Lúc Trần Phàm mang theo Dương Viễn quay trở lại đại sảnh hội trường, bên trong đại sảnh đèn đuốc rực rỡ, cả đại sảnh bày đầy bàn bát tiên, do Hoàng Chí Văn dẫn đầu những khách nhân căn cứ theo cấp bậc vào chỗ ngồi, phía tây có hơn mười bàn bát tiên để trống, đều là dành riêng cho các phóng viên.
Tập đoàn Cao Tường chỉ chớp mắt đã quyên ra ngoài tới con số triệu, vì thế dù đãi tiệc tối hơn trăm bàn cũng không tính là gì, ngược lại chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Hoàng Chí Văn ngồi ở bàn trung ương, Tần An ngồi bên cạnh, Mã Chí Cường, La phó chủ tịch, Hồ phó chủ tịch, ngoài ra không còn ai khác.
- Thật có lỗi, để cho chư vị lãnh đạo đợi lâu.
Trần Phàm mang theo Dương Viễn đi tới bên cạnh bàn của mấy người Hoàng Chí Văn, xin lỗi nói.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi hiện ra dáng tươi cười xin lỗi của hắn. Hoàng Chí Văn có thể nhận thấy được, sau một loạt sự kiện xảy ra. Trần Phàm đã thay đổi.
Trong lòng hiểu được điểm này, Hoàng Chí Văn đứng dậy gượng ép cười nói:
- Khách tùy theo chủ, Trần tiên sinh không cần phải khách khí như thế.
Hoàng Chí Văn vừa mở miệng, La phó chủ tịch, Mã Chí Cường, Hồ phó chủ tịch ba người cũng liền phụ họa, nhưng Tần An thì vẫn giống lão tăng nhập định, cũng không cần nói lời khách sáo với Trần Phàm.
Hiển nhiên với mối quan hệ giữa hắn và Trần Phàm, thì căn bản là không cần phải khách sáo.
Lùi lại một bước mà nói, nếu giữa hắn và Trần Phàm còn cần phải khách sáo, thì hắn sẽ không phá lệ tham gia buổi dạ hội từ thiện này.
Đối mặt lời khách sáo của mấy người Hoàng Chí Văn, Trần Phàm mỉm cười ứng phó hai câu, sau đó cùng Dương Viễn ngồi xuống.
Sau khi hai người ngồi xuống, tiệc tối cũng chưa lập tức bắt đầu, mà chờ sau khi các ký già đều ngồi vào chỗ, Trần Phàm mới lên tiếng nói:
- Hoàng phó chủ tịch, từ ngày tập đoàn Cao Tường thành lập tới nay, được Thành ủy cùng Thị chính chiếu cố, vậy do ngài nâng ly trước tuyên bố bắt đầu tiệc tối đi.
- Trần tiên sinh là chủ tịch, đi đầu phải do ngài mới đúng.
Không biết tại sao, đối mặt dáng tươi cười của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Chí Văn cảm giác thật không thoải mái, nhưng mặt ngoài cũng không hề biểu hiện gì khác thường.
Nghe Hoàng Chí Văn nói như thế, Trần Phàm trầm ngâm một thoáng cũng không khách khí, trực tiếp bưng ly rượu mạ vàng đứng lên.
Cơ hồ toàn bộ khách nhân đều đang chú ý động tĩnh nơi bàn của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm bưng ly rượu đứng lên, tất cả mọi người đều bưng ly rượu chờ đợi Trần Phàm mở miệng.
- Cảm tạ các vị lãnh đạo cùng quý khách đã đến tham gia dạ hội từ thiện ngày hôm nay.
Đối mặt ánh nhìn chăm chú của mấy trâm người, trên mặt Trần Phàm tràn đầy tươi cười, giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng:
- Ly rượu thứ nhất cảm tạ mọi người đã đến, mời!
Vừa nói xong, Trần Phàm nâng ly rượu lên gọn gàng uống cạn, khách nhân cũng lập tức uống một hơi cạn sạch.
Nữ phục vụ mặc sườn xám đứng bên bàn lập tức bước lên rót đầy ly rượu cho Trần Phàm.
- Ly rượu thứ hai, chúc mọi người tối nay ăn uống thật hài lòng, mời!
Trần Phàm lại giơ cao ly rượu uống cạn.
Uống xong hai ly rượu, Trần Phàm mỉm cười ra dấu, sau đó lại ngồi xuống ghế.
- Các vị lãnh đạo, Tần lão tiên sinh, tôi mời các vị một ly!
Vừa ngồi xuống, Trần Phàm lại bưng ly rượu lên, dáng tươi cười trên mặt không hề giảm bớt.
Đối mặt lời mời rượu của Trần Phàm, mấy người Hoàng Chí Văn tự nhiên không dám lãnh đạm, lập tức bưng ly rượu lên.
Theo sau, Trần Phàm lại cụng ly với nhóm người Hoàng Chí Văn, sau đó rời khỏi bàn rượu, đến phòng bên cạnh bồi tiếp nhóm người Tô Thanh Hải.
Nhìn thấy Trần Phàm rời đi, mấy người Hoàng Chí Văn cũng không hề tỏ vẻ bất mãn.
Ngược lại trong lòng Hoàng Chí Văn còn có loại hương vị như được giải thoát.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Theo ý nào đó mà nói, để cho hắn phải ngồi ăn cơm chung một bàn với gương mặt tươi cười của Trần Phàm, quả thật là hắn ăn không tiêu.
Bởi vì hắn không tin Trần Phàm sẽ dễ dàng buông tha cho hắn!
- Tần lão, Dương tiên sinh, Hoàng mỗ còn có việc, xin cáo từ trước.
Nhìn thấy nữ phục vụ mặc sườn xám đi cùng Trần Phàm rời khỏi đại sảnh. Hoàng Chí Văn cũng đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Hoàng Chí Văn vừa đứng dậy, Mã Chí Cường cũng đi theo đứng dậy, nhưng La phó chủ tịch và Hồ phó chủ tịch vẫn không nhúc nhích, không sốt ruột muốn rời đi.
- Hoàng phó chủ tịch, Mã phó chủ tịch, Trần tiên sinh nói, hắn qua phòng bên mời rượu, mời rượu xong sẽ trở lại.
Nhìn thấy hai người đứng dậy, Dương Viễn hơi nhíu mày nói:
- Hắn nói còn có chuyện quan trọng muốn trao đối với hai vị, cho nên...
Dương Viễn không nói hết câu, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: hai người các ngươi hãy tiếp tục chờ thêm một lát!
Lấy thân phận của Hoàng Chí Văn và Mã Chí Cường, xí nghiệp bình thường muốn mời bọn hắn tham dự tiệc tối quả thực còn khó hơn lên trời, càng đừng nói khi muốn rời khỏi tiệc còn bị ngăn cản!
Nhưng đối mặt với sự ngăn trở của Dương Viễn, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, trong con ngươi cũng không hề hiện lên ánh mắt bất mãn, có chăng chỉ là sự lo lắng mà thôi.
Thoáng châm chước. Hoàng Chí Văn cùng Mã Chí Cường không hẹn mà cùng ngồi trở xuống ghế.
Tần An thờ ơ lạnh nhạt nhìn thấy tất cả chuyện này, nhưng trong lòng đang thầm hỏi chính mình: Trần Phàm tiểu tử sẽ làm sao đối phó Hoàng Chí Văn?
Không có đáp án.
Theo Tần An xem ra, tuy rằng đoàn người Viên Binh tới ủng hộ Trần Phàm, làm ra tác dụng uy hiếp, nhưng Trần Phàm muốn đối phó Hoàng Chí Văn đang treo nhãn hiệu của Yến gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vì thời gian bắt đầu tiệc tối hơi trễ, đại bộ phận mọi người cũng đã rất đói bụng, những bàn khác đều đã bắt đầu động đũa, chỉ có mấy người ngồi ngay bàn trung ương không hề động tới.
Dưới ánh đèn, mỗi người đều có tâm tư riêng, không khí có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Nhận thấy được điểm này, nguyên bản có một số quan chức chính giới và nhỏm ông trùm thương giới đang muốn tiến tới mời rượu chắp nối, nhưng sau đó đành phải bỏ qua ý nghĩ này.
Đối với hết thảy chuyện này Trần Phàm cũng không tận mắt nhìn thấy, trong lòng có đoán được hay không thì cũng chỉ có bản thân hắn mới hiểu thôi.
Hoàn toàn tương phản với bàn của Hoàng Chí Văn, trong một gian phòng khác, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, đám người Tô Thanh Hải liên tiếp nâng ly, uống rượu như uống nước lã, từng ly từng ly không ngừng rót vào bụng họ.
Nếu ở bình thường, đại bộ phận những người trong nhóm họ ngay khi đi dự tiệc cũng đều dùng lý do bị bệnh trong người mà cự tuyệt được mời rượu.
Nhưng ở trường hợp đặc thù hôm nay, không ai nói như vậy, sau khi Trần Phàm đi vào phòng, bầu không khí đã đạt tới một cao trào mới, lấy Viên Binh dẫn đầu, mọi người đều đứng dậy, kéo Trần Phàm tới bên bàn rượu, ồn ào đòi Trần Phàm mời rượu, tính cách hoạt bát thích náo nhiệt như Đổng Đại Chí càng ồn ào bảo Trần Phàm gọi Tô San đến, ra mặt bọn hắn. Cảm giác như chỉ hận là không thể lập tức đứng ra chủ trì hôn lễ cho Trần Phàm cùng Tô San!
- Các vị chú bác, chờ khi cháu cùng San San kết hôn, nhất định bảo San San mời rượu cho các vị, mỗi người đều kính hết, hôm nay thôi đi.
Trần Phàm dở khóc dở cười.
- Được rồi, nếu nói như vậy tiểu Phàm bắt đầu kính rượu từ Viên thúc đi.
Đổng Đại Chí đánh nhịp nói:
- Không cần nhiều, mỗi người hai ly, chính cháu bồi một ly.
- Đại Chí à, chúng ta có tới năm mươi người, mỗi người một ly, tiểu Phàm chịu nổi sao?
Có người lo lắng hỏi.
- Tôi xem ông già nên hồ đồ rồi.
Đổng Đại Chí tức giận nói:
- Tiểu Phàm là con trai của anh Chiến! Tửu lượng năm đó của anh Chiến như thế nào? uống gấp mười cũng không thành vấn đề đi? Đừng phản bác, sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta cùng nhau uống rượu mừng, tất cả mọi người đều uống, anh Chiến đã từng bước từng bước đánh gục chúng ta kia mà!
- Không đề cập tới lão Chiến, tiểu Phàm chính là Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay, tửu lượng sẽ không kém đâu.
Trương Thự Quang phụ họa nói.
Nghe Đổng Đại Chí cùng Trương Thự Quang ồn ào, Trần Phàm từ lúc bồi một ly đến thăng cấp thành hai ly, kết quả một vòng xoay, đã uống hơn trăm ly, mặc dù ly nhỏ, nhưng không chịu nổi số lượng quá nhiều, hơn nữa còn uống liên tục như vậy.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ uống đến bây giờ đã bị bất tỉnh nhân sự mất rồi.
Dù Trần Phàm từng trải qua huấn luyện đặc thù, tửu lượng đủ dùng từ biến thái mà hình dung, nhưng thật ra vẫn là có chút ăn không tiêu.
Sau khi kết thúc việc mời rượu, đám người Viên Binh cũng không ép Trần Phàm lưu lại bồi bọn họ, mà để Trần Phàm đi làm việc riêng của mình.
Trần Phàm rất rõ ràng, nhóm người Tô Thanh Hải thực vất vả mới sum họp một lần, khẳng định còn có nhiều chuyện muốn tâm sự, vì thế biết điều lựa chọn rời đi, lúc rời đi cũng không hề nói thêm những lời cảm tạ linh tinh gì khác.
Dù sao lòng cảm kích cũng không phải chỉ đọng bên khóe miệng, hơn nữa đám người Viên Binh cũng không cần Trần Phàm cảm tạ.
Ở trong lòng bọn họ, ra mặt cho Trần Phàm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Sau khi rời khỏi gian phòng của nhóm người Tô Thanh Hải, Trần Phàm cũng không trực tiếp quay về đại sảnh tiệc tối, mà cùng đi với một nữ quản lý đi lên phòng tổng thống.
- Trần tiên sinh, ngài còn điều gì cần phân phó không?
Đi vào phòng tổng thống, nữ quản lý thật quen thuộc rót một chén trà giải rượu cho Trần Phàm, mỉm cười hỏi.
Vừa hỏi nàng vừa không hề che giấu vẻ hiếu kỳ cùng cảm giác hảo cảm với Trần Phàm.
Trần Phàm còn trẻ tuổi, diện mạo suất khí, khí chất đặc thù, trọng yếu hơn lại là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, giá trị bản thân hơn trăm triệu tài sản, đây đối với đại đa số nữ nhân mà nói có lực hấp dẫn trí mạng!
Thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, hiện giờ Trần Phàm tuyệt đối có thể được xem là ông trùm kim cương Vương Lão Ngũ trong nhóm Vương Lão Ngũ.
- Cô đi thông báo cho Dương Viễn, để hắn mời Hoàng phó chủ tịch lên đây một chuyến.
Trần Phàm uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, liếc mắt nhìn nữ quản lý, cũng không dừng lại trên thân thể xinh đẹp của nàng, mà ánh mắt thập phần trong suốt.
Nữ quản lý cũng tự mình hiểu lấy, biết rõ nhân vật như Trần Phàm là nàng không thể trèo cao, nên ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng nói:
- Dạ.
Vừa nói xong nữ quản lý cũng không hề chậm trễ, nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy nữ quản lý rời đi, Trần Phàm đứng dậy đi rửa mặt, suy nghĩ đang mơ hồ đã trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hắn ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút, khói thuốc vờn quanh gương mặt của hắn, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấy rõ, càng không thể đoán ra được suy nghĩ ở trong nội tâm của hắn.
Mười phút sau, Dương Viễn đưa Hoàng Chí Văn đến phòng tổng thống, sau đó lui ra ngoài.
Dương Viễn vừa rời đi, trong đầu Hoàng Chí Văn không khỏi nhớ tới chuyện Tiết Cường bị Trần Phàm chém rụng đầu, toàn thân rét lạnh, đừng nói là ngồi xuống, ngay cả nhìn Trần Phàm cũng đều không dám nhìn.
- Như thế nào? Hoàng phó chủ tịch, thoạt nhìn ông rất sợ tôi hả?
Nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Chí Văn. Trần Phàm nở nụ cười.
Chắc hẳn, hắn sẽ không dám động thủ ở chỗ này đâu!
Bên tai vang lên lời của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Chí Văn dâng lên suy nghĩ này, ý nghĩ vừa hiện, nỗi sợ hãi trong lòng nhất thời giảm bớt xuống rất nhiều.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Trần Phàm hỏi:
- Không biết từ sợ hãi trong miệng Trần tiên sinh ở đâu mà đến? Hoàng mỗ thật sự tò mò, một mình Trần tiên sinh muốn gặp Hoàng mỗ là có chuyện gì muốn thương lượng.
- Bàn chuyện sau này ông làm chó săn cho tôi!
Trần Phàm nói xong, dụi mạnh tàn thuốc trong tay, giọng nói trở nên băng sương tới cực điểm.