- Mẹ nó, đám quân Mỹ chết tiệt này, bọn hắn cho là chúng ta dễ khi dễ sao?
 
 Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, sắc mặt Dixi trở nên vô cùng âm trầm, trên người tràn ngập sát ý điên cuồng:
 
- Chúng ta cùng nhau giết ra ngoài! Lấy thực lực của chúng ta, muốn phá vây theo một phương hướng cũng không khó!
 
- Đúng là không khó.
 
 Nhẫn cau chặt mày:
 
- Nhưng Dixi, ông phải hiểu được, một khi chúng ta phát sinh xung đột với quân đội Mỹ, tạo thành thương vong trọng đại, bọn họ sẽ như ruồi bọ bò lên chúng ta, đến lúc đó chúng ta muốn rời khỏi nước Mỹ cũng không phải là chuyện dễ dàng!
 
- Vậy làm sao bây giờ?
 
Dixi đã nóng nảy, hắn là U Linh Vương, chẳng những có thể hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm, mạng lưới quan hệ tại bạch đạo cũng cực kỳ khủng bố, hiện giờ lại bị giống như con chó đánh rơi xuống nước, làm cho hắn cảm thấy mười phần biệt khuất.
 
Không riêng gì Dixi, ngay cả Sark cũng mơ hồ có chút lo lắng.
 
Theo hắn xem ra, bàn cờ này của Trần Phàm thật sự đánh quá tốt, thứ nhất là huyết tẩy hai gia tộc Qiesi Jarno và Profaci, đổi lấy sự ủng hộ của hai gia tộc Heyde Gus và Gambino, tiếp tục lợi dụng Diệp Mỵ làm mồi xử lý Maha làm lòng người trong liên minh lâm thời tan rã, cuối cùng lại lợi dụng quân đội Mỹ tới kiềm chế bọn hắn, có thể nói quả thực chính là vòng vòng đan xen, thận trọng, từng bước một ép họ lên tuyệt lộ!
 
- Kỳ thật...chúng ta căn bản không cần kinh hoảng!" Ngay trong lúc Dixi, Sark cùng Nhẫn đang lo lắng, chẳng biết tại sao Tiết Hồ lại thần kỳ bình tĩnh trở lại.
 
- Vì sao?
 
Tiết Hồ vừa mở miệng, ba người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Tiết Hồ, Dixi trực tiếp mở miệng hỏi.
 
- Cho tới nay tên tiểu súc sinh Trần Phàm luôn thích mượn dao giết người. Trong mắt của tôi, tiểu súc sinh kia diệt trừ gia tộc Qiesi Jarno và Profaci chính là làm cho gia tộc Gambino được lợi. Ở dưới tình hình này, cho dù hai gia tộc Gambino và Heyde Gus ích lợi liên minh, nhưng gia tộc Heyde Gus cũng không tài cán để cho tiểu súc sinh lợi dụng thế lực quân đội đến đối phó chúng ta, thậm chí gia tộc Heyde Gus và Gambino cũng sẽ không làm như vậy!" Vẻ mặt Tiết Hồ cơ trí nói.
 
Nghe được Tiết Hồ nói như thế, ba người Dixi chợt bình tĩnh trở lại, đều cảm thấy được Tiết Hồ nói rất có lý, đồng thời ý bảo Tiết Hồ tiếp tục nói tiếp.
 
- Tuy rằng tôi không biết tên tiểu súc sinh kia rốt cục dùng lợi thế gì làm cảm động gia tộc Heyde Gus, làm cho gia tộc Heyde Gus phải làm như vậy, nhưng tôi dám cam đoan, bọn hắn thậm chí là quân đội Mỹ đều không hi vọng chân chính vạch mặt cùng chúng ta!" Tiết Hồ trầm giọng nói:
 
- Thử nghĩ, dù người trong quân đội có thể xử lý chúng ta, nhưng chẳng lẽ bọn hắn không lo lắng bị thế lực sau lưng chúng ta trả thù sao? Hơn nữa bọn hắn chắc là đã điều tra được thân phận của các ông, biết rõ thực lực của các ông, đừng nói tới lực lượng sau lưng các ông sẽ trả thù, chỉ là đối phó các ông cũng đủ làm cho bọn hắn phải đau đầu.
 
- Ông nói thật hữu lý, nhưng nếu như vậy, đám quân nhân đặc chủng còn tới nơi này làm gì?
 
 Sark trầm ngâm một chút hỏi.
 
Tiết Hồ như có suy nghĩ nói:
 
- Tôi nghĩ bọn hắn đang muốn kéo dài thời gian, chờ đợi tên tiểu súc sinh kia đến.
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tiết Hồ lại tràn ngập ra ý niệm hoảng sợ: Chẳng lẽ đám quân nhân đặc chủng vì ta mà đến?
 
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ nà, Tiết Hồ càng nghĩ càng cảm thấy có thể, tuy gia tộc Heyde Gus lo lắng toàn cục nên không dám động thủ với ba người Dixi, nhưng tuyệt đối dám động thủ với Tiết Hồ!
 
Hơn nữa hiện giờ Tiết Hồ đã hoàn toàn mất thế, ở Mỹ chính là miếng thịt bò nằm trên thớt, tùy thời sẽ bị xâu xé.
 
Ngay khi Tiết Hồ còn đang trầm tư, từng bóng người lần lượt xuất hiện ngay cửa đại sảnh, trong những người này có thủ hạ của Nhẫn cùng Dixi và cả Sark.
 
- Chủ nhân, quan quân đầu lĩnh nói, bọn hắn có thể thả chúng ta đi, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải giao Tiết tiên sinh cho bọn họ, mà phải còn sống!" Chờ sau khi tất cả tiến vào biệt thự, U Linh vệ sĩ cầm đầu mở miệng.
 
Lời nói của tên U Linh vệ sĩ giống như tuyên án tội chết cho Tiết Hồ, khuôn mặt hắn trong nháy mắt biến thành trắng bệch, cảm giác như bị người dùng một cước từ thiên đường đá rơi xuống địa ngục.
 
Tiết Hồ rất rõ ràng, hôm nay tác dụng của hắn đối với đám người Dixi mà nói chỉ là một con mồi, một con mồi có thể dụ dỗ Trần Phàm mắc câu, ngoài ra không còn tác dụng gì khác!
 
Ở dưới tình hình này, đối mặt nguy hiểm cùng tử vong hay buông tha cho con mồi này, lựa chọn của đám người Dixi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!
 
Sau khi hiểu được điểm này, Tiết Hồ cũng không mở miệng yêu cầu đám người Dixi dẫn hắn rời đi, trong mắt hắn dần dần toát ra vẻ tuyệt vọng.
 
Tuyệt vọng sao?
 
Giống như xác minh cho suy đoán của Tiết Hồ, sau khi U Linh vệ sĩ cầm đầu nói ra câu kia, không đợi Dixi tỏ thái độ, Nhẫn dùng một loại ngữ khí không mang theo tia cảm tình nào nói:
 
- Tôi nghĩ chúng ta có thể rời đi nơi này rồi.
 
Vừa nói xong, Nhẫn không đợi Dixi cùng Sark bày tỏ thái độ, dẫn đầu đi ra cửa đại sảnh...
 
Mười sáu Nhẫn Hoàng thấy vậy không nói một lời cũng vội vàng đuổi theo.
 
- Đi!
 
Nhìn thấy Nhẫn sắp rời khỏi, Dixi cũng làm ra lựa chọn.
 
- Dixi, từ từ!
 
Sark lên tiếng gọi Dixi.
 
Dixi dừng chân lại, giống như đoán được điều gì, hỏi:
 
- Sark, chẳng lẽ anh cũng muốn cùng tôi đi Châu Âu sao?
 
- Phải!" Sark gật đầu:
 
- Tôi cùng tổ chức của tôi căn bản không thể chống trả Đồ Tể trả thù, chỉ phải liên thủ với Hắc Ám U Linh.
 
- Được!" Nghe được Sark nói như thế, vẻ lo lắng trên mặt Dixi biến mất vài phần, đồng thời nhìn Nhẫn hỏi:
 
- Nhẫn, còn ông?
 
- Tôi không có quyền làm ra quyết định này, tôi phải đi về trước đem chuyện này hồi báo cho Tá Đằng tiên sinh, để Tá Đằng tiên sinh quyết định nên làm gì bây giờ.
 
 Nhẫn dừng bước nhưng không quay đầu lại.
 
- Được, nếu Tá Đằng tiên sinh nguyện ý liên thủ, cửa của Hắc Ám U Linh tùy thời mở rộng cho Sơn Khẩu Tổ.
 
 Dixi nói xong, lại nhớ ra điều gì đó, nói:
 
- Tuy rằng tôi cảm thấy Tiết Hồ nói rất có lý, nhưng vì muốn bảo hiểm, chúng ta nên cùng nhau rời đi nơi này, các ông cảm thấy thế nào?
 
- Được!
 
Nhẫn cùng Sark không hẹn đều trả lời.
 
Theo sau...
 
U Linh vệ sĩ cầm đầu đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt Dixi, liền đánh xỉu Tiết Hồ, như xách một con gà con, ba người Dixi lại làm như không nhìn thấy cảnh này, đi nhanh rời khỏi đại sảnh biệt thự.
 
Đám người Dixi đang ở trong biệt thự nằm phía sau khu phú hào, nếu muốn rời khỏi nơi này phải đi qua hai con đường liên thông với quốc lộ rời đi.
 
Khi bọn hắn đi ra khỏi biệt thự, toàn bộ hai con đường đều bị phong tỏa, trên trăm tên binh lính võ trang đầy đủ đang nâng cao súng nghiêm chỉnh chờ đợi.
 
- Trưởng quan, bọn hắn đã ra rồi, đang ngồi tám chiếc xe đi từ con đường phía đông tới.
 
 Rất nhanh binh lính tìm hiểu tình huống phía trước liền truyền tin cho chỉ huy hành động lần này, một gã quan quân quân hàm đại tá hải quân lục chiến.
 
Tên đại tá kia nghe được tin tức do thủ hạ truyền tới, nhanh chóng đáp lại một câu, sau đó bước về hướng một chiếc xe Benz.
 
Bên trong xe Benz, Trần Phàm ngồi ngay sau tay lái, miệng ngậm điếu thuốc, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
 
Lúc này hắn chẳng những đã rửa sạch vết máu trên người, ngay quần áo cũng đã thay mới, hắn mặc một chiếc áo cổ tròn màu trắng cùng một chiếc quần tây màu đen.
 
Ngoài ra hắn cũng đã lấy mái tóc giả cùng gọng kính xuống, cũng không đeo mặt nạ da người mà đã khôi phục lại bộ mặt thật.
 
- Chào ngài, bọn hắn đã ra rồi, một phút sau sẽ tới nơi này.
 
 Rất nhanh, tên đại tá đi tới trước xe Benz, nhìn Trần Phàm với vẻ kính sợ, sắc mặt ngưng trọng nói:
 
- Dựa theo ước định giữa ngài cùng cấp trên, ngài không thể động thủ đối phó bọn hắn tại Mỹ, hi vọng ngài có thể tuân thủ ước định.
 
- Không thành vấn đề.
 
 Trần Phàm cười dụi tắt tàn thuốc:
 
- Tôi chỉ cần người tôi muốn.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đã đáp ứng, tên đại tá phụ trách hành động lần này như bỏ xuống gánh nặng nhẹ nhàng thở ra:
 
- Xin ngài yên tâm, tôi cam đoan đem người giao vào trong tay của ngài.
 
- Nhớ kỹ, là người sống.
 
Trần Phàm mỉm cười, dáng tươi cười thật bình thản, nhưng rơi vào trong mắt tên đại tá lại giống như dáng mỉm cười của ác ma, làm lông tơ cả người hắn dựng đứng.
 
Sau đó tên đại tá cũng không tiếp tục nói chuyện với Trần Phàm, bước nhanh rời đi, bởi vì mùi máu tươi dày đặc trên người Trần Phàm làm toàn thân hắn thật không thoải mái.
 
Cùng lúc đó hắn cũng rất tò mò, tò mò Trần Phàm chỉ là một người Hoa, rốt cục lấy lợi thế gì trao đổi sự ủng hộ của quân đội, quân đội không tiếc phái ra tinh nhuệ hải quân lục chiến tiến đến giúp hắn bắt người.
 
Lợi thế sao?
 
Tự nhiên là vì phần tư liệu vũ khí của Nga.
 
Đối với Trần Phàm mà nói, hắn lợi dụng phần tài liệu kia tiêu trừ nguy cơ cho gia tộc Gambino đồng thời cũng làm cho gia tộc Heyde Gus mượn cơ hội này đả kích đối thủ. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Vì hồi báo Trần Phàm, hai gia tộc lợi dụng mạng lưới quan hệ khủng bố trong tay đem chuyện huyết tẩy hai gia tộc Qiesi Jarno và Profaci chụp lên đầu Thang bang.
 
Kể từ đó, hành động vây bắt ngày hôm nay cũng có thể giải thích là vì tội phạm Tiết Hồ thật sự quá nguy hiểm, cảnh sát thỉnh cầu quân đội trợ giúp, quân đội danh chính ngôn thuận phái người tới giúp...
 
Dù tiểu xiếc này đối với rất nhiều người mà nói rõ ràng vô cùng, nhưng hết thảy đều hợp tình hợp lý, vì thế không có thế lực nào mạo hiểm đi đắc tội gia tộc Heyde Gus mà đưa ra kháng nghị.
 
Đương nhiên...
 
Gia tộc Heyde Gus cũng có điểm mấu chốt!
 
Để tránh tạo thành phiền toái lớn hơn cho lần này, Schneider nói với Trần Phàm, chỉ trợ giúp vây bắt Tiết Hồ, sẽ không động thủ đối với đám người Dixi, đồng thời cũng cấm Trần Phàm động thủ với bọn hắn.
 
Với việc này Trần Phàm cũng không cò kè trả giá.
 
Hắn biết rõ lợi dụng quân đội Mỹ diệt trừ đám người Dixi là điều khó khăn!
 
Lý do đúng như lời phân tích của Tiết Hồ!
 
Về phần gia tộc Heyde Gus không cho hắn động thủ, bởi vì lần này Trần Phàm tạo ra gió tanh mưa máu trên đất Mỹ đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn, tình thế đã tới cực hạn thừa nhận của họ, nếu Trần Phàm tiếp tục gây sức ép đi xuống, họ cũng không thể dàn xếp được nữa.
 
Đúng như lời tên đại tá đã nói, một phút sau hai chiếc Lincoln, sáu chiếc Buick chạy tới cách đường ra một trăm thước.
 
Sau khi xe dừng lại, thủ hạ Dixi mang theo Tiết Hồ đang hôn mê bước xuống xe đi về hướng tên đại tá.
 
Song phương nói vài câu ngắn ngủi, tên U Linh vệ sĩ đưa ra thủ thế, tám chiếc xe lần lượt khởi động chạy tới lối ra.
 
Khoảng cách dần tiếp cận, trong xe, vô luận là Dixi hay Sark và Nhẫn, thần kinh ba người đều căng thẳng, thần tình cảnh giác nhìn những quân nhân đặc chủng võ trang tận răng đứng hai bên đường.
 
Hiển nhiên bọn hắn rất rõ ràng, đến lúc này nếu như đối phương đổi ý, kết quả của bọn hắn chỉ còn con đường chết!
 
Năm mươi thước, bốn mươi, ba mươi, hai mươi...
 
- Xoát!
 
Khi xe đi thông qua lối ra, sắc mặt ba người Dixi đều đỏ bừng!
 
Bởi vì...bọn hắn nhìn thấy được Trần Phàm đang ngồi trong xe Benz!
 
Thời gian giống như cực chậm...
 
Dưới ánh mặt trời, mấy chiếc xe hơi chạy nhanh qua.
 
Trong xe, trái tim ba người Dixi treo cao trên cổ họng, một cảm giác sợ hãi tận sâu trong linh hồn nháy mắt bao phủ bọn hắn, bọn hắn mở to mắt nhìn Trần Phàm.
 
Nhận thấy được ánh mắt vạn phần hoảng sợ của bọn hắn, Trần Phàm nhếch môi, hiện lên độ cong mỏng manh.
 
Hắn giống như dùng phương thức này hướng ba người truyền ra một tin tức:
 
- Rửa sạch cổ tụi mày đi, tao sẽ đến lấy!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play