Vào lúc mười giờ, một chiếc máy bay từ Yên Kinh đến Đại Liên, đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế Đại Liên.
Máy bay dừng lại, vài nhân sĩ thể chế cầm theo cặp công văn cùng những lữ khách trên máy bay lần lượt đi ra khỏi thông đạo sân bay.
Bên ngoài sân bay, vài nhân sĩ thể chế Đại Liên dưới sự dẫn dắt của người nắm quyền thứ hai trong Đại Liên chờ đợi đã lâu.
Vừa nhìn thấy nhóm người mang theo cặp công văn xuất hiện, Thạch phó chủ tịch dẫn theo các quan viên lập tức tiến lên nghênh đón.
- Xương phó bộ trưởng, tôi đại biểu thành ủy Đại Liên, hoan nghênh ngài cùng các đồng chí đến Đại Liên thị sát công tác.
Rất nhanh Thạch phó chủ tịch tiến lên dùng hai tay nắm lấy tay phó bộ trưởng bộ thương mại Xương Hâm, lực lượng không nhỏ, thái độ cực kỳ khách khí.
Nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của Thạch phó chủ tịch, Xương Hâm cười cười nói:
- Thạch phó chủ tịch nói quá lời, chỉ là vì công tác cần đến mà thôi, cũng không phải là công tác thị sát.
Nghe được lời nói của Xương Hâm, Thạch thị trường cười cười, nhưng vẫn không buông hai tay, mà chỉ nói:
- Xương phó bộ trưởng, sáng nay Yến bí thư cần tham gia một buổi hội nghị, không thể đến đón ngài, muốn tôi thay mặt ông ấy xin lỗi ngài, có nói khi nào dùng cơm sẽ tự phạt ba chén.
- Yến bí thư vừa tiếp nhận công tác tại Đại Liên, công việc bận rộn, mà chúng tôi đến là vì phối hợp Yến bí thư cùng công việc của chư vị, không nên long trọng như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Xương Hâm nhàn nhạt cười, cũng không để ý tới việc Yến Thanh Đế không đến đón máy bay.
Toàn bộ các quan chức Đại Liên nghe được lời nói của Xương Hâm đều âm thầm thổn thức không thôi.
Lần này sở dĩ Xương Hâm mang theo những nhân viên trong bộ thương mại cùng đến Đại Liên, hoàn toàn là vì buổi hội nghị được tổ chức tại Đại Liên ba ngày sau, nói đơn giản một chút, chính là hiệp trợ phía chính phủ địa phương đạt tới hiệp thương đầu tư với các xí nghiệp trong và ngoài nước.
Nói vài câu ngắn ngủi, đôi bên lại bắt tay nhau.
Trong đó, các quan viên Đại Liên khi bắt tay Xương Hâm, kể cả Lăng Vĩ cùng đều vô cùng nhiệt tình.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì nhị thúc của Lăng Vĩ chính là Lăng Vân Phong, hiện tại là người nắm quyền Liêu Ninh!
Nói thêm vài câu hàn huyên, Thạch phó chủ tịch mời Xương Hâm đi phía trước, đoàn người được cảnh sát bảo vệ, chậm rãi rời khỏi sân bay, lên một chiếc xe hơi chờ đợi đã lâu.
Ngồi trong xe, Lăng Vĩ vừa ứng phó những quan chức Đại Liên nhiệt tình vừa dùng khóe mắt đánh giá thành phố Đại Liên, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh trước kia hắn cùng cha hắn Lăng Chí Phong đến Đại Liên, đi tới cổ viện của Nạp Lan gia tộc nói chuyện với Nạp Lan Đức Long cùng Nạp Lan Vĩnh Kha.
Ngày nào đó, Nạp Lan Hương Hương đã mang theo Bảo Nhi rời khỏi Đại Liên, lựa chọn xuôi nam.
Ngày nào đó, Nạp Lan Đức Long uyển chuyển truyền đạt lại ý tứ của Nạp Lan Hương Hương, muốn cùng Lăng gia hủy bỏ hôn sự giữa Nạp Lan Hương Hương cùng Lăng Vĩ.
Lúc ấy vừa nghe được ý tứ trong lời nói của Nạp Lan Đức Long, Lăng gia gia chủ Lăng Chí Phong thật ngạc nhiên, theo sau lại mỉm cười nói Nạp Lan Đức Long chỉ nói đùa, thẳng đến cuối cùng khi Nạp Lan Đức Long thừa nhận mình không hề nói đùa, lúc đó sắc mặt âm trầm hỏi nguyên nhân, cuối cùng giận tím mặt vỗ bàn rời đi.
Ngày đó từng hình ảnh một vẫn như nước thủy triều dũng mãnh tràn vào trong đầu Lăng Vĩ, Lăng Vĩ không tự chủ được nắm chặt hai tay, cười lạnh:
- Nạp Lan Hương Hương a Nạp Lan Hương Hương, không thể tưởng được cô cũng có ngày hôm nay đi? Tôi thật vô cùng chờ mong nhìn cô khóc lóc quỳ gối xin Yến Thanh Đế ngủ với cô biết bao nhiêu!
Trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng Lăng Vĩ cũng hiện lên dáng cười băng sương.
Tựa hồ giờ khắc này hắn đã hoàn toàn quên vô luận như thế nào Nạp Lan Hương Hương cũng từng là vị hôn thê của hắn.
Mà trên thực tế, lúc trước khi hắn còn ở Hàng Châu, từng vì chuyện Yến Thanh Đế muốn ngủ với Nạp Lan Hương Hương mà đi theo làm chân chạy vặt.
Vì chuyện kia, Nạp Lan Hương Hương không chút lưu tình châm chọc hắn, cho dù Nạp Lan Hương Hương vẫn còn là vị hôn thê của hắn, nhưng chỉ cần Yến Thanh Đế chịu gật đầu, hắn cùng vô cùng nguyện ý để cho Yến Thanh Đế cắm sừng hắn!
Ước chừng nửa giờ sau, xe hơi chạy tới một khách sạn cấp bốn sao.
Với thân phận cán bộ xứ cấp như Lăng Vĩ, khi đi công tác dựa theo quy định phải cùng đồng sự ngủ chung một gian phòng, nhân viên phó tỉnh cấp ở phòng đôi, cấp sảnh cục ở được phòng riêng hoặc phòng tiêu chuẩn, nhân viên xứ cấp thì phải hai người chung một phòng!
Nhưng...
Quy củ vĩnh viễn chỉ là quy củ.
Có thể nói không chút nào khoa trương, cán bộ xứ cấp hàng thật giá thật, khi đi công tác xác suất ở chung một phòng với người khác thật hiếm hoi vô cùng.
Lăng Vĩ chẳng những là cán bộ xứ cấp của bộ thương mại, hơn nữa còn là nhân vật nổi bật bên trong giới tuổi trẻ Lăng gia, hắn làm sao cùng đồng sự ở chung một phòng?
Đáp án không cần nói cũng biết!
Sau khi vào phòng, Lăng Vĩ nghĩ nghĩ, lấy ra di động gọi cho Lăng Vân Phong.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Lăng Vân Phong, trong giọng nói tràn ngập vẻ thích ý khi một người gặp được việc vui:
- Tiểu Vĩ, đến Đại Liên chưa?
- Ân, vừa đến thưa chú.
Lăng Vĩ cung kính trả lời.
- Buổi hội nghị tại Đại Liên sẽ tổ chức vào ba ngày sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này mọi người sẽ ở lại Đại Liên năm ngày.
Bên kia điện thoại Lăng Vân Phong cười nói:
- Mấy ngày gần đây, chú rất bận rộn, chờ khi nào rảnh cháu tới nhà, chú nói thím cháu làm vài món ngon cho cháu.
- Dạ, thưa chú.
Lăng Vĩ nói xong nhịn không được hỏi:
- Đúng rồi thưa chú, Nạp Lan gia đã đưa ra lựa chọn chưa?
Bản thân là nhân vật nổi bật trẻ tuổi trong Lăng gia, lại là diễn viên trong sự kiện từ hôn lúc trước. Lăng Vĩ tự nhiên nghe được Lăng Chí Phong nhắc tới sự kiện Yến Thanh Đế muốn khai đao với Nạp Lan gia.
- Tạm thời còn chưa có!
Lăng Vân Phong nghe được tên của Nạp Lan gia, cười lạnh nói:
- Bất quá sẽ nhanh!
- Hắc! Lúc trước lão bất tử Nạp Lan Đức Long vì tiểu kỹ nữ Nạp Lan Hương Hương không tiếc vạch mặt với Lăng gia chúng ta, lần này Yến Thanh Đế bức bách bọn hắn, bản thân cháu muốn nhìn xem bọn hắn còn dám hung hăng càn quấy như trước nữa hay không.
Khi Lăng Vĩ nhắc tới chuyện trước kia, thần tình oán hận.
Lăng Vân Phong âm trầm nói:
- Kỳ thật tiểu Vĩ a, so với việc Nạp Lan gia chịu thần phục Yến Thanh Đế, chú càng chờ mong Nạp Lan gia không biết phân biệt, bởi nếu như vậy Nạp Lan gia sụp đổ sẽ nhanh thôi.
- Chú nói rất đúng.
Lăng Vĩ phụ họa.
Nghe được lời nói của Lăng Vĩ, bên kia điện thoại Lăng Vân Phong cười nói:
- Nhưng nói đi thì nói lại, tiểu Vĩ, kỳ thật cháu không cần phải nghĩ ngợi về chuyện trước kia nữa. Cháu ngẫm lại xem, năm nay cháu vẫn chưa tới ba mươi tuổi, cũng đã là cán bộ xứ cấp. Mà qua năm nay chú và cha cháu sẽ nghĩ biện pháp hoạt động cho cháu, để cho cháu bước cao hơn. Có thể nói có chúng ta trải đường cho cháu, tiền đồ của cháu sẽ bừng sáng.
Nghe được lời nói của Lăng Vân Phong, Lăng Vĩ kích động, kỳ thật hắn vốn chờ mong chuyện này đã thật lâu.
Dù sao ở trong hoàn cảnh hiện tại của quốc gia, muốn đi lên trên, nhất định phải được tôi luyện bên dưới cơ sở, cũng có thể nói là cần mạ vàng.
- Cháu ngẫm lại xem, đến lúc đó cháu ở địa vị cao, mà Nạp Lan gia vô luận là làm quân cờ cho Yến Thanh Đế, hay là suy sụp, tóm lại đều khó có khả năng đối kháng với Lăng gia chúng ta, về phần con nhóc Nạp Lan Hương Hương, hắc, đến lúc đó dù cô ta xách giày cho cháu cũng không xứng!
Lăng Vân Phong lại nói.
Lăng Vĩ nở nụ cười.
Nghe được lời nói này của Lăng Vân Phong, Lăng Vĩ đắc ý nở nụ cười.
- Đúng rồi, chú, cháu nghe cha nói Yến Thanh Đế có lộ ra tin tức, chỉ cần lần này chú làm được xuất sắc, có hi vọng đề bạt?
Trong lúc đắc ý, Lăng Vĩ lại nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi.
Nghe Lăng Vĩ hỏi, Lăng Vân Phong cũng không giấu diếm, mà nói thẳng:
- Yến Thanh Đế chỉ là thuận miệng nói qua, muốn trở thành sự thật khó khăn quá lớn. Nhưng nếu hắn đã mở miệng, hẳn không phải chỉ là nói suông, nhiều ít cũng tính là có chút hi vọng!
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Lăng Vân Phong biểu lộ vẻ đắc ý cùng hưng phấn, ai cũng có thể nhận thấy được.
- Vậy cháu xin chúc mừng nhị thúc.
Lăng Vĩ lại nịnh nọt.
Quả nhiên một câu tâng bốc này làm Lăng Vân Phong cực kỳ thoải mái, chỉ nghe hắn phá lên cười bên kia điện thoại:
- Tiểu Vĩ a, mấy tháng không gặp, cháu càng ngày càng biết nói chuyện. Được rồi, chú còn có việc phải làm, cũng không nói tiếp được với cháu, chờ ngày nào chú rảnh rỗi, sẽ nói thím gọi điện cho cháu.
- Dạ, nhị thúc, chú đi làm thôi.
Lăng Vĩ vội vàng nói.
Cúp điện thoại, Lăng Vĩ châm một điếu thuốc lá, vừa hút vừa nhớ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Lăng Vân Phong.
Nhớ lại nội dung, hắn không khỏi ảo tưởng sẽ có một ngày, hoa tàn ít bướm Nạp Lan Hương Hương ở trước mặt hắn không thể ngóc nổi đầu.
Theo hắn xem ra, khi đó Nạp Lan Hương Hương đã không còn vốn liếng tuổi thanh xuân, quả thật ngay tư cách xách giày cho hắn cũng không có!
Nghĩ đến đây, dáng tươi cười nơi khóe miệng Lăng Vĩ càng thêm đắc ý.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, hiện giờ Nạp Lan Hương Hương đã trở thành người phụ nữ của Đồ Tể.
Người phụ nữ của Đồ Tể, ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có sao?
Có thể sao?
Ngay khi Lăng Vĩ còn đang lâm vào trong ảo tưởng, bên trong đại viện nhà cổ Nạp Lan gia, trong tòa lầu hai tầng, nơi ở tạm thời của Trần Phàm.
Trần Phàm cầm di động, đứng ngay cửa sổ, nhìn mặt hồ bên ngoài, lẳng lặng nghe lời nói của người bên kia điện thoại.
- Tiểu Phàm a, cậu cung cấp những tài liệu cùng ảnh chụp này hẳn là xí nghiệp hóa chất phải không?
Đầu bên kia điện thoại, Tần An cân nhắc một chút nói:
- Hơn nữa...nhìn qua có chút quen mắt, nếu như tôi không có đoán sai, hẳn là sự kiện công nghiệp hóa chất Đại Liên gây ô nhiễm từng huyên náo ồn ào ở đoạn thời gian trước kia.
- Dạ, lão hiệu trưởng, là nhà máy hóa chất Đại Liên, chính xác ra là nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên.
Trần Phàm nghiêm mặt nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Tần An chợt nhớ, cười khổ nói:
- Tiểu tử cậu muốn tôi chuẩn bị một phần báo cáo như thế, rõ ràng là có ý xấu đây. Tôi rất hiếu kỳ, không biết cậu đang hướng về tập đoàn Anh Hoa hay là hướng về tiểu tử Yến gia?
- Tôi tính toán nhổ một ổ.
Trần Phàm thoáng híp mắt, trầm giọng nói:
- Tập đoàn Anh Hoa, Lăng gia, Yến Thanh Đế, một tên đều chạy không được!
Đầu bên kia điện thoại, Tần An há hốc mồm.
Ông thật sự không thể tưởng tượng, rốt cục Trần Phàm làm sao chỉ dựa vào một phần báo cáo ô nhiễm là có thể vặn ngã ba đối thủ không kém.
Nhổ một hang ổ.
Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay trí mạng!
Đây là phong cách làm việc của Trần Phàm!