Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào đảo Egidio làm bốc lên một tầng hơi nước màu đỏ nhàn nhạt. Gió biển thổi qua làm tầng hơi nước dạt đi, cũng làm cho những cây ăn trái trên đảo xào xạc phá vỡ sự yên tĩnh.
Trên mặt biển, hai chiếc tàu chiến vẫn đậu ở chỗ cũ, trên boong tàu lố nhố những người. Bên giáo đình lấy Monica cầm đầu, bên Hắc Ám U Linh là do người đứng đầu còn lại của Hắc Ám Thánh Vệ.
Hắc Ám Thánh Vệ
Đây là tổ hợp mười hai người có lực chiến đấu mạnh hơn U Linh Thánh Vệ trong Hắc Ám U Linh, chức trách bọn chúng là bảo vệ cho Badian, bất quá cho tới nay Badian chưa từng để cho bọn chúng bảo vệ.
Lúc này cả hai bên đang khẩn trương nhìn về thần miếu cổ xưa, chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến.
Lúc trước, Monica sau khi thấy Trần Phàm bị đánh tung lên không trung, tâm thần đại loạn, muốn xuống tàu lên đảo để tới thần miếu, nhưng rốt cuộc lại mười hai tên Hắc Ám Thánh Vệ ngăn lại.
Bởi vì, căn cứ ước định song phương, trước lúc chiến đấu kết thúc, không ai được lên đảo trước.
Bất đắc dĩ, Monica chỉ có thể buông bỏ ý định, quay trở về tàu chiến cùng chờ đợi kết quả với các thành viên giáo đình.
Gió biển thổi tung mái tóc dài của Monica, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tràn đầy vẻ lo lắng, mười ngón tay xoắn chặt đến lộ cả khớp xương, nhìn sững vào thần miếu không nhúc nhích.
Mỗi phút trôi qua khiến cho mọi người bao gồm cả Monica có cảm giác đã trải qua bằng cả một năm.
Rốt cục, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một thân ảnh màu hồng xuất hiện.
- Là thánh nữ!
Thấy thân ảnh màu hồng kia, thủ lĩnh của mười hai tên Hắc Ám Thánh Vệ hiểu là Olivia, nhất thời hứng phấn kinh hô một tiếng.
- Ca ngợi thánh nữ, ca ngợi thủ lĩnh!
Tên Hắc Ám Thánh Vệ kia vừa thốt lên xong thì đám người Hắc Ám U Linh trên tàu cũng hoan hô không ngừng.
Hiển nhiên theo như bọn chúng thấy, Olivia còn sống, như vậy đủ để chứng minh Badian thực lực mạnh hơn cũng còn sống, Hắc Ám U Linh đã dành được thắng lợi trong trận chiến cuối cùng.
Ngược lại bên giáo đình lâm vào an tĩnh như chết.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Trong gió biển, thân thể Monica bất giác run rẩy. Một ý niệm đáng sợ dâng lên trong lòng, nàng mở to đôi mắt xanh thẳm nhìn sững vào Olivia.
Đang đi trên bờ biển, Olivia cũng không biết sự xuất hiện của mình đã dẫn tới sự chấn động như thế nào. Nàng chỉ biết thất thểu bước đi như bị mất linh hồn, cặp mắt màu tím ảm đạm vô quang, trên mặt dính đầy vết máu của Badian.
Ở trong ngực nàng, Badian vì đã xuất huyết toàn thân nên trông như một cái thây khô, cực kỳ khủng bố.
Thân thể của y bị hàng cây ăn trái hai bên đường che khuất khiến cho mọi người trên hai chiếc tàu không thể nào nhìn rõ.
Monica ngó chừng Olivia vài giây rồi không nhịn được sự đau khổ trong nội tâm, tung người chạy xuống cầu tàu.
- Các ngươi đợi ở đây!
Mắt Monica nhảy xuống, tên đầu mục của Hắc Ám Thánh Vệ lạnh giọng ra lệnh, sau đó mang theo năm tên Hắc Ám Thánh Vệ bên cạnh cũng nhảy xuống, cố gắng ngăn trở Monica.
Sau khi xuống tàu, Monica mở hết tốc lực chạy dọc theo con đường vòng quanh đảo đón đầu Olivia, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ theo sát sau đó.
Trong lúc nhất thời, song phương ngươi đuổi ta cản.
Một lát sau thân ảnh Olivia lại xuất hiện trước mặt Monica, nàng có thể thấy rõ Badian đang nằm trong ngực Olivia.
Nhìn thấy Badian biến thành một thây khô, bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn, Monica nhất thời cả kinh.
Cùng lúc đó sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ theo sát Monica cũng thấy cảnh tượng kinh hoàng này!
Bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện này, Badian vốn tồn tại tron lòng bọn họ như một thần linh lại chết bi thảm như thế!
- Olivia, chú ta cùng Đồ Tể đâu?
Sau thoáng kinh ngạc, Monica lên tiếng hỏi.
Olivia giống như là đem đám người Monica thành không khí, tiếp tục im lặng ôm Badian, sắc mặt bình tĩnh bước tới.
- Thánh nữ...Thánh nữ, chuyện gì xảy ra? Thủ lĩnh sao vậy?
Monica lên tiếng làm sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ bừng tỉnh, tên thủ lĩnh lắp bắp hỏi.
Keng!
Monica chỉ thấy còn lại một mình Olivia, trong lòng cảm thấy không ổn liền trầm xuống bi thương, rút bảo kiếm ra cầm ở tay.
- Olivia, Đồ Tể cùng chú ta có phải bị các ngươi giết chết hay không?
Monica cầm kiếm chỉ Olivia, cảm giác phảng phất chỉ cần Olivia gật đầu thừa nhận, nàng sẽ lập tức liều mạng.
- Véo véo véo...
Mắt Monica rút bảo kiếm ra, chuẩn bị đánh một trận, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ cũng không kịp hỏi thêm mà lập tức đã áp tới Olivia sẵn sàng đánh trả.
Cho tới nay, Olivia có nằm mơ cũng muốn giết Monica.
Song vào thời khắc này, trên khuôn mặt của Olivia không hề có một chút tức giận.
Đúng vậy, chỉ sợ một chút xíu cũng không có!
Nàng tựa hồ có thể nhận thức được tâm trạng lúc này của Monica.
- Không nên động thủ.
Olivia thấy sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ sát ý đằng đằng thì, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn giọng, giọng nói không hề có một chút cường thế.
Nói xong nàng nhìn Monica vẻ phức tạp, tựa như oán hận, tựa như hâm mộ, lại như hiểu thấu.
Một lát sau, Olivia thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói
- Chú của ngươi chết rồi, Đồ Tể còn sống.
Monica nghe thấy thì đứng sững ra, trên khuôn mặt buồn vui lẫn lộn.
Sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ đầu tiên là cả kinh, sau đó trở nên cực kỳ ngưng trọng!
Hiển nhiên bọn họ đều rất rõ ràng, Đồ Tể sống biểu thị ý nghĩa là giáo đình đã thắng trận chiến này.
Không có Badian, Hắc Ám U Linh không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Đồ Tể!
Sau đó không đợi Monica đáp lời, Olivia tiếp tục ôm thi thể Badian rời đi, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ sắc mặt khó coi theo sát phía sau.
Monica buông kiếm, dưới chân lần nữa phát lực, hóa thành một đạo ảo ảnh chạy như điên cuồng về phía trước.
- Thánh nữ, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Thủ lĩnh làm sao phải chết? Còn có...
Monica vừa mới rời đi, đầu lĩnh Hắc Ám Thánh Vệ hỏi lại, chẳng qua chỉ hỏi được một nửa thì y ngậm miệng.
Mặc dù vậy nhưng Olivia biết nửa câu hỏi còn lại là nếu như Badian chết rồi thì tại sao nàng lại bình yên vô sự.
- Đồ Tể đánh bại thủ lĩnh, thủ lĩnh vì tiếp tục chiến đấu, bất chấp nguy hiểm tiêm vào tám mũi gien đột biến số một, kết quả không cách nào thừa nhận dược lực bá đạo vỡ mạch máu mà chết.
Olivia khẽ nói.
Tám mũi gien đột biến số một?
Sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ nghe xong ngây người tại chỗ.
Bọn họ cũng đều biết Badian trước lúc chiến đấu đã tiêm vào năm mũi, tiêm vào thêm tám mũi nữa là tổng cộng có mười ba mũi!
Đây là điều mà sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ không cách nào tưởng tượng.
- Thánh nữ, Đồ Tể tại sao không có giết cô?
Sau khi khiếp sợ, một tên bảo vệ nghi ngờ.
- Chú Badian vì không để cho Hắc Ám U Linh trở thành phiên bản của Huyết Sắc Luyện Ngục nên để cho ta sống, trước khi chết đã đạt thành hiệp nghị với Đồ Tể - Hắc Ám U Linh thần phục Đồ Tể, Đồ Tể không giết ta, cũng sẽ không động thủ với Hắc Ám U Linh!
Olivia nói dối.
- Tại sao phải thần phục với Đồ Tể? "" Chúng ta liều mạng với hắn. Tôi không tin một mình hắn có thể đối phó cả tổ chức chúng ta!
Olivia vừa thốt lên xong, hai gã Hắc Ám Thánh Vệ phía sau lửa giận ngập trời, hận không được lập tức tìm Trần Phàm liều mạng.
- Câm miệng!
Olivia dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng quét trên người sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ
- Chú Badian làm như vậy tự nhiên có dụng ý của ông, nếu như ai dám làm trái, ta không ngần ngại giết hắn!
Nàng vừa nói xong thì một luồng sát ý kinh khủng bộc phát từ người nàng tuôn trào như núi lửa.
Lúc này nàng đột nhiên lại là Olivia cường thế trước kia.
Cảm thụ được khí tức lăng lệ trên người Olivia, sáu tên Hắc Ám Thánh Vệ chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, thân thể như bị một tòa núi lớn áp xuống.
- Xin thánh nữ yên tâm, chúng tôi không dám cãi lại ý chỉ của thủ lĩnh!
Đầu lĩnh Hắc Ám Thánh Vệ vội vàng cúi người biểu thị thái độ.
Năm tên Hắc Ám Thánh Vệ còn lại cũng vội vàng thần phục.
- Chú Badian, thật xin lỗi.
Olivia thu hồi ánh mắt, xoay người thì thầm với Badian, trên mặt đầy vẻ tự trách.
Từ xưa, trung hiếu và tình yêu đã không chung đường.
Ngay cả khi Olivia biết, sau này nàng cùng Trần Phàm sẽ chẳng bao giờ gặp nhau.
Nhưng giữa Badian và Trần Phàm, nàng vẫn sẽ lựa chọn Trần Phàm.