Ánh nắng buổi trưa rơi khắp từng ngõ ngách của khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên, làm khu nhà giàu nổi tiếng càng thêm có vẻ yên tĩnh.
Trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương, nàng vừa ăn xong bữa cơm trưa cùng Nạp Lan Bảo Nhi, thay bộ áo tắm hai mảnh màu vàng, nằm cạnh bể bơi, cầm một phần tạp chí âm nhạc chậm rãi xem.
- Dì út, xuống bơi cùng Bảo Nhi đi.
Trong bể bơi, Bảo Nhi đội nón bơi cùng đeo kính lặn, ôm lấy chiếc phao đang đùa giỡn cười vang.
Dù mỗi lần Bảo Nhi bơi lội đều đã thoa kem chống nắng, nhưng làn da trắng nõn vẫn rám đen không ít, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác khỏe mạnh.
- Thân thể dì út không thoải mái, Bảo Nhi chơi một mình đi nhé.
Nạp Lan Hương Hương buông tạp chí, khẽ cười nói.
- Dì út bị bệnh sao?
Nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, Bảo Nhi cũng ngừng lại, đẩy kính lặn, mở to đôi mắt đen lúng liếng, trong con ngươi toát ra ánh mắt lo lắng.
Nhận thấy được vẻ quan tâm của Bảo Nhi, trong lòng Nạp Lan Hương Hương ấm áp, lại không dám nói ra sự thật, mà cười khổ nói:
- Không bị bệnh, chỉ có chút khó chịu thôi, được rồi Bảo Nhi đừng hỏi nữa, con tự chơi đi.
- Nha.
Bảo Nhi nghe Nạp Lan Hương Hương nói không phải bị bệnh, yên lòng tiếp tục nghịch nước, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười đơn thuần.
Nhìn dáng tươi cười đơn thuần của Bảo Nhi, trong lòng Nạp Lan Hương Hương ngầm cười khổ.
Nàng cảm thấy khó chịu kỳ thật là do hai ngày nay kinh nguyệt của nàng đã sắp tới, nhưng nàng lại không thể giải thích rõ ràng với Bảo Nhi.
Trên thực tế, nếu dựa theo thời gian bình thường trước kia, mấy ngày trước lẽ ra nàng đã đến kỳ kinh nguyệt.
Mà cho tới nay, thời gian hành kinh của Nạp Lan Hương Hương đều rất có quy luật đều đặn, chậm trễ như lần này chính là lần đầu tiên.
Đối với lần này, Nạp Lan Hương Hương theo bản năng cho rằng là do ngày đó nàng uống thuốc dụ dỗ Trần Phàm xâm phạm nàng mà ra.
Dù đã cho là như vậy nhưng Nạp Lan Hương Hương vẫn còn chút lo lắng.
Bởi vì nàng phát hiện gần đây nàng rất thèm được ngủ, hơn nữa thích ăn thứ chua cay, thậm chí từ ngày hôm qua nàng đã bắt đầu có dấu hiệu muốn nôn mửa.
Mặc dù trước khi bị Trần Phàm xâm phạm, nàng là hoàng hoa khuê nữ hàng thật giá thật, nhưng đối với tri thức sinh lý, nhiều ít nàng cũng có chút hiểu biết.
- Ụa...
Đột nhiên ngay khi Nạp Lan Hương Hương định cầm tạp chí lên xem, trong bụng chợt khó chịu, theo bản năng nôn khan lên.
Lần này còn nôn khan dữ dội hơn lúc sáng sớm, ước chừng kéo dài tới một phút đồng hồ.
Chẳng lẽ thật sự mang thai?
Nôn khan xong, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương hơi có vẻ tái nhợt, vẻ lo lắng trong con ngươi càng nồng đậm.
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương thật khó xem đứng dậy, nói:
- Bảo Nhi, dì út ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh trở về, con đi lên về phòng trước nhé.
- Dạ.
Lúc này Bảo Nhi cũng không hỏi nhiều, nhu thuận đáp ứng, bơi tới bên bờ, đi lên kéo nón bơi xuống, lộ ra mái tóc quăn.
Dưới ánh mặt trời, trên người Bảo Nhi mặc chiếc áo màu hồng, cùng một chiếc quần nhỏ cũng màu hồng, phối hợp với bộ dáng khả ái của cô bé, nhìn thật giống như một búp bê xinh xắn.
Đưa Bảo Nhi vào trong biệt thự, Nạp Lan Hương Hương thấp thỏm bất an thay quần áo, vội vàng rời đi biệt thự, đi tới một bệnh viện cách Cửu Khê Mân Côi Viên không xa.
Trên thực tế ở trong Cửu Khê Mân Côi Viên có một khu chữa bệnh, nhưng nàng không đủ can đảm đi vào đó khám thử.
- Tiểu thư, chúc mừng cô, cô có tin vui.
Hai giờ sau, trong một gian phòng tại bệnh viện, một nữ bác sĩ cầm kết quả kiểm tra, vẻ mặt tươi cười nhìn Nạp Lan Hương Hương nói.
Có tin vui?
Bên tai vang lên ba chữ này, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương trong nháy mắt trắng nhợt như tờ giấy.
- Tiểu thư, ba tháng đầu đừng nên quá độ mệt nhọc, nên uống thêm vitamin Bll, được năm mươi ngày nên lại đến kiểm tra sức khỏe, kiểm tra xem có thiếu chất dinh dưỡng gì phải bổ sung loại đó, nên ăn nhiều thực phẩm đậu, hoa quả, rau dưa màu xanh...
Nữ bác sĩ khẽ cười nói:
- Mặt khác không được uống rượu hút thuốc, tốt nhất đừng cho chồng cô hút thuốc trong nhà, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa bé...
Nạp Lan Hương Hương giống như bị sét đánh, thân hình cứng ngắc, hoàn toàn không nghe được lời của nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ thấy thế, mơ hồ đoán được điều gì, nói:
- Tiểu thư, có lẽ cô đã không cẩn thận mà mang thai, nhưng cá nhân tôi xin đề nghị, ngàn vạn lần đừng nên bỏ đứa bé này, dù sao đó là cốt nhục của cô mà. Hơn nữa nếu như sinh non, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể của cô, đối với việc sinh nở trong tương lai cũng sẽ ảnh hưởng, thai đầu tiên luôn luôn là tốt nhất.
Nạp Lan Hương Hương vẫn không hé răng, tựa hồ còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
- Nếu cô lo lắng sinh con sẽ làm ảnh hưởng tới dáng người của cô, điều này hoàn toàn không cần lo lắng.
Nữ bác sĩ nhìn thấy dáng người của Nạp Lan Hương Hương rất đẹp, lại cảm thấy nàng ngây người là vì sợ sinh con sẽ ảnh hưởng tới vóc dáng, nên lập tức giải thích.
Không một tiếng trả lời.
Nạp Lan Hương Hương hai mắt vô thần rời khỏi phòng khám bệnh.
Nàng thật sự sẽ không bỏ cái thai chứ? Nếu như làm như vậy, vậy thật đáng tiếc!
Đưa mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương rời đi, trong lòng nữ bác sĩ thở dài.
Nạp Lan Hương Hương cũng không phải đi phá thai, mà ánh mắt ngây ngốc, giống như đánh mất cả linh hồn, đi ra bệnh viện.
- Hương Hương, sắc mặt của cô thoạt nhìn rất kém cỏi, có chỗ nào khó chịu vậy?
Bởi vì Nạp Lan Hương Hương cũng không cho Cổ Bình An cùng vào bệnh viện, hắn đứng bên ngoài cổng bệnh viện chờ đợi, cũng không biết vừa rồi Nạp Lan Hương Hương đi thử thai.
Lời nói của Cổ Bình An làm Nạp Lan Hương Hương chợt bừng tỉnh, nàng hít sâu một hơi, kiệt lực điều chỉnh sắc mặt, lộ ra dáng tươi cười gượng ép, nói:
- Bình An, tôi không sao, bác sĩ nói tôi bị cảm thôi.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Nạp Lan Hương Hương vừa nói như thế, Cổ Bình An yên lòng, sau đó chợt nhớ ra điều gì, nói:
- Đúng rồi Hương Hương, tiểu vương gia đến Hàng Châu, hiện tại đang ở trong biệt thự chờ cô, chúng ta trở về đi?
- Được.
Nạp Lan Hương Hương nhẹ giọng đáp lại một câu, không hề có chút phản ứng vì Nạp Lan Vĩnh Kha đột ngột đến.
Giờ này khắc này, dòng suy nghĩ của nàng hoàn toàn rối loạn.
Dụ dỗ Trần Phàm lên giường cùng nàng, đó là một khâu trong kế hoạch của nàng, nhưng nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, chính mình lại mang thai con của Trần Phàm!
Theo ý nào đó mà nói, điều này chỉ có thể trách Nạp Lan Hương Hương không có bất kỳ kinh nghiệm phòng the nào.
Nếu có chút kinh nghiệm về chuyện này, như vậy nàng khẳng định phải hiểu rõ ràng, người bị uống thuốc tuyệt đối sẽ không có tâm trí nghĩ tới biện pháp an toàn, mà là chỉ nghĩ tới làm sao được thỏa mãn.
Ngày đó cả nàng cùng Trần Phàm đều uống thuốc, không tận lực thỏa mãn mới là chuyện lạ!
Nửa giờ sau.
Khi Nạp Lan Hương Hương mang theo sắc mặt phức tạp đi vào đại sảnh biệt thự, Nạp Lan Vĩnh Kha đang ngồi trên sô pha ôm Bảo Nhi. Bảo Nhi vẫn giống như ngày thường, luôn nghịch ngợm râu của Nạp Lan Vĩnh Kha, dùng bàn tay núc ních phá phách không ngừng.
- Cha, cha tới có việc gì vậy?
Thấy một màn như vậy, Nạp Lan Hương Hương ổn định lại cảm xúc, hỏi.
- Ngày mốt là ngày Hong Kong được trả về đại lục, đặc khu hành chính Hong Kong liên hợp với những ngành cùng xí nghiệp có liên quan ở Hong Kong tổ chức một hoạt động giao lưu thương mại lớn. Đến lúc đó những ông chủ lớn của các tập đoàn cùng quốc xí, dân xí trong quốc nội đều đến tham gia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nạp Lan Vĩnh Kha cười nói:
- Khu công nghiệp Đông Bắc cũng có mấy người tham gia, cha đại biểu cho tập đoàn Vĩnh Đạt của Nạp Lan gia tham gia hoạt động giao lưu này, tiện đường tới thăm con cùng Bảo Nhi một chút.
- Hoạt động giao lưu thương mại?
Nạp Lan Hương Hương ngẩn ra, sau đó hỏi:
- Tập đoàn Cao Tường hẳn cũng tham gia chứ? Không biết Trần Phàm có tham dự hay không?
- Trên danh sách có tên hắn, hắn đại biểu tập đoàn Cao Tường tham dự.
Nghe câu hỏi của Nạp Lan Hương Hương, Nạp Lan Vĩnh Kha hơi có chút nghi hoặc, vừa trả lời Nạp Lan Hương Hương vừa thâm ý liếc mắt nhìn nàng.
- Đại ca ca cũng đi sao?
Bảo Nhi vừa nghe tới tên Trần Phàm, nhất thời mất đi hứng thú nghịch ngợm râu của Nạp Lan Vĩnh Kha, làm nũng nói:
- Ông ngoại, Bảo Nhi muốn gặp đại ca ca, mang Bảo Nhi đi được không?
- Cha, cho con cùng Bảo Nhi đi với.
Nạp Lan Hương Hương làm ra quyết định. Nạp Lan Vĩnh Kha chợt nhướng mày, do dự một chút nói:
- Được rồi.
Ngay khi Nạp Lan Hương Hương quyết định tham gia hoạt động giao lưu thương mại ngày một tháng bảy tại Hong Kong.
Chiếc Bentley nổi danh tại Đông Hải đang vững vàng lướt trên đường đến khu nhà giàu Đàn Cung, tài xế là a Ngốc chuyên phụ trách lái xe cho Trần Phàm.
Bởi nhiệt độ không khí tăng cao, Trần Phàm cũng không còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chỉ mặc chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, một chiếc quần tây, trắng đen phối hợp, hoàn mỹ bộc lộ dáng người thon dài.
Rất nhanh, a Ngốc lái chiếc Bentley đi tới trước một biệt thự kiểu Âu tại Đàn Cung, xuống xe, mở cửa xe cho Trần Phàm.
- A Ngốc, các anh ở ngoài cửa chờ tôi đi.
Trần Phàm nhìn thoáng qua mấy chiếc xe đi theo sau, phân phó.
- Dạ. Trần tiên sinh.
ANgốc cúi đầu lĩnh mệnh.
Bên trong đại sảnh biệt thự, Hoàng Phủ Hồng Trúc chờ đợi đã lâu.
Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không mặc chiếc áo khoác da màu đen, trên người mặc chiếc váy màu đen, cũng chỉ che tới đầu gối, đôi chân mượt mà cùng bàn chân ngọc bại lộ ra ngoài, ngón chân tô màu đen nhánh, có chút chói mắt.
So ra mà nói, đôi môi đỏ tươi của Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.
Một đóa mạt hồng, vẫn làm kinh sợ lòng người như trước.
- Anh đã đến rồi.
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào trong đại sảnh, Hoàng Phủ Hồng Trúc chủ động đứng lên, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra dáng tươi cười, khí tức âm nhu trên người cũng giảm bớt rất nhiều.
Trần Phàm gật đầu cười:
- Dời tới đây khi nào vậy?
- Đã gần một tháng.
Hoàng Phù Hồng Trúc hừ lạnh nói:
- Anh đúng là quý nhân bận rộn, tự nhiên sẽ không để ý tới chuyện này.
Trần Phàm xấu hổ sờ sờ mũi không lời phản bác.
Từ sau khi ở tại biệt thự quận Golf, suýt chút nữa đẩy ngã Hoàng Phủ Hồng Trúc, hắn và nàng đã đâm qua tầng cửa sổ cuối cùng, tình ý đã nhanh chóng trở nên nồng nhiệt hơn.
Nhưng trong một tháng qua, hắn huyết tẩy Đông Nam Á, sau còn lo việc bức bách Thanh bang đến tuyệt lộ, bận tối mày tối mặt, nhiều ít có chút xem nhẹ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Em nghe Dương Viễn nói, anh muốn đại biểu tập đoàn Cao Tường tham gia buổi hoạt động giao lưu thương mại tại Hong Kong ngày một tháng bảy?
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc thu hồi phong thái tiểu nữ nhân, hơi có chút lo lắng hỏi.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Tháng trước, anh ở Hong Kong gặp Lý lão, đáp ứng với ông ấy sẽ tham gia hoạt động giao lưu lần này.
- Lý lão? Chẳng lẽ là người giàu nhất Hong Kong Lý Thiên Thành?
Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi có vẻ khiếp sợ.
Trần Phàm gật đầu.
Thấy Trần Phàm gật đầu, cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động, sau đó vẻ khiếp sợ trong con ngươi chậm rãi thối lui, chỉ còn lại vẻ lo lắng thật sâu:
- Hiện giờ Thanh bang đã bị anh đưa vào tuyệt lộ, diệt vong chỉ là vấn đề thời gian. Như vậy Tiết Hồ hơn phân nửa sẽ như chó cùng rứt giậu. Em nghe nói lần hoạt động giao lưu này sẽ tổ chức trên một du thuyền lớn, nói vậy Tiết Hồ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Yên tâm đi, trong lòng anh có nắm chắc.
Trần Phàm tự tin cười nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau ngày một tháng bảy, Thanh bang sẽ bị xóa tên khói hắc đạo đại lục.
Cho tới nay vô luận Trần Phàm làm gì cũng có chừng mực, lúc này nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc liền yên lòng.
Theo nàng xem, Trần Phàm hơn phân nửa đã làm xong chuẩn bị.
Nhưng...
Thần cũng có thời gian sơ sẩy.
Đồ Tể không phải thần.
Liệu có khi nào sẽ sơ suất hay không?