Trống không?
Điều này sao có thể?
Tô San hoàn toàn ngây dại.
Nàng nằm mơ cũng thật không NGờ, Trần Phàm đưa hộp quà cho nàng lại là trống không.
Từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.
Lúc này, dùng những lời như thế để hình dung tâm tình của Tô San thật sự rất thích hợp.
Nguyên bản bởi vì Tô San nhận được quà sinh nhật của Trần Phàm tâm tình trở nên cực kỳ vui vẻ, nhưng ngay lúc này nhìn thấy hộp quà tặng trống rỗng, tâm tình vui sướng không còn sót lại chút gì, có chỉ là đau lòng!
Nàng thật không ngờ, Trần Phàm lại ở Ngay trong ngày sinh nhật của nàng trêu đùa nàng như vậy, chuyện trêu đùa này đối với nàng mà nói, là một sự cười lạnh, lạnh tới mức làm nàng nhịn không được rùng mình.
Theo sau, nàng cơ hồ theo bản năng lấy ra điện thoại di động, bấm dãy số của Trần Phàm.
Giờ khắc này, nàng cắn chặt môi, hai mắt hơi có chút phiếm hồng, trước mắt một mảnh hơi nước.
Bên kia điện thoại, Trần Phàm đúng lúc bước xuống xe Tiêu Phong, ngạc nhiên nhận thấy được di động trong túi chấn động, lập tức lấy ra, nhìn thấy là điện thoại của Tô San, chuyên máy, mỉm cười nói:
- Lão bà ngoan, nhận được lễ vật rồi sao?
- Trần Phàm, anh là tên hỗn đản!
Nguyên bản tâm tình Tô San cực kỳ không xong, nghe được lời trêu chọc của Trần Phàm, hoàn toàn nổ bạo.
Cho tới nay, mặc dù trong thời gian Tô San
"tranh đấu" với Trần Phàm luôn rơi ở hạ phong, cũng thường xuyên bị khinh bỉ, nhưng chân chính tức giận cơ hồ không có.
Giờ này khắc này, vẻ tức giận toát ra trong giọng nói của Tô San làm cho Trần Phàm ngạc nhiên.
- Tô San, cô làm sao vậy?
Biết được tâm tình Tô San thập phần không xong. Trần Phàm cũng khôngtiếp tục hi hi ha ha, mà là trịnh trọng hỏi.
Nước mắt chậm rãi trào ra trong vành mắt Tô San, lướt qua khuôn mặt mê người của nàng, nàng cắn chặt môi, dùng hết khí lực hô:
- Hỗn đản, anh cút đi!
Ba!
Dứt lời, Tô San trực tiếp cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Bên tai quanh quẩn tiếng hồi âm, cả người Trần Phàm sững sờ ngay tại chỗ, đôi mày cau chặt lại.
Nàng làm sao vậy?
Trần Phàm khép lại di động, trong lòng tự hỏi.
Chậm rãi châm một điếu thuốc lá. Trần Phàm ngồi xổm trên đường phố, rít thuốc thật mạnh đồng thời suy tư nguyên nhân nổ bạo của Tô San.
Cùng lúc đó, ở bên kia. Tô San lau nước mắt, sau đó cầm cái hộp không trên giường, theo bản năng định ném đi!
Từ nhỏ đến lớn, cho dù Tô San có tức giận, cũng không có thói quen tùy tiện ném đồ vật.
Lần này đây, tuy rằng nàng nhất thời xúc động, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cuối cùng nàng không ném bỏ hộp quà tặng trong tay, mà gắt gao cầm chặt cái đáy hộp quà.
Bỗng nhiên...
Tô San nhìn thấy một tờ giấy từ trong hộp quà rớt ra, phiêu đàng trên không trung.
Màu sắc của tờ giấy cùng bên trong hộp quà giống nhau, trước đó nàng cũng không có nhìn thấy.
Cơ hồ theo bản năng, nàng liền chụp được tờ giấy.
Xoa xoa nước mắt, Tô San buông hộp quà tặng trong tay, mở lòng bàn tay lộ ra tờ giấy.
Dưới ánh đèn, trên tờ giấy màu hoàng kim viết một đoạn chữ lớn như rồng bay phượng múa:
- Lão bà thân ái, xin tha thứ cho tình thương của tôi quá thấp, tôi nghĩ hai ngày thật sự nghĩ không ra cần mua lễ vật gì cho cô. Cuối cùng tôi quyết định tặng cho cô ba lần cơ hội, ba lần cơ hội đế tôi làm việc cho cô, nói cách khác, sau này, ở bất cử thời gian và địa điểm nào, cũng có thể đưa ra yêu cầu với tôi, ân...cho dù là yêu cầu vô lễ, chỉ cần không làm trái nguyên tắc làm người của tôi, xem như có lên núi đao, xuống biển lửa cũng sẽ thực hiện không chối từ.
Nguồn truyện: Truyện FULL Oanh!
Ngạc nhiên đọc được đoạn câu viết này, Tô San hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thậm chí, so với lúc nhìn thấy hộp quà tặng trống rỗng, trong lòng nàng càng thêm khiếp sợ.
Lễ vật!
Đây là lễ vật hắn tặng cho mình!
Giờ khắc này, Tô San phảng phất như từ cửu u vực sâu về tới thiên đường, một cảm giác vui mừng cùng hạnh phúc không thề diễn tả được bằng lời tràn ngập ở trong lòng của nàng, để nàng lập tức nín khóc mỉm cười, cười thật sáng lạn.
Đây là lễ vật đặc thủ nhất nàng thu được suốt mười chín năm nay.
Đây là một phần lễ vật mà nàng nằm mơ cũng thật không ngờ đến.
Đồng dạng, đây cũng là một phần lễ vật khiến nàng bồi hồi từ thiên đường cùng địa ngục, ban đầu nàng vì chuyện Trần Phàm tặng lễ vật cho mình mà cảm thấy vui mừng, sau đó bởi vì hộp quà tặng trống không, nàng cảm thây đau lòng, hiện giờ...nhìn thây lễ vật chân chính, nàng mừng rỡ như điên.
Sau thoáng kích động, Tô San thật cẩn thận đem phần lễ vật đặc thù này thu vào, sau đó nàng nhớ lại một màn mình mới nối giận bùng nổ với Trần Phàm, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Không có chút nào do dự, Tô San liền cầm lấy di động bấm dãy số của Trần Phàm.
Bên kia điện thoại, Trần Phàm hút hết một điếu thuốc vẫn không nghĩ thông suốt vì sao Tô San lại tức giận đến như thế, đang do dự có nên gọi điện hỏi lại Tô San hay không, lại nghe được điện thoại vang lên.
Nhanh chóng lấy ra di động, nhìn thấy chủ nhân cuộc điện thoại, Trần Phàm chợt ngẩn ra, sau đó liền chuyển máy.
'Thật...thật xin lỗi.
Điện thoại chuyển được, không đợi Trần Phàm nói chuyện, trong điện thoại truyền ra thanh âm của Tô San.
Ân?
Bên tai vang lên ba chữ
"thật xin lỗi" của Tô San, biểu tình Trần Phàm cần bao nhiêu phấn khích liền có bấy nhiêu phấn khích, hắn dở khóc dở cười hỏi:
- Lão bà, rốt cục cô đang làm cái quỷ gì?
- Tôi...tôi...
Trong lòng đồng thời áy náy, Tô San lại không biết làm sao mở miệng, nín nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói:
- Thực xin lôi, khi nãy tôi không nhìn thấy được tờ giấy bên trong hộp quà.
Nói tới đây, Tô San cũng không tiếp tục nói tiếp, theo bản năng trong đầu hiện ra nội dung tờ giấy, nụ cười trên mặt càng trở nên sáng lạn.
Nàng hiểu được trước khi mình mời đám người Tiêu Phong, Trần Phàm có lẽ không biết sinh nhật của nàng.
Nhưng sau khi Trần Phàm biết được sinh nhật của nàng, suy nghĩ suốt hai ngày nên tặng lễ vật gì cho nàng. điều này cũng đã đủ chứng minh tâm ý của Trần Phàm.
Trọng yếu hơn là phần lễ vật này Tô San thật thích...
Phải biết rằng, Tô San giao phong cùng Trần Phàm có chiến có bại, hiện giờ lấy được sát khí siêu cấp, sau này muốn thắng Trần Phàm, đó chăng qua là lăng phí một cơ hội mà thôi.
Mà đây chính là ý Tô San muốn có nhất!
Theo ý nào đó mà nói, Trần Phàm nghĩ ra tặng lễ vật này cũng là hao hết tâm tư.
Cảm xúc của nữ nhân giống như khí hậu của mùa xuân, trước một khắc nàng có thể khóc khóc tích tích, mà rất nhanh nàng sẽ cười hì hì.
Tô San chính là tấm gương rõ nhất, trước đó còn mới khóc thương tâm muốn chết, lúc này trong lòng lại ngọt ngào như mới được ăn mặc.
Mà bên kia điện thoại Trần Phàm cũng thật không biết nói gì.
Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Tô San lại vì chuyện lễ vật mà phát hỏa với hắn.
Trong lúc không nói gì, trong lòng Trần Phàm bỗng nhiên vừa động, di, nha đầu này tự dưng lại để ý mình có tặng quà hay không...hay là?
Trong lòng có ý nghĩ này, Trần Phàm lập tức cười hì hì hỏi:
- Lão bà ngoan a, nói đi, có phải bị lễ vật của lão công làm cảm động tới mức khóc lóc? Còn nữa, cô để ý tới lễ vật của lão công như vậy, hay là đối với lão công khăng khăng một mực, yêu lão công đến một vạn năm không thay đổi?
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Trần Phàm, trái tim nhỏ của Tô San chợt nhảy mạnh kinh hoàng, trên mặt hiện lên một luồng ửng đỏ, mắng:
- Cút!
vẫn là chữ
"cút" như cũ, nhưng giọng nói đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Tốt lắm, tôi lăn đây.
Trần Phàm tự nhiên biết lúc này Tô San chỉ đang nói đùa, giả vờ muốn cúp điện thoại.
Hành động vô sỉ của Trần Phàm làm Tô San buồn bực không thôi:
- Trần Phàm, anh không thể...đứng đắn hơn một chút sao?
Tô San vốn muốn nói là lãng mạn, lại cảm thấy không ổn, lập tức đổi thành đứng đắn.
- Được rồi, lão bà đại nhân, cô còn có gì phân phó?
Trần Phàm nghiêm trang nói.
Tô San vểnh chiếc miệng nhỏ, suy tư vài giây đồng hồ, bỗng nhiên nói:
- Hôm nay lúc hát bài hát sinh nhật, anh không có hát, hiện tại anh phải đền bù lại.
- Được, được.
Ngây người nghe được lời này của Tô San, trong đầu Trần Phàm theo bản năng hiện lên một hình ảnh, giọng nói cũng biến đổi, nhưng hắn rất nhanh liền điều chỉnh lại:
- Lão bà, cô có thể nghĩ lại cho rõ ràng, chỉ vì hát một bài hát sinh nhật liền lãng phí một lần cơ hội quý giá, điều này không đáng!
- Tôi nguyện ý, anh quản được sao.
vẻ mặt Tô San đắc ý, sau đó lại cảm thấy thật có hại, sửa lời nói:
- Không được, đây là chuyện anh phải làm, là do anh thiếu tôi, hiện tại chỉ là trả về mà thôi, không thể tính lăng phí cơ hội.
Lần này Trần Phàm cũng không cự tuyệt, hắn không lập tức hát, mà lấy ra một điếu thuốc lá đốt lên, ngồi xổm đầu đường, coi thường ánh mắt kỳ dị của những người đi đường.
- Hát a.
Tô San đợi vài giây đồng hồ, không thấy động tĩnh, lập tức thúc giục.
- Hô...Mạnh mẽ phun ra một hơi khói, Trần Phàm hát lên.
- Happy birthday to you...
Thanh âm khàn khàn thông qua điện thoại rơi vào trong tai Tô San, nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự lãng mạn đến thật không dễ dàng.
Giờ khắc này, nàng chợt phát hiện Trần Phàm bị mình xem như hỗn đản, cũng không phải là người không có tư tưởng như nàng vẫn nghĩ.
Thậm chí...Trong nội tâm nàng đã tuôn ra một ý niệm kỳ quái trong đầu: Đây là bài hát sinh nhật hay nhất mà mình từng được nghe qua đi?