“Liên Trúc chủ tử bảo ngươi mang cái nàng cho nàng để làm gì vậy?” Liên Mai nhìn vào trong cái túi đựng đồ mà Liên Trúc theo phân phó đi lấy cho Nguyệt Liên, khuân mặt nghi hoặc thắc mắc hỏi.
Liên Trúc bộ dáng 'ta không quan tâm', cầm tách trà lên thanh nhã từ từ đưa trà lên miệng, nói:“ Ngươi nên hỏi chủ tử thì tốt hơn”
Liên Thương ánh mắt khinh thường nhìn Liên Trúc, hừ hừ nói:“ Bộ giáng thanh nhã đó thực không hợp với ngươi.”
“Cạch”
Cánh cửa phòng mở ra, thân hình thon dài cao gầy của Nguyệt Liên từ trong phòng bước ra. Cả thân người khoác lên mình một bộ hắc y của nữ tử, vô cùng thích hợp là cho việc di chuyển trong đêm tối. Mái tóc đen mượt dược buộc lên gọn gàng.
Nhìn bộ dáng thanh nhã của Liên Mai, nàng hỏi:“ Đồ mà tả bảo đâu?”
“Dạ nó...” Liên Trúc đang định cầm cái túi đen đưa cho nàng thì Liên Thương đã chen vào đưa cái túi cho nàng. Bộ dạng như mình là người đã lấy cái túi đó từ Huyết Liên các:“đây ạ”
“cảm ơn” cầm lấy cái túi từ tay Liên Thương nàng nói, rồi cầm luôn cái túi, dùng khinh công rời khỏi Nguyệt phủ.
Nhìn bóng dáng như một cơn gió như biến mất rời khỏi phủ. Ánh mắt của nhóm người Liên Mai hông hề che dấu, hiện lên vẻ đầy ngưỡng mộ
----------------------------------------------
Kỳ vương phủ...
Kỳ vương phủ hôm nay cũng như bao ngày khác. Các thị vệ trang nghiêm đứng canh gác cẩn thận. Ám vệ vẫn che dấu ẩn mình trong bóng tối xung quanh vương phủ.
Trên những hàng cây như ẩn như hiện một thân hình nào đó nhưng lại không cảm nhận được chút dao động hay hơi thở của ai cả.
Thân hình linh hoạt dễ dàng vượt qua tất cả ánh mắt của ám vệ vương phủ. Đôi mắt phượng xinh đẹp không ngừng liếc nhìn khung cảnh thanh nhã mà không thiếu phần xa xỉ của Kỳ vương phủ.
Khi ánh mắt của nàng lướt qua một căn phòng có chút hơi nước bốc lên như một cái màn che mỏng. Khuân mặt lạnh nhạt không gợi sóng giờ đây đã đỏ bừng như trái chín còn mang theo vài phần ngượng ngùng của thiếu nữ.
Quay mặt đi, nàng vội vàng rời khỏi chỗ đó, đi tìm khố phòng vương phủ.
Trong căn phòng một nam tử khuân mặt yêu nghiệt cả người dựa vào thành bể tắm. Lồng ngực rắn chắc của nam tử đó lộ ra, trên đó còn dính vài hạt nước tăng thêm vẻ mị hoặc.
Và đó chính là chiến thần Thương Phong Kỳ của chúng ta.
Thấy có một sự dao động nhẹ rất khó phát hiện và nhàn nhạt hơi thở quen thuộc, hắn nhìn về nơi nàng vừa xuất hiện.
Khuân mặt hiện lên sự ôn nhu sủng nịnh. Trong lòng vừa vui vẻ vừa tiếc nuối. Cầm y phục lên mặc rồi rồi khỏi căn phòng đó.
Còn nàng thì đang ẩn nấp trên một cành cây ở gần khố phòng. Ảnh mắt chú ý mọi thứ xung quanh rồi mới lấy đồ trong túi ra. Theo tay nàng lấy ra một thứ to bằng nắm tay lại còn đem thùi lùi.
Và đó chính là bom một vũ khí có lục sát thương cao nhưng vì nơi đây là cổ đại nên lực sát thương của nó tất nhiên sẽ không thể bằng hiện đại được.
Gỡ chiếc kim nhỏ trên đó, nàng nếm về phía khố phòng rồi lại nhanh tay làm thêm một quả nữa.
“Bùm!!”
“Bùm!!”
Hai tiếng nổ lớn rung chuyển cả kinh thành như thiên lôi ráng xuống.
Khố phòng của Kỳ vương phủ xuất hiện một ngọn lửa lớn, các thị vệ vội vàng dập tắt lửa. Còn ám vệ thì nhanh chóng di chuyển tìm kiếm thủ phạm.
Còn nàng thì đã an toàn dùng kinh công rời khỏi Kỳ vương phủ trở về Nguyệt phủ.