miệng trùng phá lớp phòng ngự của mình, rõ ràng còn có tính công kích hơn lúc trước, lực công kích không hiểu sao cũng tăng thêm gấp bội, vẫn còn một lần, mà lần này, sẽ là trí mạng.
Thân thể bị một lực lượng kì quái trói buộc, chỉ có tinh thần lực mới có thể hoạt động, đây là một lần đánh giá tinh thần lực, đây là trận so đấu không phải ngươi chết thì sẽ là ta mất mạng.
"Sẽ không thua, ta tuyệt đối sẽ không thua." Vân Phong nói trong lòng, tổ tiên vui mừng cười, toàn bộ lực lượng tinh thần còn dư lại trong cơ thể Vân Phong đều tuôn ra, mà trùng nguyên tố đã vô cùng tức giận, cái miệng kia đã mở lớn ra một lần nữa, toàn thân phát ra ánh sáng mãnh liệt!
Chói mắt, đau đớn!
Đây là cảm giác duy nhất của Vân Phong, lần này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng miệng của trùng nguyên tố đã tiếp cận da của nàng, nàng toàn bộ phòng ngự tinh thần đã bị xé vỡ lần thứ hai, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được con trùng này đã liều mạng xâm nhập vào dưới da của nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đớn, toàn bộ cảm giác đều đã trở nên mơ hồ, trừ bỏ thính giác và xúc giác.
Đột nhiên, toàn bộ đều biến mất, trong bóng tối, điểm sáng chi chít, tất cả đều đã biến mất hầu như không còn, Vân Phong chỉ cảm thấy thân thể của chính mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo, bóng tối trước mắt đã biến mất, Vân Phong khẽ cử động thân thể của mình một lần, cảm thấy rất khó chịu, tầm mắt quét đến trên da thịt trần trụi, có mấy chấm đen nhỏ hiện lên ở mặt trên, con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, vừa rồi quả thật trùng nguyên tố kia có tồn tại, đó cũng không phải ảo giác.
"Yên tâm, chúng nó đều đã đã chết." Một đạo giọng nói vọng lại bên tai Vân Phong, Vân Phong kinh ngạc ngẩng đầu, chỗ trống trải này tựa như một cung điện đã bị tổn hại, phía trên bị che kín bởi đất đá và tường đổ sập, mà ở trên mặt thềm đá, có một người nam nhân đang đứng đưa lưng về phía Vân Phong.
"Ngươi là ai?" Vân Phong đứng dậy khỏi mặt đất, cả người hơi lảo đảo một chút, chuyển gót chân một chút ổn định thân thể của mình, nam nhân phát ra một tiếng cười nhẹ, chậm rãi xoay người lại, thân hình cao lớn gầy yếu, một đầu tóc ngắn hỗn độn không thể chấp nhận được, khuôn mặt với ngũ quan nghiêm túc lại mang theo ý cười, thần thái lộ ra trong đôi mắt kia, lại khiến hô hấp của Vân Phong căng thẳng.
Nàng không biết người này, nhưng không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết.
"Nói cho ta biết, ngươi có phải là người Vân gia hay không?" Khóe môi nam nhân mang theo ý cười, đứng ở kia nhìn Vân Phong, trong ánh mắt kia mang theo một chút kỳ vọng, yết hầu Vân Phong căng thẳng, khóe môi mấp máy, nói ra tính danh của mình vô cùng rõ ràng: "Vân Phong!"
Nam nhân sửng sốt, sự căng thẳng trong ánh mắt biến mất toàn bộ, tựa như đã buông được một trọng trách, thở dài một hơi: "Ta đã biết, người tới nhất định là người Vân gia, làm sao có thể không phải nà người Vân gia. . ."
Nam nhân lại tự nói thầm, Vân Phong đem quét mắt mấy lần đến người nam nhân trước mắt: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trong di tích Vạn Thần! Còn có... Vì sao cánh cửa thông tới nơi này lại có chữ Vân!" Vân Phong lớn tiếng nói xong, giọng nói không ngừng vang vọng, nam nhân cười ha ha, tay vuốt tóc của mình: "Di tích Vạn Thần? Nơi này không phải là di tích Vạn Thần gì cả, cũng không phải là di tích gì! Nơi này có một cái tên khác, Vân Điện! Mà tên của ta là Vân Chiến!"
Vân... Chiến?
Nam nhân đứng ở nơi đó, không có bất kỳ hành động gì, đôi mắt cách một khoảng xa mà nhìn Vân Phong, trong ánh mắt mang theo rất nhiều thưởng thức khen ngợi: "Thời gian của ta không nhiều lắm, không thể giải thích toàn bộ với ngươi, lời của ta ngươi phải nghe cho rõ, một chữ cũng không được bỏ sót mà phải ghi lại trong đầu!"
Vân Phong không lên tiếng, tổ tiên sống nhờ trong không gian tinh thần cũng không lên tiếng, Vân Chiến, Vân Phong suy nghĩ có thểlà tổ tiên của Vân gia hay không, nếu nơi này thực sự là Vân Điện, vậy thì chứng minh Vân gia đã từng sống ở đây rồi sao?
Nhưng mà lịch sử Vân gia phụ thân nói cho mình lại không phải như vậy, Vân gia là một gia tộc bình thường, từng có một quang cảnh thịnh vượng, cũng không bí ẩn không rõ đầu đuôi như hiện giờ!
"Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều thứ khó hiểu, ta có thể nói cho của ngươi, Vân gia cũng không phải một gia tộc đơn giản bình thường, thậm chí ở thời viễn cổ, vào thời đại mà con người luôn tìm cách để vực dậy, Vân gia đã chiếm được sự chú trọng, địa vị và vinh quang!"
"Trong một lần bị huỷ diệt chí mạng Vân gia đã bị hao tổn nặng, vì muốn bảo tồn huyết mạch, người của Vân gia phải chạy tứ tán, phân tán ở mỗi góc trên đường lớn, hoặc là sống mai danh ẩn tích, hoặc là kéo dài chút hơi tàn, mà ngươi có thể xuất hiện tại nơi này, hẳn là Đông Đại Lục huyết mạch Vân gia trung nhân."
"Huyết mạch ở Đông Đại Lục trừ ngươi ra vẫn có người khác sao?"
Vân Phong gật đầu: "Vân gia Xuân Phong trấn, ba người."
Sắc mặt của nam nhân đã bị lấp kín bởi sự đau khổ, vô cùng hiển nhiên là đã lâm vàohồiức nào đó: "Ba người... Một gia tộc lớn giờ chỉ còn lại ba người..."
Đột nhiên nam nhân cất cao giọng: "Vân Phong! Thân là người Vân gia, lòng tin trong ngươi là gì!"
Đột nhiên một dòng khí phách dâng lên trong lòng Vân Phong, thẳng thắn lưng cao giọng trả lời: "Cho dù phải cắn nát răng, cho dù phải nghiền nát thân, cũng không khom lưng!"
Khoé môi nam nhân mang theo ý cười, thân thể dần dần trở nên mơ hồ, đột nhiên trong lòng Vân Phong trở nên đau xót, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên, một loại cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng lại cái gì trọng yếu gì đó sắp sửa mất đi lại bất chợt dâng lên trong lòng.
"Nhớ kỹ, chúng ta là một nhánh của Vân gia ở Đông Đại Lục, nguồn gốc chân chính của Vân gia chúng ta không phải là ở đây, mà là ở Trung Đại Lục! Huyết mạch chủ của Vân gia vẫn còn tồn tại như cũ, ngọc bội này là Vân gia lệnh, chờ thực lực của ngươi đạt đến cấp bậc tôn giả trở lên, sẽ có thể kích hoạt ngọc bội liên hệ với tổng gia."
Thân thể của Vân Phong khẽ run lên, Vân gia ở Trung Đại lục! Phiến đại lục vẫn luôn vô cùng thần bí trong mắt thế nhân! Chỉ có cấp bậc tôn giả mới có thể bước lên phiến đại lục kia, Vân gia đã từng ở nơi đó, có thể tưởng tượng được thực lực của Vân gia lớn đến mức nào!
"Tự trở về, tận tâm tận lực vì Vân gia!"
"Ngươi...! Toàn bộ Vân gia phải giao cho những hậu bối các ngươi rồi..."
Cùng với một tiếng thở dài vui mừng từ xa xưa, tiếng nói của nam nhân đã hoàn toàn biến mất trong không khí, giống như vừa rồi tất cả chỉ là ảo ảnh, đột nhiên Vân Phong chạy về phía trước, như muốn giữ lại chút gì, nhưng lại không có cách nào để níu giữ dù chỉ là chút tàn ảnh của nam nhân kia, có lẽ là nhờ vào năng lực khi còn sống mà để lại một tia tàn niệm, mới có thể có thể chống đỡ được lâu như thế, đợi hậu bối của Vân gia đến.
Một loại bi thương không biết tên lấp đầy trong lòng Vân Phong, tổ tiên cũng không lên tiếng, Vân Phong nhìn trên thềm đá, có một cái nhỏ, mà trên cái bàn này lại có một ngọc bội tinh xảo, trên mặt ngọc bội được chạm rỗng,mặt trên có khắc một chữ Vân Phong quen thuộc: Vân.
Lấy ngọc bội ra, ngón tay vuốt nhẹ lên đường chạm khắc tinh tế phía trên, một lần lại một lần vuốt theo chữ Vân kia, Vân Phong nắm chặt tay, Vân, dòng họ này bao hàm quá nhiều thứ, tin tức vừa rồi mà nam nhân kia nói đã giúp Vân Phong hiểu rõ, Vân gia ở Xuân Phong trấn chỉ là một nhánh của Vân gia, mà những nhánh khác vẫn đang phân bố ở những nơi khác trên mảnh đại lục này!
Toàn bộ Vân gia phải giao cho hậu bối các ngươi rồi.
Lời nói của nam nhân kia vang vọng trong đầu Vân Phong, rốt cuộc Vân giađã trải qua cái gì, tình huống của những nhánh khác như thế nào? Mà tình hình của tổng bộ Vân gia ở Trung Đại lục lại như thế nào rồi? Từng vấn đề khiến Vân Phong cau chặt mày, nắm chặt ngọc bội có khắc một chữ Vân trong lòng bàn tay.
Vân gia gốc ở tại Trung Đại lục kia, nàng phải trở về, mà những nhánh khác của Vân gia đã thất lạc trên phiến đại lục này, nàng cũng sẽ tìm được! Vân gia không chỉ có ba người phụ tử bọn họ, bọn họ còn có người nhà, bọn họ không hề cô đơn!
Đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng, Vân Phong cất kỹ Vân gia lệnh, xem ra đã tới lúc nàng chuẩn bị rời khỏi Đông Đại lục này rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT