Trên đường đi, Trần Dương thỉnh thoảng lại cảm nhận được vài tia ma khí truyền tới, mặc dù cực kỳ mờ nhạt nhỏ bé, bé đến mức cho dù có đặt gần một người thường thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, tuy nhiên, linh giác của Trần Dương cực kỳ mẫn cảm thì làm sao thứ ma khí này lại có thể vượt khỏi cảm ứng của hắn được.

Hình như ông Ba cũng cảm nhận được phát hiện của Trần Dương, liền truyền âm:

- Tình trạng này đã xuất hiện hơn một nghìn năm nay. Những tia ma khí nhỏ bé mờ nhạt này mặc dù ko đáng kể. Thế nhưng, toàn bộ nơi này đều có chúng xuất hiện, hơn nữa, ngay cả Hàng ma Trận cũng không ngăn chặn được. Hơn nghìn năm qua, Nhân giới bên ngoài liên tục xuất hiện những biến cố, từ chiến tranh cho đến lòng người tha hoá. Cả một quá trình lâu dài này, chắc chắn có không ít sự tác động của thứ ma khí này. Theo dự đoán của chúng ta, đại Hạo Kiếp cũng cách không xa nữa...

Ông Ba nói tới đây thì thở dài.

Trần Dương nghe xong thì trong lòng trầm xuống.

Rõ ràng, đây là một tin tức không vui vẻ gì đối với Trần Dương và cả nhân loại.

Lát sau, hai người đi đến một tinh cầu khá lớn. Tinh cầu này hoàn toàn trơ trụi, bên trên không hề có chút khí tức của sự sống nào, chỉ có bên trong tinh cầu thỉnh thoảng lại bốc lên từng đợt khí xám, hình thành một đám mây đen thùi vũ động chớp loé.

Ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện.

Độ khổng lồ của bàn tay này không thể tả nổi, có thể nói không nhỏ hơn đường kích của tinh cầu này là mấy.

Chỉ một bàn tay hư ảo đã lớn bằng cả một tinh cầu, đây là thứ thần thông gì!

Đám mây đen vần vũ trải dài, càng ngày càng rộng, khí thế như thuỷ triều. Từ xa nhìn lại tựa như một đám khói đen bị dồn nén trong một cái bong bóng khổng lồ, nay tìm được lỗ hổng nên mãnh liệt phun trào ra, khiến cho khí thế áp súc vô cùng mạnh mẽ, tựa như muốn mạnh mẽ xé nát tinh cầu kia ra vậy.

Thế nhưng bàn tay khổng lồ kia cũng chẳng kém, trong lòng bàn tay xuất hiện từng đợt sấm sét ầm vang đem hắc vân nhất nhất bao vây lại rồi tiêu diệt đến thất điên bát đảo, chỉ thấy phạm vi hắc vân trải rộng nhưng dần dần bị bàn tay gom lại rồi nhất nhất tiêu diệt.

Trần Dương kinh hãi cảm nhận uy áp vô biên từ bên trong truyền ra mà trợn mắt há mồm.

Ông Ba thì cũng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính và tận tuỵ chờ đợi.

Chừng nửa ngày sau, bàn tay khổng lồ co rút nắm chặt lại, đem toàn bộ đám mây xám xịt nọ toàn bộ chộp vào lòng bàn tay rồi thu lại biến mất.

Trong khoảnh khắc này, Trần Dương phát hiện mặc dù toàn bộ hắc vân bị tiêu diệt nhưng vẫn có một ít ma khí còn sót lại chạy thoát. Nhất thời hoá thành từng đợt khói mỏng bay tứ tán.

Trần Dương nhìn thấy cảnh này, nhíu mài phất tay, đột nhiên thi triển ra Cầm Long Thủ đem toàn bộ đám ma khi mỏng manh trước mặt gom lại thành một đoàn.

‘Phanh phanh’ mấy âm thanh vang lên, chỉ thoáng chốc sau, trong lòng bàn tay Trần Dương đã xuất hiện một quả cầu trong suốt, bên trong có một tia màu đen mỏng manh như một sợi tóc đang giãy dụa vùng vẫy, nhưng mỗi khi chạm đến thành quả cầu này thì liền có một ký hiệu màu tím quỷ dị hiện lên, khiến cho tia ma khí màu đen này co rụt trở lại.

Qua nhiều lần như vậy, rốt cuộc tia ma khí này cũng thành thật hơn không ít, cuối cùnh phiêu động chậm rãi ở chính giữa quả cầu.

Cảm nhận ma khí tinh thuần, lông mài của Trần Dương càng thêm nhăn nhó, một vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt của hắn.

Ông Ba thấy động tác của Trần Dương thì thở dài, nói:

- Đây là một trong các mắt trận của Chu Thiên Tinh Thần Hàng Ma Trận, thỉnh thoảng lại có từng đợt ma khí bên kia xông qua. Những đợt ma khí này chính là thứ mà Ma Tộc dùng để ma hoá đại trận, làm cho những vị tiền bối ngồi chủ trì mắt trận đều từ từ bị ảnh hưởng, đến cuối cùng đều chỉ có một con đường tự mình phi thăng, sử dụng Kết giới chi lực tẩy lễ, nếu không thì nhất định sẽ ma hoá, biến thành người của Ma Tộc. Con đường này chỉ có một hướng đi duy nhất. Mà cũng chỉ có ở nơi này mới có thể phi thăng được. Ngoài ra, nếu như ở Tu Tiên Giới thì chẳng thể nào phi thăng được, cho dù tự tìm cách chui vào tiết điểm thì cũng gặp nguy hiểm khôn lường.

- Ông Ba, nếu vậy thì tiền bối chủ trận bên trong chẳng lẽ là tiền bối của...

- Hắc hắc, đúng vậy, Ông ấy là ông nội của ta. Ông nội của ta đã chuẩn bị đến kỳ phi thăng, người tiếp theo chủ trận sẽ là ta!

Gương mặt ông Ba ánh lên vẻ tự hào.

Trần Dương nghe vậy thì ánh mắt thoáng qua một tia kinh nghi, thế nhưng cũng không có mở miệng.

Tất nhiên, vẻ kinh nghi này không thể nào lọt qua nhãn lực của Ông Ba, ông liền cười hỏi:

- Có phải cháu đang tự hỏi tại sao tu vi của ông còn chưa đủ nhưng cũng có thể vào chủ trì mắt trận phải không?

- Cháu không dám!

Trần Dương sắc mặt bình tĩnh lắc đầu nói.

Ông Ba thấy vậy thì cười khà khà:

- Theo ta vào bên trong thì sẽ biết.

Nói xong, Ông Ba dẫn đầu đi vào bên trong, Trần Dương nối gót theo sau.

Càng đi vào sâu bên trong tinh cầu này, Trần Dương càng phát giác được một thứ áp lực kỳ dị, khiến cho cơ thể hắn vừa cảm thấy một luồng linh khí nồng đậm, vừa cảm nhận được một loại áp lực do nguyên thần truyền lại.

Phải biết, Trần Dương tu luyện Khống Thần Quyết là một loại công pháp chuyên tu luyện thần thức cực kỳ bá đạo, vậy mà vẫn cảm thấy áp lực này. Giả sử như là một người khác, chắc chắn cảm giác sẽ không dễ chịu hơn Trần Dương chút nào.

Mà ngay lúc Trần Dương mải mê suy nghĩ xem thứ uy áp này đến từ cao thủ bên trong hay là do đặc điểm của mắt trận nơi này thì một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên giữa trời đất:

- Ba, sao cháu lại đến đây? Thằng nhóc bên cạnh cháu là ai?

Ông Ba nghe tiếng nói này thì khẽ rùng mình, nét mặt hơi thoáng đổi rồi cung kính dừng lại giữa không trung đáp:

- Ông nội, cậu bé này là người có mang theo hệ thống trên người. Cháu muốn dẫn đến để ra mắt ông nội một chút!

Nhìn một ông lão cao thâm mạt trắc, lúc này đang bối rối như một đứa trẻ gặp người lớn, Trần Dương bỗng nổi lên hiếu kỳ nồng đậm với người bên trong tinh cầu này, đồng thời trong lòng cũng có một chút lo lắng về sự việc Phán Thần Hệ Thống trong người.

Sau khi Ông Ba nói xong thì phải qua mấy phút sau, một tiếng thở dài từ bên trong mới truyền ra:

- Hai đứa vào đi.

Ông Ba nghe vậy thì thở phào, quay sang kéo tay Trần Dương đi thẳng vào bề mặt tinh cầu này. Nửa ngày sau, Ông ba và Trần Dương đang đứng trên một mỏm đá lộng gió, bề mặt mỏm đá gồ ghề. Mà thứ đá ở đây không biết được cấu thành từ loại vật chất gì mà bề mặt thô ráp và cực kỳ sắc nhọn.

Mà phía ngoài cùng của mỏm đá này, có một ông lão đang ngồi khoanh chân, ánh mắt nhắm nghiền, chỉ quay lưng lại về phía Ông Ba và Trần Dương hai người.

- Hai Dương, cháu là người có mang hệ thống. Vậy hệ thống của cháu là loại nào?

Lão nhân nọ đột nhiên cất tiếng hỏi.

Trải qua màn chào hỏi, Trần Dương cũng biết được ông lão này nếu theo bối phận, Trần Dương gọi bằng Cụ tổ cũng không quá đáng, vậy cho nên liền cung kính cúi đầu đáp:

- Thưa cụ, xin cụ thứ lỗi. Đáng lẽ ra cụ là tiền bối, đã hỏi thì cháu tất nhiên sẽ trả lời tất cả những gì mình biết. Nhưng thứ này đối với cháu rất quan trọng, cụ cho cháu hỏi hệ thống này lại còn có phân loại hay sao ạ?

- Ha ha, thì ra cháu là ngẫu nhiên nhận được. Được rồi, nếu cháu đã gọi ta là cụ thì ta cũng cho cháu biết vài chuyện.

Ông cụ đột nhiên cười ha ha rồi nói tiếp:

- Thực ra, những thứ mà ta sắp nói với cháu cũng chỉ là thông tin mà ta biết được từ một vị Tổ tiên lưu lại. Ngài ấy cũng từng nói sẽ có một ngày, một người mang theo hệ thống sẽ tìm đến nơi đây. Xem ra thần thông của Tổ tiên ngày trước đã trở thành sự thật. Cháu trai, sự tình mà ta sắp nói là tin tức cực kỳ kinh người. Không phải là đám chúng ta có thể tuỳ tiện trao đổi. Thế nhưng theo lời dặn của tổ tiên, ta nhất định sẽ nói cho cháu biết những gì ta biết. Nhưng trước đó, cháu phải trả lời ta một câu hỏi, cháu có quen biết ai họ Lạc hay không?

- Thưa cụ, cháu... Có biết. Vợ của cháu họ Lạc.

Trần Dương sau khi do dự một chút, cũng cắn răng thừa nhận. Hiển nhiên, hắn đã nghe ra được và cảm nhận được ông cụ này không có chút nào có ý đồ gì với hắn. Tất cả mọi chuyện đều được ông cụ nói ra rất thẳng thắn rõ ràng, không chút quanh co.

Ông cụ nghe vậy thì gật đầu:

- Tốt. Nếu vậy thì cháu đúng là người kia. Thằng Ba, cháu đi ra ngoài một chút, ta có chút chuyện cần nói với cậu bé này.

- Dạ, ông nội.

Ông Ba ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa ánh mắt nhìn lướt qua Trần Dương rồi khởi thân bay lên.

Chỉ chốc lát sau, nơi này rốt cuộc chỉ còn lại hai người. Lúc này Trần Dương cũng không có lên tiếng mà im lặng đứng đó.

Ông cụ dường như nhớ đến chút ký ức xa xôi nào đó, cuối cùng mới mở miệng nói:

- Thứ hệ thống mà cháu đang mang trên người, phải chăng là được một trung niên nhân bẩn thỉu, hình dạng lôi thôi đưa cho?

- Thưa cụ, chuyện này cháu không thể nói được. Xin cụ thứ lỗi.

Trần Dương cắn răng nói. Dù sao, Phán Thần Hệ Thống là trung niên thần bí đưa cho Trần Dương. Nhờ có nó mà Trần Dương mới có ngày hôm nay, mặc dù người đó không căn dặn Trần Dương giữ bí mật nhưng đối với ân nhân của mình, Trần Dương luôn có một loại tình cảm biết ơn mãnh liệt, sẽ không tuỳ tiện tiết lộ.

Ai ngờ ông cụ cũng không có phiền lòng mà nhẹ nhàng nói ra một câu kinh người:

- Cháu không nói cũng được, bởi vì người kia... Đã chết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play