- Xử lý như thế nào chuyện của Hương nha đầu và đứa nhỏ, quyền lựa chọn trên tay cậu, Nạp Lan gia tuyệt không bắt buộc!
 
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Đức Long, Trần Phàm cũng không hé răng, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
 
Bởi vì ngộ sát Nạp Lan Minh Châu, trong nội tâm hắn luôn tự trách lẫn áy náy, ngay từ đầu Trần Phàm nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc nói Nạp Lan Hương Hương lợi dụng đủ loại phương thức trả thù chính mình, vẫn luôn thờ ơ, thậm chí còn cho Hoàng Phủ Hồng Trúc dừng cuộc điều tra!
 
Khi đó bệnh tâm lý hậu chiến của hắn còn chưa khỏi hẳn.
 
Có thể nói Nạp Lan gia tộc là tâm bệnh cuối cùng của hắn, cũng là tâm bệnh lớn nhất!
 
Sau đó Nạp Lan Hương Hương lợi dụng buổi hoạt động giao lưu thương mại diễn ra tại Chiết Giang, muốn lợi dụng Yến Thanh Đế đánh bại Trần Phàm, kết quả còn bị mất mặt, còn bị Dai Fu xuất hiện đánh nát lòng kiêu ngạo của nàng.
 
Về sau, nàng gặp hắn bên ngoài hội trường, lại châm chọc hắn, kết quả làm Dai Fu hoàn toàn nổi giận, dẫn người đến Cửu Khê Mân Côi Viên làm bị thương Cổ Bình An, đem chuyện quá khứ nói cho Nạp Lan Hương Hương, còn hung hăng nhục nhã nàng một phen, còn mạnh mẽ mang đi Bảo Nhi.
 
Hành vi của Dai Fu chẳng những không giảm bớt lòng hận thù của Nạp Lan Hương Hương, ngược lại càng khơi mào tâm lý báo thù của nàng, nhưng khi nhìn thấy Trần Phàm còn giẫm đạp được mặt mũi của Yến Thanh Đế, nàng không còn đem hi vọng ký thác lên trên người Yến Thanh Đế, mà thay đổi sách lược, chủ động đến Thanh Long sơn trang tìm Trần Phàm, lựa chọn cúi đầu.
 
Chỉ là giả dối cúi đầu nhận sai, tự nhiên không qua mặt được đôi mắt của Trần Phàm.
 
Nhưng Trần Phàm vẫn không để ý đến, mặc cho nàng tùy ý gây sức ép.
 
Về sau, nàng lại lợi dụng quan hệ giữa Bảo Nhi cùng Trần Phàm, mỗi lần Trần Phàm đến Hàng Châu, đều chủ động lấy lòng tiếp đãi, muốn Trần Phàm động tâm đối với nàng.
 
Tất cả chuyện này Trần Phàm đều rõ ràng nhìn thấy, cũng biết nàng đang diễn trò, nhưng không vạch trần, hai người vẫn duy trì một sự cân bằng quỷ dị.
 
Đoạn cân bằng quỷ dị kia kéo dài tới lúc Nạp Lan Hương Hương điên cuồng lên, làm ra hành vi quá khích mới bị đánh vỡ.
 
Nạp Lan Hương Hương dùng cách bỏ thuốc kích dục xảy ra quan hệ với Trần Phàm, cố gắng làm cho hai người nảy sinh quan hệ tình dục trước khi có tình yêu.
 
Theo ý nào đó mà nói, hành vi của nàng cũng có đạo lý của nó, bởi vì nàng hiểu được Trần Phàm là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
 
Nhưng...
 
Nàng đã xem nhẹ một điều, cũng là điều mấu chốt nhất.
 
Cho tới nay Trần Phàm cũng không quan tâm tới sự trả thù của nàng, hoàn toàn là bởi vì trong lòng còn áy náy với Nạp Lan gia tộc, hơn nữa nàng còn là dì út của Bảo Nhi.
 
Mà không phải bởi vì vẻ đẹp của nàng, vẻ cao quý của nàng, hương thơm cơ thể nàng nên mới nhân từ nương tay!
 
Nhân từ.
 
Hai từ này chưa bao giờ xuất hiện bên trong tự điển của Đồ Tể!
 
Bởi vì áy náy, Trần Phàm dù đã xảy ra quan hệ với Nạp Lan Hương Hương, cũng chưa từng động tâm với nàng, ngược lại mỗi lần gặp mặt nàng đều cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
 
Mà sau đêm nàng giao tấm thân xử nữ của mình cho Trần Phàm, không những đau đớn, hận ý đối với Trần Phàm càng bốc cao!
 
Nhưng.
 
Nàng quên đi một câu: đi thông lòng của đàn bà lại chính là việc gần gũi thân thể.
 
Đêm đó trôi qua, thời gian qua nhanh, nàng phát hiện hận ý của mình đối với Trần Phàm đã giảm bớt, mỗi khi hắn xấu hổ tránh mặt nàng, hoặc giảm bớt mỗi lần gặp mặt thì trong nội tâm nàng có đủ loại cảm xúc nói không nên lời.
 
Mà hành trình Hong Kong trước đó, Trần Phàm vì nàng và Bảo Nhi đánh gãy chân của huynh đệ Vương thị, phần khí phách cùng cường thế, làm cho nàng lần đầu tiên chân chính cảm nhận được sự mạnh mẽ của người thanh niên kia.
 
Ngày một tháng bảy, lại một lần hành trình đến Hong Kong, Trần Phàm vì cứu nàng, mạo hiểm tính mạng đi vào sòng bạc Hoàng Gia của Trân Châu Hào, chấp nhận bị thương cứu nàng, sau đó đánh gục Ảnh Tử.
 
Đó lại là một lần luân hồi.
 
Lần luân hồi của mấy năm trước Trần Phàm mạo hiểm tính mạng đi cứu Nạp Lan Minh Châu.
 
Ngày nào đó bởi vì lịch sử tái diễn, làm nàng đứng ở góc độ của chị nàng năm đó, nàng không khỏi tự hỏi lấy mình: Chẳng lẽ là vì hắn từng là Long Nha, cho nên mạng của hắn không đáng giá bằng mạng của người khác, nên vì cứu những người khác, mà nghĩa vô phản cố dùng tính mạng của mình làm tiền đặt cược sao?
 
Không phải.
 
Đây là đáp án nàng đã có được ngày hôm đó.
 
Đồng dạng nàng ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, người thanh niên trước mặt đã hoàn toàn thâm nhập vào trong cuộc sống của nàng, hơn nữa chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối!
 
Ngày nào đó, hận ý của nàng hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại nỗi lo lắng, thậm chí nàng còn lớn tiếng hét to, để cho Trần Phàm đừng tới gần.
 
Trần Phàm không rời đi, hắn chiến thắng Ảnh Tử, chiến thắng tâm ma, cũng chiến thắng chính mình!
 
Cuối cùng hắn thành công cứu ra Nạp Lan Hương Hương, đánh bại Ảnh Tử!
 
Ngày nào đó đi qua, Trần Phàm phát hiện thái độ của nàng đối với hắn hoàn toàn thay đổi, hơn nữa không còn là hư tình giả ý, thậm chí tối hôm qua hắn từ Yên Kinh chạy tới Đại Liên, nàng còn tự mình đi đón máy bay, mà sau khi hắn giết chết toàn bộ võ đạo cao thủ Nhật Bản, thần tình của nàng còn thật lo lắng hỏi thăm hắn có bị thương hay không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Biến hóa từng ly từng tý, Trần Phàm đều nhìn thấy thật rõ ràng.
 
Hắn biết rõ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Nạp Lan Hương Hương vốn quật cường cùng chấp nhất cũng đã thay đổi.
 
Mặc dù đoạt mất lần đầu tiên của Nạp Lan Hương Hương, nhưng Trần Phàm cảm thấy giữa hắn và Nạp Lan Hương Hương còn chưa thể tính là đang phát sinh mối quan hệ yêu đương tình cảm. Nhưng nói là bằng hữu, thì đã có điểm vượt qua giới hạn hữu nghị bình thường rồi.
 
Có thể nói rằng, mối quan hệ bây giờ của hai người đã trở nên phi thường quỷ dị.
 
Phần quỷ dị này làm cho Trần Phàm không khỏi đau đầu. Bởi vậy mà lúc trước nghe Bảo Nhi nói Nạp Lan Hương Hương tâm tình đang không xong, thì hắn do dự, có nên đi tìm Nạp Lan Hương Hương nói chuyện hay không.
 
Hiện giờ, theo trong miệng Nạp Lan Đức Long biết được chuyện tình, Nạp Lan Hương Hương đang mang theo cốt nhục của mình, thì ngay từ đầu hắn đã khiếp sợ không thôi. Đến tận giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
 
Đúng vậy, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại!
 
Giống như lúc trước hắn từng nói với Tiêu Phong: Có những chuyện, thủy chung rồi sẽ đến lúc chúng ta cần phải đối mặt!
 
- Xin Nạp Lan lão gia tử yên tâm, tôi sẽ cấp cho Hương Hương cùng Nạp Lan gia tộc một cái công đạo!
 
Trần Phàm làm ra lựa chọn, diễn cảm kiên quyết, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
 
Bên tai vang lên lời nói cam đoan của Trần Phàm, trong con người nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trần Phầm, tâm tình căng thẳng của Nạp Lan Đức Long mới buông lỏng xuống, bao nhiêu nỗi lo lắng trong lòng nhất thời đều biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
 
Bởi vì...hắn biết Trần Phàm đã quyết định rồi!
 
Không riêng gì Nạp Lan Đức Long biết điểm này, mà Nạp Lan Vĩnh Kha đi pha trà ngon giúp cho Trần Phàm cùng Nạp Lan Đức Long cũng biết điểm này!
 
Hắn khẽ buông lỏng tâm tình, đồng thời mang trà đi về phía Trần Phàm, đưa tới trước người Trần Phàm.
 
Nhưng Trần Phàm không có tiếp nhận nước trà, mà bước ra ngoài đại sảnh.
 
Nghĩa vô phản cố!
 
Đối với hết thảy chuyện này, Nạp Lan Hương Hương vẫn không hề biết gì. Nàng đang đứng ở trước cửa sổ bên trong thư phòng, nhìn ra phía hồ nước, trầm ngâm suy nghĩ xuất thần.
 
- Hương Hương tiểu thư, lão gia thông báo, buổi trưa tất cả thành viên trong gia tộc đều phải tới bồi Trần tiên sinh dùng cơm, mà còn kêu tiểu thư tham gia, tiểu thư có cần thay quần áo hay không?
 
Đột nhiên, một người hầu gái đi tới sau lưng Nạp Lan Hương Hương, mang theo vài phần lo lắng trong ngữ khí dò hỏi.
 
Bên tai vang lên thanh âm của người hầu, Nạp Lan Hương Hương theo trong ký ức khôi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng lau nước mắt đi, xoay người, bày ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó xem hơn:
 
- Dì Phương, tôi không đói bụng, sẽ không xuống đâu. Chuyện này bà cũng đừng có quản, tôi sẽ thông báo cho cha tôi biết!
 
- Dạ.
 
Người nữ hầu gái được Nạp Lan Hương Hương gọi là dì Phương, thoáng trầm ngâm vài giây đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Bất quá vẫn nhịn không được, khẽ nhắc nhở nói:
 
- Tiểu thư, gần đây thần sắc của cô không được tốt lắm, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.
 
- Biết rồi, dì Phương.
 
Nạp Lan Hương Hương khẽ gật đầu.
 
Thấy Nạp Lan Hương Hương gật đầu, dì Phương hít sâu một ngụm lãnh khí, xoay người đi ra khỏi thư phòng, nhưng tia lo lắng trong con ngươi thì không hề biến mất.
 
Chờ dì Phương lui ra ngoài xong, Nạp Lan Hương Hương mới chậm rãi bước đến một chiếc đàn tranh, nhẹ nhàng ngồi xuống, vươn ngón tay trắng nõn ra, vuốt ve dây huyền cầm.
 
Theo ngón tay của Nạp Lan Hương Hương nhẹ nhàng chuyển động, làn điệu cầm khúc Mai Hoa Tam Lộng chậm rãi vang lên.
 
Chốn hồng trần có người si tình.
 
Đừng cười si tình là u mê...
 
Nạp Lan Hương Hương ngồi ở trước đàn tranh, ngón tay mảnh khánh không ngừng chuyên động, tiếng đàn tranh du dương chậm rãi từ trong gian phòng truyền ra, ngữ điệu mang theo chân khí bi thương, sầu não, làm cho người ta nghe được mà tan nát cõi lòng.
 
Hoa mai một bông, hận vô cùng.
 
Hoa mai hai bông, thời thế xoay vần.
 
Hoa mai ba bông, đoạn lòng người.
 
Tiếng nhạc dừng, nước mắt tuôn rơi.
 
Nước mắt của Nạp Lan Hương Hương tùy ý lướt dài trên khuôn mặt.
 
Bên ngoài gian phòng, trong hành lang, người thanh niên được coi là chúa tể của thế giới ngầm, nghe xong khúc nhạc bi thương, rồi mới nhấc chân lên bước đi...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play