Thậm chí, theo hắn suy nghĩ, hành vi ngu xuẩn của Sở Qua còn sẽ liên lụy đến cả người nhà! Tay quản lí khách sạn hiểu rõ điểm này, Cố Mỹ Mỹ hiển nhiên cũng hiểu được.
 
Lúc này, trên khuôn mặt mà nàng tự nhận là xinh đẹp, tuy rằng vẫn đang sưng húp lên, nhưng lại không hề còn nhìn thấy một chút ủy khuất nào. Có chăng chỉ là dáng vẻ tươi cười băng sương vô tình, nụ cười lạnh kia giống như chỉ hận là không thể tống Sở Qua giam vào trong nhà tù suốt đời.
 
- Hay là bỏ qua đi...
 
 Lưu Oánh Oánh thấy tình huống căng thẳng, thì hoảng sợ không nhỏ. Lúc này lại túm lấy cánh tay của Sở Qua, cố gắng khuyên nhủ Sở Qua thôi đi.
 
Nhưng Sở Qua lại lắc đầu nói:
 
- Coi như anh bỏ qua, thì cái đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này cũng sẽ không bỏ qua đâu. Oánh Oánh! Đừng lo lắng, em cứ đứng ngoài quan sát, xem anh giáo huấn cái đám tạp chủng này như thế nào!
 
 Sở Qua dùng sức nắm tay an ủi Lưu Oánh Oánh, thần tình căm phẫn nói.
 
- Phản rồi...phản rồi...!
 
 Nghe thấy lời nói của Sở Qua, Quách sở trưởng tức giận đến mức toàn thân không ngừng run rẩy.
 
Mà gã quản lí khách sạn nhìn thấy Sở Qua đang mất kiên nhẫn muốn ra tay động thủ, thì nhất thời bước lên phía trước.
 
- Nơi này không có chuyện của anh. Tốt nhất là anh hãy tránh ra.
 
 Sở Qua dùng ngữ khí âm trầm nói.
 
Gã quản lí khách sạn không hề nhúc nhích, ở hắn xem ra, nếu như để Sở Qua hành hung Quách sở trưởng, chuyện này sẽ phát sinh phiền toái rất lớn, những chuyện khác không nói, chỉ riêng bản thân hắn là quản lí khách sạn, khẳng định sẽ gánh vác không nổi trách nhiệm. Tương phản, nếu như hắn đứng ra ngăn cản hành vi thiếu não của Sở Qua, chờ bảo vệ chạy đến đây, vậy thì nhất định sẽ được ông chủ khách sạn khen thưởng, không chuẩn còn được thăng chức tăng lương!
 
- Cút!
 
 Sở Qua thần tình trầm xuống:
 
- Tôi sẽ không nhắc lại nữa đâu.
 
Gã quản lí khách sạn vẫn thờ ơ.
 
- Bốp!
 
Sở Qua không nhiều lời vô nghĩa, tay phải bất thình lình chém ra, túm lấy cổ áo của gã quản lí khách sạn, dùng sức quẳng đi!
 
Oanh!
 
Thân mình của gã quản lí khách sạn hung hăng nện thẳng vào vách tường trên hành lang, phát ra một thanh âm muộn hưởng, trạng thái toàn thân rơi vào cảnh tượng đầu hoa mắt choáng!
 
Thấy một màn này, không riêng gì Cố Mỹ Mỹ, mà tựu ngay cả Quách sở trưởng có thói quen động khẩu giết người trong vô hình cũng ngẩn ra.
 
- Cẩu quan, tới phiên ngươi!
 
Sở Qua cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước.
 
- Cẩu quan, tới phiên mày!
 
Bên tai vang lên lời nói tức giận của Sở Qua, nhìn biểu tình hung thần ác sát của Sở Qua, đừng nói chỉ riêng Cố Mỹ Mỹ bị hù sợ, dù là Quách sở trưởng cũng sợ tới mức không nhẹ.
 
Bọn hắn vốn không nghĩ đến Sở Qua thật sự dám động thủ.
 
- Tiểu tử, mày dám làm ẩu, tao sẽ cho mày biết tay!
 
 Sau thoáng kinh hãi ngắn ngủi, Quách sở trưởng cũng không lùi bước như Cố Mỹ Mỹ, mà bày ra quan uy, cố gắng uy hiếp Sở Qua.
 
- Biết tay?
 
Sở Qua tự nhiên là không bị hù dọa, ngay khi Quách sở trưởng nói chuyện, hắn tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo Quách sở trưởng, tay phải đột nhiên phát lực, dùng sức nhấc lên, trực tiếp xách Quách sở trưởng nâng lên cao.
 
- Buông...buông xuống!
 
 Tên quản lý khách sạn bị Sở Qua ném ra nhìn thấy hành động của Sở Qua, sợ tới mức tim ngừng đập, rống lớn:
 
- Buông Quách sở trưởng!
 
- Hắc!
 
 Sở Qua chụp lấy nắm tay vừa nện xuống của Quách sở trưởng, cười lạnh nói:
 
- Chẳng thể trách mày dám ngang ngược như ả đàn bà kia, nguyên lai là sở trưởng sao?
 
- Tiểu tử, mày hẳn phải hiểu rõ ràng kết cục khi ẩu đả một sở trưởng!
 
 Giọng nói Quách sở trưởng băng sương tới cực điểm:
 
- Mày còn không buông tao xuống, sẽ không còn cơ hội! Tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể cho mày cả đời không ra khỏi nhà tù!
 
- Ba!
 
Không một tiếng trả lời, đáp lời Quách sở trưởng là một bạt tai vang dội.
 
Vẫn là mười thành lực lượng.
 
Một cái tát vài ra, khuôn mặt béo phì của Quách sở trưởng trong nháy mắt hiện lên năm dấu ngón tay thật rõ ràng, khóe miệng tràn ra máu tươi, còn có một chiếc răng phun ra, rơi trên thảm sàn, dưới ánh đèn chói cả mắt người.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, tên quản lý khách sạn choáng váng!
 
Hắn trợn tròn mắt, há to miệng, muốn nói gì đó nhưng trong cổ họng giống như bị mắc phải xương cá, một chữ cũng không nói nên lời.
 
Hắn biết rõ, một cán bộ cấp sở có quyền thế ngưu bức cỡ nào.
 
Mà giờ này khắc này, Sở Qua lại cho Quách sở trưởng một bạt tai...
 
Không riêng gì tên quản lý khách sạn, ngay cả Cố Mỹ Mỹ đang đứng trước cửa ghế lô cũng hoàn toàn bị sợ tới ngây người.
 
Càng làm cho tên quản lý khách sạn cùng Cố Mỹ Mỹ kinh hồn táng đảm chính là, sau khi Sở Qua đánh ra một tát tai, tựa hồ còn chưa đã ghiền, vung Quách sở trưởng ném ngã trên đất, vung chân đạp mạnh lên khuôn mặt béo phì của Quách sở trưởng.
 
- Răng rắc!
 
Nương theo một thanh âm thanh thúy của xương cốt bị gãy, sống mũi Quách sở trưởng bị đạp xuống, máu tươi chảy đầm đìa.
 
Lúc này hắn bị Sở Qua giẫm đạp điên cuồng, đầu hoa mắt choáng, ý thức mơ hồ, chỉ theo bản năng ôm lấy đầu, làm gì còn nửa điểm quan uy?
 
- Đừng...đừng đánh nữa!
 
Lưu Oánh Oánh thấy thế, sợ tới mức gương mặt tái nhợt, liền bước lên phía trước dùng sức túm lấy Sở Qua ý bảo Sở Qua ngừng lại.
 
Nếu như nói trước kia đối với lời nói của Trần Phàm Sở Qua luôn luôn nói gì nghe nấy, như vậy hiện tại đã có tình cảm với Lưu Oánh Oánh, ngoại trừ hắn chỉ nghe lời Trần Phàm, cũng rất tôn trọng ý kiến của Lưu Oánh Oánh.
 
Vì thế, bị Lưu Oánh Oánh túm lấy, hắn ngừng lại, lạnh lùng nói:
 
- Mẹ mày, sở trưởng thì đã làm sao? Khi dễ Oánh Oánh, đừng nói mày là sở trưởng, dù cho cấp trên của mày ra mặt, lão tử cũng dám giẫm đạp như thường.
 
Nghe được lời nói của Sở Qua, tên quản lý khách sạn thiếu chút nữa bị dọa hôn mê bất tỉnh.
 
Hắn thật muốn biết, Sở Qua lại là ai mà dám cuồng vọng đến như thế!
 
Theo hắn xem ra, dù là con cháu Hồng sắc gia tộc bình thường, cũng không dám nói muốn giẫm đạp một sở trưởng, đừng nói là đòi giẫm đạp luôn cả cấp trên của hắn.
 
Mà trên thực tế, Sở Qua quả thật dám làm!
 
Lưu Oánh Oánh là cô gái mà bao nhiêu năm nay Sở Qua lần đầu tiên nghĩ tới tình cảm chân thành, vì thế sự quan trọng của Lưu Oánh Oánh đối với hắn không cần nói cũng đã biết.
 
Đối với một thiếu niên trước mười lăm tuổi đã từng dám giết người, lúc trước chạy tới Hàng Châu cũng đã dám giẫm đạp hai đại công tử Hàng Châu, trong lòng hắn đã kế thừa dòng máu điên cuồng của Sở Vấn Thiên, một khi điên cuồng, đủ dùng từ khủng bố để hình dung.
 
Huống chi, Sở Qua rất rõ ràng địa vị của Lưu Oánh Oánh ở trong lòng Trần Phàm rất nặng...rất nặng!
 
Điều này có thể nhìn ra từ chuyện Trần Phàm vì Lưu Oánh Oánh mà giết chết Tiết Cường ngay tại chỗ.
 
Ở dưới tình hình này, Lưu Oánh Oánh bị khi dễ, Sở Qua thật đúng là trời không sợ, đất không sợ.
 
Có lẽ bị lời nói của Sở Qua hù sợ, có lẽ là sợ hãi Sở Qua đánh xong Quách sở trưởng lại tới đánh chính mình, gương mặt Cố Mỹ Mỹ tái nhợt, thần tình khẩn trương đẩy mạnh cửa ghế lô chạy vào trong.
 
Bởi vì hiệu quả cách âm tại khách sạn Cửu Châu rất tốt, bên trong ghế lô, Trần Phi đang hút thuốc lá cũng không nghe được chuyện xảy ra trong hành lang, lúc này nhìn thấy gương mặt Cố Mỹ Mỹ sưng lên thất kinh chạy vào ghế lô, không khỏi ngẩn ra:
 
- Em làm sao vậy?
 
- Anh...Phi, có người đánh em!
 
 Cố Mỹ Mỹ đỏ mắt, thần tình hoảng sợ nói:
 
- Hắn...hắn còn đánh cả Quách sở trưởng?
 
- Cái gì?
 
Nghe được lời nói của Cố Mỹ Mỹ, Trần Phi sửng sốt, thần tình không thể tin.
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, gương mặt Trần Phi âm trầm dụi tắt thuốc lá, đứng lên.
 
Hiện giờ quan trường Đông Hải, rất nhiều người cũng biết Quách sở trưởng đang thân cận với hắn, được xem là người của hắn.
 
Giờ này khắc này, hắn ở trong ghế lô trấn thủ, có người chẳng những đánh nữ nhân của hắn, còn đánh luôn Quách sở trưởng, điều này vô hình trung giống như đánh vào mặt của hắn.
 
Chuyện này trực tiếp làm cho hắn nổi giận!
 
- Bản thân tôi muốn nhìn xem là ai dám ăn gan báo, ngay cả người của Trần Phi này cũng dám đánh!
 
Trần Phi đẩy ra ghế dựa, gương mặt âm trầm hướng cửa ghế lô đi ra.
 
Trong hành lang, Sở Qua định kéo Lưu Oánh Oánh đi vào trong ghế lô, chợt nhìn thấy bảy tám bảo an võ trang đầy đủ gấp rút chạy về hướng bên này, theo bản năng liền dừng bước.
 
- Anh Phi, chính là hắn đánh người!
 
Cùng lúc đó, Cố Mỹ Mỹ đi theo phía sau Trần Phi rời khỏi ghế lô chợt thét lên chỉ về hướng Sở Qua, cảm giác chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Trần Phi đánh Sở Qua thành một đống phân chó. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Nghe được lời nói của Cố Mỹ Mỹ, không riêng gì Sở Qua, dù là Lưu Oánh Oánh cũng không nhịn được quay đầu lại.
 
Ngay sau đó Trần Phi nhìn thấy được Sở Qua cùng Lưu Oánh Oánh, mà Sở Qua cũng nhìn thấy Trần Phi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play