Ban đêm, cả thành phố New York sáng rực ánh đèn, những hàng xe hợp thành hàng dài như những con rồng thép, nhà cao tầng hai bên đường đèn đuốc sáng trưng...
Ban đêm New York đẹp đến mê người.
Trần Phàm ngồi trên chiếc Hummer chạy tới sân bay Kennede New York, Long Nữ, Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ cùng Tiết Kha chờ đã lâu.
- Thưa ngài, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không?
Xe dừng lại, vẻ mặt tên đặc công quân đội cung kính nói, trong lúc nói chuyện ánh mắt hắn nhìn Trần Phàm với vẻ hết sức phức tạp.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Là một đặc công tinh nhuệ của quân đội, hắn biết rõ lần này Schneider không động thủ với Trần Phàm chẳng khác gì thả hổ về rừng, ngày sau còn muốn xử lý Trần Phàm tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, đến lúc đó lòng cảnh giác của Trần Phàm tuyệt đối cao hơn hiện tại.
Điều này làm cho hắn nhiều ít cảm thấy được có chút đáng tiếc.
Trong lòng đáng tiếc, hắn còn có chút cảm kích Trần Phàm.
Đúng vậy, là cảm kích!
Căn cứ theo kế hoạch của Schneider, đêm nay hắn phải trở thành tử sĩ cùng Trần Phàm đi gặp diêm vương gia, hiện giờ Trần Phàm không có việc gì tương đương vừa cứu hắn một mạng.
Ý nghĩ cầu sống của nhân loại làm cho hắn cảm kích Trần Phàm, nhưng sứ mạng đặc hữu của quân nhân làm cho hắn cảm thấy thật đáng tiếc, tâm tình của hắn cực kỳ mâu thuẫn, cho nên ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm lại cực kỳ phức tạp.
- Không có.
Trần Phàm lắc lắc đầu, sau đó giống như nhìn xuyên ý tưởng trong nội tâm gã đặc công, cười cười nói:
- Anh là một gã quân nhân đủ tư cách.
- A...cảm ơn!
Nghe được lời nói của Trần Phàm, gã đặc công có chút kinh ngạc, lại có vẻ kích động cảm ơn.
Trần Phàm cười cười, không nói thêm gì nữa, xuống xe đi tới chỗ nhóm người Long Nữ, gã đặc công khởi động xe rời đi.
Nhìn chiếc Hummer mang biển số quân đội, Diệp Tranh Vanh trợn trừng mắt, trong con ngươi lóe ra tinh quang, cũng không biết đang đánh chủ ý quỷ quái gì.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra trên chiếc Hummer kia có cài bom...
Diệp Tranh Vanh không ngờ, Diệp Mỵ, Tiết Kha cùng Long Nữ cũng không ngờ, nhưng Long Nữ lại biết đêm nay Trần Phàm đã đến trang viện gia tộc Heyde Gus tham gia Hồng Môn Yến.
Lúc này nhìn thấy Trần Phàm bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng Long Nữ nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Tiểu Phàm, nhân viên công tác trên máy bay đã chuẩn bị xong, chỉ cần liên hệ với nhân viên sân bay, máy bay tùy thời có thể cất cánh.
Rất nhanh Diệp Tranh Vanh đã đi tới, vẻ mặt mỉm cười nói.
Trần Phàm gật đầu cười:
- Đã biết, Diệp thúc, cảm ơn ngài.
- Đều là người một nhà, đừng khách khí.
Diệp Tranh Vanh vui vẻ cười nói, hắn biết được đêm qua Trần Phàm cùng Diệp Mỵ ở chung một phòng.
Theo hắn xem ra đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ sống chung một phòng không biết làm những thứ gì, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!
Nghe được lời nói của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ lộ ra biểu tình ngượng ngùng, ánh mắt nhìn Trần Phàm cũng cực kỳ phức tạp.
Khác với suy đoán của Diệp Tranh Vanh, đêm đó nàng cũng không phát sinh chuyện gì với Trần Phàm, bởi vì nàng uống rượu đến say mèm, rất nhanh đã ngủ, sau khi tỉnh lại phát hiện mình ngủ trong phòng ngủ, Trần Phàm chẳng những không chạm tới nàng còn đi ra ngủ ngoài phòng khách.
Hành động của Trần Phàm cũng không làm Diệp Mỵ cảm thấy vui vẻ, ngược lại làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ.
Đối với Diệp Mỵ mà nói, câu nói
"Từ nay về sau em là nữ nhân của anh", những lời này cả đời nàng cũng không thể nào quên.
Đó là lời tâm tình làm nàng động tâm nhất từ nhỏ đến lớn.
Câu nói kia, làm nàng theo bản năng cho rằng, Trần Phàm đã tiếp nhận nàng, làm nội tâm nàng tràn ngập hạnh phúc và cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.
Mà sang ngày hôm sau, khi thấy Trần Phàm cũng không ngủ chung một giường với mình, Diệp Mỵ có chút phân không rõ rốt cục đó là mộng hay sự thật.
Nàng không biết Trần Phàm nói câu nói kia rốt cục là vì an ủi nàng hay là phát ra từ nội tâm, theo nàng xem, nếu Trần Phàm thật sự xem nàng là nữ nhân của hắn, lẽ ra không nên tách ra ngủ riêng...
Tuy rằng nghi hoặc nhưng Diệp Mỵ không hỏi Trần Phàm đáp án.
Nàng sợ.
Sợ Trần Phàm cấp ra một đáp án khác.
Bởi như vậy, hết thảy đêm đó sẽ trở thành hồi ức vĩnh cửu.
Nàng tình nguyện sống trong giấc mộng nửa thật nửa giả, cũng không muốn nhìn thấy sự thật phũ phàng phát sinh.
Nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng trên mặt Diệp Mỵ, vẻ mặt Diệp Tranh Vanh cùng Tiết Kha đều có vẻ quỷ dị, bởi vì theo họ biết, Diệp Mỵ chưa từng lộ ra vẻ ngượng ngùng thế này bao giờ.
Không giống như Diệp Tranh Vanh cùng Tiết Kha, khi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Diệp Mỵ, trong lòng Long Nữ tuôn ra một cảm xúc phức tạp, giống như hâm mộ, giống như khó chịu...
Nàng liếc mắt nhìn Trần Phàm, nói:
- Tiết Hồ ở trên máy bay, tôi đi lên xem một chút.
Là thành viên nữ tính duy nhất của tổ chức Long Nha, Long Nữ là người có hi vọng kế thừa quang vinh Long Nha nhất trong tổ chức, vì thế năng lực về các phương diện của nàng đều nhất lưu, năng lực khống chế thật xuất sắc, nàng không hề đem biểu hiện thực sự trong nội tâm biểu lộ ra trên mặt bao giờ.
Không riêng gì Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ, Tiết Kha, kể cả Trần Phàm cũng không nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Long Nữ, càng không thể đoán được tâm tư của nàng, ngược lại Trần Phàm theo bản năng cho rằng Long Nữ cũng như trước kia không thích náo nhiệt, nên nhẹ gật đầu
"ân" một tiếng.
Long Nữ vừa đi, Diệp Tranh Vanh cũng hiểu được nếu còn ở lại có vẻ như thừa thãi, gian trá cười nói:
- Tiểu Mỵ, con bồi tiểu Phàm trò chuyện, cha cùng tiểu Kha ở trong xe chờ con.
Vừa nói xong, Diệp Tranh Vanh không đợi Trần Phàm đáp lời, lôi kéo Tiết Kha đi nhanh, cảm giác như chỉ hận Diệp Mỵ sao không trực tiếp cùng Trần Phàm quay về đại lục bồi dưỡng cảm tình, thậm chí tốt nhất là sinh con.
Có lẽ bởi vì ở sâu trong nội tâm không thể xác định được Trần Phàm có thật sự thích mình hay không, sau khi Diệp Tranh Vanh và Tiết Kha rời đi, Diệp Mỵ liền có vẻ khó chịu bất an, không dám nhìn thẳng Trần Phàm, còn dùng tay cọ xát góc áo, như muốn dùng phương thức này xua tan nội tâm khẩn trương.
Đột nhiên...
Diệp Mỵ ngẩng đầu, hé miệng muốn nói gì đó.
Mà Trần Phàm cũng vừa định nói chuyện.
- Trần Phàm...
- Em...
Hai người đồng thời mở miệng, chợt sửng sốt, liền nở nụ cười.
- Em nói trước đi.
Trần Phàm cười cười nói, phát huy đầy đủ truyền thống tốt đẹp ưu tiên cho nữ sĩ.
Nghe Trần Phàm nói như thế, nụ cười trên mặt Diệp Mỵ hơi có vẻ cứng ngắc, thoáng do dự, lấy hết dũng khí đón nhận ánh mắt Trần Phàm.
Đường băng sân bay đèn đuốc sáng trưng, dưới ánh đèn, Diệp Mỵ thâm tình nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm, phảng phất như muốn ghi khắc thật sâu vào trong lòng mình.
Nhìn nhìn, nụ cười trên mặt Diệp Mỵ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói:
- Trần Phàm, cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp cho em vượt qua một buổi tối vui sướng nhất trong đời. Tuy rằng...tuy rằng thời gian thật ngắn ngủi, nhưng em thật sự cảm thấy rất vui vẻ...thật hạnh phúc.
Chẳng biết tại sao, sau khi nói ra những lời này, Diệp Mỵ có vẻ không còn câu nệ, cảm giác như nàng đã chuẩn bị xong tâm lý nghênh đón kết quả phũ phàng nhất.
- Chẳng lẽ em cảm thấy được ngày hôm đó anh chỉ là vì muốn em được vui vẻ mà an ủi em sao?
Hiện tại bên cạnh Trần Phàm có không ít phụ nữ, mỗi một người đều có một câu chuyện tình cảm thật thâm sâu với hắn, hắn không còn ngốc nghếch như ngày đầu tiên về sống chung cùng Tô San, chỉ một câu nói hắn liền xem thấu tâm tư của Diệp Mỵ.
Tuy rằng đã làm xong chuẩn bị tâm lý đối mặt với kết quả xấu nhất, nhưng khi nghe được Trần Phàm chủ động nói ra chuyện ngày đó, Diệp Mỵ không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, khẩn trương tới mức có thể nghe được nhịp tim đang đập thật mạnh mẽ của chính mình.
Dưới ánh đèn, nàng nhìn Trần Phàm, cắn môi nhẹ gật đầu.
- Là bạn...
Trần Phàm trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng.
Bạn.
Nghe được chữ này, Diệp Mỵ chỉ cảm thấy trong đầu mình chợt nổ vang trống rỗng, thân hình cũng không thể khống chế run rẩy lên.
Nhận thấy được phản ứng kịch liệt của Diệp Mỵ, Trần Phàm cũng không nói tiếp, ôm lấy bả vai Diệp Mỵ, cười trêu ghẹo nói:
- Muốn khóc cũng phải chờ anh nói hết lời đi đã.
Không hé răng, sắc mặt Diệp Mỵ trắng bệch, đôi mắt phiếm hồng nhìn Trần Phàm.
- Anh muốn nói, là bạn anh sẽ lấy thứ gì đó đi an ủi em, nhưng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng mình đem cảm tình đi an ủi em! Tính cách trọng cảm tình làm cho anh có vẻ hoa tâm, nhưng cũng sẽ không tới mức nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền bị tinh trùng thượng não.
Trần Phàm ôn nhu nói:
- Ưa thích là ưa thích, không thích chính là không thích, anh sẽ không đi che giấu tình cảm của mình.
Lẳng lặng nghe xong lời nói của Trần Phàm, khuôn mặt trắng bệch của Diệp Mỵ dần dần trở nên đỏ hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không cách nào ngăn cản được nỗi kích động trong lòng mình, cả người nàng run rẩy dữ dội.
Ngay sau đó.
Diệp Mỵ liền lộ ra một mặt chân thật nhất của mình, nàng chủ động dùng hai tay ôm lấy cổ Trần Phàm, rướn người lên hôn Trần Phàm.
Bốn phiến môi chạm vào nhau, cảm nhận được đôi môi như lửa nóng của Trần Phàm, Diệp Mỵ chỉ cảm thấy cả người như trống rỗng, hít thở không thông, như một cô gái ngây ngô trong nụ hôn đầu đời, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Tuy rằng Trần Phàm bị Diệp Mỵ làm trở tay không kịp, nhưng vừa tiếp nhận đôi môi mềm mại của nàng, ngửi được hương thơm cơ thể động lòng người, hắn kéo mạnh Diệp Mỵ vào lòng hôn thật say sưa.
Đối với rất nhiều đàn ông mà nói, hắn thích một cô gái không phải khi đang ở trên giường, mà là khi hắn xúc động đến thế nào trong nụ hôn thắm thiết.
Hai người quên cả thời gian, quên địa điểm, cứ ôm nhau, dùng nụ hôn nồng nhiệt biểu đạt lên cảm tình chân thật nhất trong nội tâm.
Nụ hôn ôn nhu cùng bá đạo của Trần Phàm làm Diệp Mỵ ngạt thở, trái tim nhảy kịch liệt, đồng thời thân thể trở nên nóng bỏng cùng mềm nhũn người.
Ở trong xe, nhìn thấy hai người hôn nhau, Diệp Tranh Vanh như nhìn thấy chuyện làm hắn kích động nhất trên thế giới này, nói:
- Đời này tôi có cảm giác thành tựu nhất không phải trở thành người phụ trách thương hội người Hoa tại Mỹ, mà là có được đứa con rể như tiểu Phàm!
Nghe được lời nói của Diệp Tranh Vanh, Tiết Kha cũng không lên tiếng, nàng vẫn bất động nhìn hai người đang hôn nhau, trong con ngươi toát ra vẻ hâm mộ thật sâu.
Còn có Long Nữ.
Nhưng...
Khi nàng nhìn thấy hai người hôn nhau, nàng liền chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Trong máy bay, nàng hơi có vẻ vô lực nhắm hai mắt lại, trái tim kiên cường nhịn không được run rẩy lên.
Chỉ thoáng qua.
Rất nhẹ.