"Được, Cát Nguyên này cũng không nhỏ, muốn đến Dong binh công hội dạo không?" Vân Phong cười cười với Mộc Tiểu Cẩm, lôi kéo nàng đi vào trong đám người. Mộc Tiểu Cẩm gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười với Vân Phong, Vân Phong cũng mỉm cười đáp lại, vậy thì mang Tiểu Cẩm đi xem Dong binh công hội cũng tốt. Nếu tới Cát Nguyeen, không đến thăm hội Hồng Phong kia thì có chút không thể nào nói nổi, tuy bản thân mình mấy ngày trước vừa mới tới.
Hai người hoà vào trong dòng người, Cát Nguyên vốn là một thành thị lớn, dân cư sinh hoạt trong này cũng không thiếu. Từ sau khi đế đô sảy ra sự cố, cũng có rất nhiều người rời khỏi đế đô đến nơi này, khiến số người của nơi này so với những năm qua có vẻ nhiều hơn một chút, trên đường phố cũng có vẻ chen chúc. Vân Phong cẩn thận che chở Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm cũng theo sát bên người Vân Phong, hai người cứ đi tới một đường như vậy. Tất cả xung quanh đều là âm thanh ồn ào huyên náo, Vân Phong nhìn y phục trên người Mộc Tiểu Cẩm, không khỏi nhíu mày, y phục trên người Mộc Tiểu Cẩm thường xuyên chỉ có vài bộ như thế, thay phiên nhau cũng không thấy đổi mới. Vừa vặn đi ngang qua một hiệu may, Vân Phong lôi kéo Mộc Tiểu Cẩm đẩy cừa đi vào, nói một câu với ông chủ: "Có quần áo thích hợp với nàng hay không?"
Dáng người Mộc Tiểu Cẩm thuộc loại nhỏ nhắn đáng yêu, dáng vẻ cũng giống như búp bê, y phục cũng dễ mua. Ông chủ vừa thấy lập tức gật đầu bảo có, liền mang theo hai người Vân Phong lên lầu hai, khuôn mặt của Mộc Tiểu Cẩm khẽ hồng lên cười nói: "Tiểu Phong, không cần mua."
Vân Phong cười cười, sau khi mang Mộc Tiểu Cẩm đến lầu hai, hàng loạt các bộ y phục hiện ra trước mắt các nàng, tựa hồ mỗi bộ đều thích hợp với Mộc Tiểu Cẩm. Vân Phong đẩy Mộc Tiểu Cẩm đến trước mặt, vươn tay lấy hai bộ y phục nhét vào trong tay Mộc Tiểu Cẩm: "Đi thử, ra chỉ mua quần áo cho người một nhà, khách sáo cái gì."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩn đỏ lên rốt cuộc cũng không nói nên lời phản bác, ngoan ngoãn đi vào. Ông chủ ở một bên cười ha ha: "Khách nhân cứ thử trước, chọn được thứ thích họp rồi cứ tới trả tiền, ta đi xuống trước."
Ông chủ đi xuống, Vân Phong và Mộc Tiểu Cẩm ở lầu hai. Mộc Tiểu Cẩm thử rất nhiều quần áo, mỗi bộ đều không tế, nhất là bộ váy phía trên có hoa nhỏ này, khiến Mộc Tiểu Cẩm nhìn qua đáng yêu đến bất ngờ, nhay cả Nhục Cầu trên đầu vai Vân Phong cũng hưng phấn kêu một tiếng.
"Tiểu Cẩm, bộ y phục này không tệ." Vân Phong gật gật đầu, Nhục Cầu cũng gật gật đầu theo. Mặt Mộc Tiểu Cẩm đỏ lên có chút xấu hổ mà đứng ở đó, Vân Phong cười cười, con ngươi đen quét về phía bên cạnh vẫn còn nhiều bộ được chọn kia, Tiểu Cẩm đáng yêu luôn luôn muốn ăn mặc theo suy nghĩ của nàng như vậy.
Lúc này lại có ba nữ tử đi lên từ dưới lầu, ba người nhìn qua giống như nữ nhi của thế gia vọng tộc, y phục mặc trên người cũng rất sang trọng, cách ngước mũi lên nhìn kia cũng là dáng vẻ của kẻ nhà giàu. Ba nữ tử kia đi lên quét mắt sang nhìn Vân Phong một chút cũng không nói nhiều, chỉ là thấp giọng nói chuyện, rất có dáng vẻ đúng mực.
Lúc này, Mộc Tiểu Cẩm vừa đi ra từ phòng thử đồ, mới ra ngoài đã gặp mắt ba nữ tử này, hai bên đều đánh giá lẫn nhau một chút. Mộc Tiểu Cẩm trực tiếp bỏ qua ba người mà đi về phía Vân Phong. Lúc này, trong ba người có một người có chút vẻ đăm chiêu mà sờ cằm, đột nhiên quay đầu.
"Ngươi là... Mộc Tiểu Cẩm?"
Bước chân của Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên dừng lại, Vân Phong nghi hoặc nhìn sang, nhìn thấy sắc mặt trên mặt Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên thay đổi, không khỏi nhướng mày, đi tới. Mộc Tiểu Cẩm tay cầm một bộ váy hoa nhỏ kia đứng ở nơi đó, nữ tử nói chuyện kia đã chậm rãi đi tới, đi đến trước mặt Mộc Tiểu cẩm. Cặp mắt như mũi nhọn kia quét từ trên xuống dưới mà đánh giá Mộc Tiểu Cẩm lần thứ hai: "Qủa nhiên ta không nhìn lầm, tuy chỉ mới thấy mặt ngươi một lần, tuy nhiên cũng đủ để có ấn tượng sâu sắc rồi."
Mộc Tiểu Cẩm đứng ở kia, đầu cúi thấp. Tay của nữ tử cứ lật đi lật lại chiếc váy hoa nhỏ trong tay Mộc Tiểu Cẩm: "Tới mua quần áo sao> Khi nào thì Mộc lão gia lại dám tốt với ngươi như vậy rồi? Nếu đại phu nhân Mộc gia biết, đoán chừng ngươi sẽ bị đánh một trận rồi không phải sao?"
Mộc Tiểu Cẩm vẫn đứng ở đó, cả người không khỏi run rẩy một chút. Nữ tử nói chuyện với nàng không khỏi cao giọng cười nói: "Các ngươi biết lúc trước khi ta nhìn thấy nàng, nàng mang cái dạng gì không?" Mấy nữ tử khác cũng muốn nàng ta nói ra chuyện lúc đó, nữ tử này châm chọc cười một tiếng: "Lúc trước, nàng hệt như một con chó hoang, còn có ca ca gì của nàng kia, bị người đuổi đánh đầy sân a! Ha ha ha ha!"
Tiếng cười như rắn độc này xuyên vào lòng Mộc Tiểu Cẩm, khiến cho thân thể nhỏ bé Mộc Tiểu Cẩm run mạnh lên vài cái. khuôn mặt nhỏ nhắn càng cúi thấp hơn. Nữ tử nói chuyện khinh thường liếc mắt nhìn chiếc váy hoa nhỏ trong tay Mộc Tiểu Cẩm một cái: "Loại y phục này ngươi cũng dám mặc sao? Chờ đến khi ngươi sống lại lần nữa đi."
Nữ tử đang nói chuyện còn muốn nói thêm mấy câu, đột nhiên có một bàn tay chụp lên vai, sắc mặt của nữ tử lập tức trắng xanh: "Buông ra! Buông ra!" Nói xong liền liều mạng mà vùng vẫy. Tay Vân Phong bóp chặt, tiếng xương cốt bị bóp vụn vang lên rõ ràng. Sắc mặt của nữ tử đang nói chuyện nhất thời lần lượt thay đổi từ trắng đến hồng, hai người khác nhìn thấy thì không khỏi ngây người.
"A!" Nữ tử thống khổ mà hét một tiếng, lúc này tay Vân Phong mới đột nhiên buông ra. Nữ tử nói chuyện lập tức ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn Vân Phong bằng cặp mắt oán giận: "Ngươi dám làm ta bị thương! Chờ đó cho ta."
Khoé môi Vân Phong nhếch lên, tay xoa đầu Mộc Tiểu Cẩm, mang nàng ra phía sau mình: "Ta không vả nát miệng ngươi, đã là ta rất nhân từ rồi. Thế nào, đang kiểm tra tính nhẫn nại của ta hay sao?"
"Ngươi biết nàng là ai không? Nàng chính là cháu gái của tộc trưởng Thương gia Thương Liên! Người cháu gái của tộc trưởng bị thương, chờ xem!" Hai nữ tử khác đỡ nữ nhân đa bị Vân phong bóp nát vai. Sắc mặt của nữ tử đau đớn đến mức chuyển trắng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
"A...? Cháu gái của Thương Liên?" Vân Phong thì thầm, trên mặt không có một chút dao động. Nữ tử bị bóp nát bả vai lạnh lùng cười: "Tiểu tiện nhân, không ngờ lại có người ra mặt thay ngươi. Xem ra ngươi chưa được nếm đủ mùi vị roi da của Mộc gia rồi!"
Con ngươi đen của Vân Phong lạnh lùng, người vừa muốn động đã bị Mộc Tiểu Cẩm ngăn lại. Vân Phong quay đầu liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Cẩm một cái, cháu gái của Thương Liên lại biết Mộc Tiểu Cẩm, từ trong miệng của nàng ta xem ra thân thế của Mộc Tiểu Cẩm cũng không phải là người của nhà bình thường, trong này ắt hẳn là có rất nhiều ẩn tình.
"Chuyện gì đây? Ai ôi! thương tiểu thư, người không có chuyện gì chứ?" Ông chủ bị sự nháo loạn vừa rồi dẫn lên, mới lên đã thấy cháu gái của Thương liên mang vẻ mặt trắng bệch đứng ở kia. Vẻ mặt lập tức trở nên luống cuống, nhanh chóng tiến lên ân cần hỏi han.
"Khách nhân, tới cũng là chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Ông chủ nhìn nhìn Vân Phong và Mộc Tiểu Cẩm, thấp giọng hỏi một câu. Hai tiểu cô nương này nhìn qua cũng không giống như người thích gây chuyện a, sao lại có thể đụng phải tiểu thư Thương gia chứ?
"Nếu hôm nay ngươi dám buôn bán với nàng, đóng của lập tức cho ta!" Cháu gái của Thương Liên hét lớn một câu, sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi: "Hai vị khách nhân, niệm tình chúng ta chỉ là một cửa hàng nhỏ, hai vị vẫn nên đi ra ngoài trước đi!" Ông chủ lập tức nói nhỏ, tay liền muốn đẩy Vân Phong và Mộc Tiểu Cẩm. Lúc này mặt Vân Phong tái lại, tay của ông chủ cứ cứng đờ trong không trung như vậy, lập tức không dám có bất cứ hành động nào.
"Có muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy! Quỳ xuống nói xin lỗi rồi bò ra cho ta!" Cháu gái của Thương Liên lạnh lùng cười, cao ngạo mà nói một câu với Vân Phong và Mộc Tiểu Cẩm. Con ngươi đen của Vân Phong nhìn nàng: "Cái bả vai còn lại của ngươi xem ra cũng có thể phế luôn rồi." Lạnh lùng nói một câu, khiến từng giọt mồ hôi trên trán của ông chủ cuồn cuộn, sắc mặt của cháu gái Thương Liên thì càng ngày càng trắng.
"Khách nhân! Tổ tông Người đừng chọc thêm phiền phức nữa! Tiểu thư của Thương gia không thể chọc a!" Ông chủ vội vàng nói một câu, Vân Phong lạnh lùng cười: "Không thể trêu chọc nàng, ta lại càng không thể chọc."
Cháu gái của Thương Liên nghe được thì đã bị chọc tức đến chân mày xiêu vẹo, lập tức hét to một tiếng: "Người đâu! Lên cho ta!" Một loạt tiếng bước chân lẫn lộn khó phân biệt vang lên từ dưới lầu. Ông chủ vừa thấy thì mặt đen lại trong nháy mắt: "Đại tiểu thư Thương gia, đây là cửa hàng nhỏ, muốn đánh thì cũng đừng đánh ở chỗ này, ta xin người đấy!" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Năm chiến sĩ lên đây, tiêu chuẩn của cả đám đều là bát cấp! Vân Phong lạnh lùng nhìn, nhìn sắc mặt đắc ý của cháu gái Thương Liên, nhìn mấy người chiến sĩ này, ngón tay khẽ chuyển một chút, làm nóng người trong thời gian ngắn cũng không tệ.
"Ông chủ! Chỉ cần các nàng quỳ xuống nhận sai, chúng ta sẽ không tính toán." Một nữ tử đến chung khác cáo giọng nói một câu. Ông chủ lập tức đi đến trước mặt Vân Phong: "Vị khách nhân này, xin các ngươi thương xót, nhận sai không phải là được rồi sao, tội gì phải để bản thân nếm mùi đau khổ, khách nhân..." Một giây sau lão bản đã bị Vân Phong đẩy ra: "Đừng có cản trở, đi xuống đi!" Một tiếng quát khẽ của Vân Phong khiến ông chủ không dám quay đầu mà lập tức vọt xuống. Cháu gái Thương liên nhìn thấy thì nhịn đau mở miệng: "Đánh! Đánh cho ta! Đánh các nàng, đánh cho các nàng bò sấp cho ta!"
Mộc Tiểu Cẩm kéo Vân Phong. Vân Phong mỉm cười, năm chiến sĩ nhận được mệnh lệnh lập tức phát chiến khí, gầm nhẹ với Vân Phong: "Tiểu cô nương, nếu không muốn ăn khổ thì hợp tác một chút đi!"
Vân Phong lạnh lùng cười, buông Mộc Tiểu Cẩm ra, khẽ vận động cổ tay một chút: "Những lời này, ta cũng trả lại cho nhóm người các ngươi, không muốn ăn khổ thì hợp tác một chút đi."
Năm chiến sĩ vừa nghe thì lập tức biến sắc đồng thời vọt lên, trên lầu chiến đấu vô cùng căng thẳng. Ông chủ vừa chạy xuống lầu lập tức xông ra ngoài, mắt thấy hai người đi ngang qua cửa tiện, lập tức bắt lấy không buông tay.
"Hai vị! Ta cầu xin các người mau vào ngăn cản một chút, nếu không thì cáy cửa hàng này của ta sẽ không còn nữa!"
Hai người bị kéo lấy có chút bất đắc dĩ: "Ngươi buông ra trước, cuối cùng là có chuyện gì?" dfienddn lieqiudoon
"Trên lầu, trên lầu đánh nhau rồi!" Ông chủ chỉ vào trên lầu mà nói lắp một câu. Hai người đều cười bất đắc dĩ, huy chương trước ngực hiện lên tia sáng chói mắt, huy chương mang lá phong màu đỏ kia nhoáng lên một cái trước mặt ông chủ.
"Hồng Phong! Các ngươi là Dong Binh Đoàn Hồng Phong!" Ông chủ lập tức vui mừng mà khóc thét một câu. Vài năm nay Dong Binh Đoàn Hồng Phong phát triển hơn lúc trước rất nhiều, không chỉ là tại Dong Binh Công Hội, tại trong thành Cát Nguyên dong binh thường xuyên xuất ngoại cũng sẽ thuận tay giải quyết một chút vấn đề khó khăn của dân chúng Cát Nguyên. Trong thành Cát Nguyên, Dong Binh Đoàn Hồng Phong còn đáng tin hơn cả binh sĩ trong thành, danh vọng trong lòng dân chúng vô cùng cao.
" Thật tốt quá, có các người ở đây ta thật an tâm! Nhanh lên! Nếu thật sự đánh nhau, cái cửa hàng này của ta cũng không cần mở nữa!" Ông chủ lập tức nói một tiếng, hai người cũng không nói nhiều mà phi thân tới. Lúc vọt tới lầu hai, chỉ thấy bóng lưng của một thiếu nữ mảnh khảnh, dưới chân của nàng, rõ ràng là thân thể của năm chiến sĩ cường tráng!
Cháu gái của Thương Liên nhìn hai người xông lên lầu hai, lập tức hô lớn: "Bắt nàng, nàng, nàng có ý định đả thương người...!"
Hai thành viên của Dong Binh Đoàn Hồng Phong đi tới, sau khi thấy được khuôn mặt của Vân Phong lại đột nhiên cười. Vốn cháu gái của Thương Liên vẫn cho là còn có hi vọng, sau một giây lại hoàn toàn hoá đá: "Tiểu thư, sao người lại ở chỗ này?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT