Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa hiện ra, Trần Phàm cũng như ngày thường đúng giờ tỉnh giấc.
 
Mở to mắt, Trần Phàm nhẹ nhàng phe phẩy đầu, cảm thấy vẫn còn choáng váng vì đêm qua uống quá nhiều rượu, sau đó đứng dậy đi tới hướng phòng ngủ đối diện.
 
Rất nhanh, Trần Phàm đi tới trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, hương rượu còn nồng nặc trong không khí cũng tràn tới.
 
Trong phòng ngủ, Diệp Mỵ nằm trên giường, đôi chân thon dài cuộn lại, chiếc chăn không biết từ lúc nào đã bị nàng đạp rơi xuống giường.
 
Nhìn thấy hình ảnh này, Trần Phàm không khỏi cười khổ.
 
Tối hôm qua, Diệp Mỵ tốn công sức chín trâu hai hổ vẫn không thuyết phục được Trần Phàm, cũng không tiếp tục kiên trì, mà yêu cầu Trần Phàm đưa nàng cùng đến quán bar uống rượu.
 
Kết quả hai người uống mãi đến tận ba giờ sáng, Diệp Mỵ vì uống quá nhiều nên hoàn toàn say mèm bất tỉnh nhân sự.
 
Rơi vào đường cùng, Trần Phàm đành phải đưa Diệp Mỵ tới khách sạn, thuê một phòng, để Diệp Mỵ ngủ bên trong phòng ngủ còn hắn thì ngủ ngoài phòng khách.
 
Nhìn bộ dạng ngủ say của Diệp Mỵ, Trần Phàm chợt do dự không biết có nên đánh thức nàng hay không.
 
- Đinh...linh...linh...
 
Ngay khi Trần Phàm còn đang do dự, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.
 
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Trần Phàm thoáng cau mày, Diệp Mỵ tựa hồ cũng nghe thấy, hơi xoay chuyển thân hình, đôi đùi đẹp vươn ra, nằm xoãi chân trên giường.
 
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm cũng không đánh thức Diệp Mỵ, bước nhanh ra ngoài phòng khách nhấc điện thoại, có vẻ không vui nói:
 
- Alo.
 
- Chào ngài. Trần tiên sinh, tôi là quản lý khách sạn Trịnh Trung, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
 
Điện thoại vừa chuyển được, bên trong truyền ra tiếng xin lỗi.
 
Trần Phàm cau mày:
 
- Có chuyện gì sao?
 
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại quản lý khách sạn đưa điện thoại cho một người trung niên khí độ bất phàm.
 
Người trung niên vẻ mặt ngưng trọng cầm lấy điện thoại, thanh âm tràn ngập từ tính thông qua điện thoại truyền vào trong tai Trần Phàm:
 
- Chào ngài, Trần tiên sinh, tôi là cha của Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh.
 
Cha của Diệp Mỵ?
 
Nghe được lời của Diệp Tranh Vanh. Trần Phàm không khỏi sửng sốt.
 
Theo sau hắn chợt bình thường trở lại, thân phận Diệp Mỵ cũng không tầm thường, trong lúc sắp kết hôn lại chạy tới Trung Quốc, Diệp Tranh Vanh truy theo tới đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
 
Về phần Diệp Tranh Vanh có thể tra tới khách sạn này, Trần Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao chiếc Bentley của hắn rất có danh vọng tại Đông Hải.
 
- Chào ngài, Diệp tiên sinh.
 
Hiểu được chuyện này, Trần Phàm lại đáp một câu.
 
Có lẽ là bởi vì Trần Phàm ở chung một phòng với Diệp Mỵ, khi Trần Phàm mở miệng nói chuyện, ngữ khí hơi có vẻ xấu hổ.
 
Mà đầu bên kia điện thoại Diệp Tranh Vanh cũng không để ý tới chuyện này, chỉ nghiêm mặt nói:
 
- Trần tiên sinh, hiện tại Diệp Mỵ đang ở cạnh anh sao?
 
Trần Phàm cũng không phủ nhận chuyện này:
 
- Tối hôm qua nàng uống rượu nhiều quá, bây giờ còn đang ngủ.
 
Bên kia điện thoại, Diệp Tranh Vanh nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, chân mày chợt cau lại, trầm ngâm một lát nói:
 
- Tôi muốn nói chuyện với Trần tiên sinh, không biết Trần tiên sinh có nguyện ý hay không?
 
Trần Phàm cũng biết việc mình ở chung một phòng với Diệp Mỵ cũng sẽ làm sản sinh sự hiểu lầm, hắn cũng cần giải thích với Diệp Tranh Vanh, vì thế không từ chối. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Tôi ở phòng tiếp khách lầu chín chờ anh.
 
Bên kia điện thoại Diệp Tranh Vanh lại nói, liền cúp điện thoại.
 
- Trịnh quản lý, cảm ơn anh.
 
Cúp điện thoại, Diệp Tranh Vanh mỉm cười với quản lý khách sạn, nhưng dáng tươi cười hơi có vẻ gượng ép.
 
Trịnh quản lý có chút được sủng ái mà lo sợ, đồng thời cũng rất tò mò, vì sao Trần Phàm lại có quan hệ với con gái Diệp Tranh Vanh, nhưng dù có tò mò nhưng hắn tự nhiên không dám hỏi nhiều, lại cười nói:
 
- Có thể phục vụ cho Diệp tiên sinh là vinh hạnh của tôi. Diệp tiên sinh còn gì dặn dò không?
 
- Không cần, cảm ơn, tôi ở chỗ này chờ Trần tiên sinh là được rồi.
 
Diệp Tranh Vanh nói.
 
Trịnh quản lý lăn lộn nhiều năm trong xã hội mới hỗn lên vị trí bây giờ, khả năng quan sát cũng nhất lưu, hắn nhìn ra được tâm tình Diệp Tranh Vanh không tốt lắm, lúc này nghe Diệp Tranh Vanh nói như thế liền hiểu ý nói:
 
- Tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy Diệp tiên sinh, nếu Diệp tiên sinh có gì cần, tùy thời phân phó.
 
Nói xong Trịnh quản lý khom người chào sau đó rời khỏi phòng tiếp khách.
 
- Jack, anh ở bên ngoài chờ tôi.
 
Nhìn thấy Trịnh quản lý rời khỏi phòng tiếp khách, Diệp Tranh Vanh nói với người bảo tiêu da đen đứng phía sau.
 
- Dạ. Ông chủ!
 
Jack cung kính đáp lại một tiếng, bước nhanh rời khỏi phòng.
 
- Hoa.
 
Cùng lúc đó, Diệp Tranh Vanh lấy ra điếu xì gà Cuba chính tông ngậm lên miệng, châm lửa đốt thuốc, ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ thành thục lõi đời của hắn hiện lên biểu tình ngưng trọng, chân mày còn cau chặt lại.
 
Châm xì gà, rít sâu một hơi, Diệp Tranh Vanh phun ra một ngụm khói thuốc nồng đậm, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng cũng không biết suy nghĩ chuyện gì.
 
Không biết qua bao lâu, trong sự chờ đợi của Diệp Tranh Vanh, Trần Phàm đẩy cửa đi vào.
 
- Trần tiên sinh, mời ngồi.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào cửa, Diệp Tranh Vanh cũng đánh giá Trần Phàm thật nhanh, sau đó dụi tắt xì gà làm ra tư thể thỉnh.
 
Chín năm trước khi Diệp Mỵ mới được mười lăm tuổi, Trần Phàm từng bảo vệ cho Diệp Tranh Vanh cùng Diệp Mỵ, bởi vậy cũng không cảm thây xa lạ với hắn.
 
Chín năm sau hôm nay gặp lại, Trần Phàm rõ ràng phát hiện khí thế thượng vị giả trên người Diệp Tranh Vanh càng nồng đậm, cả người đã tràn ngập mị lực người đàn ông thành thục.
 
Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm cười đi về hướng Diệp Tranh Vanh:
 
- Diệp thúc, chú gọi tôi là tiểu Phàm là được rồi.
 
Ân?
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Diệp Tranh Vanh chợt ngẩn ra, sau đó giống như đoán được điều gì, trong con ngươi hiện lên một tia lo lắng, tựa hồ lo lắng Trần Phàm cùng Diệp Mỵ đã lên giường với nhau.
 
Phải biết rằng hiện tại Diệp Mỵ đã là đính hôn với Tiết Thanh là cháu của Tiết Hồ, là vị hôn thê của Tiết Thanh, mà Trần Phàm lại là đối thủ một mất một còn với Tiết gia, bởi vì vấn đề này, nếu Trần Phàm cùng Diệp Mỵ đã lên giường với nhau...
 
Diệp Mỵ cũng không nói với Trần Phàm chuyện nàng đã đính hôn với Tiết Thanh, tuy rằng Trần Phàm không biết Diệp Mỵ đã đính hôn với Tiết Thanh, nhưng cũng biết Diệp Mỵ sắp kết hôn, hơn nữa năng lực quan sát của hắn cũng nhất lưu, liếc mắt liền nhìn ra vẻ lo lắng của Diệp Tranh Vanh, chờ sau khi ngồi xuống, hắn liền mỉm cười giải thích:
 
- Diệp thúc, tôi cùng Diệp Mỵ chỉ là bạn bè, ân, là bạn bè bình thường, giữa chúng tôi không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
 
- Ân, ha ha...tôi biết.
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế, Diệp Tranh Vanh cười, sau đó lại thở dài nói:
 
- Ai, đứa nhỏ này đã bị dạy hư từ nhỏ, lần này không nói một tiếng bỏ chạy về đại lục, ít nhiều có cậu giúp tiếp đãi nó, nếu không một mình nó không biết sẽ xông ra đại họa gì thêm nữa.
 
- Tiểu Phàm, cảm tạ cậu đã chiêu đãi tiểu My.
 
Nói xong Diệp Tranh Vanh đứng lên, chìa hai tay ra nói:
 
- Cũng cảm tạ cậu năm xưa đã cứu tôi cùng tiểu My!
 
- Hẳn nên làm. Diệp thúc không cần phải khách khí.
 
Trần Phàm đứng dậy, nắm lấy hai tay của Diệp Tranh Vanh.
 
Hai bên bắt tay nhau. Diệp Tranh Vanh cười, ngồi xuống lấy ra xì gà nói:
 
- Tiểu Phàm, đây là xì gà Cuba tôi nhờ con đường đặc thù mới mua tới được, cậu nếm thử.
 
Trần Phàm cũng không khách khí, tiếp nhận xì gà sau đó lấy bật lửa châm cho Diệp Tranh Vanh cuối cùng mới châm lửa cho mình.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đã châm xì gà. Diệp Tranh Vanh phun ra một ngụm khói, khẽ mỉm cười hỏi:
 
- Cảm giác thế nào?
 
- Rất không tồi.
 
Trần Phàm cũng không xa lạ gì với xì gà Cuba chính tông, ngược lại mỗi lần hắn ở chung một chỗ với Kroff liền ngửi được hương vị xì gà Cuba, lúc này nếm thử một hơi, cảm giác cũng giống như loại Kroff vẫn thường dùng.
 
Nghe câu trả lời của Trần Phàm. Diệp Tranh Vanh cười cười, cũng không nói tiếp đề tài này, mà trầm ngâm chốc lát chậm rãi mở miệng nói:
 
- Tiểu Phàm, thời gian chín năm trong nháy mắt đã qua, thật không nghĩ tới cậu đi tới được bước đường hôm nay.
 
- Thân bất do kỷ.
 
Trần Phàm rít mạnh một hơi xì gà, lộ ra dáng tươi cười.
 
Dưới ánh đèn, nét tươi cười của hắn tràn ngập hương vị chua xót.
 
Thời gian chín năm, từ một thiếu niên đặc công biến thành Đồ Tể, sau lại biến thành Trần gia công tử ca, rồi đến tận địa vị bây giờ, Trần Phàm đã trải qua rất nhiều chuyện mà nhiều người cả đời đều không thể có được.
 
Đồng dạng, ấm lạnh chỉ có hắn tự biết.
 
- Ai, tiểu Phàm, chuyện giữa cậu với Tiết gia tôi cũng biết.
 
Diệp Tranh Vanh thoáng do dự, sau đó hắn lại mở miệng lần nữa:
 
- Tôi nghe nói cậu muốn tới Mỹ diệt sạch Tiết gia, đúng không?
 
Trần Phàm cũng không phủ nhận chuyện này, ngược lại rõ ràng gật đầu:
 
- Vô luận là vì chính mình hay là vì những người khác, Tiết gia đều khó có khả năng tiếp tục tồn tại trên thế giới này!
 
Vừa nói xong, trước mắt Trần Phàm không khỏi hiện ra thân ảnh của Điền Thảo cùng dì Điền.
 
- Tiểu Phàm, có một câu tôi thật không biết có nên nói hay không.
 
Diệp Tranh Vanh tựa hồ đã nhận ra vẻ kiên quyết trong giọng nói của Trần Phàm, chân mày chợt cau chặt lại.
 
Trần Phàm giống như đã biết Diệp Tranh Vanh muốn nói gì, cười cười:
 
- Diệp thúc, ngài cứ nói đừng ngại.
 
- Tiểu Phàm, chuyện cậu làm tại quốc nội tôi đều nghe nói qua. Tuy rằng tôi không biết bằng vào điều gì cậu làm được chuyện này, nhưng tôi không thể không thừa nhận, năng lực của cậu tại quốc nội có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
 
Diệp Tranh Vanh trầm giọng nói:
 
- Nếu Tiết Hồ tiếp tục lưu lại quốc nội, tôi có một vạn lý do tin tưởng cậu có thể đùa chết hắn. Nhưng...hắn đã đi Mỹ.
 
- Tuy rằng nước Mỹ không phải gốc rễ của Thanh bang, nhưng Thanh bang đã phát triển nhiều năm tại Mỹ, sớm cắm rễ, quan hệ hắc bạch lưỡng đạo không bình thường, nếu cậu muốn đến Mỹ phá đổ Tiết gia tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
 
- Mặt khác, cậu có lẽ còn không biết, một ít thế lực khi biết được cậu chính là Đồ Tể uy chấn thế giới ngầm năm đó, liền nổi lên sát tâm đối với cậu, còn lợi dụng chuyện cậu định đến nước Mỹ lần này để xử lý cậu! Hiện giờ bên Mỹ nguy cơ mai phục tứ phía, cá nhân tôi đề nghị cậu không nên đi!
 
- Đa tạ ý tốt của Diệp thúc.
 
Trần Phàm cười cảm tạ một câu, theo sau nhớ lại lời nói khi Trần lão thái gia còn sống, dùng một loại ngữ khí chỉ có chính hắn mới hiểu được nói:
 
- Nhân sinh trên đời, có một số việc nhất định phải đi làm. Đối với tôi mà nói, tiêu diệt Tiết gia chính là như thế!
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Diệp Tranh Vanh biết Trần Phàm đã hạ quyết tâm, không có khả năng bởi vì lời khuyên của hắn mà thay đổi, không khỏi thở dài, nhìn Trần Phàm nói:
 
- Tiểu Phàm, cậu đã cứu tôi cùng tiểu My, tính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Nguyên bản cậu đi Mỹ, tôi hẳn nên dốc hết toàn bộ năng lực trợ giúp cậu, nhưng tôi lại không thể làm như vậy.
 
- Diệp thúc, tôi hiểu được!
 
Trần Phàm cũng không bởi vì câu nói của Diệp Tranh Vanh mà tức giận, dù sao hắn cũng biết thế lực Thanh bang ở tại Mỹ không tầm thường, hơn nữa thế lực khắp nơi đều muốn nhằm vào hắn. Diệp Tranh Vanh vì ích lợi của Diệp gia, chú ý toàn cục, không xen lẫn vào cũng có thể hiểu được.
 
Huống chi hắn vốn không muốn để cho Diệp Mỵ bị lôi cuốn vào cuộc tranh đấu này.
 
Đây cũng là nguyên nhân khi hắn đọc được email của Diệp Mỵ nhưng lại không gởi thư trả lời!
 
- Tiểu Phàm, tôi cũng không gạt cậu, sở dĩ tôi không thể giúp cậu, không phải vì tôi sợ đắc tội Tiết gia cùng thế lực khác, mà là bởi vì...Tiết Thanh chính là vị hôn phu của Diệp Mỵ!
 
Cuối cùng, Diệp Tranh Vanh vẫn cắn răng nói ra nguyên nhân.
 
Tiết Thanh là hôn phu của Diệp Mỵ?
 
Thần tình Trần Phàm có chút kinh ngạc.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play