Mặt trời chiều ngã về hướng tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, một chiếc máy bay thương vụ từ Bangkok chậm rãi đáp xuống phi trường quốc tế Đông Hải, lướt trên đường băng một đoạn, vững vàng ngừng lại.
Cửa cabin mở ra, trong dáng tươi cười sáng lạn đưa tiễn của tiếp viên hàng không, Trần Phàm một mình đi xuống máy bay.
Khác với ngày xưa, trên đường băng sân bay cũng không có người đến đón.
Nhưng trong tòa lầu lớn bên trong sân bay, một gã thanh niên mặc một bộ đồ thể thao đội mũ lưỡi trai, lập tức thông qua vô tuyến điện hội báo:
- Trưởng phòng, Long Nha về tới Đông Hải, chỉ đi một mình, thỉnh chỉ thị.
- Tiếp tục theo dõi.
Trong vô tuyến điện truyền ra một thanh âm uy nghiêm, vài tên đặc công chờ đợi đã lâu, không chút chậm trễ lập tức theo dõi.
Mười phút sau.
Trần Phàm đi ra sân bay, ngăn lại một chiếc taxi, đi tới một quán bán lẩu, vài tên đặc công lái xe đi theo phía sau.
Một giờ sau.
Trần Phàm đi tới một quán lẩu nằm trong nội thành.
Ngay cửa quán, Tô San trong kiểu trang phục thanh xuân chờ đã lâu, cách nàng không xa thành viên Ám Đường âm thầm đi theo bảo hộ đang chật chẽ quan sát động tĩnh xung quanh.
Trần Phàm mới bước xuống xe liền bị thành viên Ám Đường phát hiện.
Trần Phàm cũng phát hiện thành viên Ám Đường đang âm thầm bảo hộ Tô San, nhẹ lắc đầu, ý bảo họ không cần hiện thân.
Theo sau...
Tô San đang nhìn tới nhìn lui xung quanh, thấy được Trần Phàm, như phát hiện được tân đại lục, trên mặt liền vui vẻ hưng phấn vẫy tay:
- Trần Phàm, nơi này!
Trần Phàm hít sâu một hơi, đem lời nói của Dai Fu giống như ma âm vờn quanh nội tâm buông qua một bên, mỉm cười bước về hướng Tô San.
- Hừ! Hỗn đản đạp phân chó, nói, mấy ngày nay anh đi vất vưởng nơi nào?
Chờ khi Trần Phàm đến sần Tô San. Tô San lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ nghiêm nghị cứng rắn hừ lạnh nói:
- Trước khi đi không nói một tiếng thì cũng thôi, mấy ngày nay cũng không gọi điện thoại, có phải lại đi tìm con nhỏ dương mã đó nữa không?
Nếu ở trước kia, khi đối mặt câu chất vấn giả vờ của Tô San. Trần Phàm sẽ mỉm cười trêu chọc nàng.
Nhưng...
Chẳng biết tại sao, hôm nay khi nhìn thấy Tô San giả vờ làm ra bộ dáng tức giận, chất vấn mình thì Trần Phàm chỉ cảm thấy trong ngực như bị nghẹn vật gì, dị thường khó chịu.
- Làm sao vậy?
Làm như đã nhận ra vẻ dị thường của Trần Phàm, vẻ giả vờ trên mặt Tô San không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ vô cùng lo lắng.
- Hô...
Trần Phàm chậm rãi thở ra một hơi, kiệt lực khống chế cảm xúc, mỉm cười:
- Không có việc gì, chỉ là phát hiện lão bà ngày càng xinh đẹp tới mức làm anh sắp nhận không ra.
- Đáng ghét!
Tô San nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, chợt ngẩn ra, theo sau thẹn thùng đánh vào ngực Trần Phàm một cái, nói:
- Tiêu Phong đi đón bạn gái của hắn, những người khác đang ở trong ghế lô, chúng ta vào đi thôi.
- Tiêu Phong có bạn gái sao?
Nghe được lời nói của Tô San, Trần Phàm ngây ra.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tô San hừ hừ nói:
- Uổng cho anh còn xem người ta là huynh đệ, chuyện lớn như vậy cũng không biết. Bạn gái hắn là một cô gái tốt, hai người đã dính với nhau gần một tháng.
- Tiểu tử này thật lợi hại a.
Trần Phàm cười khổ, thầm thở dài.
Hắn biết theo ván cờ diễn biến, hắn đã dần dần thay đổi cách sống, thời gian dành cho người bên cạnh đã càng ngày càng ít.
- Cười cái đầu anh đó mà cười.
Nhìn dáng cười khổ chiêu bài của Trần Phàm, Tô San cũng bi chọc cười, tức giận gõ lên đầu Trần Phàm một cái, sau đó kéo tay Trần Phàm:
- Đi thôi!
Bởi vì trước đó Tiêu Phong đã dặn trước, Tô San cũng không đặt phòng ở nhà hàng cao cấp, mà chọn một quán lẩu trung bình, quán lẩu không lớn lắm, tổng cộng bốn tầng, lại dị thường sạch sẽ, sinh ý cũng rất tốt, chỉ mới hơn sáu giờ chiều đã đầy khách khứa.
- Sư phụ, lão nhân gia rốt cục cũng chịu hiện thân, em nhớ thầy muốn chết mất thôi!
Khi Tô San lôi kéo tay Trần Phàm tiến vào ghế lô, Sở Qua liền ngừng cuộc nói chuyện với Lưu Oánh Oánh, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, nhào tới ôm mạnh Trần Phàm.
- Tử bồ câu, cậu tránh ra!
Tô San trừng to đôi mắt mê người, hừ hừ nói:
- Ôm Oánh Oánh nhà cậu đi, không cho phép ôm lão công của tôi!
Nghe được lời nói của Tô San, cảm xúc khác thường trong lòng Trần Phàm dần dần tiêu tán, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, mà Sở Qua hứ một tiếng, sau đó kéo tay Trần Phàm.
- Anh tiểu Phàm.
Bên cạnh bàn ăn. Lưu Oánh Oánh cũng đứng lên, hơi thẹn thùng nhìn Trần Phàm chào hỏi.
Trần Phàm mỉm cười vuốt ve đầu Lưu Oánh Oánh, cười trêu ghẹo:
- Oánh Oánh, nếu tiểu bồ câu dám khi dễ em, nói với anh, anh giúp em dạy hắn.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, khuôn mặt Lưu Oánh Oánh đỏ bừng.
Mà vẻ mặt Sở Qua lại ủy khuất nói:
- Sư phụ a, thầy có điều không biết thôi, luôn luôn là Oánh Oánh khi dễ em đó...ui da...
Không đợi Sở Qua nói xong, Lưu Oánh Oánh liền đỏ mặt nhéo cánh tay Sở Qua, Sở Qua đau đến nhe răng nhếch miệng, lại cười vô cùng sáng lạn.
- Trần Phàm, không hiền hậu nha, sao đi mà không nói với tụi này một tiếng, ngay cả Tô San cũng không chịu nói.
Lúc này Ngu Huyền bày ra thân phận lão đại của phòng ngủ 108:
- Một hồi phạt rượu, lần đầu tiên phạt một chai.
- Trắng.
Chu Văn theo thói quen nâng gọng kính, vẫn từng chữ như vàng, lại một châm thấy máu.
- Được...được...được...được, các anh muốn lão công tôi vào bệnh viện ở sao?
Tô San sợ Trần Phàm phải uống nhiều, vội vàng che chở cho hắn.
- Tô San, cô đừng sợ, Trần Phàm uống không biết say đâu, tửu lượng của hắn cao lắm.
Ngu Huyền thấy Tô San che chở Trần Phàm, cười nói.
Nhưng...
Không đợi Ngu Huyền nói câu kế tiếp, cửa ghế lô lại bị người đẩy ra.
Không cố ý ăn mặc chỉnh tề, cũng không mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, Tiêu Phong mang theo một cô gái xuất hiện ngay cửa ghế lô.
- Kháo, Trần Phàm, rốt cục cậu chịu hiện thân rồi sao?
Nhìn thấy Trần Phàm cũng có mặt trong ghế lô, Tiêu Phong kích động quên cả giới thiệu, liền vọt vào trong phòng cũng không quản Tô San có nguyện ý hay không, liền ôm mạnh Trần Phàm.
Cùng lúc đó, cô gái mặc áo ngắn tay màu trắng cùng quần bò màu lam nhạt, vừa nhìn thấy Trần Phàm, đồng tử thoáng phóng lớn, nguyên bản khuôn mặt bình tĩnh chợt tràn ngập một tia biểu tình khiếp sợ.
Tựa hồ, nàng nhận ra Trần Phàm.
Diễn cảm chợt lóe rồi mất.
- Đừng làm rộn, mau giới thiệu đi.
Trần Phàm đã nhận ra vẻ mặt cô gái biến hóa, nhưng dáng tươi cười trên mặt hắn không giảm bớt.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Tiêu Phong mới kịp phản ứng, vội vàng buông Trần Phàm, nhìn cô gái cười xấu hổ, sau đó bước nhanh tới cũng không nắm tay nàng, cũng không ôm eo mà sóng vai cùng nàng đi vào trong phòng.
- Tào Vi.
Tiêu Phong cười giới thiệu.
- Phong ca, nhăn nhăn nhó nhó cũng không giống như phong cách của anh a?
Tiểu bồ câu muốn làm quái, nói:
- Chào chị dâu, tôi gọi là Sở Qua, chị gọi là tiểu bồ câu là được rồi.
- Chào em dâu, tôi gọi là Ngu Huyền, ngoại hiệu tiểu Huyền tử.
- Chu Văn, tiểu Văn tử.
- Chào chị, em gọi là Lưu Oánh Oánh.
Sở Qua vừa đi đầu, mọi người đều đứng lên tự giới thiệu.
- Chào cô, tôi gọi là Tô San, vị này chính là hôn phu của tôi, Trần Phàm.
Tô San sợ Tào Vi bị hù sợ, vội vàng đi tới kéo tay Tào Vi, giới thiệu.
- Chào mọi người.
sắc mặt Tào Vi đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, nhìn mọi người mỉm cười.
Tiêu Phong thấy thế, cảm kích liếc mắt nhìn Tô San, âm thầm giơ ngón tay cái.
Theo sau mọi người ngồi xuống ghế, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn cùng rượu lên.
Trên bàn ăn, không có lục đục gây cãi, không có buôn bán làm ăn, càng không có giết chóc, chỉ có tiếng cười vui vẻ rộn ràng.
Bầu không khí thoải mái vui vẻ này làm tâm tình Trần Phàm có vẻ vô cùng thoải mái, hắn uống rượu như uống nước, mà Tô San lại không ngừng gắp thức ăn cho Trần Phàm, dặn dò hắn uống chậm một chút.
Sở Qua càng thêm phóng khoáng, hoàn toàn không để ý đến động tác Lưu Oánh Oánh thầm nhéo đùi hắn dưới bàn, uống rượu liên tục.
Mà Ngu Huyền cùng Tiêu Phong cũng không uống ít, dù là Chu Văn bị mẫn cảm cồn cũng uống thả sức một phen.
Mắt thấy không khí càng ngày càng vui vẻ, Tô San phát hiện tửu lượng của Trần Phàm đúng là rất cao, cũng không còn tiếp tục lo lắng, đề nghị Lưu Oánh Oánh, Tào Vi cùng nàng uống rượu.
Vừa tận sức uống liền không thể ngừng lại, uống mãi cho tới khi trời hoàn toàn tối đen bữa tiệc mới xem như chấm dứt.
Ra khỏi quán lẩu, Trần Phàm ôm lấy Tô San đã say bảy tám phần, nhìn thoáng qua mọi người, phát hiện Sở Qua, Tiêu Phong, Ngu Huyền vẫn còn thanh tỉnh.
Chu Văn đã hoàn toàn say mèm ngã trong lòng Ngu Huyền, mà Lưu Oánh Oánh lại đang nằm trong lòng Sở Qua, bất tỉnh nhân sự.
So ra mà nói, Tào Vi vẫn còn duy trì vài phần thanh tỉnh, đang dựa vào cánh tay Tiêu Phong.
- Trần Phàm, mọi người quay về đi, tôi đưa Tào Vi về trường.
Tiêu Phong nói.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Trên đường chạy chậm một chút.
Tiêu Phong gật đầu, không nói thêm lời nào, kéo Tào Vi đi về xe BMW của hắn.
Nhìn bóng lưng Tào Vi rời đi, Trần Phàm như có suy nghĩ gì đó...