Trần Phàm cùng Tần An nói vài câu chuyện phiếm, chờ sau khi tiếng chuông báo chấm dứt cuộc thi, mới bước ra khỏi văn phòng Tần An.
 
Mười phút sau, Trần Phàm đứng ở cửa trường học chờ Tô San.
 
Cùng bình thường giống nhau, không mấy quan tâm đến ánh mắt khác thường của những sinh viên xung quanh, vừa ra khỏi sân trường, Tô San đã trực tiếp bước thẳng về phía chiếc Bentley đậu ngoài cổng trường. Ngày hôm nay, Trần Phàm cũng không để cho Long Nữ đảm đương vị trí tài xế kiêm bảo tiêu, mà tự mình lái xe chạy đến trường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
- Đồ ngốc, buổi tối hôm nay Tiêu Phong có hẹn cùng Tào Vi, cần phải hành động một mình. Còn Ngu Huyền và Chu Văn thì phải ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, thông báo là không đi ăn cơm với chúng ta được, chờ ngày mai thi xong, rồi sẽ tái tụ sau.
 
 ôm cặp sách chạy đến trước người Trần Phàm. Tô San hung hăng nói.
 
- Vậy thì chờ ngày mai đi.
 
 Trần Phàm mỉm cười:
 
- Thi thế nào?
 
- Đồ ngốc, không tin vào năng lực của tỷ sao?
 
 Tô San quỵt cái miệng nhỏ, kiêu ngạo nói:
 
- ít nhất tỷ sẽ giành được thành tích học bổng đó nga!
 
- Lão bà uy vũ!
 
 Trần Phàm dở khóc dở cười, giơ ngón tay cái lên:
 
- Lão bà, vì khen thưởng thành tích thi tốt của em, anh đã quyết định tối nay chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau, muốn ăn ở đâu, em hãy chọn thoải mái nhé!
 
- Thật không?
 
 Tô San vui sướng nhảy nhót nói.
 
Trần Phàm bĩu môi:
 
- Anh đã bao giờ lừa gạt em chưa?
 
Nghe Trần Phàm nói quả quyết như vậy, Tô San nhịn cười, diễn cảm nghiêm túc, trầm ngâm nói:
 
- Hình như từ ngày chúng ta sống chung với nhau, chúng ta chưa bao giờ cùng nhau đi ăn nhà hàng tây nhỉ. Anh đã mời thịnh tình như vậy, thì em sẽ không từ chối đâu, đi, tới nhà hàng Palladio ăn món Italy. Nhà hàng này nằm ở lầu 1 khách sạn Potter!
 
Ngay khi Trần Phàm một tay lái xe, trên đường đưa Tô San đến nhà hàng Palladio ăn món Italya. Thì một chiếc BMW 7, cùng một chiếc Infinity, lần lượt dừng ở bãi đậu xe khách sạn Potter, ở dưới sự dẫn đường của bảo vệ khách sạn, đem ô tô dừng lại.
 
Rất nhanh, một người phụ nữ dáng người tản mát ra hương vị thành thục, theo trên chiếc BMW bước xuống.
 
Trong tay nàng cầm theo một chiếc cặp công văn, phối hợp cùng trang phục nữ tính của nữ doanh nhân, thoạt nhìn, khí chất sang trọng mười phần. Sau khi người phụ nữ bước xuống xe, thì một gã nam nhân dáng vẻ khôi ngô cũng theo trên chiếc Infinity bước xuống, chạy ra mở cửa sau xe hơi, cung kính đứng sang một bên.
 
Sau đó, một người đàn ông theo trong chiếc xe Infinity bước xuống, người đàn ông này vóc dáng không cao, nhưng hình thể tương đối cân xứng, chưng kiện vô cùng tinh kỳ, quần áo trên người từ trong ra ngoài đều là nhãn hiệu xa xỉ.
 
Vừa thấy người đàn ông này bước xuống xe, người phụ nữ toàn thân tản mát ra hương vị thành thục, lập tức nở nụ cười chứng nghiệp, bước lên nghênh đón:
 
- Công Đằng Hữu Nhị tiên sinh, nhà hàng Palladio Italya, là nhà hàng Tây nổi tiếng nhất Đông Hải, hoàn cảnh nơi này chắc chắn sẽ khiến cho ngài vừa lòng!
 
- Có thể ăn tối cùng một người phụ nữ xinh đẹp quý phái như Lý tiểu thư, dù hoàn cảnh kém cỏi đến mức nào đi chẳng nữa, thì tôi vẫn sẽ hài lòng!
 
 Người đàn ông tên Công Đằng Hữu Nhị dùng ánh mắt tham lam nhìn lướt qua bộ ngực cao ngất cùng cặp đùi thẳng tắp của người phụ nữ họ Lý, mỉm cười trêu ghẹo nói. Bất quá nghe tiếng trung văn thì cũng không tính là lưu loát, xen theo khẩu âm Nhật Bản nồng đậm.
 
Nhìn thấy ánh mắt say mê của Công Đằng Hữu Nhị, người phụ nữ họ Lý khẽ nhíu mày, trong nội tâm tràn ngập cảm giác chán ghét. Bất quá...vừa nghĩ tới chuyện hợp tác cùng đối phương, thì nàng cố gắng kìm nén nội tâm chán ghét, nở nụ cười chức nghiệp, vươn tay làm ra tư thế mời, nói:
 
- Công Đằng Hữu Nhị tiên sinh, xin mời!
 
Công Đằng Hữu Nhị quay đầu nhìn gã bảo tiêu phân phó một câu, sau đó dẫn đầu bước đến phía nhà hàng, người phụ nữ rớt lại phía sau, cố tình muốn giữ khoảng cách cùng Công Đằng Hữu Nhị.
 
Rất nhanh, Công Đằng Hữu Nhị và người phụ nữ họ Lý, ở trong nụ cười sáng lạn của nữ nhân viên tiếp tân, đi vào trong khách sạn. Bên ngoài bãi đỗ xe, chiếc BMW 7, của người phụ nữ kia dừng ở đây không tính là chói mắt. Bất quá ngày nào đó, Đồ Tể đã từng lái chiếc xe này cùng người phụ nữ họ Lý kia, chạy đến quân khu
 
Rất nhanh, ở dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bồi bàn, Công Đằng Hữu Nhị và Lý Dĩnh trước sau ngồi xuống một chiếc bàn ở gần cửa sổ.
 
- Hai vị tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các vị muốn dùng gì trước?
 
 Vừa thấy hai người ngồi xuống, một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi, dung mạo và dáng người không sai, lập tức bước đến, mỉm cười hỏi.
 
Lý Dĩnh đem túi xách đặt xuống ghế ngồi bên cạnh, không chờ Công Đằng Hữu Nhị mở miệng, đã mỉm cười nói:
 
- Công Đằng tiên sinh, hiện giờ vẫn còn sớm, không bằng chúng ta uống cafe trước. Một bên uống cafe, một bên bàn thủ tục hợp tác, chờ thêm một lúc nữa rồi hãy dùng cơm, thế nào?
 
- Thường nói...khách tùy gia chủ.
 
 Công Đằng Hữu Nhị vắt óc ra suy nghĩ một câu châm ngôn, sau đó giả vờ như một thân sĩ, diễn xuất nói:
 
- Lý tiểu thư là chủ nhân, hết thảy tôi đều sẽ nghe theo Lý tiểu thư an bài!
 
- Cho hai ly Mokambo trước, cảm ơn.
 
 Lý Dĩnh mỉm cười nói.
 
- Dạ, xin chờ một chút.
 
 Trước tiên nữ nhân viên phục vụ ghi vào giấy, sau đó mỉm cười rời đi.
 
- Công Đằng tiên sinh, ngài xem chuyện tình hợp tác của chúng ta...
 
Nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ rời đi, Lý Dĩnh hai tay tự nhiên đặt ở trên bàn cơm, ảm đạm cười, cố gắng mau chóng thỏa đàm chuyện hợp tác cùng với Công Đằng Hữu Nhị.
 
Công Đằng Hữu Nhị sớm đã nhìn thấu tâm tư của Lý Dĩnh, lúc này vừa nghe Lý Dĩnh mở miệng, liền buông tay cười nói:
 
- Lý tiểu thư, cá nhân tôi cho rằng, ở dưới khung cảnh tao nhã như thế này, chúng ta hẳn nên tán gẫu những chuyện vui vẻ khác, mà không phải thời điểm đem tinh lực lãng phí ở trên chuyện công việc. Cô cảm thấy như thế nào?
 
Thời gian gần đây, Lý Dĩnh thông qua Lý gia, gây dựng mối quan hệ cùng một số ông trùm trong ngành giải trí, muốn đem công ty giải trí Lam Cảnh, từ một công ty phụ trách thiết kế sân khấu, hóa trang, chuyển đổi thành chủ doanh nghiệp sản xuất đĩa nhạc, âm nhạc bản quyền, và quản lý đào tạo nghệ sĩ trong giới truyền thông.
 
Nàng mong ước, toàn bộ những người theo nghiệp ca hát đều sẽ có được ưu đãi giống như nàng năm xưa, hoàn toàn giấc mộng ngôi sao, mà không bị tiềm quy tắc làm cho vấy bẩn.
 
Lý tưởng này thật rõ ràng và cũng thực có ý nghĩa cao cả!
 
Chuyển đổi hình thức kinh doanh, nói thì đơn giản, nhưng khi làm mới là khó khăn.
 
Phải có nghệ sĩ, đây là bước đầu tiên!
 
Vì muốn giải quyết vấn đề này, Lý Dĩnh đã tự mình chạy đến mấy trường cao đẳng nghệ thuật tìm kiếm mầm non.
 
Kết quả nàng nhìn thấy rất nhiều mầm non, nhưng không ai nguyện ý ký hợp đồng với công ty giải trí không có danh khí giống như Lam Cảnh. Có những mầm non dung mạo, tư sắc, khí chất và tiềm lực không hề tầm thường, thậm chí còn tuyên bố trực tiếp rằng, các nàng có thể chấp nhận tiềm quy tắc, chỉ cần mau chóng nổi danh là được rồi.
 
Ở dưới tình huống này, người mà Lý Dĩnh kiếm được, đều chỉ là những mầm non trung tầm, các phương diện năng lực đều khá bình thường. Sau khi có được nhóm mầm non này, Lý Dĩnh lại ngựa không dừng vó, tìm kiếm giáo viên đào tạo ở những công ty giải trí khác.
 
Công ty giải trí TNHH Anh Hoa sau lưng Công Đằng Hữu Nhị, chính là một trong những đối tác của Lý Dĩnh, là bên cung cấp giáo viên đào tạo biểu diễn sân khấu.
 
Hít sâu một hơi, Lý Dĩnh cố gắng kìm nén nội tâm chán ghét, gượng cười nói:
 
- Vậy được rồi, trước tiên chúng ta thả lỏng một chút, sau đó hãy đàm luận chuyện tình hợp tác nhé!
 
- Lý tiểu thư, nghe nói cô chưa có bạn trai, có đúng không vậy?
 
 Công Đằng Hữu Nhị mỉm cười hỏi. ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Lý Dĩnh không hề che giấu ý tứ chút nào.
 
Lý Dĩnh biến sắc, lần đầu tiên lộ ra dấu hiệu tức giận:
 
- Công Đằng tiên sinh, vấn đề này là chuyện riêng tư cá nhân, tôi không thể trả lời!
 
- Nga, xin lỗi.
 
 Công Đằng Hữu Nhị mỉm cười áy náy, sau đó lại nói:
 
- Tôi chỉ cảm thấy, người xinh đẹp quý phái như Lý tiểu thư, đáng lẽ không nên sống độc thân mới đúng!
 
Thấy Lý Dĩnh trầm mặc, Công Đằng Hữu Nhị cười lạnh một tiếng, hữu ý vô tình nhắc nhở:
 
- Lý tiểu thư, cá nhân tôi cho rằng, ở độ tuổi giống như cô, vô luân thân thể hay là tâm lý đều sẽ cần một người đàn ông ở bên cạnh bầu bạn!
 
- Công Đằng tiên sinh!
 
 Lý Dĩnh chân mày gắt gao nhắn lại với nhau, trong con ngươi lộ ra thần sắc tức giận, không hề che giấu.
 
Mất thấy Lý Dĩnh tức giận, Công Đằng Hữu Nhị lộ ra biểu tình áy náy:
 
- Thực không phải. Lý tiểu thư, có lẽ tư tưởng người Nhật chúng tôi và người Trung các cô khá bất đồng. Nếu tôi nói lời mạo muội, thì xin cô chớ nên tức giận!
 
Lý Dĩnh nghiến chặt răng, dường như đang suy nghĩ xem, có nên buông tha chuyện tình hợp tác cùng Công Đằng Hữu Nhị này hay không.
 
Làm như nhận ra điểm này, Công Đằng Hữu Nhị liền nói lảng sang chuyện khác:
 
- Lý tiểu thư, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi. Kế tiếp, dựa theo đúng như cô nói, chúng ta sẽ bàn chuyện chính sự, tranh thủ trước lúc dùng bữa, đem hợp đồng ra thương thảo, như thế nào?
 
- Hô"'
 
Vừa nghe thấy Công Đằng Hữu Nhị nói như thế, cuối cùng Lý Dĩnh vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Bởi vì...nàng biết, nếu mất đi cơ hội hợp tác này, thì nàng vừa phải bôn ba đi khắp nơi tìm kiếm đối tác. Hơn nữa...điều kiện bây giờ đang quá tầm thường, dù nàng lợi dụng mối quan hệ của Lý gia, thì tác dụng phát ra cũng chẳng có bao nhiêu rõ ràng.
 
Thứ nhất. Lý gia là gia tộc quân đội, rất trọng thị danh dự, âm thầm trợ giúp một ít cho sự nghiệp của Lý Dĩnh đã là khó khăn lắm rồi. Muốn gióng trống khua chiêng, dùng mối quan hệ của gia tộc, đế ủng hộ Lý Dĩnh phát triển công ty giải trí, đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra!
 
Thứ nữa, mối quan hệ của Lý gia cơ bản đều nằm trong quốc nội, ở nước ngoài chẳng có bao nhiêu!
 
Mắt thấy Lý Dĩnh lựa chọn thỏa hiệp, Công Đằng Hữu Nhị không có điều tra rõ ràng bối cảnh sau lưng Lý Dĩnh, trong lòng âm thầm nở nụ cười lạnh, trong ánh mắt xen lẫn theo một chút hương vị bỡn cợt!
 
Tựa hồ...ở hắn xem ra, Lý Dĩnh chính là đồ chơi trong tay của hắn, có thể tùy ý điều khiển...!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play