Tuy rằng Triệu Hoành chỉ là một sinh viên, nhưng bởi vì bối cảnh không tầm thưởng, từng nhiều lần làm bạn nhảy của những ngôi sao nổi tiếng, danh khí ờ giới giải trí còn cao hơn một ít ngôi sao ờ tuyến hai.
 
Vũ kỹ hoa mỹ, bề ngoài cùng khí chất xuất chúng, bối cảnh không tầm thưởng...
 
Tất cả chuyện này, làm cho Triệu Hoành ở trong vườn trường vô luận đi tới đâu đều là tiêu điểm, thậm chí từng có không ít nữ minh tinh ờ tuyến hai tuyến ba cùng người mẫu mới ra đời đều từng theo đuổi hắn.
 
Những nữ nhân kia theo đuổi hẳn, có rất nhiều người ái mộ hư vinh, có rất nhiều người muốn mượn hắn nổi danh.
 
Đối với sự theo đuổi của những nữ nhân kia. Triệu Hoành ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng đợi sau khi đoạt lấy được thân thể của những cô gái kia, hắn lại không hề tò vẻ gì.
 
Mỗi khi những cô gái kia cho là mình bị lừa đi tìm Triệu Hoành lý luận. Triệu Hoành đều cực kỳ khinh thưởng nói ra một câu nói: lão tử cùng cô lên giường là vinh hạnh của cô, cô còn muốn nói điều kiện?
 
ờ giới giải trí đùa nhiều nữ nhân. Triệu Hoành chậm rãi mất đi hứng thú đối với nữ nhân trong giới giải trí, theo hắn xem ra, giới giải trí cơ hồ không có nữ nhân sạch sẽ!
 
ở dưới dạng tình hình này, Triệu Hoành bắt đầu có hứng thú đối với những thủy linh cải trắng trong trường học, nhưng làm Triệu Hoành thất vọng chính là, nữ sinh trong trường học tuy rằng tuổi trẻ tràn ngập sức sống, nhưng vô luận là gương mặt hay cách ăn mặc đều có một chút chênh lệch với những nữ minh tinh.
 
Thẳng đến khi Tô San xuất hiện thay đổi ấn tượng này của Triệu Hoành.
 
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô San, trong lòng Triệu Hoành liền âm thầm tự nói với mình: Tô San là MM thứ nhất hắn sắp chinh phục trong vườn trường.
 
Sau khi làm ra quyết định, hắn lập tức đối Tô San triển khai thế công rất mạnh - theo ngày đầu tiên Tô San tiến vào đại học Đông Hải bắt đầu, mỗi ngày hắn không ngừng tặng hoa, mặc dù Tô San phải đi huấn luyện quân sự tại quân doanh cũng không ngoại lệ.
 
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong vườn trường phát sáng lên. ánh sáng dịu dàng chiếu sáng lên con đường vườn trường sấp khúc, trên đường tùy ý có thể thấy được những đôi tình lừ đang dắt tay nhau, thậm chí còn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của hai người. đang ờ một góc tối nào đó, hôn môi.
 
Hoa tươi, kim cương. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Đây là hai dạng đồ vật vĩnh viễn được nữ nhân yêu nhất.
 
Vì thế, khi trong tay Triệu Hoành cầm lấy bó hoa Hồng màu lam tượng trưng cho sự lãng mạn bước đi trên đường trong vườn trường thì những nữ sinh nguyên bản đang ôm ấp với bạn trai lại cùng đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, vẻ hâm mộ trong con ngươi không cách nào che giấu.
 
Mà một ít nam sinh viên nhìn thấy Triệu Hoành, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ tự ti không thể che giấu.
 
Đối với ánh mắt của mọi người khắp chung quanh, khóe miệng Triệu Hoành hiện lên một độ cong khinh thưởng, không biết hắn đang cười nhạo những nữ sinh không đứng đắn trong mắt của hắn, hay cười nhạo những nam sinh tìm một bạn gái không đứng đắn mà còn đang đắc chí.
 
Cảm giác về sự ưu việt.
 
Mấy chữ này ở trên người Triệu Hoành được bày ra thật tinh tế.
 
Xuyên qua con đường vườn trường u ám. Triệu Hoành tay cầm hoa tươi, gương mặt mỉm cười đi tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh viên số 6.
 
Dưới lầu ký túc xá nữ sinh viên, vẫn có không ít những đôi tình lừ đang ôm nhau hôn môi, hoặc đang thầm thì trò chuyện.
 
Mỗi lúc trời tối Triệu Hoành đều đến tặng hoa cho Tô San. điều này đã truyền ra trong sân trường, vì thế khi Triệu Hoành đi vào dưới lầu ký túc xá nữ sinh, một nửa nữ sinh viên đã mở cửa sổ trên phòng ngủ, ló đầu ra bên ngoài, ánh mắt nhìn về hướng Triệu Hoành đang cầm hoa tươi.
 
- Đến rồi, Vũ Đạo Vương Tử Triệu Hoành lại tới nữa!
 
- Triệu Hoành này thật đúng là cuồng dại a!
 
- Phải a, chỉ là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, Tô San kia tựa hồ đang chướng mắt hắn.
 
- Hắc! Đó là nhỏ Tô San Ngu ngốc kém trí, ờ niên đại hiện tại này, người vừa đẹp trai lại lăng mạn như Triệu Hoành, còn cuồng dại như vậy đã tuyệt chủng!
 
- Ai. Triệu Hoành nếu đối với tôi như vậy, hẳn là tốt...
 
- Nếu Triệu Hoành theo đuổi cô, cô sẽ như thế nào?
 
- Tôi sẽ đem đêm đầu tiên của tôi cho hắn...
 
Triệu Hoành xuất hiện làm cho các nữ sinh viên nghị luận sôi nổi, trong đó có không ít nữ sinh có dấu hiệu muốn động tình.
 
Đối mặt đông đào nữ sinh chú ý, Triệu Hoành không có cảm giác khẩn trương chút nào, ngược lại nụ cười trên mặt càng tăng lên.
 
Hắn thích loại cảm giác được nữ nhân ái mộ!
 
Hít sâu một hơi, Triệu Hoành giống như thưởng ngày, cầm hoa đi tới ký túc xá nữ sinh.
 
Bác gái canh giữ ký túc xá nhìn thấy Triệu Hoành, vẫn không ngăn trở, mà là ân cần cười cười:
 
- Tiêu Triệu, lại tới nữa sao? Đêm nay vẫn do tôi giúp cậu tặng hoa sao?
 
- Ân.
 
Triệu Hoành gật đầu, sau đó đưa một tấm thẻ giá trị năm ngàn nguyên cho bác gái:
 
- Đây là thủ lao của bác.
 
Bác gái thừa dịp mọi người không chú ý, lập tức tiếp nhận lấy tấm thẻ thật nhanh, cười trêu ghẹo:
 
- Chút chuyện nhỏ, khách khí như vậy làm gì. Cậu chờ chút, tôi đi giúp cậu tặng hoa, nếu như cô bé kia nhận, tôi sẽ hẹn dùm cậu, truy con gái phải biết rèn sất khi còn nóng.
 
Trong lòng Triệu Hoành khinh thưởng cười cười, lại không nói gì.
 
Mười phút sau, bác gái vẻ mặt buồn bực xuống lầu, nói:
 
- Thật không biết cô bé kia nghĩ như thế nào, một thanh niên xuất sắc như cậu tặng hoa mà nàng lại không muốn.
 
Lời bác gái vừa thốt ra, đôi mày Triệu Hoành hơi cau lại, nhưng hắn tựa hồ có chuẩn bị tâm lý, cũng không bị đả kích quá lớn.
 
- Tiểu Triệu a, con cóc ba chân thật khó tìm, cô gái xinh đẹp còn nhiều mà, theo điều kiện của cậu, dạng cô gái nào không có được, có đáng cuồng dại với một cô bé như vậy sao?
 
Bác gái do dự một chút nói.
 
Triệu Hoành điều chỉnh cảm xúc một chút, mỉm cười nói:
 
- Bác gái, bác Chẳng lẽ không biết, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất sao? Bác cứ xem đi, không cần bao lâu, nàng sẽ cam tâm tình nguyện thần phục tôi!
 
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Triệu Hoành thật tự tin!
 
Ngày ba mươi tháng chín, đại học Đông Hải cử hành dạ hội đón người mới đến, đến lúc đó, thân là ngôi sao vườn trường Triệu Hoành sẽ lên sân khấu Biểu diễn. Hắn đã âm thầm làm ra quyết định, đêm dạ hội, hắn sẽ biểu diễn một điệu vũ do chính thầy khiêu vũ nối tiếng nước Mỹ biên soạn cho hắn.
 
Điệu vũ kia hắn đã tập luyện thật lâu, dù là thiên hậu Châu Á Lý Dĩnh cũng phải khen không dứt miệng.
 
Ngoài ra, Triệu Hoành còn quyết định Ngay không khí ngày hôm đó lên đinh cao nhất, hắn sẽ thông qua sân khấu hướng Tô San thổ lộ...
 
Đây cũng là nguyên nhân Triệu Hoành luôn luôn tự tin, theo hắn xem ra, ngày biểu diễn của hắn sẽ khiến toàn bộ trường học náo động, vô số nữ sinh ái mộ hắn, mà Ngay tại thời khắc đó, hắn Ngay trước mặt toàn bộ người xem thổ lộ với Tô San, trường hợp như vậy ngẫm lại cũng làm cho người kích động, làm sao không đánh động được trái tim Tô San?
 
Lại bị Tô San cự tuyệt. Triệu Hoành không có chút nhụt chí, cũng giống như ngày thường thản nhiên rời đi, làm những nữ sinh viên trong ký túc xá lại ồn ào nghị luận.
 
Dù là phòng ngủ của Tô San cũng không ngoại lệ.
 
- San San. Triệu Hoành kia vóc người anh tuấn, lại biết lăng mạn, hơn nữa đối với cô một lòng say mê, vì sao cô không có chút hứng thú với hắn?
 
Trong phòng ngủ, một cô gái mặc sơ mi trắng có chút nghi hoặc hỏi han.
 
Cô gái tên là Ngô Đồng, là người tây bắc, từ nhỏ thích xem phim truyền hình lãng mạn, nên đối với những sự việc lăng mạn luôn luôn tràn ngập khát khao.
 
Tô San đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà trọ, ngạc nhiên nghe được lời người bạn cùng phòng, chợt ngẩn ra, theo sau cười cười:
 
- Ngô Đồng, sau này những bó hoa đều là của cô, cô cắm vào bình cũng được, ném bỏ cũng được.
 
- A!
 
Ngô Đồng nghe được lời nói của Tô San, xấu hổ đến đõ mặt:
 
- Tôi không cần đâu! Cũng không phải tặng cho tôi.
 
Nói xong. Ngô Đồng lại nghi hoặc hỏi:
 
- San San. Chẳng lẽ cô không thích một chút nào sao?
 
- Thích, nhưng phải xem người tặng là ai.
 
Tô San thản nhiên đáp.
 
Hiển nhiên, tuy rằng Tô San cũng ưa thích lăng mạn, nhưng theo nàng xem, Triệu Hoành cho dù đem toàn bộ hoa Hồng trên thế giới đến đại học Đông Hải tặng cho nàng, cũng không lăng mạn bằng quà tặng sinh nhật của Trần Phàm tặng cho nàng.
 
Phải biết rằng, từ tối hôm qua tới hôm nay, nàng luôn luôn vẫn còn kích động vì món quà của Trần Phàm, trong đầu nàng ít nhất suy nghĩ ra hơn một ngàn việc yêu cầu Trần Phàm thực hiện...
 
- Ngô Đồng, Chẳng lẽ cô không nhìn ra sao? Trong lòng San San đã có người rồi.
 
Trương Thiên Thiên đang ở một bên xem tạp chí kinh tế bỗng nhiên mở miệng, ý vị thâm trường.
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, trái tim nhỏ của Tô San chợt kinh Hoàng, trên mặt hiện lên một luồng ửng đỏ, trong đầu cũng hiện ra thân ảnh Trần Phàm.
 
Tên hỗn đản hiện tại chắc còn trong văn phòng của phụ đạo viên đi?
 
Tô San thầm nghĩ trong lòng, vẻ đỏ ửng trên mặt càng thêm rõ ràng, theo sau thuần thục thu thập xong đồ vật, chào hỏi ba người Trương Thiên Thiên, nhanh như chớp bỏ chạy.
 
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong đầu Trương Thiên Thiên nhất thời hiện ra ánh mắt u oán của Tô San hôm qua khi nhìn Trần Phàm lúc mọi người hát bài chúc mừng sinh nhật.
 
Rốt cục hắn là ai? Vì sao đến bây giờ cha mình còn chưa cho mình biết tin tức?
 
Trương Thiên Thiên một lần nữa nhìn vào trong tạp chí, tâm tư lại không hề đặt trong đó.
 
Từ sau ngày huấn luyện quân sự trở về. Trương Thiên Thiên nhờ cha mình lợi dụng mạng lưới quan hệ đi điều tra bối cảnh của Trần Phàm, nhưng cho đến bây giờ còn không có kết quả.
 
Điều này làm cho Trương Thiên Thiên cảm thấy kinh ngạc đồng thời càng thêm tò mò thân phận của Trần Phàm.
 
Dù sao, cha của nàng là nhân vật nổi tiếng trong giới đầu tư tài chính, mạng lưới nhân mạch thập phần cường đại, muốn điều tra một người là một việc phi thưởng đơn giản.
 
Nhưng...Trương Thiên Thiên không biết, ngoại trừ nàng, còn có người cũng đang điều tra bối cảnh của Trần Phàm...
 
Trong chuyện này, chính là Triệu Hoành!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play