Buổi liên hoan của những người trong phòng ngủ 108 kết thúc, cũng không làm theo an bài ban đầu của Tiêu Phong đi tới hộp đêm. Thứ nhất võ si Ngu Mỹ Nhân đối với nữ nhân thực sự không dậy nổi hứng thú, còn nữa, tiêu Văn tứ tiêu chuẩn trạch nam chỉ là "vua lý luận" điển hình, không có đủ dũng khí đi thực hành.
 
Mặc dù Tiêu Phong là hoa hoa công tử điển hình, lại cũng không có nhiều hứng thú đối với loại nữ tử phong trần ăn chơi, so ra mà nói, hắn càng ưa thích chinh phục những thủy linh cải trắng trong sân trường.
 
Còn về Trần Phàm, hắn thì lựa chọn nước chảy bèo trôi, đi hay không đi. đối với hắn mà nói khác nhau không lớn.
 
Đối với thái độ kiên định của Ngu Mỹ Nhân và tiểu Văn tử, tuy Tiêu Phong lựa chọn thỏa hiệp, nhưng lại đề nghị không say không về.
 
Tiêu Phong từ mười sáu tuổi đã bắt đầu du đãng đủ loại quán bar, tửu lượng có thể dùng từ khủng bố mà hình dung, mà Ngu Mỹ Nhân nghe nói từ nhỏ bị Ngu lão gia tứ ném vào trong thùng rượu ngâm lớn. được xưng ngàn chén không say.
 
Tửu lượng của Trần Phàm cũng không kém, hơn nữa hiểu được một ít tiểu kỹ xảo xua tan hơi cồn, bình thường rất khó say rượu.
 
Kể từ đó, khiến cho trạch nam Chu Văn hoàn toàn bi kịch - lúc bữa tiệc kết thúc, khuôn mặt tiểu Văn tử đỏ bừng ghé vào trên bàn, bất tỉnh nhân sự, rơi vào đường cùng Ngu Huyền đành phải cõng Chu Văn trở về phòng ngủ.
 
Khi Trần Phàm về đến trong nhà đã hơn mười giờ tối.
 
Trong nhà, dì Điền cũng không như ngày thường mười giờ đã vào phòng ngủ mà đang ngồi trên ghế sô pha cùng Tô San xem ti vi.
 
Tô San mặc đồ ngủ đang nằm trên ghế sô pha. đầu gối lên đùi dì Điền, không chút yên lòng xem ti vi, ngạc nhiên nghe được thanh âm mở cửa, giống như bị uống thuốc kích thích, nhảy dựng lên Ngay tại chỗ.
 
Hành động thình lình của nàng dọa dì Điền cũng nhảy dựng, sau đó bà cười khổ không thôi, bà làm sao không nhìn ra, theo thời gian trôi qua. Tô San càng ngày càng để ý tới từng cử động của Trần Phàm?
 
Phải biết rằng, lúc Trần Phàm mới dọn vào ở, dù đêm không về ngủ. Tô San cũng không hề để ý tới.
 
Vừa vào cửa, Trần Phàm liền nhìn thấy Tô San đang đứng trên bộ sô pha giá trị xa xỉ, hai tay chống nạnh, Giống như người thẩm lý và phán quyết, lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cửa.
 
Hành động của Tô San làm cho Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
- Trần thiếu, cậu đã trở về. ăn cơm chưa?
 
Dì Điền lại cười lấy đôi dép lê trong tủ giày đưa cho Trần Phàm.
 
Trần Phàm tiếp nhận đôi dép, gật đầu cười:
 
- Ăn rồi dì Điền.
 
Nghe Trần Phàm nói như thế, dì Điền mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, biết điều trở về phòng ngủ của mình, mà ánh mắt Tô San vẫn không nhúc nhích tập trung Trần Phàm, tựa hồ đang đợi Trần Phàm thẳng thắn khai nhận.
 
Ai biết Trần Phàm Ngay từ đầu luôn xem Tô San như là không khí, lập tức đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, cầm lấy một ly nước trắng, một hơi uống cạn.
 
- Nghẹn chết anh!
 
Tô San vốn chờ mong Trần Phàm mở miệng trước, thấy Trần Phàm luôn coi thường mình, trong lòng nổi giận, mắt thấy Trần Phàm Giống như quỷ chết khát đầu thai, một hơi uống cạn ly nước sạch sẽ, lập tức nguyền rủa.
 
Trần Phàm thiếu chút nữa phun luôn ngụm nước cuối cùng ra ngoài, buông ly nước, dở khóc dở cười nói:
 
- Lão bà, cô muốn mưu sát chồng a?
 
- Không biết xấu hổ, ai là lão bà của anh?
 
Tô San hừ lạnh một tiếng:
 
- Đầy người toàn mùi rượu, cách xa tôi một chút.
 
- Ngô, được rồi, tôi đi tắm rửa rồi ngủ.
 
Trần Phàm "nhu thuận" đứng dậy, chuẩn bị lên lầu.
 
Tô San nhìn thấy Trần Phàm muốn đi, nhất thời nóng nảy:
 
- Anh...anh chờ một chút!
 
- Lão bà, cô lại muốn nói gì?
 
Trần Phàm xoay người, biết rõ còn cố hỏi.
 
Ngày đó gọi điện thoại xong cho Trần Phàm, biết được Trần Phàm cũng không hề xảy ra chuyện. Tô San theo bản năng liên tưởng đến tin đồn Trần Phàm đại hiển thần uy, trong lòng giống như bị mèo cào không ngừng ngứa ngáy, thực sự muốn biết mọi chuyện đã xảy ra. Nhưng vì lòng tự trọng quá mạnh, nàng thật sự chịu đựng lòng hiếu kỳ mành liệt, không tiếp tục gọi điện thoại cho Trần Phàm.
 
Nhưng đợi mãi đến khi nàng trở lại Đông Hải, lại không cách nào nhịn được nữa, thế cho nên nàng cũng không cùng bạn bè liên hoan, mà là trước tiên chạy về nhà, vì muốn biết rõ chân tướng sự tình.
 
Lúc này, nghe Trần Phàm vừa hỏi như vậy, nàng theo bản năng hỏi han:
 
- Sự tình đó chân tướng thế nào?
 
- Chuyện gì?
 
Trần Phàm tự nhiên biết Tô San đang muốn hỏi điều gì, nhưng hắn lựa chọn giả ngu, hắn cũng không muốn đem chân tướng sự tình nói với Tô San, vậy đối với Tô San không phải là một chuyện tốt.
 
Hành vi giả ngu của Trần Phàm làm Tô San tức giận đến run rẩy cả người, nụ hoa trước ngực cũng chớp lên một trận, rất mê người.
 
Cố nén xúc động muốn cắn Trần Phàm. Tô San tức giận nói:
 
- Chính là chuyện Ngu Huyền bị đánh.
 
- A, chuyện đó sao.
 
Trần Phàm cố ý đề cao thanh âm, theo sau cười tủm tỉm nói:
 
- Chân tướng chính là, lão công của cô chính là siêu nhân nhập thân, đại phát thần uy, đánh cho đám Vương bát đản kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, kêu gào thấu trời!
 
Tô San:!
 
Mắt thấy Tô San không biết nói gì. Trần Phàm vô sỉ hỏi:
 
- Còn có chuyện gì không?
 
- Theo lời anh nói, anh làm bị thương đám người Hoàng Hiểu Đông?
 
Nụ hoa trước ngực Tô San run rẩy không thôi, trong giọng nói mang theo tia lửa giận không thể áp chế.
 
- Ân.
 
Trần Phàm không chút do dự gật đầu.
 
Tô San cả kinh, hiếu kỳ nói:
 
- Người nhà của Hoàng Hiểu Đông không đến tìm anh phiền phức?
 
- Tìm tôi phiền phức?
 
Trần Phàm bĩu môi:
 
- Lão bà, lão công của cô là siêu nhân nhập thân, bọn hắn còn dám tìm tôi phiền toái? Đó không phải là tìm chết sao?
 
- Cút! Anh là hỗn đản miệng đầy bịa đặt!
 
Tô San rốt cục bạo phát, nắm lên một gối đệm trên sô pha ném về phía Trần Phàm.
 
Trần Phàm nhẹ tiếp nhận gối đệm sô pha, tùy ý đặt lên trên sô pha, cười ha ha, xoay người lên lầu, lưu lại Tô San đang nghiến răng nghiến lợi tức tối. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Trở lại phòng ngủ, Trần Phàm thuần thục cởi sạch sẽ, đi vào phòng tắm rửa.
 
Nước lạnh từ đỉnh đầu tuôn xuống, kích thích lên thần kinh Trần Phàm, để vẻ say ngà ngà của hắn cũng tiêu mất.
 
Nhẹ lắc đầu, Trần Phàm vừa hưởng thụ nước lạnh tràn xuống, vừa suy tư nên tặng lễ vật gì cho Tô San.
 
Đối với việc tặng quà cho con gái, Trần Phàm đúng là không trâu bắt chó đi cày, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm. Hơn nữa hắn cũng biết, lấy xuất thân của Tô San, cơ hồ không thiếu thử gì, muốn tặng một món quà không giống người thưởng đúng thật là chuyện không dễ dàng.
 
Tô San lại không biết Trần Phàm đang dụng tâm lương khổ, lúc này nàng tựa lên đầu giường, chiếc miệng nhỏ khêu gợi vểnh lên, cầm một con gấu nhỏ màu Hồng nhạt, dùng sức chọt chọt:
 
- Hỗn đản đạp phân chó, tôi đâm chết anh, đâm chết anh!
 
Giờ khắc này, con gấu nhỏ đáng thương bị xem thành thế thân của Trần Phàm, thừa nhận lửa giận của Tô San.
 
Ước chừng nửa phút sau. Tô San dừng lại hành động trong tay, hít sâu một hơi, thì thào lẩm bầm:
 
- Phi phi phi, mình vì sao phải vì tên hỗn đản đạp phân chó kia mà tức giận?
 
- Ân, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không vì tên hỗn đản vô sỉ, tự đại kia mà tức giận.
 
Tô San làm như đang nhớ lại quyết định ngày trước, bơm hơi cho mình:
 
- Mình Chẳng qua là đang tìm nhược điểm của hắn mà thôi, đợi đến khi tìm được nhược điểm của hắn, có thể đùa bờn hắn trong lòng bàn tay. Một khi chơi đủ, hừ hừ, liền một cước đá bay hắn, có bao xa bay bao xa...
 
Sau một lúc lầm bầm, tâm tình Tô San tựa hồ chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, cởi bỏ áo ngủ trên người cực nhanh.
 
Ngủ trần.
 
Đây là một trong những sở thích lớn nhất của Tô San.
 
Đúng rồi, tên hỗn đản đạp phân chó kia tựa hồ không biết sinh nhật của mình?
 
Khi Tô San kéo tấm chăn phủ lên thân thể mềm mại mê người, nàng chợt ngạc nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
 
Ý nghĩ vừa ra, tâm tình thật vất vả mới khỏi phục lại của nàng nhất thời trở nên vô cùng không xong. đồng thời cặp mắt cất giấu một sự trống vắng khó thể che giấu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play