Khi tia nắng sáng sớm vừa hiện ở đường chân trời, Yến Thanh Đế đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào trong phòng ngủ, chiếu lên trên mặt Yến Thanh Đế, làm cho người ta mơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt hắn tràn ngập sợ hãi, thậm chí trên trán còn tuôn ra mồ hôi lạnh.
- Cô đông!
Nuốt nước bọt, trong lòng Yến Thanh Đế sợ hãi nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi.
Hắn rõ ràng nhớ được, ở trong ác mộng, cả Yến gia sụp đổ, hắn mất đi sự bao che của Yến gia, bị Trần Phàm đưa lên đoạn đầu đài.
- Mộng đều trái ngược, phải chết cũng là tên khốn kiếp kia chết!
Trong lòng còn sợ hãi, Yến Thanh Đế chợt nhớ Yến Khánh vẫn sẽ tiếp tục đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, hơn nữa sắp ra tay đối phó Trần Phàm, trái tim mới hạ xuống, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần biến mất.
Bảy giờ ba mươi, Yến Thanh Đế sửa soạn xong xuôi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây màu đen, bộ quần áo hai màu đen trắng đơn giản mặc trên người hắn làm cho người ta có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Không biết bởi vì chuyện của tập đoàn Anh Hoa khiến Yến Thanh Đế bị đả kích, hay là cơn ác mộng tối hôm qua làm Yến Thanh Đế ngủ không được ngon giấc, thần sắc hắn rất khó xem, khuôn mặt tuấn mỹ hơi có chút vàng vọt, còn thấy rõ vành mắt đen, trong mất còn hiện tơ máu.
Lúc Yến Thanh Đế đi xuống lầu, Trương thư ký bước khỏi xe nghênh đón Yến Thanh Đế.
Có lẽ biết được hội nghị đầu tư lần này có ý nghĩa thế nào đối với Yến Thanh Đế thậm chí cả Đại Liên, khi trời còn chưa sáng Trương thư ký đã cùng tài xế đi tới dưới lầu của Yến Thanh Đế, chờ đợi cũng gần hai giờ.
- Yến bí thư, vừa rồi Hàn chủ nhiệm gọi điện thoại tới nói hắn và Phí cục trưởng đã chuẩn bị xong công việc, hiện tại các phóng viên khắp nơi đã tới hội trường, nhưng còn chưa cho phép bọn hắn tiến vào.
Nghênh đón Yến Thanh Đế, Trương thư ký lập tức cung kính hội báo, nói:
- Đại biểu các xí nghiệp lớn đến hội trường cũng không nhiều, Hàn chủ nhiệm xin chỉ thị của ngài, tám giờ ba mươi phút có thể cho những đại biểu cùng phóng viên vào hội trường trước hay không.
- Ân.
Yến Thanh Đế đi về phía chiếc xe mang biển số thành ủy, vừa gật đầu đồng ý.
Thấy Yến Thanh Đế gật đầu, Trương thư ký lại bổ sung:
- Mười phút trước Vương thị trưởng gọi điện thoại tới, nhóm người của Xương phó bộ trưởng đã thức dậy, hắn xin chỉ thị của ngài, có cần chờ ngài cùng qua dùng bữa sáng với nhóm người Xương phó bộ trưởng hay không.
- Đi qua.
Yến Thanh Đế hơi trầm ngâm, trả lời.
Câu trả lời làm Trương thư ký hơi sững sờ, bởi vì theo phỏng đoán của hắn, Yến Thanh Đế tuyệt đối sẽ không đi qua.
Chuyện này cũng không phải do cấp bậc của Xương Hâm không đũ!
Bởi vì Xương Hâm dù sao cũng là phó bộ trưởng bộ thương mại, giá trị tuyệt đối đủ trọng lượng cho Yến Thanh Đế đến mượn sức.
Sở dĩ Trương thư ký cho rằng Yến Thanh Đế sẽ không đi qua, thứ nhất bởi vì thân phận của hắn đặc thù, lại thêm thói quen làm việc của Yến Thanh Đế luôn rất kiêu ngạo!
Dù kinh ngạc, nhưng ánh mắt Trương thư ký chợt xoay chuyển, hiểu được chuyện của tập đoàn Anh Hoa đã làm cho Yến Thanh Đế thay đổi.
Hiểu được điểm này, Trương thư ký cũng âm thầm vì năng lực khủng bố của Yến gia mà cảm thấy khiếp sợ.
Theo hắn xem ra, nếu là quan viên khác, khi phạm phải sai lầm như Yến Thanh Đế, tuyệt đối không có khả năng được bình yên vô sự như Yến Thanh Đế.
Nửa giờ sau Yến Thanh Đế cùng đi với Trương thư ký đến phòng ăn trong khách sạn mà nhóm người Xương Hâm ở lại, nhóm người Xương Hâm cũng đã tới, nhưng còn chưa gọi bữa sáng.
Cũng giống như Trương thư ký, khi Xương Hâm biết được Yến Thanh Đế muốn đích thân tới dùng điểm tâm với bọn họ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, trong đó Xương Hâm vừa kinh ngạc vừa có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, càng nhiều chính là mê mang.
Hắn và Yến Thanh Đế làm việc chung trong bộ thương mại vài năm, hắn hiểu rõ tính cách của Yến Thanh Đế.
Trong ký ức của hắn, trước kia trong nhóm quan chức phó bộ cấp, người có thể để cho Yến Thanh Đế cùng dùng điểm tâm cũng không nhiều lắm.
Hắn không biết mục đích lần này của Yến Thanh Đế làm như vậy là vì điều gì.
- Thật có lỗi quá Xương phó bộ trưởng, tôi đã đến trễ.
Nhìn thấy nhóm người Xương Hâm. Yến Thanh Đế mở miệng trước, cũng cố ý tăng thêm hai chữ xin lỗi, nhưng ngữ khí vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Nguyên bản mọi người còn đang chấn kinh vì Yến Thanh Đế tự mình đến dùng điểm tâm chung với bọn họ, lúc này nghe được Yến Thanh Đế mở miệng xin lỗi vì đã đến muộn, cả nhóm người đều cảm thấy lỗ tai mình đã xuất hiện vấn đề.
- Yến bí thư quá khách khí.
Người hồi phục lại tinh thần đầu tiên là Xương Hâm, hắn ngăn chặn nội tâm kinh ngạc, cười nói:
- Vốn ý của tôi là mấy người chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó chạy nhanh tới hội trường.
Lúc này Yến Thanh Đế chỉ cười cười không nói gì, mà làm ra tư thế như thỉnh, mời Xương Hâm ngồi lên ghế trên.
Xương Hâm thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống, Yến Thanh Đế cùng Vương chủ tịch ngồi hai bên, các thành viên bộ thương mại trong đó có Lăng Vĩ lần lượt ngồi xuống, mà Trương thư ký cùng thành viên thành ủy Đại Liên ngồi ở bàn bên cạnh.
Bởi vì chuyện Lăng Vân Phong đột nhiên bị nhồi máu cơ tim mà chết, trong ba ngày nay tâm tình Lăng Vĩ rất tệ hại, có một loại cảm giác từ trên thần đàn té xuống.
Nhưng...
Lúc này khi nhìn thấy sự thay đổi của Yến Thanh Đế, trên mặt của hắn nhiều ít đã khôi phục một ít thần thái.
Nguồn truyện: Truyện FULL Theo hắn xem ra, Yến Thanh Đế có thể không bị rơi đài trong sự kiện lần này, đủ chứng minh năng lực của Yến gia kinh khủng tới bực nào, hắn chỉ cần ôm cứng chân Yến Thanh Đế, không khỏi sẽ có cơ hội mà phát đạt.
Yến Thanh Đế đã trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.
Lăng Vĩ bị năng lực khủng bố của Yến gia làm chấn động, đem Yến Thanh Đế xem thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, các quan chức Đại Liên cùng Trương thư ký lại càng thêm kính sợ Yến Thanh Đế.
Bởi vì bọn hắn tin rằng, Yến Thanh Đế không bị rơi đài, đang chọn lựa điệu thấp cho qua, nhất định còn đang chờ thời cơ, khi bùng nổ sẽ tạo ra năng lực làm người ta không thể tưởng tượng.
Thậm chí ngay cả Xương Hâm cũng cho là như vậy.
Nhưng...
Có một người ngoại lệ.
Vương chủ tịch.
Ngay khi Yến Thanh Đế đang cùng nhóm người Xương Hâm ăn điểm tâm, dự định ăn xong bữa sáng sẽ đi tới hội trường, bên trong đại viện Nạp Lan gia.
Nạp Lan Hương Hương đã rời giường từ lúc sáng sớm.
Nhưng...
Hôm nay, sau khi nàng rời giường, cũng không đi khảy đàn, cũng không thêu thùa hay đọc sách, mà vượt ngoài dự đoán của mọi người gọi điện thoại hẹn một chuyên viên trang điểm nổi tiếng đến tận nhà trang điểm cho nàng.
Hành động của Nạp Lan Hương Hương làm dì Phương cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì theo dì biết, từ sau khi nàng trở về, cũng không từng trang điểm bao giờ, không có một lần nào!
Mặc dù là mấy ngày hôm trước nàng đi theo Trần Phàm ra ngoài phỏng vấn, cũng để gương mặt trần không trang điểm.
Mà hôm nay, từ sáng sớm Nạp Lan Hương Hương thức dậy chẳng những hẹn chuyên viên trang điểm đến tận nhà, thậm chí còn dận dì Phương chuẩn bị sườn xám màu đỏ cho nàng.
Mỗi người đều có một màu sắc mà mình thích nhất.
Màu đỏ.
Đây là màu sắc mà Nạp Lan Hương Hương yêu thích nhất,
Màu đỏ.
Đồng dạng cũng là màu sắc được rất nhiều người phụ nữ yêu thích, nhưng cũng là màu sắc hiếm có người nào dám mặc thử.
Bởi vì đối với đại bộ phận phụ nữ mà nói, mặc quần áo màu đỏ, không những không thể hiện được mị lực của mình, ngược lại sẽ bởi vì tư chất không đủ mà làm cho người có loại cảm giác thật buồn cười.
Về phần sườn xám màu đỏ, liền không cần phải nói.
Chỉ có người phụ nữ nào thật sự tin tưởng chính bản thân mình mới dám mặc quần áo màu này ngoài ngày hôn lễ của chính mình.
Vốn liếng, lòng tin.
Hai thứ này Nạp Lan Hương Hương còn thiếu sao? Không thiếu!
Dì Phương cho rằng như vậy.
Chuyên viên trang điểm cũng cho rằng như thế.
Thậm chí, nhìn Nạp Lan Hương Hương đẹp như thiên tiên, vị chuyên viên trang điểm cũng có cảm giác xấu hổ khi so sánh. Trong gương, Nạp Lan Hương Hương mặc bộ sườn xám màu đỏ lộ ra đường cong tuyệt vời, lộ ra làn da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời nhìn thật chói mắt, thân thể mềm mại phát tán ra sức sống làm kẻ khác vui vẻ thoải mái.
Khi chuyên viên trang điểm ngửi được hương thơm cơ thể trên người Nạp Lan Hương Hương còn hơn cả hương nước hoa thì nàng tin tưởng, nếu như nàng là đàn ông, khi ngửi được hương thơm cơ thể trên người Nạp Lan Hương Hương tuyệt đối sẽ không thể tự chủ được bản thân mình.
Ngoại trừ trong lòng nảy sinh chút ghen tỵ với hương thơm cơ thể độc đáo của Nạp Lan Hương Hương, nàng còn hâm mộ khí chất toát ra khi Nạp Lan Hương Hương mặc bộ áo sườn xám màu đỏ vào người.
Theo nàng xem, bộ sườn xám màu đỏ trên người Nạp Lan Hương Hương giống như được làm cho chính cô ấy, chẳng những có thể bộc lộ ra đường cong hoàn mỹ mà phong vận, càng đem khí chất cổ điển trên người nàng hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Trang điểm xong cho Nạp Lan Hương Hương, chuyên viên trang điểm thật cẩn thận dùng một cây ngọc trâm cài lên búi tóc của nàng, nhịn không được cười khổ nói:
- Hương Hương tiểu thư, với cách trang điểm này của cô nếu xuất hiện ở thời cổ đại, tuyệt đối sẽ được xem là công chúa.
Nạp Lan Hương Hương chăm chú nhìn vào trong gương, mỉm cười không đáp lại.
- Đúng rồi, Hương Hương tiểu thư, nếu cô muốn phối hợp đeo trang sức, tôi đề nghị đeo khuyên tai trân châu hoặc mã não cùng vòng tay ngọc thạch đi nhé.
Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương không lên tiếng, chuyên viên trang điểm lại bổ sung.
Nạp Lan Hương Hương nhẹ lắc đầu:
- Không cần, như vậy sẽ tốt hơn.
Nghe được lời nàng, chuyên viên trang điểm hơi có vẻ kinh ngạc.
Trước kia Nạp Lan Hương Hương cũng giống như những cô gái khác, đều thích tìm nam chuyên viên trang điểm thiết kế tạo hình.
Cũng không phải vì những cô gái kia có ý nghĩ không đúng đắn với nam chuyên viên trang điểm, mà bởi vì bất kể phụ nữ ăn mặc trang điểm như thế nào, cũng là vì hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Chỉ có đàn ông mới biết được, phụ nữ nên ăn mặc như thế nào mới có thể biểu hiện ra một mặt mê người nhất của mình.
Dù sao một người phụ nữ có đẹp hay không, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác giới hay không chính là ở nghệ thuật trang điểm của chính mình.
Đương nhiên, kiểu phô trương trước mặt người khác thì không đáng nhắc tới.
Bởi vì như vậy, nữ chuyên viên trang điểm tuy rằng từ sớm đã nghe nói qua về Nạp Lan Hương Hương, nhưng cũng không quen biết nàng, nhưng nữ chuyên viên lại biết Nạp Lan Hương Hương vẫn rất thích đeo trang sức.
Sự thật đúng là như thế.
Vào cuối tháng tư, lúc còn ở Hàng Châu, vì tham gia buổi hoạt động giao lưu tại Chiết Giang, chẳng những Nạp Lan Hương Hương mời một nam chuyên viên trang điểm hàng đầu thiết kế tạo hình cho nàng, còn mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, đeo không ít trang sức giá cả sang quý.
Ngày hôm đó nàng đến vì Trần Phàm, chỉ vì báo thù Trần Phàm.
Ngày hôm đó nàng sắm vai nữ nhân của Yến Thanh Đế.
Hôm nay nàng lại mời chuyên viên trang điểm thiết kế tạo hình, hơn nữa không có ý định đeo trang sức, lại mặc vào chiếc áo sườn xám màu đỏ nàng thích nhất.
Hôm nay nàng cũng vì Trần Phàm đến tham gia hội nghị đầu tư tại Đại Liên, nhưng chỉ vì không muốn làm mất mặt Trần Phàm.
Hôm nay nàng là nữ nhân của Trần Phàm, đúng vậy, không hơn.
Đã hoàn toàn cách biệt một trời!