- Nguyên lai để đạt tới trạng thái hóa kình không phải một mặt theo đuổi vũ lực, mà là quyết định bởi tâm tình!
 
Cảm nhận được tâm tình cùng thân thể biến hóa, trong lòng Trần Phàm vừa động, chợt như hiểu được điều gì.
 
- Olivia, cô cũng đã thấy, Đồ Tể vốn không muốn thần phục thủ lĩnh!
 
Ngay khi Trần Phàm đang tinh tế thể hội hóa kình cảnh giới mang đến biến hóa cho thân thể cùng tâm tình, Zorro thấy Trần Phàm thờ ơ, lập tức cười lạnh nói.
 
Đối với Sark mà nói, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm thần phục Barty, bởi vì như vậy hắn sẽ không thể giết chết Trần Phàm, báo thù cho anh trai của hắn.
 
Lúc này nghe được lời nói của Zorro, Sark vội vàng nói
 
- Barty, nếu Đồ Tể không muốn thần phục ngài, như vậy cứ để cho tôi tự tay tiễn hắn đi gặp Satan đi!
 
Vừa nói xong, Sark đưa mắt nhìn Olivia, giống như đang nói: Đồ Tể tự mình muốn chết, chẳng thể trách tôi, cô không cần tiếp tục ngăn trở!
 
Nghe thanh âm của Zorro và Sark, chân mày Olivia cau chặt lại thành một đường thẳng.
 
Nàng mở đôi môi khêu gợi muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
 
Nàng biết Barty đã cho nàng đủ mặt mũi, chuyện cho tới bây giờ, tuyệt đối sẽ không bởi vì nàng mà tiếp tục thay đổi quyết định!
 
Theo sau...ngay khi Olivia còn chưa biết phải làm sao, Trần Phàm chậm rãi đứng lên.
 
- Bá!
 
Nhìn thấy Trần Phàm đứng dậy, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía hắn.
 
Mặt trời đã khuất, vết máu trên mặt Trần Phàm đã khô, vết máu đọng lại hơn nửa khuôn mặt hắn, làm không ai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt hắn đã khôi phục lại thần thái.
 
So sánh với phía trước, trên người của hắn không có sát ý sắc bén, cũng không có khí thế dữ dội, mà làm cho người ta có loại cảm giác thật quỷ dị.
 
- Đồ Tể, nghĩ như thế nào rồi? Quỳ xuống thần phục hay lựa chọn cái chết?
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Zorro lạnh lùng cười hỏi.
 
Nghe Zorro nói, trong lòng Olivia vừa động, thật muốn mở miệng gọi Trần Phàm thần phục Barty, nhưng nàng cũng biết đối với Trần Phàm mà nói, với phần ngạo khí của hắn, tuyệt đối sẽ không có khả năng thần phục!
 
Trần Phàm không trả lời Zorro, mà liếc mắt nhìn Olivia mỉm cười, giống như cảm ơn nàng.
 
Theo sau...hắn lấy ra một viên thuốc màu đen.
 
Viên thuốc là thuốc chữa thương cao cấp nhất, sau khi Ngu lão gia tử bị đánh tổn thương, Thiếu Lâm đại sư từng lấy thuốc này chữa thương cho Ngu lão gia tử, sau đó còn tặng cho Trần Phàm mấy viên, vì đề phòng hành trình Châu Âu lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hắn mang theo trên người.
 
- Thủ lĩnh, ra vẻ Đồ Tể thật không cam lòng.
 
Thấy Trần Phàm ăn thuốc vào, vẻ mặt Zorro trào phúng nói, theo hắn nghĩ, dù Trần Phàm có dùng tiên đan cũng không thể thay đổi vận mệnh bị giết chết.
 
- Như thế nào? Đồ Tể, mày còn muốn đánh một trận chiến với tao sao?
 
Barty tựa hồ cũng nhìn ra Trần Phàm không cam lòng, kiêu ngạo nói.
 
- Tụi mày cùng tiến lên!
 
Trần Phàm tiến lên trước một bước, ánh mắt lướt qua Barty, Zorro, Dixi cùng Sark, như đang nhìn một đám người chết.
 
Cùng tiến lên?
 
Ngạc nhiên nghe lời của hắn, dù là Barty cùng Olivia cũng chợt ngẩn ra.
 
Hiển nhiên họ nằm mơ cũng không ngờ Trần Phàm bị Barty đánh bại lại còn có thể nói ra lời cuồng vọng như vậy.
 
- Đồ Tể, đầu óc mày bị bệnh sao? Ngay cả thủ lĩnh mày cũng đánh không lại, lại còn muốn chúng ta cùng tiến lên?
 
Zorro là người thứ nhất lấy lại tinh thần, nhìn Trần Phàm như nhìn một kẻ ngu ngốc.
 
- Nếu hắn muốn chết sớm một chút, chúng ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của hắn!
 
Vẻ mặt Sark cười lạnh, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức xử lý Trần Phàm.
 
Olivia lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, nàng không rõ cũng không hiểu, rốt cục điều gì làm cho Trần Phàm có dũng khí ngay giờ khắc này còn dám nói ra "lời cuồng ngôn" như vậy.
 
Đừng nói chỉ có những người khác cho rằng Trần Phàm như mũi tên đã bay hết đà, huống chi là chính Barty vừa đánh bại Trần Phàm.
 
- Đồ Tể, ngay phút này mày còn dám nói ra lời như vậy, tao thật sự rất bội phục dũng khí của mày.
 
Barty cũng mở miệng, trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, trong dáng tươi cười tràn ngập vẻ khinh thường cùng miệt thị
 
- Nhưng thứ gọi là dũng khí trong mắt của tao, chỉ là biểu hiện ngu muội nhất, bởi vì mày không còn tư cách làm đối thủ của tao, cũng không có tư cách để tao ra tay!
 
- Không tư cách sao?
 
Đối mặt vẻ cuồng ngạo của Barty, Trần Phàm cũng cười, cười thật ôn hòa.
 
Vừa nói xong, hắn động!
 
Hắn phảng phất như chưa từng xuất hiện qua, hư không biến mất ngay trong tầm mắt của đoàn người, cứ như vậy không chút tiếng động biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Ngay sau đó.
 
Trần Phàm giống như sử dụng ma pháp, đột nhiên xuất hiện trước người Barty, tay phải vung lên vải ra một cái tát trên gương mặt còn mang đầy dáng tươi cười trào phúng của Barty.
 
Nhanh!
 
Nhanh đến cực hạn!
 
Giờ khắc này tốc độ của Trần Phàm còn nhanh hơn trước đó rất nhiều, từ lúc hắn biến mất cho tới lúc xuất hiện ngay trước mặt Barty, vung cánh tay, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, hơn nữa không hề nghe được một tiếng vang.
 
- Ba!
 
Thanh âm thanh thúy vang lên, Barty chưa kịp phản ứng liền bị một cái tát của Trần Phàm đánh trúng, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài!
 
Một cái tát.
 
Trần Phàm vừa đạt tới hóa kình cảnh giới, chỉ dùng một bàn tay liền đem Barty tát bay ra ngoài!
 
Thời gian giống như yên lặng, hình ảnh như dừng lại.
 
Trên không trung, bên má phải Barty hoàn toàn lõm vào, xương gãy, máu tươi đỏ tươi xen lẫn răng theo khóe miệng của hắn chảy ra, trên mặt hắn không còn một chút vẻ cuồng ngạo không ai bì nổi, chỉ còn nỗi khiếp sợ!
 
Nếu không phải trên mặt truyền tới đau nhức, Barty sẽ cảm giác mình vừa bị xuất hiện ảo giác!
 
Cảm thấy khiếp sợ đồng thời đều cho rằng gặp ảo giác không chỉ là Barty.
 
So sánh với Barty mà nói, nhóm người Zorro, Dixi, Sark thậm chí là Olivia, trong lòng đều rung động không cách nào dùng lời nói để hình dung!
 
Bọn hắn trợn tròn mắt, tầm mắt di động theo thân hình Barty, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi!
 
Đúng vậy, là không thể tưởng tượng nổi!
 
Bọn hắn không cách nào tin tưởng, vừa rồi Trần Phàm còn chưa chịu nổi một kích của Barty, lại có thể đánh một bạt tai đánh bay Barty ra ngoài.
 
Loại tình hình hoàn toàn trái ngược này làm bọn hắn như bị hóa đá, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
 
Cùng lúc đó, nỗi đau đớn kịch liệt làm Barty phục hồi lại tinh thần, hắn dùng sức uốn éo phần eo, làm cho thân thể mình dừng lại.
 
- Phanh!
 
Theo sau...Barty rơi xuống mặt đất, thân hình không còn phiêu dật mà hơi có vẻ chật vật.
 
Trên gương mặt hắn, má phải hoàn toàn lõm xuống, khóe miệng đỏ bừng, nhìn qua có chút dọa người.
 
Hắn trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, giống như đang hỏi: Vì sao? Vì sao mày đột nhiên trở nên mạnh như thế?
 
- Barty, hiện tại mày cảm thấy tao có tư cách làm đối thủ của mày không?
 
Trong ánh mắt không thể tin tưởng của Barty, Trần Phàm lại lần nữa mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như nước, mà so với Đồ Tể trước kia càng thêm khí phách!
 
Có tư cách không?
 
Sau khi đánh bại Trần Phàm, Barty liền cảm giác mình không còn đối thủ, trên thế giới này đã không còn ai xứng là đối thủ của hắn!
 
Kể cả Trần Phàm.
 
Mà giờ khắc này, Barty cảm thấy một bạt tai của Trần Phàm chẳng những đánh lên mặt của hắn, còn đánh vào trong lòng hắn, đem lòng kiêu ngạo trong nội tâm hắn phá thành mảnh nhỏ!
 
Một cỗ khuất nhục chưa từng có cùng cảm giác thất bại dâng lên trong lòng Barty, cảm xúc phẫn nộ nhất thời hiện lên trên gương mặt hắn, đôi mắt hắn đỏ bừng, giống như muốn phun ra lửa.
 
Nhưng...
 
Dù vô cùng phẫn nộ, Barty vẫn không tùy tiện ra tay.
 
Vừa rồi Trần Phàm tuy rằng ra tay đánh Barty nhất thời trở tay không kịp, có thể xem là đánh lén, nhưng từ khi Trần Phàm ra tay cho tới khi tát lên mặt hắn, hắn không hề làm ra chống cự, thậm chí kể cả khi kình phong sắc bén quất lên mặt hắn mới làm ra được phản ứng.
 
Mà làm cho hắn càng không thể tưởng tượng nổi chính là bàn tay của Trần Phàm còn chưa đụng tới mặt hắn thì hắn đã bay ra ngoài.
 
Hồi tưởng lại một màn quỷ dị vừa rồi, Barty đột nhiên cảm giác được, giờ khắc này tuy Trần Phàm không còn sát ý sắc bén như trước, nhưng còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, vốn không thể chiến thắng!
 
Ngay cả Barty còn cảm thấy không thể chiến thắng Trần Phàm, huống chi đám người Zorro?
 
Thấy Barty rơi trên mặt đất, đám người Zorro cũng hồi phục lại tinh thần.
 
Bọn hắn bởi vì đã tiêm gien số một, không có vẻ sợ hãi, chỉ là diễn cảm biến thành cực kỳ ngưng trọng.
 
- Thủ lĩnh, nếu như tôi không đoán sai, viên thuốc kia còn lợi hại hơn gien số một.
 
Zorro lại mở miệng lần nữa, trong giọng nói không có bất kỳ trào phúng, hắn theo bản năng cho rằng vừa rồi Trần Phàm dùng thuốc chữa thương có tác dụng giống gien số một
 
- Thực lực của hắn mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, chúng ta phải cùng nhau liên thủ đối phó hắn...
 
Không đợi Zorro nói hết lời, Trần Phàm lại như trước đó hư không biến mất, lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Zorro, tay phải chém ra chụp vào cổ họng hắn.
 
Lấy thực lực của Zorro, cho dù Trần Phàm không đột phá hóa kình cảnh giới vẫn có thể giết hắn như giết gà, huống chi lúc này Trần Phàm đã đạt tới hóa kình cảnh giới?
 
Zorro còn chưa làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ được động tác của Trần Phàm, liền bị Trần Phàm bóp cổ, như xách gà con xách lên cao.
 
Bị Trần Phàm giữ cổ xách lên không trung, Zorro chỉ cảm thấy mình bị kẹp cứng, không thể động đậy, bản năng đưa tay chém vào đầu Trần Phàm.
 
- Ánh sáng của hạt gạo, cũng bày đặt sáng lên?
 
Trần Phàm cười nhạt một tiếng, tay phải hơi phát lực, Zorro chỉ cảm thấy hơi thở bị cắt đứt, trước mắt tối sầm, công kích liền dừng lại.
 
- Phanh!
 
Theo sau, Trần Phàm buông tay ra, Zorro trực tiếp rơi trên mặt đất, tóe lên một mảnh tro bụi, tựa như một con chó chết.
 
- Mày thật sự ồn ào.
 
Theo sau, không đợi Zorro đứng dậy, Trần Phàm dùng một cước giẫm lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm không lớn, ngữ khí bình tĩnh như nước.
 
- Két...két...
 
Trên mặt đất, khuôn mặt Zorro hoàn toàn vặn vẹo, chỉ có thể phát ra tiếng vang ken két.
 
Cùng lúc đó, ánh mắt yêu dị lại toát ra vẻ cầu xin.
 
Cảm giác giống như đang nói, chỉ cần Trần Phàm không giết hắn, hắn liền làm trâu ngựa cho Trần Phàm.
 
- Hiện tại biết cầu xin tha thứ sao? Đã muộn!
 
Vừa nói xong, Trần Phàm nâng chân phải đột nhiên giẫm xuống đầu Zorro.
 
- Phanh!
 
Một tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Zorro bị một cước của Trần Phàm giẫm vỡ, giống như dưa hấu nứt toác, máu tươi xen lẫn chất lỏng màu trắng trực tiếp phun lên ống quần Trần Phàm.
 
- Sark, vừa rồi mày muốn dùng phương thức này giết tao, đúng không?
 
Một cước giẫm chết Zorro, Trần Phàm đưa mắt nhìn Sark, diễn cảm vẫn ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại như thần chết kêu gọi, trực tiếp tuyên bố tội chết của Sark!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play