Lần này Trương Cảnh Hiền đại biểu cho Võ Đang đến Đông Bắc, cũng không mang theo nhiều đệ tử môn hạ, chỉ dẫn theo một đạo đồng bình thường phụ trách vệ sinh quét tước phòng ở cho hắn.
 
Trước đó, khi Trương Cảnh Hiền bị Triêu Dã Sang Thắng giết chết trên lôi đài, đạo đồng kia quỳ rạp xuống đất khóc lên nức nở, thương tâm vô cùng.
 
Lúc này, khi Trần Phàm quỳ dập đầu với Trương Cảnh Hiền, kiệt lực nâng nửa người Trương Cảnh Hiền ngồi lên, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt.
 
Dập đầu xong, Trần Phàm cũng không lập tức đứng dậy, mà vỗ nhẹ lên bả vai đạo đồng.
 
Là võ quán lớn nhất Đông Bắc, Nạp Lan võ quán ngoại trừ có được lôi đài luận võ lớn nhất, phương tiện bên trong đều rất đầy đủ.
 
Trần Phàm đứng dậy cũng không nói thêm gì nữa, đi theo Cổ Bình An vào phòng tắm trong võ quán, rửa sạch vết máu trên người.
 
Cùng lúc đó, các bảo tiêu Nạp Lan gia tộc nhanh chóng mang những thi thể của võ giả Nhật Bản ra ngoài, rửa sạch vết máu lưu lại hiện trường, cả quá trình cũng không ai tỏ vẻ khó chịu, càng không có ai nói chuyện, tỏ rõ đã được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha mang theo Ngu Văn Hổ cùng mọi người rời khỏi võ quán.
 
- Hương Hương, sao con lại tới đây?
 
Khi thấy Nạp Lan Hương Hương xuất hiện ở cửa võ quán, vẻ mặt Nạp Lan Vĩnh Kha thật kinh ngạc, trước đó hắn đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên người Trần Phàm, vốn không nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương.
 
Mà Nạp Lan Hương Hương nhìn thấy Trần Phàm đi theo Cổ Bình An vào phòng tắm, cũng không còn chịu được mùi máu tươi gay mũi bên trong võ quán, liền đi ra ngoài trước tiên, đứng cách đó không xa, đang vịn tường nôn khan, sắc mặt trắng bệch.
 
Lúc này nghe câu hỏi của Nạp Lan Vĩnh Kha, nàng không lập tức trả lời, chỉ liên tục hô hấp không khí thanh tân bên ngoài.
 
- Hương Hương, con làm sao vậy?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không biết chuyện Nạp Lan Hương Hương đã có thai, lúc này nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, liên tục nôn mửa, biến sắc bước nhanh tới đỡ lấy nàng hỏi.
 
Nghe được câu hỏi của Nạp Lan Vĩnh Kha. Nạp Lan Hương Hương kiệt lực điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên chuẩn bị trả lời, lại nghe được một võ giả vừa lúc đi ngang qua nói:
 
- Nạp Lan tiên sinh, có lẽ là nàng có tin vui thôi.
 
Có tin vui?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha sửng sốt, nhất thời không hiểu lời nói của vị võ giả.
 
Mà sắc mặt Nạp Lan Hương Hương chợt đỏ lên.
 
Cho tới nay, nàng cũng chưa từng đem chuyện phát sinh quan hệ với Trần Phàm cùng việc nàng có thai nói cho bất luận người nào.
 
Sau thoáng ngây người, Nạp Lan Vĩnh Kha thật nhanh phản ứng lại, mở to hai mắt nhìn nàng, thần tình không thể tưởng tượng nổi.
 
Nạp Lan Hương Hương cắn nhẹ môi, nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha, gật nhẹ đầu.
 
Oanh!
 
Nhìn thấy nàng gật đầu, cả người Nạp Lan Vĩnh Kha chấn động, bên tai như nổ vang, hoàn toàn trợn tròn mắt.
 
Đúng vậy, là trợn tròn mắt!
 
Bởi vì ở trong trí nhớ của hắn, Nạp Lan Hương Hương bởi vì muốn báo thù cho chị mình là Nạp Lan Minh Châu, từ hôn với Lăng gia Lăng Vĩ, độc thân mang theo Bảo Nhi rời khỏi Nạp Lan gia tộc xuôi nam, luôn luôn chưa từng quen biết bạn trai, cũng không nghe được nàng gần gũi với một người đàn ông nào...
 
Nhưng hiện giờ, Nạp Lan Hương Hương lại có thai!
 
- Hương Hương, chuyện gì đã xảy ra?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha sửng sốt gần nửa phút mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy những võ giả cũng không ở bên cạnh, ngữ khí phức tạp hỏi.
 
Là một trong những gia tộc lớn nhất Đông Bắc, tuy rằng gia quy của Nạp Lan gia tộc cũng không quá nghiêm khắc, nhưng chưa kết hôn mà lại có con dù sao cũng không phải là chuyện gì quang vinh, Nạp Lan Vĩnh Kha tự nhiên muốn hỏi thật rõ ràng.
 
- Là con của Trần Phàm.
 
Nạp Lan Hương Hương thoáng do dự, cuối cùng đón lấy ánh mắt phức tạp của cha mình, nhẹ giọng mở miệng.
 
Con của Trần Phàm?
 
Nếu như nói lúc này Nạp Lan Vĩnh Kha trợn mắt há hốc mồm, nhưng khi nghe được đứa con trong bụng Nạp Lan Hương Hương lại là con của Trần Phàm, trong lòng hắn chấn kinh không còn lời nào để hình dung.
 
Thậm chí nỗi chấn kinh này so với việc Trần Phàm một mình giết chết toàn bộ võ đạo cao thủ Nhật Bản càng thêm mãnh liệt!
 
Nạp Lan Hương Hương luôn hận Trần Phàm thấu xương, thẳng tới trước đây không lâu bên trên Trân Châu Hào, Trần Phàm mạo hiểm tính mạng cứu nàng, nàng mới thay đổi thái độ.
 
Mà theo Nạp Lan Vĩnh Kha xem ra, chuyện ngày đó trôi qua, Trần Phàm đã rời khỏi Hong Kong trước, mà hắn mang theo Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi ở lại Hong Kong thêm vài ngày mới quay về Đại Liên.
 
Nếu như vậy trong khoảng thời gian này Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương cũng không gặp nhau, làm sao lại có con?
 
Huống chi cho dù giữa hai người phát sinh quan hệ, cũng sẽ không mang thai nhanh đến như vậy đi?
 
Giải thích duy nhất chính là, trước sự kiện Trân Châu Hào, Trần Phàm đã cùng Nạp Lan Hương Hương phát sinh chuyện kia...
 
Nhưng kết quả này càng làm cho Nạp Lan Vĩnh Kha không thể hiểu nổi cùng không sao thừa nhận!
 
Hắn có thể nhớ rõ tinh tường, trước sự kiện Trân Châu Hào, Nạp Lan Hương Hương hận Trần Phàm khắc cốt minh tâm tới cỡ nào!
 
Ở dưới tình hình này, Nạp Lan Hương Hương làm sao có thể quan hệ với Trần Phàm?
 
- Tại sao lại là con của Trần Phàm được?
 
Trong lòng vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, Nạp Lan Vĩnh Kha theo bản năng mở miệng hỏi.
 
Sắc mặt Nạp Lan Hương Hương biến đổi, hơi trầm ngâm, cuối cùng lựa chọn kể hết cho cha mình.
 
Nghe được nàng nói, lúc trước bởi vì Trần Phàm quyền thế ngập trời, không thể đánh ngã, vì thế nàng bí quá hóa liều, lấy thân thể mình làm sự trả giá, lợi dụng phương thức hạ thuốc kích dục phát sinh quan hệ với Trần Phàm, muốn lợi dụng việc này cho Trần Phàm phải yêu nàng, sau đó sẽ vứt bỏ hắn, khiến cho hắn phải thống khổ.
 
Dù Nạp Lan Vĩnh Kha có danh xưng Đông Bắc tiểu vương gia, cả đời trải qua bao chuyện muôn màu muôn vẻ, đã sớm rèn luyện được một trái tim thật kiên cường, nhưng vẫn bị cả kinh tới trợn mắt há hốc mồm!
 
Hoang đường, điên cuồng, ngu muội, vô tri...
 
Giờ khắc này, Nạp Lan Vĩnh Kha thật sự không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung hành động của con gái mình.
 
- Hương Hương, con đúng thật là hồ nháo!
 
Sau đó hắn vươn tay chỉ vào mặt con gái, nín hồi lâu mới nghẹn ra được một câu.
 
Nghe lời răn dạy cùng quở mắng của cha, Nạp Lan Hương Hương trầm mặc không nói.
 
Bởi vì hiện tại khi nàng hồi tưởng lại những việc mình đã làm, cũng hiểu được bản thân mình quả thật là ngây thơ tới không hình dung nổi.
 
- Trần Phàm có biết không?
 
Thấy nàng không nói lời nào, Nạp Lan Vĩnh Kha nhíu mày hỏi.
 
Nạp Lan Hương Hương khẽ lắc đầu.
 
- Vậy con dự định làm như thế nào?
 
Chân mày Nạp Lan Vĩnh Kha càng cau chặt lại, tựa hồ đang suy tư làm sao xử lý thích đáng chuyện này.
 
Nạp Lan Hương Hương nghĩ nghĩ, nói:
 
- Con không dự định nói cho hắn biết lúc này.
 
- Như vậy sao được đây?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha biến sắc, bản năng cho rằng không thể làm như vậy.
 
Lúc này Nạp Lan Hương Hương không nói gì mà lựa chọn trầm mặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Sau đó ngay khi Nạp Lan Vĩnh Kha dự định nói chuyện, khóe mắt nhìn thấy Cổ Bình An cùng Trần Phàm từ trong võ quán đi ra, nhất thời đem lời nói tới bên mép nuốt trở vào trong bụng.
 
Trần Phàm tắm rửa xong, trên người không còn dính máu, hắn thay một bộ võ phục của võ quán, sát khí thu liễm, không còn nhìn ra được Đồ Tể điên cuồng đã chém giết toàn bộ đoàn cao thủ võ đạo Nhật Bản!
 
Không riêng gì Nạp Lan Vĩnh Kha nhìn thấy Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương cũng nhìn thấy.
 
Trong lúc nàng vừa nhìn thấy Trần Phàm bên trong võ quán đi ra, cả người giống như bị điện giật, thân thể run lên, đồng tử đột nhiên phóng lớn, ánh mắt lập tức tập trung Trần Phàm.
 
Cùng lúc đó, Trần Phàm cũng nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương.
 
Nhìn thấy nàng, trong đầu hắn theo bản năng hiện ra hình ảnh hôm đó tại biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên, bởi vì uống thuốc kích dục, đã cùng nàng phát sinh một màn thật điên cuồng.
 
Trong đầu vừa hiện ra hình ảnh ngày hôm đó, Trần Phàm hơi có vẻ xấu hổ, sau đó mỉm cười nhìn hai cha con, dùng vẻ tươi cười che lấp vẻ xấu hổ kia.
 
Trần Phàm chợt thu hồi ánh mắt, trong lòng ngấm ngầm thở dài.
 
Vô luận hắn từng báo thù cho Lưu Mãnh, du đãng khắp thế giới, cùng đủ loại đàn bà chơi trò tình ái, nhưng từ sau khi trở lại quốc nội, trước sau cùng Dai Fu, Lý Dĩnh, thánh nữ Monica, Hoàng Phủ Hồng Trúc phát sinh quan hệ, đều là ngươi tình ta nguyện.
 
Chỉ riêng Nạp Lan Hương Hương!
 
Đối với Nạp Lan Hương Hương hay chính Trần Phàm, chuyện ngày đó không bên nào tình nguyện, bởi vì bị kích thích, ngay từ đầu hắn đã dùng lực ý chí khủng bố khống chế dục vọng trong cơ thể, nhưng vì lo lắng Nạp Lan Hương Hương bị sức thuốc kích thích quá độ mà chết, chỉ đành đến gần chiếu cố cho nàng, không ngờ bị nàng điên cuồng khiêu khích, kết quả cuối cùng không thể khống chế, hai người trực tiếp ân ái ngay trên sô pha trong phòng khách kia.
 
Mà Nạp Lan Hương Hương thì càng không cần phải nói, lúc ấy nàng hận Trần Phàm, nếu nói nàng cam tâm tình nguyện cùng Trần Phàm phát sinh quan hệ, đây tuyệt đối là giả dối!
 
Bởi vì không phải đôi bên tình nguyện, cho nên cho tới nay, Trần Phàm đều không thể quên được chuyện kia, cũng không biết nên làm sao xử trí mối quan hệ với nàng, mỗi lần gặp mặt nhau, Trần Phàm đều cảm thấy xấu hổ, lần này cũng là như thế!
 
- Trần...Trần Phàm!
 
Trần Phàm bởi vì xấu hổ nên không chủ động tiến lên chào hỏi, Nạp Lan Hương Hương thấy hắn muốn đi, cũng nhịn không được mở miệng kêu gọi.
 
Nghe được tiếng gọi của nàng, Trần Phàm theo bản năng dừng bước.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha nghĩ nàng muốn nói chuyện đã mang thai cho Trần Phàm biết, bèn nhìn Trần Phàm cười cười, sau đó xoay người rời đi.
 
Thấy Nạp Lan Vĩnh Kha rời đi, Trần Phàm thoáng do dự, sắc mặt phức tạp đi về hướng Nạp Lan Hương Hương.
 
Tuy rằng không biết làm sao nói chuyện với nàng, nhưng nàng đã mở miệng, hắn cũng không thể giả vờ như không nghe thấy.
 
- Hương Hương tiểu thư, có chuyện gì sao?
 
Đi tới bên cạnh nàng, Trần Phàm rõ ràng ngửi thấy được hương thơm mê người tản ra trên người nàng.
 
Hương thơm tự nhiên trên người nàng so sánh với hương thơm của hoa tulip trên người Dai Fu càng nồng đậm và mê người, càng có thể kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.
 
- Không có việc gì.
 
Dù Trần Phàm đã rửa sạch vết máu trên người, nhưng vẫn còn lưu lại mùi máu tươi. Nạp Lan Hương Hương vừa ngửi được, trong bụng chợt quay cuồng, cố nén cảm giác muốn nôn mửa, nàng cuống quýt trả lời, sau đó cảm thấy thái độ mình không đúng, liền lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Trần Phàm, mang theo vài phần lo lắng lẫn phức tạp hỏi:
 
- Anh...anh không sao chứ?
 
- Không có việc gì.
 
Trần Phàm cười lắc đầu.
 
- Nga.
 
Nạp Lan Hương Hương theo bản năng nga một tiếng, lại không biết nên làm sao tiếp tục nói chuyện.
 
- Đi thôi, mọi người còn đang đợi.
 
Nhận thấy được không khí trở nên xấu hổ, Trần Phàm đành phải chủ động mở miệng, muốn chấm dứt cuộc nói chuyện.
 
- Được.
 
Nạp Lan Hương Hương nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng thật muốn tiếp tục nói chuyện với Trần Phàm.
 
Trần Phàm không đoán được tâm tư của nàng, ngược lại vì tránh xấu hổ, thấy nàng gật đầu hắn liền xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng quen thuộc cho nàng.
 
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, Nạp Lan Hương Hương hít sâu một hơi, cũng không gọi hắn trở lại.
 
Mười phút sau.
 
Tất cả mọi người đều lên xe, rời khỏi Nạp Lan võ quán.
 
Trong đó Ngu Văn Hổ ngồi chung trong xe Cayenne với Trần Phàm, Không Tâm đại sư cùng võ giả khác ngồi trên chiếc Bali hào hoa. Nạp Lan Vĩnh Kha mang theo Nạp Lan Hương Hương ngồi trong một chiếc khác.
 
- Nói cho hắn biết chưa?
 
Bên trong chiếc Lincoln, Nạp Lan Vĩnh Kha thấy xe khởi động, hạ tấm chắn xuống, sắc mặt phức tạp hỏi.
 
Nạp Lan Hương Hương lắc đầu.
 
- Sao không nói cho hắn biết?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha nhíu mày, lý trí nói cho hắn biết. Nạp Lan Hương Hương giấu diếm như vậy không phải là chuyện tốt, như vậy đối với nàng và Trần Phàm đều không có lợi, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới Nạp Lan gia tộc.
 
- Hô...
 
Nạp Lan Hương Hương phun ra một hơi, ngẩng đầu nhìn cha mình, ánh mắt không hề tránh né, ngữ khí thật kiên định:
 
- Cha, con đã nghĩ kỹ, con sẽ không nói cho hắn biết con mang con của hắn.
 
- Con...
 
Nạp Lan Vĩnh Kha trợn tròn mắt.
 
- Cha, trước kia con cho rằng hắn thiếu Nạp Lan gia, thiếu chị của con một mạng.
 
Nạp Lan Hương Hương thấy thế, cười tự giễu, trong giọng nói tràn ngập vẻ chua xót:
 
- Hiện tại con mới biết được, là Nạp Lan gia chúng ta thiếu hắn, mà không phải hắn thiếu chúng ta.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha trầm mặc, tựa hồ chấp nhận lời nói của nàng.
 
- Mà sở dĩ con mang thai con của hắn, là vì muốn dùng một loại phương pháp ngu muội đi trả thù hắn.
 
Nàng nói xong, trong con ngươi hiện lên một đạo ánh mắt cô đơn mà thống khổ:
 
- Ở tình huống như vậy, cha bảo con làm gì còn mặt mũi đi nói cho hắn biết, con mang thai con của hắn?
 
- Vậy con dự định làm sao bây giờ?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha trầm mặc một lát, than thờ:
 
- Giấu diếm như vậy cũng không phải là biện pháp a?
 
- Không có việc gì, chỉ cần hắn không biết là được rồi.
 
vẻ mặt Nạp Lan Hương Hương chấp nhất:
 
- Về cách nhìn của những người khác, con không cần!
 
- Con muốn sinh đứa bé này sao?
 
Trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha chợt này, nhất thời hiểu được tâm ý của nàng.
 
- Ân.
 
Nàng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cười, trong dáng tươi cười toát ra vẻ hạnh phúc hiếm thấy:
 
- Con sẽ sinh con, sau đó chậm rãi nuôi lớn nó.
 
- Chẳng lẽ con dự định giấu diếm hắn cả đời?
 
Nạp Lan Vĩnh Kha cau chặt mày, tựa hồ không đồng ý quyết định của nàng.
 
Lần này nàng trầm mặc thật lâu.
 
Thật lâu...thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, ngữ khí run rẩy nói:
 
- Cha, con yêu hắn.
 
Con yêu hắn!
 
Nghe được mấy chữ này, cả người Nạp Lan Vĩnh Kha chấn động, bên tai theo bản năng quanh quẩn lời Nạp Lan Đức Long nói lúc trước:
 
- Nạp Lan gia tộc, thành cũng Hương Hương, bại cũng Hương Hương!
 
Trong lúc nhất thời, hắn cũng trầm mặc, tựa hồ hắn cảm thấy hết thảy đều đã được chú định.
 
- Con đã yêu hắn, nhưng con lại không có tư cách theo đuổi tình yêu của hắn. Bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân ưu tú, loại phụ nữ ngu xuẩn như con căn bản không có tư cách được hắn yêu!
 
Nạp Lan Hương Hương thấy cha trầm mặc, mở miệng lần nữa, ngữ khí thản nhiên, trong thanh âm lại mang theo tia ưu thương không thể hủy diệt:
 
- Con không dám tham vọng quá đáng để cho hắn yêu con, cũng sẽ không dùng đứa con làm lợi thế bức bách hắn ở chung với con, con sẽ nuôi dưỡng con của hắn thành người. Con sẽ yên lặng chú ý tới hắn, nuôi dưỡng con của con và hắn trưởng thành, như vậy con sống mới an tâm.
 
Giờ phút này, ánh mắt nàng chợt ngây dại, như đang nói chuyện với cha mình, lại như đang tự mình thì thầm.
 
Thật sự hạnh phúc sao?
 
Ấm lạnh tự biết.
 
Nàng cắn chặt môi, tùy ý cho nước mắt chảy xuống, trên mặt tràn ngập vẻ hối hận.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play