Bởi vì lúc trước con của Khổng Khê khi dễ Bảo Nhi, Nạp Lan Hương Hương bão nổi hành hung vợ của Khổng Khê, Khổng Khê cũng không chịu yếu thế mệnh lệnh thủ hạ đi vào hỗ trợ, dự định cho Nạp Lan Hương Hương biết tay, ai ngờ cuối cùng Nạp Lan Hương Hương đưa Trần Phàm, lập tức dọa lùi Khổng Khê.
 
Dù ở lần đó, Bảo Nhi và Nạp Lan Hương Hương đều bình an vô sự, nhưng Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha cũng còn lo lắng cho hai người nên phái ra bảo tiêu tinh nhuệ nhất của Nạp Lan gia đến Hàng Châu, bảo hộ an toàn của hai người.
 
Có thể nói không chút nào khoa trương, ở Hàng Châu, Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi được bảo hộ còn cao hơn cả Chu Bình Xuyên cùng chó điên Lâm Đông.
 
Hiện giờ bảo tiêu của Nạp Lan Hương Hương và Bảo Nhi chia ra bốn người phụ trách theo dõi chung quanh Cửu Khê Mân Côi Viên, bốn người phân bố chung quanh biệt thự, còn có bốn người phân bố bên trong biệt thự.
 
Trong ngoài ba tầng, hơn nữa toàn bộ đều là bảo tiêu tinh nhuệ nhất Nạp Lan gia tộc, cho dù là người của Phong Diệp cùng Ám Đường muốn thực hiện ám sát, đều khó có khả năng, ngoại trừ tăng thêm ưu thế nhân số.
 
Nhưng chuyện này cơ bản là chuyện không thể nào.
 
Ngành đặc công vô luận là đối với Ám Đường Hồng Trúc bang hay Phong Diệp của Thanh bang đều trông chừng thật nghiêm, một khi hai tổ chức này có nhiều thành viên cùng hành động, ngành đặc công sẽ lập tức can thiệp, thậm chí trực tiếp diệt sát từ trong trứng nước, không cho hai tổ chức có lực phá hoại khủng bố gây ra động tĩnh lớn.
 
Dù hiệu quả cách âm của vách tường cùng cửa sổ trong khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên rất tốt, nhưng vì không đóng cửa sổ, thanh âm rên rỉ càng lúc càng lớn của Nạp Lan Hương Hương khiến cho bốn gã bảo tiêu trong viện chú ý.
 
Theo sau, khi nghe ra thanh âm của Nạp Lan Hương Hương thuộc về loại thanh âm của chuyện phòng the, bốn gã bảo tiêu lập tức ẩn vào trong bóng tối giống như chưa từng xuất hiện qua.
 
Trên ghế sô pha trong đại sảnh, Trần Phàm giống như quỷ vác thương đem hai đùi ngọc của Nạp Lan Hương Hương gác lên đầu vai, quỳ gối trên sô pha, thở hổn hển đỏ rực mắt điên cuồng đập vào.
 
Dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn của Nạp Lan Hương Hương đỏ ửng, nhất là khuôn mặt, cổ, vành tai ba nơi càng như sắp nhỏ ra nước.
 
Nàng nhắm mắt lại, nắm chặt sô pha, nương theo sự đập vào điên cuồng của Trần Phàm, ngọn núi thánh nữ liên tục nhấp nhô lên, đồng thời còn điên cuồng giãy dụa vòng eo.
 
Giờ khắc này vô luận là Trần Phàm hay Nạp Lan Hương Hương đều hoàn toàn lâm vào trong biển khoái hoạt, đem hết toàn lực đập lên đạt tới đỉnh phong cuối cùng.
 
Đối với hai người mà nói chỉ khi đạt tới cuối cùng mới có thể dừng lại, hơn nữa có thể giữ được tính mạng.
 
Tất cả chuyện này đơn giản là vì sức thuốc của khoái hoạt số 1 thật sự quá bá đạo!
 
- A...
 
Không biết qua bao lâu, nương theo tiếng thét chói tai, thân thể Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương cùng khựng lại.
 
Tiếng đập lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dốc dày đặc...
 
Trên sô pha, thân thể Nạp Lan Hương Hương ướt đẫm mồ hôi vẫn nắm chặt tấm đệm sô pha, thân hình run rẩy lên kịch liệt, cảm giác như bị giật kinh phong.
 
Nhìn Nạp Lan Hương Hương không ngừng run rẩy dưới thân mình, cây thương của Trần Phàm vẫn kiên cường không ngã, nhưng ánh mắt đỏ tươi dần dần thối lui, ý thức cũng dần dần khôi phục sự bình tĩnh.
 
- Hô...
 
Thở mạnh một hơi, Trần Phàm mạnh mẽ áp chế ý niệm điên cuồng trong đầu, buông đôi đùi ngọc đang không ngừng run rẩy của Nạp Lan Hương Hương.
 
Sau đó hắn thật rõ ràng nhìn thấy trên tấm đệm sô pha màu trắng in ấn lên vết hoa hồng màu đỏ.
 
Màu đỏ tươi kia dưới ánh đèn vô cùng chói mắt.
 
Trong con ngươi hiện lên màu đỏ chói mắt, bên tai vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ của Nạp Lan Hương Hương, nhìn thân thể đổ mồ hồi đầm đìa lại đỏ ửng của nàng đang vặn vẹo, biểu tình Trần Phàm thật phức tạp.
 
Nghĩ nghĩ, hắn khom người ôm Nạp Lan Hương Hương trong lòng.
 
Nạp Lan Hương Hương vô ý thức vòng tay ôm cổ Trần Phàm, mơ hồ không rõ nói:
 
- Còn...còn muốn... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nói xong Nạp Lan Hương Hương cơ hồ theo bản năng chìa chiếc lưỡi thơm tho vờn quanh viên bi trước ngực Trần Phàm.
 
Một cảm giác khoái cảm từ ngực lan khắp thân thể, Trần Phàm lại hít sâu một hơi, nhanh chân ôm Nạp Lan Hương Hương về trong phòng ngủ.
 
Giường của Nạp Lan Hương Hương hình tròn, toàn bộ đều là màu tím, làm cho người ta cảm giác có lực đánh thật mạnh đập vào trong mắt.
 
Nhẹ nhàng đặt Nạp Lan Hương Hương lên giường, thoáng dùng sức kéo mở tay nàng ra, Trần Phàm không dám tiếp tục nhìn lại thân thể còn chưa hoàn toàn tiêu trừ sức thuốc của nàng, quay trở về đại sảnh.
 
Trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, trên sô pha cùng trên sàn nhà tùy ý liền có thể nhìn thấy được những mảnh vải bị xé của bộ áo ngủ, quần áo của Trần Phàm vứt tung bừa bãi, bộ quần áo lụa màu đen bên trong của Nạp Lan Hương Hương cũng bị hắn xé toang thành mảnh nhỏ.
 
Sắc mặt phức tạp lắc lắc đầu, Trần Phàm rất nhanh thu thập những mảnh vải vụn bỏ vào trong túi nhựa, sau đó mặc lại quần áo, gỡ xuống cái đệm sô pha còn dính vết máu đỏ tươi.
 
Làm xong tất cả chuyện này, Trần Phàm đi lên lầu đặt túi nhựa vào phòng ngủ của Nạp Lan Hương Hương, sau đó cầm tấm đệm vào phòng vệ sinh ném vào trong máy giặt.
 
Sau đó hắn lại đi tắm, hoàn toàn tiêu trừ lửa dục còn vướng vất trong cơ thể, mặc lại quần áo quay về phòng ngủ của Nạp Lan Hương Hương.
 
Trong phòng ngủ sức thuốc kích dục của Nạp Lan Hương Hương tựa hồ cũng đã tan, nàng không còn tiếp tục uốn éo vặn vẹo cơ thể mà đang trần truồng ngủ trên giường.
 
Thấy thế Trần Phàm cầm chăn phủ lên người nàng, sau đó ngồi lên ghế châm một điếu thuốc lá chờ đợi nàng tỉnh lại.
 
Dựa theo dự tính của hắn, sức thuốc trong cơ thể nàng sau khi đạt tới đỉnh khoái hoạt liên tục trên cơ bản đã tiêu hao hết, lúc này chẳng qua vì cạn sức lực mà ngủ, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
 
Vừa nghĩ chuyện trước đó là do Nạp Lan Hương Hương cố ý làm như vậy, Trần Phàm liền cảm thấy nhức đầu.
 
Hắn không biết tại sao Nạp Lan Hương Hương phải làm như vậy.
 
Đồng dạng hắn cũng có chút rối rắm nên làm sao đối mặt sau khi Nạp Lan Hương Hương tỉnh lại.
 
Trong bất tri bất giác điếu thuốc đã cháy hết. Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, khóe mắt rõ ràng nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương nằm trên giường chậm rãi mở mắt, trên gương mặt còn đỏ ửng toát ra vẻ mặt thống khổ.
 
Đối với vẻ mặt này, Trần Phàm không khỏi thở dài trong lòng.
 
Phía trước bởi vì bị bỏ thuốc, Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương đều quên hết tất cả, những động tác gần gũi có thể dùng từ điên cuồng để mà hình dung.
 
Bởi vì là như vậy, Nạp Lan Hương Hương chỉ là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này sau khi tỉnh lại còn có thể không bị đau sao?
 
- Cô đã tỉnh?
 
 Trần Phàm đứng dậy đi về hướng Nạp Lan Hương Hương.
 
Trên giường, Nạp Lan Hương Hương vốn theo bản năng đưa tay sờ vào nơi đó, kết quả nghe được lời nói của Trần Phàm, lập tức rụt tay về, mang theo vài phần hoảng sợ nhìn Trần Phàm.
 
Chi tiết này rơi vào trong mắt Trần Phàm, hắn càng khẳng định hết thảy chuyện đêm nay là do nàng cố ý tạo ra.
 
- Sao lại thế này?
 
 Nạp Lan Hương Hương giả vờ làm ra bộ dáng tội nghiệp, thân hình hơi run run nhìn Trần Phàm hỏi.
 
Trần Phàm thở dài:
 
- Tôi cũng muốn biết.
 
- Chúng ta...
 
 Nạp Lan Hương Hương cuộn tròn ngồi dậy, kết quả chiếc chắn rơi xuống, lộ ra phân nửa bộ ngực, nàng theo bản năng kéo chiếc chắn che lên, ngơ ngác cuộn tròn ở góc giường nhìn Trần Phàm.
 
- Tuy rằng sức thuốc của thiên đường số 1 rất mạnh, có thể làm cho người ta mất đi ý thức, nhưng vẫn lưu lại trí nhớ, cô đừng nói với tôi cô không biết trước đó xảy ra chuyện gì.
 
 sắc mặt Trần Phàm thật phức tạp nhìn Nạp Lan Hương Hương:
 
- Vì sao phải làm như vậy?
 
- Là chai rượu kia! Nhất định là chai rượu kia có vấn đề!
 
 Nạp Lan Hương Hương ủy khuất đỏ mắt, run rẩy nói:
 
- Chai rượu kia là do Tưởng Cương tặng cho tôi, ngày đó tôi không có uống, lại thật không ngờ hắn có thể...
 
- Nạp Lan Hương Hương, đừng đóng kịch nữa, được chứ?
 
 Trần Phàm lại thở dài, theo hắn xem ra kỹ xảo biểu diễn của Nạp Lan Hương Hương thật sự không xong.
 
Không cần diễn kịch!
 
Bên tai vang lên mấy chữ này, cả người Nạp Lan Hương Hương chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
 
Biểu tình ủy khuất trên mặt nàng nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi, nàng chuyên mắt ngơ ngẩn nhìn chân mình lộ ra khỏi tấm chăn, nức nở nói:
 
- Tôi biết...là anh chướng mắt thân thể của tôi. Thực xin lỗi...là tôi làm ô nhục anh!
 
Sắc mặt Trần Phàm khẽ biến, cũng không hé răng.
 
- Vì sao làm như vậy?
 
 Trần Phàm lại hỏi.
 
Nạp Lan Hương Hương ngẩng phắt đầu, lạnh lùng nhìn Trần Phàm:
 
- Là tôi tiện, tôi dâm đãng, tôi muốn cùng anh lên giường, lý do này đủ chưa?
 
- Nạp Lan Hương Hương!
 
 Trần Phàm khẽ quát một tiếng.
 
- Dù anh chướng mắt thân thể của tôi, nhưng ít nhất tôi cũng chỉ là lần đầu tiên, anh có cần như vậy không?
 
 Nạp Lan Hương Hương cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nói.
 
- Cho dù cô có thể gạt được tôi, nhưng cô có thể gạt được chính cô sao?
 
 Ngữ khí Trần Phàm thật phức tạp:
 
- Biết vì sao tôi phát hiện là cô cố ý không? Là bởi vì cô diễn rất giả, bởi vì trong nội tâm cô đang kháng cự, thậm chí cô vẫn còn hận tôi, ở tình huống như vậy, cô làm sao có thể cam tâm tình nguyện đem thân thể mình đưa cho tôi?
 
- Đúng vậy! Trong nội tâm tôi thật kháng cự, tôi vẫn còn lưu lại hận ý đối với anh!
 
 Nạp Lan Hương Hương rơi lệ đầy mặt:
 
- Tôi chỉ là muốn dùng phương thức này chuộc tội không được sao?
 
Chuộc tội?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play