Đang lúc suy nghĩ đường đi nước bước để tiến hành vây bắt nghi phạm vụ án Trương Tiểu Anh, điện thoại bên túi Trần Dương liền rộn ràng đổ chuông.

Trần Dương lấy điện thoại ra nhìn, nở nụ cười liền nhận cuộc gọi:

‘Quẩy, lão nhị sao hôm nay lại có thời gian gọi cho ca vậy?’

Bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Trương Thái:

‘Lão đại, ta về Nam Kinh rồi. Ngươi đang ở đâu?’

‘Ờ, ta đang ở …’

….

Mười phút sau, một chiếc Toyota bốn chỗ màu đen liền chạy tới, một gương mặt quen thuộc liền ló ra nhìn Trần Dương đang đứng chờ bên đường, cất tiếng gọi:

‘Lão đại, ở đây!’

Người này chính là Trương Thái sau khi gọi Trần Dương, nghe Trần Dương tìm hắn bàn chuyện làm ăn liền vội vã chạy tới đây.

Ngồi vào xe, mỉm cười thắt dây an toàn, Trần Dương vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Trương Thái cười nói:

- Thì ra đi Bắc Kinh mua xe. Hèn chi úp úp mở mở!

Trương Thái nghe Trần Dương nói vậy liền cười ha ha:

- Lão đại, xe này của lão cha cho ta chạy tạm thôi. Mua cái gì. Một lời khó nói hết. À, ngươi tìm ta có việc gì? Còn nói có đường phát tài?

- Chạy xe đi trước đã. Chuyện phát tài thì chắc chắn có phần ngươi rồi, còn sợ thiếu phần hay sao?

Nói xong, Trần Dương đấm nhẹ hắn một cái, cười rộ lên.

Trương Thái cũng cười khởi động xe chạy đi.

- Trương Thái, hôm rồi về quê ăn Tết, trong lúc ngắm cảnh vô tình nhìn thấy một cây thảo dược. Ngươi cũng biết ta vốn có nghiên cứu rất nhiều về các loại cây trồng, nhất là cây có giá trị cao như gỗ quý, dược liệu… Cho nên nhất thời hứng thú liền bước tới xem xét. Ai ngờ, cây kia hết sức quen mắt, ta sau khi động não liền nhớ lại cây kia vậy mà lại là…

Trần Dương nói tới đây liền ngừng lại, ra vẻ thần bí nhìn Trương Thái không nói.

Trương Thái cũng biết Trần Dương đây là cố tình muốn trêu chọc gã. Nhưng lúc này trong bụng gã như có mấy chục vạn con kiến bò tới bò lui, vô cùng ngứa ngáy sốt ruột bèn hỏi luôn:

- Là cái gì? Ngươi nếu còn ấp úng ta liền dẫn ngươi đi gặp Thi Mạn!

Trần Dương nghe đến cái tên này liền âm thầm chảy mồ hôi lạnh, không dám chút nào dây dưa với Trương Thái nữa, liền ho khan che giấu vẻ thất thố trầm giọng nói:

- Là một gốc Nhân Sâm!

Trương Thái nghe xong thì gương mặt vốn háo hức liền chuyển sang thở dài, có chút tiếc hận nói:

- Ài, tưởng gì quý hiếm. Mấy năm gần đây mặc dù loại dược liệu này có chút thiếu thốn, nhưng cũng không phải không có. Lại nói, thị trường gần đây đều do Nhân Sâm các khu vườn trồng công nghiệp lũng đoạn. Cái loại Nhân Sâm tự nhiên như lão đại ngươi tìm được thì đúng là có chút giá trị, nhưng nếu số năm tuổi ít thì chỉ miễn cưỡng mà thôi, chỉ khi đạt từ năm mươi năm tuổi trở lên mới có thể xem là phát tài được. Nói đi, cây của lão đại ngươi được mấy năm? Năm năm hay mười năm??

Trần Dương nghe Trương Thái nói xong thì chỉ mỉm cười, lặng im nhìn hắn không nói.

Trương Thái vừa nói chuyện vừa lái xe, chờ một chút lại không thấy Trần Dương trả lời liền quay qua nhìn.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Trần Dương, Trương Thái trong lòng bỗng dâng lên một cỗ dự cảm khác thường.

- Lão đại, chẳng lẽ ngươi…gốc nhân sâm kia…chẳng lẽ…

Trương Thái lắp bắp, càng nói thì cảm giác này càng đậm, ánh mắt theo đó cũng lần nữa rực sáng lên.

Gã dường như nghĩ tới chuyện gì, liền mỉm cười một cái, không nhiều lời nữa mà chuyên chú lái xe.

Mà Trần Dương cũng như hiểu Trương Thái sẽ đi đâu nên không nói gì mà lặng yên nhắm mắt dưỡng thần.

Lát sau, Trương Thái lái chiếc xe đi đến một khách sạn.

Trương Thái chở Trần Dương đến khách sạn làm gì? Chẳng lẽ ngày hôm nay khí trời mát mẻ, Trương Thái hắn lại nổi lên thú huyết muốn cường bạo cúc hoa của Phán Quan Nhị Tinh Trần Dương?

Huynh đệ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Trương Thái ý định chỉ muốn tìm một nơi an toàn để bàn chuyện với Trần Dương mà thôi.

Nơi này là sản nghiệp một người họ hàng của Trương Thái. Hàng ngày cha Trương Thái mỗi khi tiếp khách hoặc cần bàn chuyện riêng tư bí mật đều đến nơi này.

Bởi vậy cho nên Trương Thái muốn dẫn người anh em của mình đến nơi này.

Mặc dù tình huynh đệ giữa hai người không có gì phải bàn cãi nữa, nhưng việc Trần Dương tin tưởng gã, có một thứ tốt liền ngay lập tức nghĩ đến người huynh đệ như gã đã làm cho Trương Thái cảm thấy rất vui vẻ. Gã nghĩ thầm, cho dù giá trị cây Nhân Sâm kia có thấp một chút thì cũng không sao cả, quan trọng là huynh đệ cùng vui vẻ là được.

Trần Dương từ đầu đến cuối không nói gì mà lặng yên đi theo Trương Thái, hai tay còn chắp sau lưng ra vẻ thần bí.

Trương Thái không nhanh không chậm đi đến quầy tiếp tân.

Nhân viên tiếp tân là một cô gái khoảng hai mươi lăm – hai mươi sáu tuổi, dáng vẻ xinh xắn có một cái răng khểnh.

Trần Dương nhìn phù hiệu trên ngực nàng liền biết cô gái tên tên là Diệu Linh. Tất nhiên, trừ việc nhìn bảng tên ra thì ánh mắt Trần Dương có để ý đến cái gì khác nữa không thì có trời mới biết.

Trương Thái sau khi bước tới liền móc ra một tấm thẻ màu bạc.

Cô gái tên Diệu Linh sau khi thấy tấm thẻ này thì thái độ càng thêm cung kính, sau khi nghe Trương Thái nói nhỏ gì đó liền cung kính đưa tới một cái thẻ và chìa khoá, lễ phép nói:

- Đây là khoá phòng. Xin mời ngài nhận lấy!

Trương Thái nhẹ nhàng cầm lấy chìa khoá rồi cảm ơn một tiếng, sau đó gọi Trần Dương cùng đi vào thang máy.

Trần Dương lúc này mới lưu luyến dời ánh mắt khỏi ‘bảng tên’ của nữ nhân viên tiếp tân mà rời đi.

Cô gái tên Diệu Linh nhìn thân ảnh hai người chậm rãi biến mất trong thang máy mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nhưng nàng dường như chợt nghĩ đến gì đó, cái cổ liền đỏ lựng lên.

Hai phút sau…

Trương Thái khép cửa phòng, rót hai ly nước đi tới cái bàn gỗ tinh xảo đặt xuống rồi nhìn Trần Dương đang thoải mái ngồi trên ghế dựa, cười nói:

- Lão đại, hiện giờ nói được rồi chứ?

Trần Dương lúc này mới cười cười thần bí cho tay vào trong balô.

Bàn tay vừa cho vào trong balô, Trần Dương liền miết chiếc nhẫn một cái. Chiếc nhẫn loé lên liền xuất hiện một cái hộp gỗ.

Cái hộp gỗ này là thứ Trần Dương đổi lần trước.

Mặc dù chỉ là pháp bảo cấp thấp nhưng khi Trần Dương vừa lấy ra đặt trên bàn, Trương Thái liền há hốc mồm nhìn nó.

Trần Dương sinh ra ở gia đình nhà giáo thanh đạm nên không biết còn có thể chấp nhận, nhưng nếu Trương Thái mà không biết hàng nữa thì đúng là hết thuốc a.

Lúc này, Trương Thái nhìn chằm chằm cái hộp, đưa tay vuốt ve nhìn ngắm nó rồi dùng ánh mắt căm hận nhìn Trần Dương nói:

- Cái hộp này tuyệt đối là trân phẩm. Ngươi nhìn chất liệu đi, trơn mịn bóng loáng, chất gỗ đồng đều, nhìn màu sắc tự nhiên thì tuyệt đối là quý giá. Hơn nữa…nơi này, ngươi xem đi, tại sao lại mẻ một góc? Ta hận a, là tên khốn kiếp nào làm hư hại nó vậy.

Trần Dương nghe Trương Thái nói vậy thì ho khan, mặt già có chút đỏ lên.

Chuyện là hôm trước khi vừa đổi hộp này xong, trong lúc hứng thú dạt dào liền thử độ cứng của cái hộp, không chút khách khí dùng Cầm Long Thủ thử miết nó một cái, liền tạo thành như vậy.

Lúc này nghe Trương Thái nói làm cho chột dạ, Trần Dương liền ho khan nói:

- Gấp cái gì, chẳng qua là một cái hộp thôi. Ta mua từ chợ trời đấy, giá hai đồng một cái. Ta khi ấy còn định trả giá thêm, chẳng qua thấy lão gia gia kia tội nghiệp nên mới thôi. Bộ quý giá lắm sao? Ta còn đang ấm ức mua lầm đây.

Ai ngờ Trương Thái nghe vậy thì mạnh mẽ nhào tới, cầm tay Trần Dương nói ngay:

- Chợ nào? Chỗ nào? Trân bảo như thế này mà ngươi nói vậy được sao?

Trần Dương nghe vậy thì giả vờ hừ lạnh, cầm ly nước nhấp nhấp uống một ngụm, tỏ vẻ không chút vội vàng, ra dáng cao thâm mạt trắc.

Trương Thái chợt xấu hổ gãi đầu một cái, giọng nói cũng chuyển biến một trăm tám mươi độ:

- Lão đại, anh ruột, anh ruột yêu vấu, ahihi, vừa rồi tiểu đệ có chút nóng vội nên mới nói thế, ca ca đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta nhé. Ngươi khát nước sao? Con bà nó, bọn nhân viên này làm sao vậy, sao có thể để anh ruột của ta uống nước lọc như vậy. Ngươi chờ một chút, để ta đi pha trà.

Trương Thái quả nhiên trình độ vỗ mông ngựa kèm vô sỉ cả hai đều luyện đến lô hoả thuần thanh, ngay cả Trần Dương mặc dù biết là gã chỉ đùa vui nhưng cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái, nói:

- Được rồi. Lão nhân gia kia chắc là kỳ nhân. Sau đó ta có đến thì không gặp nữa, ngươi bỏ qua ý định đó đi. Hiện giờ, ngươi cũng nên xem một chút vật bên trong nha!

- Ha hả, vẫn là lão đại sáng suốt.

Trương Thái nghe lão nhân gia nọ là kỳ nhân như vậy thì ý niệm chạy đến kiếm đồ tốt ngay lập tức tắt ngầm, cười khan cầm lấy chiếc hộp gỗ mở ra.

Tay vừa mở ra, trước mắt Trương Thái liền xuất hiện một gốc Nhân Sâm bằng cổ tay người lớn.

Điều làm cho mắt Trương Thái sáng lên chính là bên trên vẫn còn dính lại chút lá xanh, bên dưới rễ thậm chí còn tươi như vừa mới nhổ lên.

Mặc dù ánh mắt Trương Thái không thể nhìn ra số tuổi của gốc Nhân Sâm này, nhưng khả năng nhìn hàng vẫn là phải có. Nhất là gốc Nhân Sâm này lại được bảo tồn hoàn hảo như vậy, giá trị nhất định không hề thấp.

Trương Thái vội vàng đóng hộp gỗ lại, chần chừ một chút nhìn Trần Dương hỏi:

- Chỗ kia…

Trần Dương nghe vậy nhíu mài, nói luôn:

- Không còn. Loại thiên tài địa bảo này, được một gốc đã là đáng quý, không nên tham lam.

Trương Thái nghe vậy thở ra một hơi, tự giễu:

- Là ta nhất thời tham lam. Tuy nhiên, cái hộp này đúng là kỳ diệu thật, lại có thể bảo tồn thảo dược tốt như vậy. Lão đại, loại đồ vật như hộp gỗ này giá trị cũng không nhỏ đâu à!

Trần Dương cười cười không cho ý kiến. Hắn biết càng tô càng đen, nói càng nhiều thì biết đâu sẽ lộ ra sơ hở, khó lòng giải thích được.

Trương Thái lại nói tiếp:

- Mặc dù ta không nhìn ra số năm tuổi và giá trị của nó, nhưng ta biết có một người có thể. Lão đại, ngươi tin ta chứ?

Trương Thái không nhịn được hỏi lại Trần Dương.

Trần Dương nhìn hắn khoảng ba mươi giây, sau đó gương mặt vô cùng nghiêm túc nói:

- Không tin!

- Tốt lắm, hảo huynh đệ, để ta gọi người!

Trương Thái như biết trước Trần Dương sẽ bày ra cái dạng này, liền dứt khoát mặt dày cầm điện thoại đi sang một bên gọi điện.

Trần Dương thì cười lên ha hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play