Bóng đêm như nước, bên dưới ký túc xá nữ sinh, hình ảnh quỷ dị cũng không bị nhiều người nhìn thấy, càng không tạo ra sóng to gió lớn.
 
Trong màn đêm, vẻ khiếp sợ trên mặt Hoàng Dĩnh còn chưa thối lui, nhưng cặp mắt biết phóng điện cũng đã toát ra ánh mắt hoài nghi:
 
- Vi Vi, em nói hắn là bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm?
 
- Dạ!
 
Ngữ khí của Tào Vi thật kiên định, nhưng trong thanh âm lại mang theo một tia âm rung, trong con ngươi lại toát ra vẻ bi thương.
 
Từ sau khi leo lên Tào gia công tử ca, Hoàng Dĩnh đã bỏ ra không ít tâm tư trên người Tào Vi.
 
Nàng rất rõ ràng, Tào Vi không thích nói dối, cũng không cần phải nói dối.
 
Giờ này khắc này, Tào Vi trả lời khẳng định như thế, làm cho nàng hiểu được người thanh niên mặc quần áo bình thường trước mắt, sắc mặt trầm lặng không lên tiếng tuyệt đối không phải là tên nhà quê đánh mặt sưng mình mập mạp!
 
Bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
 
Thân phận này đủ che lấp toàn bộ hào quang của nàng, thậm chí làm cho nàng phải xấu hổ.
 
Nhưng ánh mắt bi thương của Tào Vi, làm Hoàng Dĩnh chợt nhớ ra điều gì đó, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Tào gia công tử ca Tào Nghị đang đứng một bên.
 
Trước đó khi nghe em gái mình nói ra mấy chữ chủ tịch tập đoàn Cao Tường, sắc mặt Tào Nghị không khỏi biến đổi, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
 
Lúc này nhận thấy được ánh mắt bi thương của em gái, Tào Nghị liền xác định em gái mình không hề nói dối.
 
- Mày là bạn của Trần Phàm?
 
 Hiểu được chuyện này, sắc mặt Tào Nghị trở nên âm trầm, ánh mắt như đao quét nhìn Tiêu Phong, hỏi:
 
- Mày tên gì?
 
- Tiêu Phong.
 
Tiêu Phong chợt hiểu được, nguyên bản hắn nghĩ rằng Tào Vi chỉ xuất thân từ gia đình bình thường nhưng không phải, đối mặt câu hỏi của Tào Nghị, sắc mặt hắn thật bình tĩnh trả lời.
 
- Tiêu Phong?
 
 Tào Nghị nhướng mày:
 
- Con trai của người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Chiết Giang Tiêu Viễn Sơn?
 
- Phải.
 
Tiêu Phong thản nhiên nói.
 
Nghe câu trả lời này, biểu tình Hoàng Dĩnh thật phấn kích, cảm giác như nàng vừa bị một tát tai vào mặt, trên mặt truyền tới cảm giác rát bỏng.
 
Sắc mặt Tào Vi lại trắng bệch, hai tay nắm chặt, thân mình run lên nhè nhẹ.
 
- Hắc! Nguyên lai là Tiêu gia công tử ca a?
 
 sắc mặt Tào Nghị cũng lạnh lùng, trong mắt hiện lên hàn quang, khóe miệng nối lên độ cong băng sương:
 
- Nói, mày tiếp cận Vi Vi có mục đích gì?
 
- Anh hai!
 
 Tào Vi như đoán được Tào Nghị muốn làm gì, biến sắc.
 
- Em câm miệng cho anh!
 
Tào Nghị đẩy Tào Vi ra phía sau, như một đầu dã thú tức giận gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Phong, cảm giác như nếu Tiêu Phong không cho hắn một câu trả lời thỏa mãn, hắn sẽ cho Tiêu Phong biết tay:
 
- Tiểu tử tốt nhất nói lời thật, nếu không hậu quả mày không thể thừa nhận nổi!
 
- Tôi thích cô ấy.
 
 Trong lòng Tiêu Phong mơ hồ đoán được điều gì, chân mày cau chặt lại:
 
- Trước hôm nay tôi cũng không biết gia thế của cô ấy, mà cô ấy cũng không biết thân phận của tôi.
 
- Hắc! Thật đúng là đủ xảo a?
 
 Tào Nghị biến sắc, nói xong tiến lên một bước tay phải vung ra, không đợi Tiêu Phong kịp tránh né đã chụp trúng cổ áo Tiêu Phong:
 
- Tiểu tử, là Trần Phàm cho mày tiếp cận Vi Vi phải không?
 
- Anh hai, anh làm gì?
 
 Nhìn thấy hành động của Tào Nghị, Tào Vi cả kinh xông lên níu cánh tay Tào Nghị.
 
- Không phải.
 
 Nhận thấy được hàn ý trong con ngươi của Tào Nghị, Tiêu Phong khẳng định suy đoán trong lòng, trái tim chợt co rút lại nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
 
- Mẹ nó, mày cho là tao ngu ngốc sao?
 
 Lại nghe được Tiêu Phong phũ nhận, Tào Nghị hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên vung lên!
 
- Ba!
 
Thân là Tào gia công tử ca, từ nhỏ đến lớn Tào Nghị bỏ không ít công phu trong việc huấn luyện cách đấu, thực lực cách đấu không phải một người như Tiêu Phong có thể so sánh!
 
Hắn vừa ra tay, nhanh như thiểm điện, căn bản không cho Tiêu Phong cơ hội trốn tránh.
 
Tiếng vang giòn truyền ra, Tào Nghị dùng một cái tát đánh ngã Tiêu Phong xuống đất.
 
Máu tươi nháy mắt bừng lên nơi khóe miệng Tiêu Phong, nhuộm đỏ bờ môi của hắn.
 
Thấy một màn như vậy Tào Vi ngây dại.
 
- Thừa dịp hôm nay tâm tình tao còn tốt, có bao xa cút bao xa, đừng để tao thay đổi chủ ý!
 
 Sắc mặt Tào Nghị âm trầm nhìn Tiêu Phong ngã dưới đất, lạnh lùng nói:
 
- Mặt khác mày trở về nói cho tên Trần Phàm khốn kiếp kia, bảo hắn tự cầu nhiều phúc!
 
- Phi!
 
Trên mặt đất xi măng, Tiêu Phong phun ra một búng bọt máu, lau miệng cố gắng đứng dậy.
 
Tào Nghị thấy thế, sắc mặt lại biến đổi, định đá Tiêu Phong thêm một cước.
 
- Anh hai, đừng!
 
 Tào Vi vừa lấy lại tinh thần, kêu gào ôm lấy Tào Nghị, ngăn trở hành động của hắn.
 
Sau đó, Tào Vi giống như diều hâu hộ gà con, bảo hộ trước người Tiêu Phong, đỏ mắt, chảy nước mắt nói:
 
- Anh còn động tới anh ấy một đầu ngón tay, từ nay về sau em sẽ không thừa nhận anh là anh hai!
 
- Vi Vi, em!
 
 Tào Nghị tức giận run cả người, vẻ phẫn nộ lại hiện trên gương mặt hắn.
 
Tào Vi chảy nước mắt quật cường trừng mắt nhìn Tào Nghị.
 
Cùng lúc đó, Tiêu Phong cũng đã đứng lên.
 
Hắn cũng không phủi bụi đất trên người, cũng không hề liếc mắt nhìn Tào Vi cùng Tào Nghị, mà xoay người rời đi.
 
- Tiêu Phong!
 
Tào Vi kêu gào đuổi theo phía sau, kéo tay Tiêu Phong.
 
Tiêu Phong dừng bước, nhìn Tào Vi đang đầm đìa nước mắt, hỏi:
 
- Nếu anh không đoán sai, em là con gái của Tào Cảnh Huy.
 
- Ân.
 
 Tào Vi nhẹ gật đầu, sau đó vội vàng giải thích:
 
- Thực xin lỗi, Tiêu Phong, em không phải cố ý lừa gạt anh, em...
 
- Em không cần nói xin lỗi với anh.
 
 Biểu tình Tiêu Phong hơi có vẻ phức tạp, nhưng chỉ chợt lóe rồi mất, sau đó hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh:
 
- Bởi vì anh cũng đã không thành khẩn với em.
 
Vừa nói xong, Tiêu Phong lại nhẹ nhàng rút cánh tay.
 
Trong màn đêm, tay của Tào Vi bị bỏ ra.
 
Tiêu Phong nhanh chân rời đi.
 
- Tiêu Phong!
 
Tào Vi vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, khàn giọng hò hét.
 
- Tào Vi, kỳ thật...khi em nhìn thấy Trần Phàm, em đã biết, giữa chúng ta không có khả năng.
 
 Tiêu Phong cũng không hề dừng bước, nhưng thanh âm thật rõ ràng truyền vào trong tai Tào Vi:
 
- Nếu như em không muốn nói, vậy để cho anh nói đi.
 
Vừa nói xong, Tiêu Phong mở cửa xe, bước lên, chậm rãi rời đi.
 
Đưa mắt nhìn BMW 6 biến mất trong bóng đêm, Tào Vi vô lực nhắm hai mắt lại, tùy ý cho nước mắt chảy xuống.
 
- Vi Vi.
 
Hoàng Dĩnh thấy thế, nghĩ nghĩ, tiến lên định kéo Tào Vi.
 
Tào Vi không động đậy.
 
- Vi Vi, em đừng như vậy, đúng như lời hắn nói, giữa hai người không có khả năng!
 
 Tào Nghị cũng đã đi tới, ngữ khí nhu hòa hơn trước một ít:
 
- Đừng khóc, không phải chỉ là một người bạn trai sao? Chỉ cần em nguyện ý, nghĩ muốn thế nào anh đều có thể tìm được cho em!
 
- Cút!
 
 Tào Vi bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Tào Nghị cùng Hoàng Dĩnh rít gào:
 
- Các người cút đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa! Các người cút đi a!
 
Sắc mặt Tào Nghị khẽ biến, sắc mặt Hoàng Dĩnh xấu hổ.
 
Theo sau, không đợi Tào Nghị nói thêm điều gì, Tào Vi giãy dụa đứng dậy, che miệng òa khóc chạy lên ký túc xá.
 
Sắc mặt Tào Nghị âm trầm lấy ra điện thoại, bấm một dãy số, lạnh lùng nói:
 
- Có một chiếc BMW 6 vừa chạy ra ngoài, tụi mày đuổi theo tìm vị trí thích hợp đánh gãy chân tên kia cho tao!
 
- Dạ, Tào thiếu.
 
Bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm cung kính.
 
Tào Nghị cúp điện thoại, nhìn thoáng qua bóng lưng Tào Vi, trầm ngâm một lát không nói một lời đi về hướng chiếc Audi. Hoàng Dĩnh không dám chậm trễ theo sát phía sau.
 
Theo sau, ngay khi Tào Nghị lên xe chuẩn bị rời đi, di động lại vang lên, người gọi điện là hộ vệ phụ trách bảo hộ cho hắn.
 
- Làm sao vậy?
 
 Tào Nghị tiếp điện thoại, ngữ khí có chút bất mãn.
 
- Tào thiếu, chủ nhân chiếc xe kia có bảo tiêu, hơn nữa không chỉ một người.
 
 Bảo tiêu của Tào Nghị khẩn trương trả lời.
 
Nghe được lời nói của bảo tiêu, Tào Nghị biến sắc, nhịn không được mắng:
 
- Mẹ nó, một đám phế vật, nuôi tụi mày có ích lợi gì?
 
- Tào thiếu, Đông Hải dù sao cũng là địa bàn của Hồng Trúc bang, hơn nữa thanh niên họ Trần cũng ở đây, ngài không nên vọng động mới tốt.
 
 Bảo tiêu mạo hiểm khuyên can.
 
Nghe được lời nhắc nhở của bảo tiêu, Tào Nghị theo bản năng nhớ lại trước đó không lâu cả nhà Vương Hồng bị diệt môn, nhất thời thanh tỉnh hơn rất nhiều, không nói thêm gì nữa mà cúp điện thoại.
 
Lúc này hắn chợt tỉnh ngộ lại, hắn biết trước khi thanh niên họ Trần kia chết đi, động vào thanh niên tên Tiêu Phong kia, tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
 
Ngược lại sẽ mang đến cho hắn cùng Tào gia tai nạn!
 
Hiểu được điểm này, Tào Nghị âm thầm có chút hối hận, hối hận vừa rồi quá mức xúc động, đồng thời cũng có chút bận tâm, lo lắng bởi vì hắn đánh Tiêu Phong một bạt tai sẽ làm Trần Phàm nổi giận.
 
Nhưng hắn chợt nghĩ lại gia đình mình đều đang ở trong quốc nội, hơn nữa căn cứ theo lời của cha hắn Tào Cảnh Huy, Trần Phàm không còn nhảy nhót được bao lâu, hắn chợt yên lòng khởi động máy xe.
 
Tiêu Phong cũng không biết, vì bảo hộ an toàn của hắn, Trần Phàm âm thầm phái một thành viên Ám Đường đi theo hắn, cha của hắn Tiêu Viễn Sơn cũng phái thêm cho hắn vài tên bảo tiêu.
 
Hắn càng không biết, thiếu chút nữa Tào Nghị đã nổi lên tâm địa hiểm độc, muốn đánh gãy chân của hắn.
 
Cho xe chạy ra khỏi trường đại học Phục Sáng, Tiêu Phong đột nhiên cảm giác thế giới thật to lớn nhưng trong lúc nhất thời không có chỗ nào dành cho mình.
 
Trong xe, khóe miệng hắn vẫn còn lưu vết máu, mắt của hắn hơi đỏ lên.
 
Tất cả chuyện này không phải bởi vì phẫn nộ, mà vì đau đớn.
 
Bởi vì đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn bị Tần Tư Nhiên nhục nhã, hắn lần đầu động chân tình với một cô gái khác.
 
Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Tào Vi cũng thích hắn.
 
Sự yêu thích kia, không hề có chút mưu đồ nào.
 
Hắn rất thống khổ, nhưng hắn không điện thoại cho Trần Phàm, cũng không gọi cho Ngu Huyền, hắn chỉ cho xe đỗ ven đường, đốt một điếu thuốc hút.
 
- Tiêu Phong, mày phải biết rằng, nàng là con gái của Tào gia, là địch nhân của Trần Phàm, mày không có khả năng ở cùng nàng một chỗ!
 
- Ngay cả sỉ nhục của Tần Tư Nhiên mày còn có thể hồi phục lại, hiện giờ mày lại không cách nào bỏ qua một cô gái khác sao? Với hình dạng này của mày, mày có tư cách xưng huynh gọi đệ với người bạn đã giúp Tiêu gia quật khởi? Có tư cách gì ôm tâm tư đuổi theo thân ảnh của hắn?
 
- Tiêu Phong, mày phải nhớ kỹ, mày là một ngưòi đàn ông!
 
Trong bất tri bất giác, điếu thuốc đã tàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Tiêu Phong quay kính xe xuống, bắn bay tàn thuốc, sắc mặt hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.
 
Huynh đệ, nữ nhân.
 
Hắn lựa chọn điều trước.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play