Nghe được lời nói của Hành Mỹ Lan, Lý Dĩnh biến sắc, dừng chân lại không chút khách khí nói:
- Trần Phàm là bạn trai của tôi, tại sao anh ấy không thể tới nơi này? Huống chi ông nội đã đáp ứng cho tôi dẫn anh ấy cùng về. Còn các người, không có việc gì lại chạy đến nhà của tôi làm chi?
Có lẽ do nguyên nhân được Lý Vân Phong ngầm đồng ý, lúc này Lý Dĩnh nói chuyện cứng rắn hơn lần trước rất nhiều.
Luận bối phận, Hành Mỹ Lan là bác gái của Lý Dĩnh.
Luận thân phận, bản thân bà ta là đời sau của gia đình quan chức, hiện giờ tại quan trường Giang Tô cũng xem như có địa vị.
Hai điều kiện cộng lại, làm cho bà ta dù ở trong Lý gia nhưng địa vị cũng không nhỏ.
Lúc này nghe được lời nói không chút khách khí của Lý Dĩnh, sắc mặt bà ta không khỏi biến đổi, đứng lên lạnh lùng nói:
- Tiểu Dĩnh, sao con ăn nói với bác như vậy?
- Tôi nói như vậy với bác thì làm sao?
Lý Dĩnh tựa hồ đã hoàn toàn bất cứ giá nào, gằn từng chữ:
- Tôi nói cho các người biết, ông nội nói, chuyện của tôi cùng Trần Phàm không cho các người xen vào, cho nên các người đừng có kiểu vừa nhìn thấy chúng tôi liền châm chọc. Hôm nay tôi nói thẳng, ai dám nói ra những lời lẽ ác độc với Trần Phàm, tôi không tha cho người đó, không tin chúng ta thử xem!
- Nga!
Nghe được Lý Dĩnh vừa nói như thế, dù là Lý Quân, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
- Tiểu Dĩnh!
Sau đó, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh vội vàng quát một tiếng, cố gắng ngăn cản Lý Dĩnh tiếp tục "hồ nháo.
- Mẹ!
Lý Dĩnh tức giận đến giậm chân.
- Anh, chị dâu, các người đều về đi!
Lúc này Lý Quân tránh cho việc mâu thuẫn thăng cấp, đi ra dàn xếp nói:
- Nếu bên chỗ cha đã có tính toán, chúng ta cũng không nên xen vào nữa.
- Cái gì gọi là không cần xen vào?
Hành Mỹ Lan bị Lý Quân chẹn họng một câu trước đó, lại bị Lý Dĩnh gay gắt thêm lần nữa, tức giận đến sắc mặt xanh mét, lúc này nghe được lời Lý Dĩnh, vẻ cay nghiệt lập tức bại lộ ra:
- Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Lý Dĩnh, còn quan hệ tới cả tương lai của Lý gia!
Nói xong câu này, Hành Mỹ Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm:
- Nếu tùy ý cho tiểu Dĩnh hồ nháo, cùng tên hỗn đản không có mắt này ở chung với nhau, hậu quả là gì trong lòng các người cũng không phải không hiểu rõ ràng.
- Nơi này có chỗ cho bà có quyền nói chuyện sao?
Không đợi Hành Mỹ Lan nói hết lời, Trần Phàm luôn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên tiến lên trước một bước, dùng một loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Hành Mỹ Lan.
Giờ khắc này, người thanh niên lần đầu tiên bước vào cửa Lý gia lần trước, vốn luôn ẩn nhẫn, điệu thấp, lại lộ ra một mặt bá đạo.
Bởi vì lúc này hắn không còn là Trần gia công tử ca.
Hắn, mang theo lòng kiêu ngạo của Đồ Tể mà đến!
- Mày...
Nhìn thấy Trần Phàm vốn lần đầu tiên khi tiến vào Lý gia rất điệu thấp, đột nhiên trở nên bá đạo vô cùng, tất cả mọi người cả kinh, trong đó Hành Mỹ Lan lại tức giận không nhẹ, vươn ngón tay chỉ vào Trần Phàm, muốn nói gì đó, kết quả thở không ra hơi, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
- Hành Mỹ Lan, phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Giang Tô, là con gái của Hành Lợi Dân, phó chủ tịch tỉnh Giang Tô đúng không?
Trần Phàm híp mắt, lạnh lùng đánh giá Hành Mỹ Lan, gãn từng chữ:
- Nếu bà cảm thấy chức phó chủ nhiệm này làm đã thấy chán, tôi không để ý tìm người tiếp nhận vị trí của bà. Tuy rằng vị trí của bà không hấp dẫn như vị trí thứ hai của Chiết Giang, nhưng người muốn ngồi vào, tuyệt đối sẽ không thiếu!
Cuồng!
Cuồng tới cực điểm!
Giờ khắc này, đối mặt với toàn bộ thành viên đời thứ hai của Lý gia, Trần Phàm cũng không tiếp tục ra vẻ điệu thấp, mà lộ ra một mặt vô cùng cuồng vọng.
Tĩnh!
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh trở nên cực kỳ im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt tụ tập trên người thanh niên đột nhiên bộc phát ra vẻ bá đạo tột cùng, bị lời nói của hắn làm chấn động tột đỉnh.
Cùng lúc, bọn hắn cảm thấy được Trần Phàm thật sự là ngông cuồng, về phương diện khác, lời nói của Trần Phàm như đang nhắc nhở bọn hắn, cơn sóng to gió lớn tại Hàng Châu trước đó không lâu.
- Trần Phàm, anh dọa nạt ai đó?
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Lý Sâm thấy mẹ mình bị nhục nhã, lập tức đứng lên phản kích:
- Tin tức sự tình tại Hàng Châu, ai không rõ ràng lắm? Anh cho là thủ trưởng số 1 còn có thể giúp anh nữa sao?
- Giúp hay không giúp, do anh nói sao?
Trần Phàm dùng loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Lý Sâm, khinh miệt gằn từng chữ.
Do anh nói sao?
Khuôn mặt Lý Sâm trướng lên đỏ bừng, há to mồm, muốn nói gì đó lại không thể thốt lời phản bác.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Dù sao, ngay cả tư cách nói chuyện với thủ trưởng số 1 hắn cũng không có!
- Người trẻ tuổi, quá ngông cuồng cũng không phãí là một chuyện tốt.
Lúc này cha của Lý Sâm cũng có chút nổi giận.
- Nếu có một ngày, ông có thể cho Yến gia một cái tát, làm cho Yến gia chỉ biết đem răng nanh nuốt ngược vào trong bụng, ông hãy đến nói với tôi những lời này!
Trần Phàm cười lạnh nói:
- Ông bây giờ, không xứng!
Không xứng!
Hai chữ này giống như sấm rền nổ vang trong đại sảnh, ngoại trừ Lý Dĩnh, thân thể mọi người đều run rẩy lên!
Theo ý nào đó mà nói, bọn hắn quả thật không có tư cách giáo huấn Trần Phàm.
Dù sao những hành động của Trần Phàm, chỉ có thể làm cho bọn hắn nhìn lên!
Trong lòng khiếp sợ, ngoại trừ Lý Quân, tất cả mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đánh cho hắn một trận, nói cho hắn biết làm người không được quá kiêu ngạo.
- Trong các người có rất nhiều người hễ mở miệng là hô hào vì tương lai của Lý gia, thoạt nhìn giống như đang lo lắng cho đại cục Lý gia, kỳ thật, các người thật sự lo lắng chính là chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với bản thân các người mà thôi - ở trong mắt các người. Trần Phi có được quầng sáng của Trần gia, giá trị cho các người đi đút lót, đi lấy lòng. Mà tôi bị đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ có thể bị các người phỉ nhổ.
Trần Phàm không thèm để ý tới nỗi phẫn nộ của bọn hắn, một châm thấy máu:
- Nguyên bản các người đều là trưởng bối của Lý Dĩnh, làm tất cả những chuyện này tôi không lời nào để nói. Nhưng hiện tại, ngay cả Lý lão gia tử đều không có đứng ra nói này nói nọ, các người lại có tư cách gì khoa tay múa chân? Các người tưởng các người là cái thứ gì? Hay là các người tự nhận ở trong Lý gia. Lý lão gia tử thấp kém không có tài năng bằng các người? Hay là lão nhân gia ông ta nói chuyện không cần tính toán gì hết?
Tất cả mọi người đều á khẩu không trả lời được.
Đối mặt lời phản kích sắc bén của Trần Phàm, tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Bởi vì đúng như lời của Trần Phàm, đối với chuyện này, người cầm quyền Lý gia Lý Vân Phong đều ngầm đồng ý, bọn hắn quả thật không có tư cách khoa tay múa chân.
- Trần...Trần Phàm.
Giờ khắc này, Lý Quân cảm giác trái tim mình co rút lại thật mạnh, thần tình hắn thật khó xem, xấu hổ mở miệng, muốn ngăn cản Trần Phàm nói tiếp.
Trần Phàm cũng không phải nhằm vào Lý Quân, dù sao hắn biết Lý Quân từ đầu đến cuối cũng không bởi vì thân phận của hắn mà bài xích hắn bao giờ.
Mặc dù là Hoàng Hiểu Linh cũng từng bài xích hắn, có thành kiến sâu đậm với hắn, Trần Phàm cũng không cố ý nhằm vào.
Bởi vì Hoàng Hiểu Linh là mẹ của Lý Dĩnh.
Thân phận này cũng đủ cho hắn tôn trọng.
Toàn bộ lời nói của hắn chỉ là muốn nhắm vào thân thích của Lý Dĩnh.
Hắn không muốn làm cho Lý Dĩnh quá mức khổ tâm.
Dù sao trước đó Lý Dĩnh từng thuyết phục Lý Vân Phong, lần này dẫn hắn trở về vốn có ước nguyện thông qua Lý gia làm chỗ dựa cho hắn, lúc đối mặt Trần Kiến Quốc vãn hồi một ít mặt mũi.
Mà hiện giờ Trần Kiến Quốc cố ý nhắc lại chuyện xưa, lại đem hôn sự giữa Lý Dĩnh cùng Trần Phi bươi ra để nói, điều này lại làm cho người của Lý gia thấy được cơ hội ôm chân, tự nhiên sẽ nói những lời khó nghe với Lý Dĩnh.
Điều này đối với Lý Dĩnh mà nói, không thể nghi ngờ sẽ từ thiên đường rớt xuống địa ngục!
Tựa hồ là vì muốn xác minh suy đoán của Trần Phàm, nụ cười trên mặt Lý Dĩnh không còn tồn tại, gương mặt nàng tái nhợt, cả người run rẩy nhìn những thành viên Lý gia đang vô cùng phẫn nộ, run run hỏi:
- Rốt cục sao lại thế này? Vì sao tôi không biết gì cả?
- Trần chủ tịch...
Trong lòng Lý Duy Quốc đang tức giận không thôi, lúc này nghe Lý Dĩnh vừa hỏi như vậy, lập tức mở miệng.
- Bá!
Nghe hắn nói, ánh mắt Trần Phàm sắc bén như đao quét tới.
Trong lòng Lý Duy Quốc chấn động, theo bản năng ngậm miệng lại.
- Cô gái ngốc nghếch, không có việc gì.
Trần Phàm thấy thế quay đầu lại, mỉm cười vuốt nhẹ đầu Lý Dĩnh.
- Anh cả, các người đi ra ngoài trước đi.
Lý Quân cũng nhìn ra dụng ý của Trần Phàm, vội vàng nhìn nhóm người Lý Sâm nói.
Những thành viên Lý gia tuy rằng vô cùng bất mãn với lời nói cuồng vọng của Trần Phàm, nhưng với tình huống trước mắt, bọn hắn vốn không có lời nào phản bác, chỉ đành nén giận rời đi.
Nhưng...
Ngay lúc rời đi, trong lòng tất cả mọi người mang theo hận ý trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói, bọn hắn đã thật khẩn cấp muốn nhìn thấy Trần Phàm bị Trần Kiến Quốc nhục nhã, mang theo cái đuôi cút ra khỏi quân khu NJ.
Đoàn người Hành Mỹ Lan rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại vợ chồng Lý Quân cùng Lý Dĩnh và Trần Phàm.
Tuy rằng câu nói trước đó của Trần Phàm cũng không nghĩ tới nhằm vào mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh, nhưng tựa hồ như bà nghĩ đang nói tới mình, vẻ mặt bà có chút khó xem.
Thấy thế, Trần Phàm áy náy xin lỗi, nói:
- Dì Hoàng, vừa rồi cháu cũng không có ý nhằm vào dì, dì đừng để trong lòng.
Hoàng Hiểu Linh không hé răng.