Cường giả như Liệt Đức Nhĩ, có thể thăng chức đên cấp bậc quân chủ đỉnh chứng tỏ hắn cũng là một lão quái vật đã sống ít nhất là một trăm năm rồi. Một trăm năm cho dù có là một con người thiếu đầu óc thì cũng có thể thành tinh, huống chí là người như Liệt Đức Nhĩ. Tâm địa gian xảo của bản thân quá nhiều, cộng thêm sự mài dũa của bản thân và sự từng trải của hắn, lời của Liệt Đức Nhĩ nói trước mặt Vân Phong đúng là không thể nào phân biệt được thật giả.

Trong lòng Vân Phong đối với thứ mà Liệt Đức Nhĩ nói thật sự có chút hứng thú, dù sao chuyện Tạp Lan đế quốc đáp ứng với nàng lúc trước đã không làm được, nàng thật sự rất muốn có tin tức của huyễn thú, hai mắt Vân Phong khẽ nheo lại, nhìn Liệt Đức Nhĩ trước mặt, xác suất con hồ ly gian xảo này biết được tin tức của huyễn thú là rất lớn, dù sao cũng từng như hình với bóng với Tạp Lan đế vương, suốt ngày hỗ trợ lẫn nhau, Tạp Lan đế vương phải nên vô cùng tín nhiệm Liệt Đức Nhĩ mới đúng.

"Chủ nhân, lời hắn nói tốt nhất không nên tin." Tiếng của Tiểu Hỏa truyền đến qua tâm niệm, Vân Phong yên lặng không nói. Hiện tại nàng hoàn toàn không biết gì về tin tức của huyễn thú, nếu Liệt Đức Nhĩ thật sự biết tin này, thật sự là một sự hấp dẫn quá lớn đối với nàng.

Nếu có loại thủ đoạn có thể trực tiếp rà soát trí nhớ của người khác thì tốt rồi, trong lòng Vân Phong hiện lên ý nghĩ như thế. Như vậy thì cũng không cần phải quá nặng tay với Liệt Đức Nhĩ nữa, thế công của Vân Phong có phần chậm hơn, chân mày nhíu lại. Liệt Đức Nhĩ vừa thấy thế liền biết chiêu này của mình có hiệu quả rồi.

"Ngươi thật sự biết sao?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi một câu, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng liếc mắt nhìn Liệt Đức Nhĩ một cái. Bọn hắn cũng không có cách nào để xác đinh lão thất phu này có thật sự biết tin tức về huyễn thú hay không, một khi bị hắn thừa cơ lợi dụng sơ hở, chẳng phải bọn hắn đã bị đùa giỡn rồi sao?

"Tất nhiên là biết, lúc Tạp Lan đế vương trao đổi chuyện bí mật cho tời bây giờ đều chẳng kiêng dè ta." Liệt Đức Nhĩ đứng thẳng người, tay ôm lồng ngực phát đau của mình, một đôi mắt đề phòng nhìn Vân Phong: "Thế nào Vân Phong, nói đến cùng giữa ngươi và ta cũng không có quá nhiều ân oán, ta còn cung cấp cho ngươi một tin tức quan trọng như vậy..."

"Thế nào, chẳng lẽ vẫn còn muốn ta phải cảm tạ ngươi sao?" Vân Phong đáp trả bằng khẩu khí âm trầm. Liệt Đức Nhĩ xấu hổ cười cười: "Lời này của Vân Phong tiểu hữu, cũng không phải là do ta nói mà." Lập tức từ tên biến thành tiểu hữu, xem ra Liệt Đức Nhĩ kiêng kị Vân Phong rất nhiều.

"Nói." Vân Phong lạnh lùng nhả ra một chữ. Nhưng Liệt Đức Nhĩ không mở miệng, nhìn Tiểu Hoả cùng Lam Dực đang vây xung quanh hắn: "Nếu Vân Phong tiểu hữu đã nhận lời đề nghị của ta, có phải chúng nó cũng nên..."

"Tiểu Hỏa, Lam Dực, tránh ra đi." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, tuy trong lòng Tiểu Hỏa và Lam Dực có chút nghi ngờ, nhưng vẫn trnash sang một bên. Liệt đột nhiên thở ra, thấp giọng cười ha ha rồi nói một câu: "Vân Phong tiểu hữu quả nhiên là thẳng thắn."

Vân Phong nhíu mày nhìn hắn: "Nói, nếu tin tức của ngươi có ích, ta sẽ thả ngươi đi."

Liệt Đức Nhĩ cười ha ha: "Tin tức này đương nhiên là có ích, Vân Phong tiểu hữu cần phải nghe cho thật cẩn thận!" Chiến khí lặng lẽ vận chuyển bên trong cơ thể Liệt Đức Nhĩ, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong: "Tin tức này là nơi mà huyễn thú hay thường lui tới... Nơi đó là...!" Trong lòng Vân Phong căng thẳng, tiếp theo chiến khí của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên bộc phát ra, bao trùm toàn thân của hắn. Ngay sau đó, thân thể của hắn hệt như một quả pháo, đột nhiên xoay người chạy thoát!

"Chết tiệt!" Tiểu Hỏa gầm nhẹ một câu, thân thể vừa động liền muốn đuổi theo, Lam Dực cũng nhanh chóng vươn cánh ra muốn đuổi thao. Nhưng khoé miệng Vân Phong chỉ thoáng qua một nụ cười không thể lí giải được, cứ lẳng lặng đứng trong không trung nhìn bóng lưng chạy trốn thần tốc của Liệt Đức Nhĩ. Tay nhẹ nhàng tung nắm lại một cái trong không trung!

Tiểu Hỏa và Lam Dực chợt hiểu ra, chỗ cổ tay Vân Phong có một sợi thuỷ nguyên tố màu lam quấn quanh, một sợi nguyên tố màu xanh không ngừng kéo đến phương xa trong không trung, đúng là phương hướng mà Liệt Đức Nhĩ trốn đi!

"Đi thôi, ta muốn xem hắn có thể chạy tới đâu." Vân Phong mang theo một ý cười lạnh, chậm rãi đi theo sợi chỉ thuỷ nguyên tố kia. Tiểu Hỏa và Lam Dực nhìn thoáng qua, lão thất phu kia thật sự dám đùa giỡn chủ tử, xe ra lần này mạng sống đã gặp khó khăn rồi.

Liệt Đức Nhĩ điên cuồng chạy trốn, làm kinh động đến rất nhiều loại chim trên bầu trời này, xem ra tốc độ chạy trốn so với vừa rồi chỉ có nhanh hơn chứ không ít. Hiện tại Liệt Đức Nhĩ đã dốc hết toàn lực, cứ một lúc sẽ quay đầu quan sát một chút, lúc phát hiện Vân Phong bọn họ cũng không đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Một tiểu nha đầu mà còn muốn đấu với ta!" Liệt Đức Nhĩ thấp giọng hung hăng nói một câu, nhưng tốc độ dưới chân vẫn không giảm bớt, không tới một khoảng cách an toàn chắc chắn Liệt Đức Nhĩ sẽ không hài lòng. Cứ điên cuồng mà chạy cả ngày như vậy, mãi đến khi hoàng hôn, Liệt Đức Nhĩ dưới tốc độ điên cuồng này cũng đã chạy tới một trấn nhỏ nằm ở phía Bắc của Tạp Lan đế quốc. Liệt Đức Nhĩ khẽ đánh giá tính toán khoảng cách một chút, lấy tốc độ vừa rồi của hắn Vân Phong không có khả năng đuổi theo kịp. Hắn lại chạy thời gian dài như vậy, Vân Phong ắt hẳn về căn bản sẽ không thể tìm ra hắn mới đúng. Liệt Đức Nhĩ không hổ là lão hồ ly, nấp người ở một chỗ nào đó bên ngoài trấn nhỏ, vẫn cứ đợi ước chừng khoảng hai giờ. Sau khi xác định thật sự không có ai đuổi theo, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Rời khỏi Tạp Lan đế quốc, hắn sẽ có một bầu trời mới, cường giả như hắn quả thật không cần lo ăn lo mặc. Liệt Đức Nhĩ thả lỏng người mà đi vào trấn nhỏ, chiến khí toàn thân của hắn đã tiêu hao đến hầu như không còn, khiến cho Liệt Đức Nhĩ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn đi thẳng tới một khách điếm, tuỳ tiện tìm một phòng, Liệt Đức Nhĩ nằm trên giường, trong lòng nhớ đến cảnh chỉ cần ngày mai là hắn đã có thể hoàn toàn rời khỏi Tạp Lan đế quốc, tiền tích góp được của hắn mấy năm nay tại Tạp Lan đế quốc cũng đủ để làm ra một chút việc rồi. Nếu có khả năng, cũng có thể khai tông lập phái.

Dã tâm của Liệt Đức Nhĩ không nhỏ, chung quy việc phải làm hộ vệ cho hoàng thất đã khiến hắn bất mãn vô cùng, tuy được hưởng địa vị cao và đãi ngộ không tệ, nhưng nói đến cùng vẫn chỉ là một kẻ đầy tớ. Liệt Đức Nhĩ thật sự rất muốn ngồi vào vị trí chủ nhân, mấy năm nay quả thật Tạp Lan đế quốc đã cho hắn không ít thứ tốt, Liệt Đức Nhĩ sờ sờ chiếc nhẫn mang trên tay, trong chiếc nhẫn này là toàn bộ đồ tích góp của hắn.

Liệt Đức Nhĩ vươn bàn tay ra trước mắt, vốn muốn nhìn nhẫn không gian của mình một chút, lại không nghĩ rằng bên dưới cổ tay của hắn, có một sợi chỉ màu xanh nhàn nhạt đang chậm rãi tung bay, kéo dài ra khỏi phòng. Liệt Đức Nhĩ nhìn kỹ một hồi, đột nhiên hoảng sợ, thân thể lập tức nhảy dựng lên khỏi giường, không chút suy nghĩ liền muốn phá cửa mà ra ngoài!

"Còn có thể chạy sao?" Giọng nói rõ ràng của Vân Phong truyền đến từ bên ngoài, giọng nói này khiến tóc gáy toàn thân của Liệt Đức Nhĩ đều đã dựng đứng lên: "Vân Phong! Hay cho một tên tiểu nhân hèn hạ! Lại có thể dùng đế chiêu thức hạ lưu này!" Liệt Đức Nhĩ có chút thẹn quá hoá giận,trạng thái hiện tại của hắn thật sự không thể làm chút gì, chiến khí đã sắp khô kiệt thì không nói, ngay cả đường chạy trốn đều bị chặn rồi.

"Ngươi có mặt mũi để nói ta đê tiện sao?" Cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Phong đã chậm rãi đi đến, con ngươi đen nhìn thẳng voà Liệt Đức Nhĩ, cười như không cười.

Đầu óc của Liệt Đức Nhĩ nhanh chóng xoay chuyển, lúc này có chút nịnh nọt mà nở nụ cười: "Lời nói vừa rồi không phải là cố ý, vẫn xin Vân Phong tiểu hữu bỏ qua cho. Ta chỉ muốn thăm dò Vân Phong tiểu hữu một chút, không có ý tứ gì khác."

Vẻ mặt của Vân Phong không có chút gì khác thường, tựa hồ không có chút ham thích gì với tin tức của huyễn thú. Trong lòng Liệt Đức Nhĩ không khỏi hồi hộp một chút, chẳng lẽ nàng thay đổi ý định rồi sao? Sớm đã biết rằng hắn không nên đùa giỡn với tâm tư của nàng ta, nếu vậy không phải đã xong hết ngay từ đầu rồi sao!

Vân Phong chậm rãi ngồi xuống trên một cái ghế gần đó. Liệt Đức Nhĩ vội mở miệng, xem có vẻ vội vàng, như sợ Vân Phong không tin vào lời của hắn: "Cụ thể gì đó thì ta cũng không nghe được nhiều, chẳng qua lại nghe được thứ mấu chốt, một trăm năm trước huyễn thú này đã để lại một chút tung tích, chứng tỏ nó đã xuất hiện qua ở thế giới của con người, hơn nữa là thật sự tồn tại! Mà những dấu vết này nằm ở phụ cận của di tích Vạn thần!"

Mặt ngoài của Vân Phong ung dung mà thản nhiên, phụ cận của di tích Vạn thần lại có dấu vết qua lại của huyễn thú? Xem ra chuyến thăm dò di tích Vạn thần nàng nhất định phải tham dự một chút rồi. Chủ ý trong lòng đã quyết định, Vân Phong cười cười với Liệt Đức Nhĩ. Khoé miệng của Liệt Đức Nhĩ cũng giật nhẹ, lại không hề có ý cười.

" Liệt Đức Nhĩ, đừng xem ta như một đứa trẻ ba tuổi rưỡi mà đùa giỡn, như vậy ta sẽ vô cùng mất hứng." Lời nói của Vân Phong khiến cho mặt mày Liệt Đức Nhĩ căng thẳng, ngũ quan đều đã nhăn lại một chỗ: "Lời này của Vân Phong tiểu hữu là có ý gì... Chẳng phải ta đã nói toàn bộ tin tức này cho ngươi sao?"

Khóe miệng Vân Phong giật nhẹ, tay sờ tay vị của ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái ở mặt trên: "Lần đầu tiên ta cho ngươi cơ hội, là do bản thân ngươi không nắm chắc, mà bây giờ, ta cũng không có nói qua là sẽ thả ngươi."

" Vân Phong, ngươi!" Sắc mặt của Liệt Đức Nhĩ đỏ lên, hắn cho rằng bùa hộ mệnh giờ cũng đã mất đi hiệu lực rồi. Liệt Đức Nhĩ sống đến từng tuổi này có khi nào thì bị chật vật như vậy? Khi nào thì hắn phải liều mạng chạy trốn như vậy? Lòng tự tôn của cường giả bị đả kích nghiêm trọng, sắc mặt của Liệt Đức Nhĩ đỏ bừng, tràn đầy tức giận nhìn Vân Phong, ánh mắt kia dường như đã muốn phát hoản, nhưng hắn cái gì cũng không làm, không thể làm.

"Làm người nên có lòng khoan dung." Liệt Đức Nhĩ thấp giọng nói một câu, Vân Phong chậm rãi đứng lên từ ghế dựa, cười hề hề nói một câu: "Ta trả lại nguyên vẹn những lời này cho ngươi, vẫn còn thêm một câu nữa, trêu chọc ai cũng không nên trêu vào người Vân gia."

Nắm tay, ra quyền, một tiếng kêu đau đớn, bóng dáng ngã xuống đất. Khuôn mặt không cam lòng cùng tức giận kia đã trở thành hình ảnh sau cùng của cả đời hắn. Vân Phong nhìn Liệt Đức Nhĩ im hơi lặng tiếng mà chết bên chân mình, khoé miệng giương lên một cách châm chọc. Con ngươi đen nhìn thấy chiếc nhẫn mà hắn đeo trên tay, chậm rãi cúi người xuống.

Lão phu tử này chắc đã cướp đoạt được không ít bảo bối, nếu mạng của hắn kết thúc trong tay nàng, thì những thứ này nàng sẽ nhận lấy không khách khí. Lấy chiếc nhẫn khỏi tay Liệt Đức Nhĩ, tinh thần lực của Vân Phong chậm rãi tiến nhập vào bên trong. Liệt Đức Nhĩ đã chết, cấm chế trên chiếc nhẫn của hắn tất nhiên sẽ biến mất rồi trở thành vật vô chủ, Vân Phong cứ giữ lấy như vậy thì cũng không có gì là không ổn. Sau lúc tinh thần lực thâm nhập vào bên trong chiếc nhẫn, Vân Phong khẽ tặc lưỡi, lão gia hoả này quả thật đã vơ vét được không ít thứ tốt, một đống lớn khoáng thạch trung cấp, khoáng thạch cao cấp cũng có một đống lớn.

Bên cạnh đống khoáng thạch, một thanh kiếm loé sáng hào quang cũng thu hút sự chú ý của Vân Phong, vũ khí cấp bậc quân chủ! Vân Phong cười cười, đây chính là thứ tốt, tầm mắt quét sang một bên, thậm chí còn có năm vũ khí cấp bậc thống lĩnh!

Lão gia hỏa này muốn tự mình khai tông lập phái sao? Nhiều vũ khí như vậy tất nhiên không phải là cho hắn dùng, Vân Phong tỉ mỉ đếm một chút, vũ khí cửu khổng cửu tinh lại có nhiều đến hai trăm cái! Một đống làm thành một gò núi nhỏ ở kia, mặt trên cũng tương khảm bảy miếng ma hạch! Mà tiêu chuẩn cấp bậc ma hạch cũng là lục cấp!

"Hay cho một kẻ tham lam." Vân Phong tùy tiện lấy ra một cái trên tay mà tỉ mỉ đánh giá, khổng này hẳn là do Liệt Đức Nhĩ tự mình khoan, nói như vậy thì ma hạch này cũng tiêu phí không ít tiền tài của hắn... Vân Phong cất kỹ vũ khí trên tay, mấy thứ này lại mang lại cho nàng không ít thuận lợi, những chiến sĩ trong quân Vân gia vẫn còn thiếu một số lượng vũ khí cấp cao, còn có Dong Binh Đoàn Hồng Phong, hai trăm vũ khí này đúng là kịp thời mà.

Nếu Liệt Đức Nhĩ biết tâm huyết của cả cuộc đời mình đều bị Vân Phong cho ra ngoài, dù có chết cũng sẽ bò ra từ trong mộ.

Năm vũ khí cấp bậc thống lĩnh kia, cho phụ thân một cái, Sắc Kim đại thúc chắc hẳn là không cần, cho Trạch Nhiên một phần, còn có Chính Nhiên tiên sinh... Vân Phong cười cười, cũng không biết Chính Nhiên tiên sinh có ghét bỏ thứ này hay không, nhỡ lão nhân gia đã có rồi thì càng khó mà nói rồi.

Còn hai cái tất nhiên là cho Vương Minh và Triệu Minh Khải, ngày hai người bọn họ đột phá đến cấp bậc thống lĩnh hẳn là không xa rồi. Vân Phong tiêp tục đánh giá bên trong trữ vật không gian, trừ bỏ khoáng thạch cùng một đống lớn vũ khí ra, Vân Phong còn tìm được hai quyển chiến kỹ cao cấp. Khẽ nhìn lướt qua, trong hai cái chiến kỹ đó có một cái là Vạn kiếm dẫn mà Liệt Đức Nhĩ đã sử dụng, sức phá hoại mạnh mẽ kia Vân Phong đã từng lĩnh hội qua. Nếu không phải có vũ khí cấp bậc của sư phụ chống đỡ, nàng sẽ phải bị thương nặng. Lại còn có một cuộn chiến kỹ cũng có quan hệ với kếm, Vân Phong tạm thời ném sang một bên, những thứ này đối với nàng mà nói căn bản là không dùng được. Chờ đến lúc mang vũ khí câp bậc quân chủ này ra ngoài cũng là lúc, hai thứ này cũng được đưa ra ngoài cùng.

Cuối cùng Vân Phong nhìn lướt qua thi thể nằm trên mặt đất của Liệt Đức Nhĩ, cổ tay nhẹ nhàng chuyển, hoả nguyên tố bao phủ thân thể Liệt Đức Nhĩ trong nháy mắt, sau khi bị đốt bởi nhiệt độ cao, thân thể Liệt Đức Nhĩ hoá thành một đám bụi đen, tiêu tán tại một phương trong không khí.

Sau khi Vân Phong trở lại Xuân Phong trấn suốt đêm thì đã khuya rồi. Nàng đứng trong không trung nhìn Xuân Phong trấn xa xa, giờ phút này trấn nhỏ này nhìn vẻ vô cùng yên bình, trạch viện của Vân gia nằm ở nơi đó, rất nhỏ nhưng trong mắt ở trong mắt Vân Phong, cho dù có nhỏ đi nữa cũng là mái nhà ấm áp của nàng. Tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn không ít, Vân Phong mới vừa tiếp cận Vân gia, lại rõ ràng được tối nay người đến thăm hỏi Vân gia quả thật rất nhiều.

"Nha đầu!" Thân thể Ngao Kim đột nhiên bay lên chỗ cao nơi không trung, vừa vươn tay ra muốn ôm Vân Phong, Nhục Cầu đột nhiên xông ra từ trữ vật không gian, nhe răng với Ngao Kim, lúc này Ngao Kim mới không dễ dàng gì mà thu tay về. Thân thể Nhục Cầu run lẩy bẩy, tâm tình tựa hồ có chút gắt gỏng, Vân Phong vuốt ve vài cái để trấn an, lúc này Nhục Cầu mới an tĩnh trở lại, về sau cũng không thể bỏ quên tiểu gia hoả này nữa rồi.

"Sắc kim đại thúc, đa tạ thúc đã che chở cho Vân gia." Vân Phong cười cười. Ngao Kim gãi gãi đầu, vẫn là dáng vẻ tuỳ tiện kia: "Nha đầu ngươi nói cái gì vậy! Đây là việc ta phải làm." Vân Phong cười cười cũng không nói thêm gì nữa, cặp mắt đen đã thấy hai người thong thả đi từ trong nhà ra. Hai người kia đều mang vẻ mặt dịu dàng, tâm của Vân Phong mềm ra ngay tức khắc.

" Phụ thân, đại ca!" Vân Phong gọi hai người rồi hạ xuống từ không trung, chạy từng bước nhỏ đến trước mặt hai người. Bàn tay to của Vân Cảnh xoa xoa đầu Vân Phong, xem ra thân thể đã không còn gì đáng lo ngại. Còn Vân Thăng dùng một tay kéo Vân Phong sang đến bên cạnh, cẩn thận kiểm tra một chút, lúc này mới bỏ qua.

Vân Phong buồn cười để mặc cho hành động của đại ca, đại ca giống hệt như gánh vác một chút vai trò của mẫu thân vậy, luôn luôn chăm sóc cẩn thận cho nàng, sợ nàng chịu một chút tổn thương nào. Khúc Lam Y vì có chút mệt mỏi nên đã đi nghỉ ngơi. Vân Phong nghe được thì trong lòng không khỏi khẽ động, hôm nay tên kia làm không ít chuyện, nhất là liều mạng để bảo vệ tính mạng của phụ thân mình, phụ thân của mình vẫn là nhờ có phúc của hắn mới tỉnh lại được: "Gia chủ Vân gia, vị này hẳn là Vân Phong đã tiêu diệt hoàng thất Tạp Lan phải không?" Một giọng nói chậm rãi vang lên, lộ ra một sự nhàn nhã cùng lười biếng, ngắt dòng suy tư của Vân Phong. Một vị lão giả râu bạc đã đi tới, trên người mặc một chiếc áo choàng rộng, che đậy cả dáng người.

Con ngươi đen của Vân Phong nhìn lại, ánh mắt hiền lành của lão giả đến đây, khiến Vân Phong hơi có chút nghi hoặc. Tiếp theo người nam tử trung niên đi ra, con ngươi đen của Vân Phong nhíu lại: "Ta đã gặp ngươi rồi."

Nam tử trung niên cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Vân Cảnh: "Nữ nhi của ngươi quả nhiên không phải là người bình thường, ta với nàng mới chỉ gặp qua một lần, mà còn là dưới tình huống như vậy, không nghĩ đến nàng còn nhớ rõ ta."

Lúc người đàn ông này xuất hiện tại đế đô, là người đã ở cùng với phụ thân trong buổi gặp mặt những người quan trọng, Lúc ấy nàng còn vì kiên quyết mang phụ thân đi mà phá mất một cánh cửa, cũng đánh một nữ nhân trung niên bẩn thỉu muốn bò lên người Vân Cảnh.

"Đức Lan, xem ra ngươi vẫn đi trước ta một bước, không nghĩ tới đã từng gặp Vân Phong rồi." Vị lão giả mặc áo choàng rộng kia cười ha ha, vuốt bộ râu của mình vài cái. Nam nhân trung niên được gọi là Đức Lan lại cười ha ha, nhìn qua cũng hơi có chút vui vẻ.

"Vân Phong, tự giới thiệu một chút, tại hạ là Đức Lan, lão nhân bên kia là Thương Liên, hai chúng ta đều là hai kẻ thương nhân nho nhỏ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play