Lúc Trần Phàm cùng Ngu Huyền đi vào đại học Đông Hải, từng chiếc xe tải quân dụng từ cửa trường học chạy vào, chạy theo xà hình, hướng nhanh về sân thể dục.
 
Đài chủ tịch trước sân bóng đã sớm được bố trí, trải lên thảm đỏ, bên trên bày bàn hội nghị. đang có một loạt lãnh đạo nhà trường đang ngồi.
 
Lão viện trường cũng không có mặt bên trong, mẹ của Hoàng Hiểu Đông cũng không thấy. Sau khi biết được không thể trả thủ Trần Phàm, cha mẹ Hoàng Hiểu Đông lập tức liên hệ bác sĩ khoa ngoại nối tiếng trong và ngoài nước, cố gắng cứu lại Hoàng Hiểu Đông, nhưng lại không hề có bất cứ tác dụng gì.
 
Bọn hắn mời toàn bộ bác sĩ kiểm tra xong thương thế của Hoàng Hiểu Đông, đều cùng nói một câu: con của ông nửa đời sau phải vượt qua trên xe lăn.
 
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình.
 
Lúc này hắn cùng Ngu Huyền cũng không chờ đợi tại sân thể dục, mà là đang ở trong phòng ngủ 108, chờ Chu Văn và Tiêu Phong hai người trở về.
 
Ước chừng một giờ sau, cửa phòng ngủ 108 bị người đẩy ra. Chu Văn cùng Tiêu Phong hai người xuất hiện ở cửa.
 
Lúc này Chu Văn cũng không còn phờ phạc như lúc trước, ngược lại, trong con ngươi đùng đục có thêm một tia kiên nghị.
 
Tiêu Phong bởi nguyên nhân buông thả cuộc sống dục vọng quá độ, sắc mặt luôn thập phần tái nhợt, nhưng trải qua cuộc huấn luyện quân sự, làn da của hắn đã biến thành màu đồng cổ mà nhiều người tha thiết ước mơ, đôi mắt phù thủng cũng đã biến mất, một đôi mắt mê người sáng ngời hữu thần.
 
- Kháo!
 
Mắt thấy Trần Phàm cùng Ngu Huyền đang thích ý nằm trên giường, uống trà ô Long. Tiêu Phong cực kỳ bất nhã làm ra một động tác khinh bỉ thông dụng toàn cầu:
 
- Hai người các cậu thật là thảnh thơi a? Nhất là Ngu Mỹ Nhân, huynh đệ ta bởi vì lo lắng cho an nguy của cậu, mỗi tối đều trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ...
 
Vừa vào cửa, Tiêu Phong đã tố khổ một trận, mà Chu Văn lại thật nhanh vọt tới bên ngăn tủ của mình, thuần thục mở ra ngăn tù, lấy ra notebook, cắm điện, kết nối internet, mở máy tính.
 
Nhìn thấy hành động của Chu Văn. Trần Phàm hiểu được điều gì mà Tiêu Phong giống như oán phụ lại vẻ mặt kinh ngạc:
 
- Kháo! Tiêu Văn tử, không phải chứ? Chúng ta đã có mười lăm ngày không hảo hảo tắm rửa, cậu không đi tắm rửa với tôi, vừa về đến liền mở máy nghiên cứu nghệ thuật cơ thể người?
 
- Phim mới của tiếp viên hàng không.
 
Chu Văn bĩu môi.
 
Ngu Huyền vốn đang xấu hổ khi nghe Tiêu Phong tố khổ, lúc này chứng kiến hành động của Chu Văn, sang sảng cười:
 
- Tiêu Phong a, cậu không cần vừa về tới liền trách cử tôi! Mụ nội nó, tôi ở bệnh viện mười lăm ngày, điểu cũng đã sắp nghẹn ra trứng! Tôi thật ra muốn tham gia huấn luyện quân sự đây!
 
- ít nói nhảm, điển hình được tiện nghi còn khoe mã.
 
Tiêu Phong khinh bỉ nói một câu, sau đó liếc mắt nhìn Trần Phàm:
 
- Trần Phàm, hai người đợi lát nữa, chúng ta đi tắm rửa trước, sau đó đi ăn cơm, tối xem phim đêm nay điên cuồng một trận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Dứt lời, Tiêu Phong tựa hồ cảm giác thân thể mình quá dơ bẩn, cũng không nói thêm lời nào, nhanh chóng lấy ra đồ dùng tắm rửa bản thân, do dự một chút, đi tới trước người Chu Văn đang tập trung tinh thần, vỗ vỗ bả vai Chu Văn:
 
- Tiểu Văn tử, cậu xác định muốn xem xong tập mới tiếp viên hàng không mới chịu đi tắm rửa?
 
- Phải.
 
Chu Văn coi thường Tiêu Phong, diễn cảm kiên định.
 
Tiêu Phong không nói gì. Trần Phàm lại cười khổ nói:
 
- Chu Văn, thời gian đã không còn sớm, cậu đi tắm rửa cùng Tiêu Phong trước, sau đó chúng ta đi ăn cơm. Còn cuộn phim kia, ngày mai xem cũng được.
 
Lúc này Chu Văn lại không hề phản bác, mà thoáng do dự, nhịn đau dùng chuột bấm tắt, quay đầu nhìn Trần Phàm gật đầu:
 
- Được.
 
Biểu hiện của Chu Văn cũng không làm Tiêu Phong cảm thấy kỳ quái, sau khi trải qua huấn luyện quân sự, hắn biết trong phòng Ngủ này, bề ngoài Trần Phàm thoạt nhìn như không có gì nổi bật, trong lúc vô hình đã trở thành trung tâm của phòng ngủ 108.
 
Vào lúc bày giờ, Trần Phàm, Ngu Huyền, Chu Văn ba người cùng ngồi trên chiếc xe BMW X6 phong tao của Tiêu Phong, đi tới Phúc Lai khách sạn.
 
Cũng giống như ngày đầu tiên khai giảng, hôm nay sinh ý tại khách sạn Phúc Lai cực kỳ nóng nảy, bãi đỗ xe ngoài cửa đã sớm bị những chiếc xe cấp bậc cao thấp không đồng nhất chiếm hết.
 
- May mắn ca có dự kiến trước, biết hôm nay nhiều người dùng cơm, lúc rời quân doanh đã gọi điện đặt ghế lô.
 
Cho xe đỗ Ngay cạnh đường cái, Tiêu Phong lộ ra biểu tình "quả nhiên không sự dự liệu của ta".
 
- Bánh mỳ chấm nước sốt chua cay rất ngon.
 
Chu Văn bình tĩnh nói, ra vẻ vẫn còn đang hoài niệm tập mới của "Tiếp viên hàng không", muốn tốc chiến tốc thắng.
 
Tiêu Phong thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu:
 
- Kháo! Tiểu Văn tử, cậu không đến nỗi như vậy đi? Một hồi chúng ta cơm nước xong. đi tới chỗ hộp đêm, nơi đó em gái thủy linh vô cùng. đến lúc đó cậu xem trúng người nào tùy tiện chọn, ca mời cậu. Không cần chi lo dùng lý luận, thực hành mới là Vương đạo.
 
- Thấp kém.
 
Chu Văn không cho là đúng, ngẩng đầu đi vào khách sạn.
 
- ông nội của tôi nói, nữ nhân như mãnh hổ, còn trẻ không thể tùy tiện chạm vào.
 
Ngu Huyền theo sát phía sau.
 
Hai người làm Tiêu Phong khóc không ra nước mắt. đáng thương nhìn Trần Phàm:
 
- Trần Phàm; còn cậu?
 
- Có đạt tới cấp bậc như Dai Fu không?
 
Trần Phàm trêu ghẹo nói.
 
- Gì?
 
Tiêu Phong chợt ngẩn ra, theo sau nổi trận lôi đình mắng:
 
- Kháo! Trần Phàm? cậu đang khinh nhờn nữ thần trong lòng tôi!
 
Giữa bạn bè với nhau cùng hoạn nạn không khó, cùng nhau hưởng phúc mới là khó hơn lên trời.
 
Tạm thời không đề cập tới bốn người Trần Phàm sau này có cùng nhau hưởng phúc hay không. ít nhất, bốn người trong lúc huấn luyện quân sự cùng trải qua hoạn nạn, trải qua như vậy, làm cho tình hữu nghị giữa họ nhanh chóng ấm lên, vượt xa tình bạn ở trên bàn rượu giao ra, không thể đem so sánh.
 
Vì thế, so sánh với việc liên hoan ngày khai giảng đầu tiên, không khí bữa cơm này càng thêm hòa hợp.
 
Cơm no rượu say đi qua. Tiêu Phong bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói:
 
- Đúng rồi. Trần Phàm, có chuyện này bạn thân thiếu chút nữa quên nói với cậu.
 
- Chuyện gì?
 
Trần Phàm đang hút thuốc thật thích ý sau bữa ăn, ngạc nhiên nghe được lời Tiêu Phong, cảm thấy tò mò hỏi.
 
- Còn nhớ rõ đại mỹ nữ Tô San chứ?
 
Tiêu Phong đầy ý xấu.
 
- Đương nhiên nhớ rõ, ngày đó nàng ở đây gài bẫy bốn chúng ta.
 
Trần Phàm gật gật đầu, nhưng trong lòng đang thầm nghĩ, mụ nội nó, mỗi ngày ta ở chung một chỗ cùng nàng, có thể không nhớ rõ sao?
 
Trong lòng đang thầm nghĩ, Trần Phàm cũng có chút tò mò Tiêu Phong vô duyên vô cớ lại nhắc tới Tô San làm gì.
 
- Ngày mốt là sinh nhật của đại mỹ nữ Tô San.
 
Tiêu Phong ra vẻ thần bí nói.
 
Đã tới sinh nhật Tô San?
 
Trong lòng Trần Phàm chợt rung động, một cảm giác tự trách tràn ngập trong đầu của hắn.
 
Dù hắn và Tô San bởi vì một ít nguyên nhân đặc thủ mới đính hôn, nhưng chuyện đính hôn đã là sự thật.
 
ở dưới tình hình này, thân là vị hôn phu của Tô San. Ngay sinh nhật của nàng cũng không biết, vị hôn phu như hắn cũng thật không xứng với trách nhiệm.
 
Trong lòng đồng thời tự trách, trên mặt Trần Phàm lại không hề lộ ra sơ hở, mà là ra vẻ tò mò hỏi han:
 
- Xem ra quan hệ hiện tại của cậu cùng Tô San không tệ a? Ngay chuyện ngày mốt nàng sinh nhật cậu cũng đều tìm hiểu được.
 
- Cắt! Thế nào là tôi tìm hiểu, là chính cô ta chính mồm nói cho tôi biết.
 
Tiêu Phong đắc ý nói:
 
- Hơn nữa...
 
- Tiểu Phong a, cậu có thể một lần nói hết lời, cậu đang treo khẩu vị của tôi cùng Trần Phàm sao?
 
Mắt thấy Tiêu Phong lại thừa nước đục thả câu. Ngu Huyền tức giận nói.
 
Lần này không đợi Tiêu Phong mở miệng. Chu Văn đờ gọng kính, dẫn đầu nói:
 
- Tô San mời bốn chúng ta tham gia buổi tiệc sinh nhật của nàng.
 
Nha đầu kia vô duyên vô cớ mời Tiêu Phong bọn hắn tham gia buổi tiệc sinh nhật làm gì?
 
Chẳng lẽ không sợ làm quan hệ giữa mình và nàng bị hấp thụ ánh sáng?
 
Trần Phàm chậm rãi phun ra một ngụm khói, ở trong lòng thầm hỏi chính mình.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play